Khi Em Mỉm Cười

Chương 57

Chương 57: Lục Tư Thành, đồ trẻ con
Trên khán đài náo nhiệt lạ thường, mọi người có vẻ cực kì thích màn ngoại truyện sau trận đấu này.

Tiểu Bàn vẻ mặt mờ mịt đứng sau hai người: "Hai người làm trò gì vậy? Trư Bát Giới cõng vợ?"

Lục Tư Thành: "Ai là Trư Bát Giới?"

Đồng Dao đỏ bừng mặt, vỗ vỗ vai Lục Tư Thành, nói: "Có biết nắm bắt trọng tâm vấn đề không vậy? Anh bỏ tôi xuống đi."

Lục Tư Thành không động đậy, liếc mắt nhìn tiểu Bàn, sau đó đá cái chân đang giẫm lên dép của Đồng Dao một cái: "Bỏ chân chú ra."

Tiểu Bàn cúi đầu nhìn mới chợt hiểu ra vấn đề "à" một tiếng rút chân lại, Lục Tư Thành hơi cúi người đặt Đồng Dao xuống ngay chỗ dép của mình, Đồng Dao tiếp đất thở dài một hơi, cúi đầu chuẩn bị đi dép vào thì phát hiện dép bị tiểu Bàn giẫm rồi bị cô kéo thành ra quai dép bị long ra rồi——Đồng Dao sững người cảm thấy không ổn rồi, đôi dép này là giáng sinh năm ngoái Kim Dương tặng cô, màu đen, trên đó có một đóa sơn trà màu trắng, mặc dù về lý mà nói đây chỉ là một đôi dép lào, nhưng đây lại là một đôi dép lào rất đắt...

Nếu như như vậy vẫn chưa phải là thảm nhất.

Vậy thảm nhất có lẽ là lúc này nhân viên đứng cạnh đó nhìn hồi lâu cuối cùng lấy dũng khí đi lên nói với Đồng Dao: "smiling cô chuẩn bị xong chưa, đến phỏng vấn với tư cách là MVP một chút."

Đồng Dao giẫm lên đôi dép bị hư của mình trong lòng nghĩ anh nhìn tôi có giống đã chuẩn bị ổn rồi chưa, nhưng cũng không nói ra, bởi vì cách đó không xa MC đã vào vị trí rồi, đèn cũng bật lên rồi, một nhóm đông các fan của ZGDX cũng đã tập trung lại ở khu vực phỏng vấn, vẻ mặt trông mong...

Đồng Dao im lặng một chút, "ờ" một tiếng rồi ngoan ngoãn xỏ chân vào dép, khó khăn bước sang đó——đi được hai bước thì đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài ở phía sau, cô ngẩn người, định quay lại hỏi Lục Tư Thành anh thở dài cái gì thì bất ngờ cảm giác được có đôi bàn tay to ôm lấy eo mình, sau đó hai chân rời khỏi mặt đất, một giây sau cả người cô đã bị nhấc lên——

Fan bên khu vực phỏng vẫn lại hét chói tai, có mấy cậu thanh niên còn huýt sáo cười ầm lên nữa!

"Á á, nè nè!"

Đồng Dao ngửa đầu ra sau đụng trúng lồng ngực vững chắc, từ góc độ này cô có thể nhìn thấy rõ độ cong hoàn mỹ của cằm anh ta——

Lục Tư Thành mặt liệt xách cô thẳng đến khu phỏng vấn rồi đặt lên ghế, dù cho có cả tá đèn flash chiếu vào mặt vẫn rất bình tĩnh, sau khi đặt Đồng Dao xuống thì xoay người rời đi, đến khu vực thi đấu thu dọn đồ của mình và cả của Đồng Dao nữa.

Đồng Dao ngồi trên ghế, nhìn Lục Tư Thành nhét tai nghe của mình vào ba lô, sau đó cô thu hồi tầm mắt, đến lúc này cả người vẫn còn đơ ra—— Cô ngồi dưới ánh đèn, bên dưới là fan hâm mộ đông nghìn nghịt, đại não có chút căng thẳng trở nên trống rỗng, lúc đang ngu ngơ thì nghĩ đến một chuyện: nhân viên hình như quên đưa cho cô các câu hỏi phỏng vấn rồi.

Trong tình huống hết thảy mọi thứ đều rất vội vã, tiết mục phỏng vấn bắt đầu.

MC cười híp mắt chúc mừng chiến thắng 2:0 của ZGDX trước Lam, hiện tại ZGDX đã có được ba điểm, tạm thời đứng đầu bảng đấu——

MC: "Đối với thành tích hiện tại, smiling có suy nghĩ gì?"

Đồng Dao nắm chặt micro trong tay: "Thì...rất hài lòng, cảm ơn các đồng đội của tôi đã mang theo tôi giành chiến thắng, hy vọng trạng thái này sẽ có thể tiếp tục đến hết giải đấu."

Mọi người ở bên dưới cười lên, đại não của Đồng Dao đã bắt đầu hơi hơi hoạt động trở lại, trái tim đập loạn cũng bình tĩnh hơn một chút... Chị gái MC ngồi cạnh cười híp mắt khen cô thật thà, nhìn tờ câu hỏi ở trong tay, hỏi câu tiếp theo: "Mọi người đều biết smiling của chúng ta là nữ game thủ duy nhất trong LPL, tất cả đều muốn biết, với tư cách là một cô gái đi thi đấu chuyên nghiệp, có phải sẽ gặp nhiều rắc rối và bất tiện hơn so với các game thủ bình thường khác không?"
"Cũng ổn, lúc mới bắt đầu thì rất lo lắng, sợ mình không hòa nhập được, nhưng sau đó nhận ra các đồng đội đều rất tốt," Đồng Dao gãi gãi đầu, "Hình như cũng không có ai xem tôi là con gái mà quan tâm đặc biệt cả, điều này thật ra lại là tốt nhất: khen đồng đội của tôi thêm lần nữa, có lẽ đối với bọn họ con gái đi thi đấu chuyên nghiệp vốn chẳng phải là chuyện gì kỳ lạ, từ trước tới giờ bọn họ không hề có suy nghĩ như vậy——"

Đồng Dao nói đồng thời suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Nếu con gái muốn làm thật ra cũng có thể làm rất tốt, thể thao điện tử không nên là lĩnh vực chỉ dành cho nam giới, hy vọng những người bảo thủ có tư tưởng này có thể thay đổi cái nhìn của mình."

Đồng Dao dứt lời, cô nhìn thấy có mấy cô em đứng bên dưới đã bỏ điện thoại xuống bắt đầu vỗ tay nhiệt tình...
Không biết sao cô đột nhiên nghĩ tới lúc trước khi vào đội, trong trận chung kết giải mùa xuân đã gặp chị gái fan của Minh thần, không biết chị ấy bây giờ có phải đã thực sự từ bỏ thể thao điện tử hay không, hay là không từ bỏ được mà vẫn tiếp tục là một fan ngồi trên khán đài cổ vũ cho ZGDX như trước——

Đồng Dao nheo mắt lại cố gắng nhìn về phía khán đài, cô cứ có cảm giác mình hình như đã nhìn thấy chị ấy, nhưng một giây sau lại cảm thấy có lẽ mình nhìn nhầm rồi.

Tiếp sau đó MC hỏi thêm vài câu hỏi nữa, đại loại như tại sao lại chọn Diana, Đồng Dao trả lời từng câu một, qua ba bốn câu hỏi, Đồng Dao tưởng vậy là đã xong, đang định nhảy ra khỏi ghế thì bị MC ngăn lại, chị ta quay đầu nhìn đối phương cười híp mắt: "Chúng tôi còn một câu hỏi mới được thêm vào ngay phút chót, hiện tại tất cả các fan bao gồm cả tôi đều đang muốn biết, lúc nãy sau khi chào khán giả xong rồi rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến chessman của chúng ta đột nhiên quay đầu lại, ôm cô lên... Nói thật, có thể nhìn thấy một màn lãng mạn như vậy trên sân khấu liên minh chuyên nghiệp——"
Mọi người bên dưới cười ầm lên, bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

Đồng Dao giật giật khóe miệng: "Là tiểu Bàn giẫm dép của tôi, tôi lảo đảo, anh ta đỡ tôi."

MC: "Nhưng gần đây trên các trang tám chuyện cũng đang bàn tán về cô và Thành ca của chúng ta..."

Đồng Dao: "Vẫn rất trong sạch, chỉ là anh ta thỉnh thoảng sẽ nói vài câu gây sốc làm vài chuyện hết hồn thôi, mọi người không nên bị anh ta dắt mũi."

MC: "..."

Đồng Dao: "Nếu như một ngày nào đó đội trưởng của chúng tôi quyết định bắt đầu yêu thích con người hơn nữa còn quen tôi, tôi nhất định sẽ chiêu cáo thiên hạ, phát thiệp mừng rộng rãi luôn."

MC: "..."

MC: "Thật sự sẽ nói cho chúng tôi biết sao?"

Đồng Dao: "Cầm loa đứng ngay trên sàn đấu hét luôn."

MC: "hahahaha!"

Đồng Dao thẳng thắn như vậy, hoàn toàn không có tí gì là khó xử hay ngại ngùng, khiến cho những người vốn còn đang nghi ngờ giữa cô và Lục Tư Thành thật sự có gì đó cũng yên lòng, cuối cuộc phỏng vấn là tràng cười thoải mái, bầu không khí rất tốt, rất dễ chịu... Đến khi MC tuyên bố kết thúc phỏng vấn, mọi người tốp năm tốp ba giải tán, Đồng Dao mới thở phào một hơi nhảy ra khỏi ghế, lúc trả lời MC, lòng bàn tay của cô toàn là mồ hôi.
.......Vì giúp đội trưởng của đội mình không bị dính scandal liên quan đến tình ái, cô cũng chỉ có thể huy động tối năng khả năng của não bộ.

Lúc đi về phòng nghỉ, cô tập ta tập tễnh, dưới chân phải là thi hài của chiếc dép hỏng... Vừa đi vừa nhắn tin cho Kim Dương——

[ZGDX, smiling: Dép hư rồi á á á á á T^T đôi dép đắt tiền cậu tặng tớ T^T]

[Mẹ của A Mao: hahahahahahahahahahaha Tớ thấy rồi, không sao cả, mua cho cậu đôi khác là được hahahahahahahahahahahahahahahaha được cây cột điện ngay trước cổng thôn Lục gia nhấc lên cảm giác thế nào? Có bị điện giật không?]

[ZGDX, smiling: Chả thế nào cả.]

[Mẹ của A Mao: Cây cột điện đó cúi người ý là muốn mời chú chó là cậu tới tè lên đó. Không tè là mất hứng.]

[ZGDX, smiling: Tớ thích cái dáng vẻ lạc quan với khả năng tưởng tượng phong phú này của cậu.]
Vừa đi vừa nhắn, cuối cùng cũng đến phòng nghỉ, đẩy cửa phòng thì phát hiện vẫn còn mấy nhân viên đang ở trong, trong đó có một cô em chạy tới đưa cho Đồng Dao đôi dép kẹp dùng một lần thường thấy ở khách sạn——

Đồng Dao: "Đâu ra vậy?"

Cô em nhân viên: "Lúc nãy Thành ca đi sang khách sạn gần đây lấy về."

Đồng Dao "ồ" một tiếng, lầm bầm "anh ta tốt dữ vậy" cúi người đổi dép, trong lúc đó mắt liếc thấy bó hoa to kia vẫn còn ở trên bàn, cô đứng thẳng lưng, nhìn thấy nhân viên đã thu dọn xong chuẩn bị rời đi——hoàn toàn không có ai có ý định mang theo hoa đi cả.

"Hoa này không cầm theo à?" Đồng Dao chỉ vào bó hoa, hỏi.

"Thành ca không bảo cầm theo ạ."

Đồng Dao sáp lại gần ngửi một hơi, là hoa nhập khẩu loại tươi nhất, nụ hoa sắp bung nở, cứ như vậy vứt đi thì hình như hơi phí, nghĩ đến mình cũng chẳng có đồ gì cần phải cầm theo, thế là nhanh chóng quyết định một tay cầm xác của đôi dép đắt tiền bị hư, tay còn lại ôm bó hoa to đến nỗi sắp che hết cả mặt mình, đi theo sau nhân viên cực khổ leo lên xe——
Trên xe, Lục Tư Thành ngồi ở hàng cuối cùng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Đồng Dao đi tới, hơi cúi người xuống, kéo một bên tai nghe của anh ta ra: "Đội trưởng, cảm ơn anh vì đôi dép."

Lục Tư Thành mở mắt ra, đôi con ngươi màu nâu sậm lại lạnh lùng nhìn cô ba giây, giây thứ tư, tầm mắt của anh ta chuyển sang bó hoa bên chân Đồng Dao: "Đây là cái gì?"

"Hoa fan tặng anh."

"Tôi hỏi cái này à? Tôi hỏi cô mang nó lên đây làm gì?"

"Hoa đẹp thế này sao lại không mang theo? Anh bị dị ứng phấn hoa à?"

"..."

Lục Tư Thành im lặng, nhìn Đồng Dao chằm chằm hồi lâu rồi nhả ra một câu: "Tự cô muốn cầm theo đó, lát nữa đừng có than", vẻ mặt khó có thể giải thích được, đeo tai nghe lại, sau đó trùm mũ áo khoác lên che hết nửa mặt——

Dùng hành động thể hiện mệnh lệnh: phắn xa ra chút.

Đồng Dao cười cười, gửi tin nhắn WeChat cho Kim Dương [Chú chó nữ phụ ác độc trong phim Hàn lại tè bãi thứ ba, tớ có cảm giác sau khi chết có lẽ sẽ phải xuống địa ngục], sau đó xoay người đi về chỗ của mình, ngồi xuống, đặt bó hoa cạnh chân, bắt chéo chân lướt Weibo——
Vô tình lướt thấy một bài như thế này.

[Bí mật không thể nói của thể thao điện tử: một fan có mặt ở hiện trường hôm nay đã kể với tôi rằng, trên hàng ghế đầu của khu vực khán đài fan đội Viễn Thông có một người có hành vi kỳ lạ, cô ta rõ ràng không biết gì về thể thao điện tử, bởi vì khi ai ai cũng đang tranh thủ chụp hình Kun ở khoảng cách gần thì cô ta lại hỏi người bên cạnh một câu hết sức kỳ quặc "Cậu ta là ai" "Tại sao phải chụp hình cậu ta vậy?" —— Hơn nữa khi ván đấu đầu tiên diễn ra, bên chân cô ta có một bó hoa lớn; khi ván đầu tiên sắp kết thúc, cô ta mang hoa rời khỏi chỗ ngồi; ván thứ hai bắt đầu, cô ta trở lại, không thấy hoa nữa, khi có người hỏi cô ta xem hôm nay đến cổ vũ cho ai, cô ta trả lời: tôi là bạn của Lục Tư Thành.]

[Bí mật không thể nói của thể thao điện tử: Còn có một nhân viên nói rằng đã tận mắt nhìn thấy có một cô gái tặng hoa cho Lục Tư Thành ở hậu trường, chắc chắn là hai người có quen biết nhau, còn nói chuyện với nhau vài câu, sau đó cô gái đó rời đi nhưng hình như không được vui vẻ cho lắm...]
Đồng Dao giật giật khóe miệng, bỏ chân đang bắt chéo xuống, ngồi thẳng dậy, trong lòng nghĩ trên thế giới này đúng là không có bức tường nào không lọt gió, cúi đầu nhìn bó hoa đầu sỏ gây nên mọi chuyện ở bên chân, càng nhìn càng thấy nó thật bất hạnh... Đồng Dao thoát Weibo, lướt các trang mạng một lượt, phát hiện câu chuyện cô gái thần bí này đã tràn lan khắp nơi——

[Một cành mai: Này thì chê smiling lùn không xứng với Thành ca của mấy người, bây giờ sướng chưa, ít nhất cô ấy còn biết chơi game.]

[Ù uôi không tệ nha: đm trái tim mới ổn định lại sau khi smiling đính chính thì giờ má nó lại bị một đứa con gái khác không rõ danh tính làm cho thấp thỏm nữa rồi.]

[Cá voi bơi bơi: ...... Cô này trang điểm đậm vl.]

[Tình bạn số một: Tôi nói một câu thôi, có thể cô ta thật sự không am hiểu thể thao điện tử, bởi vì những người am hiểu như chúng ta nếu gọi Thành ca thì sẽ gọi là chessman, hoặc đội trưởng đội Viễn Thông, hoặc chỉ là Thành ca, người gọi thẳng họ tên đầy đủ thật sự rất ít—— còn về vấn đề cô ta là ai tại sao lại trang điểm lồng lộn rồi chạy đến nơi thi đấu, ai gu, không biết đâu.]
[Tôi đi: Thành ca đúng là đã đến tuổi nên yêu đương rồi, nghĩ kỹ thấy sợ quá.]

[Alalarey: đăng tấm ảnh động nhấc lên cao để an ủi "ảnh đính kèm" (*ảnh GIF khoảnh khắc Lục Tư Thành ôm Đồng Dao lên), cô gái này rõ ràng là cố ý, nếu không thì đã không ngồi ở ngay hàng đầu rồi.]

[Lửa rừng: Lầu trên +1, cố ý +1, Thành ca thi đấu bao năm nay đâu có mấy khi dính mấy tin đồn như này, cái cô này muốn thu hút sự chú ý à?]

[Ahaha: hihihihi giờ còn ai nói những người ship song C (*ADC và đường giữa) là ship bậy nữa không? Ít ra hôm nay chứng kiến Thành ca xách theo smiling đi khắp nơi mấy người còn biết cười hahahahahaha, bây giờ lòi ra thêm một cô gái tặng hoa mấy người hahahahaha nổi nữa không?"

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao nhìn một hồi, không ngờ hôm nay cô em kia đến tặng hoa thôi mà cũng có thể gây ra nhiều chuyện như vậy, cư dân mạng quả thực là lúc nào cũng có thể hóa thân thành Holmes của thể thao điện tử được—— Kinh dị nhất là, đại đa số những gì họ đoán đều đúng.
Còn về việc cô em kia có phải là cố ý hay không——

Đồng Dao đứng dậy đi đến cạnh Lục Nhạc, thấy cậu ta đang cầm điện thoại không biết là đang nói chuyện với ai, cô đá đá cậu ta, cậu ta mang vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu, nhìn cô gái mặt không biểu cảm ngồi cạnh mình, ngập ngừng một chút, thấp giọng nói: "...Cô cũng đọc được chuyện trên Tieba và Weibo rồi."

Đồng Dao: "Dựa vào giác quan thứ sáu của nữ giới, hắt một chậu nước bẩn: cái cô đó là cố ý."

Lục Nhạc nhướng mắt, đưa điện thoại trong tay cho Đồng Dao xem—— Đồng Dao liếc mắt nhìn, phát hiện đây là điện thoại của Lục Tư Thành, nhưng lúc này Lục Nhạc và một người tên là [Lạc Lạc] sắp cãi nhau đến nơi rồi, tóm tắt ngắn gọn thì là Lục Nhạc nói tôi mẹ nó thay anh ấy add WeChat của cô là để cô đi gây chuyện sao, bây giờ khắp nơi đều đang nói đội trưởng của chúng tôi có người yêu rồi, cho bạn gái đến xem anh ấy thi đấu lại còn tặng hoa bla bla...
[Lạc Lạc: Thì sao? Game thủ các cậu đâu phải là không thể yêu đương? Anh ấy bao nhiêu tuổi rồi? Không thể có cuộc sống của riêng mình à?]

[Lạc Lạc: Cố ý thì đã làm sao, mấy cô fan nữ đó nghĩ mình là ai, nói câu "chồng tôi" cũng không biết ngượng mồm... Dứt khoát để cho bọn họ chết tâm đi chứ?]

[Lạc Lạc: Có scandal thì scandal thôi, thu hút thêm sự chú ý không phải rất tốt sao?]

Lục Nhạc mặt đen như đít nồi, lấy lại điện thoại trong tay Đồng Dao thẳng thừng block cô ta luôn.

"Không phải là không thể yêu," Lục Nhạc nhét điện thoại vào túi, "Mà là không thể yêu loại người như thế này, quá thích thể hiện, quá hiếu thắng, cực kì thích tự nghĩ mình hơn người, chẳng hiểu tí ti gì về tình huống hiện tại, mặc dù không hoàn toàn là lỗi của cô ta, nhưng mọi người cũng không muốn vì mấy chuyện này mà lãng phí thời gian."
"Cậu đúng là cực kì có tâm." Đồng Dao ngả người ra sau.

"Anh tôi dù sao cũng được xem là người của công chúng, không chỉ là bản thân anh ấy, những người xung quanh anh ấy cũng cần phải tự giác mà sống như mình là người của công chúng, như vậy mọi người mới có thể sống yên ổn với nhau làm chuyện mình muốn làm."

Đồng Dao nghĩ nghĩ, ngẩng đầu xoa tóc Lục Nhạc: "Cậu cũng rất hiểu chuyện đó chứ."

Lục Nhạc "í da" tránh ra sau, Đồng Dao vẫn còn muốn sáp lại gần bắt nạt cậu ta một chút, lúc này cánh tay đang đưa ra đột nhiên bị người ở phía sau bắt lại, cô và Lục Nhạc sửng sốt một chút, cùng ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một người đứng ở phía sau y như một pho tượng, vẻ mặt còn đang ngái ngủ.

"Hai người đang làm gì?" Lục Tư Thành hỏi.

Lục Nhạc: "Họp."

Đồng Dao: "Họp."
"Họp cái rắm, mẫu giáo không cần họp," Lục Tư Thành thả tay Đồng Dao ra, ánh mắt kỳ thị, "Đến nơi rồi, xuống xe ăn cơm."

Đồng Dao ngước đầu nhìn, đúng là đã đến nơi ăn uống rồi.

Đấu xong cũng đúng vào giờ cơm tối.

Đồng Dao xỏ đôi dép dùng một lần kia đi theo mọi người, cô rất ngạc nhiên khi bước vào nhà hàng, các nhân viên thấy cô đi đôi dép như vậy dù vẻ mặt có hơi kỳ lạ nhưng vẫn không đuổi cô ra...

Lúc ăn không ai dám nói với đội trưởng của bọn họ về chuyện liên quan đến scandal tình ái đầu tiên của anh ta, cơm no rượu say, Lục Tư Thành đột nhiên đưa ra một quyết định kinh người: "Chúng ta đi mua dép chung cho cả đội? Nhìn các chú dép lào xăng-đan giày thể thao loạn xì ngầu anh cũng đau cả mắt."

Đồng Dao: "Dép lào xăng-đan tiện lợi như vậy mà sao anh lại chê..."
Lục Tư Thành: "Biết vậy hôm nay để cô té đập mặt, răng rụng đầy đất xem cô còn dám nói tiện với không tiện nữa không."

Đồng Dao cúi đầu nhìn đôi dép đang đi, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Tiểu Thụy: "Còn phải xin cấp tiền..."

Lục Tư Thành: "Để anh."

Tiểu Thụy nghĩ nghĩ, hình như anh ấy đúng là ông chủ mà nhỉ, vì thế gật gật đầu: "Thành ca có tiền Thành ca bao? Vậy thì OK."

Mọi người cũng là nói sao nghe vậy, ăn cơm xong vẫn còn sớm, thế nên đi thẳng sang trung tâm thương mại gần nhà hàng, nói là giày đội nhưng thật ra chỉ là chọn đại một cửa hàng bán đồ thể thao, mua sáu đôi giày thể thao giống nhau là xong, nhốn nha nhốn nháo đi vào một cửa hàng nào đó, chọn chọn lựa lựa một hồi mới quyết định lấy mẫu giày thể thao nam màu xanh trắng là chủ đạo, tất cả đều thấy không đến nỗi nào vì thế nhất trí thông qua.
"Mẫu này đi," Lục Tư Thành lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, "Cỡ giày của các cậu."

Giữa một tràng "41" "42" "40", người nào đó ở trong góc im lặng một chút: "35".

Mọi người trầm mặc, động tác đưa thẻ ra của Lục Tư Thành ngừng lại.

Khi cả đội đồng loạt quay sang nhìn Đồng Dao, cô hất cằm: "Thì 35 đó, có bản lĩnh khai trừ tôi thử coi."

"...Cô đắc ý cái gì chứ." Lục Tư Thành lầm bầm, quay người nhìn nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng bị anh ta nhìn đến đỏ mặt: "Mẫu giày thể thao nam này cỡ nhỏ nhất là 39, nhưng mà, à, nhưng mà tôi biết có một mẫu giày nữ cũng gần giống thế này."

Nhân viên vừa nói vừa xoay người, đi đến khu giày nữ lấy xuống một đôi giày màu đỏ trắng cùng kiểu rồi quay lại, đặt xuống cạnh chiếc giày mà mấy đại lão gia này đã chọn, đúng là rất giống.
"May thật đấy," nhân viên cười nói, "Mẫu mà các cậu chọn vừa hay lại có cả của nữ, là mẫu giày đôi."

Đồng Dao xỏ chân đi thử, đang cúi đầu lấy chiếc giày tiểu Bàn đang đi kia qua so sánh xem giống giày đôi chỗ nào, ngẩng đầu thì phát hiện Lục Tư thành đã đưa thẻ cho người ta tính tiền rồi.

Đồng Dao: "Uây, tôi cảm thấy tôi vẫn có thể chọn thêm chút nữa."

Lục Tư Thành: "Chọn nữa thì trời sáng luôn rồi, có tính kỷ luật không vậy?"

Đồng Dao: "..."

...

Mua giày xong, ồn ào náo nhiệt về tới trụ sở, mọi người thi đấu giành chiến thắng lại còn được nhận một đôi giày mới, ai ai cũng đều cực kỳ thỏa mãn, cảm thấy "Thành ca có tiền Thành ca bao" thật sự là một câu nói cực kỳ cực kỳ hay.

Về trụ sở, mọi người ai làm việc nấy, có người lên lầu cất ba lô, có người đi tắm, tiểu Thụy đi ôm Bánh Nướng mở hộp đồ ăn lấy lòng Mèo lão gia, tầng trệt trụ sở trong phút chốc chỉ còn lại hai người là Đồng Dao và Lục Tư Thành... Đồng Dao thấy Lục Tư Thành ngồi ở chỗ máy tính, mở máy hình như chuẩn bị tiếp tục đấu rank, cô do dự một chút, đi sang, moi ra một đồng xu ở trong túi, kéo tay Lục Tư Thành, nhét vào lòng bàn tay anh ta.
Lục Tư Thành: "?"

Đồng Dao: "Kim Dương nói, tặng giày không gặp may, người được tặng giày phải đưa cho người tặng giày một ít tiền trừ tà."

Lục Tư Thành: "...Cô băng đèo lội suối từ vùng rừng núi nào tới thành phố lớn thi đấu chuyên nghiệp vậy? Vùng núi có internet rồi à?"

Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành mặt không cảm xúc: "Chỉ có người yêu với nhau mới cần như vậy thôi."

Đồng Dao "ồ" một tiếng, nghĩ nghĩ, đỏ mặt cạy tay Lục Tư Thành ra, nhỏ giọng nói: "Vậy anh trả tôi."

Lục Tư Thành tránh ra sau, sau đó khi Đồng Dao không bắt kịp lấy anh ta, tay chân nhanh nhẹn nhét đồng xu kia vào trong hộp mèo cầu tài, Đồng Dao hít một hơi: "Anh tưởng là ném vào đó tôi không tìm được——"

Còn chưa nói xong, chỉ thấy anh ta nhướng mày, cầm hộp mèo cầu tay lắc lắc vài cái, sau đó nhét vào trong lòng Đồng Dao: "Từ từ tìm."
Đồng Dao: "................."

Đồng Dao: "Lục Tư Thành, đồ trẻ con!"

Lục Tư Thành: "Tôi trẻ con còn cô keo kiệt, đưa người ta một đồng tiền rồi còn muốn đòi lại, qua bên kia từ từ mò kim đáy biển đi, đừng cản trở tôi live stream."

back top