Chương 60: Lỗi của con mèo
Năm giờ chiều, Lục Tư Thành vẫn giữ hình tượng đại Hán râu ria xồm xoàm không nỡ nhìn, ngồi tê liệt trước máy tính, tựa như một bức tượng gió thổi không bay người đẩy không ngã, đọc tin tức rồi xem phim, cũng không chơi game không live stream.
... Dáng vẻ không hề tập trung.
Năm giờ mười phút, tiểu Thụy đi từ ngoài vào, nhìn thấy Lục Tư Thành ngồi ở đó, "uây" một tiếng, chọc ghẹo: "Không phải đối tượng kia của anh hẹn gặp anh một lần sau cuối sao? Giờ đã là mấy giờ rồi còn không mau đi sửa soạn trang điểm đi?"
Lục Tư Thành "ồ", ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, ngập ngừng chút rồi đứng dậy, vươn vai, sau đó chậm rãi đi từ chỗ của mình sang sofa, ngồi xuống, lại không nhúc nhích.
Tiểu Thụy: "??????"
Trên một bên sofa, Đồng Dao đang ôm mèo xem phim Mỹ cảm thấy bên còn lại lún xuống, cô nâng mí mắt lên quét mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ở đó, anh ta nhắm mắt nửa nằm nửa ngồi trên sofa, mái tóc mềm mại rũ ra sau, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên nửa người anh ta.
Đồng Dao để điện thoại xuống, xoa đầu Bánh Nướng, lại quay sang nhìn nhìn, đứng sau lưng Lục Nhạc chê thao tác kinh dị của cậu ta, lực chú ý không hề đặt trên giám đốc của đội ở bên này——
Cô do dự một chút, nhấc chân đá đá Lục Tư Thành, nhỏ giọng hỏi: "Anh còn không chuẩn bị ra ngoài à?"
"..." Anh ta im lặng một chốc, khi Đồng Dao tưởng rằng anh ta không nghe thấy, thì anh ta đột nhiên cử động, trầm thật trầm "ừm" một tiếng.
"Không đi hả?" Đồng Dao lại hỏi, ánh mắt cô không tự chủ được mà có chút vui vẻ, ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra điều này.
Lục Tư Thành mở mắt ra.
Sau đó ngồi dậy.
Nhìn người ngồi ở bên còn lại của sofa, anh im lặng một chút, đột nhiên rũ mắt, không đầu không đuôi nói: "Không phải có người không muốn để tôi đi?"
Đồng Dao: "?"
Đồng Dao theo bản năng hỏi lại "Ai thế quản nhiều vậy", hỏi xong mới phát hiện có gì đó sai sai, cô "ai da" một tiếng, đứng bật dậy, gò má giống như bị ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu lên ấm quá mà đỏ ửng, trong cái nhìn chăm chú mà bình tĩnh của đôi con ngươi nâu sậm của Lục Tư Thành, cô lại ngồi xuống, khóe miệng run run, suýt nữa là không tìm được đầu lưỡi của mình: "..............Anh nghe thấy rồi à."
"Đâu có điếc."
"Vậy lúc đó sao anh lại giả bộ——"
"Tôi cần mặt mũi."
"?????????"
Đồng Dao định nói cái này có liên quan quái gì đến chuyện anh cần mặt mũi hay không đâu, nhưng lời vừa ra đến miệng, cô nhìn chằm chằm vẻ mặt không cảm xúc của đội trưởng, bỗng nhiên hiểu ra được ý của anh ta là gì——
Anh ta cần mặt mũi?
Anh ta ngượng ngùng?
Đồng Dao: ".........................."
Một khắc này máu của cả cơ thể như xông thẳng lên não, gò má nóng đến mức có thể nướng được cả bánh mì——
Đồng Dao: "Tôi tôi chỉ nói chơi vậy thôi, chủ yếu là sợ anh phân tâm á, anh nghĩ đi chung kết thế giới năm nay đồng đội đều trông cậy cả vào anh, giải mùa hè, quán quân giải mùa hè, cúp, à đúng rồi skin quán quân, báo thù Giáo Hoàng——"
Lục Tư Thành im lặng nhìn cô.
Không được rồi.
Không cứu vãn được nữa rồi.
Đồng Dao hít một hơi giơ con mèo trong ngực lên che mặt, Bánh Nướng thuận thế dùng chân ôm lấy đầu cô!
Lục Tư Thành lại thở dài, đứng dậy, đi sang chỗ cô, xách gáy con mèo kéo ra, nhưng người đang dùng mèo che mặt sống chết không chịu buông tay——Khi hai người không tiếng động mà so tài, tiểu Thụy quay đầu, mặt mờ mịt: "Hai người làm trò gì vậy?"
Lục Tư Thành buông lỏng tay.
Đồng Dao lập tức mất đi trọng tâm, ôm con mèo nặng hơn năm kí ngã lăn xuống sofa, bụng mèo tròn vo đè lên mặt cô——
"Cô tính cả đời này đeo mèo lên mặt gặp người khác?"
Lục Tư Thành đưa tay lay lay cô.
Đồng Dao nhanh nhẹn phản ứng, gạt tay anh ta ra, xoay người quay mặt vào trong sofa, núp, từ chỗ của Lục Tư Thành nhìn thấy, bên dưới mớ lông mèo, loáng thoáng có thể thấy cổ và gò má đỏ đến mức có thể búng ra máu của cô.
Lục Tư Thành: "..."
Tiểu Thụy: "Lục Tư Thành, anh mọe nó rốt cuộc có đi hay không?"
Lục Tư Thành: "Không đi, muốn anh nói mấy lần nữa?"
Tiểu Thụy: "Sao không đi vại?"
Lục Tư Thành vỗ đầu Bánh Nướng, đứng thẳng người quay đầu lại nhàn nhạt nói: "Con mèo này không nỡ để anh đi."
Năm giờ chiều, Lục Tư Thành vẫn giữ hình tượng đại Hán râu ria xồm xoàm không nỡ nhìn, ngồi tê liệt trước máy tính, tựa như một bức tượng gió thổi không bay người đẩy không ngã, đọc tin tức rồi xem phim, cũng không chơi game không live stream.
... Dáng vẻ không hề tập trung.
Năm giờ mười phút, tiểu Thụy đi từ ngoài vào, nhìn thấy Lục Tư Thành ngồi ở đó, "uây" một tiếng, chọc ghẹo: "Không phải đối tượng kia của anh hẹn gặp anh một lần sau cuối sao? Giờ đã là mấy giờ rồi còn không mau đi sửa soạn trang điểm đi?"
Lục Tư Thành "ồ", ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, ngập ngừng chút rồi đứng dậy, vươn vai, sau đó chậm rãi đi từ chỗ của mình sang sofa, ngồi xuống, lại không nhúc nhích.
Tiểu Thụy: "??????"
Trên một bên sofa, Đồng Dao đang ôm mèo xem phim Mỹ cảm thấy bên còn lại lún xuống, cô nâng mí mắt lên quét mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ở đó, anh ta nhắm mắt nửa nằm nửa ngồi trên sofa, mái tóc mềm mại rũ ra sau, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên nửa người anh ta.
Đồng Dao để điện thoại xuống, xoa đầu Bánh Nướng, lại quay sang nhìn nhìn, đứng sau lưng Lục Nhạc chê thao tác kinh dị của cậu ta, lực chú ý không hề đặt trên giám đốc của đội ở bên này——
Cô do dự một chút, nhấc chân đá đá Lục Tư Thành, nhỏ giọng hỏi: "Anh còn không chuẩn bị ra ngoài à?"
"..." Anh ta im lặng một chốc, khi Đồng Dao tưởng rằng anh ta không nghe thấy, thì anh ta đột nhiên cử động, trầm thật trầm "ừm" một tiếng.
"Không đi hả?" Đồng Dao lại hỏi, ánh mắt cô không tự chủ được mà có chút vui vẻ, ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra điều này.
Lục Tư Thành mở mắt ra.
Sau đó ngồi dậy.
Nhìn người ngồi ở bên còn lại của sofa, anh im lặng một chút, đột nhiên rũ mắt, không đầu không đuôi nói: "Không phải có người không muốn để tôi đi?"
Đồng Dao: "?"
Đồng Dao theo bản năng hỏi lại "Ai thế quản nhiều vậy", hỏi xong mới phát hiện có gì đó sai sai, cô "ai da" một tiếng, đứng bật dậy, gò má giống như bị ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu lên ấm quá mà đỏ ửng, trong cái nhìn chăm chú mà bình tĩnh của đôi con ngươi nâu sậm của Lục Tư Thành, cô lại ngồi xuống, khóe miệng run run, suýt nữa là không tìm được đầu lưỡi của mình: "..............Anh nghe thấy rồi à."
"Đâu có điếc."
"Vậy lúc đó sao anh lại giả bộ——"
"Tôi cần mặt mũi."
"?????????"
Đồng Dao định nói cái này có liên quan quái gì đến chuyện anh cần mặt mũi hay không đâu, nhưng lời vừa ra đến miệng, cô nhìn chằm chằm vẻ mặt không cảm xúc của đội trưởng, bỗng nhiên hiểu ra được ý của anh ta là gì——
Anh ta cần mặt mũi?
Anh ta ngượng ngùng?
Đồng Dao: ".........................."
Một khắc này máu của cả cơ thể như xông thẳng lên não, gò má nóng đến mức có thể nướng được cả bánh mì——
Đồng Dao: "Tôi tôi chỉ nói chơi vậy thôi, chủ yếu là sợ anh phân tâm á, anh nghĩ đi chung kết thế giới năm nay đồng đội đều trông cậy cả vào anh, giải mùa hè, quán quân giải mùa hè, cúp, à đúng rồi skin quán quân, báo thù Giáo Hoàng——"
Lục Tư Thành im lặng nhìn cô.
Không được rồi.
Không cứu vãn được nữa rồi.
Đồng Dao hít một hơi giơ con mèo trong ngực lên che mặt, Bánh Nướng thuận thế dùng chân ôm lấy đầu cô!
Lục Tư Thành lại thở dài, đứng dậy, đi sang chỗ cô, xách gáy con mèo kéo ra, nhưng người đang dùng mèo che mặt sống chết không chịu buông tay——Khi hai người không tiếng động mà so tài, tiểu Thụy quay đầu, mặt mờ mịt: "Hai người làm trò gì vậy?"
Lục Tư Thành buông lỏng tay.
Đồng Dao lập tức mất đi trọng tâm, ôm con mèo nặng hơn năm kí ngã lăn xuống sofa, bụng mèo tròn vo đè lên mặt cô——
"Cô tính cả đời này đeo mèo lên mặt gặp người khác?"
Lục Tư Thành đưa tay lay lay cô.
Đồng Dao nhanh nhẹn phản ứng, gạt tay anh ta ra, xoay người quay mặt vào trong sofa, núp, từ chỗ của Lục Tư Thành nhìn thấy, bên dưới mớ lông mèo, loáng thoáng có thể thấy cổ và gò má đỏ đến mức có thể búng ra máu của cô.
Lục Tư Thành: "..."
Tiểu Thụy: "Lục Tư Thành, anh mọe nó rốt cuộc có đi hay không?"
Lục Tư Thành: "Không đi, muốn anh nói mấy lần nữa?"
Tiểu Thụy: "Sao không đi vại?"
Lục Tư Thành vỗ đầu Bánh Nướng, đứng thẳng người quay đầu lại nhàn nhạt nói: "Con mèo này không nỡ để anh đi."