Khi Em Mỉm Cười

Chương 62

Chương 62: Không phải vội
Cuối cùng Đồng Dao ngồi trên chiếc xe mới rửa lười lái trong truyền thuyết của Lục Tư Thành chạy hết nửa cái thành phố tìm đến tiệm tôm hùm đất mà tiểu Bàn chỉ đích danh, xuống xe, khi hai người nói muốn mua mười lăm ký tôm hùm, Đồng Dao rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt chủ tiệm có một sự hết hồn không hề nhẹ, như thể một giây sau sẽ lấy điện thoại gọi "110" báo với cảnh sát có hai đứa thần kinh tới đây.

Mãi cho đến khi hai người nói rõ là muốn mua mang về.

Trong thời gian chờ đợi, Đồng Dao cúi đầu nghịch điện thoại, cô mặt không cảm xúc, nhưng lại đang tám chuyện kinh thiên động địa với cô bạn thân——

[ZGDX, smiling: ài, lại nữa rồi, hình như bảo bảo thật sự có chút thích cây cột điện ở ngay cổng thôn kia rồi :)]

[Mẹ của A Mao: chậc chậc chậc, đã bảo rồi đừng để bị tự vả mà, cái gì mà sẽ không yêu game thủ, tác dụng của mấy lời kiểu này chính là dùng để tự vả đó... Vậy giờ sao đây? Cái cô gái thích thể hiện kia thì sao?]

[ZGDX, smiling: Bị đuổi đi rồi.]

[Mẹ của A Mao: Vậy còn cậu?]

[ZGDX, smiling: Không biết nữa, đang trên con đường bị đuổi đi?]

[Mẹ của A Mao: Nghiêm túc cái coi.]

[ZGDX, smiling: Sau khi anh ta nói ra câu "muốn yêu một người chơi game giỏi hơn tôi", sáng tớ và anh ta solo một trận, anh ta chủ động bảo muốn solo, tớ thắng rồi—— Theo như logic thường thấy trong ngôn tình cùng với suy nghĩ của đại đa số fan xem lúc đó, đây là Lục Tư Thành có vấn đề, cố ý để thua tớ, nhưng mà thật ra tớ cảm giác được, khi đó anh ta không hề có ý nhường, đấu nghiêm túc và muốn thắng, tớ thắng được là nhờ tớ rành địa hình và đẩy lính ở đường giữa hơn anh ta, chỉ thế thôi.]

[ZGDX, smiling: Vì vậy tớ nghĩ có lẽ anh ta không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa là đồng đội với nhau, nếu thật sự đánh liều mà làm ra hành động gì đó rồi bị từ chối, sau này làm sao cùng nhau thi đấu...]

[ZGDX, smiling: Mới nghĩ tới chuyện này đã cảm thấy rất kinh dị, so với chuyện không rõ kết quả, tớ càng hy vọng có thể thi đấu thật tốt—— Bị từ chối rất mất mặt, nhưng lại càng không muốn bị người khác nói "mấy cô này đi đấu chuyên nghiệp chỉ là vì muốn nổi tiếng hoặc là để tìm trai"... Vốn dĩ con gái thi đấu chuyên nghiệp đã rất hiếm thấy rồi, trước đây có nhưng cũng không nhiều, nếu như có chuyện gì đó, có lẽ sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích...Thảm lắm.]

[Mẹ của A Mao: ... Tớ bắt đầu đồng tình với cậu rồi, lo lắng trăm bề, cô ngốc nhà tớ cũng có ngày trưởng thành rồi đấy, *đến xoa xoa đầu (*′ ェ "*)* Xem ra về mặt chủ động thì vị trí của cậu còn không được như một fan bình thường nữa, ít ra fan còn có thể quang minh chính đại gọi anh ta một câu: ông xã.]

[ZGDX, smiling: hức.]

[Mẹ của A Mao: Vậy bây giờ cậu ở đâu? Bên sông Hoàng Phố chuẩn bị nhảy xuống?]

[ZGDX, smiling: Trận sáng nay ai thua người đó mời bữa khuya mà, bây giờ đang cùng anh ấy ra ngoài mua tôm hùm đất.]

[Mẹ của A Mao: "Khinh bỉ"]

[ZGDX, smiling: Vậy bây giờ phải làm sao đây!!!]

[Mẹ của A Mao: Không phải cậu đã phân tích kỹ càng rồi đó sao, đừng hành động thiếu suy nghĩ, đàn ông mà có ý thì bọn họ sẽ không kìm được đâu, nếu như mãi vẫn không có hành động gì thì nghĩa là cậu nghĩ nhiều quá rồi.]

Đồng Dao nhìn màn hình điện thoại "ồ" một tiếng, lúc này Lục Tư Thành đang cúi đầu đọc tin tức ngẩng lên nhìn cô một cái, thấp giọng nói: "Nhìn điện thoại lảm nhảm một mình cái gì đấy?"

Đồng Dao cất điện thoại đang định trả lời thì phần tôm hùm đầu tiên làm xong đã đưa qua, Lục Tư Thành cũng không đợi Đồng Dao nói gì đã đứng lên, moi ví tiền đi lên phía trước tính tiền—— Đồng Dao ngồi tại chỗ nhìn anh ta đi đến quầy thu ngân, nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta hồi lâu, thấy anh ta không biết đang nói gì với chủ tiệm, còn quay đầu nhìn cô một cái, sau đó lại quay đi, dừng một chút, cuối cùng cực kì kiềm chế mà nhếch khóe miệng cười một tiếng.
Nửa bên mặt, rất đẹp trai.

Đồng Dao cúi đầu, lấy tay áo lau đi dấu vân tay trên màn hình điện thoại, đầu óc trống rỗng.

Cô không hề biết nội dung cuộc đối thoại giữa Lục Tư Thành và chủ tiệm thật ra lại là——

Chủ tiệm: "Mua một lần nhiều tôm hùm như vậy, cùng bạn gái chiêu đãi bạn bè ở nhà hả?"

Lục Tư Thành: "Cô ấy không phải bạn gái cháu, chỉ là đồng đội thôi."

Theo tiềm thức trả lời như vậy, động tác đưa thẻ ngân hàng của Lục Tư Thành lại thoáng dừng lại, theo bản năng quay đầu nhìn người ở phía sau, thấy cô ngồi ở cạnh cái bàn đằng sau mình, hai chân để trên thanh gác chân dưới ghế, mắt chăm chăm nhìn mình, đôi con ngươi màu đen sáng ngời, giống như một chú cún lông xù ngoan ngoãn chờ chủ của mình vậy.

Lục Tư Thành: "..."

Hai người mắt đối mắt, cô dời ánh mắt đi trước.
"Xạo xạo phải không, ánh mắt cô bé đó nhìn cậu nếu không phải là ánh mắt nhìn bạn trai thì chính là ánh mắt nhìn chồng, bác đây bán đồ ăn khuya, kiểu cặp đôi nào mà chưa từng thấy qua chứ..." Chủ tiệm tôm hùm cười hì hì, nói, "Cô bé đó hình như thích cháu đấy."

"..."

"Không thích người ta thì cũng đừng làm tổn thương cô ấy nhé."

Lục Tư Thành nhận hóa đơn tính tiền chủ tiệm đưa qua, hàm hồ "dạ" một câu, lại cười cười, rồng bay phương múa ký tên mình vào hóa đơn.

Sau đó trở lại ngồi cạnh Đồng Dao.

Đồng Dao: "Anh với chủ tiệm nói gì mà cười ngọt ngào như vậy?"

Lục Tư Thành: "Mắt cô có bệnh rồi à?"

Đồng Dao: "Bác ấy giảm giá cho anh hả?"

Lục Tư Thành: "Không có."

Đồng Dao: "Vậy rốt cuộc tại sao anh lại cười ngọt ngào vui vẻ như vậy?"

Lục Tư Thành: "Bác ấy nói cô nhìn tôi đắm đuối như đang nhìn người đàn ông của mình vậy."
Đồng Dao: "....................."

Đồng Dao: "Cái rắm á! Bác ấy mà nhàm chán như vậy sao?"

Chỉ phủ nhận hành động của chủ tiệm.

Nhưng lại không hề phủ nhận hành động của mình.

Lục Tư Thành cười cười không phản bác cũng không vạch trần, thuận theo tự nhiên để cho Đồng Dao nghĩ rằng anh bịa chuyện, moi điện thoại ra tiếp tục đọc mấy tin bát quái trên mạng—— Đồng Dao liếc mắt nhìn, phát hiện thì ra Lục Tư Thành cũng đọc Tieba hơn nữa còn hiểu rõ, cũng có nghĩa là thật ra gần đây xảy ra chuyện bát quái gì anh ta cũng biết, chỉ là không nói mà thôi.

Bao gồm chuyện về đối tượng xem mắt trước đây lẫn sau chuyện solo sáng nay, cư dân mạng rộn ràng náo nhiệt chọn ngày lành tháng tốt cho hai người bọn họ sắp xếp đến cục dân chính... Nghĩ tới đây, Đồng Dao cảm thấy mặt mình lại có dấu hiệu sắp bốc cháy, cô một tay chống đầu quay mặt đi——
Suốt ba mươi lăm phút chờ tôm hùm làm xong, hai người rất ít nói chuyện.

Sau khi tôm hùm được đưa tới, hai người tự chia ra đếm lại số lượng, sau đó xách túi to túi nhỏ lên—— Lục Tư Thành xách phần lớn, chỉ để lại phần nhỏ cho Đồng Dao xách, hai người đi được một đoạn, Đồng Dao mệt toát mồ hôi: "Rốt cuộc tại sao chúng ta không đặt giao tới chứ?"

"Tiệm này không giao tới chỗ xa như vậy," Lục Tư Thành vừa nói vừa đặt túi trong tay xuống, "nghỉ một chút đi."

Đồng Dao định nói cô vẫn có thể đi tiếp được, nhưng vừa quay đầu đã phát hiện Lục Tư Thành đang xoa cổ tay, cô hơi ngẩn ra, xách tôm hùm chạy vội lại, ném tôm hùm sang một bên cầm lấy tay Lục Tư Thành: "Anh sao thế? Đau tay? Tay anh bị thương?"

"...Thi đấu chuyên nghiệp lâu như vậy rồi, lại còn là AD carry, có bệnh nghề nghiệp không phải rất bình thường sao?" giọng Lục Tư Thành bình tĩnh, nhưng lại không đẩy tay Đồng Dao ra, "Chỉ là bị đau do farm lính ở cường độ cao mà thôi, chỉ cần bình thương không xách vật nặng——"
Còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Đồng Dao cúi người xách đống đồ nặng kia lên, bên chân Lục Tư Thành chỉ còn lại cái túi nặng tầm ba bốn ký mà thôi.

Lục Tư Thành: "..."

Đồng Dao: "Tay bị thương sao không nói sớm."

Lục Tư Thành: "Có gì hay ho mà nói, xe ở ngay đằng kia rồi... Cô bỏ đồ xuống đi."

Đồng Dao: "Không được."

Đồng Dao: "Ở nhà tôi đã từng vác bình ga cho mẹ rồi."

Đồng Dao: "Không yếu đuối như vậy đâu, tay anh bị thương tại sao không nói sớm? Hay là anh ở đây đợi tôi, tôi mang mấy túi này để vào trong xe rồi quay lại đón anh——Anh đưa chìa khóa xe cho tôi."

"...Bị đau, không phải tàn phế." Lục Tư Thành vẻ mặt không biết phải làm sao, cúi người xách cái túi dưới đất lên, tiến lên một bước, "Đưa tôi."

Đồng Dao lùi về sau một bước lớn, trợn to mắt nhìn anh ta.

Lục Tư Thành "chậc" một tiếng, biết nếu mình còn tiến thêm bước nữa thì cô nhóc này có lẽ sẽ chạy nước rút một trăm mét đến chỗ xe, ngẩng đầu nhìn một cái, may mà xe cũng đậu không xa lắm, cuối cùng anh chỉ đành thở dài một hơi với sự kiên trì này của Đồng Dao: "Đi thôi."
Đồng Dao xách mười ba mười bốn ký tôm hùm đi ở đằng trước, bước nhanh như bay.

Hai người về đến chỗ đậu xe, bỏ đồ vào ghế sau, Đồng Dao ngồi ở ghế lái phụ đang mò dây an toàn thì Lục Tư Thành cũng mở cửa ngồi vào xe, ngập ngừng một chút, đột nhiên nói: "Có chút mới mẻ."

"Cái gì?" Đồng Dao không ngẩng đầu, hỏi.

"Lần đầu tiên được một cô nhóc chăm sóc."

"Ồ," Đồng Dao thắt dây an toàn, sau đó ngẩng đầu nói, "Nhưng mà tôi không phải một cô nhóc."

Lục Tư Thành không nói gì, chỉ cười một tiếng, đưa tay xoa tóc cô: "Cảm ơn."

Trong xe chớp mắt yên tĩnh lại.

Đồng Dao hơi trợn tròn mắt, mắt xuất thần đăm chiêu nhìn người đang ngồi ở ghế lái, khi anh ta khởi động xe từ từ lăn bánh rời khỏi bãi đậu xe, cô vẫn còn nhìn anh ta, hồi lâu, đột nhiên gọi một tiếng "Thành ca".
"Ừm?" Lục Tư Thành lái xe, thuận miệng trả lời.

Tiếng còi xe bên ngoài giúp cô che giấu tiếng tim đập thình thịch như đánh trống của cô, đèn xe đối diện ánh lên một bên mặt cô, cô rũ mắt, nhìn chằm chằm khớp tay rõ ràng của anh ta đang đặt trên vô lăng, một bên có xương gồ lên trông cực kỳ gợi cảm.

"Chuyện gì?"

"Tôi...à, anh phải chú ý sắp xếp thời gian tập luyện cho hợp lý, đừng để vết thương nặng thêm."

"Trong đội mỗi tháng đều sẽ sắp xếp bác sĩ vật lý trị liệu đến massage, tháng trước lúc cô gia nhập là đúng ngay sau hôm đó, cho nên cô không biết."

"Ồ."

Đồng Dao gật đầu, bả vai căng thẳng thả lỏng ra, nhưng sự rối loạn và do dự trên gương mặt thì lại không tản đi... Cô hít sâu một hơi, có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.

"Thành ca..."

"Sao."

"Hình như tôi——"
Đồng Dao hơi do dự.

"Muốn nghe nhạc không?"

Lục Tư Thành nhàn nhạt cắt ngang lời cô, khẽ liếc mắt thấy người bên cạnh chớp chớp mắt, trong một thoáng cứ như quả bóng căng bị xì hơi, cô cúi đầu, bả vai hạ thấp xuống...

Anh rũ mắt, lông mi rậm dài che khuất tâm tình trong mắt anh, lại đưa tay xoa đầu cô lần nữa, thong thả bình tĩnh nói: "Không phải vội."

Thứ mà cô muốn, rồi sẽ có thôi.

back top