Chương 51: Đồng Dao: Thấy lòng mình là lạ
Tiểu Thụy ngước đầu nhìn hai người đang chí chóe ở đằng sau: "Ngày nào cũng chọc cô ấy anh không thấy chán à?"
Lục Tư Thành vỗ đầu cô nhóc đang đứng trên ghế: "Nếu mới chọc có tí đã chán thì chẳng phải trên đường cái toàn là chó hoang với mèo hoang sao."
Đồng Dao nghĩ nghĩ lại thấy có gì đó sai sai: "Anh nói ai là chó mèo!"
Lục Tư Thành đang định trả lời thì đột nhiên liếc thấy cái gì đó đằng sau, quay đầu lại, ngay lập tức nhìn thấy Lục Nhạc ở hàng ghế sau đang ngồi bắt chéo chân, miệng thì nhai kẹo cao su, tay thì cầm điện thoại nhắm thẳng vào anh... Minh thần ngồi cạnh thấy Lục Tư Thành quay đầu lại bèn vỗ vỗ chân cậu ta, Lục Nhạc "ừm" một câu, nhưng tay cầm điện thoại vẫn không rời khỏi "mục tiêu" ——
Lục Tư Thành mặt không cảm xúc hỏi: "Mày đang làm trò gì vậy?"
Lục Nhạc không chút do dự đáp lại: "Giúp anh công khai tính hướng thật."
Đồng Dao: "????"
Tính hướng thật clgt?
Minh thần nghiêng đầu sang một bên cười trộm, Lục Nhạc mang vẻ mặt lười biếng viết hoa mấy chữ "Khỏi cảm ơn", Lục Tư Thành sầm mặt đi đến giật lấy điện thoại trong tay thằng em trai, nhìn một cái, phát hiện tất cả đã quá muộn rồi, Lục Nhạc đã gửi cái video đó người có tên WeChat là [Quý Bà Vương] rồi...
Lục Tư Thành mở video lên xem, quay rất có tâm, chộp ngay lúc Đồng Dao đứng trên ghế muốn giành lại điện thoại trong tay Lục Tư Thành rồi sau đó xe chao đảo khiến cô ngã nhào vào lòng anh... Dưới video Lục Nhạc còn hết sức tận tâm mà gõ vài chữ——
[Nhạc Cầu Nhân: Cô ấy cũng chính là người được người nào đó trong cái phỏng vấn lúc nãy ánh mắt dịu dàng khen không dứt lời.]
Lục Tư Thành: "..."
Douma ánh mắt dịu dàng.
Lục Tư Thành mặt đen như đít nồi quẳng điện thoại lại cho thằng em trai đang đắc chí của mình, Lục Nhạc "ui da" một tiếng hihi haha cười, kéo cánh tay Minh thần chắn trước mặt mình, Minh thần tủm tỉm cười, dùng giọng điệu hòa giải, nói: "Đừng nghịch nữa."
Lục Tư Thành vươn tay qua chỗ Minh thần, chỉ thẳng vào mũi Lục Nhạc, ném lại một câu "Mày chờ đó cho anh", chân dài bước trở về chỗ của mình, gửi tin nhắn——
Đồng Dao như con thạch sùng bò ở trên lưng ghế nhìn câu chuyện đang diễn ra ở phía sau hồi lâu, trước giờ chưa bao giờ thấy Lục Tư Thành gõ chữ nhanh như vậy... Cô giật giật khóe miệng, ngước đầu lên nhìn Lục Nhạc: "Cậu quay video lại à? Gửi cho ai đấy? Đừng nói là đăng lên mạng nha?"
"Đăng lên mạng thì có gì thú vị chứ," Lục Nhạc đảo con ngươi, "Tôi đây không phải thể loại sơ đẳng như vậy."
Nghe Lục Nhạc nói, Lục Tư Thành ngừng gõ chữ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu ta, vẻ mặt cảnh cáo trong im lặng... sau đó lạnh lùng phán: "Mày so với tưởng tượng của mày thì lại càng hạ đẳng hơn."
Lục Nhạc cười càng thêm khoái chí.
...
Đến nhà hàng Hàn Quốc, mọi người lục tục xuống xe, Lục Tư Thành vẫn đang gửi tin nhắn, Lục Nhạc đi ở phía sau anh ta, hí ha hí hửng, còn nói mát một câu: "Không ích gì đâu, bây giờ quý bà Vương đang họp, đợi lát nữa chắc chắn sẽ đọc tin nhắn của em trước, bởi vì thấy em gửi tin nhắn sẽ dễ tưởng lầm là con trai nhỏ lại chạy đi đánh nhau rồi bị giam lại nên gửi WeChat bảo mẹ đến nộp tiền chuộc người..."
Lục Tư Thành nghĩ nghĩ, hình như đúng vậy thật, trừng mắt bảo Lục Nhạc im miệng, sau đó thoát WeChat.
Một đoàn bảy tám người đi vào phòng riêng của nhà hàng, ngồi xuống, Lục Tư Thành để điện thoại xuống, đi vào nhà vệ sinh, mấy người còn lại lật thực đơn gọi món—— Sau khi chứng kiến cảnh tượng trong nhà hàng lẩu ngày hôm đó, Đồng Dao cũng đã học được cách bình tĩnh khi nhìn thấy món thịt nướng giá ba trăm trên thực đơn, chọn bánh khoai tây giá sáu mươi tám tệ, cô đóng thực đơn lại, nhìn xung quanh——
Lúc này, điện thoại Lục Tư Thành để trên bàn rung lên.
Đồng Dao thấy anh ta vẫn chưa quay lại, thế nên liếc nhìn màn hình điện thoại, tên hiển thị là [Lục Phu Nhân], cô trừng mắt nhìn hồi lâu, nghĩ lại dáng vẻ vội vã kèm tốc độ gõ chữ khủng khiếp của Lục Tư Thành vừa nãy, hình như hiểu ra được gì đó...
Lòng cô là lạ.
Sau đó chọt chọt Lục Nhạc ngồi bên cạnh: "Cậu nghịch ngu rồi đó, giờ chị dâu cậu gọi điện tới rồi kìa."
"Chị dâu nào?" Lục Nhạc đang cúi đầu xem thực đơn nói chuyện với Minh thần nghe vậy thì ngu người ngẩng đầu, liếc nhìn điện thoại của Lục Tư Thành ở trên bàn, sau đó bình tĩnh "ồ" một tiếng, "Cô nghe giúp anh ấy đi."
"Tôi nghe cái rắm á, sợ thiên hạ chưa đủ loạn phải không, tên nhóc chết tiệt."
Đồng Dao đập Lục Nhạc một cái, Lục Nhạc khẽ cười, đang định nói gì đó, lúc này Lục Tư Thành mở cửa phòng bước vào, thấy điện thoại trên bàn vì không ai nghe nên đã ngắt máy, tiện miệng hỏi: "Ai vậy?"
Đồng Dao ngồi thẳng người, không hiểu sao có cảm giác như mình đã làm chuyện xấu, mặt chột dạ: "Hình như là bạn gái anh."
Lục Tư Thành khó hiểu nhìn cô, Đồng Dao chỉ vào điện thoại anh ta: "Tên hiển thị người gọi đến là "Lục Phu Nhân"... aaa Tôi chỉ là vô tình nhìn thấy thôi, không phải cố ý——"
"Im miệng, tôi cũng có nói gì đâu," Lục Tư Thành cầm điện thoại lên nhìn cuộc gọi nhỡ, im lặng một chút, đã hiểu cô nhóc bên cạnh đang hiểu lầm cái gì, vì vậy nhàn nhạt nói, "Không phải Lục phu nhân đó."
Đồng Dao: "?"
Đang định nói thì điện thoại trong tay Lục Tư Thành lại tiếp tục có người gọi đến, tên hiển thị vẫn là [Lục Phu Nhân]... Đồng Dao lập tức thẳng người, hoang mang nhìn chằm chằm Lục Tư Thành vuốt màn hình nhận điện thoại, "a lô".
Đồng Dao theo bản năng nín thở.
Sau khi nói "a lô" thì Lục Tư Thành không nói gì nữa, không biết phía bên kia đầu dây nói gì, anh ta nghịch nghịch thìa đũa trước mặt, giọng điệu thoải mái nói: "Nói chậm thôi, gấp cái gì, phát âm còn không rõ tiếng nữa kìa, hơn nữa không phải mẹ đang họp à?... Giữa chừng chạy ra ngoài? Công ty của mẹ muốn phá sản hay sao mà để mẹ chạy lung tung như vậy?"
Tiếng Trung giống tiếng Anh á nha, mối quan hệ gì cũng chỉ mình xưng là 我 (tiếng Anh: I; tiếng Việt: Tôi, Tớ, Tao, Mị, Em, Anh, Chị,...) gọi đối phương là你 (tiếng Anh: You; tiếng Việt: Bạn, Cậu, Mày, Anh, Em,...) nên nếu chỉ là nghe - nói thì dễ hiểu lầm lắm :> Cơ mà về đại đa số trường hợp là như vậy, ngoài ra vẫn còn cách xưng hô khác như kiểu 本人 (tôi, thường thấy trong văn viết),人家(người ta, ví dụ: người ta ngại mà~), 您 (ngài, người có bối phận cao hơn hoặc khi nói chuyện với khách hàng),...
Giọng điệu thân thiết. Sherlock Dao mặt không cảm xúc phân tích, giọng dư lày vừa giống như trách cứ nhưng lại vừa không giống như có ý trách cứ, càng giống như đang dung túng hơn, trăm phần trăm là bạn gái rồi.
...
Mặc dù biết nghi ngờ như vậy là quá đáng nhưng từ khi Đồng Dao vào đội đến giờ, thật sự là chưa bao giờ thấy Lục Tư Thành dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với người khác.
"——Cái gì cái gì, không ai cả, đồng đội của con... Cái gì mà sao lại khen cô ấy, người ta chơi không tệ con khen tí thì có làm sao?"
Giọng nói trầm thấp của người bên cạnh lọt vào tai, Đồng Dao im lặng một chút, cảm thấy có gì đó chua chua từ dạ dày sắp xộc thẳng lên cổ họng rồi, nhìn mọi người xung quanh vẻ mặt tự nhiên, chẳng có chút gì lo lắng việc hậu cung của đội trưởng bọn họ đang bốc hỏa cả...
Nhưng Đồng Dao thì không vậy, cô đã bắt đầu tưởng tượng cảnh một cô gái bị video Lục Nhạc gửi qua kia làm cho tức đến nhảy dựng lên, đang họp cũng méo thèm để ý mà bỏ ra ngoài giữa chừng, gọi điện thoại hỏi tội Lục Tư Thành, có khi còn tức đến phát khóc, sau đó khiến Đồng Dao tự vả với câu [Mặc dù không biết sau này ai có vinh hạnh được làm Lục phu nhân của anh, nhưng bà đây đã bắt đầu có chút ghen tị với cô ấy rồi] ——
............. Giờ nghĩ lại mấy lời này thấy nó cứ kì kì sao á?
Đồng Dao mệt tim, giơ tay lên vuốt vuốt mặt——
Sau ngày hôm nay có lẽ ZGDX không thể giữa-dưới hợp lực nữa rồi, mấy ông nội fan sẽ lại kéo nhau nghi ngờ: bạn đường giữa này toàn là chạy lên đường trên không thôi.
Nghĩ đến đây, Đồng Dao bắt đầu thấy khó thở.
"——Mẹ đến Thượng Hải? Đến làm gì? Giải mùa hè bắt đầu rồi, không có thời gian rảnh xàm xí với mẹ đâu."
Lục Tư Thành dần dần mất kiên nhẫn, Đồng Dao nhích mông lại gần chỗ Lục Nhạc, ây da lạnh gáy quá mà, phải tìm chỗ an toàn núp thôi, giờ cô tha thiết muốn dùng tương chấm thịt trên bàn vạch rõ ranh giới với Lục Tư Thành, thể hiện mình trong sạch——
Má ơi còn muốn đến Thượng Hải thị sát thực tế!
Wtf!
Cô gái à, mặc dù bạn trai của cô có vẻ không đến nỗi nào nhưng thật sự không cần quản lý chặt đến mức đó đâu, mà nói tới việc muốn giật bồ, cô có cảm thấy anh bạn mập mập ngày nào cũng chơi ở đường dưới với bạn trai cô càng có nhiều khả năng hơn không, hôm qua tôi còn thấy cậu ta bám dính lấy tay bạn trai cô khóc lóc om sòm đòi anh ta kéo cậu ta thăng điểm đó nha!
Mà lúc này.
Có lẽ là cảm giác được ánh mắt sáng rực đang quét tới quét lui cái điện thoại trên tay mình, Lục Tư Thành ngừng một chút, vẻ mặt bất đắc dĩ, quay đầu nhìn người đang giương mắt nhìn chằm chằm vào mình, dùng khẩu hình miệng nói: Mẹ tôi.
Đồng Dao: ".............."
Đù.
Á đù đù.
Ủa vậy là méo có "cô gái bị tức đến phát khóc" nào cả à.
...Thực sự méo phải "Lục phu nhân đó".
Đồng Dao quay đầu trở về, nhìn chằm chằm đầu đũa bày trước mắt——
Bây giờ, cô có thể tự do hít thở rồi.
Tiểu Thụy ngước đầu nhìn hai người đang chí chóe ở đằng sau: "Ngày nào cũng chọc cô ấy anh không thấy chán à?"
Lục Tư Thành vỗ đầu cô nhóc đang đứng trên ghế: "Nếu mới chọc có tí đã chán thì chẳng phải trên đường cái toàn là chó hoang với mèo hoang sao."
Đồng Dao nghĩ nghĩ lại thấy có gì đó sai sai: "Anh nói ai là chó mèo!"
Lục Tư Thành đang định trả lời thì đột nhiên liếc thấy cái gì đó đằng sau, quay đầu lại, ngay lập tức nhìn thấy Lục Nhạc ở hàng ghế sau đang ngồi bắt chéo chân, miệng thì nhai kẹo cao su, tay thì cầm điện thoại nhắm thẳng vào anh... Minh thần ngồi cạnh thấy Lục Tư Thành quay đầu lại bèn vỗ vỗ chân cậu ta, Lục Nhạc "ừm" một câu, nhưng tay cầm điện thoại vẫn không rời khỏi "mục tiêu" ——
Lục Tư Thành mặt không cảm xúc hỏi: "Mày đang làm trò gì vậy?"
Lục Nhạc không chút do dự đáp lại: "Giúp anh công khai tính hướng thật."
Đồng Dao: "????"
Tính hướng thật clgt?
Minh thần nghiêng đầu sang một bên cười trộm, Lục Nhạc mang vẻ mặt lười biếng viết hoa mấy chữ "Khỏi cảm ơn", Lục Tư Thành sầm mặt đi đến giật lấy điện thoại trong tay thằng em trai, nhìn một cái, phát hiện tất cả đã quá muộn rồi, Lục Nhạc đã gửi cái video đó người có tên WeChat là [Quý Bà Vương] rồi...
Lục Tư Thành mở video lên xem, quay rất có tâm, chộp ngay lúc Đồng Dao đứng trên ghế muốn giành lại điện thoại trong tay Lục Tư Thành rồi sau đó xe chao đảo khiến cô ngã nhào vào lòng anh... Dưới video Lục Nhạc còn hết sức tận tâm mà gõ vài chữ——
[Nhạc Cầu Nhân: Cô ấy cũng chính là người được người nào đó trong cái phỏng vấn lúc nãy ánh mắt dịu dàng khen không dứt lời.]
Lục Tư Thành: "..."
Douma ánh mắt dịu dàng.
Lục Tư Thành mặt đen như đít nồi quẳng điện thoại lại cho thằng em trai đang đắc chí của mình, Lục Nhạc "ui da" một tiếng hihi haha cười, kéo cánh tay Minh thần chắn trước mặt mình, Minh thần tủm tỉm cười, dùng giọng điệu hòa giải, nói: "Đừng nghịch nữa."
Lục Tư Thành vươn tay qua chỗ Minh thần, chỉ thẳng vào mũi Lục Nhạc, ném lại một câu "Mày chờ đó cho anh", chân dài bước trở về chỗ của mình, gửi tin nhắn——
Đồng Dao như con thạch sùng bò ở trên lưng ghế nhìn câu chuyện đang diễn ra ở phía sau hồi lâu, trước giờ chưa bao giờ thấy Lục Tư Thành gõ chữ nhanh như vậy... Cô giật giật khóe miệng, ngước đầu lên nhìn Lục Nhạc: "Cậu quay video lại à? Gửi cho ai đấy? Đừng nói là đăng lên mạng nha?"
"Đăng lên mạng thì có gì thú vị chứ," Lục Nhạc đảo con ngươi, "Tôi đây không phải thể loại sơ đẳng như vậy."
Nghe Lục Nhạc nói, Lục Tư Thành ngừng gõ chữ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu ta, vẻ mặt cảnh cáo trong im lặng... sau đó lạnh lùng phán: "Mày so với tưởng tượng của mày thì lại càng hạ đẳng hơn."
Lục Nhạc cười càng thêm khoái chí.
...
Đến nhà hàng Hàn Quốc, mọi người lục tục xuống xe, Lục Tư Thành vẫn đang gửi tin nhắn, Lục Nhạc đi ở phía sau anh ta, hí ha hí hửng, còn nói mát một câu: "Không ích gì đâu, bây giờ quý bà Vương đang họp, đợi lát nữa chắc chắn sẽ đọc tin nhắn của em trước, bởi vì thấy em gửi tin nhắn sẽ dễ tưởng lầm là con trai nhỏ lại chạy đi đánh nhau rồi bị giam lại nên gửi WeChat bảo mẹ đến nộp tiền chuộc người..."
Lục Tư Thành nghĩ nghĩ, hình như đúng vậy thật, trừng mắt bảo Lục Nhạc im miệng, sau đó thoát WeChat.
Một đoàn bảy tám người đi vào phòng riêng của nhà hàng, ngồi xuống, Lục Tư Thành để điện thoại xuống, đi vào nhà vệ sinh, mấy người còn lại lật thực đơn gọi món—— Sau khi chứng kiến cảnh tượng trong nhà hàng lẩu ngày hôm đó, Đồng Dao cũng đã học được cách bình tĩnh khi nhìn thấy món thịt nướng giá ba trăm trên thực đơn, chọn bánh khoai tây giá sáu mươi tám tệ, cô đóng thực đơn lại, nhìn xung quanh——
Lúc này, điện thoại Lục Tư Thành để trên bàn rung lên.
Đồng Dao thấy anh ta vẫn chưa quay lại, thế nên liếc nhìn màn hình điện thoại, tên hiển thị là [Lục Phu Nhân], cô trừng mắt nhìn hồi lâu, nghĩ lại dáng vẻ vội vã kèm tốc độ gõ chữ khủng khiếp của Lục Tư Thành vừa nãy, hình như hiểu ra được gì đó...
Lòng cô là lạ.
Sau đó chọt chọt Lục Nhạc ngồi bên cạnh: "Cậu nghịch ngu rồi đó, giờ chị dâu cậu gọi điện tới rồi kìa."
"Chị dâu nào?" Lục Nhạc đang cúi đầu xem thực đơn nói chuyện với Minh thần nghe vậy thì ngu người ngẩng đầu, liếc nhìn điện thoại của Lục Tư Thành ở trên bàn, sau đó bình tĩnh "ồ" một tiếng, "Cô nghe giúp anh ấy đi."
"Tôi nghe cái rắm á, sợ thiên hạ chưa đủ loạn phải không, tên nhóc chết tiệt."
Đồng Dao đập Lục Nhạc một cái, Lục Nhạc khẽ cười, đang định nói gì đó, lúc này Lục Tư Thành mở cửa phòng bước vào, thấy điện thoại trên bàn vì không ai nghe nên đã ngắt máy, tiện miệng hỏi: "Ai vậy?"
Đồng Dao ngồi thẳng người, không hiểu sao có cảm giác như mình đã làm chuyện xấu, mặt chột dạ: "Hình như là bạn gái anh."
Lục Tư Thành khó hiểu nhìn cô, Đồng Dao chỉ vào điện thoại anh ta: "Tên hiển thị người gọi đến là "Lục Phu Nhân"... aaa Tôi chỉ là vô tình nhìn thấy thôi, không phải cố ý——"
"Im miệng, tôi cũng có nói gì đâu," Lục Tư Thành cầm điện thoại lên nhìn cuộc gọi nhỡ, im lặng một chút, đã hiểu cô nhóc bên cạnh đang hiểu lầm cái gì, vì vậy nhàn nhạt nói, "Không phải Lục phu nhân đó."
Đồng Dao: "?"
Đang định nói thì điện thoại trong tay Lục Tư Thành lại tiếp tục có người gọi đến, tên hiển thị vẫn là [Lục Phu Nhân]... Đồng Dao lập tức thẳng người, hoang mang nhìn chằm chằm Lục Tư Thành vuốt màn hình nhận điện thoại, "a lô".
Đồng Dao theo bản năng nín thở.
Sau khi nói "a lô" thì Lục Tư Thành không nói gì nữa, không biết phía bên kia đầu dây nói gì, anh ta nghịch nghịch thìa đũa trước mặt, giọng điệu thoải mái nói: "Nói chậm thôi, gấp cái gì, phát âm còn không rõ tiếng nữa kìa, hơn nữa không phải mẹ đang họp à?... Giữa chừng chạy ra ngoài? Công ty của mẹ muốn phá sản hay sao mà để mẹ chạy lung tung như vậy?"
Tiếng Trung giống tiếng Anh á nha, mối quan hệ gì cũng chỉ mình xưng là 我 (tiếng Anh: I; tiếng Việt: Tôi, Tớ, Tao, Mị, Em, Anh, Chị,...) gọi đối phương là你 (tiếng Anh: You; tiếng Việt: Bạn, Cậu, Mày, Anh, Em,...) nên nếu chỉ là nghe - nói thì dễ hiểu lầm lắm :> Cơ mà về đại đa số trường hợp là như vậy, ngoài ra vẫn còn cách xưng hô khác như kiểu 本人 (tôi, thường thấy trong văn viết),人家(người ta, ví dụ: người ta ngại mà~), 您 (ngài, người có bối phận cao hơn hoặc khi nói chuyện với khách hàng),...
Giọng điệu thân thiết. Sherlock Dao mặt không cảm xúc phân tích, giọng dư lày vừa giống như trách cứ nhưng lại vừa không giống như có ý trách cứ, càng giống như đang dung túng hơn, trăm phần trăm là bạn gái rồi.
...
Mặc dù biết nghi ngờ như vậy là quá đáng nhưng từ khi Đồng Dao vào đội đến giờ, thật sự là chưa bao giờ thấy Lục Tư Thành dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với người khác.
"——Cái gì cái gì, không ai cả, đồng đội của con... Cái gì mà sao lại khen cô ấy, người ta chơi không tệ con khen tí thì có làm sao?"
Giọng nói trầm thấp của người bên cạnh lọt vào tai, Đồng Dao im lặng một chút, cảm thấy có gì đó chua chua từ dạ dày sắp xộc thẳng lên cổ họng rồi, nhìn mọi người xung quanh vẻ mặt tự nhiên, chẳng có chút gì lo lắng việc hậu cung của đội trưởng bọn họ đang bốc hỏa cả...
Nhưng Đồng Dao thì không vậy, cô đã bắt đầu tưởng tượng cảnh một cô gái bị video Lục Nhạc gửi qua kia làm cho tức đến nhảy dựng lên, đang họp cũng méo thèm để ý mà bỏ ra ngoài giữa chừng, gọi điện thoại hỏi tội Lục Tư Thành, có khi còn tức đến phát khóc, sau đó khiến Đồng Dao tự vả với câu [Mặc dù không biết sau này ai có vinh hạnh được làm Lục phu nhân của anh, nhưng bà đây đã bắt đầu có chút ghen tị với cô ấy rồi] ——
............. Giờ nghĩ lại mấy lời này thấy nó cứ kì kì sao á?
Đồng Dao mệt tim, giơ tay lên vuốt vuốt mặt——
Sau ngày hôm nay có lẽ ZGDX không thể giữa-dưới hợp lực nữa rồi, mấy ông nội fan sẽ lại kéo nhau nghi ngờ: bạn đường giữa này toàn là chạy lên đường trên không thôi.
Nghĩ đến đây, Đồng Dao bắt đầu thấy khó thở.
"——Mẹ đến Thượng Hải? Đến làm gì? Giải mùa hè bắt đầu rồi, không có thời gian rảnh xàm xí với mẹ đâu."
Lục Tư Thành dần dần mất kiên nhẫn, Đồng Dao nhích mông lại gần chỗ Lục Nhạc, ây da lạnh gáy quá mà, phải tìm chỗ an toàn núp thôi, giờ cô tha thiết muốn dùng tương chấm thịt trên bàn vạch rõ ranh giới với Lục Tư Thành, thể hiện mình trong sạch——
Má ơi còn muốn đến Thượng Hải thị sát thực tế!
Wtf!
Cô gái à, mặc dù bạn trai của cô có vẻ không đến nỗi nào nhưng thật sự không cần quản lý chặt đến mức đó đâu, mà nói tới việc muốn giật bồ, cô có cảm thấy anh bạn mập mập ngày nào cũng chơi ở đường dưới với bạn trai cô càng có nhiều khả năng hơn không, hôm qua tôi còn thấy cậu ta bám dính lấy tay bạn trai cô khóc lóc om sòm đòi anh ta kéo cậu ta thăng điểm đó nha!
Mà lúc này.
Có lẽ là cảm giác được ánh mắt sáng rực đang quét tới quét lui cái điện thoại trên tay mình, Lục Tư Thành ngừng một chút, vẻ mặt bất đắc dĩ, quay đầu nhìn người đang giương mắt nhìn chằm chằm vào mình, dùng khẩu hình miệng nói: Mẹ tôi.
Đồng Dao: ".............."
Đù.
Á đù đù.
Ủa vậy là méo có "cô gái bị tức đến phát khóc" nào cả à.
...Thực sự méo phải "Lục phu nhân đó".
Đồng Dao quay đầu trở về, nhìn chằm chằm đầu đũa bày trước mắt——
Bây giờ, cô có thể tự do hít thở rồi.