Chương 76: Không có lấy một người tốt
"Sao," Lục Tư Thành một tay chống cằm, cười như không cười, nói, "đi xem phim với tôi hồi hộp vậy à?"
Lại còn không?
Trai đơn gái chiếc, quan hệ bạn bè đơn thuần, cùng đi xem phim, dễ khiến người ta suy nghĩ sâu xa lắm đó.
"Nếu bị người khác bắt gặp——"
"Cô cũng đã thi đấu được một phần ba giải đấu chuyên nghiệp rồi, vẫn còn chưa quen được với chuyện mình đã là một nhân vật của công chúng, thường xuyên phải lộ diện trong tầm mắt của đám đông à?" Lục Tư Thành nhàn nhạt nói, "lần đầu còn để cô trốn sau lưng tôi, đó là vì cô chỉ mới vừa gia nhập; nhưng mà lần hai thì không có chuyện tốt như vậy nữa đâu..."
"Tại sao chứ?"
"Cô phải học cách thích nghi với chuyện này, đây là điều cơ bản nhất, trước tiên phải thích nghi với việc mình là người của công chúng, sau đó học cách không để cho dư luận chi phối——"
"Phương châm giáo dục của anh không phải là "bớt gây chuyện, làm người cho tốt" sao?" Đồng Dao giơ nĩa lên, "trước đây anh dạy tôi vậy mà."
"Nhưng cứ cho là cô làm được đi nữa thì bọn họ cũng sẽ vẫn bàn tán về cô," Lục Tư Thành nhìn Đồng Dao một cái, đè cái nĩa của cô xuống, "ví dụ trong phòng live stream mọi người nhao nhao bàn tán cô lại béo lên rồi."
Đồng Dao vội vàng che mặt, hoảng hốt nói: "Thật á?"
"Đó, đó chính là để cho dư luận chi phối đấy, là thật hay giả cũng không biết tự lên cân cân thử? Khi nào cô học được cách dùng thái độ cây ngay không sợ chết đứng mà nói "tôi không béo là cậu mù" thì xem như tốt nghiệp được rồi."
"...Ồ, nhưng mà anh nói nhiều như vậy, có liên quan gì đến chuyện chúng ta đi xem phim?"
"Huấn luyện cô đó, không thu phí." Lục Tư Thành vẻ mặt nghiêm túc, nói, "ăn no chưa, vé tôi mua là suất chiếu gần nhất, không muốn bỏ lỡ đoạn đầu phim."
Đồng Dao nghĩ trong lòng bình thường phải luyện tập farm lính đấu tập tìm hiểu chiêu thức của các tướng mới đã đủ mệt rồi, khó khăn lắm mới được một bữa ra ngoài chơi mà vẫn còn phải tiếp nhận bài huấn luyện tư tưởng là thế éo nào——Đã thế thảm nhất là một lời không hợp là bị trừ mẹ nó tiền lương——thi đấu chuyên nghiệp sao mà mệt quá vậy?
"Thi đấu chuyên nghiệp thật là mệt mà."
"Muốn đội vương miệng thì phải chịu được sức nặng của nó."
"Đừng cúi đầu vương miệng sẽ rơi, đừng khóc kẻ khác sẽ cười?"(một câu nói của Phạm Băng Băng)
"Ý gì?"
"............Buột miệng nói ra thôi."
"Bớt xem mấy thứ triết lý vô ích đó lại, có thời gian thì xem mấy trận đấu kinh điển nhiều vào—— Giải mùa xuân năm nay tôi đã penta kill lội ngược dòng vào giây thứ mấy phút thứ mấy của ván thứ mấy trong trận đấu với đội nào?"
"...CK!"
"Là đội Đại Thanh Diệt Vong Năm Trăm Năm."
"..."
"Cô đoán mò đúng không, đối thủ của tuần này mà cũng dám không thèm xem video trận đấu giải mùa xuân, cô quá khinh địch."
"..."
Cứ như vậy, dọc đường đi Đồng Dao phải nghe anh ta dạy dỗ.
Ra khỏi quán mì, vào thang máy lên tầng chiếu phim, Lục Tư Thành đi lấy vé, Đồng Dao nhìn giờ đồng thời nhìn sảnh lớn có lác đác mấy người cũng đang chờ đến giờ chiếu của cùng một bộ phim, trong lòng hơi hoảng, vậy nên lấy cớ đi vệ sinh rồi chạy đi, tính chờ đến khi phim chiếu, mọi người vào gần hết rồi thì mình mới đi vào...
Lúc đi đến trước cửa nhà vệ sinh thì lại vô tình gặp người quen.
Heo Tae Ryun và cô gái không rõ danh tính kia cũng đang đứng ở khu vực trước cửa nhà vệ sinh, hai người nhỏ giọng không biết đang nói gì mà cười rất vui vẻ, trong tay của Heo Tae Ryun là vé xem phim: có lẽ là cùng một bộ phim với bọn cô.
Oan gia ngõ hẹp?
Đồng Dao nhướng mày, nhớ lại suy đoán của Lục Tư Thành về danh tính của cô gái này, mày nhíu lại, thả chậm bước chân, nhất thời còn chưa biết có nên đến chào hỏi Heo Tae Ryun không—— Dù sao trận đấu đầu tiên với bảng B trong tuần này là với đội "Đại Thanh Diệt Vong Năm Trăm Năm", giờ mà làm như không quen biết thì hình như có chút kì kì.
Khi cô còn đang do dự, Heo Tae Ryun đã ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, anh ta đã tháo khẩu trang ra, gọi Đồng Dao lại, lúc Đồng Dao quay đầu lại thì thấy cô gái kia đang vội vội vàng vàng cúi đầu đeo khẩu trang...
Tay xách một cái túi vải mà lúc trước không thấy, bên trong có thứ gì đó đang động đậy.
Đồng Dao đổi hướng đi lại chỗ Heo Tae Ryun, định theo phép lịch sự mà chào anh ta một tiếng, nhưng vừa đi đến trước mặt anh ta còn chưa kịp nói gì thì nghe thấy cô gái đứng cạnh anh ta đột nhiên nói một câu: "Mimi đừng cựa quậy nữa."
Sau đó có tiếng mèo con nhẹ kêu lên.
Đồng Dao lập tức quay sang nhìn cô em đó, kinh ngạc nói: "Hai người mang mèo vào?"
"Ừ ừ," cô em đó ngẩng đầu, cẩn thận liếc nhìn Đồng Dao một cái sau đó lại nhìn nhìn Heo Tae Ryun, thấy anh ta không nói gì thì mới nhỏ giọng nói, "chỉ cần không phát ra tiếng thì sẽ không bị phát hiện đâu."
"Mới vào hè, trong này điều hòa mở lớn như vậy mèo con sao chịu nổi chứ?" Đồng Dao nói, nghĩ nghĩ bản thân mình hình như đang xen vào chuyện của người khác, cũng có phải là mèo của cô đâu, thế nên dừng một chút mềm giọng nói, "cẩn thận cảm lạnh, chăm mèo con bị ốm phiền lắm đó."
Cô em đang đeo khẩu trang đó gật gật đầu.
Vẻ mặt của Heo Tae Ryun đứng cạnh đó có ý cười sâu xa, anh ta nhìn Đồng Dao không nói gì, Đồng Dao cũng lười phải nói nhiều với bọn họ, nhanh chóng nói tạm biệt rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh, đợi đến khi phim sắp chiếu mới vội vàng đi ra, đen mặt trở lại chỗ Lục Tư Thành, anh ta đang đứng cạnh tấm poster quảng bá phim, bị vây bởi một số fan hâm mộ, nam nữ đều có...
Đồng Dao: "......"
Chuyện đáng sợ vẫn xảy ra.
Mà lúc này, Lục Tư Thành liếc mắt thấy Đồng Dao từ xa xa đi tới, xa xa nhìn thấy mình, xa xa dừng bước chân lùi về sau, bàn tay đang ký tên cho fan dừng lại, sau đó mở cuốn sổ fan đưa tới nhanh chóng ký tên, từ chối yêu cầu chụp ảnh chung của cậu ta——
"Bạn của tôi đến rồi," anh nói với giọng tạm được xem là nhẫn nại, "để lần sau chụp được không?"
Mọi người nghe vậy, nhanh chóng quay đầu lại——
Sau đó nhanh chóng trợn tròn mắt, giống như mới phát hiện ra chuyện gì kinh khủng lắm: cái người cách đó không xa đang ráo riết nhìn xung quanh như đang tìm chỗ trốn kia. Không phải chính là đường giữa mới của ZGDX, smiling sao?!!!!
"Á á á Thành ca anh và smiling hẹn hò hả?"
"Sao cô ấy cũng ở đây? Hay là cả đội anh đều ở đây?"
"Cô ấy trốn gì chứ, xấu hổ à?"
"Trời má hai người không phải thực sự hẹn hò chứ, trên mạng nói mà mới đầu tôi còn không tin đâu..."
Các fan vây quanh Lục Tư Thành mồm năm miệng mười, cảnh tượng này Đồng Dao thề là hồi mới vào đội rồi đi mua dép đã từng nhìn thấy, mà lúc này cô lại không thể giống như khi đó, dùng cái lý do sơ sài "tôi là nhân viên" là được, chỉ có thể nhắm mắt đi về phía trước: "...Chào mọi người, tôi là đường giữa của ZGDX, smiling."
Lời thoại đúng chuẩn khi phỏng vấn MVP.
Các fan xung quanh cười ầm lên, tai Đồng Dao hơi ửng đỏ, cô nhìn Lục Tư Thành một cái, Lục Tư Thành thấp thoáng ý cười, nói: "Các bạn đừng cười nữa, người này da mặt mỏng, khó khăn lắm mới thuyết phục được cô ấy đi xem phim với tôi đó."
Một fan nam rõ ràng là không tin, hỏi: "Chỉ có hai người?"
Lục Tư Thành gật gật đầu: "Ừm, đúng."
Một fan nữ hơi do dự: "Vậy là hai người thật sự, đang quen nhau? Em hay thấy trên Tieba với Weibo bàn tán hai người..."
Lục Tư Thành: "Chúng tôi——"
"Chúng tôi là mối quan hệ đồng đội tốt đẹp, đơn giản là trùng hợp cùng đến xem một bộ phim thôi!"
Đồng Dao chen ngang, thấy fan nữ mới đặt câu hỏi kia rõ ràng là thở phào một hơi, cô cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng—— Đồng thời nhìn Lục Tư Thành một cái, anh ta không nói gì, mặc kệ Đồng Dao dùng ánh mắt tỏ ý anh ta có thể tiếp tục trả lời bổ sung nhìn anh ta như thế nào, anh ta vẫn nhất quyết không chịu mở miệng.
Lạ lùng.
Lúc này, thông báo đến giờ chiếu phim vang lên, nhờ vậy hai người được cứu, tạm biệt fan, xoay người một trước một sau đưa vé cho nhân viên soát vé.
Vào trong phòng chiếu ngồi vào chỗ, phim bắt đầu được một lúc thì mới thấy Heo Tae Ryun và cô bạn của anh ta dò dẫm trong bóng tối bước vào... Đồng Dao kéo kéo tay áo của người ngồi cạnh: "Anh nhìn hai người đang đi vào kia đi."
Lục Tư Thành: "Ai?"
Đồng Dao: "Jungler hình mẫu tằng tịu fan."
Lục Tư Thành: "..."
Anh ta vỗ vỗ đầu cô: "Bớt lo chuyện bao đồng."
...
Tối về đến trụ sở, Đồng Dao nằm liệt trên sofa không dậy nổi, nhìn chằm chằm người đàn ông đang đổ cá vàng vào bể, nghe anh ta và tiểu Bàn rảnh rỗi tán dóc——
"Hai người đi đâu vậy?"
"Mua cá."
"Mua cá mà mua hết một ngày?"
"Ừm."
"Tưởng em ngu à."
"Chính xác là còn đi xem , spoil cho chú tí nhé?"
"..."
Tiểu Bàn lập tức hoảng sợ che tai lại, Lục Tư Thành kéo tay cậu ta ra, mặt không cảm xúc: "Tới đây."
Tiểu Bàn: "Không đâu không đâu! Anh đi đi đi đi!"
Lục Tư Thành buông cậu ta ra, vỗ vỗ tay ném lại một câu "dám đấu với anh à", hất cằm nghênh ngang rời đi, không biết là đang kiêu ngạo cái gì nữa... Đồng Dao tiếp tục đưa mắt nhìn theo anh ta lên lầu, sau đó liếc mắt khinh bỉ rồi trở người, nằm trên sofa nghịch điện thoại: hôm nay Đại Vương không live stream, vậy nên Đồng Dao xem lung tung một lát cuối cùng vô tình nhìn thấy live stream của Heo Tae Ryun, nhìn thời gian live stream thì hình như mới bắt đầu không lâu.
Đồng Dao ấn vào.
Vừa nhìn đã thấy ngay bé mèo con hồi sáng mới bị cướp kia đang đi qua đi lại cạnh camera——
[Đúng, một con mèo.] trên màn hình, jungler đó vẫn cười thân thiện trả lời câu hỏi của fan, [Là quà fan tặng, một con mèo rất đáng yêu, cảm ơn, sẽ nuôi thật tốt.]
Đồng Dao tăng âm lượng lên một chút.
Tiểu Bàn: "Cô đang xem live stream của Long ca hả?"
Đồng Dao: "Ừa, không phải tuần này phải đấu với bọn họ sao, làm quen với lối chơi của jungler một chút."
Tiểu Bàn "ồ" một tiếng, cũng không nghi ngờ gì, vùi đầu chơi game, Đồng Dao tiếp tục xem cái người đang live stream kia trợn mắt nói dối——
[Buổi chiều? Buổi chiều đi xem phim? Tôi không đi, chắc bạn nhận nhầm rồi, tôi vừa mang theo mèo về trụ sở, mang theo mèo không thể vào rạp chiếu phim được, chắc chắn là bạn nhận nhầm rồi.] Heo Tae Ryun nói, [Chiều về trụ sở là tôi đấu xếp hạng acc phụ, không tin thì các bạn có thể hỏi đồng đội của tôi...Phụ nữ? Tôi có bạn gái rồi, sao có thể đi xem phim cùng phụ nữ chứ.]
Anh ta vừa nói vừa xoay camera qua chỗ một game thủ người Trung của đội, người đó dừng một chút rồi cười cười, nói: "Đúng vậy, chiều nay anh ấy chơi acc phụ."
Đồng Dao lại liếc mắt khinh bỉ.
Thấy bé mèo con kia đang chập chững đi qua đi lại trước camera, bình luận đều khen mèo đáng yêu dễ thương này nọ, lúc này, bé mèo kia dừng lại hắt xì một cái, đầu ngọ nguậy.
Bình luận toàn là "đáng yêu quá" "hắt xì kìa hắt xì kìa" "tôi cũng muốn nuôi một con mèo" ——
Chỉ có một số ít bình luận nói: Không phải là bị cảm rồi chứ? Mấy ngày này mà cũng có thể bị cảm, có phải điều hòa trong trụ sở mở quá lớn rồi không?
Đồng Dao cau mày, nhìn không nổi nữa, thoát ra khỏi phòng live stream, lúc này, Lục Tư Thành lại đi từ trên lầu xuống, liếc nhìn đường giữa nhà mình đang ngồi xếp bằng trên sofa, ôm gối vẻ mặt thâm cừu đại hận không biết đang nghĩ gì, tiến tới, đẩy đầu cô: "Làm sao?"
"Heo Tae Ryun đó thật sự quá đáng ghét, không phải người tốt," Đồng Dao nói, "Tôi ghét anh ta."
"Ồ."
"Đàn ông thi đấu chuyên nghiệp thật sự quá đáng ghét, không có lấy một người tốt," Đồng Dao nói, "Thật đáng ghét."
"...Cô bị sảng à? Liên quan gì đến tôi?"
Đồng Dao giẫm lên sofa đứng dậy, Lục Tư Thành hơi lùi ra sau theo bản năng, Đồng Dao ném cái gối đang ôm trong ngực vào anh ta, cau mày nhảy xuống sofa bực bội đi lên lầu... Lục Tư Thành ngước đầu nhìn cô đóng cửa phòng, ném cái gối lên sofa, đầu không quay lại, hỏi người ở sau lưng mình: "Cô này bị sao vậy?"
Tiểu Bàn: "Không biết."
Lục Tư Thành: "Mới rồi còn tốt lắm mà."
Tiểu Bàn: "Người của anh anh tự đi mà hỏi."
Lục Tư Thành thu hồi ánh mắt đang nhìn cánh cửa phòng nào đó lại, có chút nhức đầu mà vò tóc, "được rồi được rồi", anh lầm bầm nói, "đúng là không thể rời mắt dù chỉ một phút mà."
"Sao," Lục Tư Thành một tay chống cằm, cười như không cười, nói, "đi xem phim với tôi hồi hộp vậy à?"
Lại còn không?
Trai đơn gái chiếc, quan hệ bạn bè đơn thuần, cùng đi xem phim, dễ khiến người ta suy nghĩ sâu xa lắm đó.
"Nếu bị người khác bắt gặp——"
"Cô cũng đã thi đấu được một phần ba giải đấu chuyên nghiệp rồi, vẫn còn chưa quen được với chuyện mình đã là một nhân vật của công chúng, thường xuyên phải lộ diện trong tầm mắt của đám đông à?" Lục Tư Thành nhàn nhạt nói, "lần đầu còn để cô trốn sau lưng tôi, đó là vì cô chỉ mới vừa gia nhập; nhưng mà lần hai thì không có chuyện tốt như vậy nữa đâu..."
"Tại sao chứ?"
"Cô phải học cách thích nghi với chuyện này, đây là điều cơ bản nhất, trước tiên phải thích nghi với việc mình là người của công chúng, sau đó học cách không để cho dư luận chi phối——"
"Phương châm giáo dục của anh không phải là "bớt gây chuyện, làm người cho tốt" sao?" Đồng Dao giơ nĩa lên, "trước đây anh dạy tôi vậy mà."
"Nhưng cứ cho là cô làm được đi nữa thì bọn họ cũng sẽ vẫn bàn tán về cô," Lục Tư Thành nhìn Đồng Dao một cái, đè cái nĩa của cô xuống, "ví dụ trong phòng live stream mọi người nhao nhao bàn tán cô lại béo lên rồi."
Đồng Dao vội vàng che mặt, hoảng hốt nói: "Thật á?"
"Đó, đó chính là để cho dư luận chi phối đấy, là thật hay giả cũng không biết tự lên cân cân thử? Khi nào cô học được cách dùng thái độ cây ngay không sợ chết đứng mà nói "tôi không béo là cậu mù" thì xem như tốt nghiệp được rồi."
"...Ồ, nhưng mà anh nói nhiều như vậy, có liên quan gì đến chuyện chúng ta đi xem phim?"
"Huấn luyện cô đó, không thu phí." Lục Tư Thành vẻ mặt nghiêm túc, nói, "ăn no chưa, vé tôi mua là suất chiếu gần nhất, không muốn bỏ lỡ đoạn đầu phim."
Đồng Dao nghĩ trong lòng bình thường phải luyện tập farm lính đấu tập tìm hiểu chiêu thức của các tướng mới đã đủ mệt rồi, khó khăn lắm mới được một bữa ra ngoài chơi mà vẫn còn phải tiếp nhận bài huấn luyện tư tưởng là thế éo nào——Đã thế thảm nhất là một lời không hợp là bị trừ mẹ nó tiền lương——thi đấu chuyên nghiệp sao mà mệt quá vậy?
"Thi đấu chuyên nghiệp thật là mệt mà."
"Muốn đội vương miệng thì phải chịu được sức nặng của nó."
"Đừng cúi đầu vương miệng sẽ rơi, đừng khóc kẻ khác sẽ cười?"(một câu nói của Phạm Băng Băng)
"Ý gì?"
"............Buột miệng nói ra thôi."
"Bớt xem mấy thứ triết lý vô ích đó lại, có thời gian thì xem mấy trận đấu kinh điển nhiều vào—— Giải mùa xuân năm nay tôi đã penta kill lội ngược dòng vào giây thứ mấy phút thứ mấy của ván thứ mấy trong trận đấu với đội nào?"
"...CK!"
"Là đội Đại Thanh Diệt Vong Năm Trăm Năm."
"..."
"Cô đoán mò đúng không, đối thủ của tuần này mà cũng dám không thèm xem video trận đấu giải mùa xuân, cô quá khinh địch."
"..."
Cứ như vậy, dọc đường đi Đồng Dao phải nghe anh ta dạy dỗ.
Ra khỏi quán mì, vào thang máy lên tầng chiếu phim, Lục Tư Thành đi lấy vé, Đồng Dao nhìn giờ đồng thời nhìn sảnh lớn có lác đác mấy người cũng đang chờ đến giờ chiếu của cùng một bộ phim, trong lòng hơi hoảng, vậy nên lấy cớ đi vệ sinh rồi chạy đi, tính chờ đến khi phim chiếu, mọi người vào gần hết rồi thì mình mới đi vào...
Lúc đi đến trước cửa nhà vệ sinh thì lại vô tình gặp người quen.
Heo Tae Ryun và cô gái không rõ danh tính kia cũng đang đứng ở khu vực trước cửa nhà vệ sinh, hai người nhỏ giọng không biết đang nói gì mà cười rất vui vẻ, trong tay của Heo Tae Ryun là vé xem phim: có lẽ là cùng một bộ phim với bọn cô.
Oan gia ngõ hẹp?
Đồng Dao nhướng mày, nhớ lại suy đoán của Lục Tư Thành về danh tính của cô gái này, mày nhíu lại, thả chậm bước chân, nhất thời còn chưa biết có nên đến chào hỏi Heo Tae Ryun không—— Dù sao trận đấu đầu tiên với bảng B trong tuần này là với đội "Đại Thanh Diệt Vong Năm Trăm Năm", giờ mà làm như không quen biết thì hình như có chút kì kì.
Khi cô còn đang do dự, Heo Tae Ryun đã ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, anh ta đã tháo khẩu trang ra, gọi Đồng Dao lại, lúc Đồng Dao quay đầu lại thì thấy cô gái kia đang vội vội vàng vàng cúi đầu đeo khẩu trang...
Tay xách một cái túi vải mà lúc trước không thấy, bên trong có thứ gì đó đang động đậy.
Đồng Dao đổi hướng đi lại chỗ Heo Tae Ryun, định theo phép lịch sự mà chào anh ta một tiếng, nhưng vừa đi đến trước mặt anh ta còn chưa kịp nói gì thì nghe thấy cô gái đứng cạnh anh ta đột nhiên nói một câu: "Mimi đừng cựa quậy nữa."
Sau đó có tiếng mèo con nhẹ kêu lên.
Đồng Dao lập tức quay sang nhìn cô em đó, kinh ngạc nói: "Hai người mang mèo vào?"
"Ừ ừ," cô em đó ngẩng đầu, cẩn thận liếc nhìn Đồng Dao một cái sau đó lại nhìn nhìn Heo Tae Ryun, thấy anh ta không nói gì thì mới nhỏ giọng nói, "chỉ cần không phát ra tiếng thì sẽ không bị phát hiện đâu."
"Mới vào hè, trong này điều hòa mở lớn như vậy mèo con sao chịu nổi chứ?" Đồng Dao nói, nghĩ nghĩ bản thân mình hình như đang xen vào chuyện của người khác, cũng có phải là mèo của cô đâu, thế nên dừng một chút mềm giọng nói, "cẩn thận cảm lạnh, chăm mèo con bị ốm phiền lắm đó."
Cô em đang đeo khẩu trang đó gật gật đầu.
Vẻ mặt của Heo Tae Ryun đứng cạnh đó có ý cười sâu xa, anh ta nhìn Đồng Dao không nói gì, Đồng Dao cũng lười phải nói nhiều với bọn họ, nhanh chóng nói tạm biệt rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh, đợi đến khi phim sắp chiếu mới vội vàng đi ra, đen mặt trở lại chỗ Lục Tư Thành, anh ta đang đứng cạnh tấm poster quảng bá phim, bị vây bởi một số fan hâm mộ, nam nữ đều có...
Đồng Dao: "......"
Chuyện đáng sợ vẫn xảy ra.
Mà lúc này, Lục Tư Thành liếc mắt thấy Đồng Dao từ xa xa đi tới, xa xa nhìn thấy mình, xa xa dừng bước chân lùi về sau, bàn tay đang ký tên cho fan dừng lại, sau đó mở cuốn sổ fan đưa tới nhanh chóng ký tên, từ chối yêu cầu chụp ảnh chung của cậu ta——
"Bạn của tôi đến rồi," anh nói với giọng tạm được xem là nhẫn nại, "để lần sau chụp được không?"
Mọi người nghe vậy, nhanh chóng quay đầu lại——
Sau đó nhanh chóng trợn tròn mắt, giống như mới phát hiện ra chuyện gì kinh khủng lắm: cái người cách đó không xa đang ráo riết nhìn xung quanh như đang tìm chỗ trốn kia. Không phải chính là đường giữa mới của ZGDX, smiling sao?!!!!
"Á á á Thành ca anh và smiling hẹn hò hả?"
"Sao cô ấy cũng ở đây? Hay là cả đội anh đều ở đây?"
"Cô ấy trốn gì chứ, xấu hổ à?"
"Trời má hai người không phải thực sự hẹn hò chứ, trên mạng nói mà mới đầu tôi còn không tin đâu..."
Các fan vây quanh Lục Tư Thành mồm năm miệng mười, cảnh tượng này Đồng Dao thề là hồi mới vào đội rồi đi mua dép đã từng nhìn thấy, mà lúc này cô lại không thể giống như khi đó, dùng cái lý do sơ sài "tôi là nhân viên" là được, chỉ có thể nhắm mắt đi về phía trước: "...Chào mọi người, tôi là đường giữa của ZGDX, smiling."
Lời thoại đúng chuẩn khi phỏng vấn MVP.
Các fan xung quanh cười ầm lên, tai Đồng Dao hơi ửng đỏ, cô nhìn Lục Tư Thành một cái, Lục Tư Thành thấp thoáng ý cười, nói: "Các bạn đừng cười nữa, người này da mặt mỏng, khó khăn lắm mới thuyết phục được cô ấy đi xem phim với tôi đó."
Một fan nam rõ ràng là không tin, hỏi: "Chỉ có hai người?"
Lục Tư Thành gật gật đầu: "Ừm, đúng."
Một fan nữ hơi do dự: "Vậy là hai người thật sự, đang quen nhau? Em hay thấy trên Tieba với Weibo bàn tán hai người..."
Lục Tư Thành: "Chúng tôi——"
"Chúng tôi là mối quan hệ đồng đội tốt đẹp, đơn giản là trùng hợp cùng đến xem một bộ phim thôi!"
Đồng Dao chen ngang, thấy fan nữ mới đặt câu hỏi kia rõ ràng là thở phào một hơi, cô cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng—— Đồng thời nhìn Lục Tư Thành một cái, anh ta không nói gì, mặc kệ Đồng Dao dùng ánh mắt tỏ ý anh ta có thể tiếp tục trả lời bổ sung nhìn anh ta như thế nào, anh ta vẫn nhất quyết không chịu mở miệng.
Lạ lùng.
Lúc này, thông báo đến giờ chiếu phim vang lên, nhờ vậy hai người được cứu, tạm biệt fan, xoay người một trước một sau đưa vé cho nhân viên soát vé.
Vào trong phòng chiếu ngồi vào chỗ, phim bắt đầu được một lúc thì mới thấy Heo Tae Ryun và cô bạn của anh ta dò dẫm trong bóng tối bước vào... Đồng Dao kéo kéo tay áo của người ngồi cạnh: "Anh nhìn hai người đang đi vào kia đi."
Lục Tư Thành: "Ai?"
Đồng Dao: "Jungler hình mẫu tằng tịu fan."
Lục Tư Thành: "..."
Anh ta vỗ vỗ đầu cô: "Bớt lo chuyện bao đồng."
...
Tối về đến trụ sở, Đồng Dao nằm liệt trên sofa không dậy nổi, nhìn chằm chằm người đàn ông đang đổ cá vàng vào bể, nghe anh ta và tiểu Bàn rảnh rỗi tán dóc——
"Hai người đi đâu vậy?"
"Mua cá."
"Mua cá mà mua hết một ngày?"
"Ừm."
"Tưởng em ngu à."
"Chính xác là còn đi xem , spoil cho chú tí nhé?"
"..."
Tiểu Bàn lập tức hoảng sợ che tai lại, Lục Tư Thành kéo tay cậu ta ra, mặt không cảm xúc: "Tới đây."
Tiểu Bàn: "Không đâu không đâu! Anh đi đi đi đi!"
Lục Tư Thành buông cậu ta ra, vỗ vỗ tay ném lại một câu "dám đấu với anh à", hất cằm nghênh ngang rời đi, không biết là đang kiêu ngạo cái gì nữa... Đồng Dao tiếp tục đưa mắt nhìn theo anh ta lên lầu, sau đó liếc mắt khinh bỉ rồi trở người, nằm trên sofa nghịch điện thoại: hôm nay Đại Vương không live stream, vậy nên Đồng Dao xem lung tung một lát cuối cùng vô tình nhìn thấy live stream của Heo Tae Ryun, nhìn thời gian live stream thì hình như mới bắt đầu không lâu.
Đồng Dao ấn vào.
Vừa nhìn đã thấy ngay bé mèo con hồi sáng mới bị cướp kia đang đi qua đi lại cạnh camera——
[Đúng, một con mèo.] trên màn hình, jungler đó vẫn cười thân thiện trả lời câu hỏi của fan, [Là quà fan tặng, một con mèo rất đáng yêu, cảm ơn, sẽ nuôi thật tốt.]
Đồng Dao tăng âm lượng lên một chút.
Tiểu Bàn: "Cô đang xem live stream của Long ca hả?"
Đồng Dao: "Ừa, không phải tuần này phải đấu với bọn họ sao, làm quen với lối chơi của jungler một chút."
Tiểu Bàn "ồ" một tiếng, cũng không nghi ngờ gì, vùi đầu chơi game, Đồng Dao tiếp tục xem cái người đang live stream kia trợn mắt nói dối——
[Buổi chiều? Buổi chiều đi xem phim? Tôi không đi, chắc bạn nhận nhầm rồi, tôi vừa mang theo mèo về trụ sở, mang theo mèo không thể vào rạp chiếu phim được, chắc chắn là bạn nhận nhầm rồi.] Heo Tae Ryun nói, [Chiều về trụ sở là tôi đấu xếp hạng acc phụ, không tin thì các bạn có thể hỏi đồng đội của tôi...Phụ nữ? Tôi có bạn gái rồi, sao có thể đi xem phim cùng phụ nữ chứ.]
Anh ta vừa nói vừa xoay camera qua chỗ một game thủ người Trung của đội, người đó dừng một chút rồi cười cười, nói: "Đúng vậy, chiều nay anh ấy chơi acc phụ."
Đồng Dao lại liếc mắt khinh bỉ.
Thấy bé mèo con kia đang chập chững đi qua đi lại trước camera, bình luận đều khen mèo đáng yêu dễ thương này nọ, lúc này, bé mèo kia dừng lại hắt xì một cái, đầu ngọ nguậy.
Bình luận toàn là "đáng yêu quá" "hắt xì kìa hắt xì kìa" "tôi cũng muốn nuôi một con mèo" ——
Chỉ có một số ít bình luận nói: Không phải là bị cảm rồi chứ? Mấy ngày này mà cũng có thể bị cảm, có phải điều hòa trong trụ sở mở quá lớn rồi không?
Đồng Dao cau mày, nhìn không nổi nữa, thoát ra khỏi phòng live stream, lúc này, Lục Tư Thành lại đi từ trên lầu xuống, liếc nhìn đường giữa nhà mình đang ngồi xếp bằng trên sofa, ôm gối vẻ mặt thâm cừu đại hận không biết đang nghĩ gì, tiến tới, đẩy đầu cô: "Làm sao?"
"Heo Tae Ryun đó thật sự quá đáng ghét, không phải người tốt," Đồng Dao nói, "Tôi ghét anh ta."
"Ồ."
"Đàn ông thi đấu chuyên nghiệp thật sự quá đáng ghét, không có lấy một người tốt," Đồng Dao nói, "Thật đáng ghét."
"...Cô bị sảng à? Liên quan gì đến tôi?"
Đồng Dao giẫm lên sofa đứng dậy, Lục Tư Thành hơi lùi ra sau theo bản năng, Đồng Dao ném cái gối đang ôm trong ngực vào anh ta, cau mày nhảy xuống sofa bực bội đi lên lầu... Lục Tư Thành ngước đầu nhìn cô đóng cửa phòng, ném cái gối lên sofa, đầu không quay lại, hỏi người ở sau lưng mình: "Cô này bị sao vậy?"
Tiểu Bàn: "Không biết."
Lục Tư Thành: "Mới rồi còn tốt lắm mà."
Tiểu Bàn: "Người của anh anh tự đi mà hỏi."
Lục Tư Thành thu hồi ánh mắt đang nhìn cánh cửa phòng nào đó lại, có chút nhức đầu mà vò tóc, "được rồi được rồi", anh lầm bầm nói, "đúng là không thể rời mắt dù chỉ một phút mà."