Khi Em Mỉm Cười

Chương 71

Chương 71: Con mèo chán sống
Lúc đến nhà hàng lẩu mà Đồng Dao ngày nhớ đêm mong, hai người tí hon trong đầu cô vì chuyện chọn tôm hùm cỡ lớn hay chọn thịt bò tám trăm tám mươi tám tệ một đĩa mà sắp đánh nhau tới nơi rồi ——

Một người tí hon nói: "Đồ nhà quê, chưa ăn tôm hùm bao giờ à?"

Người tí hon còn lại nói: "Đồ nhà quê, chưa ăn thịt bò bao giờ à?"

Một người tí hon nói: "Thịt bò ngày nào ăn chả được?"

Người tí hon còn lại nói: "Thịt bò tám trăm tám mươi tám cô tưởng ngày nào cũng ăn được chắc, cô còn ảo tưởng cô vẫn chưa bị trừ một trăm hai mươi nghìn tiền lương đấy à?"

Một người tí hon nói: "Ăn được thịt bò tám trăm tám mươi tám thì có thể bay lên trời chắc?"

Người tí hon còn lại nói: "Tôi không biết, vậy nên mới muốn thử xem, lỡ như có thể thì sao?"

Đồng Dao một tay chống đầu, nước miếng sắp chảy cả ra ngoài, đợi xe dừng lại cô đứng dậy đi xuống, đi được hai bước thì bị Lục Nhạc gọi lại, cô quay đầu, nghe thấy cái tên miệng chó không mọc được ngà voi kia hỏi: "Chân cô sao vậy? Què rồi?"

Đồng Dao "ồ" một tiếng, cúi đầu nâng chân lên, phía sau cổ chân phải có một mảng đỏ au lại còn bị ma sát đến ứa nước ra —— Cũng không phải nguyên nhân gì khác, chính là do giày đội mới mua bị chật, cọ vào chân gây nên mà thôi...

Đồng Dao: "Trầy da, giày mới bị chật."

Lục Nhạc: "Ồ, yếu ớt vl."

"Trầy chân cũng không biết đường nói, cô câm rồi à?"

Lục Tư Thành từ phía sau đi tới, thấy Đồng Dao tập tễnh xuống xe, dứt khoát dùng hai tay xách cô xuống rồi đặt ở chỗ đất bằng phẳng.

"Giày mới đều như vậy cả mà, có gì đâu, khi về thì ghé qua siêu thị ở ngay cổng trụ sở mua băng cá nhân dán vào là được rồi," Đồng Dao liếc nhìn anh ta, "Bạn tôi đã lập kỷ lục đi dạo phố ở Las Vegas mười hai tiếng đồng hồ, từ tiếng thứ tư chân đã bắt đầu bị ma sát đến tróc cả da nhưng cô ấy vẫn tiếp tục đi nốt tám tiếng để làm nên kỷ lục, y như người cá nhảy múa trên mũi dao vậy."

Tiểu Thụy: "Có cả người cá nghiện mua sắm."

Minh thần: "Người cá mà cô nói là bạn gái của đường giữa đội hàng xóm đó hả?"

Đồng Dao gật gật đầu, để cho một đám trai thẳng trong khoảnh khắc lộ ra cùng một loại biểu cảm: đồng cảm với Ngải Giai.

Chỉ có hai anh em Lục Tư Thành và Lục Nhạc tỏ ra tương đối bình thản, nhìn có vẻ vô cùng quen thuộc với thói quen này của phụ nữ, Lục Tư Thành không nói gì, Lục Nhạc nói: "Vung tiền có thể giảm bớt thời gian phụ nữ rảnh rỗi đi kiếm chuyện soi mói, một hình thức giúp người ta sống lâu, nghĩ như vậy liền cảm thấy số tiền này tiêu rất đáng."

Đồng Dao giơ chân đá cậu ta một đá: "Đúng đó, phụ nữ đều như vậy, có phải rất đáng yêu không? Là tôi tôi cũng như vậy, chủ yếu là không có tiền ——Ài, đừng nhắc đến tiền, bỗng nhiên cảm thấy trái tim đau quá man."

"Đáng."

Lục Tư Thành ném lại một câu như vậy, đưa tay kéo cái chuông trước cửa nhà hàng lẩu, cửa lớn hai cánh khiến người ta có cảm giác thần bí kia mở ra, đoàn người bước vào, vào trong mới phát hiện hình như hôm nay nơi này là nơi tụ họp của giới thể thao điện tử ——

Ngoài đội của Đồng Dao vừa bước vào ra, bên trong còn có đội "HUAWEI" cùng với đội "Đại Thanh Diệt Vong Năm Trăm Năm" của bảng B, bàn của hai đội rất gần nhau, jungler của HUAWEI, Lee Hwan Seok, đang bám lấy jungler của đội Đại Thanh, tay giơ ly rượu lên, dùng tiếng Hàn uốn éo gọi "Anh", sau lưng cậu ta là một cô gái có lẽ là nhân viên, đang dùng sức kéo ống tay áo của cậu ta, còn len lén chụp hình jungler của hai đội ——

Y như một khối "jenga(1)" ba người đầy khó xử.

Lục Tư Thành: "Cô nhìn đi."

Đồng Dao: "Nhìn gì?"
Lục Tư Thành: "Bên cạnh thằng nhóc đó luôn luôn có phụ nữ."

Đồng Dao: "..."

Nhưng sự chú ý của Đồng Dao hoàn toàn không đặt trên người Lee Hwan Seok, ánh mắt của cô tập trung vào người mặc đồng phục của đội "Đại Thanh Diệt Vong Năm Trăm Năm" bị đè ở dưới cùng... Nếu như Đồng Dao nhớ không nhầm thì đội đầu tiên ở bảng B mà bọn họ sẽ gặp vào tuần sau chính là "Đại Thanh Diệt Vong Năm Trăm Năm", đây là đội hình đương kim quý quân (hạng ba) giải mùa xuân —— Bốn người Trung Quốc kết hợp với một người Hàn Quốc, ngoại binh duy nhất đó chính là người đang bị Lee Hwan Seok đu bám, ID là "dragon", mọi người gọi là Long ca, là game thủ thuộc hình mẫu chàng trai ấm áp ——

Tại sao lại nói vậy?

Đồng Dao từng xem trận đấu của bọn họ, trong lòng cho rằng tiếng trung của người Hàn Quốc này hình như còn tốt hơn Lục Tư Thành... Bởi vì ít ra khi gặp tình huống khó khăn người ta vẫn nói với đồng đội: không sao, thắng được, mọi người cố lên, đừng bỏ cuộc.
——Không như Lục Tư Thành gặp tình thế khó thì nói ít, gặp tình thế tốt thì nói càng ít, nếu không phải lúc thi đấu có tiểu Bàn lảm nhảm thì mọi người thỉnh thoảng sẽ có cảm giác hôm nay đường dưới không đến thi đấu.

Ừm, quay lại chủ đề chính, bởi vì có một jungler xuất sắc như vậy, thế nên Đại Thanh từ một đội yếu ớt phải đấu trụ hạng ở thời S5 thì đến giải mùa xuân năm nay, nhờ người này vực dậy ba đường, đoạt được luôn vị trí quý quân.

Vậy nên bây giờ Đồng Dao trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện làm sao giành chiến thắng ở trận đấu tuần sau, nhìn chằm chằm vị trí carry chủ lực của đội đối thủ trước mặt, nhìn đến mức có chút xuất thần, lúc này, đầu đột nhiên bị người đằng sau ấn xuống, ép phải quay lại, người đàn ông đứng sau lưng cô mặt lạnh như thần giữ cửa: "Cô đang dán mắt vào ai vậy?"
"Long ca đó." Cô trả lời không chút nghĩ ngợi.

"Long ca cái gì, hai người thân lắm à? Đó là một jungler, hơn nữa trước giờ không chơi ở vị trí đường giữa, cô và anh ta không thể gặp được nhau chứ đừng nói là thân thiết, cô đó, lại muốn sưu tập tem."

"...Không có, sưu tập cái rắm! Tôi chỉ đang nghĩ, người này mới đến LPL từ đợt giải mùa xuân, tiếng Trung lại tiến bộ nhanh như vậy hơn nữa còn vực dậy được cả một đội, thật sự rất giỏi." Đồng Dao nói, "Anh có muốn suy nghĩ một chút đến chuyện nhờ người ta dạy tiếng Trung cho anh không?... Đừng có suốt ngày chỉ có một câu: tiểu Bàn tiến về trước hai bước bán chút máu anh thu hoạch."

Lục Tư Thành: "..."

Lục Tư Thành im lặng, tiểu Bàn đứng sau Đồng Dao và Lục Tư Thành vui không kiềm chế được, giơ ngón cái với Đồng Dao ——
Lúc này, Lee Hwan Seok ngẩng đầu phát hiện ra Đồng Dao.

Mắt cậu ta sáng lên, lập tức đẩy cô gái nhân viên theo sau mình ra, mặc kệ ánh mắt bất mãn của đối phương, đi về phía Đồng Dao, trước tiên chào hỏi với Lục Tư Thành, sau đó nắm lấy tay Đồng Dao không buông: "Chị à, sao chị cũng tới rồi?"

"Đến ăn cơm." Đồng Dao cười cười.

Lục Tư Thành đứng sau khẽ kéo áo cô.

Đồng Dao tỉnh bơ né tránh móng vuốt của anh ta.

"Hôm qua em live stream, có người ở trong phòng live stream nói chị," Lee Hwan Seok mặt đầy chính trực, dùng tiếng Trung gượng gạo nói: "Em mắng người, em bảo bọn họ không nói chị, chị rất tốt."

Đồng Dao nhìn vẻ mặt "mau khen em" kia, thật sự muốn xoa đầu khen cậu ta, nhưng biết làm sao được, có một ông quản gia đang đứng sau nhìn chằm chằm mà, cô chỉ có thể hàm súc nói "cảm ơn", sau đó nhỏ giọng nói: "Lần sau đừng làm vậy, lỡ bọn họ mắng cả cậu, vậy thì liên lụy cậu rồi."
Lee Hwan Seok xấu hổ cười: "Không hiểu."

Không hiểu từ "liên lụy" này là nghĩa là gì.

Cậu ta hỏi Lục Tư Thành, Lục Tư Thành nói cậu đoán xem, hoàn toàn không có ý định giải thích cho người ta, cậu ta lại chạy về hỏi Long ca, Long ca nghe rồi dùng tiếng Hàn giải thích cho cậu ta, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía mấy người Đồng Dao —— Long ca và Lục Tư Thành có thể xem là tuyển thủ cùng thời, chính xác hơn là anh ta có mặt ở giải đấu khu vực Hàn Quốc còn sớm hơn Lục Tư Thành một chút, vậy nên nhìn thấy Lục Tư Thành, anh ta còn rất cẩn thận mà gật đầu một cái xem như chào hỏi.

Sau đó không biết anh ta nói gì với Lee Hwan Seok, khiến tên quỷ Lee Hwan Seok này kích động đến mức la lên...

Lee Hwan Seok lê bước trở lại cạnh Đồng Dao: "Anh Tae Ryun nói chị thú vị, em nói không được đây là người phụ nữ của một người anh khác, cho dù không phải, em cũng xếp thứ hai."
Đồng Dao dở khóc dở cười, không biết phải giải thích làm sao để tên nhóc này hiểu đàn ông khen phụ nữ "thú vị" chẳng khác gì "có hứng thú với cô ấy" mà loại chuyện này chỉ tồn tại trong mấy truyện tổng tài bá đạo thôi, trong đại đa số trường hợp đối phương khen như vậy thì có lẽ đã xem cô ấy là một con Husky muốn kéo cũng kéo không nổi rồi...

Còn không thì chỉ là một câu nói đùa thôi.

Nói tạm biệt với Lee Hwan Seok đang nhìn với ánh mắt tha thiết vấn vương và những người khác, Đồng Dao cùng đồng đội đi đến chỗ bàn ở bên trong.

Tiểu Bàn nghe được mấy lời lúc nãy tên nhóc Lee Hwan Seok sáp lại nói với Đồng Dao, cười hì hì, nói: "Sao mà cô được đám jungler này yêu thích quá vậy —— nào là bạn trai cũ xem cô như tổ tông; nào là thích nghe mấy câu triết lý độc hại của cô; nào là thích nhìn cô suốt ngày buồn ẻ; bây giờ đến cả đánh nhau cũng có thể chiêu mộ nhân lực là thế éo nào?"
"Ai biết đâu, có lẽ tại tôi đẹp." Đồng Dao ngồi vào chỗ bên trái Lục Tư Thành, dáng vẻ không tập trung cầm lấy thực đơn. "Anh đừng nghe tên nhóc Lee Hwan Seok kia nói bậy."

Lục Tư Thành: "Cậu ta nói có sai à?"

Đồng Dao ngẩng đầu lên khỏi thực đơn: "Gì?"

Lục Tư Thành: "Muốn mấy con tôm hùm?"

Đồng Dao: "Nhiều nhiều vào."

Lục Tư Thành: "No mồm đói con mắt."

Đồng Dao: "Ăn không hết thì gói mang về, Bánh Nướng còn chưa từng được ăn tôm hùm, ăn xong là thành mèo tiên rồi, có thể tự dọn phân."

Mọi người: "..."

...

Ăn xong bữa tối về đến trụ sở đã là hơn mười giờ tối.

Đồng Dao căng da bụng trùng da mắt, lấy áo khoác che mặt ngủ ngon lành trên xe. Chẳng biết xe dừng khi nào, về đến trụ sở lúc nào nữa, cho đến khi bị tiểu Bàn lay dậy, cô lật áo khoác ra mơ mơ màng màng nhìn xung quanh: "...Đội trưởng của chúng ta đâu?"
Tiểu Thụy: "Mở mắt ra cái là tìm ba ngay."

Đồng Dao đỏ mặt: "Này."

Tiểu Bàn: "Thành ca đi mua thuốc rồi."

Đồng Dao "ồ" một tiếng, lầm bầm "không phải anh ta cai thuốc rồi sao", bò dậy, mới đi được một bước thì cơn đau nhói từ gót chân phải truyền đến khiến cô rít lên một tiếng, giờ cô mới sực nhớ ra đã quên bảo xe dừng lại để mua băng cá nhân rồi.

Đồng Dao nhảy xuống xe, đi vào trụ sở: "Tiểu Bàn, giúp tôi gọi điện thoại cho đội trưởng nhờ anh ấy mua hộ tôi ——"

Tiểu Bàn mặt không cảm xúc giơ áo khoác của Lục Tư Thành ở trong tay mình lên: điện thoại của Lục Tư Thành để ở chỗ dễ thấy nhất.

Đồng Dao: "...đm, lát nữa bà đây tự đi mua."

Tức phì phì quăng ba lô lên ghế, liếc nhìn Bánh Nướng đang ngủ ngon lành trên ghế của Lục Tư Thành, Đồng Dao dùng mặt cọ cọ bụng mèo, bụng Bánh Nướng hơi ướt, Đồng Dao nghĩ là do lúc nó uống nước bị văng lên nên cũng không để ý nhiều ——
Ngẩng đầu mở máy tính theo thói quen, đồng thời cũng theo thói quen mà quét mắt qua bàn Lục Tư Thành, cô thuận miệng hỏi tiểu Bàn: "Ây, tiểu Bàn, con trai cá vàng của Thành ca sao chỉ còn có hai con vậy?"

Không phải hết lòng chăm sóc sao.

Không phải không chấp nhận bất cứ cái chết ngoài ý muốn nào sao?

Không phải người có chết khát cũng vẫn nhớ đi thay nước cho bể cá sao?

"Đâu có," tiếng tiểu Bàn từ xa xa vọng lại, "Chiều nay trước khi ra khỏi cửa đi thi đấu vẫn còn ba con mà."

Đồng Dao: "Đâu phải đâu, cậu đến đây nhìn đi, rõ ràng là ——"

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao im bặt.

Cô như mới hiểu ra chuyện gì, cúi đầu nhìn mèo đang nhàn nhã nằm trên ghế của Lục Tư Thành, xách con mèo nặng hơn năm ký lên, giữ đầu nó, kề mũi vào sát bên mép nó ngửi ngửi —— Mùi cá nồng đậm đến mức suýt nữa khiến Đồng Dao vì sợ hãi mà phun hết tôm hùm trong dạ dày ra ngoài!
Nói thì chậm diễn ra lại nhanh, Đồng Dao dùng đồng phục lau miệng cho mèo sau đó tóm lấy nó chạy lên lầu, đạp cửa phòng mình ra, ném mèo lên giường, quay đầu, đóng cửa ——

Lúc này có người bước vào trụ sở.

Lục Tư Thành xách theo túi mua hàng ở siêu thị đi vào, còn chưa kịp cởi giày đã thấy một cái bóng đen ào từ trên lầu xuống như một cơn gió, anh giơ túi mua hàng trong tay lên: "Lùn, băng cá nhân ——"

Còn chưa nói xong.

Thì người nào đó đã nhào vào ngực anh rồi, hai tay dang ra trao cho anh một cái ôm nhiệt tình chưa từng có!

Lục Tư Thành: "..."

Lục Tư Thành nâng tay lên, bàn tay to ôm lấy mặt của người đang vùi trong ngực anh đẩy ra sau: "Chuyện gì vậy?"

Đồng Dao buông tay ra, lùi về sau nửa bước: "Nghĩ kỹ thì vẫn chưa đàng hoàng cảm ơn sự giáo dục tư tưởng của đội trưởng đối với tôi, ý nghĩa sâu xa của giáo dục tựa như ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ cha...Mà đội trưởng của chúng ta giàu lòng bác ái, từ bi như Bồ Tát, tràn đầy tình yêu với sinh linh vạn vật, tôn trọng luật nhân quả của tự nhiên, tôn trọng quy luật cá lớn nuốt cá bé của chuỗi thức ăn, không cưỡng cầu, không oán trách ——"
Lục Tư Thành: "Đồng Dao."

Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành: "Nói tiếng người."

Đồng Dao: "Mèo của tôi tuân theo quy luật tự nhiên cùng với quy tắc cơ bản của chuỗi thức ăn, ăn mất cá của anh rồi."

Cô vừa mới từ trong địa ngục băng giá trở ra.

Mà hôm nay, cô có linh cảm, hình như mình lại bước trên con đường không có lối về trở lại cái địa ngục đó rồi.

Chú thích:

(1) Jenga: trò chơi rút gỗ. Xếp các thanh gỗ (hoặc chất liệu khác cũng được) chồng lên nhau sau đó thay phiên nhau rút, ai rút khiến tháp gỗ đổ xuống thì thua.

back top