Khi Em Mỉm Cười

Chương 74

Chương 74: Vô tình gặp ở chợ thú cưng
Mà thực tế là hai cái người trong suy nghĩ của lãnh đạo đội và chiến hữu là muốn đi chợ thú cưng mua cá tiện thể giải quyết luôn chuyện chung thân đại sự đó lại có cuộc đối thoại trong xe như thế này——

Đồng Dao: "Thành ca, nghe đồn tối qua sau khi tôi lên lầu đi ngủ thì anh lên Taobao tìm cá Piranha non..."

Lục Tư Thành: "Ừ."

Đồng Dao có chút nghẹn lời: "Tìm được chưa?"

"Không biết tại sao kết quả tìm kiếm toàn ra cây bắt ruồi," Lục Tư Thành đáp, "Mà nghĩ thấy loại cây này trồng bên cạnh bể cá hình như cũng có hiệu quả tương tự, vậy nên mua luôn rồi."

Đồng Dao mở điện thoại tìm cây bắt ruồi xem thử, nhìn mấy tấm hình của loài thực vật có răng cưa tua tủa này, cô im lặng một chút: "Hiệu quả gì?"

"Cứ hễ có thứ gì thò vào mò cá là cắn."

"..."

Đồng Dao trở lại với vẻ mặt không cảm xúc, cả đoạn đường sau đó không nói gì nữa, Lục Tư Thành chuyên tâm lái xe, còn trong đầu Đồng Dao thì lại toàn là "thứ mà anh muốn nó cắn là mèo hay là tôi"... Cho đến khi xe chạy đến nơi, mở cửa xe nhảy xuống, Đồng Dao mới phát hiện trước mặt mình là cả một biển người, nào là bán mèo rồi bán chó rồi cả hoa hòe chim chóc cá cảnh côn trùng, đủ mọi loại tạp âm, có một con chó Labrador trước ngực có đeo một tấm bảng "cầu giao.phối anh đây có tiền" đi ngang qua trước mặt Đồng Dao, Đồng Dao cũng đáp lễ bằng ánh mắt tập trung cao độ vào nó.

Đồng Dao: "..."

Vãi thật, đến cả chó cũng đã học được chiêu đến chợ thú cưng bán thân nối dõi tông đường, nể anh thật, anh bạn chó.

Lục Tư Thành đậu xe xong thì xuống xe, nhìn lướt qua biển người đông nghịt trước mặt, lại nhìn sang người đứng cạnh mình, dù đã đi dép đế cao vẫn cứ lùn đến mức lạc trôi giữa biển người, im lặng một chút rồi nhàn nhạt nói: "Chắc phải gắn cho cô cái máy báo động tự động, khi nào cần tìm cô thì chỉ cần ấn vào cái nút nào đó là nó sẽ réo lên, như vậy khỏi sợ cô đi lạc."

"......" Đồng Dao lúng túng, "Tôi có điện thoại mà, ấn máy báo động gì chứ, lỡ có lạc thì làm ơn gọi điện cho tôi là được rồi."

"Không gọi," Lục Tư Thành liếc nhìn cô, "theo sát sau lưng tôi."

Dáng người Lục Tư Thành cao to, quần áo cũng không phải là thiếu bắt mắt, cực kỳ nổi bật trong đám đông, lại còn mang theo hiệu ứng Moses tách biển(1), nhờ có anh ta đi trước mở đường mà việc chen chúc trong biển người cũng trở nên dễ dàng hơn...

Đồng Dao đi theo sau lưng anh ta, phía trước có những ai cô hoàn toàn không nhìn thấy được, anh ta như một ngọn núi chắn ngang trước mặt cô, cô ngẩng đầu cũng chỉ có thể nhìn thấy cái lưng rộng lớn cùng với khuyên tai của anh ta... Khuyên tròn màu bạc rất đẹp mắt, trước đây Đồng Dao không hề chú ý đến Lục Tư Thành cũng có đeo loại đồ trang sức này, vậy nên lúc này nhìn thấy cái khuyên tai đó có chút không thể dời mắt được——

"Thành ca."

"Chuyện gì?"

"Tôi không biết là anh cũng bấm lỗ tai á, anh đeo khuyên tai đẹp lắm luôn, sao bình thường không đeo?"

"Ở trụ sở đeo cho ai xem?"

"...Ủa vậy chứ đến chợ thú cưng đeo cho ai xem?" Đồng Dao mặt ngu, "Cá?"

"Không phải cô cũng mặc váy à? Mặc cho ai xem? Mèo?"

"Anh còn đi giày mới nữa kìa."

"Giày cô là giày cũ chắc?"

"..."

"..."

Cả một bầu trời lúng túng.

Đồng Dao đang nghĩ xem rốt cuộc đến lúc nào thì hai người họ mới có thể chân thành thẳng thắn không vòng vèo mà khen đối phương đây, lúc này, người đang đi đằng trước Lục Tư Thành bất ngờ dừng lại, Lục Tư Thành cũng thuận thế mà dừng lại theo—— Nhưng mà cái người đi sau anh chỉ chăm chăm ngửa đầu nhìn khuyên tai anh thôi, thế nên phanh không kịp mà đụng đầu vào lưng anh, còn túm luôn cổ tay anh để giữ thăng bằng!

Đám người đang kẹt cứng trước mặt hai người tản ra một chút, mở ra một lối đi, nhưng Lục Tư Thành lại vẫn đứng yên bất động, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang nắm lấy cổ tay mình, im lặng một chút: "Lùn."

Đồng Dao: "?"

Lục Tư Thành: "Hôm nay cô lắm tiểu xảo thật, cứ nhăm nhe sàm sỡ tôi là sao?"

Đồng Dao: "..............."

Đồng Dao: "Cái rắm á!"

Hất tay anh ta ra, Đồng Dao lùi về sau ba bước thể hiện mình trong sạch—— Lục Tư Thành cười nhẹ một tiếng "không biết đi giày đế cao thì bắt chước người lớn làm gì chứ", sau đó xoay người đi đến khu vực bán cá, Đồng Dao đứng tại chỗ trừng mắt nhìn anh ta một hồi rồi mới tăng tốc đuổi theo bước chân anh ta.
...Bên chỗ bán cá lại không có nhiều người mấy.

Lục Tư Thành không nuôi được cá Piranhan thì đi nuôi loại cá vàng rẻ nhất, hai người chọn đại một sạp bán cá rồi vào hỏi giá, Đồng Dao ngồi xổm xuống trước sạp bán cá, cầm lấy cái vợt nhỏ, hai mắt nhìn theo đám cá bơi qua bơi lại trong chậu, đồng thời, không ngẩng đầu, hỏi: "Thành ca, muốn mấy con?"

"Tùy."

"Màu sắc thì sao?"

"Đen."

"Vàng với đỏ đẹp hơn nhiều mà, cái đuôi nhìn như cái dù nhỏ ấy."

"Ồ, vậy à? Tôi muốn màu đen."

"Đỏ đẹp mà, nhìn còn vui mắt nữa, tôi thấy con này bơi tới bơi lui đầy sức sống, vừa nhìn đã biết là sẽ sống lâu trăm tuổi——"

"Con cá lúc trước nếu không phải bị mèo của cô ăn thì cũng có thể sống lâu trăm tuổi—— Đã nói muốn lấy màu đen rồi, bỏ vợt xuống, tôi mua cá hay cô mua cá?"
Lục Tư Thành ngồi xuống cạnh Đồng Dao, giật lấy cái vợt trong tay cô, Đồng Dao hít một hơi muốn cướp lại, nhưng mà Lục Tư Thành luôn linh hoạt tránh né được... Hai người ngồi chồm hổm trước sạp bán cá vàng đưa qua đẩy lại, anh một câu tôi một câu tranh luận về con cá vàng một tệ rưỡi một con xem rốt cuộc là màu đỏ hay màu đen đẹp hơn, đã thế lại còn cực kỳ nghiêm túc——

"Cá của tôi tôi làm chủ."

"Nếu đã không thích màu đỏ như vậy thì sau này đừng lấy buff đỏ nữa, đưa cho tôi, cho tôi."

"Cô dám động vào buff đỏ của tôi thử xem?"

"Có giỏi thì anh bảo bên sản xuất game thiết kế cho anh một cái buff đen trong rừng luôn đi, cứ nói là anh thích, không chấp nhận cự tuyệt, rừng của anh anh làm chủ, suốt ngày chỉ biết bá đạo như vậy."

"Có mà cô lắm chuyện."

Mấy lời nói nhảm này ước chừng phải tốn mất mười phút, trong đó hết tám phút là phát ngôn đe dọa của song C đội ZGDX đối với buff trong rừng của đối phương—— Hai thanh niên ăn mặc gọn gàng sạch sẽ này lại dùng dáng vẻ nghiêm túc để nói mấy câu điên khùng khiến chủ sạp hơi sững sờ...
Cuối cùng, chủ sạp không thể nhịn nổi nữa, sợ hai người này sẽ đứng trước sạp mình tranh cãi cả ngày về cá vàng một tệ rưỡi mà cắt ngang lời bọn họ: "Anh gì ơi hay là anh nghe theo lời của cô gái này đi cho rồi, tranh cãi với bạn gái làm gì chứ? Bọn họ mà tức lên thì người chịu thiệt không phải là cánh đàn ông chúng ta à—— Đợi đến tháng sau khi anh muốn cầm tay cô ấy, bị người ta hất ra, tính món nợ cũ "tháng trước anh không chịu nuôi con cá có màu cô ấy thích", đến lúc đó anh mới thấy hối hận."

Lục Tư Thành: "..."

Động tác của Lục Tư Thành ngừng lại, Đồng Dao nắm lấy cơ hội cướp lại cái vợt bắt cá, vớt lấy con cá mình nhắm nãy giờ bỏ sang chậu nước bên cạnh—— Sau đó nhanh chóng trả lại vợt cho chủ sạp, đồng thời cười híp mắt, nói: "Anh vui tính thật, tôi và anh ta không phải..."
"Con này một tệ có bán không?" Lục Tư Thành hỏi.

Đồng Dao quay qua đần mặt nhìn Lục Tư Thành đột nhiên mở miệng trả giá: Anh hai à, anh chạy Maserati mà lại đi kì kèo nửa tệ với người ta? Có còn nhân tính không vậy?

Đáng sợ nhất là chủ sạp lại còn đồng ý.

Vui vẻ cười hề hề bỏ con cá vàng màu đỏ vào túi, lúc đưa cho Lục Tư Thành còn nói: "Bạn gái tôi cũng giống bạn gái nhà anh, tùy hứng, ông đây vai u thịt bắp thế này mà vẫn không thể trị được cô ấy."

Trong khi chủ sạp lảm nhảm, Lục Tư Thành cũng không nói gì, nhận lấy cái túi nilon trong suốt đựng cá, giơ cao về hướng mặt trời nghiêm túc quan sát——

Cái ánh mắt nghiêm túc lại thâm tình đó thật chả khác gì thiểu năng.

Đồng Dao nhướng mắt: "Chủ sạp à, tôi và anh bạn này không phải như anh nghĩ——"

"bốp", bị người ta vỗ nhẹ vào gáy, câu nói của Đồng Dao lần thứ hai bị chen ngang, cô ngẩng đầu nhìn người mới một giây trước còn đang nghiêm túc quan sát cá vàng mà giờ đã mặt không cảm xúc dùng đôi con ngươi lạnh nhạt kia nhìn mình: "Nhìn gì? Tính tiền đi."
"..."

Đồng Dao mặt bất đắc dĩ moi từ trong túi ra một đồng xu rồi bỏ vào trong tay chủ sạp.

Lục Tư Thành liếc nhìn một cái, nhàn nhạt nói "đi thôi", rồi quay người rời đi, Đồng Dao đứng dậy xoay người đi theo—— Nhưng vào đúng lúc này có một người đẩy xe đẩy hàng đi cắt ngang qua giữa hai người, Đồng Dao đành phải dừng bước chân, đợi xe đẩy hàng kia đi qua, phía trước đã bị một đám người che mất tầm nhìn, Đồng Dao kiễng chân lên định nhìn xem Lục Tư Thành chạy đi đâu rồi thì đột nhiên từ bên hông có một bàn tay đưa ra kéo lấy cô: "Bên này, nhìn đi đâu?"

Đồng Dao lảo đảo ngả người lại gần anh ta.

"Nóng như vậy mà cô còn mặc áo sơ mi tay dài làm gì?"

Khi cách anh ta đủ gần, cô nghe thấy người đàn ông gần sát mình nhàn nhạt nói, cô ngẩn người ngước đầu lên, nhưng lại chẳng thấy chút biểu cảm nào trên mặt anh ta, anh ta xoay người đi về phía trước, một tay xách túi cá vàng, tay còn lại vẫn nắm lấy cổ tay người đằng sau không buông...
Cho đến khi hai người trở ra đến cổng vào chợ thú cưng, đã bớt đông người, anh ta mới lặng lẽ buông tay cô ra, ánh mắt vô định nhìn khắp nơi toàn là xe với người... Nhất thời không nhớ ra được xe mình đậu ở đâu, anh ta hơi cau mày: "Nơi này một lần đến tổn thọ ba năm, nếu cô muốn tôi chết sớm thì cứ để mèo của cô ăn cá của tôi nữa đi."

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao đang định nói gì đó thì ánh mắt lại bị mấy con mèo con ở chỗ bán mèo bên đường hấp dẫn —— Trong đó có một con mèo con được đặt trong một cái hộp giấy sơ sài, đang ngủ ngon lành dưới ánh mặt trời, bộ dáng ngốc nghếch vui vẻ giống như Bánh Nướng nhà cô năm đó...

Dưới chân Đồng Dao như có nam châm hút cô lại gần chỗ mèo con.

Lục Tư Thành đang đau đầu tìm xe, vừa quay đầu sang thì phát hiện người mới một giây trước còn đứng cạnh mình giờ đã không thấy đâu nữa, mày nhướng lên, ánh mắt chuyển sang bên đường thì tìm thấy đường giữa mặc váy ngắn áo sơ mi nhà anh, cùng với cái ổ của con vật lông lá trước mặt cô——
Nhất thời đầu càng đau.

Đi lên, đang định cảnh cáo cái người đang hai mắt long lanh hỏi giá mèo kia đừng có chạy lung tung, thì sau lưng hai người đột nhiên truyền đến một giọng con gái yểu điệu: "Ôi, mèo con đáng yêu quá đi!"

Ngay sau đó, một cái tay thò tới đẩy tay Đồng Dao ra, còn mình thì ôm con mèo con kia lên... Đồng Dao có một loại cảm giác khó chịu vì bị người ta đoạt lấy thứ đã gần tới tay, cau mày định nói "tôi đến trước mà", nhưng vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đàn ông cao to đứng cạnh cô nữ sinh xinh đẹp này, cách ăn mặc của anh ta cũng rất đẹp mắt, nhưng lại đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra nửa sống mũi cao thẳng cùng với đôi mắt to và hàng lông mày rậm——

Nhìn quen cực kỳ.

Đồng Dao "ơ" một tiếng, nghĩ hết nửa ngày vẫn không thể nhớ ra được người này là ai, mà cũng vào lúc này, cô nghe thấy Lục Tư Thành ở sau lưng cô chào hỏi người đàn ông này với giọng điệu không được tính là nhiệt tình, dùng tiếng Hàn nói chuyện.
Nghe cách phát âm, hình như gọi anh ta là anh gì đó.

...Anh Tae Ryun?

Đồng Dao ngẩn người, hồi lâu mới phản ứng được đây là vị jungle cứu thế của đội Đại Thanh, đang định lịch sự chào hỏi anh ta một câu thì cô gái cướp mèo của cô đã ôm mèo sáp tới, quấn lấy cánh tay của Heo Tae Ryun: "Anh, tặng em con này đi, em muốn con mèo con này, lúc không có anh thì còn có nó chơi chung với em!"

Tình tứ, cộng thêm dáng vẻ bám dính.

Cô em này còn không thèm nhìn Đồng Dao, chỉ nhìn Lục Tư Thành một cái, sau đó lại tập trung ánh mắt lên người Heo Tae Ryun.

Mà lúc này, Heo Tae Ryun không lên tiếng, nhìn nhìn Lục Tư Thành, lại cúi đầu nhìn Đồng Dao, sóng mắt trong đôi con ngươi tối màu lưu chuyển, cuối cùng lại trở về sự bình tĩnh—— Ngay cả hàn huyên vài câu cho phải phép cũng không có, Lục Tư Thành chào hỏi xong, kéo lấy Đồng Dao quay đầu rời đi.
Trước khi đi, Đồng Dao nghe thấy cô gái kia nhỏ giọng hỏi Heo Tae Ryun: "Người đó có phải là chessman không?"

Cô thậm chí còn không kịp nghe câu trả lời——Cô em này còn biết chessman? Người trong giới à? Vậy sao nhìn như không hề nhận ra cô cũng tỏ vẻ không quá quen thuộc với diện mạo của Lục Tư Thành?

Đồng Dao không tài nào hiểu nổi.

"...Đợi đã đợi đã, vội cái gì chứ, mèo của tôi, tôi đến trước mà!"

Lục Tư Thành tìm thấy xe, mở cửa xe: "Có con mèo mập kia là đủ rồi cô còn muốn nuôi thêm? Trong trụ sở hai con đã phiền lắm rồi, con thứ ba xin miễn."

"Hai con đâu ra?" Đồng Dao bị ấn đầu nhét vào trong xe, ngồi vào xong vẫn còn chưa chết tâm mà rướn cổ hỏi.

"Cô, và mèo."

".................Con mèo đó thật sự rất đáng yêu, giống như là em trai của Bánh Nướng——Đã bị ép phải nhìn người ta tình tứ với nhau lại còn bị cướp mèo, cơm tối nay tôi nuốt không trôi!" Đồng Dao quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.
"Tình tứ cái gì?"

"Jungler của Đại Thanh và bạn gái anh ta đó."

"Bạn gái anh ta là nữ MC của giải Liên Minh chuyên nghiệp Hàn Quốc, hôm qua hai người còn tình tứ với nhau trên facebook," Lục Tư Thành vừa nói vừa khởi động xe, "người cướp mèo của cô là ai thì tôi không biết, có lẽ là fan của đội Đại Thanh, kiểu chỉ xem các trận đấu của Đại Thanh hoặc là không xem thi đấu, chỉ theo đuổi game thủ, làm ô uế thanh danh các fan nữ của thể thao điện tử—— Đúng rồi, không phải cô ghét nhất chính là kiểu như vậy sao?"

"........??????"

Ý gì? Nɠɵạı ŧìиɦ à? Lén lút với fan? Đm đồ sở khanh!

Chuyện cô gái kia là sao thì bỏ qua một bên không nói, cái người tên Heo Tae Ryun kia, chẳng phải được tung hô là game thủ thuộc hình mẫu chàng trai ấm áp à?!

"Đúng, Heo Tae Ryun vẫn luôn là loại người này, bây giờ mời cô ngước đầu nhìn vào kính chiếu hậu xem biểu cảm của mình đi—— Thấy rõ chưa? Trên mặt mình viết to chữ lúng túng, nhìn thấy chưa? Giờ còn muốn bảo tôi theo học tiếng Trung ấm áp của anh ta nữa không?"
"........................"

"Muốn không?"

Đồng Dao đỏ mặt, nhìn dáng vẻ nếu không nghe được câu trả lời thì sẽ không đạp chân ga lái xe đi của Lục Tư Thành, rốt cuộc cũng chịu thua, cúi thấp đầu xuống, lắc lắc.

Lục Tư Thành hài lòng.

"Ừm, trước là Lee Hwan Suk, sau đó là Heo Tae Ryun, mắt nhìn người của cô không chuẩn, sau này biết điều mà ngậm miệng vào."

"...Sao bữa đó anh không nói tôi biết?"

"Tôi nói thì cô sẽ tin? Có mà lại nói tôi nếu không phải là vu khống ngậm máu phun người thì chính là ghen tị."

"..."

Ây da.

Có một đội trưởng quá hiểu mình đâm ra lắm lúc thật là mệt mỏi mà: ngay khi bị tóm được nhược điểm chính là một bữa cảm thụ sâu sắc về bài học giáo dục tư chất, không hề mảy may có lấy một cơ hội để phản kháng nào.

Chú thích:

(1) Moses tách biển: câu chuyện về việc giải cứu người dân Do Thái của Moses, ông đã mượn quyền năng của Chúa để thực hiện nhiều phép lạ trong đó có tách biển, cụ thể là Biển Đỏ, để người dân có thể đi qua đó trước khi quân Ai Cập kịp đuổi tới. Thím nào muốn tìm hiểu kỹ hơn thì google nha.

back top