Chương 75: Chiêu của anh ta rất cao tay
Xách theo túi cá rời khỏi chợ thú cưng là khoảng mười hai giờ trưa.
Sau khi chịu sự đả kích của "jungler hình mẫu chàng trai ấm áp biến thân thành quái vật tằng tịu với fan", Đồng Dao ngồi trong xe cảm thấy bản thân mình bị dọa đến đói rồi—— Nhưng vì loại sĩ diện thiếu nữ nào đó nên cũng không thể mở miệng nói, chỉ có thể quay đầu giả bộ như đang nhìn cảnh vật bên ngoài xe...
Nhịn nhịn một hồi thì bụng càng lúc càng đói đến khó chịu.
Mắt thấy sắp về đến trụ sở, trong đầu Đồng Dao đang chỉ toàn nghĩ đến chuyện tủ lạnh của trụ sở có còn rau với thịt bò để nấu mì gói không, một gói mì trứng ba vị của Hoa Phong(1) giá một tệ rưỡi, đập thêm quả trứng, bỏ thêm miếng phô mai... Đồng Dao càng nghĩ càng đói, nghĩ đến tô mì kia thì nước miếng cũng sắp chảy cả ra ngoài——
Mà lúc này, đã xảy ra chuyện khiến người ta tuyệt vọng.
Đã sắp tới trụ sở rồi, Lục Tư Thành lại đánh lái sang một hướng khác, rẽ vào một con đường hoàn toàn không phải đường về trụ sở——
Đồng Dao: "...?"
"Đi đâu vậy?" trơ mắt nhìn mì gói bay ra khỏi tầm với, Đồng Dao nóng nảy, "Thành ca, trụ sở của chúng ta ở đường XX cơ, sao anh lại đi vào đường này? Nhầm đường hả?"
"Không có."
"Cái gì không có?"
"Không đi nhầm," Lục Tư Thành nói, "Cô ngồi cho đàng hoàng, trên ghế có kim chọc vào mông cô hay gì mà cứ nhích tới nhích lui?"
Đồng Dao hơi ngả người tựa vào ghế: "...Lục Tư Thành, rốt cuộc là anh muốn đi đâu?"
Lại còn gọi cả họ tên.
Lục Tư Thành nắm vô lăng, nhếch môi, không hề thấy khó chịu: nghe cô nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ tên mình, anh còn thấy rất thú vị là đằng khác.
Tự nhiên muốn trêu chọc cô một chút, anh nghĩ nghĩ rồi lười biếng nói: "Tìm đại một cái thôn nào đó, bán cô đổi rượu——"
"Đm giờ tôi sắp đói chết rồi, đang mong mau về trụ sở ăn một tô mì ăn liền nóng hổi, thật sự không có tâm trạng đùa với anh, vì vậy trước khi tôi đấm anh ngã vật ra đất đồng thời trong một tháng không phân biệt đấu thật hay đấu tập cũng sẽ cuỗm hết buff đỏ của anh, anh lo mà nói chuyện cho đàng hoàng đi."
"..."
Lục Tư Thành nhìn người ngồi ở ghế lái phụ cạnh mình như đang nhìn một đứa điên, thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể "gâu" một tiếng rồi nhào tới cắn anh, anh im lặng một chút, giọng điệu nghiêm chỉnh trở lại: "Đi ăn cơm, tôi cũng đói rồi, hồi sáng lúc lấy coca thấy tủ lạnh không còn gì cả, cô muốn nhanh trở về để lấy đồ hộp của mèo giả làm mì ăn liền đấy à?"
"..."
"Lâu lâu mới được một bữa gội đầu trang điểm mà cô định chỉ đi chợ thú cưng rồi về? Có đáng không?"
"Đi chợ thú cưng không đáng, bị đói chết trên đường thì đáng?"
"..." cô gái đang đói vật vã trở nên dũng cảm chưa từng thấy, trên mặt viết "oán trời oán đất oán không khí", Lục Tư Thành từ bỏ việc tranh luận với cô, hỏi, "Muốn ăn gì?"
"Mì."
"Không phải con gái thường thích ăn mấy thứ như đồ Nhật..."
"Con gái? Đó là cái gì? Tôi muốn ăn mì. Mì nóng hôi hổi có trứng gà có thịt có nước. Nếu trên đời này có một loại giới tính là thích ăn mì, vậy thì tôi thuộc giới tính đó đó."
"..."
Thế nên.
Lục Tư Thành dừng xe tại một trung tâm thương mại phức hợp nào đó gần trụ sở ZGDX, chọc một cái lỗ thông khí trên túi nylon đựng cá rồi treo lên kính chiếu hậu, Lục tư Thành vỗ vỗ vô lăng: "Xuống xe, ăn cơm."
Đồng Dao nhìn chằm chằm con cá vàng bơi qua bơi lại trong túi nylon: "Thời sự có nói không được để lại thú cưng trên xe, cá vàng có được xem là thú cưng không?"
Lục Tư Thành: "Tôi còn phải dẫn một con thú cưng khác đang đói đến mức gào khóc với tôi đi ăn cơm, vậy giờ phải làm sao?"
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Nó không biết nói nên nó phải chịu thiệt, hài lòng chưa? Dạy cô một đạo lý nhân sinh, đó chính là đã được lợi rồi thì hãy vui thầm nói ít—— Còn giờ thì xuống xe cho tôi, nếu không thì ngồi trong đây chơi chung với nó cũng được."
Đồng Dao: "..."
Đồng Dao phồng má, lầm bầm than phiền cái gì đó, đồng thời cởi dây an toàn, mở cửa nhảy xuống xe, cùng lúc đó Lục tư Thành cũng xuống xe, "bộp" một tiếng đóng cửa xe lại, dẫn cái người chui ra khỏi ghế lái phụ như quỷ chết đói đầu thai kia rời khỏi bãi đậu xe.
Năm phút sau, hai người đứng trước cửa một quán mì nào đó——
Đẩy cửa bước vào, vì hôm nay là ngày thường nên trong quán không đông người lắm, hai người ngồi vào một chỗ ở trong góc, Đồng Dao lật thực đơn nhanh chóng gọi món mì mình muốn ăn, sau đó mắt long lanh nhìn chằm chằm Lục Tư Thành.
Nhìn chòng chọc mười giây.
Lục Tư Thành rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà gấp thực đơn lại, đen mặt nói: "Một phần giống vậy, tạm thời là vậy, quan trọng là phải nhanh, có người sắp bị đói chết rồi."
Đồng Dao làm mặt quỷ với anh ta, nhân viên phục vụ đứng cạnh cười trộm, ghi xong món mì hai người gọi thì xoay người rời đi, lúc đi còn rất có tâm mà để lại một cái thực đơn cho Lục Tư Thành—— Ném cho người ngồi trước mặt một ánh mắt "hài lòng chưa", anh lại lật thực đơn ra, không nhanh không chậm gọi thêm vào món ăn kèm nữa...
Một lúc sau, mì chưa có nhưng món ăn kèm thì lại được mang lên rồi.
Lục Tư Thành tách đũa: "Trước tiên ăn lót dạ đã, đừng có trừng mắt nhìn tôi, có ai không cho cô cơm ăn à?"
Đồng Dao không nói gì, nhưng cũng thu hồi lại ánh mắt, không trợn trừng mắt nhìn Lục Tư Thành nữa—— sau khi ăn miếng cánh gà, cảm giác bụng rỗng biến mất, đồng thời cũng đã hơi tỉnh lại từ trong cơn thèm thức ăn, Đồng Dao lén quan sát người ngồi đối diện: anh ta cũng không còn quá đáng sợ nữa.
Mì được đưa lên, hai người an tĩnh ăn mì——
Từ sau khi bị trừ lương, trừ khi có người mời, đã lâu rồi Đồng Dao không được ăn miếng thịt to như này nên lúc này cúi đầu ăn rất nghiêm túc, cho đến khi người đối diện đột nhiên buông đũa, lướt lướt điện thoại có vẻ hơi lơ đãng, hỏi: "Ăn xong đi đâu?"
Đồng Dao chậm mất một nhịp, gần như không kịp phản ứng là Lục Tư Thành đang nói chuyện với mình: "Về trụ sở..."
Ba chữ "đấu xếp hạng" vẫn còn chưa nói ra.
Lục Tư Thành: "Hôm nay không có đấu tập, không muốn chơi game, đi xem phim đi... mới chiếu tôi vẫn còn chưa xem, đợi lâu lắm rồi, cứ bị tiểu Bàn xem trước rồi spoil(2), lần này tôi muốn xem trước nó, cô đi với tôi."
Đồng Dao: "..."
...Ý gì đây?
Từ đầu đến cuối đều là câu trần thuật.
...Ý gì vậy chứ???
An tĩnh hút mì "sụp" vào trong miệng, Đồng Dao nghĩ nghĩ: "Xem phim? Hai chúng ta?"
"Ừm," Lục Tư Thành không ngẩng đầu, chạm hai cái vào điện thoại, "Vừa hay tầng trên cùng của trung tâm này có một rạp mới mở... Tên gì ấy nhở? À, rạp chiếu phim Vạn Thái, mua vé xong rồi."
Đồng Dao: "..."
Đồng Dao: "Có hai chúng ta đi xem phim là sao?"
Lục Tư Thành: "Cái gì mà là sao? Phim không phải là hai người xem thì mấy người xem? Cô toàn đi xem phim một mình à?"
Đồng Dao lắc lắc đầu, muốn nói xem cùng với bạn thân, nhưng nghĩ lại thì trước giờ Kim Dương không xem phim bom tấn nước ngoài, hồi cả thế giới đều ra rạp coi Transformers, còn phải nhẫn nại giải thích cho bạn ấy: mấy robot sáng màu đều là người tốt, mấy con kim loại màu đen là kẻ xấu, người tốt với kẻ xấu đánh nhau để đuổi kẻ xấu ra khỏi trái đất...
Đồng Dao lại gật gật đầu: "Đi xem một mình cũng tốt mà, không cần băn khoăn đến việc phải tương tác với người bên cạnh."
Lục Tư Thành sửng sốt một chút, sau đó cười: "Tôi sẽ không gây ồn đến cô."
Đồng Dao nhìn khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, gật gật đầu "ồ" một tiếng rồi nói vậy thì được.
Nói xong thì nhìn thấy Lục Tư Thành tạm thời đặt điện thoại xuống, cô cũng tiếp tục cúi đầu chuyên tâm ăn mì——ăn được mấy miếng cô mới nhận ra hình như có chỗ nào đó sai sai: trọng điểm trong câu nói của cô không phải là "có người gây ồn bên cạnh hay không"!
Đồng Dao "cạch" đặt đũa xuống: "Đội trưởng, anh lại dụ tôi."
Lục Tư Thành "hửm" một tiếng, cầm điện thoại đang để ở một bên lên, không ngẩng đầu, ấn ấn ấn, hỏi: "Tôi làm gì cô?"
Đồng Dao: "Anh lừa tôi đi xem phim với anh."
Động tác nghịch điện thoại của Lục Tư Thành dừng lại: "Đi xem một bộ phim với tôi mà còn cần phải lừa?"
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Cô bệnh nặng quá rồi, tôi rất đau lòng."
Đồng Dao: "...Xin lỗi."
Đồng Dao: "............."
Đồng Dao: "...Lục Tư Thành, tôi không thèm nói chuyện với anh nữa."
Chú thích:
(1) Nguyên văn 华丰三鲜伊面: Hoa Phong Tam Tiên Y Miến. Hoa Phong là tên của công ty sản xuất; Tam tiên là chỉ có ba vị khác nhau; Y Miến là từ chỉ mì trứng trong tiếng Quảng Đông. Đây là món mì ăn liền gắn liền với tuổi thơ nhiều thế hệ ở Trung Quốc.
(2) spoil: từ chỉ hành động tiết lộ trước tình tiết hoặc/và kết quả của phim ảnh, truyện,...
Xách theo túi cá rời khỏi chợ thú cưng là khoảng mười hai giờ trưa.
Sau khi chịu sự đả kích của "jungler hình mẫu chàng trai ấm áp biến thân thành quái vật tằng tịu với fan", Đồng Dao ngồi trong xe cảm thấy bản thân mình bị dọa đến đói rồi—— Nhưng vì loại sĩ diện thiếu nữ nào đó nên cũng không thể mở miệng nói, chỉ có thể quay đầu giả bộ như đang nhìn cảnh vật bên ngoài xe...
Nhịn nhịn một hồi thì bụng càng lúc càng đói đến khó chịu.
Mắt thấy sắp về đến trụ sở, trong đầu Đồng Dao đang chỉ toàn nghĩ đến chuyện tủ lạnh của trụ sở có còn rau với thịt bò để nấu mì gói không, một gói mì trứng ba vị của Hoa Phong(1) giá một tệ rưỡi, đập thêm quả trứng, bỏ thêm miếng phô mai... Đồng Dao càng nghĩ càng đói, nghĩ đến tô mì kia thì nước miếng cũng sắp chảy cả ra ngoài——
Mà lúc này, đã xảy ra chuyện khiến người ta tuyệt vọng.
Đã sắp tới trụ sở rồi, Lục Tư Thành lại đánh lái sang một hướng khác, rẽ vào một con đường hoàn toàn không phải đường về trụ sở——
Đồng Dao: "...?"
"Đi đâu vậy?" trơ mắt nhìn mì gói bay ra khỏi tầm với, Đồng Dao nóng nảy, "Thành ca, trụ sở của chúng ta ở đường XX cơ, sao anh lại đi vào đường này? Nhầm đường hả?"
"Không có."
"Cái gì không có?"
"Không đi nhầm," Lục Tư Thành nói, "Cô ngồi cho đàng hoàng, trên ghế có kim chọc vào mông cô hay gì mà cứ nhích tới nhích lui?"
Đồng Dao hơi ngả người tựa vào ghế: "...Lục Tư Thành, rốt cuộc là anh muốn đi đâu?"
Lại còn gọi cả họ tên.
Lục Tư Thành nắm vô lăng, nhếch môi, không hề thấy khó chịu: nghe cô nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ tên mình, anh còn thấy rất thú vị là đằng khác.
Tự nhiên muốn trêu chọc cô một chút, anh nghĩ nghĩ rồi lười biếng nói: "Tìm đại một cái thôn nào đó, bán cô đổi rượu——"
"Đm giờ tôi sắp đói chết rồi, đang mong mau về trụ sở ăn một tô mì ăn liền nóng hổi, thật sự không có tâm trạng đùa với anh, vì vậy trước khi tôi đấm anh ngã vật ra đất đồng thời trong một tháng không phân biệt đấu thật hay đấu tập cũng sẽ cuỗm hết buff đỏ của anh, anh lo mà nói chuyện cho đàng hoàng đi."
"..."
Lục Tư Thành nhìn người ngồi ở ghế lái phụ cạnh mình như đang nhìn một đứa điên, thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể "gâu" một tiếng rồi nhào tới cắn anh, anh im lặng một chút, giọng điệu nghiêm chỉnh trở lại: "Đi ăn cơm, tôi cũng đói rồi, hồi sáng lúc lấy coca thấy tủ lạnh không còn gì cả, cô muốn nhanh trở về để lấy đồ hộp của mèo giả làm mì ăn liền đấy à?"
"..."
"Lâu lâu mới được một bữa gội đầu trang điểm mà cô định chỉ đi chợ thú cưng rồi về? Có đáng không?"
"Đi chợ thú cưng không đáng, bị đói chết trên đường thì đáng?"
"..." cô gái đang đói vật vã trở nên dũng cảm chưa từng thấy, trên mặt viết "oán trời oán đất oán không khí", Lục Tư Thành từ bỏ việc tranh luận với cô, hỏi, "Muốn ăn gì?"
"Mì."
"Không phải con gái thường thích ăn mấy thứ như đồ Nhật..."
"Con gái? Đó là cái gì? Tôi muốn ăn mì. Mì nóng hôi hổi có trứng gà có thịt có nước. Nếu trên đời này có một loại giới tính là thích ăn mì, vậy thì tôi thuộc giới tính đó đó."
"..."
Thế nên.
Lục Tư Thành dừng xe tại một trung tâm thương mại phức hợp nào đó gần trụ sở ZGDX, chọc một cái lỗ thông khí trên túi nylon đựng cá rồi treo lên kính chiếu hậu, Lục tư Thành vỗ vỗ vô lăng: "Xuống xe, ăn cơm."
Đồng Dao nhìn chằm chằm con cá vàng bơi qua bơi lại trong túi nylon: "Thời sự có nói không được để lại thú cưng trên xe, cá vàng có được xem là thú cưng không?"
Lục Tư Thành: "Tôi còn phải dẫn một con thú cưng khác đang đói đến mức gào khóc với tôi đi ăn cơm, vậy giờ phải làm sao?"
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Nó không biết nói nên nó phải chịu thiệt, hài lòng chưa? Dạy cô một đạo lý nhân sinh, đó chính là đã được lợi rồi thì hãy vui thầm nói ít—— Còn giờ thì xuống xe cho tôi, nếu không thì ngồi trong đây chơi chung với nó cũng được."
Đồng Dao: "..."
Đồng Dao phồng má, lầm bầm than phiền cái gì đó, đồng thời cởi dây an toàn, mở cửa nhảy xuống xe, cùng lúc đó Lục tư Thành cũng xuống xe, "bộp" một tiếng đóng cửa xe lại, dẫn cái người chui ra khỏi ghế lái phụ như quỷ chết đói đầu thai kia rời khỏi bãi đậu xe.
Năm phút sau, hai người đứng trước cửa một quán mì nào đó——
Đẩy cửa bước vào, vì hôm nay là ngày thường nên trong quán không đông người lắm, hai người ngồi vào một chỗ ở trong góc, Đồng Dao lật thực đơn nhanh chóng gọi món mì mình muốn ăn, sau đó mắt long lanh nhìn chằm chằm Lục Tư Thành.
Nhìn chòng chọc mười giây.
Lục Tư Thành rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà gấp thực đơn lại, đen mặt nói: "Một phần giống vậy, tạm thời là vậy, quan trọng là phải nhanh, có người sắp bị đói chết rồi."
Đồng Dao làm mặt quỷ với anh ta, nhân viên phục vụ đứng cạnh cười trộm, ghi xong món mì hai người gọi thì xoay người rời đi, lúc đi còn rất có tâm mà để lại một cái thực đơn cho Lục Tư Thành—— Ném cho người ngồi trước mặt một ánh mắt "hài lòng chưa", anh lại lật thực đơn ra, không nhanh không chậm gọi thêm vào món ăn kèm nữa...
Một lúc sau, mì chưa có nhưng món ăn kèm thì lại được mang lên rồi.
Lục Tư Thành tách đũa: "Trước tiên ăn lót dạ đã, đừng có trừng mắt nhìn tôi, có ai không cho cô cơm ăn à?"
Đồng Dao không nói gì, nhưng cũng thu hồi lại ánh mắt, không trợn trừng mắt nhìn Lục Tư Thành nữa—— sau khi ăn miếng cánh gà, cảm giác bụng rỗng biến mất, đồng thời cũng đã hơi tỉnh lại từ trong cơn thèm thức ăn, Đồng Dao lén quan sát người ngồi đối diện: anh ta cũng không còn quá đáng sợ nữa.
Mì được đưa lên, hai người an tĩnh ăn mì——
Từ sau khi bị trừ lương, trừ khi có người mời, đã lâu rồi Đồng Dao không được ăn miếng thịt to như này nên lúc này cúi đầu ăn rất nghiêm túc, cho đến khi người đối diện đột nhiên buông đũa, lướt lướt điện thoại có vẻ hơi lơ đãng, hỏi: "Ăn xong đi đâu?"
Đồng Dao chậm mất một nhịp, gần như không kịp phản ứng là Lục Tư Thành đang nói chuyện với mình: "Về trụ sở..."
Ba chữ "đấu xếp hạng" vẫn còn chưa nói ra.
Lục Tư Thành: "Hôm nay không có đấu tập, không muốn chơi game, đi xem phim đi... mới chiếu tôi vẫn còn chưa xem, đợi lâu lắm rồi, cứ bị tiểu Bàn xem trước rồi spoil(2), lần này tôi muốn xem trước nó, cô đi với tôi."
Đồng Dao: "..."
...Ý gì đây?
Từ đầu đến cuối đều là câu trần thuật.
...Ý gì vậy chứ???
An tĩnh hút mì "sụp" vào trong miệng, Đồng Dao nghĩ nghĩ: "Xem phim? Hai chúng ta?"
"Ừm," Lục Tư Thành không ngẩng đầu, chạm hai cái vào điện thoại, "Vừa hay tầng trên cùng của trung tâm này có một rạp mới mở... Tên gì ấy nhở? À, rạp chiếu phim Vạn Thái, mua vé xong rồi."
Đồng Dao: "..."
Đồng Dao: "Có hai chúng ta đi xem phim là sao?"
Lục Tư Thành: "Cái gì mà là sao? Phim không phải là hai người xem thì mấy người xem? Cô toàn đi xem phim một mình à?"
Đồng Dao lắc lắc đầu, muốn nói xem cùng với bạn thân, nhưng nghĩ lại thì trước giờ Kim Dương không xem phim bom tấn nước ngoài, hồi cả thế giới đều ra rạp coi Transformers, còn phải nhẫn nại giải thích cho bạn ấy: mấy robot sáng màu đều là người tốt, mấy con kim loại màu đen là kẻ xấu, người tốt với kẻ xấu đánh nhau để đuổi kẻ xấu ra khỏi trái đất...
Đồng Dao lại gật gật đầu: "Đi xem một mình cũng tốt mà, không cần băn khoăn đến việc phải tương tác với người bên cạnh."
Lục Tư Thành sửng sốt một chút, sau đó cười: "Tôi sẽ không gây ồn đến cô."
Đồng Dao nhìn khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, gật gật đầu "ồ" một tiếng rồi nói vậy thì được.
Nói xong thì nhìn thấy Lục Tư Thành tạm thời đặt điện thoại xuống, cô cũng tiếp tục cúi đầu chuyên tâm ăn mì——ăn được mấy miếng cô mới nhận ra hình như có chỗ nào đó sai sai: trọng điểm trong câu nói của cô không phải là "có người gây ồn bên cạnh hay không"!
Đồng Dao "cạch" đặt đũa xuống: "Đội trưởng, anh lại dụ tôi."
Lục Tư Thành "hửm" một tiếng, cầm điện thoại đang để ở một bên lên, không ngẩng đầu, ấn ấn ấn, hỏi: "Tôi làm gì cô?"
Đồng Dao: "Anh lừa tôi đi xem phim với anh."
Động tác nghịch điện thoại của Lục Tư Thành dừng lại: "Đi xem một bộ phim với tôi mà còn cần phải lừa?"
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Cô bệnh nặng quá rồi, tôi rất đau lòng."
Đồng Dao: "...Xin lỗi."
Đồng Dao: "............."
Đồng Dao: "...Lục Tư Thành, tôi không thèm nói chuyện với anh nữa."
Chú thích:
(1) Nguyên văn 华丰三鲜伊面: Hoa Phong Tam Tiên Y Miến. Hoa Phong là tên của công ty sản xuất; Tam tiên là chỉ có ba vị khác nhau; Y Miến là từ chỉ mì trứng trong tiếng Quảng Đông. Đây là món mì ăn liền gắn liền với tuổi thơ nhiều thế hệ ở Trung Quốc.
(2) spoil: từ chỉ hành động tiết lộ trước tình tiết hoặc/và kết quả của phim ảnh, truyện,...