Khi Em Mỉm Cười

Chương 54

Chương 54: Copy lời thoại trong phim Hàn Quốc
[ZGDX, smiling: Hôm nay đội trưởng đi xem mắt, nghe nói đối tượng là một thạc sĩ chuyên ngành tài chính ở nước ngoài mới về, đã cao một mét bảy hai còn đi giày cao gót, nhà cô ấy là đối tác làm ăn với nhà đội trưởng.]

[Mẹ của A Mao: Cậu chỉ cần sang học xong chương trình ở nước ngoài là có thể leo lên học vị thạc sĩ rồi.]

[ZGDX, smiling: Nhưng tớ chỉ có đi kéo chân mới có thể cao tới một mét bảy hai, hoặc là ông trời phải ban cho tớ một Harry Potter biết sử dụng phép thuật.]

[Mẹ của A Mao: Cậu vẫn nên cầu khẩn Thành ca có sở thích đặc biệt là thích mấy đứa lùn lùn, như vậy còn khả thi hơn.]

[ZGDX, smiling:... Việc gì tớ phải đi cầu khẩn anh ta thích người lùn lùn?]

[Mẹ của A Mao: Vậy cậu việc gì phải đi so sánh chiều cao với đối tượng xem mắt của người ta?]

[ZGDX, smiling: Ủa có hả? Tớ chỉ tám nhảm với cậu chút thôi mà, rõ ràng là cậu khơi mào chuyện so sánh trước—— Cơ mà làm quái gì có lắm đứa dáng cao mặt đẹp gia thế tốt lại còn có thành tích học tập ngầu như vậy chứ!!!!]

[Mẹ của A Mao: Cậu biết chơi game, Hoa Mộc Lan của thể thao điện tử, cậu cũng rất ngầu mà!]

[ZGDX, smiling: Xéo.]

[Mẹ của A Mao: hahahahahahahahahahahahahahahahahahaha!]

Đồng Dao khinh bỉ bỏ điện thoại xuống, không có tâm tình, mở sổ ghi chép số liệu phân tích các vị trí của đội HUAWEI, lật vài trang phát hiện bản thân mình không có gì vô đầu hết, hơn nữa còn càng lúc càng buồn bực, cô ức chế gấp sổ lại, tắt đèn, leo lên chui vào chăn.

Bánh Nướng đã tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ bất mãn "mao" một tiếng, duỗi chân đạp Đồng Dao.

"Đạp cái gì mà đạp, giường của bà đây, bất mãn như vậy thì lăn về ổ mèo của mình đi."

Đồng Dao hung thần ác sát cãi nhau với mèo, vừa cãi vừa kéo chăn lên che đầu mình... Cụ thể là đang tức giận với ai cô cũng không nói rõ được, nhắm mắt lại, vô tình nhớ lại câu cười nhạo của Lục Tư Thành lúc chiều "chỉ biết có ăn thôi", cô phồng má: cái gì gọi là chỉ biết có ăn, lúc anh đi ra ngoài hẹn hò xem mắt bà đây ngồi trong trụ sở xem lại các trận đấu, xem muốn mù luôn hai con mắt, tại sao ngay đến một câu khen ngợi cũng không có!

Đồng Dao càng nghĩ càng tức.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi cô gần như đã muốn cầm điện thoại lên mắng người, nhưng lờ mờ cảm thấy lý do mắng người của mình hình như có chút không bình thường cộng thêm chẳng ra sao cả, cuối cùng, sự sợ hãi bẩm sinh dành cho đội trưởng đã chiến thắng cơn tức giận của cô...

Cô cuối cùng thì...

Tức tức tức một hồi rồi ngủ luôn.

...

Ngày hôm sau là ngày thi đấu.

Khi đội của Đồng Dao đến nơi thi đấu là ba giờ rưỡi chiều, sau khi trang điểm xong thì ở trong phòng nghỉ đợi đến lúc thi đấu;

Bốn giờ ba mươi phút, loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện của khán giả cùng với MC cũng đã vào vị trí của mình;

Bốn giờ bốn mươi phút, trong phòng nghỉ của tuyển thủ có một cái ti vi tinh thể lỏng, cái ti vi này đồng bộ với mấy cái màn hình tinh thể lỏng ở bên ngoài, bình thường khi ở trong phòng nghỉ vẫn có thể thông qua ti vi này mà theo dõi tình hình trận đấu đang diễn ra, lúc này màn hình đang hiển thị hình ảnh, chiếu top 10 thao tác đẹp nhất trong tuần rồi, Đồng Dao ngồi xếp bằng trên ghế vừa ăn trái cây vừa đếm, Lục Tư Thành xuất hiện hai lần, bản thân cô xuất hiện một lần, của Lục Tư Thành cơ bản là màn đánh lẻ ở đường dưới cùng với một lần phản công hạ được hai người liền, còn Đồng Dao là ở trong đợt tổng giao tranh, nhàn nhã đứng ở phía sau biubiu thu thập tàn cuộc...

Bốn giờ bốn mươi lăm phút, Đồng Dao đặt hộp trái cây xuống, đang nghĩ sắp đến giờ thi đấu rồi, lúc này, ti vi ở đằng sau cô đột nhiên phát ra tiếng nhạc nền vui nhộn, có bốn chữ to đùng cũng hiện lên theo tiếng nhạc——

"Ghi——Âm——Trận——Đấu!"

Cô đang xoay người đi ra cửa vấp chân một phát, ngỡ ngàng quay đầu lại, vì thế đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của chính mình đang xuất hiện chình ình trên màn hình——

[Người ta chọn tướng mạnh về cuối trận, còn chúng ta toàn bộ đều là tướng đầu trận, ai da, các đồng chí à, các anh chị thật sự rất khinh địch đó.] Đây là tiếng thở dài của Lão Miêu.

[Anh đau đầu, đánh nhanh rồi còn về ngủ nữa.] Đây là giọng khàn khàn, vẻ mặt lạnh lùng của Lục Tư Thành.

[Đồng ý.] Đây là Đồng Dao với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Aaaaaaaa!" Đồng Dao mặt đầy hoảng sợ đưa tay lên che hai mắt mình lại, nhưng không kìm được mà nhìn màn hình qua khe hở các ngón tay, "Mấy anh giai hậu trường không phải đã nói là sẽ không chiếu khúc này lên sao????????"

Lục Tư Thành cười nhạo: "Cô bớt ngâu si đi, ai nói với cô như vậy?"

Lão Miêu đeo tai nghe cách âm xuất hiện trên màn hình, nhìn qua chỗ Đồng Dao: [Chị gái à, chị lại sao thế?]

Đồng Dao lập tức dùng hai ngón tay bịt tai lại.

Nhưng mà các nhân viên biên tập đoạn video này không hề có ý định sẽ buông tha cho cô, chỉ nhìn thấy cô gái trên màn hình mặt vốn đang không có cảm xúc gì thì đột nhiên nhăn nhó, sau đó tỉnh táo nói——

[Đau bụng, muốn đi ẻ.]

[Đau bụng, muốn đi ẻ. x2]

[Đau bụng, muốn đi ẻ. x3]

Một câu mà được lặp lại tới ba lần, lần cuối còn ghép cả tiếng quái thú gầm rú vào nữa, mấy chữ phụ đề trên đầu cô còn thêm hình một cái bồn cầu cùng với biểu cảm khóc thầm đầy tính tượng hình nữa...
Trên màn hình còn cắt ra đoạn biểu cảm câm nín của các đồng đội, cuối cùng đến lượt câu tiểu Bàn cảm khái: [Tôi thấy cô muốn xuất hiện trong mục ghi âm trận đấu rồi đấy.]

Khuôn mặt tỉnh táo tê liệt của Đồng Dao cuối cùng cũng thay đổi—— Qua video Đồng Dao mới biết bản thân mình khi kinh hoảng lỗ mũi lại lớn như vậy, quai hàm bạnh ra y chang mấy cái biểu cảm trong truyện tranh, anh giai thêm hiệu ứng còn chèn cho cô cái biểu cảm khóc một dòng sông: ["Đừng đừng đừng, các anh trai nhân viên hậu trường làm ơn hãy chừa lại tí thể diện cho em với, cắt đoạn này đi, em quỳ em lạy mấy anh!!!!!]

Bên phải Đồng Dao xuất hiện một cái biểu cảm lạnh lùng, nhân viên hậu trường: [Ờ.]

Đồng Dao "bộp" che mắt lại không dám nhìn thẳng, cách cái hành lang dài thật dài mà vẫn còn nghe thấy mọi người ở bên ngoài đang "hahahahahahahahaha", chiếu đến đoạn Twisted Fate của cô bay xuống đường dưới, cô lầm bầm nói với Lục Tư Thành "Cho xin cái mạng nào, cho xin cái mạng nào, tôi cực khổ xuống tận đây anh dám không cho thì bà đây cả đời này méo thèm xuống đường dưới nữa đâu", khi Lục Tư Thành bảo cô đừng kích động quá coi chừng bĩnh ra quần, từ điệu cười có thể đoán ra được, khán giả bên ngoài đã cười muốn ná thở luôn rồi...
Đồng Dao: "Không ổn, hôm nay không thể ra khỏi cửa, Lục Nhạc trận này cậu đấu đi, tôi cần phải bình tĩnh lại đã."

Lục Nhạc: "Tôi không đấu đó, tôi muốn xem cô làm trò cười."

Tiểu Bàn: "Đừng có sợ."

Đồng Dao: "Sao các cậu có thể đối xử với con gái như vậy hả!!!!!"

Tiểu Bàn: "Thể thao điện tử, không phân biệt giới tính."

Đồng Dao uể oải khoát tay, lúc này tiểu Thụy đi vào giục bọn họ ra thi đấu, Đồng Dao bị tiểu Bàn vừa kéo vừa dụ lôi ra cửa, lúc đi ngang qua tiểu Thụy, cô nghe rõ mồn một giám đốc đội nói: "Tôi thích dáng vẻ không màng hình tượng này của cô, không làm màu, hoàn toàn khác với mặt hàng suốt ngày đỏm dáng ở bên ngoài."

Trong hành lang mờ tối, Đồng Dao vô tội trợn tròn mắt, thấy giám đốc đội mình đang chống tay lên tường cười như được mùa, nhất thời cảm thấy cả thế giới đều đang nhằm vào mình——
Khi đi đến vị trí của mình, Đồng Dao nghe thấy ngoại trừ tiếng vỗ tay còn có tiếng khán giả cười ầm lên bên dưới, cô xoa xoa mặt, ngồi xuống chỗ của mình, cảm giác có vô số ánh mắt quét tới quét lui trên người cô, lần này ngay cả máy tính trước mặt cũng không cứu được cô...

Đồng Dao cầm tai nghe lên, trước khi đeo vào còn than thở: "Tâm trạng của tôi đi tong rồi, hôm nay đường giữa tèo rồi đó, các anh ở hai đường còn lại liệu mà làm nhóe."

Lục Tư Thành: "Cô chết một lần thì tôi sẽ mua một cái màn hình cực lớn đặt ngay phòng khách mở đoạn ghi âm đó lên chiếu liên tục hai mươi bốn tiếng một ngày; chết hai lần thì chiếu hai ngày; ba lần thì ba ngày..."

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao: "Anh có còn là con người không vậy."

Lầm bầm đeo tai nghe vào, tiếng cười và âm thanh ồn ào bên ngoài cũng nhỏ lại, Đồng Dao vẫn chưa hoàn hồn sau màn kịch vừa rồi, nhưng gương mặt từ đỏ bừng như tương cà đã giảm bớt... Lại qua một lúc sau, trận đấu chính thức bắt đầu, bước vào giai đoạn BAN&PICK các thành viên ngừng tám chuyện, nghiêm túc thảo luận——
Lão Miêu: "Lấy Ekko đi, lấy cho tôi Ekko, đợt này Ekko rất mạnh."

Lão K: "Đừng, đấu rank mấy trận chơi kiểu đó tôi bất an sao sao á?"

Lục Tư Thành: "Cấm Rek"sai đi, cả Evelynn nữa, đừng để Kun lấy được."

Tiểu Bàn: "Đường giữa cũng cấm một tướng đi, cấm Viktor."

Đồng Dao: "..."

Lão Miêu: "Vậy em lấy Ekko nha."

Lão K: "Tôi lấy tướng nào đây, Minh thần?"

Minh thần: "Graves vẫn còn đó cậu muốn lấy không? Tôi cảm thấy Graves cũng được đó."

Lão K: "OK."

Lục Tư Thành: "Có Graves vậy thì tôi sẽ lấy một tướng thiên về cuối trận một chút."

Tiểu Bàn: "Jhin đi, Jhin đi, giao tranh tốt."

Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành: "Đường giữa của chúng ta thì sao? Mất tín hiệu rồi à?"

Tiểu Bàn: "Câm như hến luôn."

Minh thần: "Phải rồi, đường giữa muốn lấy tướng nào? Đối thủ đã chọn Ezreal rồi, tôi cảm thấy Syndra cũng được đó... Đồng Dao cô chơi được tướng này không?"
Đồng Dao: "Được, lấy."

Tiểu Bàn: "Chị gái à, cô có tin là có một số người dù cho không hé răng nửa chữ hoặc lời ít ý nhiều nhưng vẫn xuất hiện trong mục ghi âm không."

Đồng Dao: "................"

Đồng Dao thể hiện, bà đây không tin.

Vậy nên ván này từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, tổng cộng bốn mươi lăm phút, từ đầu đến cuối số câu mà cô nói không quá mười câu, mỗi lần nói không vượt quá mười chữ, tiểu Bàn và Lão K cảm khái Đồng Dao bị Lục Tư Thành nhập rồi, còn Lục Tư Thành đương nhiên là không chấp nhận kiểu nói như vậy: "Anh không phải người câm."

Bởi vì không nói chuyện, cộng thêm trước khi vào trận bị đội trưởng dọa "phát liên tục vở kịch đáng xấu hổ đó", ván đầu tiên Đồng Dao tập trung cao độ bùng nổ carry, vừa bắt đầu đã cùng Lão K mai phục jungle đối phương ở khu vực cua sông, lấy được first blood, mười lăm phút tiếp sau đó có thể nói cô là một Syndra điển hình trong sách giáo khoa, một mình hạ đường giữa của HUAWEI ba lần——
Sau đó bước vào giai đoạn giao tranh.

Trong giao tranh, Syndra trong tay Đồng Dao tung các quả cầu bóng tối, hàng sau của đối phương do bị thất thế nên bị cô đánh cho khổ không nói nên lời, mỗi lần giao tranh đều là bị cô kéo lên phía trước trong khi đang cố lui về, sau đó vì trang bị không bằng nên sau hai ba chiêu đã bị xử xong.

Nhờ jungle của bọn họ đầu trận nhận thấy tình hình không ổn nên đã bỏ luôn khu đường giữa, phục kích Lão K ở hai đường trên dưới mấy lần đều thành công, nhờ đó mới miễn cưỡng giằng co duy trì đến giai đoạn cuối trận, để đội HUAWEI đau khổ chống đỡ hơn bốn mươi phút... Cuối cùng vì đường giữa của HUAWEI thăng cấp quá tệ, liên tục thất thế ở hai đợt giao tranh, rốt cuộc sau một đợt giao tranh, trận đấu kết thúc.

Ván đầu tiên kết thúc, Đồng Dao tháo tai nghe xuống uống ngụm nước, không nói câu nào cụp đuôi về phòng nghỉ, đi được nửa đường lúc vào nhà vệ sinh thì vô tình gặp jungle Kun của HUAWEI ở hành lang——
Đồng Dao dừng bước chân, gật đầu với cậu ta xem như chào hỏi, ai ngờ đối phương mặt mày vui vẻ nhìn cô cười rạng rỡ, dùng âm điệu y như người máy, đúng kiểu người nước ngoài nói tiếng Trung, nói: "Tôi xem video của cô rồi, rất dễ thương."

Kun khi còn ở Hàn Quốc có rất đông fan nữ, bởi vì dáng cao da trắng, khi cười có má lúm đồng tiền, nhìn giống như một cậu sinh viên ngây ngô, hơn nữa bình thường khi live stream cũng rất ít nói chuyện, lúc đấu đôi với đồng đội cũng chỉ mỉm cười nghe bọn họ tám nhảm——

Đồng đội phạm sai lầm cũng không chửi, đồng đội carry thì sẽ gõ chữ khen người ta.

Quan trọng nhất là học tiếng Trung rất nghiêm túc, còn thường xuyên gõ phiên âm tiếng Trung để trò chuyện với fan hâm mộ.

Được anh giai y như thiên sứ này bất ngờ khen vở kịch đầy xấu hổ của mình, Đồng Dao kích động đến mức xém tí tè luôn ra quần... cũng không hiểu mấy cậu ngon giai thời nay đang nghĩ cái gì, cô chỉ có thể cười nói cảm ơn, nhanh chóng chạy biến vào nhà vệ sinh như một làn khói.
——Đáng lẽ đây là một câu chuyện bên lề không có gì đáng chú ý.

Đồng Dao thậm chí còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hay là cô cười nói cảm ơn rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh đã vô tình chọc giận bạn nam này... Tóm lại khi ván thứ hai bắt đầu, bạn nam lúc nãy còn đứng ở trước cửa nhà vệ sinh khen cô dễ thương, đột nhiên giống như muốn định cư luôn ở khu đường giữa vậy——

Từ đầu đến giờ, Kun nếu như không gank ở đường giữa thì cũng là đang trên đường tới đường giữa.

Khi Đồng Dao bị cậu ta tóm được lần đầu tiên, phải dâng lên first blood của ván đấu còn nghĩ có lẽ do mình bất cẩn.

Cho đến khi Evelynn của đối phương hết lần này đến lần khác xuất hiện ở đường giữa——

Đồng Dao bình tĩnh: "Jungle ở đường giữa, tôi chết rồi, có đợt lính đang tới, Lão K cậu tới ăn đi đừng lãng phí."
Đồng Dao bình tĩnh: "Jungle lại ở đường giữa, tôi về khu vực trụ đây."

Đồng Dao không thể bình tĩnh nổi: "Tôi chết rồi."

Đồng Dao nghi hoặc: "Evelynn này bị gì vậy? Bản đồ game bị cắt làm hai nửa chỉ còn lại khúc giữa hay gì?"

Đồng Dao mặt tê liệt: "Tôi lại chết rồi."

Đồng Dao biểu cảm bắt đầu co quắp phát điên: "Tôi con mẹ nó lại chết rồi!"

Đồng Dao nhìn màn hình chuyển sang màu đen trắng, tức giận đập bàn phím: "Tôi đm đm đcm, làm trò gì vậy?! Jungle kia dù đang hồi chiêu cũng muốn một đấu một gϊếŧ chết tôi!!!!!"

Đồng Dao lòng như tro tàn: "...Tại sao không BAN Evelynn, cậu ta mà dám xuất hiện ở đường giữa một lần nữa, tôi ói cho các anh xem."

Tiểu Bàn: "Anh hai bình tĩnh."

Đồng Dao: "Anh đây không bình tĩnh được, nhanh chóng đẩy một trụ rồi giao tranh đi, tôi không muốn chứng kiến cảnh tượng này nữa, đối phương biến đường giữa thành đường đôi rồi."
Lúc này trận đấu đã diễn ra được hai mươi lăm phút, đối phương hình như đã có đối sách ổn thỏa, hai đường trên dưới ổn định cực kỳ, từ đầu đến cuối đều kiên quyết kháng cự không cho đội của Đồng Dao có cơ hội gank nào, jungle liều mạng nhắm vào khu đường giữa, cục diện trận đấu vừa nhìn vào đã thấy một vòng lặp khó có thể diễn tả bằng lời——

Nhìn thấy bản thân mình nằm trong số liệt sĩ, Đồng Dao chửi thề một lượt trong lòng, mà bởi vì quá tức giận, thậm chí sau khi thua ván đấu rồi cô còn không kịp ủ rũ, lồng ngực chỉ có lửa giận hừng hực thiêu đốt.

Ván thứ hai kết thúc, Đồng Dao ngồi ở một xó trong phòng nghỉ, đầu dựa vào tường im lặng cộng thêm úp mặt vào tường tự kiểm điểm bản thân, mấy người Lục Tư Thành thì đang thảo luận về vấn đề ở trận đấu vừa rồi... Vào lúc này, có người mở cửa phòng nghỉ ra, dưới ánh mắt của mọi người, jungle của HUAWEI thò đầu vào, sau khi chào hỏi với mọi người xong thì đi thẳng lại chỗ Đồng Dao, đứng ở cạnh ghế cô đang ngồi, cúi người xuống: "Tôi có thể kết bạn WeChat với cô được không? Cho tôi xin WeChat đi, ván sau không tới khu đường giữa nữa."
Đồng Dao: ".............."

Đồng Dao ngước đầu lên.

Đồng Dao: "?????"

Kun nheo mắt lại cười rất đáng yêu, có cả răng khểnh nữa.

Game thủ trao đổi WeChat với nhau là chuyện rất bình thường, thường thì đợi sau khi trận đấu kết thúc, lúc tán gẫu sau cánh gà nếu có thể add thì add, Đồng Dao cũng không nghĩ gì nhiều liền đồng ý, thấy Kun nghiêm túc mở WeChat ra thêm cô vào, hài lòng nói một câu "Cảm ơn" đứng đậy đi ra ngoài, cho đến khi cậu ta rời đi rồi, Đồng Dao vẫn chưa hồi thần.

Đồng Dao: "Chuyện gì vậy trời?"

Lục Tư Thành: "Sưu tập tem."

Đồng Dao: "..."

Tiểu Bàn: "WeChat của chúng tôi cậu ta cũng có hết rồi, đừng nghe Thành ca nói bậy."

Đồng Dao: "Ồ."

Ván thứ ba, Kun thực sự không đến khu đường giữa nữa——

Thật ra cậu ta có đến cũng vô ích, vì ván này Đồng Dao chọn Lulu, chạy nhanh, tay dài, có giáp có làm chậm có câm lặng, sau khi lên cấp sáu thì học được chiêu cuối có thể hồi máu và hất văng đối thủ... Hơn nữa lúc ở trong phòng nghĩ mọi người cũng đã bàn bạc xong nếu lỡ lại bị gank bất chấp như ván hai thì làm thế nào.
Ván thứ ba, vì mọi người đều chơi như bình thường, không có ai làm trò quái dị, phút thứ ba mươi tám, ZGDX xâm nhập vào khu vực căn cứ địch, sau trận tổng giao tranh cuối cùng, phút thứ bốn mươi mốt thuận lợi giành chiến thắng.

Lúc đứng lên đi sang bắt tay với đội đối phương, Đồng Dao cảm thấy hôm nay mình như già đi ba tuổi.

Khi bắt tay với Kun, cậu ta nắm lấy bàn tay cô lắc lắc, cười nói: "WeChat gặp."

Đồng Dao: "... Ồ."

...

Về đến trụ sở đã là chín rưỡi tối.

Mọi người đấu hết ba ván đấu, lại còn trải qua ván thứ hai kinh dị như vậy, ai nấy đều mệt như chó, đề nghị gọi đồ ăn bên ngoài của Đồng Dao được hưởng ứng nhiệt tình, moi điện thoại ra định đặt thì phát hiện jungler của HUAWEI đã gửi vô số tin nhắn trên WeChat cho cô——

[Kun: Về trụ sở?]

[Kun: Tôi cũng về.]
[Kun: Ăn cơm chưa?]

[Kun: Hôm nay đấu rất tốt, chị rất mạnh.]

[Kun: Chưa thấy nhiều, con gái chơi game giỏi :)]

[Kun: Ăn cơm?]

[Kun: Mệt? Ra ngoài chơi?]

[Kun: Không để ý đến tôi QwQ]

Đồng Dao: "..."

...Chuyện gì vậy trời?

Đồng Dao bỏ điện thoại xuống.

Lục Tư Thành ngồi cách đó không xa nâng mí mắt nhìn cô: "Không đặt đồ ăn?"

"Thì đang định đặt nè, mà trước đó tôi có suy nghĩ này không biết có nên nói hay không."

"Không nên nói."

"Tôi cảm thấy anh bạn jungler của đội HUAWEI hình như muốn cua tôi."

"..."

Tay đang gõ chữ của Lục Tư Thành ngừng lại, anh ngẩng đầu, dùng ánh mắt "Cô uống thuốc chưa vậy" nhìn Đồng Dao, một giây sau, khi cô còn chưa phản ứng kịp, cầm lấy điện thoại trong tay cô, nhanh chóng đọc một lượt, sau đó, im lặng.

Lục Tư Thành: "Cô nghĩ thế nào?"

Đồng Dao: "Tôi chỉ muốn nhét cậu ta và người tạo ra Evelynn vào quan tài sau đó đóng đinh rồi đem chôn luôn, chôn thật sâu thật sâu."
Lục Tư Thành "ừm" một tiếng, sau đó tải phần mềm gõ chữ về điện thoại của Đồng Dao, nhập một hàng chữ, rồi trả điện thoại lại cho cô, tiếp tục cúi đầu chơi game trong điện thoại của mình...

Đồng Dao cúi đầu nhìn màn hình——

[ZGDX, smiling: chessman.]

[ZGDX, smiling: 얘는 내 사람이야, 건드리지 마라 이 색기야.]

Ba giây sau, đối phương trả lời——

[Kun: ..........죄송합니다! QAQ]

Đồng Dao: "Cái trò gì đây? Nói gì vậy?"

Lục Tư Thành nâng mí mắt liếc nhìn một cái: "Cậu ta nói xin lỗi."

Đồng Dao: "Anh nói gì mà cậu ta phải xin lỗi vậy? Đừng nói là anh chửi người nha?"

Lục Tư Thành ngừng một chút, sau đó nhàn nhạt nói: "Cô đừng quan tâm làm gì, dù sao sau này cậu ta sẽ không như vậy nữa."

Đồng Dao "ồ" một tiếng, mở ứng dụng đặt hàng đặt thức ăn, ăn cơm, tắm rửa, lúc leo lên giường đã là mười hai giờ rưỡi, đồng đội vẫn còn đang ở dưới lầu gà bay chó sủa đấu rank, Đồng Dao nằm trên giường chơi game trong điện thoại.
Chơi một hồi đột nhiên nhớ tới Kun hình như không gửi tin nhắn tới nữa, thế là cô vào WeChat, copy câu của Lục Tư Thành gửi sang cho [Mẹ của A Mao] ——

[ZGDX, smiling: Câu này nghĩa là gì vậy?]

[Mẹ của A Mao: Copy lời thoại của bộ phim Hàn nào đấy?]

[ZGDX, smiling: Trái tim mùa thu.]

[Mẹ của A Mao: ...]

[ZGDX, smiling: Cậu đừng có chấm chấm chấm nữa, rốt cuộc nghĩa là gì?!]

[Mẹ của A Mao: Cô ấy là người phụ nữ của anh, khỏi dòm ngó, tên nhóc nhà cậu.]

"......................"

Đồng Dao trật tay, điện thoại rớt ngay vào mặt.

===Dải phân cách===

Tác giả có lời muốn nói:

Thành ca không phải là tổng tài bá đạo đơn thuần đâu nha, thật ra câu nói của anh ấy rất có tính uy hiếp, bởi vì Hàn Quốc là quốc gia rất tôn trọng thứ tự trên dưới trước sau, mà anh ấy gia nhập TAT trước Kun, có thể xem là tiền bối (trước đó có nói Kun gia nhập sau khi Thành ca rời đi, thật ra nghiêm túc mà nói lúc Thành ca vẫn còn ở đó thì cậu ta đã gia nhập rồi, chương sau sẽ nhắc đến chuyện này), lời của tiền bối đương nhiên là phải nghe rồi, vậy nên Kun mới rút lui gọn gàng nhanh chóng như vậy...

back top