Khi Em Mỉm Cười

Chương 67

Chương 67: Làm một streamer vừa phóng khoáng vừa càn rỡ
Về đến trụ sở là tầm bảy rưỡi tối, tám rưỡi có trận đấu tập với hàng xóm YQCB, mọi người cất ba lô rửa mặt nghỉ ngơi một tí rồi từng người ngồi vào chỗ máy tính của mình——Bởi vì trận đấu với Hồng Tiễn ngày mai là Lục Nhạc lên đấu, vậy nên trận đấu tập hôm nay cũng là Lục Nhạc đấu...Đây là chuyện đương nhiên, Đồng Dao và Minh thần đứng sau lưng cậu ta, phụ trách quan sát.

...Tiện thể khoa tay múa chân.

Đồng Dao: "Không phải Ekko thì là Azir, anh hai à cậu lấy tướng khác được không vậy? Bạn cùng phòng của tôi trước khi chết muốn được nhìn thấy Orianna, Lux, Fizz của cậu lắm đó..."

Minh thần: "Nó chỉ biết có hai tướng đó thôi."

Lục Nhạc: "Người đang ở tuổi nổi loạn bị cấm thi đấu và ông già giải nghệ đừng có nói nữa."

Vừa nói xong đã bị Minh thần đã dùng sổ ghi chú điện tử trong tay táng vào đầu, Lục Nhạc giơ tay lên đỡ: "Không phải, Đồng Dao mấy tướng cô nói có ai dùng khi thi đấu đâu, vậy luyện làm gì chứ..."

"Không có ai dùng thì cậu không thể dùng à, có những lúc yếu tố bất ngờ còn quan trọng hơn phiên bản game đấy." Đồng Dao nhoài người ở phía sau ghế của Lục Nhạc, thấy Ngải Giai bên kia lấy Syndra thì nhướng mày, "Hồi trước không phải cậu vẫn luôn luyện Syndra à? Nghĩ xem nếu cậu lấy tướng đó thì cái gì khiến cậu e ngại nhất?"

"Fizz." Lục Nhạc trả lời.

"Vậy chọn đi!" Minh thần đẩy đầu Lục Nhạc, "Ngốc hết chỗ nói mà, dù là dự bị nhưng năm ngoái cậu vẫn đấu đủ hai mùa của giải chuyên nghiệp, chọn tướng còn phải cần Đồng Dao người ta đến chỉ, không có tiền đồ."

Lục Nhạc "ấy da" hai tiếng, từ chó hoang biến thành chó nhà.

Ấm ức nhìn Đồng Dao một cái, không tình không nguyện bảo Lục Tư Thành lấy Fizz cho mình... Lúc này BAN&PICK cũng sắp kết thúc rồi, khi Lục Nhạc gọi Lục Tư Thành, Đồng Dao cũng thuận thế quay đầu nhìn sang, từ chỗ của Lục Nhạc chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Lục Tư Thành, không biết hiện tại anh ta có biểu cảm gì——

Đồng Dao gãi đầu, khiến đầu tóc đang gọn gàng trở nên có chút rối.

Sau khi trận đấu bắt đầu, các thành viên thi đấu, Đồng Dao và Minh thần ở sau lưng Lục Nhạc tán gẫu, Minh thần hỏi: "Đội trưởng của chúng ta vẫn không để ý đến cô à?"

"Ừm."

"Cậu ấy là lo cho cô." Minh thần nói, "Cô đừng nghĩ cậu ấy lạnh lùng vô tình, hôm nay lúc trên máy bay tôi ngồi cạnh cậu ấy, tận mắt nhìn thấy cậu ấy xóa tấm hình tờ hoạt động kia trong điện thoại, còn bảo tôi không được nói ra..."

"...Hử? Hả?" Đồng Dao nhấc cằm vốn đang ủ rũ tựa trên lưng ghế của Lục Nhạc lên, quay qua nhìn Minh thần, chớp chớp mắt: "Chuyện này là sao?"

Minh thần nhún vai, ý là như những gì cô nghe thấy đó.

Đồng Dao nhớ lại hồi chiều Lục Tư Thành tự nhiên lại khăng khăng muốn mấy người tiểu Bàn tham gia hoạt động đó, vậy nên mới có chuyện fan quay phim lại rồi đăng lên, sau đó mới xuất hiện hàng chục nghìn fan vào oanh tạc trang Weibo của đội và cả chuyện xoay chuyển chiều hướng dư luận...

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao hắng giọng, đưa tay lên nhéo tai mình, cùng lúc đó nghe thấy Minh thần ở bên cạnh nói: "Không cần biết cô nghĩ thế nào, đầu tiên Lục Tư Thành là đội trưởng của đội, cậu ấy có nghĩa vụ phải chăm sóc tốt từng người bọn cô, đảm bảo cái đội này không xảy ra chuyện gì——Năm ngoái khi tên nhóc này (chỉ chỉ đầu Lục Nhạc) có chuyện, cậu ấy cũng chạy muốn gãy cả chân mới miễn cưỡng ém chuyện đó xuống, phạt cấm thi đấu một mùa giải, bằng không nếu lộ ra ngoài thì có khi còn bị cấm cả đời."

Đồng Dao: "Ồ ồ."

Minh thần: "Nhưng có một số chuyện cậu ấy không thể giúp được, cũng không thể dạy được, đừng quá ỷ lại, tự mình hiểu mới đúng là đã hiểu."

Minh thần: "Một đám nhóc không lúc nào khiến người khác bớt lo."

Đồng Dao: "..."
Đồng Dao hơi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, đang định nói gì đó thì nghe thấy Lục Nhạc la hét "Hai người có thấy phiền không đừng đứng sau lưng tôi nói chuyện nữa không thấy ông đây để lọt mất mấy con lính rồi à á á á á á á xe pháo của tôi", Đồng Dao và Minh thần không hẹn mà cùng liếc mắt khinh bỉ rồi lui ra sau.

Lần này đấu với YQCB cực kì chật vật, vì có Giáo Hoàng, lối chơi của đội trụ hạng hàng xóm có sự thay đổi rất lớn—— Loại phản ứng hóa học thần kỳ này giúp cho cả ba đường của bọn họ đều có thể chơi ngang ngửa với ZGDX... Trận đấu giằng co đến phút thứ năm mươi, cậu hạ một đợt tôi hạ một đợt, tăng cấp đến giai đoạn cuối trận, một trận đấu tập mà đấu đến mức này, ai cũng đều có chút nóng nảy.

"Bình tĩnh bình tĩnh, aiya, lão Miêu, người anh em đừng có phá nữa," đấu đến phút thứ năm mươi ba, tiểu Bàn sắp khóc đến nơi rồi, "Tôi sắp đói chết rồi, đcm có thể đấu xong không vậy?"
Lần giao tranh cuối cùng lại do Lục Nhạc cái tên "íu đúi" này đứng ra gánh team—— Mặc dù giai đoạn đầu trận lỡ mất mấy con lính bị Ngải Giai đánh cho ngu người, nhưng kéo dài đến lúc này, mọi người đều đã trang bị đầy đủ, vàng quá dư rồi, chút ưu thế lúc đầu cũng không còn nghĩa lý gì nữa... Mà Lục Nhạc thao tác tốt, phản ứng nhanh, lúc giao tranh, Fizz Thỏ Phục Sinh thật sự giống như một con thỏ, nhảy tới nhảy lui, nhảy một hồi thì thắng luôn giao tranh!

Tiểu Bàn hét lên hoan hô, phá nhà chính của YQCB, quay đầu lại nhìn Lục Nhạc, hận không thể chạy tới tình thương mến thương hôn cậu ta một cái.

Đồng Dao vỗ lưng Lục Nhạc: "Xem nhẹ trình farm lính rank bạch kim rồi Fizz của cậu cũng được đó chứ!"

Giọng điệu như thể cuối cùng cũng thấy được con trai trưởng thành.
Lục Nhạc hừ một tiếng.

Cùng lúc đó, Minh thần cũng ghi nốt một dòng cuối vào sổ ghi chú, sau đó bình tĩnh nói: "Lần đầu hoàn toàn áp đảo, lần hai ung dung, lần ba cảm nhận được một chút cản trở, lần bốn cảm nhận được khó khăn——Đến bây giờ đã có thể đấu ngang ngửa, các cậu tỉnh táo lại đi, lần sau khi thi đấu gặp đội hàng xóm, thật sự không chắc có thể thắng đâu."

Lão Miêu: "Nói gì dễ nghe chút đi."

Minh thần: "Dễ nghe? Có đó, về sau trừ kỳ nghỉ, còn lại nếu trong thời gian tập luyện mà còn chơi game Pikachu, đọc truyện tranh, xem phim hoạt hình nữa thì trừ hết tiền lương."

Lão Miêu: "..."

Lão K: "Mạt chược thì sao?"

Minh thần: "Mạt chược cũng không được."

Lão K: "Đó là tinh hoa của nước nhà đấy!"

Minh thần: "Tinh hoa của nước nhà cũng không được."

Lão K nhìn Đồng Dao, Đồng Dao làm mặt quỷ: "Lúc tôi gia nhập hàng chờ của game thường sẽ xem video trận đấu, thỉnh thoảng còn chơi game Dò Mìn."
Lão K: "Cô căn bản không đủ chuẩn làm một đứa đang tuổi nổi loạn."

Khi đường trên và jungler cùng với người phân tích số liệu kiêm bảo mẫu của đội đang giằng co với nhau, tiểu Bàn ầm ĩ đòi đi ăn khuya, một đám thanh niên mới chỉ ăn tạm bữa trên máy bay, bây giờ chắc chắn là đói lắm rồi, vậy nên lời kêu gọi của tiểu Bàn được hưởng ứng nhiệt liệt, mọi người rời tay khỏi chuột, đứng dậy, ồn ào đi ra ngoài... Lúc Lục Tư Thành đứng dậy đi ra ngoài, Đồng Dao đi đến chỗ máy tính của mình, khom người mở máy tính.

"Đồng Dao cô làm gì thế?" tiểu Bàn hỏi.

Động tác cúi người đi giày của Lục Tư Thành dừng lại.

Đồng Dao không biết có phải anh ta nhìn sang chỗ mình không——Cô nghĩ là phải, nhưng khi cô nhìn sang, Lục Tư Thành đã cúi đầu xuống rồi. Nhìn có vẻ đang rất nghiêm túc đi giày.
"Các anh đi đi, tôi không đi đâu, không có đói." Đồng Dao hàm hồ khoát khoát tay, "Tôi live stream một lát, tiền lương sắp bị trừ sạch rồi không thể hoang phí nữa..."

Lục Tư Thành đi xong giày, đứng thẳng người dậy.

"Đá cái ghế mất mấy trăm nghìn, có đắt không? Số tiền đó để mua mấy cái túi xách mấy cái váy thì tốt hơn biết bao nhiêu? Ừ ừ, vậy cô live stream đi, lát nữa bọn tôi mua đồ ăn mang về cho cô," tiểu Bàn nói, "Cô live stream đàng hoàng chút nhea đừng nói lung tung."

Khi Đồng Dao trả lời qua loa lấy lệ một câu "biết rồi biết rồi", đám người ồn ào trong trụ sở kéo nhau đi ra ngoài, trong trụ sở lập tức trở nên yên ắng... Đồng Dao ngồi trước máy tính ngây ngẩn một hồi, sau đó giống như đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu nhìn chỗ của Lục Nhạc.

Nhìn chằm chằm cái ghế của Lục Nhạc lúc này đang để không, cô ngây người một lúc: không biết tại sao, hình như cảm thấy trong lòng trống rỗng, có chỗ nào đó không ổn.
Nhưng mà Đồng Dao còn chưa kịp hiểu rõ cái tâm trạng đang tệ dần này là sao thì điện thoại để trên bàn của cô sáng lên——

[Mẹ của A Mao: Người nào đó nhà tớ nói vừa mới đấu một ván cực căng bàng quang(1) với đội bọn cậu, không có cậu, người đấu là cậu giai dự bị kia?]

[ZGDX, smiling: Ngày mai cậu ta đấu mà, đương nhiên cậu ta phải đấu tập rồi.]

[Mẹ của A Mao: Cuối cùng cậu ta còn carry giao tranh thắng nữa.]

[ZGDX, smiling: hức hức.]

[Mẹ của A Mao: Cậu không sao chứ?]

[ZGDX, smiling: ...Đấu tập mà, thắng là tốt rồi, tớ có thể có chuyện gì chứ? Lục Nhạc tiến bộ rất nhanh, trước đây còn là đồ mù tướng đó, bà đây danh sư xuất cao đồ (2) đó, bây giờ cậu ta đã dùng được Syndra, Fizz cũng có thể chơi được, rất tốt.]

[Mẹ của A Mao: ...........Ồ, giả vờ với cả tớ cơ đấy.]
Đồng Dao: "..."

Nhìn chằm chằm điện thoại, sau đó trả lời một câu "cút xéo", Đồng Dao ném điện thoại qua một bên, cau mày nhìn hình phản chiếu của mình trên màn hình máy tính, sau một lúc, cô tâm tình phức tạp mở live stream—— Phòng live stream trong chốc lát đã rộn ràng náo nhiệt lên, đại đa số đều đang bàn tán về chuyện hôm nay.

Dù là đứng về phía cô hay là mắng cô, Đồng Dao đọc được đều càng thêm phiền muộn, chào hỏi một tiếng rồi không nói tiếng nào vào đấu rank, lúc đấu rất ít khi mở miệng nói chuyện, căn bản là không trò chuyện gì với fan cả...

Mãi đến khi cô đấu xong ván thứ hai, nghía qua bình luận, trong một đống bình luận đang bàn luận về ván đấu vừa rồi cùng với tám nhảm, cô bất ngờ nhìn thấy một cái thế này——

[Một người qua đường: Không biết fan nữ mấy người đang khen cái gì nữa, smiling đánh người chính là đánh người đó, bảo vệ đồng đội thì sao? Mấy game thủ này tiền lương một năm cả trăm nghìn, tham gia một cái hoạt động tương tác có thể khiến bọn họ ức chết hay sao? Đã chảnh chó lại còn thiếu ý chí.]
Đồng Dao: "...Một người qua đường, ấy, đợi chút, quản phòng đừng block cậu ta, để cậu ta nói——Game thủ một năm cả trăm nghìn là ăn của cậu hay tiêu của cậu? Thi đấu kiếm tiền chứ có phải là khỉ đi mãi võ đâu, hoạt động không phù hợp với tình trạng sức khỏe thì không thể yêu cầu dừng?"

[Một người qua đường: Một đám thanh niên nghiện net, đánh vài ván game đã dễ dàng kiếm được cả đống tiền như vậy lại còn thiếu ý chí!]

Đồng Dao: "Tiền này dễ kiếm vậy thì cậu cũng tới kiếm đi, mau lên, quất ngựa chạy thẳng đến đi! Bây giờ đội trẻ của các câu lạc bộ lớn vẫn còn đang tuyển người đó, ai cản cậu đâu?"

[Một người qua đường: Tham gia cái hoạt động đó thì đã làm sao? Người khác cũng có thể làm?]

Đồng Dao: "Cậu có bệnh tim mà giáo viên thể dục bảo cậu chạy 1500m cậu có chạy không? Người khác có thể chạy đó sao cậu không chạy được?"
[Một người qua đường: Tôi thấy mấy người tiểu Bàn cuối cùng vẫn tham gia hoạt động đó còn ôm mấy showgirl đó cười vui vẻ lắm mà?]

Đồng Dao: "Không cười chẳng lẽ khóc?"

[Một người qua đường: Tay của công nhân viên đội Liên Minh Huyền Thoại bọn cô tay có vấn đề gì à? Để một thành viên của đội là cô đứng mũi chịu sào, đừng để bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền, hôm nay đứng đầu sóng hứng trọn gió bị phạt vui không?]

"Vui chứ, rất vui luôn đấy," Đồng Dao mặt không thay đổi, nói, "Nói thật tôi không hề hối hận khi kiên quyết không tham gia hoạt động đó, không phù hợp là không phù hợp, sao? Chuyện này bọn tôi đến nơi mới biết, sát giờ mới thông báo, không liên quan đến Thụy ca, anh ấy không có tư cách nói chuyện, tôi hối hận duy nhất một điều đó là chuyện này đã khiến đội tôi gà bay chó sủa, câu lạc bộ cũng gà bay chó sủa, liên lụy mọi người phải ăn chửi với tôi, đúng đúng đúng tôi quả thật không nên đá cái ghế của cô gái độc mồm kia, có nhiều người nhìn như vậy, muốn đánh cô ta sao tôi không——"
Đồng Dao còn chưa nói xong.

Cửa trụ sở phía sau đột nhiên mở ra.

Cô sửng sốt quay đầu lại nhìn mới phát hiện không tới hai tiếng đội trưởng nhà cô không biết tại sao lại về trụ sở trước... Cô quay mặt lại, thấy bình luận toàn là "=))))))))" "Đánh hay lắm" "Kính nể cô, một Hán tử" "Tôi cũng cảm thấy miệng đê tiện không phải đáng bị đánh lắm sao", cô xanh mặt, mở game lên che hết phần lớn màn hình——

Khi Lục Tư Thành đi vào trụ sở.

Đồng Dao hắng giọng, mặt không đổi sắc, tiếp tục nói: "Tôi sai rồi, thật đó, lúc đó nên nhẹ nhàng bàn về tình huống đó với bên tổ chức, bởi vì trong đội có mấy người tay mới làm vật lý trị liệu xong, thật sự không thể tham gia loại vận động mạnh đó... Nói rõ thì chắc chắn mọi người đã có thể dễ dàng thương lượng hơn, đúng không, mọi người đều là người văn minh mà——Đúng vậy đúng vậy, quản phòng phát cho "Một người đi đường" một bông hoa bé ngoan đi, cậu ta mắng rất đúng, tôi cũng cảm thấy tôi quá manh động rồi, đúng đúng đúng có phải giống một người phụ nữ đanh đá không, đúng là đánh đá mà! Thật sự rất không nên! Ngàn lần không nên vạn lần không nên mà——Ồ không có thứ gì gọi là hoa bé ngoan hả? Vậy thôi bỏ đi."
Khi Đồng Dao đang còn bận nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân với fan——

Lục Tư Thành đi ngang qua sau lưng cô, tiện tay đặt trên bàn cô một hộp thức ăn đóng gói mang về, Đồng Dao liếc mắt nhìn, hình như là cháo hải sản, cô nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn, Lục Tư Thành không nói gì, quay đầu phủi mông đi lên lầu...

Đồng Dao: "...................."

Cả tầng trệt lại chỉ còn một mình cô.

Cô thu nhỏ giao diện game, nhìn qua bình luận, sau đó phát hiện một tràng "666666" ——

[Mắt cô sắp treo lên người người ta luôn rồi...]

[6666666666666]

[66666666666]

[Diễn kịch đó hả cô lật mặt còn nhanh hơn lật sách?]

[666666666666666666]

[Mẹ nó khôn vl]

[Đừng nhìn nữa aiya hahahahahahahahahaha cười chết mất má ơi cái ánh mắt ti hí này——Thành ca cầm roi đánh cô à sợ đến mức đó?]

[Sau này không thi đấu nữa thì cô có thể đi đóng phim được đó, tôi cảm thấy cô có lẽ có thể tiếp tục phát huy năng lượng dư thừa của mình ở lĩnh vực này!]
[hahahahahahahahahahahahahaha Ánh mắt vừa nãy của cô có thể giúp tôi cười cả ngày đấy có ai quay lại không gửi qua Weibo @Lạc Quan Cùng Cá Mặn cảm ơn nha!]

Hơn một triệu người cùng lúc vây lại nhìn sự sợ hãi của cô, sau đó càn rỡ cười nhạo.

Đồng Dao đau đầu bứt bứt tóc, nghĩ nghĩ không dám trực tiếp mở miệng, thế là trực tiếp gõ chữ vào luôn——

[Mọi người mẹ nó đừng cười nữa.]

[Lục Tư Thành——]

Nghĩ nghĩ hình như có chỗ nào không đúng, vậy nên xóa ba chữ "Lục Tư Thành" đi, đổi thành "đội trưởng" ——

[Cả ngày nay đội trưởng đã không thèm để ý đến tôi rồi.]

[Cứ như sống trong địa ngục băng giá vậy á.]

[Tạm thời vẫn còn chưa tìm ra cách tự cứu mình, vẫn đang chìm trong địa ngục.]

[Dỗ anh ta? Coi anh ta là đứa trẻ ba tuổi đấy à, nắm đầu dỗ? Không làm.]
[Đúng đúng đúng =))))))))) anh ta giỏi dùng Ashe lắm, cách ngàn dặm còn có thể khiến bảo bảo đây phải run lẩy bẩy.]

Cung Băng Ashe.

[Người nói muốn đi qua phòng live stream của đội trưởng mách, quản phòng làm việc đi, block block ngay——Có quản phòng bự bự của đội trưởng không, làm việc làm việc, loại sâu hại ảnh hưởng đến mối quan hệ hòa hảo trong đội cần phải gϊếŧ một cảnh cáo một trăm.]

Đồng Dao vùi đầu gõ chữ.

Đang gõ vô cùng vui sướng thì điện thoại rung lên, cô liếc mắt nhìn, đọc được nội dung tin nhắn mới đến từ "Mẹ của A Mao" ——

[Mẹ của A Mao: Đừng nói nữa hươu đần, năm phút trước hệ thống thông báo nick của Lục Tư Thành vào xem live stream của cậu, cậu vẫn còn đang thao thao bất tuyệt đấy, tìm chết à?]

Đồng Dao: "................."

Nhìn điện thoại, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Giống như cả người rỗng tuếch.

Lúc này.

Đồng Dao chỉ muốn hét lên một tiếng quẳng một quả lựu đạn cho cái máy tính của mình nổ banh xác thôi.

Chú thích:

(1) Bàng quang: bọng đái, bóng đái, nơi chứa nướƈ ŧıểυ. Cần phân biệt với "bàng quan" (không bận tâm, khoanh tay đứng nhìn)

(2) Danh sư xuất cao đồ: thầy giỏi thì trò giỏi.

===Dải phân cách===

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là truyện ngôn tình bối cảnh thể thao điện tử, phải phải phải, ngôn tình là chính, nhưng mà, tôi viết truyên này, xây dựng hình tượng nhân vật, không phải vì muốn dùng thể thao điện tử để khiến nhân vật chính của mình hợp thời hơn nên mới xây dựng nhân vật như vậy, không phải nhân vật chính khoác cái mác game thủ, cái gì cũng không thèm bận tâm chỉ chăm chăm lo yêu đương ngọt ngào là xong.
Tôi muốn viết một bộ truyện về game thủ, từ lúc mới chập chững đến khi trưởng thành, bản thân sống trong giới này, tất cả những hỉ nộ ái ố.

Cô ấy và anh ấy trước tiên là một game thủ chuyên nghiệp, thưởng thức lẫn nhau cũng là bắt đầu từ kỹ thuật cá nhân và thái độ chuyên nghiệp——

Các bạn có thể cảm thấy anh ấy làm không đủ nhiều, nhưng trước khi yêu cầu anh ấy phải bảo vệ nữ chính như thế này bảo vệ nữ chính như thế kia, thì hãy nghĩ kỹ lại trước đã, đứng ở góc độ một đội trưởng, việc bảo vệ không não đó ngoại trừ thể hiện sự ngọt ngào ra thì rốt cuộc còn ích lợi gì nữa?

Chẳng lẽ cả đời Đồng Dao đều sẽ phải làm một cô ngốc đáng yêu nép mình dưới đôi cánh của nam chính?

Còn về Đồng Dao.

Chắc chắn là cô ấy có khuyết điểm, thậm chí sẽ vì chính khuyết điểm của mình mà chịu uất ức, nhưng cô ấy sẽ trưởng thành, trên con đường trưởng thành đó, sẽ có nam chính bảo vệ hộ tống cô ấy, nhưng chỉ có chính bản thân cô ấy mới có thể giúp mình thực sự trưởng thành mà thôi—— Từ lần đầu bước vào thế giới này điếc không sợ súng, đến khi bởi vì ước mơ và nghề nghiệp từ bỏ cái gì, kiên định cái gì, nhìn thấy cái gì.
Ví dụ như chương ngày hôm nay, nữ chính sau khi nhìn thấy Lục Nhạc đấu giao hữu thắng, trước tiên là chúc mừng như bình thường, sau đó bản thân cô ấy cảm thấy hình như có gì đó không đúng lắm...Những thứ này đều là những bài học mà cô ấy phải ngã đau mới có thể khắc sâu vào tận xương, mới học được.

Những thứ này ở mấy chương sau sẽ nhấn mạnh lần nữa, để cho việc này có một cái kết hoàn mỹ.

...

Tôi muốn mượn hết thảy những gì nữ chính đã, đang và sẽ trải qua để mang đến cho những bạn đã hoặc chưa hiểu về nghề nghiệp này một góc nhìn mới, góc nhìn chỉ có thể nhìn thấy khi ở trong đó mà thôi, cái tốt và cái chưa tốt, chua xót và bất đắc dĩ, và cả sự kiên trì của những người đó nữa.

Đây thật sự là một lĩnh vực rất tuyệt.

Nếu như không thể khiến các bạn cảm nhận được những điều này, vậy thì thật xin lỗi, là do ngòi bút của tôi không đủ lực.
Nhưng cho dù là thế, tôi vẫn sẽ kiên trì với thứ mà mình muốn viết, cũng hy vọng những bạn vẫn muốn tiếp tục đọc đừng nghi ngờ tính cách của nhân vật, đương nhiên tôi biết một người phụ nữ lý trí vào lúc nào thì nên làm gì, cô ấy chắc chắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, cô ấy có thể sẽ nói phải trái đúng sai, có thể tìm công ty của showgirl đó khiếu nại, v.v. nhưng thứ mà tôi muốn viết chỉ là một cô gái bình thường, chơi game có chút lợi hại mà thôi.

Trên đây.

Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người trong thời gian qua.

PS: Tôi là một người rất cứng đầu, dù cho có nói gì tôi vẫn sẽ viết những gì mình nghĩ, lúc viết truyện này tôi không nghĩ nó sẽ có được thành tích như ngày hôm nay, đã chuẩn bị sẵn tinh thần là nó sẽ bị ghẻ lạnh rồi (ㅍ _ ㅍ). Vậy nên rất cảm ơn sự ủng hộ của các chụy em moamoa.
---Dịch giả kết đoạn: lời muốn nói của tác giả hơi dài, nhưng mị đọc và mị thấy mình trong đó nên mị dịch hết lại, hy vọng các chụy em hiểu lòng mị nha nha nha

back top