Khi Em Mỉm Cười

Chương 43

Chương 43: Gây đủ thứ chuyện như vậy
Đồng Dao không ngủ sâu lắm.

——Nói đúng ra thì cô ngủ từ lúc nào cô cũng chẳng biết nữa, vốn dĩ cô đang nằm ở bên cạnh giường Lục Tư Thành trông chừng anh ta, cho đến khi cái người đã ăn cơm uống thuốc kia an nhiên đi vào giấc ngủ, nhìn anh ta ngủ an ổn như vậy, cô nhìn nhìn một hồi rồi cũng buồn ngủ theo, cuối cùng không chống cự nổi cơn buồn ngủ, thiếp đi luôn, cô chỉ nghĩ sẽ nhoài người tiện thể tựa ké vào giường chợp mắt một tí, lát sau sẽ bò dậy thay khăn cho Lục Tư Thành...

Ai biết được cái "tiện thể dựa ké" này lại tiện thể gây ra chuyện lớn chứ.

Đồng Dao y như mấy loài cây có tập tính hướng về phía ánh sáng, sau khi ngủ rồi, cơ thể sẽ tự động kích hoạt chức năng tìm nơi ấm áp mà chui vào—— Mà hiện tại nguồn nhiệt ấm nhất là đến từ người đang phát sốt trên giường cùng với cái chăn dễ chịu của anh ta.

Trên đây.

... Chỉ là phỏng đoán thôi.

Không lâu sau khi Lục Nhạc đóng cửa lại, Đồng Dao bị tiếng xì xà xì xầm ở bên ngoài đánh thức, cô ngáp một cái, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn xung quanh tối thui một màu, cô còn tưởng mình mù cmnr, hết cmn hồn hà, theo bản năng duỗi tay ra mò mò, và kết quả là mò trúng cơ bụng săn chắc.

Đồng Dao: "?"

Đồng Dao: "............"

Đồng Dao càng hoảng hơn: đm chuyện này là sao?

Xung quanh là hơi thở xa lạ, cả người cô vẫn duy trì tư thế như lúc mới dậy, ngu người rồi—— Mà má nó xui, nhằm ngay cái lúc này, bạn nam bị cô bằng cách thần kỳ nào đó chui tọt vào lòng cũng tỉnh rồi, anh chàng cả tối mặc định méo được ngủ yên không kiên nhẫn mở mắt ra, sau đó cảm thấy hình như trong lòng mình có cái gì đó đang cuộn tròn lại.

Một cục.

Mềm mềm, xù xù.

Mà giờ này phút này, tay của anh còn hết sức tự nhiên mà vắt lên hông "nó".

Anh hơi ngơ ra, rút tay lại, bình tĩnh vén chăn lên, cúi đầu, sau đó mắt đối mắt với đôi con ngươi đen láy đang ngước lên—— Đôi mắt đó ngây thơ vô tội như ánh mắt nai con trên đường cao tốc buổi tối dưới ánh đèn xe hơi, long lanh lóng lánh, cực kỳ vô hại: mặc dù ngay cả đứa đần cũng biết, nửa đêm nửa hôm chạy ra đường cao tốc, có bị xe tông chết cũng là nó sai trước.

Lục Tư Thành: "..."

Đồng Dao: "..."

Nếu như Đồng Dao phải chọn ra thời khắc quẫn bách nhất trong đời mình thì chắc chắn chính là lúc này nè.

Đồng Dao: "Tôi..."

Còn chưa nói xong đã nhìn thấy Lục Tư Thành làm động tác giữ im lăng, cảm giác được bàn tay to của đối phương vỗ vỗ đầu cô, chăn lại được buông xuống—— xung quanh lại tối đen như mực, lúc này, cô nghe thấy tiếng mở cửa khe khẽ, cả sống lưng Đồng Dao cứng đờ.

"Làm gì vậy?"

Cô nghe Lục Tư Thành thấp giọng hỏi, tim đập thình thịch, giọng nói kia gần trong gang tấc.

Người mới vào phòng im lặng một chút, nhưng lại cảm thấy ngữ khí chính trực của Lục Tư Thành khi nói câu "làm gì vậy" thực sự quá vi diệu rồi, người đó ngập ngừng, hỏi: "Thành ca, anh dậy rồi à, em còn tưởng anh sẽ ngủ thêm chút nữa, ha ha."

Người đang nói chuyện là Tiểu Thụy.

Hai chữ "ha ha" đó có lẽ đã bao gồm cả nùi chửi thề trong bụng cậu ta, từ giọng điệu đã có thể nghe ra được lời nói lúc này của cậu ta còn có một tầng ý nghĩa khác: Làm gì là làm gì? Ông đây không có làm cái qq gì hết, anh mau giải thích cho em nghe xem cái đống dư ra trên giường anh rốt cuộc là chuyện gì!!!!!!!!!

Nhưng mà đối diện với Tiểu Thụy đang "cần lắm một lời giải thích", Lục Tư Thành lại méo thèm hợp tác, anh "ờ" một tiếng, vén chăn lên, cúi đầu mắt đối mắt với người nào đó đang căng thẳng nhìn mình, rồi bình tĩnh bỏ chăn xuống.
Nói với người đang đứng ngay cửa: "Chú nói nhỏ thôi, cô ấy còn đang ngủ."

Đồng Dao nắm cổ áo Lục Tư Thành, Lục Tư Thành vẫn tiếp tục nói: "Giường cô ấy bẩn rồi, nên đến mượn chỗ của anh nằm tạm, các chú giật mình cái gì chứ?"

Tiểu Thụy đứng ở cửa, vẻ mặt "anh đừng có mà xạo chó": "Anh có biết cả cái trụ sở này ngoài giường của anh và cô ấy ra còn có mấy cái giường trống không?"

Lục Tư Thành: "Cô ấy sợ sẽ lại làm bẩn giường người khác."

Đến giờ phút này, mọi người cũng méo thèm che giấu máu tò mò của mình nữa, một đám tụm lại trước cửa, Lục Nhạc mang vẻ mặt dò xét, tiến vào: "Vậy anh à, anh có nghe qua câu nam nữ thụ thụ bất thân chưa? Không nhìn ra nha, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, mới đó mà đã dụ được bé gái vị thành niên lên giường rồi..."
Lục Tư Thành: "Cô ấy mười chín rồi."

Tiểu Bàn: "Đây là trọng tâm vấn đề à?"

Minh thần: "Đây không phải là trọng tâm vấn đề."

Lục Nhạc: "Á à, trưởng thành rồi nên không bị xem là phạm pháp đúng không?"

Tiểu Thụy: "Aaaaaaaaaaa đm, Thành ca, anh cmn thật là cầm thú, anh làm vậy em biết ăn nói làm sao với bên nhà gái đây—— Không được không được, trước tiên anh gọi cô ấy dậy cái đã!"

Lục Tư Thành khẽ cười giễu cợt, hỏi ngược lại: "Làm sao gọi?"

Tiếng cười đó, là khinh thường kết hợp với phóng đãng.

Cực kì kichiku*.

Dưới tấm chăn.

Đồng Dao thả lỏng tay đang nắm cổ áo Lục Tư Thành—— Lục Tư Thành còn chưa hạ sốt, nhưng lúc này anh ta như đang bị chi phối bởi một nhân cách khác, nghe thấy câu hỏi của anh ta, mặt Đồng Dao đỏ bừng tưởng chừng như có thể búng ra máu...
Nếu bây giờ cô có thể nhìn thấy vẻ mặt của đám người ngoài cửa, sẽ phát hiện sắc mặt mấy anh chàng mê game này cũng chẳng tốt hơn cô là mấy—— Ngay cả Tiểu Thụy cũng bị anh ta làm cho nghẹn họng, đường đường là giám đốc của đội, thế mà lại bị Lục Tư Thành ép cho phải lùi về sau một bước...

Tiểu Bàn run rẩy cầm điện thoại, ấn "110" rồi để tay ngay mục "gọi": "... Thành ca, anh nghiêm túc nói chuyện nha, không là em báo cảnh sát á."

"Các chú đi ra ngoài trước đi," Lục Tư Thành nhàn nhạt nói, "Lát nữa anh sẽ gọi cô ấy dậy."

Đám người đứng ở cửa trố mắt nhìn nhau, miệng nói "vậy đi thôi" "nếu không sẽ càng lúng túng" "đi thôi đi thôi", nhưng mà méo có ai thực sự nhấc chân rời đi cả...

Lục Tư Thành lại gọi một tiếng "Tiểu Bàn", Tiểu Bàn run lẩy bẩy, bộ dạng đáng thương nhìn vào trong phòng, vừa lầm bầm "Đây không lẽ không phải là phòng mình à", vừa không tình không nguyên thay Lục Tư Thành đóng cửa lại——
"Cạch", cửa phòng đóng lại rồi.

Lục Tư Thành vén chăn lên, lời ít ý nhiều nói với người trong ngực mình "đứng đậy", Đồng Dao lập tức bật dậy như châu chấu, dùng cả tay lẫn chân trèo xuống, chưa đứng vững đã vội nói: "Tôi tôi tôi tôi xin lỗi aaaaaaaaaa Thành ca, tôi mẹ nó là ngủ đến ngu người rồi, thấy lạnh nên bắt đầu trèo lên..."

Lục Tư Thành ngáp một cái, vén chăn qua một bên, ngồi dậy, ho khan hai tiếng, chậm rãi nói: "Nếu là ở thời cổ đại, hành vi này của cô đã đủ để nhốt vào lồng thả trôi sông chưa?"

Đồng Dao đang nói, nghe vậy thì ngừng lại.

Khuôn mặt mới nãy còn đỏ búng ra máu thì giờ đã trắng bệch. Cô run rẩy, thấp giọng nói "Chắc là đủ", sau đó cắn môi, ủ rũ cúi đầu, định nói thêm lần thứ không nhớ câu "tôi xin lỗi" ——

Lục Tư Thành liếc mắt nhìn cô.
"Hoặc là tôi phải chuẩn bị để cưới cô lần thứ tám trăm lẻ một."

"?"

"Gây đủ thứ chuyện như vậy, cô muốn lừa lấy đồ cưới hay gì?"

"..............."

Chú thích:

*Kichiku (きちく, Hán tự là: 鬼畜), hai chữ hán tự này có nguồn gốc từ饿鬼道 (ngạ quỷ đạo: cõi ngạ quỷ/quỷ đói) và 畜生道 (súc sinh đạo: cõi súc sinh) trong lục đạo luân hồi (sáu cõi luân hồi) theo triết lý Phật giáo. Từ này được dùng để chỉ những người làm những việc cầm thú, phi nhân đạo.

Ngoài ra còn một ý nghĩa khác đó là dùng để chỉ những video MAD (MAD là video được làm từ việc biên tập và sắp xếp chỉnh sửa lại những video, audio của các anime (phim hoạt hình Nhật Bản) đã có trước đó, tạo nên một nội dung, ý nghĩa mới nào đó, thông thường thi đây là các sản phẩm do fan làm.)

back top