Chương 56: Chúng tôi tưởng mình đến xem thi đấu, mãi sau mới phát hiện...
Đồng Dao phát hiện mình không thể trả lời câu hỏi sắc bén của Kim Dương về vấn đề cây cột điện kia, vậy nên cô trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hồi lâu, cuối cùng quả quyết lựa chọn tắt máy...
Thời gian nghỉ ngơi cũng sắp hết, Lục Tư Thành đẩy cửa bước vào phòng, trong tay còn cầm một bó hoa tươi rất đẹp, Đồng Dao quay đầu lại, nhìn thấy khi anh ta vừa vào đã tiện tay ném luôn bó hoa cho hỗ trợ của mình...
Phóng viên ảnh phía sau nhanh chóng "tách tách tách" chụp hình.
Tiểu Bàn nước mắt lưng tròng: "Ông đây làm hỗ trợ của anh suốt hai năm ròng, làm trâu làm ngựa làm bảo mẫu, rốt cuộc cũng chờ được ngày này——Đến đây đến đây anh phóng viên zoom hộ em phát nhá, vào thời khắc thần thánh này, em muốn lớn giọng trả lời Thành ca: Em không đồng ý, cuốn xéo đi."
Lục Tư Thành liếc cậu ta một cái, cười lạnh, đóng cánh cửa sau lưng lại.
Cửa đóng lại ngăn cách tạp âm bên ngoài, lão Miêu cầm cốc cà phê ngồi trên ghế lắc qua lắc lại, nghe thấy động tĩnh thì nghển cổ nhìn bó hoa to trong tay tiểu Bàn, giấy gói hoa thuộc loại cao cấp, hoa cũng thuộc hàng đắt tiền, một bó hoa như vậy có thể không đắt sao... lão Miêu hỏi: "Hoa ai tặng đấy? Fan? Fan chạy đến hậu trường?"
Lục Nhạc nhướng nhướng mày: "Là vị hôn thê của anh ấy đấy."
Lục Nhạc vừa dứt lời, toàn bộ phòng nghỉ rơi vào một sự yên lặng hết sức quỷ dị.
Lão Miêu: "????"
Lão K: "Anh có hôn thê rồi á?!"
Tiểu Bàn: "Vậy Đồng Dao của chúng ta phải làm sao đây? Chuyện từng chung chăn gối xem như bỏ đi à?"
Đồng Dao: "Hử?"
Lão Miêu quay đầu sang dùng vẻ mặt thương cảm nhìn Đồng Dao: "Em nghe thấy tiếng mưa rơi trên bãi cỏ xanh."
Lão K: "Em nghe thấy tiếng chuông nɠɵạı ŧìиɦ từ xa xa vọng lại."
Lão Miêu: "Nhưng em lại không nghe thấy giọng nói của anh."
Lão K: "Nghiêm túc, nói câu xin lỗi."
Lão Miêu: "Bảo sao hôm nay lúc rửa tay ở tầng trệt của trụ sở nước lại xanh như vậy, thì ra là do Đồng Dao ở trên lầu gội đầu."
Đồng Dao: "Cút."
"Các cậu vậy là đủ rồi đấy," Lục Tư Thành cầm lấy cuốn sổ trong tay Minh thần, đập cái bốp lên đầu Lục Nhạc, "Hôn thê? Tự bịa kịch bản."
Lão Miêu: "Rành rành ra như vậy rồi còn gì, Thành ca có phải anh ngoài mặt bình tĩnh trong lòng vui trộm không? Có bạn gái rồi cũng không nói cho anh em biết một câu? Có còn coi tụi em là đồng đội không đấy? Như này thì khi thi đấu tụi em đâu còn an tâm mà giao lại phía sau lưng mình cho anh nữa..."
Các đồng đội đều có vẻ cực kỳ phấn khích, có lẽ là vì trước đây bọn họ cũng giống như Đồng Dao, cho rằng Lục Tư Thành sẽ không yêu con người.
Lục Tư Thành đang định nói "ngày nào cũng ở cùng bọn cậu thì bạn gái ở đâu ra", lúc này, có người đẩy cửa phòng nghỉ—— Lee Hwan Seok đáng lý ra phải đang có mặt ở khu vực khán đài bước vào, trong tay còn cầm một hộp đồ ăn mua ở Starbucks, bên trong là hai cái bánh ngọt, cậu ta xuất hiện, vì cậu ta có thể nghe hiểu được phần lớn tiếng Trung nên Lục Tư Thành chỉ còn cách nuốt những lời chuẩn bị nói ra lại.
Jungler của HUAWEI hình như là chạy tới đây, lúc này hơi thở có chút dồn dập, vào cửa chào hỏi với mọi người xong, cậu ta đi thẳng đến trước mặt Đồng Dao, đặt bánh ngọt trong tay xuống: "Cái này ăn ngon, cho chị."
Nói xong còn nghĩ nghĩ rồi bồi thêm một câu: "Đấu xong đói, không tốt cho sức khỏe."
Đồng Dao: "...Cảm ơn nha."
Đồng Dao quay sang nhìn Lục Tư Thành, Lục Tư Thành nhìn hộp bánh của cậu ta rồi lại nhìn Đồng Dao, nghĩ nghĩ rồi dùng luôn tiếng Hàn, nói: [Này, thằng nhóc con nhà cậu muốn tạo phản rồi phải không? Phòng nghỉ của người khác tùy tiện ra ra vào vào thì thôi đi, lại còn đi lấy lòng người phụ nữ của anh?]
[Chỉ là đưa chút đồ ăn thôi mà, sợ cô ấy đói, cái này mà là lấy lòng gì chứ? Vậy là anh chưa thấy dáng vẻ lấy lòng của em rồi, em có thể hái sao trên trời tặng cho cô ấy luôn đó!]
Lần này Lục Tư Thành công khai trợn mắt, giơ nắm đấm lên thể hiện mình muốn đập tên nhóc con này, Lee Hwan Seok "á" một tiếng, quay đầu lại nhấn mạnh với Đồng Dao thêm một lần nữa "Nhớ ăn nha, cực khổ lắm mới mua được", sau đó ôm đầu chạy trốn——
Để lại đám người bao gồm cả thành viên lẫn nhân viên của ZGDX mờ mịt không hiểu gì.
Tiểu Bàn: "Chuyện này là sao? Muốn xin WeChat mà lại phớt lờ tụi này thì cứ cho là do đã có của tụi này rồi đi, nhưng mà hôm nay mang bánh ngọt tới thì lại không mang cho mỗi người một cái!"
Lão Miêu: "Lần này thì không cần bịa cũng có kịch hay xem rồi."
Đồng Dao đứng dậy, đang định nói gì đó thì tiểu Thụy đẩy cửa bước vào: "Đến giờ rồi, mọi người cũng nên đi ra đi—— đù chuyện gì đây? Vừa có hoa tươi vừa có bánh ngọt, nghỉ có mười phút mà mấy người còn muốn tranh thủ mở pặc-ty? Quá đáng lắm luôn á."
Tiểu Bàn: "Sức hấp dẫn của đường giữa và đường dưới đội chúng ta là vô biên."
Tiểu Thụy: "Cậu?"
Tiểu Bàn: "Trừ em ra."
Tiểu Thụy nhìn sang Đồng Dao: "Chuyện này là sao?"
Đồng Dao đang muốn trả lời thì tiểu Bàn đã giành trước: "Jungler của HUAWEI muốn làm rể của đội mình."
Tiểu Thụy: "Theo đuổi Đồng Dao của chúng ta? Vậy là lần trước thi đấu sống chết làm trò con bò ở khu đường giữa của con gái nhà chúng ta là vì muốn cưới? Ai da, tôi nói chứ cái kiểu lãng mạn của game thủ các cậu thật không bình thường mà..."
Các thành viên của đội hihi haha đi ra ngoài, Lục Tư Thành dẫn đầu, Đồng Dao thì lại đi cuối cùng, mười phút giải lao hai người họ không kịp nói với nhau câu nào, mặc dù chuyện này rất bình thường, nhưng Đồng Dao cứ thấy có gì đó không đúng——
Sự khó chịu khó diễn tả thành lời.
Đi đến sân khấu ở bên ngoài, khán giả đã ổn định chỗ ngồi, Đồng Dao quét mắt nhìn hàng ghế gần nhất, đối tượng xem mắt của Lục Tư Thành đã về lại chỗ của mình, chỉ là bên chân đã không còn bó hoa to nữa; Lee Hwan Seok tên quỷ này cũng đã an ổn ngồi vào chỗ.
Ván đấu thứ hai bắt đầu.
Bởi vì ván đầu thắng rất nhẹ nhàng, tâm trạng của mọi người cũng thả lỏng hơn, lúc BAN&PICK cũng không quá nhắm vào đối phương, ai cũng chọn tướng mà mình muốn dùng, Đồng Dao hơi do dự rồi chọn Diana——Do vị tướng này suốt cả giải đấu chưa từng xuất hiện, cộng thêm hiện tại ở LPL đang rơi vào tình trạng dù cho có đấu bao nhiêu trận thì cũng chỉ quanh đi quẩn lại có mấy vị tướng mà thôi, thế nên khi Đồng Dao chọn một gương mặt mới quay lại chiến trường đã gây ra một trận náo loạn...
Dù các game thủ không nghe thấy nhưng tiếng hoan hô ở hiện trường rất lớn.
Bình luận viên A: [Vầng Trăng Ai Oán Diana, ai da tôi thật không ngờ vị tướng này sẽ được chọn—— hahahahaha thật sự được đó chứ, tôi cảm thấy đường giữa của các đội khác cần phải suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, cô em gái của đội Viễn Thông người ta còn dám chọn, những người khác vì cái gì mà không dám chọn?]
Bình luận viên B: [Mấy bữa trước tôi có xem đấu xếp hạng bên server Hàn, gần đây smiling rất hay chọn Diana, chắc là đang luyện tướng này.]
Bình luận viên A: [Vậy thì có lẽ không được xem là giỏi đâu ha?]
Bình luận viên B: [Đúng là không giỏi, thỉnh thoảng sẽ có những thao tác xuất sắc cực kì có cảm giác, nhưng đa số thì đều có lối đánh rất gà——Hy vọng hôm nay cô ấy có thể phát huy năng lực khiến cho tôi có một đáp án thuyết phục.]
Khi các bình luận viên nói mấy lời đùa giỡn, Lục Nhạc ngồi cạnh cây nước nóng lạnh sau hậu trường liên tục hắt hơi ba bốn cái, hắt hơi xong cậu ta ức chế lườm nguýt, vô tình nhớ lại đoạn đối thoại ở trụ sở——
Lục Nhạc: [Đm Diana ở đầu trận thật sự quá phế, tướng kiểu này tồn tại có ý nghĩa gì chứ, bỏ luôn cho rồi, sống méo có ý nghĩa gì hết.]
Đồng Dao: [Cậu không biết chơi thì cũng đừng có sỉ nhục như thế, cậu chơi như này mà đòi đấu lại ai, cậu tưởng cậu đang chơi ở rank bạc chắc? Đồng hồ cát Zhonya cũng không lôi ra, chém được tướng tấn công của người ta rồi không tính quay lại luôn đúng không, tránh ra, nhìn cho kỹ thao tác của bà đây...]
Lục Nhạc: [Không nhìn thấy.]
Đồng Dao: [Thành ca, qua đây banh con mắt của em trai anh ra...]
Trên đây.
Hiển nhiên là mấy người qua đường không biết được, tất cả những thao tác gà mờ đó đều là nỗ lực nâng cao khả năng sử dụng tướng của anh bạn có ID là "Luật", còn cái gọi là thỉnh thoảng có những "thao tác cực kì có cảm giác" là chủ nhân thật sự của acc này vì nhịn không được nên mới cướp chuột và bàn phím dạy thực hành...
Lục Nhạc một tay chống má, vừa ăn bánh ngọt mà jungler của HUAWEI tặng cho Đồng Dao, vừa nhìn trận đấu được phát sóng trực tiếp qua màn hình ti vi——
Hiện tại đã xong phần BAN&PICK, mười người của hai đội đã tiến vào Summoner"s Rift.
Đầu trận đấu Diana thực sự không phải là tướng phù hợp để chiến đấu nơi tiền tuyến, điểm mạnh nhất của tướng này có lẽ là khi vào giai đoạn giao tranh cuối trận có thể vượt qua các tướng đỡ đòn của đường trên và hỗ trợ của đối phương mà tiếp cận những tướng mạnh công yếu thủ ở phía sau, chạy thẳng tới chém chết vị trí C vốn có lượng máu không nhiều của đối phương, đối với người chơi, vị tướng này yêu cầu phải có phản ứng nhanh, di chuyển tốt, linh hoạt, là một tướng khi đã sắp phân rõ thắng bại vẫn có thể thay đổi cục diện trận đấu.
Sau khi Đồng Dao vào trận, cũng chỉ luôn cẩn thận farm lính, không cho đối phương cơ hội quá lớn, dù sao đội đối phương cũng toàn là người Trung, không gặp rào cản ngôn ngữ, suốt quá trình không hề rời mắt khỏi bản đồ nhỏ ở góc dưới bên phải——
Đến khi Đồng Dao cấp năm sắp lên cấp sáu, cô đột nhiên nhìn thấy đường giữa và đường trên của đối phương song song dùng dịch chuyển, ở đường dưới xuất hiện hai luồng ánh sáng——
Đồng Dao: "????"
Lão Miêu: "đm clgt? Xuống dưới đó làm gì? Đã có ai lên cấp sáu đâu mà mẹ nó phải dịch chuyển hội đồng vậy?"
Lão Miêu vội vàng dịch chuyển theo.
Đồng Dao cũng hết cách, đi tìm vị trí cắm mắt của đội mình, cũng dịch chuyển theo——
Đường dưới bỗng nhiên mỗi đội bốn người cùng có mặt.
"Tôi chỉ chạy qua nhìn hỗ trợ của bọn họ một cái thôi, thật sự là có một cái thôi!" Tiểu Bàn cực kỳ vô tội la lên, "đcm nhìn cái là có bầu hay gì, làm méo gì nhạy cảm quá vậy! Mới nhìn phát thôi mà đã một lời không hợp mở giao tranh?!"
"Chú không chỉ nhìn một cái, chú còn dùng móc câu móc một phát nữa."
Lục Tư Thành lười biếng nói, tay linh hoạt sắc bén né tám trăm chiêu của đối phương, lúc này Đồng Dao và lão Miêu cũng đã tới nơi, Trundle của lão Miêu chuẩn xác ném ra một cột băng tách đường giữa và ADC của bọn họ ra khỏi hỗ trợ và đường trên, Đồng Dao cũng tiến lên, nhanh chóng xử gọn ADC với lượng máu đã không còn nhiều của bọn họ!
Đối phương thấy ADC nhà mình bị hạ, cũng không tiếp tục đuổi theo mà muốn lùi về sau, nhưng Lục Tư Thành không cho bọn họ cơ hội đó, Vayne trong tay đột nhiên đổi hướng, đuổi theo sau đường trên của đội bạn bắn ngay một mũi tên vào mông người ta——Lúc này trang bị của mọi người vẫn chưa hoàn chỉnh, trình độ tướng đỡ đòn của đường trên cũng thế, sau khi bị hạ, chỉ còn lại hỗ trợ, jungler và đưỡng giữa đối mặt với năm người bên ZGDX, hết cách xoay mình...
Càng không nói tới lượng máu của Lục Tư Thành lúc này vẫn còn rất nhiều.
Cuối cùng cục diện vốn dĩ còn miễn cưỡng duy trì hòa bình, sau tình huống đối phương chủ động dịch chuyển xuống đường dưới bị diệt cả đội, đã hoàn toàn thay đổi.
Đường giữa của đối phương sót lại sau cùng, Đồng Dao để dành chiêu, nhường cho Lục Tư Thành hạ, Lục Tư Thành liếc nhìn nhóc lùn ngồi cạnh mình: "Hôm nay hào phóng vậy?"
Đồng Dao không thèm để ý tới anh ta.
Lúc này lão K, lão Miêu và tiểu Bàn, ba người đi ăn con rồng nguyên tố đầu tiên, Lục Tư Thành nắm trong tay số vàng kiếm được sau khi hạ ba người, đang định trở về thì thấy đợt lính mới của đối phương, quả quyết chuẩn bị ăn nốt đợt lính này rồi mới trở về, có thêm vài trăm vàng không phải càng vui hơn sao——Đang nghĩ vậy thì cùng lúc với đợt lính xuất hiện, anh nhìn thấy đường giữa nhà mình vốn đang đứng trong bụi cỏ chuẩn bị trở về thì đột nhiên, QAAAAA, tung một loạt thao tác, ăn sạch đám lính vừa tới.
Lục Tư Thành: "..."
Trên bản đồ của Đồng Dao xuất hiện vô số dấu hỏi chấm đến từ ADC nhà mình: nghe nói người dám cướp lính của Lục Tư Thành, cỏ trước mộ đã cao ba thước.
Đồng Dao mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không thèm nhìn mấy dấu hỏi chấm của Lục Tư Thành, dương dương tự đắc tiếp tục quá trình trở về của mình, đồng thời ngay khi nhân vật trong game bị một đống dấu hỏi che mất, lạnh nhạt nhả ra ba chữ: "Phí qua đường."
Má nó chứ phí qua đường.
Nhìn thấy tiểu Bàn cười muốn ná thở, giữ nguyên vẻ mặt tươi cười ngồi trên ghế rồng cũng không thèm ăn, lúc Lục Tư Thành trở về khu vực nhà mình, nhìn Đồng Dao đã trở về mua xong trang bị, xuất hiện trở lại, vẻ mặt anh kiểu "không biết phải làm sao": nếu như là đang đấu xếp hạng bình thường, có người dám cướp lính của anh như vậy, anh một khi đã về lại nhà, có lẽ sẽ không thèm đi ra nữa.
Nhưng mà bây giờ anh không nói gì cả, cướp thì cũng cướp rồi, ngoan ngoãn trang bị, xuất hiện trở lại——
Tiểu Bàn: "Cuối cùng cũng tìm được một người có thể bắt nạt anh."
Lục Tư Thành: "Chú đừng nói gì hết."
Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm.
Trận đấu vẫn còn tiếp tục.
Mặc dù khả năng phối hợp nhóm của đối phương thực sự rất tốt, nhưng nếu nói đến khả năng riêng lẻ của từng người, ngoại trừ đường giữa so với người mới là Đồng Dao vẫn có thể xem là không quá lép vế, những người còn lại quả thực là còn kém một bậc so với ZGDX, vì thế sau tình huống bị diệt cả đội ở giai đoạn đầu, bọn họ căn bản không có bao nhiêu cơ hội trở mình——
ZGDX dựa vào việc lăn cầu tuyết, nhanh chóng khép lại trận đấu này.
Hôm nay chiến thắng tương đối nhẹ nhàng, tỷ số 2:0.
Mà theo thống kê sơ lược của Lục Tư Thành, từ khi trận đấu bắt đầu cho đến khi kết thúc, Đồng Dao từ đầu đến đuôi cũng chỉ nói với anh đúng ba chữ "phí qua đường" —— Ít trò chuyện những phối hợp thì lại không có vấn đề gì, đội trưởng là anh đây vậy mà không tìm được một lý do nào để soi mói cô.
Sau khi phá nhà chính của đối phương, mọi người tháo tai nghe xuống, đi sang bắt tay với đối thủ, Đồng Dao đi ở phía trước không ngoảnh đầu lại, từ chỗ của Lục Tư Thành cũng chỉ có thể nhìn thấy gò má của cô, bộ dạng trầm mặc này của cô khiến anh cảm thấy hơi khó chịu, nhưng lại không thể nói rõ được là khó chịu ở đâu.
Năm người của đội đi lên sân khấu phía trước, cúi người cảm ơn khán giả.
Suốt cả quá trình đó dáng vẻ của anh cứ không tập trung, sau khi cúi chào xong thì quay người rời đi đầu tiên, khi anh đang suy nghĩ xem người ở phía sau anh định sẽ im lặng đến khi nào thì đột nhiên nghe thấy cô "á" lên một tiếng, anh theo bản năng xoay người lại——
Lúc ấy khán giả có mặt ở hiện trường nhìn thấy một màn như thế này: sau khi năm người ZGDX cúi chào khán giả xong, xoay người đi vào trong, Lục Tư Thành là người đi đầu, Đồng Dao là người thứ hai, tiểu Bàn là người thứ ba, sau đó là lão Miêu và lão K... tiểu Bàn vừa đi vừa ngoảnh lại nói nói cười cười với lão Miêu, vô ý giẫm phải gót dép của Đồng Dao, người cô lảo đảo, chuẩn bị ngã xuống đất...
Lúc này Lục Tư Thành ở đằng trước cô như có mắt sau lưng, một giây hồi thần, trực tiếp đỡ lấy người đã ngã được một nửa, ôm cô lên vai như đang ôm món đồ chơi to lớn nào đó.
Giây phút này, không khí như đọng lại.
Một chân rơi dép, người đang treo trên vai Lục Tư Thành, mặt hướng xuống dưới, ngớ người.
Tiểu Bàn đang giẫm lên một chiếc dép của Đồng Dao ngớ người.
Khán giả phía dưới cũng ngớ người.
Mãi cho đến khi từ khán đài vang lên tiếng hét chói tai, Đồng Dao đang vắt trên vai Lục Tư Thành cúi đầu, chỉ nhìn thấy có vô số điện thoại và máy ảnh đang hướng thẳng về phía bọn họ cùng với ánh đèn flash lóe lên——
Lục Tư Thành thả Đồng Dao từ trên vai mình xuống: "Đang đi đường cũng ngã cho được, thiếu canxi?"
Giọng anh ta trầm thấp, Đồng Dao thậm chí còn không kịp thanh minh là con mẹ nó hỗ trợ nhà anh giẫm dép tôi.
...
[Vốn dĩ chúng tôi tưởng rằng mình đến xem thi đấu, mãi sau mới phát hiện, thứ mà mình xem hình như là phim Hàn... chậc chậc chậc, lúc ấy á, chậc chậc chậc, xin lỗi chứ mãi tới khi tôi mười bốn tuổi mới dám mơ thấy cảnh tượng đấy đấy.
...Tôi cũng muốn bất cẩn ngã một lần, sau đó có người nâng dậy.
Trái tim thiếu nữ của tôi said.]
——From: một khán giả giấu tên có mặt ở hiện trường.
Đồng Dao phát hiện mình không thể trả lời câu hỏi sắc bén của Kim Dương về vấn đề cây cột điện kia, vậy nên cô trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hồi lâu, cuối cùng quả quyết lựa chọn tắt máy...
Thời gian nghỉ ngơi cũng sắp hết, Lục Tư Thành đẩy cửa bước vào phòng, trong tay còn cầm một bó hoa tươi rất đẹp, Đồng Dao quay đầu lại, nhìn thấy khi anh ta vừa vào đã tiện tay ném luôn bó hoa cho hỗ trợ của mình...
Phóng viên ảnh phía sau nhanh chóng "tách tách tách" chụp hình.
Tiểu Bàn nước mắt lưng tròng: "Ông đây làm hỗ trợ của anh suốt hai năm ròng, làm trâu làm ngựa làm bảo mẫu, rốt cuộc cũng chờ được ngày này——Đến đây đến đây anh phóng viên zoom hộ em phát nhá, vào thời khắc thần thánh này, em muốn lớn giọng trả lời Thành ca: Em không đồng ý, cuốn xéo đi."
Lục Tư Thành liếc cậu ta một cái, cười lạnh, đóng cánh cửa sau lưng lại.
Cửa đóng lại ngăn cách tạp âm bên ngoài, lão Miêu cầm cốc cà phê ngồi trên ghế lắc qua lắc lại, nghe thấy động tĩnh thì nghển cổ nhìn bó hoa to trong tay tiểu Bàn, giấy gói hoa thuộc loại cao cấp, hoa cũng thuộc hàng đắt tiền, một bó hoa như vậy có thể không đắt sao... lão Miêu hỏi: "Hoa ai tặng đấy? Fan? Fan chạy đến hậu trường?"
Lục Nhạc nhướng nhướng mày: "Là vị hôn thê của anh ấy đấy."
Lục Nhạc vừa dứt lời, toàn bộ phòng nghỉ rơi vào một sự yên lặng hết sức quỷ dị.
Lão Miêu: "????"
Lão K: "Anh có hôn thê rồi á?!"
Tiểu Bàn: "Vậy Đồng Dao của chúng ta phải làm sao đây? Chuyện từng chung chăn gối xem như bỏ đi à?"
Đồng Dao: "Hử?"
Lão Miêu quay đầu sang dùng vẻ mặt thương cảm nhìn Đồng Dao: "Em nghe thấy tiếng mưa rơi trên bãi cỏ xanh."
Lão K: "Em nghe thấy tiếng chuông nɠɵạı ŧìиɦ từ xa xa vọng lại."
Lão Miêu: "Nhưng em lại không nghe thấy giọng nói của anh."
Lão K: "Nghiêm túc, nói câu xin lỗi."
Lão Miêu: "Bảo sao hôm nay lúc rửa tay ở tầng trệt của trụ sở nước lại xanh như vậy, thì ra là do Đồng Dao ở trên lầu gội đầu."
Đồng Dao: "Cút."
"Các cậu vậy là đủ rồi đấy," Lục Tư Thành cầm lấy cuốn sổ trong tay Minh thần, đập cái bốp lên đầu Lục Nhạc, "Hôn thê? Tự bịa kịch bản."
Lão Miêu: "Rành rành ra như vậy rồi còn gì, Thành ca có phải anh ngoài mặt bình tĩnh trong lòng vui trộm không? Có bạn gái rồi cũng không nói cho anh em biết một câu? Có còn coi tụi em là đồng đội không đấy? Như này thì khi thi đấu tụi em đâu còn an tâm mà giao lại phía sau lưng mình cho anh nữa..."
Các đồng đội đều có vẻ cực kỳ phấn khích, có lẽ là vì trước đây bọn họ cũng giống như Đồng Dao, cho rằng Lục Tư Thành sẽ không yêu con người.
Lục Tư Thành đang định nói "ngày nào cũng ở cùng bọn cậu thì bạn gái ở đâu ra", lúc này, có người đẩy cửa phòng nghỉ—— Lee Hwan Seok đáng lý ra phải đang có mặt ở khu vực khán đài bước vào, trong tay còn cầm một hộp đồ ăn mua ở Starbucks, bên trong là hai cái bánh ngọt, cậu ta xuất hiện, vì cậu ta có thể nghe hiểu được phần lớn tiếng Trung nên Lục Tư Thành chỉ còn cách nuốt những lời chuẩn bị nói ra lại.
Jungler của HUAWEI hình như là chạy tới đây, lúc này hơi thở có chút dồn dập, vào cửa chào hỏi với mọi người xong, cậu ta đi thẳng đến trước mặt Đồng Dao, đặt bánh ngọt trong tay xuống: "Cái này ăn ngon, cho chị."
Nói xong còn nghĩ nghĩ rồi bồi thêm một câu: "Đấu xong đói, không tốt cho sức khỏe."
Đồng Dao: "...Cảm ơn nha."
Đồng Dao quay sang nhìn Lục Tư Thành, Lục Tư Thành nhìn hộp bánh của cậu ta rồi lại nhìn Đồng Dao, nghĩ nghĩ rồi dùng luôn tiếng Hàn, nói: [Này, thằng nhóc con nhà cậu muốn tạo phản rồi phải không? Phòng nghỉ của người khác tùy tiện ra ra vào vào thì thôi đi, lại còn đi lấy lòng người phụ nữ của anh?]
[Chỉ là đưa chút đồ ăn thôi mà, sợ cô ấy đói, cái này mà là lấy lòng gì chứ? Vậy là anh chưa thấy dáng vẻ lấy lòng của em rồi, em có thể hái sao trên trời tặng cho cô ấy luôn đó!]
Lần này Lục Tư Thành công khai trợn mắt, giơ nắm đấm lên thể hiện mình muốn đập tên nhóc con này, Lee Hwan Seok "á" một tiếng, quay đầu lại nhấn mạnh với Đồng Dao thêm một lần nữa "Nhớ ăn nha, cực khổ lắm mới mua được", sau đó ôm đầu chạy trốn——
Để lại đám người bao gồm cả thành viên lẫn nhân viên của ZGDX mờ mịt không hiểu gì.
Tiểu Bàn: "Chuyện này là sao? Muốn xin WeChat mà lại phớt lờ tụi này thì cứ cho là do đã có của tụi này rồi đi, nhưng mà hôm nay mang bánh ngọt tới thì lại không mang cho mỗi người một cái!"
Lão Miêu: "Lần này thì không cần bịa cũng có kịch hay xem rồi."
Đồng Dao đứng dậy, đang định nói gì đó thì tiểu Thụy đẩy cửa bước vào: "Đến giờ rồi, mọi người cũng nên đi ra đi—— đù chuyện gì đây? Vừa có hoa tươi vừa có bánh ngọt, nghỉ có mười phút mà mấy người còn muốn tranh thủ mở pặc-ty? Quá đáng lắm luôn á."
Tiểu Bàn: "Sức hấp dẫn của đường giữa và đường dưới đội chúng ta là vô biên."
Tiểu Thụy: "Cậu?"
Tiểu Bàn: "Trừ em ra."
Tiểu Thụy nhìn sang Đồng Dao: "Chuyện này là sao?"
Đồng Dao đang muốn trả lời thì tiểu Bàn đã giành trước: "Jungler của HUAWEI muốn làm rể của đội mình."
Tiểu Thụy: "Theo đuổi Đồng Dao của chúng ta? Vậy là lần trước thi đấu sống chết làm trò con bò ở khu đường giữa của con gái nhà chúng ta là vì muốn cưới? Ai da, tôi nói chứ cái kiểu lãng mạn của game thủ các cậu thật không bình thường mà..."
Các thành viên của đội hihi haha đi ra ngoài, Lục Tư Thành dẫn đầu, Đồng Dao thì lại đi cuối cùng, mười phút giải lao hai người họ không kịp nói với nhau câu nào, mặc dù chuyện này rất bình thường, nhưng Đồng Dao cứ thấy có gì đó không đúng——
Sự khó chịu khó diễn tả thành lời.
Đi đến sân khấu ở bên ngoài, khán giả đã ổn định chỗ ngồi, Đồng Dao quét mắt nhìn hàng ghế gần nhất, đối tượng xem mắt của Lục Tư Thành đã về lại chỗ của mình, chỉ là bên chân đã không còn bó hoa to nữa; Lee Hwan Seok tên quỷ này cũng đã an ổn ngồi vào chỗ.
Ván đấu thứ hai bắt đầu.
Bởi vì ván đầu thắng rất nhẹ nhàng, tâm trạng của mọi người cũng thả lỏng hơn, lúc BAN&PICK cũng không quá nhắm vào đối phương, ai cũng chọn tướng mà mình muốn dùng, Đồng Dao hơi do dự rồi chọn Diana——Do vị tướng này suốt cả giải đấu chưa từng xuất hiện, cộng thêm hiện tại ở LPL đang rơi vào tình trạng dù cho có đấu bao nhiêu trận thì cũng chỉ quanh đi quẩn lại có mấy vị tướng mà thôi, thế nên khi Đồng Dao chọn một gương mặt mới quay lại chiến trường đã gây ra một trận náo loạn...
Dù các game thủ không nghe thấy nhưng tiếng hoan hô ở hiện trường rất lớn.
Bình luận viên A: [Vầng Trăng Ai Oán Diana, ai da tôi thật không ngờ vị tướng này sẽ được chọn—— hahahahaha thật sự được đó chứ, tôi cảm thấy đường giữa của các đội khác cần phải suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, cô em gái của đội Viễn Thông người ta còn dám chọn, những người khác vì cái gì mà không dám chọn?]
Bình luận viên B: [Mấy bữa trước tôi có xem đấu xếp hạng bên server Hàn, gần đây smiling rất hay chọn Diana, chắc là đang luyện tướng này.]
Bình luận viên A: [Vậy thì có lẽ không được xem là giỏi đâu ha?]
Bình luận viên B: [Đúng là không giỏi, thỉnh thoảng sẽ có những thao tác xuất sắc cực kì có cảm giác, nhưng đa số thì đều có lối đánh rất gà——Hy vọng hôm nay cô ấy có thể phát huy năng lực khiến cho tôi có một đáp án thuyết phục.]
Khi các bình luận viên nói mấy lời đùa giỡn, Lục Nhạc ngồi cạnh cây nước nóng lạnh sau hậu trường liên tục hắt hơi ba bốn cái, hắt hơi xong cậu ta ức chế lườm nguýt, vô tình nhớ lại đoạn đối thoại ở trụ sở——
Lục Nhạc: [Đm Diana ở đầu trận thật sự quá phế, tướng kiểu này tồn tại có ý nghĩa gì chứ, bỏ luôn cho rồi, sống méo có ý nghĩa gì hết.]
Đồng Dao: [Cậu không biết chơi thì cũng đừng có sỉ nhục như thế, cậu chơi như này mà đòi đấu lại ai, cậu tưởng cậu đang chơi ở rank bạc chắc? Đồng hồ cát Zhonya cũng không lôi ra, chém được tướng tấn công của người ta rồi không tính quay lại luôn đúng không, tránh ra, nhìn cho kỹ thao tác của bà đây...]
Lục Nhạc: [Không nhìn thấy.]
Đồng Dao: [Thành ca, qua đây banh con mắt của em trai anh ra...]
Trên đây.
Hiển nhiên là mấy người qua đường không biết được, tất cả những thao tác gà mờ đó đều là nỗ lực nâng cao khả năng sử dụng tướng của anh bạn có ID là "Luật", còn cái gọi là thỉnh thoảng có những "thao tác cực kì có cảm giác" là chủ nhân thật sự của acc này vì nhịn không được nên mới cướp chuột và bàn phím dạy thực hành...
Lục Nhạc một tay chống má, vừa ăn bánh ngọt mà jungler của HUAWEI tặng cho Đồng Dao, vừa nhìn trận đấu được phát sóng trực tiếp qua màn hình ti vi——
Hiện tại đã xong phần BAN&PICK, mười người của hai đội đã tiến vào Summoner"s Rift.
Đầu trận đấu Diana thực sự không phải là tướng phù hợp để chiến đấu nơi tiền tuyến, điểm mạnh nhất của tướng này có lẽ là khi vào giai đoạn giao tranh cuối trận có thể vượt qua các tướng đỡ đòn của đường trên và hỗ trợ của đối phương mà tiếp cận những tướng mạnh công yếu thủ ở phía sau, chạy thẳng tới chém chết vị trí C vốn có lượng máu không nhiều của đối phương, đối với người chơi, vị tướng này yêu cầu phải có phản ứng nhanh, di chuyển tốt, linh hoạt, là một tướng khi đã sắp phân rõ thắng bại vẫn có thể thay đổi cục diện trận đấu.
Sau khi Đồng Dao vào trận, cũng chỉ luôn cẩn thận farm lính, không cho đối phương cơ hội quá lớn, dù sao đội đối phương cũng toàn là người Trung, không gặp rào cản ngôn ngữ, suốt quá trình không hề rời mắt khỏi bản đồ nhỏ ở góc dưới bên phải——
Đến khi Đồng Dao cấp năm sắp lên cấp sáu, cô đột nhiên nhìn thấy đường giữa và đường trên của đối phương song song dùng dịch chuyển, ở đường dưới xuất hiện hai luồng ánh sáng——
Đồng Dao: "????"
Lão Miêu: "đm clgt? Xuống dưới đó làm gì? Đã có ai lên cấp sáu đâu mà mẹ nó phải dịch chuyển hội đồng vậy?"
Lão Miêu vội vàng dịch chuyển theo.
Đồng Dao cũng hết cách, đi tìm vị trí cắm mắt của đội mình, cũng dịch chuyển theo——
Đường dưới bỗng nhiên mỗi đội bốn người cùng có mặt.
"Tôi chỉ chạy qua nhìn hỗ trợ của bọn họ một cái thôi, thật sự là có một cái thôi!" Tiểu Bàn cực kỳ vô tội la lên, "đcm nhìn cái là có bầu hay gì, làm méo gì nhạy cảm quá vậy! Mới nhìn phát thôi mà đã một lời không hợp mở giao tranh?!"
"Chú không chỉ nhìn một cái, chú còn dùng móc câu móc một phát nữa."
Lục Tư Thành lười biếng nói, tay linh hoạt sắc bén né tám trăm chiêu của đối phương, lúc này Đồng Dao và lão Miêu cũng đã tới nơi, Trundle của lão Miêu chuẩn xác ném ra một cột băng tách đường giữa và ADC của bọn họ ra khỏi hỗ trợ và đường trên, Đồng Dao cũng tiến lên, nhanh chóng xử gọn ADC với lượng máu đã không còn nhiều của bọn họ!
Đối phương thấy ADC nhà mình bị hạ, cũng không tiếp tục đuổi theo mà muốn lùi về sau, nhưng Lục Tư Thành không cho bọn họ cơ hội đó, Vayne trong tay đột nhiên đổi hướng, đuổi theo sau đường trên của đội bạn bắn ngay một mũi tên vào mông người ta——Lúc này trang bị của mọi người vẫn chưa hoàn chỉnh, trình độ tướng đỡ đòn của đường trên cũng thế, sau khi bị hạ, chỉ còn lại hỗ trợ, jungler và đưỡng giữa đối mặt với năm người bên ZGDX, hết cách xoay mình...
Càng không nói tới lượng máu của Lục Tư Thành lúc này vẫn còn rất nhiều.
Cuối cùng cục diện vốn dĩ còn miễn cưỡng duy trì hòa bình, sau tình huống đối phương chủ động dịch chuyển xuống đường dưới bị diệt cả đội, đã hoàn toàn thay đổi.
Đường giữa của đối phương sót lại sau cùng, Đồng Dao để dành chiêu, nhường cho Lục Tư Thành hạ, Lục Tư Thành liếc nhìn nhóc lùn ngồi cạnh mình: "Hôm nay hào phóng vậy?"
Đồng Dao không thèm để ý tới anh ta.
Lúc này lão K, lão Miêu và tiểu Bàn, ba người đi ăn con rồng nguyên tố đầu tiên, Lục Tư Thành nắm trong tay số vàng kiếm được sau khi hạ ba người, đang định trở về thì thấy đợt lính mới của đối phương, quả quyết chuẩn bị ăn nốt đợt lính này rồi mới trở về, có thêm vài trăm vàng không phải càng vui hơn sao——Đang nghĩ vậy thì cùng lúc với đợt lính xuất hiện, anh nhìn thấy đường giữa nhà mình vốn đang đứng trong bụi cỏ chuẩn bị trở về thì đột nhiên, QAAAAA, tung một loạt thao tác, ăn sạch đám lính vừa tới.
Lục Tư Thành: "..."
Trên bản đồ của Đồng Dao xuất hiện vô số dấu hỏi chấm đến từ ADC nhà mình: nghe nói người dám cướp lính của Lục Tư Thành, cỏ trước mộ đã cao ba thước.
Đồng Dao mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không thèm nhìn mấy dấu hỏi chấm của Lục Tư Thành, dương dương tự đắc tiếp tục quá trình trở về của mình, đồng thời ngay khi nhân vật trong game bị một đống dấu hỏi che mất, lạnh nhạt nhả ra ba chữ: "Phí qua đường."
Má nó chứ phí qua đường.
Nhìn thấy tiểu Bàn cười muốn ná thở, giữ nguyên vẻ mặt tươi cười ngồi trên ghế rồng cũng không thèm ăn, lúc Lục Tư Thành trở về khu vực nhà mình, nhìn Đồng Dao đã trở về mua xong trang bị, xuất hiện trở lại, vẻ mặt anh kiểu "không biết phải làm sao": nếu như là đang đấu xếp hạng bình thường, có người dám cướp lính của anh như vậy, anh một khi đã về lại nhà, có lẽ sẽ không thèm đi ra nữa.
Nhưng mà bây giờ anh không nói gì cả, cướp thì cũng cướp rồi, ngoan ngoãn trang bị, xuất hiện trở lại——
Tiểu Bàn: "Cuối cùng cũng tìm được một người có thể bắt nạt anh."
Lục Tư Thành: "Chú đừng nói gì hết."
Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm.
Trận đấu vẫn còn tiếp tục.
Mặc dù khả năng phối hợp nhóm của đối phương thực sự rất tốt, nhưng nếu nói đến khả năng riêng lẻ của từng người, ngoại trừ đường giữa so với người mới là Đồng Dao vẫn có thể xem là không quá lép vế, những người còn lại quả thực là còn kém một bậc so với ZGDX, vì thế sau tình huống bị diệt cả đội ở giai đoạn đầu, bọn họ căn bản không có bao nhiêu cơ hội trở mình——
ZGDX dựa vào việc lăn cầu tuyết, nhanh chóng khép lại trận đấu này.
Hôm nay chiến thắng tương đối nhẹ nhàng, tỷ số 2:0.
Mà theo thống kê sơ lược của Lục Tư Thành, từ khi trận đấu bắt đầu cho đến khi kết thúc, Đồng Dao từ đầu đến đuôi cũng chỉ nói với anh đúng ba chữ "phí qua đường" —— Ít trò chuyện những phối hợp thì lại không có vấn đề gì, đội trưởng là anh đây vậy mà không tìm được một lý do nào để soi mói cô.
Sau khi phá nhà chính của đối phương, mọi người tháo tai nghe xuống, đi sang bắt tay với đối thủ, Đồng Dao đi ở phía trước không ngoảnh đầu lại, từ chỗ của Lục Tư Thành cũng chỉ có thể nhìn thấy gò má của cô, bộ dạng trầm mặc này của cô khiến anh cảm thấy hơi khó chịu, nhưng lại không thể nói rõ được là khó chịu ở đâu.
Năm người của đội đi lên sân khấu phía trước, cúi người cảm ơn khán giả.
Suốt cả quá trình đó dáng vẻ của anh cứ không tập trung, sau khi cúi chào xong thì quay người rời đi đầu tiên, khi anh đang suy nghĩ xem người ở phía sau anh định sẽ im lặng đến khi nào thì đột nhiên nghe thấy cô "á" lên một tiếng, anh theo bản năng xoay người lại——
Lúc ấy khán giả có mặt ở hiện trường nhìn thấy một màn như thế này: sau khi năm người ZGDX cúi chào khán giả xong, xoay người đi vào trong, Lục Tư Thành là người đi đầu, Đồng Dao là người thứ hai, tiểu Bàn là người thứ ba, sau đó là lão Miêu và lão K... tiểu Bàn vừa đi vừa ngoảnh lại nói nói cười cười với lão Miêu, vô ý giẫm phải gót dép của Đồng Dao, người cô lảo đảo, chuẩn bị ngã xuống đất...
Lúc này Lục Tư Thành ở đằng trước cô như có mắt sau lưng, một giây hồi thần, trực tiếp đỡ lấy người đã ngã được một nửa, ôm cô lên vai như đang ôm món đồ chơi to lớn nào đó.
Giây phút này, không khí như đọng lại.
Một chân rơi dép, người đang treo trên vai Lục Tư Thành, mặt hướng xuống dưới, ngớ người.
Tiểu Bàn đang giẫm lên một chiếc dép của Đồng Dao ngớ người.
Khán giả phía dưới cũng ngớ người.
Mãi cho đến khi từ khán đài vang lên tiếng hét chói tai, Đồng Dao đang vắt trên vai Lục Tư Thành cúi đầu, chỉ nhìn thấy có vô số điện thoại và máy ảnh đang hướng thẳng về phía bọn họ cùng với ánh đèn flash lóe lên——
Lục Tư Thành thả Đồng Dao từ trên vai mình xuống: "Đang đi đường cũng ngã cho được, thiếu canxi?"
Giọng anh ta trầm thấp, Đồng Dao thậm chí còn không kịp thanh minh là con mẹ nó hỗ trợ nhà anh giẫm dép tôi.
...
[Vốn dĩ chúng tôi tưởng rằng mình đến xem thi đấu, mãi sau mới phát hiện, thứ mà mình xem hình như là phim Hàn... chậc chậc chậc, lúc ấy á, chậc chậc chậc, xin lỗi chứ mãi tới khi tôi mười bốn tuổi mới dám mơ thấy cảnh tượng đấy đấy.
...Tôi cũng muốn bất cẩn ngã một lần, sau đó có người nâng dậy.
Trái tim thiếu nữ của tôi said.]
——From: một khán giả giấu tên có mặt ở hiện trường.