Khi Em Mỉm Cười

Chương 61

Chương 61: Trong mắt có lời còn chưa nói hết
"...Con mèo này cắn tay áo anh hay là ôm chân anh không cho anh đi?", tiểu Thụy mặt ngu.

"Cả hai." Lục Tư Thành lời ít ý nhiều trả lời, nghĩ nghĩ rồi lại nói, "Cô Tô Lạc đó muốn đến trụ sở thì cứ để cô ta đến, đứng ở cửa trụ sở nói rõ ràng cũng tốt, anh khỏi phải lái xe đi, xe mới rửa xong, phiền lắm."

"Ừm, thể thao điện tử, không có chuyện yêu đương." Tiểu Thụy gật gật đầu, "Mục tiêu của chúng ta là quán quân S6."

Lục Tư Thành nhìn cậu ta một cái, lầm bầm nói "liên quan gì đến chuyện này", sau đó đứng dậy, khi tiểu Thụy còn đang gào rú "à há lời này của anh là có ý gì, anh định cùng ai bước vào mối quan hệ màu hường nói đến là đến nói đi là đi hử", anh ta trở lại chỗ máy tính của mình——Lúc này Bánh Nướng bị lôi đến che mặt Đồng Dao cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa, giãy dụa bò dậy, cái chân ở trên mặt cô còn đạp hai cái khinh bỉ, chạy sang chỗ tiểu Thụy: gần đây tiểu Thụy ngày nào cũng cho Bánh Nướng ăn thức ăn đóng hộp, bây giờ đã thành ông bố mới của nó luôn rồi.

Tiểu Thụy cúi người ôm nó lên, chuẩn bị mở hộp thức ăn cho nó.

"Anh đừng cho nó ăn đồ hộp nữa, ăn quen miệng rồi thì lúc nghỉ lễ về nhà tôi phải viết đơn xin kinh phí của câu lạc bộ để mua cho nó ăn đó——Anh như vậy là đang phạm tội á nha."

Đồng Dao ngồi dậy, xoa xoa mặt, giọng cô không được bình tĩnh, lúc nói chuyện còn len lén nhìn qua chỗ Lục Tư Thành——Anh ta cúi đầu, không biết đang chơi game gì trên máy tính hay là đang trả lời tin nhắn của người nào đó...

Đồng Dao thu hồi tầm mắt.

"Nói đến phạm tội, có hôm vào lúc nửa đêm tôi nhìn thấy Bánh Nướng của cô đang phạm tội đó," tiểu Thụy sáp lại gần Đồng Dao, nói nhỏ, "Nửa đêm hôm đó đội trưởng vào nhà vệ sinh, Bánh Nướng nhà cô thấy đội trưởng đi rồi thì lập tức nhảy lên bàn của anh ấy mò cá vàng, làm nước vẩy ra khắp bàn đã thế trong bể cá toàn là lông mèo, đội trưởng trở lại tôi còn tưởng anh ấy sẽ gϊếŧ luôn con mèo, nên đã cầm sẵn điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát, ai ngờ anh ấy chỉ xách mèo thả xuống đất, còn mình thì im lặng đi thay nước bể cá...Không nói một câu gì luôn."

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao nghe vậy thì kinh hồn bạt vía, bắt lấy Bánh Nướng đập mạnh hai cái vào móng vuốt của nó.

Bánh Nướng tủi thân kêu "mao mao".

Đồng Dao vẻ mặt kinh hoảng: "Tủi thân cái rắm! Suýt nữa là cưng ngủm luôn rồi đấy!"

"Trước đây tiểu Bàn cho cá vàng của Thành ca ăn no quá nên làm hai con bị chết, cả tuần đó đấu giao hữu cậu ta không hề được Thành ca Hồi Máu (* phép bổ trợ ADC hay mang là Hồi Máu, có thể cứu đồng đội) cho dù chỉ một lần... Anh ấy chỉ đứng đó nhìn hỗ trợ của mình chết, sau đó quay người rời đi, không thèm ngoảnh đầu lại, người thấy đau lòng, người nghe rơi lệ." tiểu Thụy nói đến đây đột nhiên dừng lại một chút, "Vậy nên cô nói xem tại sao Thành ca lại đột nhiên trở nên giàu lòng nhân ái như thế?"

Đồng Dao thả móng vuốt của Bánh Nướng ra, ngẩng đầu: "Cái gì?"

Tiểu Thụy: "Bánh Nướng à, sự nhẫn nhịn của Thành ca với Bánh Nướng đúng là cực kỳ tốt."

Đồng Dao ngập ngừng: "Đúng ha? Có lẽ là do Bánh Nướng của chúng ta xinh đẹp."

Tiểu Thụy: "Có đẹp hơn nữa thì chẳng phải cũng chỉ là một con vật toàn lông lá à...Uầy, Bánh Nướng, sao cưng lại đột nhiên có mặt mũi lớn như vậy?"

Bánh Nướng hắt hơi một cái.

Đồng Dao: "..."

Khi tiểu Thụy tóm lấy mặt Bánh Nướng xoa xoa nhéo nhéo, Đồng Dao đứng dậy, sờ sờ cái tai nóng bừng của mình, đi đến chỗ máy tính, mở game định đấu rank hai ván để bình tĩnh lại——Lục Tư Thành thấy cô ngồi xuống bên cạnh, đứng dậy, xoay người đi vào nhà vệ sinh...

Lúc này tiểu Thụy ngồi ở phòng khách nói lớn: "Đồng Dao, cô gửi file thống kê số liệu rank tháng này ở chỗ Thành ca qua cho tôi, lại tới khoảng thời gian trừ tiền lương khiến người ta tâm tình kích động rồi."
Đồng Dao "ồ" một tiếng, nghiêng người qua bên máy Lục Tư Thành, khó khăn lắm mới chạm vào con chuột, ngẩng đầu, phát hiện trên màn hình là cửa sổ trò chuyện giữa Lục Tư Thành và đường trên của CK——

[Vận may đến cái vận may đó đến: ...Thành ca, trận solo sáng nay là anh cố tình thua hả?]

[...: Tại sao anh phải cố tình thua?]

[Vận may đến cái vận may đó đến: Dương thần nói á.]

[Vận may đến cái vận may đó đến: Vậy chứ sao anh lại thua được!]

[...: Còn muốn anh giải thích nguyên nhân tại sao anh thất bại cho cậu nghe? Có muốn lại viết bản kiểm điểm tám trăm chữ tiện thể úp mặt vào tường luôn không?]

[Vận may đến cái vận may đó đến: Đáng ghét, anh bắt nạt người ta, cả thế giới này đều cho rằng anh cố ý thua mà!]

[...: Không phải.]

[...: Tính nhầm khoảng cách đẩy lính, cô ấy chớp thời cơ.]
[Vận may đến cái vận may đó đến: Sai lầm kiểu này không giống kiểu anh sẽ phạm phải.]

[...: Anh đâu phải thánh mà không phạm sai lầm. Với lại, tại sao anh phải cố ý thua cô ấy?]

[Vận may đến cái vận may đó đến: ...Ai biết được anh, dù sao chỉ có khi em tán gái thì mới ga lăng như vậy thôi.]

[...: Đường giữa của bọn anh không hiểu mấy chiêu cao siêu như này đâu, sau khi thắng được anh trong đầu cô ấy có lẽ chỉ nghĩ đến việc mưu quyền soán vị, thay thế anh thống nhất đội Viễn Thông thôi, ga lăng với cô ấy là tàn nhẫn với chính mình.]

Đồng Dao: "..."

Nhật ký trò chuyện đến đây thì ngừng.

Lúc này một giọng nam bình tĩnh vang lên sau lưng cô: "Xem đủ chưa?"

Cả người Đồng Dao run lên, thả tay khỏi chuột của Lục Tư Thành, ngồi ngay ngắn lại, lưng dán vào tay vịn của ghế, lời lẽ lộn xộn: "Tiểu Thụy bảo gửi bảng biểu, cái trừ tiền lương đó, nói ở trong máy tính của anh, anh ấy bảo tôi gửi..."
Đồng Dao nhìn Lục Tư Thành cúi người xuống cầm con chuột, đóng cửa sổ trò chuyện lại, sau đó tìm thấy tài liệu mà tiểu Thụy nói ở trên màn hình chính... Trong lúc đó, Đồng Dao im lặng một chút, hỏi: "Vậy sáng nay là anh cố ý để thua hả?"

Lục Tư Thành gửi tài liệu vào cửa sổ trò chuyện với tiểu Thụy, khi tài liệu bắt đầu gửi đi, anh quay đầu, giọng bình thản, hỏi ngược lại: "Cô nghĩ sao?"

Đồng Dao nghĩ nghĩ: "Tôi cảm thấy không phải."

Lục Tư Thành "ừm" một tiếng: "Cô cũng không phải một cô bé mà cần phải đánh lừa như vậy."

Đồng Dao "ồ", cúi đầu, vén tóc ra sau tai——cùng lúc đó khóe môi không nhịn được mà nhếch lên.

Lục Tư Thành: "Có vẻ cô cũng hiểu mấy chiêu kiểu này, cũng không phải đàn gảy tai trâu."

Đồng Dao: "..."

Khóe miệng đang nhếch lên co quắp một chút, sau đó mím lại.
Đồng Dao: "Tôi hiểu chứ, tôi có trái tim thiếu nữ."

Lục Tư Thành: "Cô có cái rắm."

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao đấu hai ván xếp hạng, xem bất cứ tướng nào mà đường giữa của đối phương chọn là mặt của Lục Tư Thành, cô dễ dàng đánh người qua đường vô tội đến mức nát bét... Đấu xong thấy mình an ổn ngồi trong hàng ngũ Thách Đấu server Hàn, cô đẩy bàn phím vào, đứng dậy vươn vai, quyết định đi ngủ trưa một giấc.

Về phòng, trước khi đi ngủ lướt Tieba thì thấy khắp nơi đều đang bàn tán về trận solo sáng nay giữa cô và Lục Tư Thành, đa số đều cho rằng Lục Tư Thành cố ý thua, một số ít đứng ở phe phản đối ý kiến này, mà lý do mà bên phe thiểu số đưa ra cực kỳ hùng hồn, cây ngay không sợ chết đứng: Dựa vào cái gì mà Lục Tư Thành phải nhường cô ấy?

Một số ít khác hiểu được sai lầm của Lục Tư Thành đồng thời khen ngợi kỹ thuật của cô nhưng bất hạnh bị chìm nghỉm giữa biển người mênh mông.
Đồng Dao xem một lúc thì cảm thấy không có gì hay ho, bỏ điện thoại sang một bên, ngủ.

Mơ mơ màng màng ngủ mấy tiếng đồng hồ, bị âm thanh tin nhắn của tiểu Bàn đánh thức, mở mắt phát hiện trời đã tối, tiểu Bàn nhắn tin đến nói: Cái cô đó đến rồi.

Đồng Dao ngồi bật dậy, nhưng vì ngủ quá lâu nên hoa mắt chóng mặt ngã vật xuống... Ba giây sau, cô sực nhớ ra dưới cửa sổ phòng mình là cửa trụ sở, thế là loạng choạng bò dậy, khe khẽ mở cửa sổ, thò đầu ra nhìn một chút, đúng như dự đoán nhìn thấy chị gái chân dài kia đã đứng ở ngay dưới, lúc này, Lục Tư Thành quay lưng về phía trụ sở, đứng trước mặt chị ta, không biết hai người đang nói gì.

Đồng Dao có thể nhìn thấy điếu thuốc kẹp trong tay Lục Tư Thành đang cháy——

Theo như cô nhớ thì lâu lắm rồi anh ta không hút thuốc.
Đồng Dao nằm bò trên cửa sổ nhìn hồi lâu, thấy hai người đó đi ra ngoài, cô nhỏ giọng "ả" một tiếng, trong lòng nói đừng đi mà hai người đi đâu, nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, người ta đi đâu liên quan quái gì đến cô, vì thế môi mím lại. Đóng cửa sổ.

...

Mà lúc này.

Ở trong sân.

Lục Tư Thành nói cực kỳ rõ ràng với người trước mặt, hai người bọn họ không hợp, đồng thời nhắc tới chuyện trời tối rồi, anh có thể tiễn cô về... Tô Lạc thấy đối phương có ý không muốn nói nhiều nữa, chỉ còn biết nói bản thân mình lái xe tới, dừng ở ngoài tiểu khu, Lục Tư Thành nghĩ nghĩ rồi nói một câu: "Vậy tôi tiễn cô đến cổng."

Tô Lạc nghe vậy, thật sự rất tức: Người đàn ông này từ đầu đến chân, chỗ nào cũng rất tốt, tại sao không thể là của cô chứ?

Tô Lạc biết, đoạn đường từ trụ sở câu lạc bộ thể thao điện tử ZGDX đến chỗ đậu xe ở cổng khu biệt thự chính là cơ hội cuối cùng của cô.
"Lục Tư Thành, có phải anh không vui về chuyện lần trước tôi đi xem anh thi đấu sau đó quá phách lối không?" Tô Lạc hỏi, "Tôi thật sự không phải cố ý đâu, mấy người đó hỏi sao thì tôi đáp vậy thôi, tôi cũng không ngờ anh lại nổi tiếng như vậy, hơn nữa mấy người đó còn phân tích cặn kẽ lời tôi nói..."

"..." Lục Tư Thành im lặng một chút, "Không liên quan đến chuyện này."

"Fan của anh phản ứng căng như vậy, thật sự rất xin lỗi," Tô Nhạc cau mày, "Bọn họ tìm được Weibo của tôi, có một số người lời lẽ rất khó nghe, nói cái gì mà tôi không biết xấu hổ mạo nhận là bạn gái của anh——"

"Xin lỗi."

"Anh xin lỗi cái gì chứ, cũng có phải lỗi của anh đâu, là mấy fan đó của anh..." Tô Lạc ngập ngừng một chút, "Tôi không hiểu lắm mấy chuyện liên quan đến thể thao điện tử của bọn anh, nhưng nếu có thể tiến triển, tôi sẵn sàng học——"
"Không liên quan đến chuyện này," Lục Tư Thành dập tắt điếu thuốc, thật ra anh cũng chẳng hút mấy, rồi ném thẳng vào thùng rác, "Tôi không biết có phải Lục Nhạc đã nói gì đó với cô hay không, mấy lời ngu ngốc đại loại như quy tắc của thế giới thể thao điện tử này, cô có thể không cần để ý đến nó, thực ra thì nếu như tôi yêu một ai đó, thì sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, cô ấy không cần phải học gì cả."

Lục Tư Thành dừng một chút: "Vậy nên không liên quan gì đến chuyện này."

"Anh sợ fan của anh đau lòng?"

"Cũng đâu phải giới giải trí, tôi chơi thể thao điện tử, không phải đi tu."

"Vậy rốt cuộc là——"

"Không thích hợp." Lục tư Thành lời ít ý nhiều nói.

Hai người đã ra đến bên ngoài tiểu khu, có lẽ là do cả hai đều cao chân đủ dài nên tốc độ rất nhanh... Bên ngoài là đường phố nhộn nhịp tấp nập, loáng thoáng có tiếng nhạc từ quán bar vọng tới. Dưới ánh đèn đường, Tô Lạc quay sang nhìn người đàn ông so với bản thân mình đã một mét bảy hai mà vẫn cao hơn nửa cái đầu ở bên cạnh, nửa bên mặt của anh ta ẩn trong bóng tối, có một ít râu chưa cạo, nhưng điều này lại không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh ta——
Giọng điệu tỏ vẻ hiển nhiên khi anh ta nói "cô ấy không cần phải học gì cả", có lẽ đủ để khiến bất kỳ ai nghe thấy tim đều lỗi nhịp.

"Tại sao chúng ta lại không thích hợp? Vẻ ngoài? Trí tuệ? Gia thế? Hay là chiều cao?" Tô Lạc cười, cô hất hất cằm chỉ về phía cặp trai gái ở cửa quán bar cách đó không xa, "Như bọn họ còn có thể yêu nhau."

Lục Tư Thành quay đầu lại nhìn, thấy một thanh niên rất cao to đang ôm một cô gái chỉ cao đến nách anh ta lên mô tô, cô gái vẫn còn đang mặc đồng phục cấp ba, anh ta mặc áo ba lỗ, bắp tay rắn chắc toàn là hình xăm, lúc này anh ta đang xoa đầu cô gái, đồng thời lấy cái nón bảo hiểm đối với anh ta mà nói chỉ giống như đồ chơi đội lên cho cô gái ngồi sau xe...

Cô gái cười híp mắt vịn tay vào cổ anh ta, để anh ta cúi đầu xuống hôn một cái trên khóe miệng mình, đồng thời để yên cho anh ta giúp mình đội nón.
Tô Lạc: "Cô nhóc này có thể làm con gái anh ta."

Lục Tư Thành thu hồi tầm mắt: "Không phải rất tốt sao?"

Tô Lạc đang nói thì dừng lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lục Tư Thành.

Tô Lạc: "Rốt cuộc là anh thì kiểu người như thế nào chứ?"

Lục Tư Thành: "...Người chơi game giỏi hơn tôi."

Tô Lạc cười: "Không phải đó chỉ là câu nói đùa thôi à?"

Lục Tư Thành: "Không phải."

Tô Lạc: "Nhưng mà thật sự có người như vậy tồn tại sao? Ai cũng nói anh chơi game rất giỏi, không có ai có thể giỏi hơn anh."

"Cũng đâu có nói nhất định phải là Liên Minh Huyền Thoại đâu, chơi game xếp gạch giỏi hơn tôi cũng được, chỉ là nếu là Liên Minh Huyền Thoại thì sẽ cưới ngay và luôn," Lục Tư Thành mặt không cảm xúc, "Tạm biệt."

Tô Lạc: "..."

Tô Lạc bước đi, cuối cùng cô cũng không thể nói gì để đả động Lục Tư Thành, cô xin lỗi, anh nói không cần xin lỗi; cô nói cô sẽ cố gắng thích nghi với quy tắc của giới thể thao điện tử, anh nói không cần thích nghi; cô nói hai người họ từ đầu đến chân đều rất xứng đôi, anh lại từ chối cho ý kiến——
Đây căn bản chính là một tảng đá sét đánh cũng không lung lay.

Tô Lạc tức anh ách lái xe đi, lúc đi ngang qua cổng tiểu khu, cô thoáng thấy Lục Tư Thành vẫn còn đang đứng ở cổng, cô hạ kính xe xuống định chào tạm biệt với anh ta, lúc này, anh ta đã xoay người lại, ánh mắt trầm mặc nhìn vào trong tiểu khu——

Tô Lạc sửng sốt một chút, mơ hồ cảm thấy anh ta đang nhìn ai đó.

Nhưng mà lúc này cô đã chạy quá rồi, thế nên cuối cùng cô chẳng thấy được gì cả.

...

Lục Tư Thành nhìn thấy trong ánh sáng mờ mờ của tiểu khu, một bóng người đang dần dần đến gần, cuối cùng thở hồng hộc dừng lại bên cạnh anh, thở không ra hơi... Lục Tư Thành giật giật khóe miệng, nhìn người lúc đứng thẳng cũng chỉ cao đến vai anh, bây giờ cúi người xuống thì giống như một người có thể bị anh vô ý giẫm chết, đang định nói chuyện, cô ra dấu tay ý bảo anh đừng nói gì.
Sau đó tay chống đầu gối thở hổn hển như chó.

"Hồi cấp ba cô có qua được môn thể dục không đấy?"

"Mấy cô em vừa chơi game giỏi, vẻ ngoài thì đáng yêu, lại còn có nhân cách tốt đã ngàn dặm khó tìm rồi, lại còn mẹ nó yêu cầu thể dục phải đạt tiêu chuẩn," Đồng Dao kéo cổ áo lau mồ hôi trên cằm, "Đừng có được voi đòi tiên."

"Trong mớ điều kiện này của anh ngoại trừ "chơi game giỏi" ra thì còn có cái nào sát thực tế không?"

"..."

"Ra đây làm gì?"

"Tiểu Bàn nói cậu ta đói rồi," Đồng Dao đứng thẳng người, "bảo tôi đến giục anh đi mua tôm hùm đất."

"Không biết gọi điện thoại?"

"Điện thoại hết pin." Đồng Dao nhìn sau lưng Lục Tư Thành, "Đối tượng xem mắt của anh đâu?"

"Đi rồi." Lục Tư Thành moi chìa khóa xe từ trong túi ra, xoa đầu người bên cạnh, "Đi, đi mua đồ ăn khuya."
"Lại phải đi nữa."

"Ai bảo cô đuổi theo ra đây."

Lục Tư Thành vừa nói vừa xoay người đi ra ngoài, đi được hai bước, thấy người phía sau vẫn không đi theo thì dừng lại, phát hiện cô đang đứng nhìn về một chỗ gần đó——Anh đưa mắt nhìn theo, chỉ nhìn thấy cô học sinh cấp ba kia và anh chàng xăm trổ vẫn còn đứng đó tâm sự, anh chàng xăm trổ nói chuyện rất vui vẻ, ôm cô gái xuống xe...

Đồng Dao nhìn một lúc, quay đầu nhìn Lục tư Thành, hai mắt sáng lên: "Dễ thương."

"..." Lục Tư Thành cười giễu cợt, "Tiêu chuẩn dễ thương của cô có vấn đề?"

Đồng Dao xoay người, chạy tới cạnh anh ta: "Không phải rất tốt sao?"

"Tốt cái gì?"

"Anh không hiểu gì cả."

"Ồ."

Trong tiểu khu, ánh đèn đường hắt xuống làm kéo dài bóng của hai người... Đồng Dao đi sau Lục Tư Thành, bóng của anh ta đủ để bao trùm cả người cô.
Cô ngẩng đầu nhìn bờ vai rộng trước mặt, trong mắt có lời còn chưa nói hết.

back top