Khi Em Mỉm Cười

Chương 68

Chương 68: Cho tôi lý do không thể từ bỏ cô
"Nãy giờ chỉ là nói đùa thôi, tôi phải đi úp mặt vào tường tự kiểm điểm đây, thứ hai tuần sau trong buổi họp thường kỳ của câu lạc bộ, tôi phải mang theo bản kiểm điểm mười nghìn chữ đứng dưới quốc kỳ phát biểu... Ừm, giờ phải đi viết bản kiểm điểm đã, tắt live stream đây, tạm biệt."

Đồng Dao đặt điện thoại xuống, hắng giọng, bình tĩnh mạnh mẽ nói xong, trơ mắt nhìn bình luận biến thành ——

[Thành ca lại đến à?]

[Được rồi chúng tôi biết cả rồi nói đi Lục Tư Thành ở đâu?]

[Đợi chút, năm phút trước tôi nhìn thấy một cái ID cấp cao tên là "superchessman" vào đây chẳng lẽ là...]

[Năm phút trước? hhhhhhh vậy chủ live stream đi xa thật rồi.]

[Đi mạnh giỏi, đến với địa ngục băng giá.]

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao trong lòng vỡ vụn, nhanh chóng tắt live stream, ngẩng đầu, vẻ mặt trống rỗng nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt ở trên lầu... Mấy giây sau, giống như đã hạ được quyết tâm, cô phồng má, đẩy bàn phím vào, đứng dậy, nhét điện thoại vào túi, xong xuôi thì chạy lên lầu hai rồi dừng lại trước cánh cửa sắp bị ánh mắt nóng rực của cô đốt cháy, đưa tay muốn gõ cửa, nhưng khi đốt ngón tay chạm vào cửa thì lại dừng lại.

Cô nghe thấy tiếng tim mình đập.

Do dự một hồi ——

Dũng khí khó khăn lắm mới có lúc trước đột nhiên trong chớp mắt biến mất sạch sẽ.

Đồng Dao rút tay về, đứng trước cửa phụ trách làm một pho tượng khoảng năm phút, cho đến khi nghe loáng thoáng tiếng bước chân và tiếng nước chảy ở trong phòng —— Có lẽ Lục Tư Thành đang tắm chuẩn bị nghỉ ngơi rồi... Cảm giác mất mát trong lòng không dễ gì mới áp xuống được thì giờ lại nổi lên lần nữa, cô như một con gà đã thất bại trong trận đấu, cúi đầu xoay người, hồn bay phách lạc lắc lư lảo đảo xuống lầu...

Lúc đi ngang qua chỗ ngồi của mình, liếc thấy hộp đồ ăn ở trên bàn, chân Đồng Dao dừng lại, xoa xoa cái bụng rỗng của mình: thật ra cô đã sớm đói rồi, từ chối đi ăn khuya với mấy người tiểu Bàn hoàn toàn là ma xui quỷ khiến, cô cũng không biết rốt cuộc chính mình bị làm sao nữa ——

Lúc nhìn thấy Lục Nhạc thay thế mình và thắng trận đấu giao hữu.

Lúc phát hiện bản thân mình không biết nên nói gì với Lục Tư Thành.

Đồng Dao: "..."

[ZGDX, smiling: Cậu nói đúng, bà đây đúng là rất buồn.]

[ZGDX, smiling: Có khi nào tớ vì bị Lục Nhạc mưu quyền soán vị, lưu lạc tới mức cả đời này chỉ có thể run rẩy ngồi cạnh cây nước nóng lạnh không? Sau đó trở thành người vô hình trong đội, chỉ khi nào đồng đội muốn mua hàng trên mạng thì mới nhớ đến: à, cạnh cây nước nóng lạnh có một người đang rảnh, đúng lúc có thể đặt đồ giao tới.]

[Mẹ của A Mao: ??? Đội cậu ai cũng nói nhiều đến mức hận không thể trò chuyện vài câu với không khí, nên sẽ không để một người ngồi trông cây nóng lạnh trong hiu quạnh đâu.]

[ZGDX, smiling: Này.]

[Mẹ của A Mao: Chắc là cậu đói rồi, đội trưởng của cậu không phải đã mang đồ ăn về cho cậu rồi sao? Ăn no rồi đi ngủ đi, cấm một trận qua nhanh ấy mà, vị trí chính thức của cậu thì vẫn là của cậu, đội trưởng của cậu cũng không thể cả đời không nói chuyện với cậu.]

[ZGDX, smiling: Thật hả?]

[Mẹ của A Mao: ??? Câu lạc bộ của các cậu không phải đã thông báo chỉ cấm trận ngày mai thôi à? Còn có thể là giả sao.]

[ZGDX, smiling:...Không phải hỏi cái này.]

[Mẹ của A Mao:..................ờ.]

[Mẹ của A Mao: Thật mà thật mà.]

[Mẹ của A Mao: chậc chậc, nếu như quyết định chiến tranh lạnh cả đời với một người, ai thèm lo người đó đói mà mang cháo về cho nữa chứ, sẽ chỉ muốn đem đầu người đó ấn vào trong thùng rác để người đó ăn phân đến chết thôi, cảm ơn.]

[Mẹ của A Mao: Rõ ràng là quan tâm chỉ là đội trưởng của cậu có để ý đến cậu hay không, hay là khiến cả đội nằm không cũng dính đạn, thật là... Mấy đứa con gái đang yêu đều thần kinh có vấn đề như cậu vậy sao, lo được lo mất?]

Đồng Dao: "..."

Ồ.

Tắt màn hình điện thoại, Đồng Dao ôm điện thoại trước ngực, trầm mặc trong chốc lát, cô lại ngẩng đầu nhìn lên căn phòng đang đóng chặt cửa trên lầu, kiễng chân lên, dùng khẩu hình nói với cánh cửa đó "chảnh cái rắm á", nói xong, ngậm miệng, nhếch môi.
Cảm thấy bản thân mình thật sự có chút điên điên khùng khùng rồi.

Cô ngồi vào bàn, chọt chọt cái hộp suýt chút nữa đã bị bỏ quên ở trên bàn máy tính ——

Bốn mươi phút sau.

Khi các thành viên khác của ZGDX về đến nơi, mở cửa ra thì thấy đường giữa đang tuổi nổi loạn của bọn họ ngồi xếp bằng trên ghế an tĩnh ăn cháo, lúc này, cô đã ăn hết ba phần tư bát cháo lớn.

Tiểu Bàn chọc ghẹo: "Đây là phần cho ba người đấy, cô không phải không đói à?!"

"...Sau đó lại đói." Đồng Dao liếc nhìn mọi người, "Các cậu ăn khuya xong lại đi đâu à, sao muộn vậy mới về?"

"Đâu có đi đâu đâu, ăn xong là về mà."

"..." Động tác vùi đầu ăn cháo của Đồng Dao dừng lại, giơ cái thìa lên chỉ chỉ trên lầu, "Vậy sao Thành ca lại ——"

"Cháo bỏ hộp xong là anh ấy mang về luôn mà, nói là để nguội sẽ tanh." Tiểu Bàn nhìn vỏ cua và vỏ sò trong thùng rác: "Giờ nghĩ lại có thể là do sợ cô đói chết?"
Đồng Dao vẫn giữ tư thế giơ thìa, chớp chớp mắt, mặt đầy dấu hỏi chấm: Cậu nói gì cơ nói lại lần nữa đi?

Tiểu Bàn: "Hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau hả?"

Đồng Dao: "Vẫn chưa."

Tiểu Bàn: "Ồ, một người quá chảnh chó, một người quá chảnh cún, vậy thì cứ dày vò nhau cả đời đi, tôi chờ xem."

Đồng Dao: "..."

...

Hôm sau là ngày đấu với Hồng Tiễn.

Đồng Dao lười biếng bò dậy sắp xếp ba lô của mình, buồn bã lề mề mãi mới theo chân những người cuối cùng đi đến cạnh xe buýt của đội, còn chưa kịp leo lên thì quai ba lô đã bị kéo từ đằng sau, cô nhíu mày quay đầu lại, thấy Lục Nhạc đứng đằng sau cô cười không đàng hoàng tẹo nào: "Đi xem tôi biểu diễn à?"

"Sợ xảy ra chuyện bất khả kháng cậu không lên đấu được." Đồng Dao mặt không cảm xúc giằng lại quai ba lô của mình, "Lạc quan chút, lỡ tay cậu đột nhiên gãy thì sao?"
"Có gãy cũng phải đấu xong mới gãy," Lục Nhạc gia tăng lực tay, "Cho dù bước nửa bước vào quan tài, cũng phải ấn chắc cô ở ghế dự bị rồi mới có thể nhắm mắt xuôi tay."

Đồng Dao cắn môi dưới: "Cậu nằm mơ đi."

Nụ cười của Lục Nhạc càng trở nên sáng lạn hơn, đến khi có một giọng nam lãnh đạm trầm thấp truyền tới: "Nói đủ chưa?"

Hai người đứng trước xe như hai con gà chọi lập tức mang vẻ mặt cứng đờ, Lục Nhạc cướp lấy ba lô của Đồng Dao, xách theo lên xe... Đồng Dao lầm bầm "trả cho tôi" rồi nhanh chóng theo sát cậu ta nhảy lên xe, sau khi ngồi vào xe, mọi người đều ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, Đồng Dao rúc vào trong góc, đến khi tới nơi thi đấu xuống xe đi đến phòng trang điểm, cô ngồi trên sofa bỗng thấy hai tay mình hình như trống trống, quay đầu lại mới phát hiện Lục Nhạc vẫn đang xách ba lô của mình.
Lục Nhạc đi vào ném ba lô cho cô, còn mình thì ngồi vào chỗ chuẩn bị trang điểm.

Rất nhanh sau đó các thành viên vào phòng nghỉ chờ đến lúc thi đấu, mọi người ngồi trong phòng nói chuyện, màn hình tinh thể lỏng trong phòng nhanh chóng bắt đầu xuất hiện hình ảnh khán đài ngày hôm nay, hai bình luận viên bắt đầu tán gẫu —— Đồng Dao còn tưởng bọn họ sẽ không kiêng nể gì mà nói về chuyện cô bị cấm thi đấu, không ngờ bình luận viên chỉ nói một câu "Hôm nay Luật sẽ thi đấu cho ZGDX, game thủ này bla bla"...

Đồng Dao nghĩ nghĩ, có lẽ là bên câu lạc bộ đã qua chào hỏi trước nên mới có được kết quả này.

Tai trái nghe Minh thần và Lục Nhạc thảo luận về đường giữa của Hồng Tiến đồng thời suy nghĩ nhắm vào cậu ta mà BAN&PICK, tai phải nghe bình luận viên trên màn hình nói nhảm, Đồng Dao thỉnh thoảng sẽ chen vào nói suy nghĩ của mình đối với đường giữa ngày hôm nay ——
"Đường giữa của đối phương giỏi xoay sở, mặc dù thành tích hiện tại của Hồng Tiễn chỉ bình thường, nhưng cậu ta ở trong giới chuyên nghiệp cũng được tính là top 5 đường giữa, tướng nào cậu ta cũng dùng được, đối với một người mù tướng như Lục Nhạc mà nói thì đúng là rất phiền phức, các anh vẫn nên nghĩ cách làm sao để BAN được tướng sở trường của cậu ta, LeBlanc, Twisted Fate, Annie có lẽ sẽ không chọn..."

Cô đang nói thì nhìn thấy trên màn hình, ống kính chĩa về phía khu vực khán đài fan ZGDX, mấy cô gái ngồi hàng đầu còn đang cầm bảng đèn cầm tay (lightboard for fan) bên trên là ID của cô...

Đồng Dao không nói nữa.

Cô hơi sửng sốt, bất ngờ đứng dậy, dọa Minh thần và Lục Nhạc sợ hết hồn, Lục Nhạc hỏi "cô làm gì vậy", Đồng Dao ném lại một câu "đi toilet" vội vàng đi ra khỏi phòng —— Đến nhà vệ sinh rửa mặt, cô lẫn vào giữa nhân viên, len lén đi đến vị trí gần sàn đấu, rướn đầu nhìn khán đài: Quả thật là có mấy người cầm bảng đèn cầm tay mang tên cô.
——Mà bọn họ không thể nào không biết chuyện hôm nay Đồng Dao bị cấm thi đấu.

Đồng Dao cảm thấy lòng mình chua xót, loại cảm giác dời sông lấp biển ngày hôm qua lại đến rồi.

Hồn bay phách lạc trở lại phòng nghỉ, còn giả bộ trấn tĩnh giống như chưa hề xảy ra chuyện gì... Lúc này mọi người cũng lục tục đứng lên bắt đầu leo lên sàn đấu rồi, Đồng Dao và nhân viên cùng nhau ngây người một hồi, khi trận đấu sắp bắt đầu thì đi vào phòng bên cạnh theo dõi trận đấu —— trong phòng không một bóng người, Đồng Dao ngồi một mình trên chiếc ghế sofa xoay mềm mại rộng rãi, ngước đầu xem trận đấu, nhìn thấy phần BAN&PICK quả nhiên hai đội đều nhắm vào vị trí đường giữa ——

Hồng Tiễn BAN Ekko và Azir.

Bình luận viên A: [Ekko và Azir! Đây là hai tướng Luật chơi cực kỳ tốt, xem ra hôm qua Hồng Tiễn sau khi thấy tin smiling bị cấm thi đấu một trận đã lập tức có chuẩn bị cho ngày hôm nay rồi!]
Bình luận viên B: [Bên đội Viễn Thông đã BAN Viktor và LeBlanc, haha, hôm nay đường giữa đúng là sặc mùi thuốc súng, hơn nữa những tướng bị BAN cũng thật kỳ lạ, toàn là tướng rất ít thấy ở các trận đấu trước —— nói thật tôi rất trông đợi, game thủ Luật của đội Viễn Thông vẫn luôn nổi tiếng về thao tác và độ ổn định, mà số tướng cậu ta rành cũng luôn khiến người ta sốc óc... Tôi vô cùng hiếu kỳ sau khi không có cả Azir lẫn Ekko, hôm nay cậu ta sẽ sử dụng tướng nào để đưa cả đội đến thắng lợi!]

Bình luận viên A: [Đúng vậy, trận này đối với ZGDX mà nói có ý nghĩa quan trọng quyết định, nếu như thắng, bọn họ sẽ là đội đứng đầu bảng với thành tích toàn thắng... Nói thật tôi vốn cho rằng chuyện toàn thắng này đã nắm chắc rồi, nhưng mà hôm qua lại xảy ra chuyện ồn ào kia...]
Bình luận viên B: [Đúng vậy đúng vậy, trong các trận đấu trước, trạng thái của ZGDX có thể nói là cực tốt, ngay cả đội trưởng Lục Tư Thành của bọn họ, một người rất ít khi thừa nhận chuyện gì, cũng đã có lời tán thưởng dành cho đường giữa của bọn họ, nói đối với trận đấu của mùa giải này càng có lòng tin.]

Bình luận viên A: [hahahaha, bây giờ nghĩ lại hình như hơi giống một pha tự vả...]

Đồng Dao cau mày, cầm lấy remote tắt tiếng đi.

Lúc này BAN&PICK đã kết thúc, khi Lục Tư Thành lấy Ashe, Đồng Dao bị sặc nước miếng giống như nhìn thấy cái chết của mình vậy... Đường giữa có lẽ là vì tiếp tục nhắm vào đường giữa của Hồng Tiễn, Lục Nhạc lấy Twisted Fate —— Cách một con đường đi mà Đồng Dao vẫn có thể nghe thấy tiếng xôn xao của mọi người cùng với giọng nói vang dội của bình luận viên: Bọn họ hình như chưa từng thấy Luật dùng Twisted Fate bao giờ.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Đồng Dao cũng chưa từng thấy, mới đầu cô còn lo lắng không biết tên này có phải điên rồi không, cho đến khi trận đấu bắt đầu, chỉ số farm lính của Lục Nhạc, lượng máu mất, kỹ năng di chuyển tránh né đều cực kỳ lưu loát như nước chảy mây trôi, cộng thêm cậu ta tính toán sát thương mỗi cấp của Twisted Fate đều cực kỳ chuẩn xác ——

Nhìn có vẻ hoàn toàn không giống vì nhắm vào đường giữa đối phương nên vạn bất đắc dĩ mới lấy, thao tác như thế này, nói một câu Twisted Fate lão luyện cũng không quá!

Cấp bốn dùng phép bổ trợ Tốc Biến hạ gục đường giữa của Hồng Tiễn, giành được first blood;

Cấp sáu dùng chiêu cuối bay đến đường dưới giúp Lục Tư Thành lấy được double kill mở ra cục diện trận đấu;

Trận đấu diễn ra đến phút thứ hai mươi, gank thành công bốn lần, hỗ trợ tấn công sáu lần, chỉ số farm lính ngang ngửa với đường giữa bên Hồng Tiễn vẫn luôn liều mạng ăn tài nguyên để tăng cấp...
Đồng Dao mở tieba. Trang đầu đều là những lời thán phục ——

[Đm Luật này từ lúc nào mà mạnh như vậy! Cái người BAN mất Azir sẽ trở thành phế vậy kia đâu?]

[Vậy mà còn giấu Twisted Fate?!]

[Vứt cả một kho tàng trên nền nhà, đường giữa như này làm dự bị? Đội viễn Thông có phải là quá xa xỉ rồi không?]

[.........Sao tôi cảm thấy smiling phải đi xa rồi? Biểu hiện này của Luật so với cô ấy không hề kém cạnh mà.]

[Tôi quyết định lại tiếp tục nghiêm túc xem ván hai.]

[Lúc trước Lục Tư Thành còn khoe khoang đường giữa mới mạnh như thế nào, bây giờ dự bị của bọn họ cũng không hề tệ, ván đấu này làm chủ trận đấu, carry vô địch ——]

Đồng Dao lướt màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn TV trước mặt, ván đầu tiên đã gần đến hồi kết, cô mặt không cảm xúc nhìn nhà chính của Hồng Tiễn bị phá vỡ, lúc này số liệu của Lục Nhạc là gϊếŧ 7 chết 1 hỗ trợ 13.
Truyền trực tiếp có lẽ bị chậm mất mười mấy giây so với trận đấu thực tế, khi Đồng Dao vừa nhìn thấy ZGDX phá nhà chính của Hồng Tiễn, có người đẩy cửa phòng nghỉ phía sau cô ra, cô không quay đầu lại, cho rằng là nhân viên nào đó, chỉ là nghe thấy từ ngoài cửa truyền vào âm thanh kinh thiên động địa đang hét "ZGDX cố lên"...

Đồng Dao cúi đầu, suy nghĩ ba giây xem có cần gửi một bông hoa bé ngoan cho Lục Nhạc hay không.

Giây thứ tư, khi cô hạ quyết tâm ngoan ngoãn lăn đi khen bạn Twisted Fate khiến người ta tâm phục khẩu phục kia, ngẩng đầu thì lại phát hiện trên cánh cửa đã đóng lại đó, có một người đàn ông dáng người cao lớn đang dựa vào, anh ta khoanh hai tay, lưng tựa cửa, đang trầm mặc nhìn mình.

Đồng Dao: "..................."

Lục Tư Thành.

Anh ta vào lúc nào vậy?

Bị ánh mắt lạnh lùng còn hơn ánh nhìn của dì ghẻ ác độc kia nhìn, trong lòng hơi thấp thỏm, tóc Đồng Dao sắp dựng đứng lên rồi, mắt đối mắt với Lục Tư Thành một giây sau đó lập tức cúi đầu, mông chuyển động xoay ghế quay lưng về phía cửa, cô cúi đầu, ngón tay vô thức sờ lên điện thoại...
Cho đến khi Lục Tư Thành đột nhiên mở miệng hỏi: "Nhìn thấy dự bị của cô thi đấu nhận được cổ vũ, bản thân cô ngồi trong phòng nghỉ chỉ có thể nhìn, có cảm nghĩ gì?"

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao không dám quay đầu.

Ánh mắt trống rống nhìn trang đầu tieba đang thổi phồng Lục Nhạc, còn có hoài nghi mắt Lục Tư Thành có phải có vấn đề rồi không, nếu không tại sao ZGDX trước giờ đều chưa từng coi trọng Lục Nhạc.

"Tôi đã từng nói trong buổi phỏng vấn sau trận đấu, tôi vui vì có một người đồng đội như smiling, nhờ có sự gia nhập của cô ấy, giải mùa hè năm nay ZGDX sẽ trở nên mạnh chưa từng thấy."

Giọng nói bình tĩnh mà trầm thấp ở phía sau vang lên.

Ngón tay đang trượt trên màn hình của Đồng Dao dừng lại.

Cô nghe thấy có tiếng bước chân từ đằng sau tiến lại gần, cùng lúc đó, tâm trạng như vừa nhìn thấy ma lúc nãy đột nhiên bình tĩnh lại, trái tim của cô cứ thế chìm xuống như không có điểm tận cùng, từ biển cạn còn chút hơi ấp chìm thẳng xuống đáy biển lạnh như băng ——
Lúc này cô mới phát hiện mình có thể đã mắc chứng sợ biển sâu.

"Bây giờ bọn họ hoài nghi ánh mắt của tôi, hoài nghi tôi có phải là đã phán đoán sai lầm rồi không, hoài nghi tôi có phải đã có sự thiên vị trong chuyện vị trí của cô và Lục Nhạc hay không..." Lục Tư Thành dừng một chút, nhàn nhạt nói, "Tại sao?"

Đồng Dao: "..."

Cô cúi đầu, quay lưng lại với anh ta.

Cho đến khi cô nhìn thấy có một bàn tay to cầm lấy tay vịn ghế sofa, nhẹ nhàng dùng lực quay ghế trở lại —— Anh ta hơi cúi người xuống, hai tay đặt trên tay vịn ghế, bóng người cao lớn hoàn toàn bao trùm lấy người đang ngồi trên ghế.

"Ngẩng đầu."

"..."

Đồng Dao ngẩng đầu lên.

Thế nên cô bất ngờ đối mặt với đôi con ngươi màu nâu sậm, giờ này phút này, đôi con ngươi kia tựa như sâu không thấy đáy, cô cố gắng dò xét nhưng lại không thể nhìn rất bất cứ tâm tình gì trong đó.
Cô tựa người ra sau, nuốt một ngụm nước miếng, lúc này tim và dạ dày như đã rơi hết xuống đất, giật giật môi, đang định nói xin lỗi thì lại nghe thấy giọng nói gần trong gang tấc của anh ta vang lên: "Nhưng tôi không quan tâm đến việc người khác nhận định thế nào về ánh mắt của tôi, phán đoán của tôi."

Đồng Dao hơi ngẩn ra.

"Quan trọng là cô, thứ mà tôi quan tâm là cô."

"..."

Lục Tư Thành hơi thẳng người dậy, nhìn đồng hồ: "Còn bảy phút, trước khi ván sau bắt đầu, cho tôi lý do không cần biết người khác nói thế nào tôi cũng không thể từ bỏ cô."

back top