Khi Em Mỉm Cười

Chương 42

Chương 42: Thứ so với ma còn khủng bố hơn là...
Lục Tư Thành mới lên được vài bậc cầu thang đã nghe thấy tiếng dép loẹt xoẹt ở đằng sau, anh dừng bước chân, quay người lại—— khiến người đang lẽo đẽo đi theo phía sau giật nảy mình.

Đứng ở bậc thang cao hơn, Lục Tư Thành cúi đầu nhìn cái vẻ mặt "Sao tự dưng anh lại bất thình lình quay đầu lại" của người nào đó, nhíu mày: "Đi theo tôi làm gì?"

"..."

Đồng Dao ngu người.

Cô mở miệng, do dự hồi lâu cũng không nói ra nguyên nhân tại sao lại đi theo anh ta... Không phải cô không nói, mà là vì ngay cả bản thân cô cũng méo biết, nhưng mà nếu trả lời "không biết" thì có vẻ méo có sức thuyết phục, thế nên Đồng Dao ấp a ấp úng một hồi, cuối cùng quýnh lên, chọn ngay một câu củ chuối nhất thậm chí có phần đáng sợ nhất trong vô số những câu củ chuối khác trong đầu——

"Thành ca, có phải anh có bạn gái rồi không?"

"..."

"..."

Mấy giây mặc niệm.

Chưa bao giờ trụ sở ZGDX lại giống như một phần mộ, trang trọng, lại trang nghiêm như lúc này.

Cái tình huống này, đừng nói là Lục Tư Thành, ngay đến Đồng Dao còn bị hết hồn với câu hỏi của chính mình... Cô cố gắng giảm nhẹ sự tồn tại của mình, cảm thấy bầu không khí cũng vì vậy mà trở nên lắng đọng—— dưới ánh mắt chăm chú của Lục Tư Thành, cô thấy tai mình như muốn bốc cháy, lắp bắp nói: "Không phải không phải, thật ra tôi cũng không có tò mò đến vậy đâu, chỉ là hỏi chơi chút thôi, nếu anh không muốn nói..."

"Không có."

"..."

"Bởi vì thời còn đi học thì không ở lại trường, mỗi tháng đều có vài ngày bị mẹ tôi sai làm đủ thứ chuyện—— Từ lúc đó đã bị nhồi vào đầu một ý nghĩ: phụ nữ thì sẽ có đặc quyền vào một khoảng thời gian cố định trong một tháng thích làm gì thì làm."

Lục Tư Thành mặt bình tĩnh, giống như chỉ là đang nói đến vấn đề rất bình thường trong cuộc sống.

"........ Ồ," Đồng Dao cứ như hồn lìa khỏi xác, thuận miệng đáp, "Vậy chắc là cực khổ lắm ha."

"Vì thế sau đó tôi ở nội trú luôn, hè thà chịu nóng trong ký túc xá còn hơn là về nhà."

"..."

"Tôi không phải là người yêu đương tùy tiện."

"......... Đúng á, nhìn anh không giống với kiểu yêu thích con người."

"Cô nói cái gì?"

"..." Đồng Dao muốn cắn lưỡi luôn cho rồi.

"Không phải là tôi không thích con người, tôi thích game, nếu như phải yêu, tôi hy vọng có thể tìm được một người chơi game giỏi hơn tôi."

Lục Tư Thành nói xong, có lẽ là muốn kết thúc cuộc đối thoại mà cá nhân anh thấy nhàm chán này, mặt không cảm xúc giữ lấy áo khoác khoác trên vai, xoay người tiếp tục đi lên lầu—— từ đầu đến cuối cứ như thể không nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc, ngây người đứng tại chỗ của ai đó sau khi nghe thấy câu trả lời của anh.

Cho đến khi anh lên phòng, đóng cửa.

Tiếng đóng cửa phòng giúp Đồng Dao tìm lại thần thái đã bay đâu mất.

——Người chơi game giỏi hơn chessman?

............... excuse me?!

Cô nàng bị chấn động tinh thần vội vàng moi điện thoại ra——

[ZGDX, smiling: ....... Tèo rồi, Thành ca của cậu thật sự là gay đó "mặc niệm"!]

[ZGDX, smiling: Còn nếu không thì anh ta thật sự không thích con người đâu!]

Mấy giây sau, Kim Dương trả lời, hơn nữa còn là bốn chữ cực kì bình tĩnh——

[Mẹ Của A Mao: Làm sao cậu biết?]

[ZGDX, smiling: Anh ta nói muốn tìm người chơi game giỏi hơn anh ta để yêu!]

[Mẹ Của A Mao: ...]

[Mẹ Của A Mao: Game ngôi sao thời trang được không?]

[ZGDX, smiling: ...]

[Mẹ Của A Mao: Cũng đâu có nói cụ thể là game nào đâu.]

Đồng Dao cạn lời, cất điện thoại, ngồi một mình trên sofa chờ cháo chín, mà vì rảnh quá nên bụng lại đau—— trong mười phút cô đã thay đổi mười tư thế khác nhau, ngồi, nằm ngửa, nằm sấp, kiểu nào cũng không xong, cuối cùng cô bắt đầu lờ mờ nghĩ tới, tư thế đúng có lẽ là tìm mẹ một sợi dây thòng qua cổ cho xong, nhất định không thèm giãy giụa, cả người bơ phờ như tó chết ngồi trên sofa, cầm điện thoại xem live stream...
Với tư cách là một fan não tàn chân chính, Đồng Dao vẫn xem live stream của WeiXiao, là một ADC huyền thoại, cho dù đã giải nghệ được ba năm, trình gϊếŧ lính của ộp pa vẫn còn ở tầm game thủ chuyên nghiệp, di chuyển kỹ thuật, hiếm khi để lọt lính... À đúng rồi, nghe đồn trước đây WeiXiao là một người chuyên lảm nhảm của thể thao điện tử, lúc thi đấu có thể ngồi lải nhải chọc hỗ trợ của mình phát điên luôn——

Khác một trời một vực với Lục Tư Thành.

Sau khi thi đấu một trận cùng Lục Tư Thành, Đồng Dao phát hiện, con người này khi thi đấu thật sự rất kiệm lời, ngoại trừ những lúc cần chỉ đạo, đại đa số thời gian còn lại anh ta đều chỉ im lặng làm chuyện của mình, nghe mấy đồng đội của mình rảnh quá ngồi tấu hài...

Cơ mà cũng có thể là đánh thức khả năng tiềm ẩn, hoàn toàn không để ý xem đồng đội đang nói cái quần gì.
Đồng Dao: "..."

Đồng Dao xem live stream của WeiXiao nhưng hồn thì không biết đã phiêu dạt đến nơi nào.

Cho đến khi WeiXiao để lọt mất một con lính xe pháo, anh ta "á" một tiếng làm Đồng Dao giật nảy mình, trượt tay làm rơi điện thoại rớt trúng ngay chóp mũi, Đồng Dao hét lên sau đó ôm mặt, cuộn người lại, mà cũng vào lúc này, người ở trên lầu mở cửa phòng——

Lục Tư Thành cau mày đi ra, vẻ mặt vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, tóc hơi rối... Anh đứng trên lầu nhìn xuống, giọng lạnh lùng: "Có chuyện gì?"

Đồng Dao lau nước mắt ứa ra do bị đụng đau, sau đó ngẩng đầu lên: "Cái gì? Sao thế? Sao anh dậy rồi? Sao không ngủ thêm tí nữa? Cháo còn chưa chín..."

"Lúc nãy có tiếng gì vậy?"

"... Tôi đang xem live stream."

Lục Tư Thành mặt đã lạnh lại càng thêm lạnh, Đồng Dao cúi người nhặt điện thoại lên: "Ồn hả? Xin lỗi nha, để tôi giảm âm lượng, anh ngủ thêm tí nữa đi." Thật ra cô mở âm lượng không lớn, thật không hiểu sao tai Lục Tư Thành lại thính thế.
"Khỏi cần."

Lục Tư Thành lãnh đạm nói, Đồng Dao do dự một chút rồi tắt luôn tiếng, cùng lúc đó ngẩng đầu thì nhìn thấy Lục Tư Thành đi xuống, khi đi ngang qua chỗ Đồng Dao, anh ta liếc nhìn cái đầu xù của cô, và cả vẻ mặt xanh lè trên nền trắng.

Anh ngập ngừng một chút, đột nhiên nói không đầu không đuôi: "Tôi còn tưởng cô bị cháo nóng làm bỏng."

"Cái gì?" Đồng Dao ngồi trên sofa sững người, ngẩng đầu cười, "Sao có chuyện đó được, tôi làm gì mà——"

Lục Tư Thành quay đầu lại dùng ánh mắt không rõ cảm xúc nhìn cô, Đồng Dao nuốt những lời đang định nói ra xuống, cô vốn muốn nói "Tôi làm gì mà hậu đậu như vậy", bây giờ cô ngậm miệng, lúng túng sờ sờ chóp mũi...

Giữa bầu không khí bối rối này, bỗng nhiên nghe như có tiếng Lục Tư Thành bất đắc dĩ mà thở dài, cô ngẩn người, còn không dám chắc mình có phải đã nghe nhầm hay không, mà khi cô vừa nhìn sang phía anh ta, thì dáng người cao lớn đó đã nhanh chóng đi đến trước mặt cô, một tay cầm lấy cánh tay cô, kéo cô lại gần một tí, đồng thời tay còn lại vén áo cô lên một chút, để lộ ra một góc nhỏ của bụng——
Khi bàn tay to lớn mang theo nhiệt độ không bình thường chạm vào bụng cô, kéo theo cảm giác lành lạnh, Đồng Dao nhẹ giọng "á" một tiếng, sống lưng cứng đờ.

Lục Tư Thành ho khan, cau mày, nhàn nhạt nói: "Đừng ồn."

Đồng Dao lại ngậm miệng.

Một giây sau, Lục Tư Thành rút bàn tay đặt trên bụng cô lại, lùi ra sau vài bước: "Không biết tự chườm nước nóng?"

Nhiệt độ từ bàn tay anh ta vẫn còn lưu lại trên bụng, Đồng Dao ngước mắt lên nhìn, phối hợp mà run rẩy: "Trụ, trụ sở không có túi chườm nóng."

"Cô không hỏi sao biết là không có?"

Lục Tư Thành ném lại câu này, xoay người đi lên lầu, lúc xuống lầu còn mang theo một cái túi chườm nóng, "Mùa đông năm ngoái fan tặng cho Tiểu Bàn," anh ta vừa nói vừa ném túi cho Đồng Dao, "Nước sôi lúc nãy còn không?"

Đồng Dao cầm cái túi chườm nóng có in hình chibi của đội hình ZGDX năm ngoái, lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Lục Tư Thành nhướng mày, nhìn cô như nhìn một đứa đần—— Khom người, chẳng chút nhẹ nhàng gì mà lấy lại cái túi chườm nóng trong tay cô, sau đó đi vào phòng bếp, tiện tay ngắt điện nồi cháo đã chín kia, quay sang mở nắp ấm đun siêu tốc bên trong là nước mới đun sôi, một tay nhanh nhẹn mở nắp túi chườm, tay còn lại cầm ấm nước rót nước sôi vào.

Toàn bộ quá trình hết sức trơn tru.

Đồng Dao nhảy ra khỏi sofa, đi đến sau lưng Lục Tư Thành, kiễng chân rướn cổ nhìn anh ta rót nước vào túi, hơi nước trăng trắng bốc lên, khiến gò má anh tuấn của anh ta trở nên mơ hồ hơn...

"Sao lúc nãy anh có thể bất thình lình sờ vào bụng con gái vậy hả?"

"Là bụng hổ chắc? Không được sờ?"

"Nếu mà ở thời cổ đại thì hành động này của anh là muốn cưới tôi đấy."

"Tôi còn tưởng tôi đang làm chuyện tốt," Lục Tư Thành rũ mắt, "Tại sao lại phải nhận hình phạt đó?"
"..."

Rót nước xong, đóng nắp túi chườm, đồng thời nâng mí mắt nhìn người đang đơ mặt ở sau lưng mình, ngón tay cái lau chỗ nước nóng tràn ra ngoài túi chườm, rồi đưa túi cho cô: "Nếu mà ở thời cổ đại thì tôi đã phải cưới cô cả tám trăm lần rồi."

"..."

"Sau đó cũng ly dị tám trăm lần."

"Cưới lại bỏ, bỏ lại cưới, tám trăm lần như vậy, không phải là quá mức dại sao?"

"Không biết, có khi là tại mắt có vấn đề."

Lục Tư Thành nói xong, xoay người lại, mở chạn bát lấy hai cái bát, múc cháo ra.

Năm phút sau, hai người sống duy nhất trong trụ sở ngồi ở hai đầu bàn ăn, cúi đầu yên lặng ăn cháo—— Đồng Dao ngồi xếp bằng trên ghế, chườm túi chườm lên một phát, cả người như được bao phủ bởi đại dương ấm áp, cộng thêm cháo trắng đường đỏ đi vào bụng, mấy ngón tay lúc nãy còn lạnh lẽo thì giờ đã có độ ấm.
Đồng Dao đặt bát cháo xuống.

"Thành ca."

"?"

"Xin lỗi, đã nói là tôi chăm sóc anh, vậy mà cuối cùng lại thành anh chăm sóc tôi."

"?" Lục Tư Thành ngước lên nhìn người ngồi đối diện một cái, "Cô nói cô chăm sóc tôi lúc nào? Không phải cô thấy không khỏe nên mới mặt dày mày dạn về cùng tôi sao?"

Đồng Dao cười khan vài tiếng, đứng lên bỏ bát vào bồn rửa, thường thì không cần phải rửa bát, hôm sau dì lo chuyện bếp núc sẽ đến dọn dẹp hết... Sau khi ăn xong, dạ dày dễ chịu không ít, Đồng Dao chẳng hề buồn ngủ tí nào, thế nên quyết định làm ổ trên sofa xem live stream.

Lục Tư Thành cũng ăn xong, lúc đi bưng bát đi ngang qua sofa, người ở chỗ sofa đột nhiên gọi "Thành ca", anh dừng bước chân, quay người lại, từ trên nhìn xuống, khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai viết năm chữ rõ to: Lại có chuyện gì nữa?
Đồng Dao để điện thoại xuống, kéo vạt áo anh để anh cúi người xuống, cô quỳ trên sofa, đưa tay sờ trán anh: "Sao vẫn còn chưa hạ sốt?"

"Cô tưởng lúc nãy cô cho tôi uống thuốc tiên à?"

Đồng Dao đứng dậy, cầm lấy bát trong tay anh, sau khi bỏ vào bồn rửa, liền đẩy bạn nam kia lên lầu, vừa đẩy vừa nói: "Đi đi đi, giờ đổi thành tôi chăm sóc anh."

"Bụng hết đau rồi?"

"Đau chứ."

"Vậy đi xa ra chút, tôi không muốn nhìn thấy một người mặt mày xanh lét lăn qua lăn lại trên thảm của phòng tôi."

"..."

Hai người tranh luận cái vấn đề "đội trưởng có cần người chăm sóc hay không" một trận, cho đến khi tiếng tranh cãi càng lúc càng nhỏ, rồi biến mất ở phòng Lục Tư Thành, sau đó cánh cửa "cạch", đóng lại——

Cả trụ sở lại trở nên yên ắng.

Chỉ còn tiếng live stream phát ra từ điện thoại Đồng Dao, cái điện thoại bị vứt chỏng chơ trên sofa...
Vậy mà cô lại không quên túi chườm nóng, giắt ở cạp quần mang đi rồi.

...

Buổi tối, gần mười hai giờ rưỡi.

Bên ngoài trụ sở ZGDX rốt cuộc cũng có tiếng động, các thành viên tham gia hoạt động cả một buổi tối, mệt mỏi xuống xe, đoàn người ồn ào như ong vỡ tổ đi vào trong, Tiểu Bàn cầm đầu, hét to "Tụi em về rồi, còn mua đồ ăn cho bọn anh nè", cơ mà mở cửa ra mới biết, tầng trệt méo có bóng ma nào, cực kỳ yên tĩnh.

Tiểu Bàn "hể" một tiếng, lại đoán là hai người có lẽ đều đã uống thuốc sau đó đi ngủ rồi, bèn quay lại ra dấu với mấy người phía sau——

Mọi người đều cố gắng bước đi thật nhẹ nhàng.

Tiểu Bàn lầm bầm "Tôi lên xem xem Thành ca có đỡ hơn chút nào chưa", sau đó lên lầu, mở cửa phòng, vào phòng.

Năm giây sau.

Cậu ta có thể nói là sợ tè ra quần vọt ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.
"...Nàm xao?" Lục Nhạc nhướng mày, "Thấy ma à?"

Tiểu Bàn khoát khoát tay, sau đó vẻ mặt méo biết phải làm sao, nhìn mọi người dưới lầu... Dưới ánh mắt chăm chú của cả đám, Lục Nhạc nhàn nhạt ném lại một câu "chả lẽ anh tôi ốm chết rồi à?" lên lầu, lướt qua Tiểu Bàn mà mở cửa phòng, vừa thò đầu vào được một giây, vẻ mặt cậu ta đã dại cả ra——

Trên cái giường ở phía trong, tấm chăn đen gồ lên, Lục Tư Thành quay mặt ra hướng cửa, an tĩnh ngủ say... Đội trưởng ZGDX rõ ràng vẫn còn sống, nhưng mà điều khiến đồng đội của anh xém tí bị dọa chết đó là giờ này phút này, trong lòng anh còn có một người nữa, người đó vùi mặt vào ngực anh, gác chân, dép có hình con cừu bằng nhung đi trong nhà lộ ra bên ngoài chăn.

Lục Nhạc lùi lại hai bước, bình tĩnh hơn một chút so với Tiểu Bàn, những sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao, đóng cửa lại.
"...Nàm xao?" tiểu Thụy nhướng mày, hỏi câu Lục Nhạc mới hỏi ba mươi giây trước, "Thấy ma à?"

Lục Nhạc im lặng ba mươi giây.

Sau đó môi mỏng hé ra: "So với ma còn khủng bố hơn."

===Dải phân cách===

Tác giả có lời muốn nói:

Nghe đồn hôm qua có người còn chê Thành ca của chúng ta không biết nắm bắt thời cơ, xóe, xin lỗi nha, hôm nay cặp đôi nhà người ta chung giường rồi

back top