Khi Em Mỉm Cười

Chương 69

Chương 69: Trước khi bắt đầu bảo vệ người khác...
Đồng Dao ngồi xếp bằng trên sofa nhìn Lục Tư Thành.

Lục Tư Thành sau khi thoáng kéo giãn khoảng cách với cô, một tay vẫn đặt trên tay vịn, mặt không cảm xúc nhìn cô.

"...Không giấu gì," Đồng Dao nhìn chằm chằm Lục Tư Thành, thật thà nói, "Anh nhìn tôi như vậy, tôi không nghĩ ra được gì hết á, anh còn nhìn tôi thêm hai cái nữa thì ngay cả số chứng minh nhân dân tôi cũng không nhớ nổi nữa luôn."

Lục Tư Thành: "..."

Lục Tư Thành rũ mắt, bỏ tay ra khỏi tay vịn ghế, lùi về sau hai bước: "Sáu phút bốn mươi giây."

Đồng Dao: "Tôi có một câu hỏi: anh lấy thân phận gì, lập trường gì để đưa ra vấn đề như thế này?"

Lục Tư Thành: "Đội trưởng của cô, ông chủ của cô, đồng đội của cô, hoặc là một người qua đường nào đó, sáu phút ba mươi giây, tôi muốn một đáp án đủ để thuyết phục tất cả mọi người, chứ không phải là mấy lời ba hoa chích chòe qua loa lấy lệ với tôi—— Cứ thành thật như những lời cô gõ trong lúc live stream hôm qua ấy."

Đồng Dao: "..........................."

Quả nhiên là anh ta nhìn thấy rồi.

Lục Tư Thành: "Sáu phút hai mươi giây."

Đồng Dao: "Anh đừng đếm ngược nữa! Cho tôi chút thời gian! Cho tôi chút gợi ý, anh bất ngờ hỏi như vậy tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý, làm sao thuyết phục được anh?"

Lục Tư Thành im lặng một chút: "Bắt đầu nói từ hành động của cô ngày hôm đó."

Đồng Dao: "Tôi đã đánh người."

Lục Tư Thành gật gật đầu, nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói: "Jungler của đội EDG, Nặc Ngôn(1), bởi vì trước khi thi đấu chuyên nghiệp thì lúc đấu rank hay phun ra câu "Mẹ mày chết rồi, tao là cha mày", cùng với khi mới đấu chuyên nghiệp thì hay chửi game thủ khác là "Gà như này thì thi đấu làm vẹo gì nữa về nhà nuôi heo cho rồi"—— Vì thế từ thời S2 đã bị người ta nhạo báng là "thánh chửi" cho đến tận bây giờ, vẫn còn bị người ta cười nhạo là chủ trại nuôi heo... Đã năm năm trôi qua, hiện tại cho dù mỗi ngày cậu ta live stream mười tiếng cũng không chửi tục quá hai mươi chữ lại càng không gõ chữ chửi người, vẫn như cũ, không có cách nào tẩy trắng được; Đường giữa của đội LGD, Cao Đức Vĩ(2), quán quân giải mùa hè LPL mùa giải nào đó, trong giai đoạn chuẩn bị cho giải chung kết thế giới không lo tập luyện, rank chẳng ra sao, lại còn bớt thời gian ra đi chơi Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao (Moonlight Blade), cuối cùng khi vào chung kết thế giới thì bại như núi đổ, câu chuyện dùng kỹ năng Q bắn ngược hướng(3) vẫn bị người ta cười nhạo cho đến tận bây giờ, ai cũng nói đó là đáng đời cho thói khinh địch, thật ra cho dù người sáng suốt đều biết một năm sau tính khí của cậu ta đã có thay đổi lớn, cả người trở nên khiêm tốn và nghiêm túc, vẫn như cũ, không có cách nào tẩy trắng được——"

Lục Tư Thành: "Cảm nghĩ?"

Đồng Dao: "...........Chú ý lời nói hành động."

Lục Tư Thành gật gật đầu: "Vì thế trước khi xảy ra chuyện, lúc ở trên máy bay tôi đã nhắc nhở cô chuyện gì?"

Đồng Dao: "...........Chú ý lời nói hành động, và cả tất cả mọi hành động của game thủ chuyên nghiệp đều rất dễ bị người ta phóng đại thậm chí ảnh hưởng đến cuộc sống thi đấu, đừng tự tạo rắc rối cho mình."

Lục Tư Thành: "Quên đi đâu rồi?"

Đồng Dao cúi đầu: "Sau gáy."

Lục Tư Thành lùi về sau, tựa vào cạnh bàn, khoanh tay: "Tiếp tục."

Đồng Dao: "Ừm."

"Hôm qua vào phút thứ ba giây thứ năm mươi bảy của trận đấu tập, Lục Nhạc thua khi solo kill (đấu tay đôi 1v1 với đối thủ), sau đó luôn bị áp chế đến tận giai đoạn cuối trận đấu cũng không thể giành được ưu thế quá lớn——Trong đó, lúc năm phút ba mươi bảy giây, bảy phút bốn mươi chín giây, mười hai phút mười một giây, lão K ba lần thử gank đường giữa, đều vì thói quen đóng băng lính(4) của Lục Nhạc, đường giữa đối phương cảnh giác cao độ nên đều thất bại," Lục Tư Thành cúi đầu nhìn đồng hồ, dừng một chút rồi lại tiếp tục, "Trận đấu hôm nay, chính là vừa rồi, phút thứ hai mươi bảy giây thứ mười một, giao tranh giành rồng, sau khi lão K giành được rồng, bên chúng ta bốn người bên họ năm người, trong tình trạng AD đối phương giai đoạn đầu trận bị ép thành Muggle(5) vốn dĩ hơn về trang bị thì bốn đấu năm không thành vấn đề, đối phương chủ động rút lui chúng ta đuổi theo, lúc này, Lục Nhạc lại không đi theo, quay đầu bay lên ăn lính trụ 2, trong chớp mắt chúng ta chỉ còn lại ba người, bị đối phương phản đòn, triple kill một lượt, AD tàn phế của đối thương suýt chút nữa đã lội ngược dòng, đây là đấu với Hồng Tiễn, nếu là đấu với CK hoặc YQCB, chúng ta đã thua rồi."

Lục Tư Thành: "Cảm nghĩ."

"Phối hợp không được."

"Tại sao phối hợp không được?"

"..."

"Bởi vì trong lúc đấu tạp cô thích ép đường giữa đối phương vào trụ của cậu ta, lão K vì cô nên đã luyện thành thói quen đánh úp jungler của đối phương, vậy nên trong tình huống này Lục Nhạc không thích ứng kịp; bởi vì sau khi giành rồng, nếu là cô cô nhất định sẽ lập tức phán đoán mà đuổi theo gϊếŧ hạ đối phương, vì thế mọi người không chút do dự đã trực tiếp xong lên——"

"..."

"Tại sao?"

"Phối hợp theo thói quen."

"Thói quen từ đâu có?"

"Thường ngày đấu tập và đấu rank đôi."

Đồng Dao đối đáp trôi chảy, đồng thời hình như đã hiểu ra được gì đó——tức khắc nghe thấy Lục Tư Thành hỏi ngược lại: "Đội ngũ và đồng đội vì để thích ứng với cô mà thay đổi, sao cô có thể không chịu trách nhiệm?"
"..."

"Bây giờ có còn cảm thấy bị cấm thi đấu chỉ là chuyện của một mình cô không? Bởi vì làm sai, bị phạt rồi, nên chuyện này có thể khép lại rồi đúng không? Cô ngồi trong hậu trường, nhìn đồng đội của cô thi đấu, có từng nghĩ rằng thật ra đồng đội đang thi đấu của cô cũng đang cùng cô chịu phạt? Bọn họ không thể không xem tất cả những gì đã tập luyện với cô trước đó là công cốc, phải thích ứng lại một lần nữa." Lục Tư Thành vừa nói, vừa lấy ra một điếu thuốc, đang định châm lửa thì nhìn Đồng Dao một cái, dừng một chút rồi bẻ gãy điếu thuốc còn chưa châm, "Một lần cấm thi đấu, không biết hối cải; lần hai không thèm nghĩ ngợi gì mà tái phạm, lại bị cấm thi đấu——đội làm sao dùng cô? Đấu tập vẫn có thể để cô tham gia sao? Lúc đấu rank có nên mời cô không? Đội ngũ vẫn nên vì để thích ứng với cô đồng thời để cô mau chóng hòa nhập mà điều chỉnh lại lối chơi của mình sao? Dù sao những người chơi giỏi của game này cũng không ít, những người thao tác không tồi đang đợi được lên chức cũng rất nhiều..."
Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành: "Tiếp tục dùng cô, hay đổi sang dùng Lục Nhạc, hay là tuyển một đường giữa mới?"

Đồng Dao đan tay, trầm tư một hồi.

Lục Tư Thành vừa nói vừa nhìn Đồng Dao một cái: "Lục Nhạc vì nhất thời xúc động mà bị cấm một mùa giải, hại đến Minh thần, hại cả đội không thể tham gia chung kết thế giới—— Nó cúi đầu ảo não trở về rồi, đồng đội lựa chọn tha thứ cho nó, nhưng cô có thể hỏi nó, bây giờ nó đã tha thứ cho chính mình chưa?"

Lục Tư Thành dừng một chút: "Cảm nghĩ."

Đồng Dao cúi đầu thấp đến nỗi cằm sắp chạm vào ngực: "Liên Minh Huyền Thoại là một game có tính đồng đội, thể thao điện tử, không có một người một mình xưng bá."

Lục Tư Thành "ừm" một tiếng, lại nâng tay lên nhìn đồng hồ: "Cô vẫn còn ba phút."

Đồng Dao chợt ngẩng đầu lên.
"Sau ba phút, tôi muốn nghe suy nghĩ của cô—— Tôi nói rồi, người bên ngoài nói thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm cái nhìn của bản thân cô đối với chính mình: tiếp tục, hay là từ bỏ? Thi đấu chuyên nghiệp, không phải là nơi vui chơi tùy hứng, cuộc sống thi đấu của game thủ rất ngắn, thời kỳ hoàng kim lại càng ngắn ngủi hơn——"

Ánh mắt Lục Tư Thành trở nên rét lạnh: "Cô không thể lãng phí chính mình, cũng không thể níu chân người khác."

"Mà tôi thì phải chịu trách nhiệm với đội của mình, cô bé ạ," Lục Tư Thành nhàn nhạt nói, "Tôi không biết cô nghĩ thế nào, nhưng tôi chắc chắn, một đội đứng đầu như ZGDX, tìm đến cô là muốn cô thi đấu—— trong giới này có một số người có thể vì chuyện cô là con gái nên sẽ có những nhận định khác về cô, xem nhẹ cô, kỳ thị cô, sùng bái cô hoặc yêu mến thương xót cô, nhưng tôi thì không, khoác lên người bộ đồng phục, cô đối với tôi mà nói chỉ có một thân phận không liên quan đến giới tính: đồng đội."
"..."

Đồng Dao chợt cắn môi dưới.

Trái tim vốn đang chìm sâu dưới biển bị lạnh đến gần như không còn đập thì đột nhiên "thình thịch", bất ngờ nảy lên——

Cô ngước đầu nhìn Lục Tư Thành.

Lục Tư Thành đang dựa vào cạnh bàn yên lặng nhìn cô.

Nhất thời cả phòng nghỉ an tĩnh lại—— không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có người ở bên ngoài mở cửa nhưng không mở được, lúc này Đồng Dao mới nhận ra lúc Lục Tư Thành vào đây đã khóa cửa luôn rồi... tiểu Thụy ở bên ngoài gõ cửa gọi một tiếng "Thành ca à", Lục Tư Thành không để ý đến cậu ta, chỉ nghiêng đầu, nhìn Đồng Dao.

Ba mươi giây sau.

Anh lời ít ý nhiều nói "đến giờ rồi", đứng thẳng người dậy, nhàn nhạt liếc nhìn Đồng Dao: "Xem ra cô không có gì muốn nói với tôi cả."

Nói xong, xoay người định đi ra ngoài.
Mà vào lúc này, anh bất ngờ nghe thấy tiếng "rầm" từ đằng sau, hình như có vật nặng gì đó mới rớt từ trên ghế xuống, bước chân của anh dừng lại, đang định xoay người thì người ở phía sau lảo đảo loạng choạng đụng vào lưng anh, đồng thời trong tình thế cấp bách dùng hai tay bắt lấy tay phải của anh——

Hai tay đang nắm tay anh có chút lạnh lẽo.

Con ngươi của Lục Tư Thành hơi co lại, nhưng không nói gì, thậm chí ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi bao nhiêu, anh hơi cúi đầu xuống, từ góc độ của anh vừa khéo có thể nhìn thấy chóp mũi xinh xinh của người phía sau đang kéo lấy anh, hai tay nắm lấy bàn tay anh hơi dùng sức——

"Tôi sẽ không nói mấy lời hoa mỹ, cũng không muốn nói mấy câu đại loại như xin lỗi..."

Người đang kéo lấy anh cúi đầu, giọng khàn khàn.

"Tôi chỉ biết tôi muốn thắng, muốn cùng các anh thi đấu từng trận đấu một, muốn không vắng mặt trong bất kỳ trận đấu nào, không muốn lại khiến các anh thất vọng, không muốn trở thành hòn đá cản đường của bất cứ ai, muốn làm đồng đội của các anh, cho đến một ngày nào đó có thể đứng ở đỉnh cao thế giới, nơi các anh và tôi đều khao khát..."
Hốc mắt Đồng Dao đỏ lên, giọng nghẹn ngào.

Nhưng cô không hề khóc.

Ánh mắt cô sáng ngời, trong đầu chỉ có câu nói kia của Lục Tư Thành——

[Khoác lên người bộ đồng phục, cô đối với tôi mà nói chỉ có một thận phân không liên quan đến giới tính: đồng đội.]

Muốn trở thành đồng đội của anh ta.

Muốn trở thành đồng đội của bọn họ.

Cho dù có một ngày cô phải học cách bỏ đi sự cương ngạnh của mình, vậy cũng——

"Chắc chắn cô cũng cảm thấy rất ấm ức, rõ ràng là đã bảo vệ đồng đội, tại sao lại phải chịu sự đối xử như vậy."

Giọng nói phát ra từ trên đỉnh đầu cắt đứt dòng suy nghĩ của Đồng Dao, cô hơi ngẩn ra, ngước đầu lên, đối mặt với đôi con ngươi màu nâu sậm——Sau khi mất đi sự lãnh đạm, màu nâu sậm đó trở nên dịu dàng như chocolate.

"Mọi người đều rất cảm ơn cô đã bảo vệ họ, vì vậy mới có chuyện mấy người tiểu Bàn không chút do dự mà tham gia trò chơi kia, chỉ vì muốn tạo một cái chứng cứ hữu dụng về sau có thể giúp cô giảm bớt rắc rối." Lục Tư Thành ngừng một chút, trong ánh nhìn của Đồng Dao, anh ta chậm rãi nói, "Và cả tôi, tôi cũng rất cảm ơn hành động bảo vệ đó của cô."
"..."

"Không ai muốn cô mài mòn đi sự cương ngạnh của mình, cô bé ạ, chỉ là cô phải hiểu——trước khi bắt đầu bảo vệ người khác, trước tiên cô phải học được cách bảo vệ tốt chính mình đã."

"Khi nào thì mới cho thấy tôi có thể bảo vệ chính mình?"

"Khi cô mạnh mẽ đến mức không có ai có thể đánh ngã cô."

Đồng Dao im lặng, hình như có chút nghi hoặc mà hơi cau mày.

Lúc này, tiểu Thụy ở bên ngoài đập cửa thúc giục, Lục Tư Thành đưa tay vỗ đầu cô như muốn trấn an, cũng không rút tay ra khỏi hai tay cô, cho đến khi Đồng Dao buông anh ra, anh mới thấp giọng nói một câu "đi thi đấu đây", đi về phía trước hai bước——

Sau đó lại bị Đồng Dao níu lại.

Anh quay đầu.

"Thành ca, anh là người như thế sao?"

"Cái gì?"

"Mạnh mẽ đến mức không ai có thể đánh ngã anh?"

Lục Tư Thành im lặng một chút, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Tôi không phải, tôi cũng sẽ có lúc do dự không quyết không biết nên làm sao."
Đồng Dao: "?"

Đồng Dao buông anh ra, tay Lục Tư Thành nắm lấy tay nắm cửa, mở khóa cửa, tiếng "cạch" khẽ vang, khi anh sắp mở cửa ra, Đồng Dao chắp tay sau lưng đứng tại chỗ: "Thành ca."

"?"

"Câu hỏi cuối cùng."

"Hỏi."

"Hai ngày nay, tại sao không để ý đến tôi? Chỉ là vì tức giận thôi sao? Có còn nguyên nhân gì khác không?"

"..."

Lục Tư Thành kéo cửa ra, trong tiếng phàn nàn và thúc giục của tiểu Thụy, anh nghĩ nghĩ, ném lại năm chữ khiến tiểu Thụy méo hiểu gì, ra ngoài, đóng cửa.

Để lại một mình Đồng Dao đứng xuất thần hồi lâu trong phòng nghỉ.

Câu trả lời của anh là, bởi vì sẽ mềm lòng.

Chú thích:

(1) Minh Khải (Mingkai), tên gọi khác: Nặc Ngôn, ID: Clearlove, là tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp của Trung Quốc, hiện đang là jungle của đội EDG (EDward Gaming).

(2) Vi Trẫm (Weizhen), tên gọi khác: Vi thần, Cao Đức Vĩ, ID: godV, cựu đường giữa của đội LGD, đã giải nghệ vào năm 2017.
*godV còn được biết đến với biệt danh "thánh nổ" khi có những phát ngôn gây sốc như "Tôi sẽ hạ Faker (tên thật là Lee Sang Hyeok, người Hàn Quốc, là tuyển thủ đường giữa xuất sắc nhất thế giới, đội trưởng của SK Telecom T1) trong loạt solo kill đường giữa" hay "Khi đấu tập, Faker chưa bao giờ thắng được tôi", nhưng sau đó trong giải chung kết thế giới đã thua ê chề ngay từ vòng bảng càng khỏi nói đến việc gặp được Faker. Có người nói đúng là Faker đấu tập chưa bao giờ thắng anh ta vì hai người có khi còn chưa đấu tập với nhau bao giờ.

(3) Trong trận đấu giữa LGD và KT Rolster, godV đã có một pha xử lí "lạ đời" khi thay vì bắn Mũi Tên Xuyên Phá về phía đối thủ trước mặt lúc này chỉ còn một chút máu, thì anh ta lại bắn...ngược về sau.

(4) Đóng băng lính: Đóng băng lính là hành động mà một bên tìm cách giữ lính ở gần trụ nhất có thể, từ đó có thể điều khiển được nơi mà lính 2 bên gặp nhau, tạo khoảng cách an toàn để ăn lính một cách an toàn, cũng như khiến đối thủ cùng đường không dám đứng lên cao để farm. (Nguồn: Motgame.vn | Chuyên trang TIN GAME Online, Mobile, PC Console, Game Offline)
(5) Muggle: một danh xưng bắt nguồn từ bộ truyện Harry Potter nổi tiếng của nhà văn người Anh J. K. Rowling, chỉ những người bình thường không sử dụng được phép thuật.

back top