Khi Em Mỉm Cười

Chương 73

Chương 73: Nồi nào úp vung nấy
[Bàn tròn vo: Tại sao để em nhìn thấy.]

[Bàn tròn vo: Tại sao cứ phải để em nhìn thấy.]

[Bàn tron vo: Ông đây một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày số lần dậy sớm không quá năm bữa, tại sao lại cứ nhắm đúng mấy ngày này mà làm đau mắt em——...... Ơ mà khoan, hay là thật ra hai người ngày nào cũng......]

[Bàn tròn vo: 눈 _ 눈]

[Bàn tròn vo: Em muốn báo cảnh sát.]

Điện thoại cứ reo lên liên hồi, Đồng Dao trơ mắt nhìn nội dung của nó càng ngày càng đi xa, càng ngày càng lệch lạc, càng ngày càng quá đáng, cuối cùng nhịn không nổi nữa, ném điện thoại của Lục Tư Thành qua một bên, giơ tay kéo bàn tay đang ấn đầu mình ra——

Lục Tư Thành nằm mơ thấy một nữ quỷ mặt mày dữ tợn đang kéo tay anh muốn anh cùng nằm trên đường ray xe lửa tự tử, trong lòng hoảng hốt giữ lấy cái tay lạnh như băng của nữ quỷ kia—— Đồng thời giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra, vừa nhìn đã thấy ngay con mèo mập kia đang ngồi trên bàn trà mắt long lanh nhìn anh, mà thứ anh đang giữ trong tay là...

Tay của đường giữa nhà anh.

Lúc này, một tay cô chống vào mép ghế sofa, cả người nghiêng về một bên, đầu tóc bù xù giống như mới bị người khác ngược đãi, cổ tay của tay còn lại đang bị anh giữ chặt, cổ tay trắng nõn bị siết chặt hằn lên dấu năm đầu ngón tay đo đỏ——

Đồng Dao đang cúi người, khoảng cách giữa hai người cực gần.

Lục Tư Thành: "..."

Lục Tư Thành: "Ơ đệt!"

Khuôn mặt đẹp trai luôn lạnh lùng đó xuất hiện sự hoang mang hiếm thấy, anh ta quăng cái cổ tay đang nắm trong tay ra, cả người giật bắn lùi vào trong một góc sofa: đủ thấy anh ta đang hoảng đến mức nào.

Đồng Dao: "????????????"

Lục Tư Thành: "Cô làm cái gì vậy? Người khác đang ngủ cô sáp lại gần như vậy làm gì?"

Đồng Dao nâng tay lên nhìn dấu ngón tay đỏ đỏ ở cổ tay mình, lại nhìn đội trưởng đang mang vẻ mặt như vừa mới bị đùa bỡn... Cố nhìn xuống ý nghĩ muốn tát anh ta một cái thật đau, chỉ chỉ trên lầu, mặt liệt, nói: "Tôi xuống lầu muốn nhìn xem con mèo của tôi có còn sống không..."

Con ngươi màu nâu sậm của Lục Tư Thành hơi co lại, vẫn là dáng vẻ không tin: "Tự nhiên lại đi nhìn xem mèo có còn sống không? Đây là cái cớ kiểu gì vậy, mèo đang khỏe mạnh thì làm sao mà chết được?"

Đồng Dao "ồ" một tiếng, gật đầu, trong lòng nghĩ tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Vậy nên lại nhấn giọng: "Tôi xuống lầu nhìn xem con mèo của tôi có phải đã bị anh bóp chết rồi nhét vào bồn cầu chuẩn bị xối trôi rồi không——"

Lục Tư Thành: "..."

Đồng Dao: "Kết quả phát hiện anh ngủ mà vẫn để máy mở, thời gian live stream đã được mấy tiếng đồng hồ, khắp phòng live stream đều là dấu hỏi chấm với chất vấn, thế nên tôi tắt giúp anh—— Sau đó xuất phát từ lòng hảo tâm, sợ anh bị lạnh, nên tìm một tấm thảm lông cho anh."

Đồng Dao chỉ chỉ cái thảm trên đầu gối Lục Tư Thành.

Đồng Dao: "Đang đắp cho anh thì anh một lời không hợp nhấn mặt tôi vào bụng anh cmnl."

Đồng Dao chỉ chỉ đầu mình: "Lại còn vò tóc tôi nữa."

Lục Tư Thành: "Sao có thể?"

Đồng Dao: "Anh tưởng tôi là Bánh Nướng."

Lục Tư Thành: "...Làm sao——"

Đồng Dao: "Cuối cùng, cái kết là bị tiểu Bàn nhìn thấy rồi."

Đồng Dao nhặt điện thoại của Lục Tư Thành lên, ném cho anh ta—— Anh ta vươn tay vững vàng tiếp lấy, nhìn WeChat của mình, sắc mặt từ mờ mịt biến thành kinh ngạc cuối cùng quay trở lại trầm mặc, dưới ánh mắt nghiêm túc chăm chú của Đồng Dao, anh ấn một dãy số điện thoại, đầu dây bên kia reo hai hồi thì có người nghe máy, Lục Tư Thành "a lô" một tiếng, nói: "Mập? Lúc nãy chú nhìn nhầm rồi, bọn anh không làm gì hết—— Nếu muốn làm gì đó thì ai lại đi làm ở phòng khách? Chú không mang não nhưng anh thì có."
Nói xong cúp luôn máy.

Đồng Dao: "Giọng điệu của anh nếu không hung dữ như vậy thì có lẽ sẽ càng có sức thuyết phục hơn đó—— Ngay cả tôi mà còn cảm thấy anh chỉ đang ngụy biện thôi."

"Ồ," Lục Tư Thành nói, "Cô cảm thấy tiểu Bàn tưởng chúng ta đang làm gì?"

Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành: "Còn thấy giống ngụy biện nữa không?"

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao cúi đầu, câm như hến.

Lục Tư Thành ngáp một cái, vén tấm thảm trên người ra, đứng dậy, đi đến chỗ tủ lạnh mở tủ lấy một lon coca, uống một ngụm, nhìn người đang nghiêng người nghiêm túc nhìn mình, dừng một chút, giống như mới sực nhớ ra chuyện gì: "Tìm tôi có việc gì?"

Đồng Dao: "...Hôm nay là thứ ba."

Lục Tư Thành: "Ừm."

Đồng Dao: "Không có trận đấu tập nào."

Lục Tư Thành: "Ừ?"

Đồng Dao có vẻ mất tự nhiên mà vén tóc rối ra sau tai, ánh mặt trời chiếu vào, từ góc độ của Lục Tư Thành có thể nhìn thấy một bên gò má trắng đến gần như trong suốt của cô—— Ngay lúc này, dái tai cô hiện lên một màu hồng rất đáng yêu...
Lục Tư Thành dời ánh mắt, ngửa đầu uống một ngụm coca lạnh, yết hầu chuyển động.

Hồi lâu, anh mới nghe thấy đường giữa nhà anh ở cách đó không xa chậm rãi nói: "Định nói dù sao hôm nay cũng không có việc gì, hay là chúng ta đi đến chợ thú cưng(1), tôi đền cho anh con cá vàng—— Nhưng mà hôm qua anh lại thức cả đêm đấu xếp hạng, tôi thấy hay là——"

Lục Tư Thành: "..."

Keng.

Anh ném lon coca rỗng vào thùng rác, tiếng động của cái lon khi rơi vào thùng rác cắt ngang câu nói của Đồng Dao, anh ngẩng đầu quét mắt nhìn cô nhóc đang ngồi trên thảm cạnh sofa, hồi lâu, nhạt nhạt nói: "Được đó, đợi tôi nửa tiếng, tắm rửa thay quần áo."

Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành cúi đầu nhìn tay mình, vê vê ngón tay, sau đó không hề nể mặt mà nói: "Phiền cô cũng đi gội đầu rồi hẵng ra ngoài."
Đồng Dao: "..."

Cho đến khi Lục Tư Thành lên lầu, mở cửa, đóng cửa.

Tiếng cửa vang lên cái "cạch", cô gái ngồi cứng đờ cạnh sofa mới run lên một chút, như thế giờ mới kịp phản ứng lại—— Đầu óc không nghe theo sự khống chế khó khăn hoạt động lại, mất một lúc lâu cô mới có phản ứng: ......Lục Tư Thành đồng ý rồi, sẽ đi, chợ thú cưng.

Đồng Dao: "........."

Trong đầu như có gì vừa mới nổ tung ra, thậm chí quên cả phản bác lại anh ta, đầu cô không có nhờn tí nào hết, chê cái rắm, đầu óc đã bị mấy chữ to đùng "anh ta đồng ý đi chợ thú cưng" chiếm cứ, Đồng Dao cả người nhẹ bẫng, đứng dậy, lúc bay lên lầu, dưới chân như đang giẫm lên đám mây bảy sắc——

Giẫm lên nó nói không chừng còn có thể cưới được vị anh hùng cái thế nào đó về nhà.

...

Lên lầu, tắm rửa, đi tiểu, bôi kem dưỡng, sấy tóc, thoa sữa dưỡng thể, trang điểm.
Đồng Dao mở tủ quần áo của mình ra xem, toàn là áo thun với quần đùi, cô tuyệt vọng đóng tủ lại—— Mấy giây sau, cô đành chấp nhận sự thật là mình chỉ có nhiêu đây đồ, vậy nên lại lặng lẽ mở tủ quần áo ra, lục tìm trong đống quần áo "không phải màu đen cũng không phải màu trắng", "trước ngực không được in mấy chữ kỳ quái", "nhân vật hoạt hình mặt mũi quá dữ tợn", "không phải đồng phục", "có khác gì quần áo của đàn ông không" v.v, cuối cùng cô nhìn đống áo sơ mi đến ngay cả học sinh cấp ba cũng cảm thấy đơn điệu ở trên giường, im lặng suy nghĩ.

Áo lúc mặc mới biết là quá thiếu.(2)

Quần lúc dùng mới tiếc hận trước kia.

Đạp đống quần áo trên giường ra, Đồng Dao nhảy lên giường lăn lộn một vòng, cầm lấy điện thoại đau lòng nhắn tin cho Kim Dương "rốt cuộc tớ có phải là con gái không", cuối cùng, ngay khi vừa ấn gửi, cô đột nhiên ngơ ra——
Hai mắt sáng rực.

Cô bật dậy, lôi vali ở trong tủ quần áo ra, mở vali moi từ dưới đáy ra một cái áo sơ mi kẻ sọc nhỏ màu xanh trắng, và một cái chân váy xếp ly tối màu——bộ đồ này là quà sinh nhật Kim Dương tặng vào năm ngoái——Áo sơ mi và chân váy là một bộ, dưới gấu váy và trên áo sơ mi đều có hình đầu một chú gấu con hoạt hình: đây là cái gọi là "giới hạn cuối cùng" của Kim Dương đối với "phong cách học sinh tiểu học".

Đồng Dao nhanh chóng mặc áo và váy vào, chạy tới trước gương nhét áo vào trong váy, chỉnh xong đâu vào đấy thì quay một vòng trước gương, eo thon, chân thẳng, cùng với chưa ăn sáng nên cái bụng bằng phẳng không bị phình ra...

Cực kỳ hài lòng mà ngắm nhìn mình một hồi, sau khi nhìn đồng hồ thì vội vội vàng vàng cầm lấy cái túi xách dây xích màu đen ngày thường ít khi dùng rồi đi ra ngoài, cơ mà lúc chạm vào tay nắm cửa thì lại đột nhiên lùi lại.
Trở lại trước gương, đảm bảo lông mi không bị vón cục, phấn má hồng màu sắc hài hòa, son môi không đậm không nhạt, cô cầm lấy chai tinh dầu trên bàn trang điểm, bôi lên phần tóc bị hư tổn——

Mùi tinh dầu dưỡng tóc thoang thoảng quanh mũi.

Đồng Dao xách túi, lấy ra một hộp giày màu vàng mới tinh từ dưới gầm giường——Mở hộp, bên trong là một đôi dép đế bánh mì màu đen, mũi vuông, bèo nhún, mặt dưới của bèo nhún là màu hồng, nửa sau dép có quai màu đen, quai dép ôm lấy chân, tôn lên đường cong của gan bàn chân...

Đây là đôi thay thế cho đôi sandals hoa sơn trà bị hư lần trước, Kim Dương tặng cho cô vì không thể chịu nổi kẻ keo kiệt là cô suốt ngày líu ríu bên tai.

Đồng Dao xỏ chân vào, cảm thấy rất vừa ý, tròn mắt nhìn chân mình cứ như bất ngờ dài ra thêm năm xen-ti-mét, hơn nữa đi bằng dép đế bánh mì sẽ không bị nhanh mỏi chân, đối với một người không thể đi được giày cao gót như cô mà nói dép đế bánh mì là một người bạn cực kỳ thân thiết—— hài lòng cởi dép ra, xách trong tay, mở cửa, luồn ra khỏi cửa như con lươn, rón rén chạy xuống lầu...
Tim đập rất nhanh.

Hết sức kỳ vọng vào dáng vẻ của mình khi đứng trước mặt người đó——

Lúc này tầng trệt trụ sở đã có mấy người dậy rồi.

Tiểu Thụy thấy Đồng Dao xuống lầu, vội vàng nhét Bánh Nướng đang treo nửa người ở cạnh chuồng vào lại trong chuồng, giấu đồ hộp trong tay ra sau lưng—— Đang định nói gì đó, một giây sau, ánh mắt dừng lại ở gấu váy và đôi chân thẳng tắp trắng nõn của cô gái đang đi xuống cầu thang.

Tiểu Thụy: "??? Vụ gì đây? Trụ sở chúng ta có con gái từ khi nào vậy?"

Đồng Dao còn chưa kịp trả lời, chỉ mới giơ tay lên làm động tác muốn ném dép, giữa lúc hoảng hốt, tiểu Thụy còn kịp nhìn thấy biểu tượng nhãn hiệu trên dép——

Lúc này, cửa phòng Lục Tư Thành cũng mở ra.

Áo thun màu đen, quần jeans tối màu, vai rộng hông hẹp lộ ra rõ ràng, chiếc quần jeans được cắt may tinh tế giúp phô ra toàn bộ ưu thế của đôi chân dài—— Tóc anh vẫn còn hơi ướt chứng tỏ là chỉ mới vừa tắm xong, đám râu mấy ngày không cạo giờ cũng đã biến mất gọn gàng sạch sẽ, nhoài người bám vào cầu thang nhìn Đồng Dao đang đứng dưới lầu một hồi: "Đợi lâu không?"
Đồng Dao: "Vừa mới xuống."

Đồng Dao đặt dép xuống, cúi người đi vào.

Lục Tư Thành đi xuống lầu, quét mắt nhìn dép Đồng Dao xách trong tay, quay người không chọn giày thể thao hay dép lê, mà là mò trong tủ giày lấy ra một đôi giày lười màu đen bên trên có cặp mắt quái vật hình tam giác màu vàng, cúi đầu đi giày.

Tiểu Thụy: "??????"

...excuse me?

Đi có đôi giày thôi mà còn phải chọn hãng là thế éo nào?

Giám đốc đội lại càng thêm mông lung giữa một đấu dấu hỏi chấm đen thùi.

Cho đến khi hai người đi xong giày, sóng vai nhau đi ra khỏi cửa trụ sở.

Tiểu Thụy vẫn đứng tại chỗ, giữ nguyên tư thế lạc trôi giữa dòng đời: "Đây là biến gì đấy?"

Sau lưng cậu ta, cái mông mặc quần Ultraman đang uốn éo tìm thức ăn trong tủ lạnh chợt dừng lại, tiểu Bàn ngẩng đầu: "Biến gì là biến gì?"
Tiểu Thụy: "Song C của đội chúng ta đi đâu thế?"

Tiểu Bàn: "Bảo là đi chợ thú cưng mua cá."

Tiểu Thụy: "Gì?"

Tiểu Bàn: "Bảo là đi chợ thú cưng mua cá đó."

Tiểu Thụy: "Bên cạnh chợ thú cưng là cục dân chính hay là bên cạnh cục dân chính là chợ thú cưng?"

Tiểu Bàn: "..."

Tiểu Thụy: "Hè đến rồi, lại đến mùa tán tỉnh của các loài động vật nhỏ rồi......Là hẹn hò đó, đồ ngốc, là hẹn hò! Đcm, hai người này, thật là trắng trợn mà, mặc dù thật ra câu lạc bộ cũng chưa nói là không cho phép...nhưng mà, aiya, đm, sao mà tức quá vậy nè? Đầu năm nay thiểu năng và học sinh tiểu học cũng đã có thể nồi nào úp vung nấy mà đi hẹn hò rồi, mà tôi, một người bình thường như tôi lại vẫn phải làm chó độc thân!!!"

Chú thích:

(1) Chợ thú cưng của Trung Quốc không chỉ bán mỗi chó với mèo như ở Việt Nam mà còn bán các loại động vật khác và cả hoa hòe các thứ nữa. Bạn nào muốn biết thêm thì có thể google từ khóa 花鸟市场 /hua niao shi chang/ (nghĩa là Chợ hoa điểu (điểu nghĩa là chim), mình thấy để tên này có vẻ khó hiểu quá mà nó cũng không có tên tiếng Anh chính thức, người dân bên đó cũng dịch từng từ rồi ghép lại với nhau: Flowers and Birds Market, với cả Việt Nam mình cũng có khái niệm Chợ thú cưng nên mình để cho nó dễ hiểu.
(2) Nguyên văn: 衣到穿时方恨少 – 裙到用时悔当初 (Phiên âm: Y đáo xuyên thời phương hận thiểu – Quần đáo dụng thời hối đương sơ; Dịch nghĩa: áo đến khi mặc mới biết là quá ít – Quần đến khi dùng mới hối hận ngày xưa sao không chăm chút đầu tư hơn). Đây là hai câu thơ chế từ hai câu khác: 书到用时方恨少 – 人到穷时悔当初 (Phiên âm: Thư đáo dụng thời phương hận thiểu – Nhân đáo cùng thời hối đương sơ; Dịch nghĩa: Kiến thức học trong sách đến lúc thực sự vận dụng mới biết là quá ít ỏi – Con người đến lúc nghèo khổ bần hàn thì mới hối hận khi xưa đã không chịu cố gắng).

*Riêng câu thơ 书到用时方恨少 thì vế sau của nó vốn là事非经过不知难 (phiên âm: Sự phi kinh qua bất tri nan; dịch nghĩa: Chưa trải qua thì sẽ không biết được cái khó khăn của sự việc/việc làm). Có lẽ người của thế hệ sau đã thêm vào cho nó một vế đối mới.
Mị không biết làm thơ nên dịch thơ không ra vần điệu gì, các chụy em thông cảm nhé T^T.

**Note: chương sau hơn 3000 chữ mà tớ hơi bận nên chắc hôm nay chỉ có từng này thôi, mai mình sẽ đăng luôn 74 75 nhé! ^^

back top