Khi Em Mỉm Cười

Chương 55

Chương 55: Hay là anh giống như con tó tiểu tiện quanh người cô ấy cho rồi đi!
(*Đoạn đối thoại bên dưới dùng tiếng Hàn)

[Kun: Anh à QAQ]

[fhdjwhdb2333: ?]

[Kun: Là thật à, đường giữa của đội anh, thật sự là người phụ nữ của anh hả?]

[Kun: Ra tay thật là nhanh mà!]

[Kun: Còn tưởng anh không phải loại người đó chứ.]

[fhdjwhdb2333: Còn muốn anh chứng minh cho cậu xem à? Bây giờ không phải thì sau này sẽ phải, đã nhìn trúng chuẩn bị theo đuổi với đã là người phụ nữ của anh, có gì khác nhau? Chẳng lẽ nếu chưa đổ thì cậu tính giành đấy à?]

[Kun: huhuhuhuhuhuhu QAQ đừng nóng mà, nếu như chỉ vì muốn bảo vệ đồng đội thì không cần đến mức đó đâu... Em sẽ đối xử với cô ấy thật tốt! Dễ thương quá mà, muốn nâng trong lòng bàn tay yêu thương thật nhiều!]

[fhdjwhdb2333: Câm miệng lại, thằng nhóc con, có dễ thương hơn nữa thì cũng là người của anh.]

[fhdjwhdb2333: Đừng tưởng anh không biết, Hwan Seok cậu ở Hàn Quốc đã làm tổn thương bao nhiêu cô gái —— Lần nào đi uống rượu anh Goon Hyeok của cậu cũng kể anh nghe mấy chuyện bại hoại của cậu, mỗi lần lại là một cô khác nhau.]

[Kun: Lần này không giống vậy, không giống đâu mà! QAQ nếu được ở bên nhau thì sẽ lập tức nói cho cả thế giới này biết bọn em yêu nhau rồi, ngay cả hy sinh bất chấp như vậy cũng vẫn không được sao? Đến lúc đó fan bên Hàn cũng sẽ biết đó! Nếu tất cả mọi người đều giám sát thì em có thể như nào nữa! Chỉ còn cách giống như đi thỉnh cầu ba vợ đại nhân thôi, trăm sự nhờ bác!]

[fhdjwhdb2333: Không được.]

[fhdjwhdb2333: Có nói đến thứ tự trước sau thì cũng không đến lượt cậu, thằng nhóc chết tiệt, tỉnh mộng đi.]

Gửi xong câu từ chối tuyệt tình cuối cùng, mặc kệ điện thoại vẫn kêu không ngừng, Lục Tư Thành vẫn lựa chọn bỏ điện thoại xuống, nhân vật trong game đã xuất hiện ở khu bệ đá cổ, mở bảng trang bị của tướng, dùng vàng mua những trang bị cần thiết.

Màn hình điện thoại vẫn cứ sáng lên không ngừng hiển thị có tin nhắn mới——

[Kun: Anh, chẳng lẽ anh không tin vào tiếng sét ái tình sao? Nhìn dáng vẻ ầm ĩ của cô ấy lúc thi đấu thật sự rất đáng yêu, muốn ở khu đường giữa dâng hết toàn bộ mạng của cả thế giới cho cô ấy luôn...]

[Kun: Vậy nên ván thứ hai hôm nay mới ở đường giữa hoài đó, kekekekeke.]

[Kun: Anh, anh nói gì đi chứ QAQ.]

[Kun: Anh, sao anh không để ý đến em!]

[Kun: Đồng ý đi mà! Em thích kiểu như cô ấy! Cảm giác như thể cuối cùng đã gặp được người con gái của đời mình!]

[Kun: Thật sự sẽ đối xử tốt với cô ấy mà!]

[Kun: Phải làm sao anh mới chịu tin đây?]

[Kun: Vậy giờ đi đánh Min Tae (*đường giữa đương nhiệm A Tae của đội TAT) một trận thì thế nào?]

Lee Hwan Seok tên nhóc này thực sự dai như đỉa đói, đà này xem chừng là phải đến khi Lục Tư Thành cho phép thì cậu ta mới chịu thôi... Nhưng Lục Tư Thành vẫn không thèm để ý đến cậu ta, nghiêng đầu sang xem đại hai câu, khi đọc đến khúc cậu ta vậy mà cũng biết ân oán tình thù giữa Đồng Dao và A Tae hơn nữa còn chuẩn bị phản bội lại tình xưa nghĩa cũ, Lục Tư Thành chỉ muốn trừng mắt khinh thường... Ván đấu bắt đầu, anh quả quyết ném điện thoại sang một bên, để cậu ta lảm nhảm một mình.

Hai đội bắt đầu có những đợt lính, Lục Tư Thành click chuột dẫn hỗ trợ đến chỗ khu người đá ở đường dưới, đánh xong người đá chuẩn bị lên trên, lúc này điện thoại lại sáng lên, ngoài tin nhắn của [Kun], còn xuất hiện thêm một ID nữa——

[Lạc Lạc: Nghe nói cuối tuần này có trận đấu của bọn anh, tôi mua lại vé chợ đen rồi, vé ở hàng đầu! Cũng đã tìm được người dẫn tôi qua chỗ hậu trường, sau khi kết thúc trận đấu thì cùng nhau đi ăn nhé?]

Lục Tư Thành: "..."

Lục Tư Thành: "Lục Nhạc."

"Cái giề?" bạn nam ngồi trên ghế của Đồng Dao, bên cạnh Lục Tư Thành, đang cắn cắn đầu lưỡi, chơi game, cũng không ngẩng đầu, "Anh đừng nói chuyện với em, trận này phải thắng, thua nữa là rơi xuống cao thủ đó, ngày mai nhóc lùn kia dậy nhìn thấy bị rớt hạng có khi sẽ nổi khùng lên sau đó đổi mật khẩu tài khoản mất!"
Lục Tư Thành: "..."

Lục Tư Thành đưa tay qua, rút luôn dây cắm chuột của cậu ta, khi Lục Nhạc hít một hơi biểu thị sự sốc óc, anh cầm điện thoại đập cậu ta một cái: "Cô này là chuyện gì đây?"

Lục Nhạc đang luống cuống tay chân cắm lại dây cắm chuột, chui ra từ dưới gầm bàn nhìn điện thoại của Lục Tư Thành, vẻ mặt ngu ngơ: "Cô nào?"

Lục Tư Thành liếc mắt nhìn, cả màn hình toàn là tin nhắn của jungle bên HUAWEI, thế nên mím môi ấn vào WeChat, tìm được cái tên [Lạc Lạc], lại giơ điện thoại ra: "Đây."

Lục Nhạc: "Đối tượng xem mắt của anh à."

Lục Tư Thành: "Tại sao trong điện thoại của anh lại có cô ta?"

Lục Nhạc: "Ấn tượng của người ta về anh rất tốt, người cũng đẹp, tính cách cũng không đến nỗi nào, dáng cao cũng hợp——"

Lục Nhạc vừa nói vừa bảo vệ chuột và bàn phím của mình.
Lục Tư Thành cong ngón tay gõ lên bàn: "Để anh phải nói đến lần thứ ba thì mày sẽ ôm hận mà làm một cỗ thi thể đấy, giờ là lần thứ hai: Tại sao trong điện thoại của anh lại có cô ta?"

Lục Nhạc: ".................. Quý bà Vương nói hôm đó anh đã bảo anh và cô ta không hợp, nhưng cô gái đó vẫn muốn thử nên muốn add WeChat của anh, quý bà Vương biết anh chắc chắn sẽ không đồng ý, vậy nên mới bảo em—— Em bị uy hiếp mà! Mẹ nói nếu em không giúp thì lần sau sẽ đến lượt em!"

Lục Tư Thành đặt điện thoại xuống, táng vào gáy thằng em ngu ngốc bán anh cầu vinh, trong khi Lục Nhạc gào rú, Lục Tư Thành cầm điện thoại lên, lại nhìn thấy Kun vẫn chăm chỉ miệt mài gửi tin nhắn tới cho anh——

[Kun: Em mặc kệ! Cuối tuần này em cũng sẽ đến xem trận đấu của bọn anh, nếu đang quen nhau thì nhất định sẽ có dấu hiệu đúng không? Nếu anh và đường giữa của bọn anh thật sự đang yêu nhau thì tất nhiên em sẽ rút lui, còn nếu không phải thì em đây không khách khí đâu đấy! Bởi vì giờ thích quá rồi! Cưới về nhà trước rồi mới tìm cách nhận lời chúc phúc của ba vợ đại nhân sau vậy!]
Lục Tư Thành: "..."

Cầm điện thoại đang định nhắn lại một câu "Tùy cậu", lúc này điện thoại lại nhảy ra một hàng chữ——

[Thỏ ôm chặt cà rốt: Đại ca tôi phục anh sát đất rồi, anh nói cái gì với jungle của HUAWEI vậy hả aaaaaaaaaaaa đm đm đcm có ai lại chặn hoa đào của đồng đội như anh không? Đóa của mình thì để nở rộ thành một đóa lớn còn đóa của người khác thì bóp chết luôn?!!!]

Lục Tư Thành: "..."

Mấy người này có bệnh gì à, bàn bạc trước với nhau rồi cùng tới một lúc phải không?

Ngón tay đang chuẩn bị gửi tin trả lời cho Kun ngừng lại, Lục Tư Thành không chút do dự tắt luôn máy.

——Sau đó thiên hạ thái bình.

...

Một ngày sau, Lục Tư Thành cứ cảm thấy ánh mắt Đồng Dao nhìn anh cứ là lạ sao đó, nhưng vì một nguyên nhân vi diệu khó diễn tả bằng lời nào đó, anh không chủ động giải thích lý do tại sao hôm đó mình lại nói vậy——
Anh có thể cảm giác được mình đi đâu làm gì, sau lưng cũng sẽ có một đôi mắt nhìn theo lưng anh đầy mờ ám, nhưng mỗi lần anh quay đầu lại, ánh mắt đó lập tức biến mất...

Lục Tư Thành cũng không vạch trần, cứ để cho "ánh mắt khó hiểu" đó quét tới quét lui sau lưng anh suốt cả ngày——

Hôm sau là thứ bảy, cũng là ngày thi đấu của ZGDX.

Lục Tư Thành có thói quen ngủ sớm vào ngày trước trận đấu, vậy nên hôm nay sau khi anh thức dậy xuống lầu thì mới chỉ mười giờ sáng, tầng trệt của trụ sở rất yên tĩnh, chỉ có một người đang ngồi xếp bằng trên sofa—— Trên đùi người đó có một cuốn sổ màu hồng đang mở, trong sổ chằng chịt chữ, cuối mỗi câu còn vẽ thêm mấy cái biểu tượng cảm xúc không biết là muốn tỏ vẻ đáng yêu cho ai xem... Mà lúc này, cuốn sổ đang mở nhưng người đó lại không đọc, một tay cầm cây chọc mèo, chọc chọc con mèo ú nù nhìn có vẻ không linh hoạt lắm của mình.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô không ngẩng đầu, nói: "Dậy sớm vậy?"

Người đàn ông mới xuống được một nửa cầu thang hơi ngừng lại: "Thỉnh thoảng dậy sớm một bữa, còn phải báo cáo với cô?"

Đồng Dao ném cây chọc mèo qua một bên, mặt không cảm xúc: "Đó là đương nhiên, dù sao tôi cũng là người phụ nữ của anh, tôi cảm thấy anh mặc qυầи ɭóŧ màu gì cũng nên thông báo cho tôi một tiếng mới đúng."

Đây là không nhịn nổi nữa à. Lục Tư Thành nhét hai tay vào túi quần, lười biếng nói: "Màu đen."

"..."

"Hài lòng chưa?"

Lục Tư Thành xuống lầu, mắt nhìn thẳng đi ngang qua Đồng Dao—— Mà anh ta đối với Bánh Nướng mà nói thì giống như một con cá nhỏ di động vậy, nhìn thấy anh ta, ngay cả cây chọc mèo cũng không thèm nữa, quay đầu đuổi theo bước chân của Lục Tư Thành.

Đồng Dao ngồi trên sofa nhìn anh ta lấy sữa chua từ trong tủ lạnh ra, uống hai ngụm, sau đó ném vào lò vi sóng hai giây, xé nắp, khom người để hộp sữa chua còn dư lại xuống đất—— Bánh Nướng không có tiền đồ nhào ngay tới, nếu như nó là chó, Đồng Dao nghi ngờ lúc này đuôi nó đã vẫy tít lại rồi.
"Trận đấu hôm nay Lee Hwan Seok cũng tới." Lục Tư Thành nhìn con mèo và sữa chua, đột nhiên nói.

"Ai?"

"Kun."

"Cậu ta tới làm gì?"

"Không chịu từ bỏ muốn đến xem xem hai chúng ta có thật là đang quen nhau không, nếu bị cậu ta phát hiện sự thật không phải vậy, cô đợi làm bà vợ thứ mười tám của cậu ta đi."

"Mười tám......Cậu ta nhìn có vẻ là một đứa trẻ ngoan mà."

"Cô cũng nói rồi đó, nhìn có vẻ." Lục Tư Thành liếc nhìn người đang ngồi trên sofa, "Trước đây ở Hàn Quốc cậu ta sớm đã thay bồ còn nhanh hơn thay áo rồi, nhưng vì không yêu đương với fan cộng với khả năng diễn xuất thần sầu, vậy nên không có ai biết gì về chuyện này cả."

"Anh hiểu cậu ta vậy cơ á?"

"Thật ra lúc tôi còn ở TAT thì cậu ta đã là thực tập sinh rồi, không phải giống như bên ngoài nói gì mà sau khi tôi đi cậu ta mới vào, vì vậy theo lý mà nói tôi là tiền bối của cậu ta, cũng chính vì như thế, chỉ có người tôi đang quen thì cậu ta mới không cách nào ra tay được—— Thế nên hôm trước tôi mới nói vậy."
"Ồ," Đồng Dao cảm thấy mình đã bị thuyết phục một chút rồi, "Nhưng mà nếu cần phải bịa ra một cái lý do đáng sợ như vậy thì trước khi nói ít ra anh cũng nên báo với tôi một tiếng chứ."

"Lá gan của cô chỉ bằng của con mèo, nói trước với cô thì cô đã giương nanh múa vuốt cướp lại điện thoại luôn rồi, sau đó tiếp tục bị Hwan Seok dụ dỗ, rồi sa vào đó, cuối cùng biến thành bà vợ thứ mười tám——"

"Rồi rồi rồi rồi rồi," Đồng Dao giơ tay lên che hai tai lại, "biết rồi biết rồi mà!"

Lục Tư Thành hài lòng "ừm" một tiếng, không biết lấy cái bánh mì ở đâu ra gặm một miếng...

Bây giờ còn cách thời gian xuất phát một lúc nữa, tranh thủ lúc mọi người còn chưa dậy, Đồng Dao và Lục Tư Thành đấu rank đôi mấy ván làm nóng tay, đến trưa, những người khác cũng lần lượt thức dậy, trong trụ sở cũng trở nên ồn ào hơn——
Mọi người vừa thảo luận về đối thủ sắp tới, đội Lam, vừa leo lên xe, tự tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống. Đồng Dao cúi đầu đúng lúc nhận được tin nhắn của jungle đội HUAWEI [Hôm nay không thi đấu, nhưng sẽ đến xem chị, cố lên o(*////_////*)q], trong lòng cảm khái thằng nhóc này học tiếng Trung con bà nó tốt ghê, lúc này nghe thấy Lục Nhạc ở phía sau nói với Lục Tư Thành: "Cái cô đó hôm nay thật sự sẽ đến hả? Anh đấu xong thật sự sẽ đi ăn với cô ta?"

Đồng Dao lập tức bị thu hút, ngẩng đầu lên nhìn một cái, ánh mắt đúng lúc giao nhau với Lục Tư Thành.

"Ừm, anh nói sau khi đấu xong còn có việc khác không có thời gian đi ăn với cô ta... Cô ta nói đã mua vé rồi, nên vẫn sẽ đến xem." Lục Tư Thành dời ánh mắt đi trước.

"Anh đâu có việc gì khác nữa đâu?"

"Không định quen thì đồng ý đi ăn với cô ta làm gì?"
"Em không hiểu anh đang câu nệ cái gì nữa," Lục Nhạc duỗi chân dài, "Chị gái đó rất xinh mà, mấu chốt là chiều cao hai người thật sự rất xứng——"

"Thích như thế thì bảo mẹ giới thiệu cho mày đi."

Lục Tư Thành đeo tai nghe lên, rõ ràng là lười phải nói nhiều, Lục Nhạc bị hắt hủi nên ngại ngùng sờ sờ mũi, quay sang thấy Đồng Dao đang giương mắt nhìn sang bên này, cười cười: "Đối tượng xem mắt của anh tôi sẽ đến xem trận đấu hôm nay."

Đồng Dao "Ồ" một tiếng, trong lòng nghĩ hay là giới thiệu Kun cho cô ấy, hai người rảnh đến đau trứng vừa vặn ghép thành một đôi... Nghĩ một hồi cô phát hiện có gì đó sai sai, cắn ngón tay xoay người lại: cô phát hiện suy nghĩ của mình lúc này y chang mấy mẹ nữ phụ ác độc trong phim Hàn Quốc rồi.

... Như vậy không đúng.

...

Một tiếng sau, khi Đồng Dao còn đang rối não, ZGDX đã tới địa điểm thi đấu.
Trang điểm xong ngồi vào vị trí của mình trên sân khấu, Đồng Dao quả thực nhìn thấy jungle của HUAWEI ở trên khán đài—— Cậu ta ngồi ở hàng đầu tiên trong khu vực fan của ZGDX, rất nhiều fan xung quanh vẻ mặt nghệt ra y như đang nằm mơ vậy, ngoại trừ một cô gái ở cạnh chân có một bó hoa to lúc này đang cúi đầu nghịch điện thoại, những người còn lại thì đều đang rủ nhau moi điện thoại ra đến gần chụp trộm——

Mà Lee Hwan Seok thì cứ như không phát hiện ra hoặc là đã quen với cảnh tượng này, cúi đầu nghịch điện thoại của mình.

Chốc lát sau điện thoại đặt trên bàn của Đồng Dao sáng lên——

[Kun: Chị gái à, em ngồi ở hàng đầu nè! Nhìn thấy em chưa?]

[Kun: Em nhìn thấy chị rồi! (*^_^*)]

Đồng Dao đặt điện thoại xuống, hơi nghiêng đầu thò mặt ra từ sau máy tính, cùng lúc đó Lee Hwan Seok cũng ngẩng đầu, nhìn lên sân khấu cười rạng rỡ... Đồng Dao đang nghĩ theo phép lịch sự thì cũng nên chào hỏi với người ta một câu càng đừng nói đến tên nhóc này cười quá là đáng yêu, nhưng mà còn chưa đợi cô làm ra hành động gì, đầu đã bị bàn tay to bên cạnh kéo về, ép cô phải nghiêng sang một bên——
Cô mặt đối mặt với một đôi con ngươi màu nâu sậm.

"Cô mà còn mắt qua mày lại với cậu ta, lần sau e rằng phải hôn kiểu Pháp trước mặt cậu ta thì mới có thể khiến cậu ta bỏ đi suy nghĩ kì quái trong đầu."

"Không có mắt qua mày lại mà."

"Cô tưởng tôi mù chắc."

"..." Đồng Dao im lặng một chút, "Biết rồi, anh bỏ đầu tôi ra trước đi đã."

"Không được, Hwan Seok vẫn còn đang nhìn."

"...Thành ca à."

"Cái gì?"

"Đối tượng xem mắt của anh lại là chuyện gì vậy?"

"Không có chuyện gì cả, tôi từ chối rồi, cô gái đó không chết tâm nên muốn thử thêm lần nữa—— Ngay cả thể thao điện tử là gì còn không biết, thử cái gì mà thử."

"...Người ta tìm bạn trai chứ có phải tìm việc đâu, sao lại cần phải biết thể thao điện tử là gì?"

"Vì tôi thích thế đấy." Lục Tư Thành nghiêm túc nói.
Đồng Dao "phụt" cười lên: "Anh từ chối người ta rồi mà còn add WeChat của cô ấy? Mức dại."

Bàn tay đang đặt trên đầu cô hơi dùng sức ép xuống: "Lục Nhạc add."

Lục Tư Thành lời ít ý nhiều trả lời các câu hỏi của Đồng Dao, lúc nói chuyện hơi cúi đầu xuống, vì thế từ xa nhìn lại, không nghe thấy anh và Đồng Dao nói gì thì có lẽ đều sẽ nghĩ hai người họ đang có động tác thân mật, mà động tác này ở trong mắt Lee Hwan Seok thì lại càng giống như Lục Tư Thành vì một số chuyện mà cố ý tuyên bố chủ quyền, cậu ta nhíu mày lại... Khoảng mười mấy giây sau, Lục Tư Thành lầm bầm "được rồi" cuối cùng cũng thả Đồng Dao ra, sau đó cầm điện thoại lên xem——

[Kun: Hay là anh giống như con tó tiểu tiện quanh người cô ấy luôn cho rồi đi! QAQ]

Các mẹ cũng biết tập tính đánh dấu lãnh thổ bằng nướƈ ŧıểυ của một số loài động vật mà ha~
[fhdjwhdb2333: Muốn chết phải không, dám nói chuyện với anh như vậy?]

Tiện tay trả lời lại mấy câu khóc lóc tố cáo của Lee Hwan Seok, khi anh quay sang nói chuyện với tiểu Bàn ở bên cạnh, giọng điệu tự nhiên như chưa hề xảy ra chuyện gì——

Tiểu Bàn: "Anh với sì-mai-linh thì thầm to nhỏ gì đấy?"

Lục Tư Thành: "Cô ấy muốn lấy Yasuo, anh hỏi cô ấy có còn muốn thấy mặt trời ngày mai không."

Tiểu Bàn: "..."

Đồng Dao: "..."

Vậy nên khi ván đấu đầu tiên với Lam bắt đầu, Đồng Dao cõng trên lưng cái phốt "cái người này rất khinh địch, cô ấy muốn lấy Yasuo" mà chọn LeBlanc, giữ vững cảm giác song song cùng Lục Tư Thành bùng nổ carry, thuận lời giành chiến thắng, rửa sạch tội trạng của mình.

Trận đấu diễn ra trong ba mươi tám phút.

Tháo tai nghe xuống, đứng dậy, Đồng Dao theo thói quen nhìn về phía khán đài, Lee Hwan Seok vẫn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ cúi đầu chơi điện thoại, nhưng cô gái cạnh chân có một bó hoa to ngồi cạnh cậu ta lúc nãy thì lại không thấy đâu...
Đồng Dao nhướng mày, trong lòng vẫn chưa yên tâm về chuyện này, đi theo các đồng đội về phòng nghỉ, Lục Tư Thành cầm điện thoại không biết đang nói gì với Lee Hwan Seok... Đồng Dao kiễng chân lên đọc cũng đọc không hiểu tiếng Hàn, lúc này vô tình nhìn thấy, ở ngay cuối hành lang dành cho game thủ, người đang đứng ở đó hẳn chính là cô gái đáng lẽ phải đang ngoan ngoãn ngồi trên khán đài, trong tay cô ấy đang ôm một bó hoa lớn, thấy Lục Tư Thành đi vào, rõ ràng là hé môi cười.

Đồng Dao ngẩn người, mất ba giây để phản ứng kịp người này là ai.

Giây thứ tư, cô bắt đầu hồi tưởng lại nữ phụ ác độc trong phim Hàn gặp tình huống như này sẽ làm gì?

Giây thứ năm, trước khi cô kịp ngăn cản chính mình, cơ thể cô đã có hành động nhanh hơn não, cô đưa tay ra, níu lấy tay áo của người đàn ông đang cúi đầu chơi điện thoại đi trước mặt.
Giây thứ sáu, Lục Tư Thành dừng bước chân, quay đầu khó hiểu nhìn Đồng Dao.

Giây thứ bảy, tay đang kéo tay áo anh ta của Đồng Dao hơi dùng sức, anh ta hỏi một câu "Làm gì vậy" thuận thế cúi người xuống, cùng lúc đó Đồng Dao kiễng chân đưa tay ra, dưới ánh mắt của anh ta, dùng ngón tay nhẹ nhàng phẩy phẩy, còn thổi một hơi.

Lục Tư Thành: "?"

Đồng Dao buông anh ta ra, lùi lại sau một bước, sắc mặt ung dung trấn tĩnh cười cười: "Chỗ này, có một cọng lông mi rớt xuống."

Cô búng búng ngón tay.

Lục Tư Thành: "...Ồ."

Anh ta xoay người lại cuối cùng cũng thấy người đang ôm bó hoa đứng đó, từ khoảnh khắc anh ta nghiêng người, Đồng Dao rõ ràng nhìn thấy nụ cười trên mặt người đó so với lúc trước không quá giống nhau... Mà nụ cười "ung dung trấn tĩnh" trên mặt Đồng Dao lúc này cũng đã mất tăm mất tích, cô như con lươn chui vào trong phòng nghỉ, ngồi trên ghế, ủn vào góc tường, đầu cụng vào tường——
[ZGDX, smiling: Cứu mạng cứu mạng cứu mạng!!!!! Tớ đột nhiên lại có những suy nghĩ ác độc kỳ quái đối với người không quen biết... Hơn nữa còn nhanh chóng làm ra hành động tệ hại tương ứng nữa!!!! Á!!!!!!!!!!]

[Mẹ của A Mao: ?]

[Mẹ của A Mao: Ồ, chào mừng đến với thế giới của người trưởng thành.]

[ZGDX, smiling: Người trưởng thành cái rắm! Thật sự là một hành động cực kỳ ngu ngốc mà, giống như mấy con chó len lén đi tiểu ở mấy cây cột điện không thuộc địa bàn của nó vậy...]

[Mẹ của A Mao: Đồ ngốc, cái đó gọi là tính dễ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ của sinh vật.]

[Mẹ của A Mao: Tiện thể hỏi luôn câu này, cậu lén đi tiểu ở cột điện nào đấy? Là cái ở ngay cổng Lục gia thôn đó hả?]

back top