Khi Em Mỉm Cười

Chương 70

Chương 70: Hai người cha
Đồng Dao theo chân Lục Tư Thành rời khỏi phòng nghỉ, lúc đi ra thì đụng trúng Lục Nhạc, cô tóm lấy cậu ta kéo lại cạnh mình: "Đấu cho tốt, đừng để tuột mắt xích(1), không phải sợ, cứ đấu thôi."

"Cô làm gì vậy?", Lục Nhạc đơ mặt, "Cô muốn giải nghệ à?"

Nói xong ngẩng đầu hỏi Lục Tư Thành đi ở đằng trước: "Anh tẩy sạch ý chí của người này rồi hả?"

Vừa nói xong, không chờ Lục Tư Thành trả lời, Đồng Dao đã táng vào lưng cậu ta: "Bớt nói nhảm đi, thắng trận này thì chúng ta sẽ có thành tích toàn thắng trong lượt đấu đầu tiên của nội bộ bảng, cậu nhìn thấy ngoài kia chưa vậy—— Mấy cái lighstick đang vẫy vẫy đó đó, chính là giang sơn đích tay trẫm gầy dựng..."

Lục Nhạc: "Sau đó cô đá tung giang sơn của mình, đồng thời bồi thường một trăm hai mươi nghìn." (≈394 triệu VND)

Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành: "Hai người nói nhảm lắm thật."

Lấy áo của Lục Nhạc ra khỏi tay Đồng Dao, Lục Tư Thành ấn đầu cô nhét cô trở lại phòng nghỉ—— Đồng Dao sau khi được gột rửa tinh thần, lúc này lại trở nên ung dung hơn, gánh nặng trong lòng cũng không còn nặng như lúc trước nữa, thế nên dứt khoát ngồi xem trận đấu cùng với các nhân viên khác: nói thật sau khi bị Lục Tư Thành giáo huấn xong, so với việc Lục Nhạc bùng nổ đánh bại đối phương giành chiến thắng, bây giờ cô lại càng sợ Lục Nhạc thua hơn.

Nhất là nếu như cậu ta không phối hợp được với đồng đội dẫn đến thua trận, Đồng Dao cảm thấy mình có thể phải quỳ xuống dập đầu nghiêm túc nhận lỗi với các đồng đội thì mới được——

Ngồi trước màn hình truyền trực tiếp, Đồng Dao rất căng thẳng, ván thứ hai bắt đầu đối phương đã BAN ngay Twisted Fate, lại bởi vì muốn phòng tổ hợp Kalista của Lục Tư Thành và Alistar của tiểu Bàn ở đường dưới, vậy nên ván này Azir được buông tha, Lục Nhạc thuận lợi lấy được.

Đường giữa của ZGDX có thêm một trụ phòng ngự thứ ba.

Đồng Dao thấy Lục Nhạc lấy được Azir thì cả người thở phào nhẹ nhõm, tựa người vào ghế nghiêm túc theo dõi trận đấu và tán gẫu với tiểu Thụy: "Chuyện Twisted Fate của Lục Nhạc là sao?"

Tiểu Thụy quay qua liếc nhìn Minh thần, dùng cằm chỉ chỉ người phân tích số liệu đang tủm tỉm cười: "Cô hỏi anh ấy đi."

Đồng Dao nhìn Minh thần, anh ta vẫn cười như vậy: "Là tôi dạy, tôi nói với cậu ta, đường giữa đặc trưng của LPL thì phải biết chơi Twisted Fate, giống như jungle của LPL thì phải biết chơi Lee Sin vậy, đây đều là những hình tượng mà các tuyển thủ thế hệ trước tạo dựng từ thời viễn cổ—— tướng mạnh truyền thống của khu vực không liên quan gì đến phiên bản game, rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ mang theo những tướng này quay trở lại sàn đấu thế giới một lần nữa."

Đồng Dao: "Trước đây chưa từng thấy cậu ta dùng."

Minh thần: "Twisted Fate và lối chơi của cậu ta không cân xứng, cho nên không dùng——Nhưng chỉ cần moi ra là đã có thể xem như đòn đánh bất ngờ của sát thủ, điều này cho thấy cậu ta rất để ý đến cơ hội thi đấu lần này."

Tiểu Thụy: "Cũng phải, dù sao cũng là cuộc chiến trông cây nước nóng lạnh."

Minh thần: "Tiểu Thụy cậu đừng có dọa Đồng Dao chứ—— Mặc dù đúng là sau khi tôi nói "Cậu xem Twisted Fate của Đồng Dao lợi hại bao nhiêu sao cậu lại không biết chơi", Lục Nhạc mới nghiêm túc chịu học cách dùng Twisted Fate."

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao nhướng mắt.

Lúc này bắt đầu vào ván đấu, ống kính của hệ thống quan sát trận đấu vừa vào đã quay khu đường dưới, bởi vì khi bọn họ lên cấp hai đã cấu rỉa máu với đối phương, mà ánh mắt Đồng Dao thì luôn chăm chú vào bản đồ nhỏ ở bên dưới góc phải, nhìn chằm chằm biểu tượng Azir của Lục Nhạc——
Đang nhìn nhập tâm, điện thoại bất ngờ rung lên, móc ra thì phát hiện là điện thoại của ba gọi tới, Đồng Dao không nghĩ nhiều, nghe máy, "A lô" một tiếng còn chưa kịp nói gì, thì đã bị mắng xối xả——nội dung chính tóm gọn là "cho mày đi đấu game mày lại đi đánh nhau" "tháng lương đầu tiên cầm còn chưa nóng tay thì đã phải bồi thường cho người ta sáu mươi nghìn" "một đứa con gái học người ta đánh nhau đầu óc mày có phải hỏng rồi không" vân vân, một tràng.

Đồng Dao: "..."

Nếu nói ba mẹ cô không lên mạng thì cái thằng em chuyên mách lẻo của cô lại là người dùng cấp mười ba trên Tieba, hôm qua cô còn thấy kỳ quái xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao nhà cô lại không có động tĩnh gì...

Thì ra là dồn chiêu cuối.

Sau khi trải qua giáo dục tư chất của người cha kế là Lục Tư Thành, còn chưa kịp đề phòng thì đã phải đón nhận lễ rửa tội mạnh bạo của cha ruột, Đồng Dao bị mắng đến hơi đần ra, cầm điện thoại mắt nhìn trận đấu trên màn hình đồng thời nội dung cuộc gọi vào tai này ra tai kia—— Trận đấu diễn ra bốn mươi phút, cô nghe điện thoại bốn mươi phút, khi mấy người Lục Tư Thành bắt đầu phá nhà chính của Hồng Tiễn, ba của cô cũng cực kỳ phối hợp mà bắt đầu nói ra mấy câu mang tính kết thúc——
Trong đó có một câu thương hiệu không thể thiếu: Mày điên như vậy, sau này làm sao có thằng nào dám lấy mày.

Đồng Dao: "...Một mình con cũng sống vui vẻ được mà."

Ba Đồng Dao: "Mày còn dám mạnh miệng."

Đồng Dao từ lúc nghe điện thoại ngoại trừ "ừm" "à" "ồ" "con biết rồi" "con sai rồi", thì đây là câu duy nhất cô nói, kết quả vừa mở miệng đã lập tức bị nạt lại rồi, cô chỉ đành tiếp tục im lặng, đến khi ba cô sắp cúp máy, mới hỏi được một câu chứng minh cô không phải được lượm từ bãi rác về: "Vậy con có bị thương không?"

Trước sau tương phản quá lớn khiến Đồng Dao trong nháy mắt cảm động thành chó, sau khi phủ nhận, đầu dây bên kia lại ném ra một câu "đừng gây rắc rối nữa đấy" rồi cúp máy, lúc này mấy người Lục Tư Thành đẩy cửa bước vào, liếc nhìn đội trưởng mặt liệt nhà cô, Đồng Dao nghĩ nghĩ, giờ mới nhận ra hình như mình lại bị ba ruột dắt mũi rồi——
Hôm nay hình như đàn ông khắp thế giới đều biết dùng chiêu "vừa đánh vừa xoa" này thì phải.

Lục Tư Thành tìm thấy cốc cà phê của mình, uống một ngụm cà phê, quay đầu nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của đường giữa nhà mình, đôi con ngươi đó đang nhìn mình chằm chằm, động tác của anh dừng lại, hỏi: "Nhìn cái gì?"

Đồng Dao mặt đơ thu hồi ánh mắt.

Lục Tư Thành hỏi tiểu Thụy: "Cô ấy sao vậy?"

Tiểu Thụy: "Các anh đấu bốn mươi phút, cô ấy bị ba dạy dỗ bốn mươi phút."

Lục Tư Thành nhướng mày.

Tiểu Thụy bổ sung, nói: "Ba ruột."

Cái nhướng mày của Lục Tư Thành lại hạ xuống.

...

Lúc này vì giành được MVP của ván hai nên Lục Nhạc đang ở bên ngoài phỏng vấn, Đồng Dao đi ra ngoài đứng ở sát bên đường đi giành cho tuyển thủ nghe một hồi, nghe thấy MC hỏi Lục Nhạc được quay trở lại sàn đấu cảm giác thế nào——
"Rất tốt," trong giọng nói của Lục Nhạc mang theo ý cười, "Vậy nên mới dùng tướng mới luyện."

"Đúng vậy, Luật hôm nay bất ngờ chọn Twisted Fate không hợp với lối đánh của mình quả thực khiến người ta kinh ngạc, xin hỏi có phải là đã chuẩn bị trước rồi không?"

"Ừm cũng không coi là chuẩn bị trước, chỉ là người phân tích số liệu của chúng tôi——" bên dưới hét chói tai, có người gọi tên Minh thần, Lục Nhạc cười cười tiếp tục nói, "Người phân tích số liệu của chúng tôi nói đường giữa đặc trưng của LPL thì nhất định phải biết chơi tướng này, nếu không rất mất mặt, vậy nên tôi mới luyện."

"Nói như vậy smiling cũng biết chơi Twisted Fate."

"Đúng vậy, cô ấy chơi Twisted Fate rất giỏi, thật ra tôi luôn cảm thấy cô ấy cái gì cũng biết, mới đầu không biết dùng Azir, về sau cũng chơi không tồi."
"Ồ, vậy xem ra quan hệ giữa chính thức và dự bị của đội Viễn Thông chúng ta không hề căng thẳng như vậy——"

"Không có gì căng thẳng cả, lối chơi không giống nhau, ai nên đấu thì người đó đấu... Có thể có người nhìn thấy màn thể hiện của tôi ngày hôm nay sẽ cảm thấy tôi làm dự bị là thiệt thòi hoặc là sao đó, nhưng mà hiện tại bây giờ cô ấy càng phù hợp với vị trí chính thức hơn tôi, tuy vậy sau này tôi cũng sẽ trở nên mạnh hơn, đây là điều chắc chắn."

"Xem ra tuyển thủ Luật là đang trả lời một số nghi ngờ của dân mạng đối với ZGDX."

"Tôi tin tưởng năng lực phán đoán của đồng đội, nếu như muốn thứ gì đó, tự bản thân tôi sẽ đi giành lấy."

Đồng Dao nghe một hồi, lặng lẽ đội lên đầu Lục Nhạc cái mũ "Hộ anh cuồng ma"(2), sau đó xoay người mặc áo khoác cùng đồng đội thu dọn đồ đạc đi đến bãi đậu xe——bên bãi đậu xe có rất nhiều fan sau khi trận đấu kết thúc liền chạy ra đứng chờ trước cùng với phóng viên—— Trước đây chỉ có fan, bây giờ còn thêm cả phóng viên, vậy nên số lượng người nhìn có vẻ vô cùng khổng lồ.
Mấy phóng viên đó nhìn thấy Đồng Dao như heo thấy cải trắng, vác máy quay lên cực kỳ hưng phấn chạy tới, máy quay và máy ghi âm trong tay sắp nhét cả vào mũi cô rồi——

"Xin hỏi cô có suy nghĩ gì về lần cấm thi đấu này?"

Đồng Dao: "Tôi xứng đáng."

"Có phải cảm thấy rất ấm ức không? Bên ngoài đang đồn cô vì bảo vệ đồng đội nên mới có hành động như vậy!"

Đồng Dao: "Không ấm ức."

"Nói một chút nói một chút?"

Đồng Dao: "Nói gì?"

"Có lo lắng từ giờ sẽ bị Lục Nhạc thay thế không?"

Đồng Dao: "Tôi bị cấm có một trận thôi."

"Tại sao lại ra tay đánh người? Chẳng lẽ không nghĩ tới như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng sao? Hay là vì biết bản thân là nữ game thủ duy nhất, nhất cử nhất động đều sẽ được mọi người chú ý, vì muốn thu hút sự chú ý, nên mới không nhịn được mà làm vậy?"
Đồng Dao: "..."

Đồng Dao trong lòng nghĩ đcm clgt, anh tưởng bà đây là Phạm Băng Băng à mà lúc nào cũng cần phải giữ vững sức hút? Nhưng không đợi cô kịp tìm được cách diễn đạt nhẹ nhàng uyển chuyển rồi mở miệng, cái micro trước mặt cô đã bị bàn tay to lớn ở phía sau đẩy ra, giọng nói lãnh đạm của người đàn ông sau lưng truyền tới: "Được rồi đấy, loại câu hỏi này cậu bảo cô ấy phải trả lời làm sao? Cậu là người của đài nào?"

Phóng viên đó bị hỏi một câu như vậy thì cả người kinh sợ, rụt về sau theo bản năng, vừa khéo bị fan chen chúc ùa lên kéo ra, một đám các cô em giống chim non vậy, cứ ríu ra ríu rít "có phải anh đang vũ nhục người ta không" "anh hỏi cái gì vậy hả có đạo đức không vậy", người hơi dữ một chút thì nói thẳng: "Đcm vãi cả thu hút sự chú ý, thằng điên."
Đồng Dao chớp chớp mắt cảm nhận được sự ấm áp đến từ fan hâm mộ, nhận lấy bút và vở kí tên cho vài người, nhận lấy quà fan tặng, nói một câu cảm ơn, lúc này đám người chắn trước mặt cô dàn dần tản ra, cô thở phào một hơi đang định đi lên xe, kết quả vừa đi được hai bước thì nghe thấy bên cạnh có người nói——

"Game thủ chuyên nghiệp gì chứ, không biết làm sao lại có được vị trí chính thức, một chút thông tin giải thích đàng hoàng cũng không có đã lên đấu rồi, tôi nghe nói là trước đó đã ký hợp đồng... Xem như đúng là lợi hại, lúc trước live stream cũng không mở camera, quỷ mới biết có phải là tự mình chơi game hay không, câu lạc bộ đã trực tiếp ký hợp đồng rồi, chậc chậc, cậu nói đi——"

Là phóng viên nam lúc nãy bị đẩy ra.

Anh ta đang dựa vào tường, vừa cúi đầu xem mấy tấm hình mới chụp được vừa dùng vẻ mặt mập mờ nói chuyện với đồng nghiệp ở bên cạnh——
Nói nói một hồi thì anh ta đột nhiên cảm giác được có người đi đến cạnh mình, còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn chụp lấy ống kính máy chụp hình của anh ta, anh ta hơi sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người thấp hơn mình một cái đầu đang đứng trước mặt, đôi con ngươi đen lóe lên.

Cô bất ngờ vung tay lên——

Phóng viên đó sợ hết hồn rụt về sau.

Không ngờ cô chỉ duỗi một ngón tay ra, chạm nhẹ vào cạnh mũi anh ta, đồng thời hất cằm nghiến răng nói: "Anh nên cảm thấy may mắn."

Phóng viên: "????"

Đồng Dao: "Bây giờ ba tôi không cho tôi gây rắc rối, tha cho anh một mạng."

Đồng Dao nói xong, không thèm để ý đến phóng viên kia trợn mắt há mồm, hung hăng rút tay về, đạp lửa dưới chân xoay người rời đi, bịch bịch bịch leo lên xe buýt của đội, kéo rèm cửa sổ, tức phì phì ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ... Khoảng ba phút sau, Lục Tư Thành lên xe, lúc đi ngang qua Đồng Dao thì thuận tay kéo mũ áo khoác của cô trùm lên đầu cô, đồng thời vỗ vỗ đầu.
Đồng Dao đẩy tay anh ta ra.

Tiểu Thụy ở bên cạnh rướn đầu, vẻ mặt đầy nham nhở, hỏi: "Người cha nào không cho cô gây rắc rối vậy?"

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao mặt không cảm xúc nhìn tiểu Thụy.

Giữa sự im lặng, Lục Tư Thành đứng đó bỗng nhiên moi ra một hộp sữa từ trong túi quà fan tặng, lấy ra cắm ống hút đưa tới bên mép đường giữa đang tức phì phì nhà anh: "Fan bảo tôi đưa cô uống để hạ hỏa."

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao nhận lấy sữa hai hơi uống hết, ném vỏ hộp vào thùng rác trên xe.

Lục Tư Thành: "Còn tức à?"

Đồng Dao: "Tức."

Lục Tư Thành: "Dẫn cô đi ăn lẩu nha."

Đồng Dao: "Ăn."

Lục Tư Thành: "Còn tức không?"

Đồng Dao: "Tức."

Lục Tư Thành lấy ra lốc sữa còn lại trong túi nhét vào trong lòng cô, sau đó xách túi không đi đến hàng ghế sau...Tiểu Thụy thấy vậy thì tới xin: "Uây, cho tôi một chai sữa."
Đồng Dao lập tức giấu lốc sữa ra sau lưng: "Không cho."

Tiểu Thụy: "Cũng có phải của Thành ca cho đâu, bảo bối gì chứ?"

Đồng Dao nghĩ nghĩ hình như cũng đúng, vậy nên đưa sữa ra, nhìn tiểu Thụy an tâm thoải mái phân chia thức ăn của cô, cô đột nhiên như nhớ tới cái gì, ngóc đầu dậy nhìn ra hàng ghế sau: "Ăn ở nhà hàng lẩu một đĩa thịt bò 888 kia hả? Tôi muốn ăn tôm hùm."

Hàng ghế sau trầm mặc một chút.

Hồi lâu, giọng nam bình tĩnh vang lên——

"Cô vui là được."

Chú thích:

(1) Đừng để tuột mắt xích: cách nói của người vùng Đông Bắc, ý nói vào thời khắc mấu chốt hoặc khi làm chuyện quan trọng thì đừng mắc sai lầm.

(2) Hộ anh cuồng ma: "hộ" trong "bảo hộ, bảo vệ"; "anh" là "anh trai"; "cuồng ma" là "điên cuồng thậm chí tẩu hỏa nhập ma". => bảo vệ anh trai bất chấp mọi thứ.

back top