Khi Em Mỉm Cười

Chương 78

Chương 78: Có khi hơn ai hết tôi lại càng trông đợi...
Trên người Heo Tae Ryun có mùi nước hoa dùng cho nam giới.

Khó ngửi.

Đồng Dao có cảm giác muốn hắt xì, vậy nên cô nhíu mày lại—— cô thề là trước đây còn cảm thấy Heo Tae Ryun rất đẹp trai, thuần khiết sạch sẽ, quan trọng nhất là học tốt tiếng Trung, tạo cho người ta cảm giác hòa ái dễ gần, đồng thời cảm thấy anh ta là một người đàn ông đáng yêu...

Cho đến khi nhìn thấy bộ mặt thật của tên này.

Tất cả mọi ưu điểm có lẽ đều chỉ là "đóng kịch", ngay cả "đáng yêu" cũng biến thành đáng ghét... Đồng Dao hơi ngước đầu lên, lạnh lùng nhìn vào đôi con ngươi tối màu của anh ta, hỏi: "Có việc?"

Heo Tae Ryun cười một tiếng: "Không có việc không thể tìm em sao?"

"Không thể," Đồng Dao nói, "làm ơn bỏ tay ra."

Vừa nói vừa thử giãy tay mình ra khỏi tay anh ta—— Nhưng cô không thành công, hơn nữa đối phương như nhận ra ý đồ của cô, tăng thêm lực tay, khiến cổ tay cô đã bắt đầu cảm thấy đau.

Đầu chân mày cô lại càng nhíu chặt lại.

Cùng lúc đó, cô cảm giác được người đang khống chế cô hơi cúi người xuống, cô nghe thấy giọng nói của Heo Tae Ryun gần trong gang tấc: "Hôm đó live stream, tại sao lại phải nói mấy lời gây khó cho người khác? Cứ phủ nhận luôn chẳng phải tốt hơn sao? Mọi người đều sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái..."

Đồng Dao đột nhiên ngừng giãy dụa, cô hơi nghiêng mặt sang một bên, trong lòng vốn đang hoảng loạn bỗng nhiên bình tĩnh lại——Đây là một loại trấn tĩnh khi vô tình bắt được nhược điểm của đối phương, cô nhếch môi: "Muốn nói gì là chuyện của tôi, không vạch trần anh đã là tốt lắm rồi, anh không phản bác lời tôi, trong trận đấu hôm nay lại còn làm như vậy."

"Bởi vì tôi khó chịu thôi."

"Đội của anh vì anh nên mới thua."

"Tôi không quan tâm, bọn đó cũng sẽ không phản đối——Đã kéo đám đó thắng rất nhiều lần rồi, lâu lâu tùy hứng một lần làm theo ý tôi không phải càng tốt hơn sao?" Heo Tae Ryun hơi nheo mắt lại, "Tôi còn có thể làm được nhiều hơn thế, thậm chí ván sau cũng có thể nhanh chóng thua bọn em, chuyện đó không thành vấn đề, chỉ cần em đồng ý với tôi từ nay về sau sẽ không ăn nói bậy bạ nữa, làm một cô gái ngoan, sao?"

Đây là cái qq gì?

Bán độ?

Giao dịch bẩn thỉu?

Đồng Dao nghe mà nổi cả da gà, theo bản năng mà quay đầu nhìn sang phía cuối hành lang—— Lúc này, Heo Tae Ryun nắm cằm cô kéo lại: "Đang tìm ai? Cứu viện? Lục Tư Thành? Đừng nhìn nữa, đồng đội của em đều đang bị đồng đội thân yêu của tôi cản lại trong phòng nghỉ hỏi nhăng hỏi cuội rồi, hiện giờ ai cũng sẽ không——"

Heo Tae Ryun còn chưa nói xong đã bất ngờ kêu đau một tiếng.

Sau đó nhìn chằm chằm cổ tay mình có một hàng dấu răng, chỗ sâu nhất thậm chí còn rỉ máu—— khi hắn ta còn chưa kịp hoàn hồn sau cú tấn công bất ngờ, cô gái vốn còn đang bị hắn kẹp giữa tường và lồng ngực mình đã trốn được ra ngoài——

"Chị đây không cần bất kỳ ai tới cứu," Đồng Dao liếm liếm vết máu dính trên răng, phì phì hai tiếng, "Anh không bị AIDS chứ? Mẹ nói bệnh đi vào từ miệng đấy..."

"..."

Cô làm mặt quỷ với hắn, xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Ở trong nhà vệ sinh, Đồng Dao nhớ lại mới rồi cả người còn bị dính chặt vào tường, tim đập dồn dập, ngước đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của mình phản chiếu trong gương... Đi đến bồn rửa tay súc miệng, vốc nước lạnh lên xoa xoa mặt, sau đó chờ đến khi trận đấu sắp bắt đầu mới đi ra ngoài, Heo Tae Ryun quả nhiên đã đi rồi—— Đồng Dao nhanh chóng trở lại phòng nghỉ của đội mình, nhịp bước chân nhanh như bay, lúc đẩy cửa tay còn hơi run run.

Tiểu Bàn hỏi: "Cô đi đâu vậy?"

Đồng Dao liếc nhìn cậu ta, giọng nghe có vẻ rất bình tĩnh: "Nhà vệ sinh thôi."

Đang nói thì nghe thấy tiểu Thụy ở bên ngoài gọi bọn họ, đồng đội cũng không gặng hỏi nữa, từng người đi ra ngoài, Đồng Dao cúi đầu tưởng mình là người cuối cùng, thấy tiểu Bàn đi ra cô quay người cũng định đi ra theo, nhưng mới chạm vào núm vặn cửa thì cánh tay đã bị người ở phía sau túm lấy, cô sợ hết hồn, lúc quay đầu lại thì ánh mắt lóe lên, giờ mới phát hiện thì ra người đứng đằng sau cô là Lục Tư Thành.
Giọng Lục Tư Thành trầm thấp: "Cô có chuyện gì?"

Đồng Dao chớp chớp mắt: "Chuyện gì là chuyện gì?"

"Cô đi tìm cái gương soi thử thì sẽ thấy sắc mặt mình trắng bệch như ma."

"..." Đồng Dao rút cánh tay mình ra khỏi bàn tay anh ta, "Không có gì."

Ván đấu thứ hai, khi các tuyển thủ ngồi vào chỗ của mình, trên tay Heo Tae Ryun có thêm một lớp vải băng bó—— Vòng băng vải trắng đó cực kỳ nổi bật, Đồng Dao nghe rõ mồn một tiếng xôn xao ở khu vực fan đội Đại Thanh (cũng có thể nói là khu vực fan của một mình Heo Tae Ryun), bình luận viên cũng đang lớn giọng bàn luận về việc tại sao chỉ trong khoảng thời gian nghỉ ngơi mười phút ngắn ngủi mà tay Long ca lại bị thương...

Lúc này, hắn chậm rãi đi đến vị trí cuối cùng, ngồi xuống, như cảm nhận được ánh mắt không thân thiện từ phía đối diện, hắn thoáng nghiêng đầu, khi đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của đường giữa đội Viễn Thông, hắn cười với cô một cái.
Đồng Dao nhướng mắt, lộ ra biểu cảm chán ghét, quay mặt đi.

Vừa quay mặt đã gặp ngay khuôn mặt liệt của người đang ngồi ở một bên khác.

Lục Tư Thành: "Còn dám nói không có gì? Cô và jungler đội bên kia mắt qua mày lại làm gì?"

Đồng Dao: "..."

"Đấu trước, lát về khai báo, không nói rõ ràng thì khỏi vào cửa." Lục Tư Thành vừa nói vừa đeo tai nghe lên.

Đồng Dao: "................"

Ván thứ hai, ZGDX làm theo chiến thuật bảo vệ xạ thủ mà Lục Tư Thành đã chỉ đạo, cả đội không dùng hai mũi carry nữa, mà là đường trên đường giữa jungler và hỗ trợ đều lấy tướng chống chịu, đảm bảo vị trí tấn công cốt lõi là ADC khi giao tranh tổng cầm cự được lâu nhất có thể, gây ra càng nhiều sát thương càng tốt—— Loại chiến thuật này thử thách độ tín nhiệm phối hợp giữa các thành viên trong đội, năng lực cá nhân của ADC cùng với tố chất tâm lý, dù sao thì thắng bại của cả đội đều phụ thuộc hết vào ADC.
Chiến thuật bảo vệ xạ thủ đã từng là chiến thuật được ưa chuộng nhất ở mùa thứ 5, khi đó đại đa số đường trên của LPL đều bị gọi là "đường trên lam lũ", vừa phải đỡ đòn vừa phải tăng cấp lại còn phải bảo vệ cho hai vị trí C chủ lực, nhưng ngay trước khi chung kết thế giới diễn ra, phiên bản mới được cập nhật, là phiên bản chỉnh sửa lại các tướng, tướng tấn công đường trên có thay đổi lớn, vậy nên chiến thuật bảo vệ xạ thủ hoàn toàn vô dụng trên sàn đấu chung kết thế giới—— Sau khi vào mùa thứ 6, có rất ít đội tiếp tục dùng lối đánh này.

Khi khâu BAN&PICK diễn ra được phân nửa, bình luận viên đã loáng thoáng nhìn ra được ý đồ này——

Bình luận viên A: [smiling lấy Lulu, lão Miêu lấy Maokai, lão K lấy——Nidalee! Được đó nha, xem ra ván này ZGDX thật sự muốn dùng chiến thuật bảo kê xạ thủ rồi.]
Bình luận viên B: [Nhưng phiên bản này mà dùng chiến thuật đó có ổn không?]

Bình luận viên A: [Phiên bản là cố định còn người thì linh hoạt mà—— Nói thật tôi rất thích xem các trận đấu của những đội như ZGDX, bọn họ không những thường xuyên dành chiến thắng, hơn nữa chiến thuật gì cũng dám dùng, tướng nào cũng dám lấy, trận đấu như vậy mới thú vị chứ!]

Bình luận viên B: [hahahahahahaha đúng vậy, anh muốn nhắm vào đường giữa của tôi sao, vậy tôi lấy Lulu, tay to không lo lọt lính, có giáp, có Câm Lặng, có tăng tốc dịch chuyển, chiêu cuối còn có thể hồi máu—— Anh làm sao gϊếŧ? Thách anh làm sao gϊếŧ được? Nếu cứ cố chấp nhắm vào một tướng không phải tướng tấn công ở đường giữa vậy thì đường dưới lâm nguy rồi, Đại Thanh lần này quả thực là bị ép phải đưa ra lựa chọn!]
Ván đấu bắt đầu, Heo Tae Ryun quả nhiên vẫn thử đến đường giữa, nhưng vì lần này Đồng Dao chọn Lulu, di chuyển cực kỳ linh hoạt, đa số kỹ năng đều là vừa công vừa thủ, vậy nên Heo Tae Ryun gank hai lần đều không thành, chỉ đành phải ẩn vào trong rừng farm quái tăng cấp——

Có vẻ chẳng hề có ý định gì với đường dưới của ZGDX.

Vì hai lần gank Đồng Dao đều không thành công nên đã lãng phí phần lớn thời gian farm tăng cấp của anh ta, lão K cũng không để cho anh ta có cơ hội bù đắp lại, khi anh ta đi làm chuyện vô ích, lão K đã lẻn vào khu vực rừng của anh ta cắm mắt tiện thể lấy luôn tất cả những gì có thể lấy, phút thứ bảy, lão K đã hơn Heo Tae Ryun cả một cấp!

Đây chưa phải là chuyện bết bát nhất!

Đối với Heo Tae Ryun mà nói, chuyện bết bát nhất là khi farm xong quái của nửa rừng dưới và bãi người đá của nửa rừng trên, anh ta gặp phải tình cảnh túng quẫn khi không còn quái để farm, điều này khiến cho khoảng cách cấp độ giữa anh ta và lão K càng lúc càng xa——
Mà đồng đội ở đường dưới vì không có jungler qua gank giúp nên khổ không thể tả!

Trận đấu diễn ra đến phút thứ mười lăm, hai đội mở ra đợt giao tranh đầu tiên, lần này vì ZGDX chọn chiến thuật bảo vệ xạ thủ, hai đường trên và giữa không có quá nhiều chênh lệch, hai bên tăng cấp có thể xem là trong hòa bình—— chỉ là AD ở đường dưới thì không được như vậy, AD của đối phương bị Lục Tư Thành dẫn trước với hơn bốn mươi chỉ số lính, trang bị kém nửa món hợp thành và một món cơ bản, khi giao tranh lượng sát thương tạo ra hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!

Hàng trước chống chịu đánh không si nhê.

Hàng sau AD tấn công không tới.

Sau trận giao tranh giành con rồng nguyên tố đầu tiên, đối mặt với ZGDX ba đường đều tăng cấp tốt, đội Đại Thanh đã nhận ra tình thế ở ván này còn thê thảm hơn ván trước, nhuệ khí đã bị đập tan.
Một khi đã không còn quyết tâm thi đấu, thì tất nhiên sẽ nhanh chóng bị ZGDX lăn cầu tuyết, đẩy trụ 1 đường giữa cùng với trụ 1 đường dưới, ADC và hỗ trợ không bị cản trở nữa, tràn vào khu vực rừng, lên đường trên gây áp lực——

Rất nhanh, cán cân ở hai đường trên giữa vốn tạm xem là cân bằng thì giờ đã nghiêng về phía ZGDX...

Trận đấu nhanh chóng kết thúc vào phút thứ ba mươi lăm.

Năm mươi giây trước khi ván đấu kết thúc, khi ZGDX phá nhà chính của đối phương, Đồng Dao nhìn thấy hệ thống thông báo [dqwl, dragon đã thoát ra khỏi trò chơi].

Lúc Đồng Dao tháo tai nghe xuống, còn có thể nghe thấy khán giả ở bên dưới đang xôn xao, bọn họ đang bàn tán xem rốt cuộc Heo Tae Ryun có đúng là đã thoát ra trước hay chỉ đơn thuần là rớt mạng...

MVP của ván thứ hai thuộc về Đồng Dao.
Khi màn hình lớn thông báo MVP thì hiện trường lại trở nên náo nhiệt—— rất nhiều người cười phá lên, mọi người đều biết thật ra người có màn trình diễn ấn tượng nhất trong ván này phải là Lục Tư Thành mới đúng, chọn Đồng Dao, có lẽ chỉ vì tất cả mọi người đều có một bụng thắc mắc muốn được giải đáp mà thôi.

Đồng Dao đưa ba lô của mình cho tiểu Bàn, đi đến khu vực phỏng vấn, thấy bên dưới không chỉ có fan hâm mộ, mà còn có cả phóng viên của một số đơn vị truyền thông nữa, MC đưa micro cho Đồng Dao.

MC nói mấy câu mở đầu như thường lệ, Đồng Dao cũng chào hỏi như bình thường.

Sau đó nhanh chóng đi vào chủ đề chính——

MC: [Trận hôm nay bị ghim một cách bại não như vậy có tức không?]

Đồng Dao: "Lúc đầu thì có một chút, sau đó thì hết rồi, thắng rồi, thắng là được rồi, ai carry cũng vậy thôi, một đội có thực lực thì nên luân phiên thay đổi nhân tố quyết định, mỗi trận đấu lại có một vị trí khác nhau đứng ra carry, điều này rất tốt."
MC: [Có lời gì muốn nói về trận đấu ngày hôm nay không?]

Đồng Dao: "..."

Có.

Một đống mấy lời như "**mày" "đựu đũy mọe" không biết có nên nói ra hay không...

Đồng Dao nhìn MC, vẻ mặt nghiêm túc chân thành đó rõ ràng không thể nào chịu nổi mấy lời tục tĩu như vậy, thế nên cô không thể làm gì khác hơn ngoài dí dỏm cười một tiếng: "Ashe của Thành ca rất đáng sợ, sau này các bạn nhớ BAN."

Mọi người cười ầm lên, lúc này, cách đó không xa, Lục Tư Thành đang xách cái ba lô bên trên có viết chữ "smiling" thu dọn đồ ở chỗ ngồi của đường giữa, nghe vậy thì hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua chỗ phỏng vấn.

Hiển nhiên là Lục Tư Thành không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, mà mọi người lại không hề cảm thấy có gì không ổn—— ai cũng biết đường giữa của ZGDX nổi tiếng với danh hiệu "cuồng chessman".
MC: [smiling, cô cảm thấy chiến thuật cực đoan cứ nhắm vào một mình cô của đối thủ có tác dụng không? Ít nhât là từng có hiệu quả?]

Đồng Dao cười cười, giọng nói thể hiện sự tự tin: "Tôi cho rằng trong tình huống thực lực của hai đường còn lại không cân tài cân sức thậm chí vô cùng chênh lệch thì việc nhắm vào tôi không có tác dụng gì cả—— ZGDX là đội mạnh đều ở cả ba đường, bất kỳ đường nào cũng đều có tự tin sẽ gánh được giai đoạn cuối trận."

MC: [Cô có đồng ý với thái độ thi đấu như vậy không?]

Đồng Dao: "Câu hỏi của chị ngày hôm nay đúng là rất kinh khủng."

MC: "hahahahahahahahaha!"

Đồng Dao: "Không biết anh ta nghĩ sao chứ tôi cảm thấy nếu đã là nòng cốt của đội thì nên hành động có trách nhiệm với đồng đội và cả đội của mình, đây là điều cơ bản nhất."
MC: [Có tin đồn là lúc trước về vấn đề liên quan đến chuyện tuyển thủ Heo Tae Ryun hẹn hò với fan, bởi vì những lời phát ngôn của cô khi live stream sau đó đã khiến nhiều người cho rằng chuyện đó là sự thật—— Cô cảm thấy có liên quan gì đến chuyện này không?]

Đồng Dao: "Tôi không biết tôi đã nói gì, nếu như bản thân không có vấn đề thì bất kỳ lời nói nào của bất cứ ai cũng không thể tạo ra phiền phức gì được, tôi tin tuyển thủ Heo Tae Ryun cũng hiểu điều này——"

Đồng Dao liếc mắt nhìn phóng viên ở bên dưới.

Thấy bọn họ cầm bút viết thoăn thoát, có chút do dự.

Cô cắn cắn môi hơi cau mày lại, không biết lời nói của mình có quá rõ ràng hay là có gây ra phiền toái gì hay không—— Mà lúc này Lục Tư Thành đứng dậy, xách theo hai cái ba lô đi từ chỗ sàn đấu sang khu vực phỏng vấn——
Fan bắt đầu xôn xao.

Còn Đồng Dao thì ngu người.

"Anh qua đây làm gì?" cô nhỏ giọng hỏi người đàn ông như thần giữ cửa ở sau lưng.

"Đưa micro cho tôi."

Lục Tư Thành vừa nói vừa cầm lấy micro trong tay Đồng Dao, đồng thời quét mắt nhìn phóng viên bên dưới, chỉ một cái nhìn, nhưng lại khiến rất nhiều người dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn anh ta——

"Hôm nay, smiling chỉ là trả lời các câu hỏi mà các vị đưa ra, tôi thật tâm hy vọng các vị ngồi đây sẽ viết đúng sự thật, đừng để đợi đến khi cô ấy đi ra khỏi cánh cửa này, xoay người thì phát hiện câu nói của mình đã hoàn toàn bị bóp méo—— Tôi biết truyền thông có những lúc cần phải có chút thủ đoạn như cắt nghĩa lấy chữ, nhưng bởi vì chuyện này có liên quan đến danh dự của một tuyển thủ, viết thế nào, viết đến đâu, xin hãy nghĩ thật kỹ."
Giọng Lục Tư Thành trầm tĩnh.

Con ngươi nâu sậm của anh tối lại, khuôn mặt lạnh lùng kia cho thấy rõ: anh không hề nói đùa.

...

Cả đoạn đường đi ra bãi đậu xe, Đồng Dao đều rất im lặng.

Leo lên xe tìm vào một góc rồi co rúc vào, đến khi chỗ ngồi bên cạnh bị một người cao lớn lấp đầy, cô hơi ngẩn người, ngước đầu lên, đối mặt với một đôi con ngươi nâu sậm——

Lục Tư Thành: "Có chuyện muốn nói với tôi?"

Đồng Dao lắc đầu.

Lục Tư Thành không rời đi.

Đồng Dao lại gật gật đầu.

"Tôi muốn biết có phải tôi lại làm sai rồi không." Đồng Dao nói, "Trả lời lấp lửng như vậy, để cho phóng viên thêm thắt vào, kéo đến chuyện rắc rối của Heo Tae Ryun... Thật ra tôi có thể im lặng, không nói gì——"

"..." Lục Tư Thành khựng lại, "tại sao lại nghĩ vậy?"

"..."

"Tôi nhớ là tôi đã nói với cô rồi, trong giới này, có lúc không thể theo ý mình được, cô phải học cách nhượng bộ, nhưng cũng không có ai bảo cô phải mài mọn đi sự cương ngạnh của mình."
"?"

"Chậm tiêu, còn cần phải nói toẹt ra sao?"

"...Cần."

"Người mập mờ với fan cũng đâu phải là cô, cô nhận sai cái rắm gì?" Lục Tư Thành có chút độc miệng, nhếch môi, "Không phải nói hay lắm sao, nếu không làm sai thì không ai có thể khiến mình gặp phiền phức được."

"......Ồ."

"Không biết cô đang lo lắng cái gì nữa."

"Mới lúc nãy không phải bị trả thù tới tấp sao!"

"Thì đã sao? Không phải vẫn bị thồn hành vào mồm rồi thua trận luôn đó sao? Về phần cô, lâu lâu có một lần nằm không cũng thắng coi như đang nghỉ phép không tốt à?"

"Đợi đến khi đường dưới của anh tanh bành thì anh sẽ không nói vậy nữa đâu."

"Chưa chắc."

"Sao?"

"Có khi hơn ai hết, tôi lại càng trông đợi vào một ngày cô carry game thủ có tuổi như tôi thắng trận đấy?"

"......"

Đồng Dao mất năm giây mới tiêu hóa xong câu nói của Lục Tư Thành, giây thứ sáu, cô ném lại một câu "anh lại trêu tôi" mặt đỏ bừng cúi đầu xuống, mà sau khi anh ta đứng dậy đi xuống ngồi ở hàng ghế phía sau, cô mở điện thoại, đăng một dòng trạng thái lên Weibo——
[Thành cá mặn thiếu nữ smiling bự bự: Cẩn thận với mấy câu ba hoa chích chòe, chỉ có chồn cáo mới chủ động chúc tết gà thôi.]

Một giây sau, có người còm men——

[@Vạn Vạn Tuế Trong Tim: @zgdx Lục Tư Thành có người chửi anh.]

back top