Khi Em Mỉm Cười

Chương 41

Chương 41: Lúc Godzilla xâm chiếm Trái Đất
Về đến trụ sở, Đồng Dao vội vàng xuống xe, anh giai nhân viên ở phía sau nhìn dáng vẻ vội vã này của cô, còn thật thà hỏi: "Không phải nói là họ hàng của cô đến rồi à, ở đâu thế?"

Đồng Dao bình tĩnh quay đầu lại, mặt không cảm xúc nhìn anh giai đó, cực kì bình thản nói: "Giữa hai chân."

Anh giai kia vẻ mặt như bị sét đánh trúng.

Lúc này, một bóng người cao lớn khoác áo khoác xuất hiện ở đằng sau anh giai nọ, Lục Tư Thành xuống xe, liếc mắt nhìn cô nhóc đeo ba lô đang chờ người tới mở cửa, ho nhẹ vài tiếng, giọng khàn khàn trầm thấp: "Cô có thể lịch sự xíu được không vậy?"

Đồng Dao liếc mắt, ném lại một câu "không thể", ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào trụ sở—— Về phòng tẩy trang, tắm rửa, thay đồ ở nhà cho thoải mái, sau đó hong khô tóc, xuống lầu, phát hiện quả nhiên cả tầng trệt không một bóng người: bởi vì biết hôm nay bọn họ phải tham gia buổi lễ sau trận đấu, nên những nhân viên không còn việc gì khác thì đều đã tan làm cả rồi, bao gồm cả dì chuyên lo việc nấu nướng, dì luôn không đồng tình với việc đám nhóc này suốt ngày ăn tiệm nên thi thoảng còn chủ động tăng ca làm luôn đồ ăn tối.

Đồng Dao nhìn đồng hồ, đang định lên lầu đặt thức ăn, sau đó nằm bò ra giường... Cơ mà đời méo như mơ, giữa đống tin nhắn chúc mừng trận đầu thắng lợi, cô nhận được tin nhắn của Tiểu Thụy, bảo cô lo chuyện thuốc thang cho Lục Tư Thành.

[ZGDX, smiling: ...Lớn bằng từng đó rồi, chẳng lẽ không biết uống thuốc?]

[ZGDX, Tiểu Thụy: Cô mà để anh ấy tự lo chuyện uống thuốc, chắc chắn anh ấy sẽ không uống đâu, hết cách rồi, chịu khó chút đi nhoa, anh ấy mà ốm chết là tụi mình không còn đội trưởng đâu á.]

[ZGDX, smiling: Cho Tiểu Bàn kế vị.]

[ZGDX, Tiểu Thụy: Nếu vậy thì khi cô và Lục Nhạc xảy ra tranh chấp sẽ méo có ai giúp cô đâu, Tiểu Bàn không trị được Lục Nhạc, gần đây cậu ta còn vì áy náy nên cái gì cũng nghe theo Lục Nhạc, ăn cơm còn phải gắp thức ăn cho cậu ta nữa kìa.]

[ZGDX, smiling: .......... Hộp thuốc để ở đâu?]

Đội trưởng đại nhân không thể chết được.

Anh ta mà chết thì thiên hạ này sẽ là của Lục Nhạc cmnr.

Vì mong muốn một thiên hạ thái bình, Đồng Dao nghĩ, đúng lúc cô cũng đang cần nước đường đỏ, thế là liền lập tức ngoan ngoãn chạy đi đun nước, đồng thời cũng đi đến chỗ Tiểu Thụy chỉ, tìm thấy hộp thuốc, lấy ra thuốc cảm và thuốc hạ sốt: mà đm ngay lúc này thì bụng lại đau, cái cảm giác đau âm ỉ này khiến cô muốn điên luôn.

Cố chịu đựng cơn đau ở vùng bụng dưới, Đồng Dao bưng ly nước nóng và thuốc lên lầu, cửa phòng Lục Tư Thành khép hờ... Cô một tay cầm ly nước, một tay cầm thuốc, dùng chân đẩy cửa ra, đi vào phòng của Lục Tư Thành và Tiểu Bàn——

Đây là lần thứ hai cô bước vào căn phòng này.

Lần trước quá ức chế nên không kịp nhìn kĩ, hôm nay mới có thời gian nhìn khắp phòng một lượt—— Phòng Lục Tư Thành rất sạch sẽ, tấm thảm trải trên sàn nhìn có vẻ đắt tiền, dép lê để ngay cửa, Đồng Dao do dự một chút rồi bỏ dép ra, đi chân trần lên thảm, ngẩng đầu nhìn xung quanh, giường đơn hay chăn gì cũng là một màu đen tuyền, có một bàn uống trà nhỏ, trên đó có một cái laptop và vài cuốn sách, cạnh bàn trà là một cái ghế sofa lười...

Cái giường ở phía ngoài này chắc là của Tiểu Bàn, trong căn phòng trang nhã này, cậu ta lại bất chấp mà vứt bừa lên giường mấy thứ đồ chơi đủ màu sắc hình dáng do fan tặng như cá sấu, heo, khiên Captain,... Còn cái giường ở trong thì lại rất gọn gàng, chẳng có đồ trang trí gì hết, có thể nói là cực kỳ đơn điệu, lúc này trên giường có một cục gồ lên, người nằm trên giường quay lưng lại với Đồng Dao, đồng phục trên người còn chưa thay ra.

"Đội trưởng đại nhân, uống thuốc nào."

Đồng Dao bê thuốc đi sang.

Người đưa lưng lại phía cô lại chẳng có tí phản ứng nào.

Đồng Dao lại tiếp tục đi vòng qua, đến trước mặt anh ta.

Đặt ly nước và thuốc lên bàn trà, ngồi xổm bên giường ôm đầu gối, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ mê man kia một lúc lâu: Lục Tư Thành thật sự rất đẹp trai, ngũ quan đúng chuẩn tỷ lệ vàng theo tiêu chuẩn của bác sĩ thẩm mĩ, tụ lại trên một khuôn mặt thì quả thực có hơi lạnh lùng, nhưng cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của anh ta.
Trình độ viết văn của Đồng Dao khá là í ẹ, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt Lục Tư Thành, không thốt ra được bất cứ câu gì, cô chỉ biết ánh mắt mình vừa nhìn đến khóe mắt và chóp mũi đỏ ửng lên vì sốt đó, liền không thể dứt ra được——

Cho đến khi người cô tưởng là đang ngủ đột nhiên mở mắt ra.

Bất thình lình mắt đối mắt với đôi con ngươi màu nâu sậm kia, Đồng Dao ngã ngửa ra sau, "bịch" một phát ngồi bệt xuống thảm.

Lục Tư Thành: "..."

Lục Tư Thành ho hai tiếng: "Cô lén la lén lút vào phòng tôi làm gì?"

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao chớp chớp mắt, dưới ánh mắt chăm chú đó, cô thật sự có chút chột dạ, sau mười mấy giây á khẩu không nói được gì, đột nhiên nhớ lại lý do mình vào đây, cô liền vội vàng quay sang bê ly nước và thuốc lại: "Đến đưa thuốc cho anh, Thụy ca bảo anh uống thuốc xong rồi hẵng ngủ tiếp."
Đồng Dao ngồi cạnh giường, dưới mông làm tấm thảm mềm mại, đưa nước cho Lục Tư Thành, còn mình thì ngồi xếp bằng đọc hướng dẫn sử dụng trên vỏ hộp thuốc, sau đó lấy lượng thuốc theo hướng dẫn đưa cho Lục Tư Thành.

Lục Tư Thành nửa ngồi nửa nằm, nhận thuốc và nước: "Nước nóng quá."

Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành: "Rót ly khác đi."

Đồng Dao: "Anh biết không?"

Lục Tư Thành: "?"

Đồng Dao: "Cảm giác đau đớn của phụ nữ khi đến tháng giống khi đàn ông các anh bị tụt quần ra rồi bị quất cả trăm lần bằng roi gai tẩm dầu ớt—— Cái cảm giác đau đớn này tăng thêm hai lần nữa thì sẽ ngang với đau đẻ, anh cũng biết là sinh con sẽ rất đau đúng không? Nhưng cụ thể là đau đến mức nào? Có lẽ là tương tự như khi anh kéo môi trên của mình lên trùm qua đầu vậy đó."

Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "Mỗi tháng cứ đến ngày này, thì cho dù là Godzilla tới xâm chiếm Trái Đất, tôi cũng có thể một đấm tiễn nó về lại với biển, ai bảo tôi đã cố lặng lẽ chịu đựng đau đớn rồi mà nó còn ép tôi tạo nghiệp."

Đồng Dao: "Thế cho nên, uống nước, uống thuốc, đừng kiếm chuyện."

Đồng Dao nói xong, Lục Tư Thành trầm mặc một chút rồi ngửa đầu uống thuốc trong tay, sau đó nhấp hai ngụm nước, nuốt thuốc xuống, Đồng Dao ngồi trên đất, ngước cái đầu nhỏ bé lên nhìn chằm chằm yết hầu của anh ta, thấy nó chuyển động, thực sự đã nuốt thuốc và nước xuống, lúc này mới hài lòng, nói: "Uống thêm một ngụm nữa đi, bị ốm thì cần phải uống nhiều nước ấm."

Lục Tư Thạnh lại uống một ngụm nữa—— Thái độ rất hợp tác, cũng không biết có phải thực sự đã bị cái ví dụ vừa sinh động vừa chân thực của Đồng Dao dọa sợ rồi không.
Đồng Dao hy vọng là có.

Đồng Dao đứng dậy, nhận lấy cái ly, cầm ly nước còn một nửa và hộp thuốc, đứng cạnh giường, nhìn người nào đó lại trùm chăn chuẩn bị ngủ tiếp, cô hỏi: "Vừa uống thuốc xong thì không được ngủ ngay, tôi đi đặt thức ăn, anh muốn ăn gì?"

Lục Tư Thành nằm trong chăn im lặng một chút, mấy giây sau, mệt mỏi nói: "Tôi muốn chết."

"...Không phải là không thể chết, nhưng mà bây giờ chưa phải lúc," Đồng Dao mặt không cảm xúc, "Bệ hạ à, anh có chết cũng phải chết sau tên loạn thần tặc tử Lục Nhạc kia, thế nên giờ anh muốn ăn gì, cơm gà om nước tương? Thập cẩm xào thơm cay? Món Nhật? Hay đồ Hàn?"

Nghĩ tới mấy món toàn dầu với mỡ đó, Lục Tư Thành bỏ chăn ra, xanh cả mặt: "Cô đã đau bụng kinh rồi mà vẫn còn tâm hồn ăn uống như vậy à?"

Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Đã đau bụng còn muốn ăn món Nhật là thể loại gì?"

Đồng Dao: "Tôi hỏi anh mà, còn tôi thì chỉ muốn ăn cháo."

Lục Tư Thành "ừm" một tiếng: "Tôi cũng muốn ăn."

Đồng Dao: "Tôi muốn ăn cháo trắng, bỏ thêm đường đỏ."

"Cô bảo người ta giao tới đi, đường đỏ trong bếp có, cháo giao tới thì tự thêm vào."

Lục Tư Thành vừa nói vừa kéo chăn lên, ho vài tiếng, khịt khịt mũi... Đồng Dao lại ngồi xuống cạnh giường, chuẩn bị đặt thức ăn, Lục Tư Thành thấy vậy nên cũng không nằm ngay xuống, nửa ngồi nửa nằm, từ phía sau, thấy Đồng Dao cứ chọt chọt trên màn hình điện thoại, chọt tới chọt lui vẫn chưa đặt xong, cuối cùng mất kiên nhẫn, hỏi: "Sao đấy?"

"Mấy tiệm cháo này không bán cháo trắng, tiệm có bán thì nhận xét lại không tốt." Đồng Dao đành bỏ cuộc, "Thôi bỏ đi, tự nấu vậy, dù sao tôi cũng không quen ăn cháo tiệm, có mấy chỗ còn cho thêm thuốc tăng trọng."
Lục Tư Thành lại "ừm" một tiếng.

Đồng Dao đứng dậy, xoa xoa bụng, kéo chăn đắp đến ngang vai cho Lục Tư Thành: "Anh ngủ một lúc đi, khi nào cháo nấu xong tôi lên gọi anh."

Lúc cô cúi người xuống, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối, mùi dầu gội đầu nhè nhẹ quanh quẩn ở chóp mũi Lục Tư Thành, hình như cô cũng biết điều này, nên đưa tay vén tóc ra sau——

Cũng nhờ vậy, gương mặt trắng trẻo của cô lộ ra dưới ánh đèn mờ mờ trong phòng, cô rũ mắt, lông mi tạo thành một bóng mờ nhỏ, đường cong nơi gò má mềm mại, nhu hòa.

Lục Tư Thành không nói gì, chỉ là đôi con ngươi màu nâu sậm lại tối đi thêm một chút—— Cho đến khi người đang đắp chăn cho anh đứng thẳng dậy, anh cũng vẫn không nói gì, chỉ nhìn cô cầm hộp thuốc và ly nước, xoay người đi ra ngoài.

Đứng ở cửa, một tay cầm ly một tay cầm hộp thuốc, nghiêng nghiêng ngả ngả đi dép vào.
Đi dép xong còn hồn nhiên giậm giậm chân, sau đó đi thẳng xuống lầu không ngoảnh đầu lại, nhoáng một cái, tiếng bước chân loẹt xoẹt cũng không còn nghe thấy nữa.

...

Đồng Dao xuống lầu, đặt thuốc và ly xuống, bắt đầu đong gạo nấu cháo, khom người lấy đủ lượng gạo cho hai người ăn, sau đó cô đứng thẳng người than thở "ui da", tí nữa thì quên ngoại trừ đau bụng và nước suối róc rách chảy ra, đặc trưng của cái thời kỳ đèn đỏ này chính là debuff (*trạng thái bất lợi) đau lưng mỏi eo.

Bây giờ cô cảm thấy mình như xuyên không về thời vua chúa, vừa bị người ta đánh liên tiếp chín chín tám mốt chiêu, máu từ còn lại có hai phần ba giờ cũng sắp cạn mẹ nó rồi.

"Đau đau đau..."

Đồng Dao một tay chống lên thành bếp, một tay ôm bụng cúi người, cố gắng tỉnh táo lại, đồng thời câu chửi thề nào nhớ ra được đều nói ra hết một lượt, cô bắt đầu ráng nhớ lại xem trong hộp thuốc của đội có thuốc giảm đau không, cũng bắt đầu nhớ nhung cái giường của mình...
Liếc mắt nhìn lòng nồi cơm điện ngay bên chân, cô hơi ngơ ra, mới sực nhớ trên lầu còn có một bạn đang ốm nặng, lầm bầm "cả cái trụ sở toàn ma ốm dư lày có ổn không đây", cô ngưng xoa bụng, cầm lòng nồi cơm điện lên——

Không nói đến Lục Tư Thành, ngay cả bản thân cô cũng đói lắm rồi, dù sao cũng đã bận rộn cả một buổi sáng, cơm trưa còn chưa ăn nữa.

Bỏ lòng nồi vào trong bồn rửa bát, Đồng Dao đang định mở nước thì lại nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, cô hơi sững người, quay lại nhìn, đập vào mắt là cái người đáng lí ra phải đang nằm liệt trên giường——

Anh ta vẫn mặc đồng phục thi đấu, chỉ là có khoác thêm một cái áo ở ngoài, đang chậm rãi từ trên lầu đi xuống.

"Sao vậy? Quên gì à? Hay là khát nước? Gửi qua WeChat bảo tôi mang lên cho anh là được rồi..."
Lục Tư Thành đi thẳng vào phòng bếp, dưới ánh mắt ngu ngơ méo hiểu gì của Đồng Dao, lướt qua bả vai của cô, đưa tay mở vòi nước của bồn rửa bát.

Đồng Dao: "?"

Lục Tư Thành: "Tránh ra."

Đồng Dao: "???"

Đồng Dao xích ra theo quán tính, trơ mắt nhìn anh ta giành lấy chỗ đứng của mình, thành thạo vo gạo, đổ nước, lặp lại loạt động tác này ba lần, sau đó lại hứng nước đủ để nấu cháo, rồi bỏ lòng nồi vào nồi cơm điện, đậy nắp lại, khom người điều chỉnh thời gian và nhiệt độ——

Toàn bộ quá trình liền mạch.

Đồng Dao chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn chằm chằm, mặt đầy "????".

"Lúc Godzilla xâm chiếm Trái Đất, phụ nữ không nên tiếp xúc với nước lạnh," sau khi làm xong hết mọi thứ, Lục Tư Thành đứng thẳng người, liếc nhìn cô, sau đó lại cúi đầu ho hai tiếng, giọng khàn khàn: "Nấu xong thì gọi tôi, tôi lên trước."
Nói xong, còn hết sức tự nhiên mà vỗ vỗ cái đầu ngốc nghếch của cô, rồi xoay người, đi ngang qua người cô, mắt nhìn thẳng, lên lầu.

back top