Chương 72: Trách em quá ngây thơ
Lục Tư Thành nhét túi mua hàng vào trong lòng Đồng Dao, cởi giày rồi đi thăm con trai của anh ta.
Đồng Dao mở túi thò đầu vào nhìn, bên trong chẳng có gì cả, chỉ có một túi khoai tây chiên và một hộp băng cá nhân, giống như có treo một cái biển "dành riêng cho Đồng Dao" vậy... Điều này càng khiến Đồng Dao cảm thấy tội lỗi hơn, xách túi lẽo đẽo theo sau mông Lục Tư Thành, thấy một tay anh ta nâng bể cá lên nhìn, Đồng Dao "aizz" một tiếng ——
Lục Tư Thành xoay người.
Đồng Dao lùi về sau một bước lớn: nói thật, có chút sợ anh ta trong cơn nóng giận ụp cả bể cá lên đầu cô.
Cô căng thẳng nhìn Lục Tư Thành, từ kẽ răng nặn ra ba chữ "tôi sai rồi", lúc này tiểu Bàn nhận ra được chuyện gì đã xảy ra, rất có tinh thần đồng đội mà tiến lên chi viện: "Lạc quan chút nào, nghĩ xem biết đâu cá của anh mọc cánh bay mất thì sao —— Biển Bắc có cá tên là Côn (1)..."
Lục Tư Thành nâng mí mắt quét mắt nhìn cậu ta một cái. Cậu ta rất thiếu nghị lực mà ngậm miệng lại, Lục Tư Thành đặt bể cá về lại chỗ cũ, đeo tai nghe lên, cắm dây cắm bàn phím và chuột: động tác lưu loát, từng cái giơ tay nhấc chân để lộ ra tâm tìm không lấy gì làm vui vẻ.
——Trong suốt quá trình đó Đồng Dao cụp đuôi làm rùa rụt cổ, một cái rắm cũng không dám thả.
Đợi Lục Tư Thành ngồi xuống, mở game, cô mới đứng dậy, dịch ghế của mình sang bên cạnh, cùng lúc đó nghe thấy Lục Tư Thành nói ba chữ: "Băng cá nhân."
Đồng Dao: "..."
Ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, mắt vẫn đang chăm chú nhìn màn hình không hề quay đầu qua, cô "ồ ồ" hai tiếng lấy băng cá nhân từ trong túi ra, dán lên gót chân máu thịt lẫn lộn của mình, sau đó mở live stream——
Phòng live stream nhanh chóng trở nên náo nhiệt, các khán giả xem live stream của cô phát hiện hôm nay smiling bự bự ngồi rất xiêu vẹo, như thể sắp lọt ra khỏi phạm vi của camera, vậy nên lao nhao hỏi cô xem có chuyện gì.
Đồng Dao: "Vị trí bên cạnh có sát khí, quá mãnh liệt, sắp cứa cả vào tôi rồi."
[...Má ơi đần thối.]
[Đồ ngốc này sao lại hổ báo đến mức có thể đánh cho mấy con bitch kia kêu gào khóc lóc được vậy chứ? Tôi thích.]
[hhhhhhhhhhh vợ à chuyện gì thế em?]
[Cô vẫn chưa ra khỏi địa ngục băng giá à?]
[Buổi chiều có fan nói hai người rõ ràng đã làm hòa rồi, ở bãi đậu xe, đội trưởng đội cô bao che con cái lắm mà.]
Đồng Dao: "Phải phải phải, đã có một khoảnh khắc tôi thoát ra khỏi địa ngục băng giá rồi, nhưng mà giờ tôi lại trở về đó——Nhưng mà lần này không phải lỗi tại tôi, là do Bánh Nướng cái con vật lông lá kia—— Đúng, chính là con mèo muốn tìm chết đó đó, nó nhân lúc trụ sở không có ai đi gank cá của đội trưởng đội tôi rồi..."
Đồng Dao vừa nói vừa nhìn Lục Tư Thành đeo tai nghe đang đấu xếp hạng, nuốt một ngụm nước bọt, lại nhìn bình luận——
Đồng Dao: "Tôi xin lỗi rồi, xin lỗi tất nhiên là phải có rồi, nếu không thì sao?"
Đồng Dao: "Nhưng mà nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì nữa."
Đồng Dao: "Vậy nên Bánh Nướng vào tù rồi, ừm, tôi nhốt nó vào chuồng rồi—— Úp mặt vào tường tự kiểm điểm, yêu cầu hối cải, còn có lần sau thì sẽ cho nó về vườn luôn... Không phải là tôi nhẫn tâm, cá vàng người ta đến trước, bơi tới bơi lui ngon lành cả mấy thế kỷ rồi, nó dựa vào đâu mà một lời không hợp ăn luôn người ta, đúng không?"
Đồng Dao vừa nói vừa liếc mắt nhìn bể cá của Lục Tư Thành, trên mặt nước vẫn còn mấy cọng lông mèo, Đồng Dao chột dạ, vươn tay kéo bể cá lại—— Lục Tư Thành kéo tai nghe xuống: "Làm gì?"
Đồng Dao dùng ngón tay quấy quấy mặt nước, sau đó lấy ra: "Lông mèo... Tôi đi thay nước giúp anh."
Lục Tư Thành mặt không cảm xúc: "Để xuống."
Đồng Dao nghiêm túc để bể cá về đúng chỗ cũ.
Buổi tối trước khi đi ngủ, cô dùng âm lượng mà dù Lục Tư Thành đeo tai nghe vẫn có thể nghe thấy để nói với tất cả mọi người, Bánh Nướng bị giam lại rồi, không có tự do cũng không có đồ hộp, đến khi nào nó nhận ra được sai lầm của mình thì thôi—— Lúc đi ngang qua chuồng mèo, nguyên cái mặt của Bánh Nướng ép sát vào chuồng, thịt mỡ lòi cả ra, kêu meo meo, Đồng Dao cắn răng nhẫn tâm đi ngang qua: Lúc này mà còn bao che, thì không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai sẽ không chỉ có một mình Bánh Nướng.
Đồng Dao lên lầu tắm rửa, tắm xong đi ra đọc tin nhắn WeChat của Kim Dương——
[Mẹ của A Mao: ..............Bánh Nướng tìm chết à?]
[Mẹ của A Mao: Đội trưởng đội cậu tìm cá Piranha(2) non trên Taobao... Tìm cực kì nghiêm túc, bà đây cười đến nỗi điện thoại đập luôn vào mặt.]
Đồng Dao: "..."
...
Một đêm này đối với Đồng Dao mà nói là đêm không ngủ.
Cô không những phải làm quen với sự cô đơn của việc "mèo không ngủ bên cạnh" lại còn phải lúc nào cũng lo sợ mèo của cô và đội trưởng của cô, một người một mèo ở tầng dưới liệu có xảy ra chuyện mưa tanh gió máu gì không——
Cả đêm ác mộng, vậy nên hôm sau trời vừa sáng là cô đã rời giường rồi.
Xuống lầu thì phát hiện chuồng mèo trống không, con mèo đáng lẽ phải ở trong đó úp mặt vào tường kiểm điểm đã không cánh mà bay rồi, trong lòng nhảy dựng lên sợ sẽ nhìn thấy thi thể mèo trong thùng rác—— Vội vàng tìm khắp trụ sở một lượt, cuối cùng tìm thấy mèo của cô ở trên sofa phòng khách: giờ này phút này nó lông da không hao tổn gì, đang an tĩnh ngồi trên người của ai đó, oán trách nhìn Đồng Dao – người hôm qua đã nhốt nó vào chuồng...
Quả là phẩm chất của một kẻ ăn cháo đá bát mà.
Đã vượt ngục lại còn dám trừng mắt.
Mà Bánh Nướng phách lối như vậy có lẽ là có liên quan đến tấm đệm quyền lực dưới chân nó—— Lúc này, dưới cái mông xù xù của nó, đội trưởng ZGDX đang nằm trên sofa, anh ta nhắm mắt, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, bụng phồng lên xẹp xuống đều đều, mỗi lần lên xuống lông mi cũng sẽ hơi rung lên.
Hẳn là anh ta đang ngủ rất ngon...
Ngay cả một con mèo hơn năm ký ngồi trên bụng mà cũng không biết nữa cơ mà.
Đồng Dao thấy máy tính của anh ta vẫn đang mở, màn hình là giao diện hàng chờ đấu rank... Có lẽ là mấy lần không nhấn xác nhận vào trận, bây giờ acc của anh ta bị rơi ra khỏi hàng chờ.
Chắc là đấu xếp hạng cả đêm, đấu xong mới phát hiện trời đã sáng vậy nên tìm đại một chỗ rồi nằm xuống ngủ.
...Nghiện game điển hình.
Đồng Dao bước đi thật khẽ đến chỗ máy tính, giúp anh ta đăng xuất game, tắt máy, xoay người lấy tấm thảm trải ghế trên một cái sofa khác, xua Bánh Nướng ra, mèo "mao" một tiếng nhảy từ trên bụng anh ta xuống đất. Đồng Dao cầm thảm cúi người định đắp cho anh ta——
Lúc này, một bàn tay to duỗi ra, giữ lấy gáy của cô, ấn đầu cô xuống, Đồng Dao bất ngờ bị ấn, mặt vùi vào phần bụng săn chắc của anh ta, cùng lúc đó, nghe thấy anh ta mơ mơ màng màng, nói: "Muốn nằm thì nằm cho đàng hoàng, còn lộn xộn nữa thì xéo."
Nói xong, vuốt tóc Đồng Dao, cứ như là đang nựng mèo vậy.
Cả người Đồng Dao cứng đờ, hai tay bám lấy viền ghế sofa, mặt vùi vào bụng anh ta, cách một cái thảm và lớp áo mỏng, hai tầng vải này có cũng như không, cô hít thở, quanh mũi toàn là mùi của anh ta.
——Giờ mà có ai nhìn thấy thì bà đây có lẽ là nhảy xuống sông Hằng cũng...
Đồng Dao còn chưa nghĩ xong "cũng" thế nào.
Thì trên lầu bất ngờ vang lên tiếng mở cửa, tiểu Bàn vẻ mặt ngái ngủ, trên người mặc áo ba lỗ màu trắng cộng thêm quần đùi Ultraman, tay thò vào quần gãi gãi mông: "Thành ca, anh mẹ nó sao còn chưa đi ngủ, em đã ngủ được một giấc——"
Tiểu Bàn đột nhiên im bặt.
Bởi vì bàn tay to kia vẫn còn đè ở sau gáy, Đồng Dao thậm chí còn không có cơ hội ngẩng đầu giải thích với tiểu Bàn một câu, một giây sau, tiểu Bàn đã lẩm bẩm "tôi vẫn còn chưa tỉnh ngủ đâu giờ đang mộng du", xoay người về phòng.
Mấy giây sau, điện thoại của Lục Tư Thành reo lên.
Đồng Dao ngọ nguậy vươn tay ra, lấy điện thoại của anh ta ở trên sofa lại xem——
[Bàn tròn vo: Không ngờ anh lại là kiểu đội trưởng như vậy, trách em quá ngây thơ.]
Chú thích:
(1) Nguyên văn: "北冥有鱼,其名为鲲" (Bắc Minh hữu ngư, kỳ danh vi Côn). Có nguồn gốc từ phần Tiêu Dao Du trong Nam Hoa Kinh: "Biển Bắc có cá tên là Côn. Côn lớn không biết mấy nghìn dặm; Biến thành chim tên là Bằng. Lưng của Bằng cũng lớn không biết mấy nghìn dặm; Vỗ cánh bay lên, đôi cánh sải ra như đám mây che phủ lấy bầu trời."
* Bắc Minh có tên gọi khác là biển Bắc.
(2) Cá Piranha: một loài cá ăn thịt người có nguồn gốc từ vùng Amazon, Nam Mỹ.
Lục Tư Thành nhét túi mua hàng vào trong lòng Đồng Dao, cởi giày rồi đi thăm con trai của anh ta.
Đồng Dao mở túi thò đầu vào nhìn, bên trong chẳng có gì cả, chỉ có một túi khoai tây chiên và một hộp băng cá nhân, giống như có treo một cái biển "dành riêng cho Đồng Dao" vậy... Điều này càng khiến Đồng Dao cảm thấy tội lỗi hơn, xách túi lẽo đẽo theo sau mông Lục Tư Thành, thấy một tay anh ta nâng bể cá lên nhìn, Đồng Dao "aizz" một tiếng ——
Lục Tư Thành xoay người.
Đồng Dao lùi về sau một bước lớn: nói thật, có chút sợ anh ta trong cơn nóng giận ụp cả bể cá lên đầu cô.
Cô căng thẳng nhìn Lục Tư Thành, từ kẽ răng nặn ra ba chữ "tôi sai rồi", lúc này tiểu Bàn nhận ra được chuyện gì đã xảy ra, rất có tinh thần đồng đội mà tiến lên chi viện: "Lạc quan chút nào, nghĩ xem biết đâu cá của anh mọc cánh bay mất thì sao —— Biển Bắc có cá tên là Côn (1)..."
Lục Tư Thành nâng mí mắt quét mắt nhìn cậu ta một cái. Cậu ta rất thiếu nghị lực mà ngậm miệng lại, Lục Tư Thành đặt bể cá về lại chỗ cũ, đeo tai nghe lên, cắm dây cắm bàn phím và chuột: động tác lưu loát, từng cái giơ tay nhấc chân để lộ ra tâm tìm không lấy gì làm vui vẻ.
——Trong suốt quá trình đó Đồng Dao cụp đuôi làm rùa rụt cổ, một cái rắm cũng không dám thả.
Đợi Lục Tư Thành ngồi xuống, mở game, cô mới đứng dậy, dịch ghế của mình sang bên cạnh, cùng lúc đó nghe thấy Lục Tư Thành nói ba chữ: "Băng cá nhân."
Đồng Dao: "..."
Ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, mắt vẫn đang chăm chú nhìn màn hình không hề quay đầu qua, cô "ồ ồ" hai tiếng lấy băng cá nhân từ trong túi ra, dán lên gót chân máu thịt lẫn lộn của mình, sau đó mở live stream——
Phòng live stream nhanh chóng trở nên náo nhiệt, các khán giả xem live stream của cô phát hiện hôm nay smiling bự bự ngồi rất xiêu vẹo, như thể sắp lọt ra khỏi phạm vi của camera, vậy nên lao nhao hỏi cô xem có chuyện gì.
Đồng Dao: "Vị trí bên cạnh có sát khí, quá mãnh liệt, sắp cứa cả vào tôi rồi."
[...Má ơi đần thối.]
[Đồ ngốc này sao lại hổ báo đến mức có thể đánh cho mấy con bitch kia kêu gào khóc lóc được vậy chứ? Tôi thích.]
[hhhhhhhhhhh vợ à chuyện gì thế em?]
[Cô vẫn chưa ra khỏi địa ngục băng giá à?]
[Buổi chiều có fan nói hai người rõ ràng đã làm hòa rồi, ở bãi đậu xe, đội trưởng đội cô bao che con cái lắm mà.]
Đồng Dao: "Phải phải phải, đã có một khoảnh khắc tôi thoát ra khỏi địa ngục băng giá rồi, nhưng mà giờ tôi lại trở về đó——Nhưng mà lần này không phải lỗi tại tôi, là do Bánh Nướng cái con vật lông lá kia—— Đúng, chính là con mèo muốn tìm chết đó đó, nó nhân lúc trụ sở không có ai đi gank cá của đội trưởng đội tôi rồi..."
Đồng Dao vừa nói vừa nhìn Lục Tư Thành đeo tai nghe đang đấu xếp hạng, nuốt một ngụm nước bọt, lại nhìn bình luận——
Đồng Dao: "Tôi xin lỗi rồi, xin lỗi tất nhiên là phải có rồi, nếu không thì sao?"
Đồng Dao: "Nhưng mà nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì nữa."
Đồng Dao: "Vậy nên Bánh Nướng vào tù rồi, ừm, tôi nhốt nó vào chuồng rồi—— Úp mặt vào tường tự kiểm điểm, yêu cầu hối cải, còn có lần sau thì sẽ cho nó về vườn luôn... Không phải là tôi nhẫn tâm, cá vàng người ta đến trước, bơi tới bơi lui ngon lành cả mấy thế kỷ rồi, nó dựa vào đâu mà một lời không hợp ăn luôn người ta, đúng không?"
Đồng Dao vừa nói vừa liếc mắt nhìn bể cá của Lục Tư Thành, trên mặt nước vẫn còn mấy cọng lông mèo, Đồng Dao chột dạ, vươn tay kéo bể cá lại—— Lục Tư Thành kéo tai nghe xuống: "Làm gì?"
Đồng Dao dùng ngón tay quấy quấy mặt nước, sau đó lấy ra: "Lông mèo... Tôi đi thay nước giúp anh."
Lục Tư Thành mặt không cảm xúc: "Để xuống."
Đồng Dao nghiêm túc để bể cá về đúng chỗ cũ.
Buổi tối trước khi đi ngủ, cô dùng âm lượng mà dù Lục Tư Thành đeo tai nghe vẫn có thể nghe thấy để nói với tất cả mọi người, Bánh Nướng bị giam lại rồi, không có tự do cũng không có đồ hộp, đến khi nào nó nhận ra được sai lầm của mình thì thôi—— Lúc đi ngang qua chuồng mèo, nguyên cái mặt của Bánh Nướng ép sát vào chuồng, thịt mỡ lòi cả ra, kêu meo meo, Đồng Dao cắn răng nhẫn tâm đi ngang qua: Lúc này mà còn bao che, thì không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai sẽ không chỉ có một mình Bánh Nướng.
Đồng Dao lên lầu tắm rửa, tắm xong đi ra đọc tin nhắn WeChat của Kim Dương——
[Mẹ của A Mao: ..............Bánh Nướng tìm chết à?]
[Mẹ của A Mao: Đội trưởng đội cậu tìm cá Piranha(2) non trên Taobao... Tìm cực kì nghiêm túc, bà đây cười đến nỗi điện thoại đập luôn vào mặt.]
Đồng Dao: "..."
...
Một đêm này đối với Đồng Dao mà nói là đêm không ngủ.
Cô không những phải làm quen với sự cô đơn của việc "mèo không ngủ bên cạnh" lại còn phải lúc nào cũng lo sợ mèo của cô và đội trưởng của cô, một người một mèo ở tầng dưới liệu có xảy ra chuyện mưa tanh gió máu gì không——
Cả đêm ác mộng, vậy nên hôm sau trời vừa sáng là cô đã rời giường rồi.
Xuống lầu thì phát hiện chuồng mèo trống không, con mèo đáng lẽ phải ở trong đó úp mặt vào tường kiểm điểm đã không cánh mà bay rồi, trong lòng nhảy dựng lên sợ sẽ nhìn thấy thi thể mèo trong thùng rác—— Vội vàng tìm khắp trụ sở một lượt, cuối cùng tìm thấy mèo của cô ở trên sofa phòng khách: giờ này phút này nó lông da không hao tổn gì, đang an tĩnh ngồi trên người của ai đó, oán trách nhìn Đồng Dao – người hôm qua đã nhốt nó vào chuồng...
Quả là phẩm chất của một kẻ ăn cháo đá bát mà.
Đã vượt ngục lại còn dám trừng mắt.
Mà Bánh Nướng phách lối như vậy có lẽ là có liên quan đến tấm đệm quyền lực dưới chân nó—— Lúc này, dưới cái mông xù xù của nó, đội trưởng ZGDX đang nằm trên sofa, anh ta nhắm mắt, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, bụng phồng lên xẹp xuống đều đều, mỗi lần lên xuống lông mi cũng sẽ hơi rung lên.
Hẳn là anh ta đang ngủ rất ngon...
Ngay cả một con mèo hơn năm ký ngồi trên bụng mà cũng không biết nữa cơ mà.
Đồng Dao thấy máy tính của anh ta vẫn đang mở, màn hình là giao diện hàng chờ đấu rank... Có lẽ là mấy lần không nhấn xác nhận vào trận, bây giờ acc của anh ta bị rơi ra khỏi hàng chờ.
Chắc là đấu xếp hạng cả đêm, đấu xong mới phát hiện trời đã sáng vậy nên tìm đại một chỗ rồi nằm xuống ngủ.
...Nghiện game điển hình.
Đồng Dao bước đi thật khẽ đến chỗ máy tính, giúp anh ta đăng xuất game, tắt máy, xoay người lấy tấm thảm trải ghế trên một cái sofa khác, xua Bánh Nướng ra, mèo "mao" một tiếng nhảy từ trên bụng anh ta xuống đất. Đồng Dao cầm thảm cúi người định đắp cho anh ta——
Lúc này, một bàn tay to duỗi ra, giữ lấy gáy của cô, ấn đầu cô xuống, Đồng Dao bất ngờ bị ấn, mặt vùi vào phần bụng săn chắc của anh ta, cùng lúc đó, nghe thấy anh ta mơ mơ màng màng, nói: "Muốn nằm thì nằm cho đàng hoàng, còn lộn xộn nữa thì xéo."
Nói xong, vuốt tóc Đồng Dao, cứ như là đang nựng mèo vậy.
Cả người Đồng Dao cứng đờ, hai tay bám lấy viền ghế sofa, mặt vùi vào bụng anh ta, cách một cái thảm và lớp áo mỏng, hai tầng vải này có cũng như không, cô hít thở, quanh mũi toàn là mùi của anh ta.
——Giờ mà có ai nhìn thấy thì bà đây có lẽ là nhảy xuống sông Hằng cũng...
Đồng Dao còn chưa nghĩ xong "cũng" thế nào.
Thì trên lầu bất ngờ vang lên tiếng mở cửa, tiểu Bàn vẻ mặt ngái ngủ, trên người mặc áo ba lỗ màu trắng cộng thêm quần đùi Ultraman, tay thò vào quần gãi gãi mông: "Thành ca, anh mẹ nó sao còn chưa đi ngủ, em đã ngủ được một giấc——"
Tiểu Bàn đột nhiên im bặt.
Bởi vì bàn tay to kia vẫn còn đè ở sau gáy, Đồng Dao thậm chí còn không có cơ hội ngẩng đầu giải thích với tiểu Bàn một câu, một giây sau, tiểu Bàn đã lẩm bẩm "tôi vẫn còn chưa tỉnh ngủ đâu giờ đang mộng du", xoay người về phòng.
Mấy giây sau, điện thoại của Lục Tư Thành reo lên.
Đồng Dao ngọ nguậy vươn tay ra, lấy điện thoại của anh ta ở trên sofa lại xem——
[Bàn tròn vo: Không ngờ anh lại là kiểu đội trưởng như vậy, trách em quá ngây thơ.]
Chú thích:
(1) Nguyên văn: "北冥有鱼,其名为鲲" (Bắc Minh hữu ngư, kỳ danh vi Côn). Có nguồn gốc từ phần Tiêu Dao Du trong Nam Hoa Kinh: "Biển Bắc có cá tên là Côn. Côn lớn không biết mấy nghìn dặm; Biến thành chim tên là Bằng. Lưng của Bằng cũng lớn không biết mấy nghìn dặm; Vỗ cánh bay lên, đôi cánh sải ra như đám mây che phủ lấy bầu trời."
* Bắc Minh có tên gọi khác là biển Bắc.
(2) Cá Piranha: một loài cá ăn thịt người có nguồn gốc từ vùng Amazon, Nam Mỹ.