Chương 44: Điều mà tôi nhớ nhung là...
Đồng Dao mắt chữ A miệng chữ O, mặt hết trắng lại xanh, hết xanh lại đỏ, cô câm nín một lúc, sau đó dùng vẻ mặt vừa ngu vừa sợ, hỏi: "Ý gì, anh đang cầu hôn tôi đấy à?"
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Cô hỏng não rồi? Tôi đang hỏi cô có phải là tính lừa... Thôi bỏ đi, tôi đang khinh bỉ cô đó."
"..." Đồng Dao chầm chậm trợn tròn mắt, "Cái gì mà lừa sính lễ, anh nói chuyện cho đàng hoàng nha, tiền lương của bà đây một năm tám trăm nghìn đó! Hiếm lạ gì mớ sính lễ nghèo nàn của anh!"
Lục Tư Thành cười lạnh, không thèm để ý tới cô, nhấc chăn lên, cúi đầu nhìn xuống giường.
Đồng Dao đang nói thì ngừng lại, hỏi: "Anh nhìn cái gì vậy hả?"
"Nhìn xem cô có làm bẩn ——"
Lục Tư Thành còn chưa nói hết câu, cái người đang ngoan ngoãn đứng ở cạnh giường của anh bất thình lình như sói như hổ mà nhào ngay lên giường. Lục Tư Thành bất ngờ nên bị ngã ra sau, ánh mắt bốc hỏa ngẩng đầu nhìn cái người đang nằm đè lên chăn, căng thẳng nhìn anh chằm chằm: "Đừng nhìn! Bẩn rồi thì tôi giặt cho anh! Đừng nhìn nữa!"
Vừa rồi Lục Tư Thành cũng chỉ là nói chơi thôi, nhìn thấy cô căng thẳng như vậy, quả thực cũng có tí cái gọi là thiếu nữ thẹn thùng, anh nhếch môi: "Vậy tối nay tôi ngủ ở đâu?"
"..." Đồng Dao chỉ ngay sang giường của Tiểu Bàn.
Lục Tư Thành liếc nhìn một cái: "Giường nó mềm quá, tôi nằm đau lưng."
Anh! Cái tên già cả lụ khụ này! Đồng Dao khóe miệng run run, hận không thể nhào qua bóp chết cái tên thích sinh sự này, chầm chậm bò dậy, dưới cái nhìn của Lục Tư Thành, cô vén chăn chui vào trong, cẩn thận nhìn xem có dấu vết khả nghi nào không, đang tìm thì lại nghe thấy Lục Tư Thành nói: "Đúng là không thể trông cậy vào cô được mà, bớt nhí nhảnh lại đi, tự cô nói xem tôi đã thay cô cõng bao nhiêu cái tiếng xấu rồi..."
"Dạ dạ dạ, đội trưởng đại nhân vạn tuế, kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh... Bỏ chân ra coi, tôi nhìn bên này một chút."
Đồng Dao ở trong chăn, vừa nói vừa cầm chân Lục Tư Thành lên.
Mà ối giời ơi, có người lại nhằm đúng lúc này mở cửa phòng ra, tiếng Tiểu Bàn vọng vào——
"Thành ca, Tiểu Thụy bảo em hỏi hai người bọn anh xem có muốn ăn há cảo tôm tụi em mua về cho hai người..."
Tiếng của Tiểu Bàn ngừng ngay lại khi cậu ta nhìn thấy một chân của Lục Tư Thành đang giơ lên cao cùng với cái cục ở dưới chăn, tư thế của cái cục đó giống như đang quỳ giữa hai chân Lục Tư Thành, Tiểu Bàn ngớ người——
Sau đó cánh cửa "cạch" một cái, đóng lại.
Lục Tư Thành vẻ mặt bình tĩnh, nhướng mày.
Dưới chăn.
Đồng Dao bỏ chân Lục Tư Thành ra, kéo cái chăn đang trùm trên đầu mình ra: "Giường không có bẩn, anh đừng dọa tôi nữa... Mới nãy là ai vậy? Tiểu Bàn? Sao cậu ta lại trở lại rồi? Há cảo tôm? Tôi muốn ăn há cảo tôm!"
Lục Tư Thành co chân lại, nở một nụ cười nhẹ: "Đi đi."
Đồng Dao nhảy xuống giường, vuốt lại tóc, quay người lại nhìn thấy Lục Tư Thành cũng đang chậm rãi đứng dậy, cô ngập ngừng: "Anh có cần thay đồ không, lúc nãy đã toát mồ hôi ra rồi đúng không? Cẩn thận bị nhiễm lạnh."
Lục Tư Thành liếc nhìn cô, không nói gì.
Năm phút sau, Đồng Dao mặc quần áo ở nhà cùng với Lục Tư Thành đã thay một cái áo thun, lần lượt xuống lầu.
Thấy mọi người dưới tầng trệt đang trợn tròn mắt nhìn mình, Đồng Dao gãi đầu, tự biết hôm nay nếu không giải thích gì thì e không ổn... Thế nên bối rối nói: "Thật ngại quá, lúc nãy cho Thành ca uống thuốc, tính chờ xíu rồi thay khăn cho anh ấy, ai ngờ ngồi một hồi rồi ngủ thiếp luôn, đang ngủ thì lại thấy hơi lành lạnh, mơ mơ màng màng tìm chăn rồi thuận thế leo luôn lên giường của Thành ca, chen vào nằm chung với anh ấy luôn...ờm, chắc là đã dọa đến mọi người nhỉ? Thật ra ngay cả bản thân tôi cũng hết cmn hồn mà."
"Đâu có đâu có."
"Bình thường bình thường."
"Ai ya sợ lạnh mà, hôm nay thật sự rất lạnh, con gái sợ lạnh cũng là bình thường."
"Ăn tối chưa? Đến đây ăn há cảo tôm nè, bỏ hộp mang về cho hai người đấy, ngon lắm ớ..."
Cả một đám rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo!
Đồng Dao lúc này cũng biết nói càng nhiều thì lại càng rối, thế là dứt khoát im miệng, đi đến bàn ăn, ngồi xuống chuẩn bị dùng đồ ăn để an ủi "chái tym nhỏ bé" —— Lời cô vừa nói là thật, cô không những hết hồn, mà đến tận bây giờ vẫn còn chưa hoàn hồn lại đây này.
Mở hộp đồ ăn ra, phát hiện vẫn còn nóng hổi, vội vàng tách hai que đũa ra, nhanh chóng gắp một miếng bỏ vào miệng, lúc này, cô liếc mắt nhìn thấy Lục Tư Thành đi đến chỗ sofa, ngồi xuống, lấy sữa chua vừa cắm ống hút chưa kịp uống trong tay Lục Nhạc, uống hai ngụm.
Tiểu Bàn hắng giọng: "Hai người... xong rồi?"
Xung quanh đột nhiên im lặng.
Đồng Dao miệng ngậm há cảo: "?"
Lục Tư Thành im lặng nhìn mấy người xung quanh một lượt, hiển nhiên là đoán được lúc nãy Tiểu Bàn sau khi đóng cửa lần hai, xuống lầu đã nói gì với đám này, thế nên vẻ mặt khó ở, hỏi lại: "Anh mà chỉ mười lăm phút?"
Bầu không khí lập tức nhẹ nhàng hẳn đi, mọi người không những không có thắc mắc gì với vẻ mặt khó chịu của anh, thậm chí còn có dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Đồng Dao miệng ngậm miếng há cảo thứ hai: "??"
Lục Tư Thành: "Ngon không?"
Đồng Dao gật đầu.
Lục Tư Thành "ừm": "Vậy ăn nhiều vào."
Đồng Dao nuốt thức ăn trong miệng xuống, vẫn méo hiểu cái qq gì hết.
...
Ngày hôm sau.
Đồng Dao ngồi trên ghế, xòe tay ra đếm số trận đấu trong tuần này, hôm qua là thứ năm, buổi chiều đã đấu trận khai mạc, thứ sáu không có lịch đấu, thứ bảy cũng không có, chủ nhật ba giờ chiều, ZGDX sẽ đấu với các đội cùng bảng, đối thủ đầu tiên là: KING.
Đội này mới được thăng từ LSPL (*Giải hạng hai Liên Minh Huyền Thoại khu vực Trung Quốc Đại Lục) lên LPL (*Giải hạng nhất Liên Minh Huyền Thoại khu vực Trung Quốc Đại Lục) từ giải mùa xuân vừa rồi. Trong trận chung kết giải mùa xuân LSPL, KING đấu đủ năm ván đấu, ở ván đấu quyết định thắng bại, bọn họ đã thể hiện một màn lội ngược dòng đầy ngoạn mục, dù cho có bị yếu thế vẫn ngoan cường cầm cự đến giai đoạn cuối trận đấu, trong tình huống dẫn trước tới mười lăm nghìn vàng, giành được baron, mở tổng giao tranh, tiễn đối thủ sang Tây Thiên, bước vào hàng ngũ mười hai đội LPL.
Đường giữa của bọn họ là người Hàn Quốc, ID ramen, là người chơi nghiệp dư, bậc thách đấu, thành tích ổn, được mua về Trung Quốc, lúc Đồng Dao đấu xếp hạng cũng từng chung đội với người này, thao tác không tệ, nhưng vì chưa từng đối đầu nên cũng không rõ những điểm khác.
"Minh thần, anh có video trận chung kết giải mùa xuân của KING không?"
"Có, cô cần à?"
"Ừ, tôi muốn xem xem ramen thế nào."
"Ồ, được," Minh thần cúi đầu nhìn bát mì mình đang ăn dở, "lát nữa tôi gửi qua cho cô."
Đồng Dao ngồi trên ghế, lúc này, Lục Tư Thành đi ngang qua chỗ cô, nghe thấy cuộc đối thoại của cô và Minh thần, không mặn không nhạt ném lại một câu: "Có thời gian xòe tay ngồi đến xem khi nào sẽ đấu với đội mới thăng hạng, không bằng đếm số giờ live stream của mình đi—— Cuối tháng rồi, lại đến khoảng thời gian ai nấy đều liều mạng live stream bù giờ, dựa vào cái gì cô lại có vẻ mặt tiêu dao tự tại đó?"
"Đội mới thăng hạng thì sao? Anh xem thường đội mới thăng hạng à?"
"Ít nhất sẽ không xòe tay ra đếm xem khi nào sẽ đấu với họ."
"..."
Đồng Dao phồng má, không thèm tranh cãi với Lục Tư Thành—— Sáng hôm nay, sau khi thức dậy, bầu không khí giữa cô và Lục Tư Thành có hơi dị dị, có lẽ là vì sau sự việc "chung chăn gối" tối qua, bây giờ cô mới lấy lại được tinh thần...
Bất tri bất giác thấp hơn anh ta cả một cái đầu về mặt khí thế.
Tức vl.
Đồng Dao rướn cổ nhìn những người khác trong trụ sở, ngoại trừ một mình Lục Tư Thành từ đầu đến cuối đều không thèm quan tâm đến chuyện có bị trừ tiền lương hay không, tất cả những người khác đều đang cố gắng live stream bù——
Thảo nào hôm nay Tiểu Bàn đấu xếp hạng không hề chửi tục.
Thảo nào hôm nay lão K và lão Miêu đấu đôi lại lịch sự như vậy, nâng khay ngang mày, tương kính như tân*.
Đồng Dao: "... Chắc tôi cũng không còn thiếu nhiều lắm đâu, bữa kí hợp đồng đã là ngày mấy rồi, Thụy ca nói tháng này tôi có thể giảm bớt thời gian live stream."
Đồng Dao vừa lảm nhảm vừa mở sổ ghi chép máy tính của mình ra, đầu tiên là lười biếng đếm số thời gian live stream của tháng này, rồi moi điện thoại ra cộng cộng trừ trừ—— sau khi cộng cộng trừ trừ, tiếng lảm nhảm của cô cũng không còn nữa, trừng mắt nhìn con số "42" to đùng trên màn hình.
Sau đó không tin mà tính lại lần nữa.
Vẫn là 42.
Người nào đó mới hạ sốt giọng vẫn còn hơi khàn khàn ở cạnh cô, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, nhìn màn hình của mình không chớp mắt đồng thời nhàn nhạt nói: "Tính xong rồi đúng không? Chào mừng đến với địa ngục."
Đồng Dao: "................."
Hôm nay là hai mươi bảy tháng năm.
Còn cách hạn chót năm ngày.
Nghĩa là, trước khi đến tháng sáu, cho dù Đồng Dao ngày nào cũng live stream thì một ngày cô phải live hơn tám tiếng thì tháng sau mới không bị trừ tiền lương...
Hơn nữa, mới đến mà tháng đầu đã bị trừ lương là cái thể loại gì?
Đồng Dao thở dài một hơi, đành mở phần mềm live stream ra, chuẩn bị lát nữa đấu rank tiện thể live stream luôn... Chưa tới mười phút, bên live stream đã rần rần cả lên, fan thậm chí còn hiểu rõ ngọn ngành hơn cô, bắt đầu spam——
[Cuối tháng live stream một loạt.]
[Vừa nãy tôi còn đang tò mò không biết cô tính quật cường đến khi nào...]
[hhhhhhhhhh nhức đầu quá man, toàn bộ ZGDX đều live stream, tôi nên xem của ai đây a, hai máy vẫn không đủ dùng!]
[Vợ à, anh nhớ em vl aaaaaaaaa!]
[Trận khai mạc vừa rồi đấu hay lắm, bảo bảo nhìn thấy rất nhiều thao tác mang quyết tâm thắng của chị.]
Đồng Dao đọc bình luận, nói vài lời khiêm tốn cộng thêm giả dối một hồi, khi nụ cười trên môi của người bên cạnh càng lúc càng rõ ràng, cô vội vàng ngừng lại, hít một hơi thật sâu, mở game bắt đầu chờ hệ thống ghép đội——
Nhanh chóng ghép xong, tiến vào ván đấu.
Cô ở vị trí thứ ba, có quyền cấm tướng đầu tiên, cô hơi nhíu mày suy nghĩ xem trận này nên BAN tướng nào thì tốt, lúc này, cô nhìn thấy Lục Tư Thành một tay cầm ly cà phê, một tay mở danh sách bạn bè trong game ra xem... Sau đó quay sang nhìn cô thật sâu, chậm rãi nói: "A Tae ở đội đối thủ của cô."
Đồng Dao trật tay một phát, BAN ngay một tướng vạn năm không ai dùng – Yorick.
Đồng đội gõ một dấu "?", Đồng Dao nhanh chóng gõ chữ nói xin lỗi, cô trật tay, BAN nhầm.
Lục Tư Thành: "Cái tố chất tâm lý này của cô đúng là không ai bằng."
Đồng Dao: "..."
Sau khi bước vào trận đấu, Đồng Dao chọn Ekko, nhưng mà điều này không quan trọng, quan trọng là đối phương chọn Fizz điên cuồng bắt nạt cô, chưa tới năm phút đã gϊếŧ nhiều hơn cô mười lăm lính, Đồng Dao khổ không thể tả... Bây giờ xung quanh có ai, bình luận nói những gì, cô đều không quan tâm, hoàn toàn tập trung vào trận đấu của mình. Cuối cùng khi cô chuẩn bị lên cấp sáu, Fizz của đối phương đã lên cấp sáu trước xuất hiện tấn công cô, lượng máu của Đồng Dao nhanh chóng giảm xuống, cô quay đầu muốn lùi về——
"Gϊếŧ một con lính là có thể lập tức lên cấp sáu, có chiêu cuối, jungle cũng đang tới, có thể đấu, hoảng cái gì?"
Một giọng bình tĩnh vang lên bên tai, Đồng Dao tỉnh lại trong cơn hoảng loạn, chạy đi gϊếŧ lính, ngay khi lên cấp sáu, dùng kỹ năng bắt lấy Fizz, sau đó chém hai nhát, sau khi hết thời gian trói, nhanh chóng sử dụng chiêu cuối nới rộng khoảng cách, vì thế cùng với jungle phe mình chạy đến, lấy được mạng của Fizz!
Âm thanh của hệ thống vang lên, Đồng Dao đứng ở khu vực trụ của mình, ngẩn người một chút, nhìn bình luận toàn "66666666666" "Đây là tốc độ của bàn tay độc thân hai mươi năm" "Vợ thật ngầu 66666", lúc này cô mới thở phào một hơi, bưng ly đường đỏ trên bàn uống một hớp, lại phát hiện, bàn tay bê ly nước của mình đang run rẩy.
... Đây chỉ mới là đấu rank thôi mà.
Cử động nhỏ này của cô có lẽ bị người đang tựa lưng vào ghế của cô nhìn thấy, giọng bình tĩnh lại mang theo cảm giác bố dạy con, uy nghiêm, nhàn nhạt nói: "Bị bắt nạt liền chỉ biết chạy là thể loại gì, không thèm nhìn xem vị trí của đồng đội, không thèm nhìn lượng kinh nghiệm của mình là kiểu gì thế? Trình như rank bạc vậy, A Tae từng ăn thịt người trước mặt cô hay sao mà sợ như vậy..."
Đồng Dao: "Anh im miệng, đừng dọa tôi."
Dám nói chuyện với Thành ca của chúng ta như vậy, "6" trong mục bình luận lại dày đặc hơn một chút.
Lục Tư Thành im lặng.
Một lúc sau, nhàn nhạt nói: "Tôi thấy hơi nhơ nhớ dáng vẻ run lẩy bẩy không nói được gì của cô ở trên giường tối qua."
Dứt lời, nghênh ngang rời đi.
Đồng Dao "phụt" nhả nước đường đỏ lại vào ly.
Lúc này, "66666" trong bình luận bị "????" thay thế——
Cụ thể thì dày đặc đến mức độ nào?
Có lẽ là đến mức Đồng Dao không còn nhìn thấy con trỏ chuột của mình đâu nữa.
Chú thích:
*Nâng khay ngang mày: bắt nguồn từ câu chuyện vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn thì luôn nâng khay ngang mày.
Tương kính như tân: vợ chồng đối xử với nhau rất có chừng mực.
Cả hai câu này đều để chỉ mối quan hệ hòa hảo giữa vợ và chồng. ="=
Tấm hình bonus thêm: live stream bên đó bình luận nó chạy như này này =)))) mà có chỗ để tắt nên yên tâm nhe quý dị :v
Đồng Dao mắt chữ A miệng chữ O, mặt hết trắng lại xanh, hết xanh lại đỏ, cô câm nín một lúc, sau đó dùng vẻ mặt vừa ngu vừa sợ, hỏi: "Ý gì, anh đang cầu hôn tôi đấy à?"
Lục Tư Thành: "..."
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Cô hỏng não rồi? Tôi đang hỏi cô có phải là tính lừa... Thôi bỏ đi, tôi đang khinh bỉ cô đó."
"..." Đồng Dao chầm chậm trợn tròn mắt, "Cái gì mà lừa sính lễ, anh nói chuyện cho đàng hoàng nha, tiền lương của bà đây một năm tám trăm nghìn đó! Hiếm lạ gì mớ sính lễ nghèo nàn của anh!"
Lục Tư Thành cười lạnh, không thèm để ý tới cô, nhấc chăn lên, cúi đầu nhìn xuống giường.
Đồng Dao đang nói thì ngừng lại, hỏi: "Anh nhìn cái gì vậy hả?"
"Nhìn xem cô có làm bẩn ——"
Lục Tư Thành còn chưa nói hết câu, cái người đang ngoan ngoãn đứng ở cạnh giường của anh bất thình lình như sói như hổ mà nhào ngay lên giường. Lục Tư Thành bất ngờ nên bị ngã ra sau, ánh mắt bốc hỏa ngẩng đầu nhìn cái người đang nằm đè lên chăn, căng thẳng nhìn anh chằm chằm: "Đừng nhìn! Bẩn rồi thì tôi giặt cho anh! Đừng nhìn nữa!"
Vừa rồi Lục Tư Thành cũng chỉ là nói chơi thôi, nhìn thấy cô căng thẳng như vậy, quả thực cũng có tí cái gọi là thiếu nữ thẹn thùng, anh nhếch môi: "Vậy tối nay tôi ngủ ở đâu?"
"..." Đồng Dao chỉ ngay sang giường của Tiểu Bàn.
Lục Tư Thành liếc nhìn một cái: "Giường nó mềm quá, tôi nằm đau lưng."
Anh! Cái tên già cả lụ khụ này! Đồng Dao khóe miệng run run, hận không thể nhào qua bóp chết cái tên thích sinh sự này, chầm chậm bò dậy, dưới cái nhìn của Lục Tư Thành, cô vén chăn chui vào trong, cẩn thận nhìn xem có dấu vết khả nghi nào không, đang tìm thì lại nghe thấy Lục Tư Thành nói: "Đúng là không thể trông cậy vào cô được mà, bớt nhí nhảnh lại đi, tự cô nói xem tôi đã thay cô cõng bao nhiêu cái tiếng xấu rồi..."
"Dạ dạ dạ, đội trưởng đại nhân vạn tuế, kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh... Bỏ chân ra coi, tôi nhìn bên này một chút."
Đồng Dao ở trong chăn, vừa nói vừa cầm chân Lục Tư Thành lên.
Mà ối giời ơi, có người lại nhằm đúng lúc này mở cửa phòng ra, tiếng Tiểu Bàn vọng vào——
"Thành ca, Tiểu Thụy bảo em hỏi hai người bọn anh xem có muốn ăn há cảo tôm tụi em mua về cho hai người..."
Tiếng của Tiểu Bàn ngừng ngay lại khi cậu ta nhìn thấy một chân của Lục Tư Thành đang giơ lên cao cùng với cái cục ở dưới chăn, tư thế của cái cục đó giống như đang quỳ giữa hai chân Lục Tư Thành, Tiểu Bàn ngớ người——
Sau đó cánh cửa "cạch" một cái, đóng lại.
Lục Tư Thành vẻ mặt bình tĩnh, nhướng mày.
Dưới chăn.
Đồng Dao bỏ chân Lục Tư Thành ra, kéo cái chăn đang trùm trên đầu mình ra: "Giường không có bẩn, anh đừng dọa tôi nữa... Mới nãy là ai vậy? Tiểu Bàn? Sao cậu ta lại trở lại rồi? Há cảo tôm? Tôi muốn ăn há cảo tôm!"
Lục Tư Thành co chân lại, nở một nụ cười nhẹ: "Đi đi."
Đồng Dao nhảy xuống giường, vuốt lại tóc, quay người lại nhìn thấy Lục Tư Thành cũng đang chậm rãi đứng dậy, cô ngập ngừng: "Anh có cần thay đồ không, lúc nãy đã toát mồ hôi ra rồi đúng không? Cẩn thận bị nhiễm lạnh."
Lục Tư Thành liếc nhìn cô, không nói gì.
Năm phút sau, Đồng Dao mặc quần áo ở nhà cùng với Lục Tư Thành đã thay một cái áo thun, lần lượt xuống lầu.
Thấy mọi người dưới tầng trệt đang trợn tròn mắt nhìn mình, Đồng Dao gãi đầu, tự biết hôm nay nếu không giải thích gì thì e không ổn... Thế nên bối rối nói: "Thật ngại quá, lúc nãy cho Thành ca uống thuốc, tính chờ xíu rồi thay khăn cho anh ấy, ai ngờ ngồi một hồi rồi ngủ thiếp luôn, đang ngủ thì lại thấy hơi lành lạnh, mơ mơ màng màng tìm chăn rồi thuận thế leo luôn lên giường của Thành ca, chen vào nằm chung với anh ấy luôn...ờm, chắc là đã dọa đến mọi người nhỉ? Thật ra ngay cả bản thân tôi cũng hết cmn hồn mà."
"Đâu có đâu có."
"Bình thường bình thường."
"Ai ya sợ lạnh mà, hôm nay thật sự rất lạnh, con gái sợ lạnh cũng là bình thường."
"Ăn tối chưa? Đến đây ăn há cảo tôm nè, bỏ hộp mang về cho hai người đấy, ngon lắm ớ..."
Cả một đám rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo!
Đồng Dao lúc này cũng biết nói càng nhiều thì lại càng rối, thế là dứt khoát im miệng, đi đến bàn ăn, ngồi xuống chuẩn bị dùng đồ ăn để an ủi "chái tym nhỏ bé" —— Lời cô vừa nói là thật, cô không những hết hồn, mà đến tận bây giờ vẫn còn chưa hoàn hồn lại đây này.
Mở hộp đồ ăn ra, phát hiện vẫn còn nóng hổi, vội vàng tách hai que đũa ra, nhanh chóng gắp một miếng bỏ vào miệng, lúc này, cô liếc mắt nhìn thấy Lục Tư Thành đi đến chỗ sofa, ngồi xuống, lấy sữa chua vừa cắm ống hút chưa kịp uống trong tay Lục Nhạc, uống hai ngụm.
Tiểu Bàn hắng giọng: "Hai người... xong rồi?"
Xung quanh đột nhiên im lặng.
Đồng Dao miệng ngậm há cảo: "?"
Lục Tư Thành im lặng nhìn mấy người xung quanh một lượt, hiển nhiên là đoán được lúc nãy Tiểu Bàn sau khi đóng cửa lần hai, xuống lầu đã nói gì với đám này, thế nên vẻ mặt khó ở, hỏi lại: "Anh mà chỉ mười lăm phút?"
Bầu không khí lập tức nhẹ nhàng hẳn đi, mọi người không những không có thắc mắc gì với vẻ mặt khó chịu của anh, thậm chí còn có dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Đồng Dao miệng ngậm miếng há cảo thứ hai: "??"
Lục Tư Thành: "Ngon không?"
Đồng Dao gật đầu.
Lục Tư Thành "ừm": "Vậy ăn nhiều vào."
Đồng Dao nuốt thức ăn trong miệng xuống, vẫn méo hiểu cái qq gì hết.
...
Ngày hôm sau.
Đồng Dao ngồi trên ghế, xòe tay ra đếm số trận đấu trong tuần này, hôm qua là thứ năm, buổi chiều đã đấu trận khai mạc, thứ sáu không có lịch đấu, thứ bảy cũng không có, chủ nhật ba giờ chiều, ZGDX sẽ đấu với các đội cùng bảng, đối thủ đầu tiên là: KING.
Đội này mới được thăng từ LSPL (*Giải hạng hai Liên Minh Huyền Thoại khu vực Trung Quốc Đại Lục) lên LPL (*Giải hạng nhất Liên Minh Huyền Thoại khu vực Trung Quốc Đại Lục) từ giải mùa xuân vừa rồi. Trong trận chung kết giải mùa xuân LSPL, KING đấu đủ năm ván đấu, ở ván đấu quyết định thắng bại, bọn họ đã thể hiện một màn lội ngược dòng đầy ngoạn mục, dù cho có bị yếu thế vẫn ngoan cường cầm cự đến giai đoạn cuối trận đấu, trong tình huống dẫn trước tới mười lăm nghìn vàng, giành được baron, mở tổng giao tranh, tiễn đối thủ sang Tây Thiên, bước vào hàng ngũ mười hai đội LPL.
Đường giữa của bọn họ là người Hàn Quốc, ID ramen, là người chơi nghiệp dư, bậc thách đấu, thành tích ổn, được mua về Trung Quốc, lúc Đồng Dao đấu xếp hạng cũng từng chung đội với người này, thao tác không tệ, nhưng vì chưa từng đối đầu nên cũng không rõ những điểm khác.
"Minh thần, anh có video trận chung kết giải mùa xuân của KING không?"
"Có, cô cần à?"
"Ừ, tôi muốn xem xem ramen thế nào."
"Ồ, được," Minh thần cúi đầu nhìn bát mì mình đang ăn dở, "lát nữa tôi gửi qua cho cô."
Đồng Dao ngồi trên ghế, lúc này, Lục Tư Thành đi ngang qua chỗ cô, nghe thấy cuộc đối thoại của cô và Minh thần, không mặn không nhạt ném lại một câu: "Có thời gian xòe tay ngồi đến xem khi nào sẽ đấu với đội mới thăng hạng, không bằng đếm số giờ live stream của mình đi—— Cuối tháng rồi, lại đến khoảng thời gian ai nấy đều liều mạng live stream bù giờ, dựa vào cái gì cô lại có vẻ mặt tiêu dao tự tại đó?"
"Đội mới thăng hạng thì sao? Anh xem thường đội mới thăng hạng à?"
"Ít nhất sẽ không xòe tay ra đếm xem khi nào sẽ đấu với họ."
"..."
Đồng Dao phồng má, không thèm tranh cãi với Lục Tư Thành—— Sáng hôm nay, sau khi thức dậy, bầu không khí giữa cô và Lục Tư Thành có hơi dị dị, có lẽ là vì sau sự việc "chung chăn gối" tối qua, bây giờ cô mới lấy lại được tinh thần...
Bất tri bất giác thấp hơn anh ta cả một cái đầu về mặt khí thế.
Tức vl.
Đồng Dao rướn cổ nhìn những người khác trong trụ sở, ngoại trừ một mình Lục Tư Thành từ đầu đến cuối đều không thèm quan tâm đến chuyện có bị trừ tiền lương hay không, tất cả những người khác đều đang cố gắng live stream bù——
Thảo nào hôm nay Tiểu Bàn đấu xếp hạng không hề chửi tục.
Thảo nào hôm nay lão K và lão Miêu đấu đôi lại lịch sự như vậy, nâng khay ngang mày, tương kính như tân*.
Đồng Dao: "... Chắc tôi cũng không còn thiếu nhiều lắm đâu, bữa kí hợp đồng đã là ngày mấy rồi, Thụy ca nói tháng này tôi có thể giảm bớt thời gian live stream."
Đồng Dao vừa lảm nhảm vừa mở sổ ghi chép máy tính của mình ra, đầu tiên là lười biếng đếm số thời gian live stream của tháng này, rồi moi điện thoại ra cộng cộng trừ trừ—— sau khi cộng cộng trừ trừ, tiếng lảm nhảm của cô cũng không còn nữa, trừng mắt nhìn con số "42" to đùng trên màn hình.
Sau đó không tin mà tính lại lần nữa.
Vẫn là 42.
Người nào đó mới hạ sốt giọng vẫn còn hơi khàn khàn ở cạnh cô, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, nhìn màn hình của mình không chớp mắt đồng thời nhàn nhạt nói: "Tính xong rồi đúng không? Chào mừng đến với địa ngục."
Đồng Dao: "................."
Hôm nay là hai mươi bảy tháng năm.
Còn cách hạn chót năm ngày.
Nghĩa là, trước khi đến tháng sáu, cho dù Đồng Dao ngày nào cũng live stream thì một ngày cô phải live hơn tám tiếng thì tháng sau mới không bị trừ tiền lương...
Hơn nữa, mới đến mà tháng đầu đã bị trừ lương là cái thể loại gì?
Đồng Dao thở dài một hơi, đành mở phần mềm live stream ra, chuẩn bị lát nữa đấu rank tiện thể live stream luôn... Chưa tới mười phút, bên live stream đã rần rần cả lên, fan thậm chí còn hiểu rõ ngọn ngành hơn cô, bắt đầu spam——
[Cuối tháng live stream một loạt.]
[Vừa nãy tôi còn đang tò mò không biết cô tính quật cường đến khi nào...]
[hhhhhhhhhh nhức đầu quá man, toàn bộ ZGDX đều live stream, tôi nên xem của ai đây a, hai máy vẫn không đủ dùng!]
[Vợ à, anh nhớ em vl aaaaaaaaa!]
[Trận khai mạc vừa rồi đấu hay lắm, bảo bảo nhìn thấy rất nhiều thao tác mang quyết tâm thắng của chị.]
Đồng Dao đọc bình luận, nói vài lời khiêm tốn cộng thêm giả dối một hồi, khi nụ cười trên môi của người bên cạnh càng lúc càng rõ ràng, cô vội vàng ngừng lại, hít một hơi thật sâu, mở game bắt đầu chờ hệ thống ghép đội——
Nhanh chóng ghép xong, tiến vào ván đấu.
Cô ở vị trí thứ ba, có quyền cấm tướng đầu tiên, cô hơi nhíu mày suy nghĩ xem trận này nên BAN tướng nào thì tốt, lúc này, cô nhìn thấy Lục Tư Thành một tay cầm ly cà phê, một tay mở danh sách bạn bè trong game ra xem... Sau đó quay sang nhìn cô thật sâu, chậm rãi nói: "A Tae ở đội đối thủ của cô."
Đồng Dao trật tay một phát, BAN ngay một tướng vạn năm không ai dùng – Yorick.
Đồng đội gõ một dấu "?", Đồng Dao nhanh chóng gõ chữ nói xin lỗi, cô trật tay, BAN nhầm.
Lục Tư Thành: "Cái tố chất tâm lý này của cô đúng là không ai bằng."
Đồng Dao: "..."
Sau khi bước vào trận đấu, Đồng Dao chọn Ekko, nhưng mà điều này không quan trọng, quan trọng là đối phương chọn Fizz điên cuồng bắt nạt cô, chưa tới năm phút đã gϊếŧ nhiều hơn cô mười lăm lính, Đồng Dao khổ không thể tả... Bây giờ xung quanh có ai, bình luận nói những gì, cô đều không quan tâm, hoàn toàn tập trung vào trận đấu của mình. Cuối cùng khi cô chuẩn bị lên cấp sáu, Fizz của đối phương đã lên cấp sáu trước xuất hiện tấn công cô, lượng máu của Đồng Dao nhanh chóng giảm xuống, cô quay đầu muốn lùi về——
"Gϊếŧ một con lính là có thể lập tức lên cấp sáu, có chiêu cuối, jungle cũng đang tới, có thể đấu, hoảng cái gì?"
Một giọng bình tĩnh vang lên bên tai, Đồng Dao tỉnh lại trong cơn hoảng loạn, chạy đi gϊếŧ lính, ngay khi lên cấp sáu, dùng kỹ năng bắt lấy Fizz, sau đó chém hai nhát, sau khi hết thời gian trói, nhanh chóng sử dụng chiêu cuối nới rộng khoảng cách, vì thế cùng với jungle phe mình chạy đến, lấy được mạng của Fizz!
Âm thanh của hệ thống vang lên, Đồng Dao đứng ở khu vực trụ của mình, ngẩn người một chút, nhìn bình luận toàn "66666666666" "Đây là tốc độ của bàn tay độc thân hai mươi năm" "Vợ thật ngầu 66666", lúc này cô mới thở phào một hơi, bưng ly đường đỏ trên bàn uống một hớp, lại phát hiện, bàn tay bê ly nước của mình đang run rẩy.
... Đây chỉ mới là đấu rank thôi mà.
Cử động nhỏ này của cô có lẽ bị người đang tựa lưng vào ghế của cô nhìn thấy, giọng bình tĩnh lại mang theo cảm giác bố dạy con, uy nghiêm, nhàn nhạt nói: "Bị bắt nạt liền chỉ biết chạy là thể loại gì, không thèm nhìn xem vị trí của đồng đội, không thèm nhìn lượng kinh nghiệm của mình là kiểu gì thế? Trình như rank bạc vậy, A Tae từng ăn thịt người trước mặt cô hay sao mà sợ như vậy..."
Đồng Dao: "Anh im miệng, đừng dọa tôi."
Dám nói chuyện với Thành ca của chúng ta như vậy, "6" trong mục bình luận lại dày đặc hơn một chút.
Lục Tư Thành im lặng.
Một lúc sau, nhàn nhạt nói: "Tôi thấy hơi nhơ nhớ dáng vẻ run lẩy bẩy không nói được gì của cô ở trên giường tối qua."
Dứt lời, nghênh ngang rời đi.
Đồng Dao "phụt" nhả nước đường đỏ lại vào ly.
Lúc này, "66666" trong bình luận bị "????" thay thế——
Cụ thể thì dày đặc đến mức độ nào?
Có lẽ là đến mức Đồng Dao không còn nhìn thấy con trỏ chuột của mình đâu nữa.
Chú thích:
*Nâng khay ngang mày: bắt nguồn từ câu chuyện vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn thì luôn nâng khay ngang mày.
Tương kính như tân: vợ chồng đối xử với nhau rất có chừng mực.
Cả hai câu này đều để chỉ mối quan hệ hòa hảo giữa vợ và chồng. ="=
Tấm hình bonus thêm: live stream bên đó bình luận nó chạy như này này =)))) mà có chỗ để tắt nên yên tâm nhe quý dị :v