Chương 79: Lần sau lại gặp chuyện tương tự thì làm thế nào?
Lưng ghế của Đồng Dao bị người ngồi sau đạp một cái, cả người cô hơi lảo đảo, ngẩng đầu hỏi người đằng sau: "Làm gì vậy?"
"Động viên thành viên mới với tư cách là đội trưởng, cô dựa vào cái gì mà nói tôi ba hoa chích chòe?"
"Không phải anh không hay lướt Weibo à?"
"Đây chính là nguyên nhân cô chút kiêng kỵ gì mà làm xằng làm bậy trên Weibo?"
".....................Làm xằng làm bậy gì chứ, cái sì-ta-tút đó không phải nói anh đâu."
"Ồ, vậy chứ nói ai?"
"...Đội trưởng, đào đến tận gốc rễ thì làm gì còn thú vị nữa, mà người hay đào đến gốc rễ thì thường thiếu thốn tình thương, thật đó."
Đồng Dao giấu điện thoại đi, lẩm bẩm một mình "lạnh vl sao lại mở máy lạnh thấp như vậy chứ", rúc vào trong áo khoác của mình, kéo mũ lên che mặt, tỏ vẻ "không phải tôi không muốn nói tiếp chỉ là thật sự quá lạnh thôi".
Tiếng Lục Tư Thành lướt Weibo truyền tới từ đằng sau, Đồng Dao núp dưới lớp áo khoác run lẩy bẩy, mãi cho đến khi tiếng lướt Weibo kia biến mất cô mới yên lặng thở phào một hơi, moi điện thoại ra thấy bình luận dưới bài viết của mình toàn con mẹ nó đú trend mà tag Lục Tư Thành vào, khóe mắt cô giật giật, thấp giọng mắng: được lắm, fan mấy người cái gì cũng biết, đều là thánh cả rồi!
Trùm áo khoác lén lút lướt Weibo một lúc, khoảng mười phút sau cô nhắm luôn mắt lại ngủ cho lành... Về đến trụ sở là tầm bảy giờ tối, bởi vì trận đầu tiên đấu với bảng khác mà đối thủ còn là quý quân giải mùa xuân, lại có thể giành chiến thắng nhẹ nhàng như vậy, thế nên tâm trạng của mọi người rất tốt, cả bọn ngồi trên sofa mồm năm miệng mười gọi thức ăn bên ngoài giao đến, hôm nay lão K bao, bởi vì cậu ta là MVP ván đầu tiên.
Lão K: "smiling bự bự cũng là MVP mà."
"smiling bự bự cũng bị trừ mọe hai tháng tiền lương rồi," Đồng Dao ngồi trên sofa, không ngẩng đầu: "Các anh em thông cảm nha, tôi giành được MVP cũng chỉ là vì bọn họ muốn hỏi chuyện giữa tôi và Heo Tae Ryun——
Mới nói được một nửa đã ngậm miệng.
Bởi vì giờ này phút này Đồng Dao thấy có gì đó sai sai, cúi đầu nhìn sofa dưới mông mình, lại ngẩng mạnh đầu lên nhìn Lục Tư Thành đang ngồi đối diện... Anh ta đang nhướng mi, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô, sau đó chỉ tay ra cánh cửa sau lưng mình: Nhớ ra rồi? Tự đi ra, đừng để tôi phải động thủ.
Đồng Dao: "..."
Đồng Dao ngoan ngoãn tắt màn hình điện thoại, đứng dậy.
Trừ Lục Tư Thành ra, mọi người: "?"
Lục Tư Thành cũng đứng lên: "Giờ giáo dục tố chất."
Trừ Lục Tư Thành ra, mọi người: "..."
Ánh mắt mọi người nhìn Đồng Dao chuyển từ khó hiểu sang đồng cảm, trơ mắt nhìn theo cô và Lục Tư Thành một trước một sau đi ra ngoài... Đóng cửa lại, Lục Tư Thành tựa lưng vào cửa, vẻ mặt nghiêm khắc, nâng mí mắt nhìn Đồng Dao: "Nói đi, nghĩ cho kỹ rồi nói."
Đồng Dao suy nghĩ một chút, hình như cũng đâu có gì to tát đâu, cơ mà lại bị thái độ nghiêm túc này của Lục Tư Thành làm cho hơi căng thẳng.
Vậy nên cô im lặng một chốc rồi mới thành thật trả lời: "Giờ nghỉ giải lao giữa trận, tôi gặp Heo Tae Ryun ở cửa nhà vệ sinh, anh ta hỏi tôi lúc trước khi live stream có người hỏi đến chuyện ở rạp chiếu phim tại sao tôi không giúp anh ta tẩy trắng mà còn nói mấy câu lấp lửng gây rắc rối cho anh ta."
"Rồi cô trả lời thế nào?"
"Miệng của tôi, tôi thích nói gì thì nói."
"Ừm, không đến nỗi."
Lục Tư Thành liếc mắt nhìn cô, nhớ lại lúc nghỉ giải lao hôm nay các thành viên khác của đội Đại Thanh hình như đúng là có đến hỏi mấy thứ linh tinh, mà ánh mắt nhìn cũng không quá tự nhiên... Anh nheo mắt lại, biểu cảm trong nháy mắt đã không còn khoái trá như vừa rồi: "Sau đó thì sao?"
"Anh ta hỏi tôi nếu như ván sau cố ý thua thì tôi có thể ngậm miệng được không."
Lục Tư Thành cười lạnh một tiếng.
"Đủ thực lực để thắng thì việc gì cần người ta nhường? Vậy nên tôi nói không thể, sau đó cắn anh ta một cái, bỏ chạy."
Khóe môi đang cười nhạt của Lục Tư Thành cứng đờ.
Khóe môi nhanh chóng hạ xuống, vẻ mặt không dám chắc mình có nghe nhầm hay không, nhẹ giọng hỏi: "Cái gì?"
——Không hiểu sao giọng điệu này hình như có gì đó không đúng lắm.
Đồng Dao nuốt nước miếng: "Tôi bỏ chạy."
"Câu trước đó."
"Tôi nói không thể."
"Câu sau đó."
"...Tôi cắn anh ta một cái." Đồng Dao đang nói thì dừng lại, vội vàng bổ sung, "Không phải anh không cho đánh người sao? Vậy nên tôi cắn anh ta, cắn người chắc là được chứ hả? Cũng đâu có cắn chết anh ta đâu."
Lục Tư Thành giống như không hề nghe thấy mấy câu giải thích bổ sung đó của cô, nắm ngay trọng tâm mà hỏi: "Vào ván thứ hai, cổ tay Heo Tae Ryun có quấn vải băng, là do cô cắn?"
"Đúng——Ớ!"
Đồng Dao vỗ trán, lùi về sau vài bước, mặt ngu nhìn khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của Lục Tư Thành, anh ta ném lại một câu "đứng yên ngoài này", mở cửa trụ sở đi vào rồi đóng sầm cửa lại—— Đồng Dao dán tai lên cửa, nghe thấy Lục Tư Thành tuyên bố "không ai được mở cửa cho cô ấy", cô đứng thẳng người dậy, vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt một hồi, rồi lại dán tai lên cửa: bên trong ngay cả một chút tiếng động cũng không có.
Làm thật á hả?
Không được đâu?
Đồng Dao đi qua chỗ cửa sổ, dán mặt lên cửa sổ nhìn vào trong—— Thấy tiểu Bàn đang ngồi ngay cạnh cửa sổ, cô như bắt được cọng rơm cứu mạng, gõ gõ cửa, tiểu Bàn quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó cười ngu với cô.
Mở cửa cho tôi——Đồng Dao dùng khẩu hình nói.
Tiểu Bàn vẫn cười ngu, sau đó chỉ chỉ Lục Tư Thành đang quay lưng lại cách đó không xa, lắc đầu.
Đồng Dao: "..."
Nhìn người trong trụ sở đi qua đi lại, và cả con mèo đang nhàn nhã phè phỡn, cùng với tiếng động và hơi nóng của máy lạnh hắt ra ngoài sân, tất cả mọi người trong trụ sở cứ như không hề nhìn thấy cô đang đứng ngoài cửa sổ trợn tròn mắt nhìn vào trong...
Cuối cùng, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể ngồi ngu làm mồi cho muỗi ở ngoài sân, tiện thể xem live stream một lát——
Live stream của Heo Tae Ryun.
[Bởi vì lần trước đội HUAWEI đã dùng cách đó để thắng ZGDX, vậy nên tôi muốn thử xem, không ngờ chẳng có tác dụng.] anh ta ngồi trước máy tính, dáng vẻ như một người đàn ông ấm áp nho nhã lịch sự, [Xin lỗi vì đã để thua.]
Bình luận dĩ nhiên là một đống lời an ủi như "không sao" "lần sau cố lên" "lần sau thắng"... Đương nhiên cũng có người hỏi anh ta có phải cố ý trả thù chuyện Đồng Dao không nói giúp anh ta hay không, đối với câu hỏi này, câu trả lời của anh ta là——
[Mấy lời đồn đó cũng đâu phải là thật, không có chuyện hẹn hò với fan làm chuyện không tốt.] Heo Tae Ryun nói, [Thật ra smiling nói đúng, nếu không làm, thì không sợ bị nói—— tình cảm giữa tôi và bạn gái rất tốt, không thể nào thích người khác được, sau khi nghe được tin đồn đó cô ấy đã rất buồn, tôi đã phải an ủi cô ấy rất lâu, nhưng mà giờ thì không sao rồi.]
Đồng Dao: "..."
Đồng Dao tặng cho người đang nói kia một cái biểu cảm buồn nôn.
[Mimi? Nó ốm rồi, nhưng không nghiêm trọng lắm,] Heo Tae Ryun nhìn bình luận, hỏi, [Mèo ủ bệnh là gì? Ồ, là vậy à, vậy thì không phải đâu, nó chỉ bị cảm thôi, bệnh cảm thông thường——Đã nhờ bạn đưa đi khám rồi.]
Nhớ tới con mèo nhỏ hai ngày trước còn ở trong túi giãy dụa, vẻ mặt của Đồng Dao trở về trạng thái không cảm xúc.
[Đúng vậy, gần đây đúng là rất xui xẻo—— Gặp nhiều chuyện xui xẻo, ván thứ hai hôm nay thi đấu không tốt nên thua luôn, đáng ra không nên gank hai lượt đó, đồng đội ở đường giữa gửi tín hiệu cho tôi, lỡ như thành công thì sao vậy nên mới làm, không ngờ... à à đương nhiên không phải lỗi của đồng đội, chỉ là bây giờ rất buồn! Không cần an ủi tôi, là do tôi không làm tốt...Tặng quà? Đừng tặng quà cho tôi, đấu không tốt, không xứng đáng được tặng quà.]
Giọng điềm tĩnh của anh ta vang lên, bình luận dĩ nhiên là một đống biểu tượng cảm xúc mặt khóc, rồi mấy lời đau lòng này nọ—— Nhưng mà đáng khinh nhất là sau khi nói xong câu "không xứng đáng được tặng quà", Heo Tae Ryun còn mở trang web chính thức của hãng Givenchy xem mẫu áo thun mới nhất...
Đồng Dao không thể hiểu nổi thế giới này nữa rồi.
Nhưng mà cũng nhờ vậy mà tìm được hứng thú——
Cô chống cằm ngồi trên cái ghế đá thoang thoảng mùi đất xem Heo Tae Ryun diễn kịch nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, trong tiểu khu vang lên tiếng chuông xe đạp điện của anh shipper, Đồng Dao tắt màn hình điện thoại, rướn cổ lên——
Đứng dậy, đi ra khỏi sân cản anh shipper lại, anh giai shipper thấy cô quen mặt nên cũng không nghi ngờ gì mà đưa đồ ăn cho cô: "Mấy ngày nóng nực như này có nhiều muỗi lắm, cô một mình ở ngoài đây làm gì?"
"Hóng gió."
Đồng Dao nhận lấy túi đồ ăn, cực kỳ bình tĩnh nói.
Sau khi anh giai shipper rời đi, Đồng Dao xách khẩu phần ăn của bảy tám người trong trụ sở, đi đến trước cửa, "này" một tiếng: "Có hai lựa chọn, một là để tôi vào; hai là tôi ở ngoài này bị muỗi đốt chết còn các anh thì chết đói trong đó, tự chọn đi!"
Một phút sau, cửa mở.
Đồng Dao cười híp mắt giơ túi thức ăn trong tay lên, nói với người đàn ông lạnh lùng đang đứng sau khe cửa: "Ngài Lục, đồ đặt giao tới của ngài nè?"
Lục Tư Thành mở cửa ra, Đồng Dao nhét túi đồ trong tay vào lòng anh ta, còn cái thân lùn của mình thì luồn vào cửa như một con lươn, nhảy lên sofa ôm lấy con mèo đang ngáy khò khò, bộ dáng vô lại "đánh chết tôi cũng không đi"... Lục Tư Thành không thèm để ý đến cô, xoay người bỏ đồ ăn lên bàn, gọi mọi người đến ăn.
Đồng Dao trơ mắt nhìn.
Không lâu sau, điện thoại của cô rung lên.
[fhdjwhdb2333: Biết sai?]
Đồng Dao mặt ngu ngước đầu nhìn qua chỗ bàn ăn gần đó, anh ta hơi nghiêng người, bắt chéo chân, một tay chống má, tay còn lại cầm điện thoại... Anh ta rũ mắt, lạnh lùng mà chuyên chú nhìn điện thoại, ánh sáng từ điện thoại hắt lên sống mũi cao thẳng của anh ta.
Tiểu Bàn: "Thành ca ăn cơm đi."
Lục Tư Thành không ngẩng đầu: "Không đói."
Tiểu Bàn: "Mới nãy anh còn la đói mà."
Lục Tư Thành vẫn không ngẩng đầu lên: "Giờ hết đói rồi."
Tiểu Bàn: "Anh đang nhắn tin với ai vậy? Phụ nữ?"
Lục Tư Thành im lặng một chút sau đó "ừm" một tiếng.
Quanh bàn ăn vốn đang rôm rả nhanh chóng an tĩnh lại, mọi người trợn tròn mắt nhìn đội trưởng của bọn họ, anh ta nâng mí mắt quét mắt nhìn cả đám một lượt: "Nhìn cái gì mà nhìn, anh không thể nói chuyện với phụ nữ?"
Mọi người lắc đầu như trống bỏi.
Đồng Dao: "..."
[ZGDX, smiling: ......Biết biết biết!]
[fhdjwhdb2333: Lần sau lại gặp chuyện tương tự thì làm thế nào?]
[ZGDX, smiling: Quay đầu bỏ chạy? Báo cảnh sát? Gọi người đến cứu?]
[fhdjwhdb2333: Gọi ai?]
[ZGDX, smiling: ...Hôm nay anh bị những người khác của đội Đại Thanh quấn lấy mà.]
[fhdjwhdb2333: Gọi ai?]
[ZGDX, smiling: Được rồi được rồi biết rồi.]
[fhdjwhdb2333: Gọi ai?]
[ZGDX, smiling: Anh.]
Đồng Dao ném điện thoại qua một bên, cứ như thể nó là củ khoai nóng.
Nhưng ánh mắt không nhịn được mà lại liếc nhìn qua đó... Cho đến khi điện thoại sáng lên vì có tin nhắn mới——
[fhdjwhdb2333: Qua ăn cơm.]
Đồng Dao xoa xoa tai, đứng dậy, lúc ngước đầu nhìn bàn ăn, đội trưởng đại nhân của cô không biết đã bỏ điện thoại xuống từ lúc nào, lúc này một tay cầm đũa hơi nghiêng đầu qua nói chuyện với người ngồi cạnh... Sắc mặt ung dung bình thản, khóe môi có ý cười, hình như tâm tình khá tốt.
Anh ta đúng là không phải người tốt mà.
..........Tuyệt đối là mặt người dạ thú.
Lưng ghế của Đồng Dao bị người ngồi sau đạp một cái, cả người cô hơi lảo đảo, ngẩng đầu hỏi người đằng sau: "Làm gì vậy?"
"Động viên thành viên mới với tư cách là đội trưởng, cô dựa vào cái gì mà nói tôi ba hoa chích chòe?"
"Không phải anh không hay lướt Weibo à?"
"Đây chính là nguyên nhân cô chút kiêng kỵ gì mà làm xằng làm bậy trên Weibo?"
".....................Làm xằng làm bậy gì chứ, cái sì-ta-tút đó không phải nói anh đâu."
"Ồ, vậy chứ nói ai?"
"...Đội trưởng, đào đến tận gốc rễ thì làm gì còn thú vị nữa, mà người hay đào đến gốc rễ thì thường thiếu thốn tình thương, thật đó."
Đồng Dao giấu điện thoại đi, lẩm bẩm một mình "lạnh vl sao lại mở máy lạnh thấp như vậy chứ", rúc vào trong áo khoác của mình, kéo mũ lên che mặt, tỏ vẻ "không phải tôi không muốn nói tiếp chỉ là thật sự quá lạnh thôi".
Tiếng Lục Tư Thành lướt Weibo truyền tới từ đằng sau, Đồng Dao núp dưới lớp áo khoác run lẩy bẩy, mãi cho đến khi tiếng lướt Weibo kia biến mất cô mới yên lặng thở phào một hơi, moi điện thoại ra thấy bình luận dưới bài viết của mình toàn con mẹ nó đú trend mà tag Lục Tư Thành vào, khóe mắt cô giật giật, thấp giọng mắng: được lắm, fan mấy người cái gì cũng biết, đều là thánh cả rồi!
Trùm áo khoác lén lút lướt Weibo một lúc, khoảng mười phút sau cô nhắm luôn mắt lại ngủ cho lành... Về đến trụ sở là tầm bảy giờ tối, bởi vì trận đầu tiên đấu với bảng khác mà đối thủ còn là quý quân giải mùa xuân, lại có thể giành chiến thắng nhẹ nhàng như vậy, thế nên tâm trạng của mọi người rất tốt, cả bọn ngồi trên sofa mồm năm miệng mười gọi thức ăn bên ngoài giao đến, hôm nay lão K bao, bởi vì cậu ta là MVP ván đầu tiên.
Lão K: "smiling bự bự cũng là MVP mà."
"smiling bự bự cũng bị trừ mọe hai tháng tiền lương rồi," Đồng Dao ngồi trên sofa, không ngẩng đầu: "Các anh em thông cảm nha, tôi giành được MVP cũng chỉ là vì bọn họ muốn hỏi chuyện giữa tôi và Heo Tae Ryun——
Mới nói được một nửa đã ngậm miệng.
Bởi vì giờ này phút này Đồng Dao thấy có gì đó sai sai, cúi đầu nhìn sofa dưới mông mình, lại ngẩng mạnh đầu lên nhìn Lục Tư Thành đang ngồi đối diện... Anh ta đang nhướng mi, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô, sau đó chỉ tay ra cánh cửa sau lưng mình: Nhớ ra rồi? Tự đi ra, đừng để tôi phải động thủ.
Đồng Dao: "..."
Đồng Dao ngoan ngoãn tắt màn hình điện thoại, đứng dậy.
Trừ Lục Tư Thành ra, mọi người: "?"
Lục Tư Thành cũng đứng lên: "Giờ giáo dục tố chất."
Trừ Lục Tư Thành ra, mọi người: "..."
Ánh mắt mọi người nhìn Đồng Dao chuyển từ khó hiểu sang đồng cảm, trơ mắt nhìn theo cô và Lục Tư Thành một trước một sau đi ra ngoài... Đóng cửa lại, Lục Tư Thành tựa lưng vào cửa, vẻ mặt nghiêm khắc, nâng mí mắt nhìn Đồng Dao: "Nói đi, nghĩ cho kỹ rồi nói."
Đồng Dao suy nghĩ một chút, hình như cũng đâu có gì to tát đâu, cơ mà lại bị thái độ nghiêm túc này của Lục Tư Thành làm cho hơi căng thẳng.
Vậy nên cô im lặng một chốc rồi mới thành thật trả lời: "Giờ nghỉ giải lao giữa trận, tôi gặp Heo Tae Ryun ở cửa nhà vệ sinh, anh ta hỏi tôi lúc trước khi live stream có người hỏi đến chuyện ở rạp chiếu phim tại sao tôi không giúp anh ta tẩy trắng mà còn nói mấy câu lấp lửng gây rắc rối cho anh ta."
"Rồi cô trả lời thế nào?"
"Miệng của tôi, tôi thích nói gì thì nói."
"Ừm, không đến nỗi."
Lục Tư Thành liếc mắt nhìn cô, nhớ lại lúc nghỉ giải lao hôm nay các thành viên khác của đội Đại Thanh hình như đúng là có đến hỏi mấy thứ linh tinh, mà ánh mắt nhìn cũng không quá tự nhiên... Anh nheo mắt lại, biểu cảm trong nháy mắt đã không còn khoái trá như vừa rồi: "Sau đó thì sao?"
"Anh ta hỏi tôi nếu như ván sau cố ý thua thì tôi có thể ngậm miệng được không."
Lục Tư Thành cười lạnh một tiếng.
"Đủ thực lực để thắng thì việc gì cần người ta nhường? Vậy nên tôi nói không thể, sau đó cắn anh ta một cái, bỏ chạy."
Khóe môi đang cười nhạt của Lục Tư Thành cứng đờ.
Khóe môi nhanh chóng hạ xuống, vẻ mặt không dám chắc mình có nghe nhầm hay không, nhẹ giọng hỏi: "Cái gì?"
——Không hiểu sao giọng điệu này hình như có gì đó không đúng lắm.
Đồng Dao nuốt nước miếng: "Tôi bỏ chạy."
"Câu trước đó."
"Tôi nói không thể."
"Câu sau đó."
"...Tôi cắn anh ta một cái." Đồng Dao đang nói thì dừng lại, vội vàng bổ sung, "Không phải anh không cho đánh người sao? Vậy nên tôi cắn anh ta, cắn người chắc là được chứ hả? Cũng đâu có cắn chết anh ta đâu."
Lục Tư Thành giống như không hề nghe thấy mấy câu giải thích bổ sung đó của cô, nắm ngay trọng tâm mà hỏi: "Vào ván thứ hai, cổ tay Heo Tae Ryun có quấn vải băng, là do cô cắn?"
"Đúng——Ớ!"
Đồng Dao vỗ trán, lùi về sau vài bước, mặt ngu nhìn khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của Lục Tư Thành, anh ta ném lại một câu "đứng yên ngoài này", mở cửa trụ sở đi vào rồi đóng sầm cửa lại—— Đồng Dao dán tai lên cửa, nghe thấy Lục Tư Thành tuyên bố "không ai được mở cửa cho cô ấy", cô đứng thẳng người dậy, vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt một hồi, rồi lại dán tai lên cửa: bên trong ngay cả một chút tiếng động cũng không có.
Làm thật á hả?
Không được đâu?
Đồng Dao đi qua chỗ cửa sổ, dán mặt lên cửa sổ nhìn vào trong—— Thấy tiểu Bàn đang ngồi ngay cạnh cửa sổ, cô như bắt được cọng rơm cứu mạng, gõ gõ cửa, tiểu Bàn quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó cười ngu với cô.
Mở cửa cho tôi——Đồng Dao dùng khẩu hình nói.
Tiểu Bàn vẫn cười ngu, sau đó chỉ chỉ Lục Tư Thành đang quay lưng lại cách đó không xa, lắc đầu.
Đồng Dao: "..."
Nhìn người trong trụ sở đi qua đi lại, và cả con mèo đang nhàn nhã phè phỡn, cùng với tiếng động và hơi nóng của máy lạnh hắt ra ngoài sân, tất cả mọi người trong trụ sở cứ như không hề nhìn thấy cô đang đứng ngoài cửa sổ trợn tròn mắt nhìn vào trong...
Cuối cùng, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể ngồi ngu làm mồi cho muỗi ở ngoài sân, tiện thể xem live stream một lát——
Live stream của Heo Tae Ryun.
[Bởi vì lần trước đội HUAWEI đã dùng cách đó để thắng ZGDX, vậy nên tôi muốn thử xem, không ngờ chẳng có tác dụng.] anh ta ngồi trước máy tính, dáng vẻ như một người đàn ông ấm áp nho nhã lịch sự, [Xin lỗi vì đã để thua.]
Bình luận dĩ nhiên là một đống lời an ủi như "không sao" "lần sau cố lên" "lần sau thắng"... Đương nhiên cũng có người hỏi anh ta có phải cố ý trả thù chuyện Đồng Dao không nói giúp anh ta hay không, đối với câu hỏi này, câu trả lời của anh ta là——
[Mấy lời đồn đó cũng đâu phải là thật, không có chuyện hẹn hò với fan làm chuyện không tốt.] Heo Tae Ryun nói, [Thật ra smiling nói đúng, nếu không làm, thì không sợ bị nói—— tình cảm giữa tôi và bạn gái rất tốt, không thể nào thích người khác được, sau khi nghe được tin đồn đó cô ấy đã rất buồn, tôi đã phải an ủi cô ấy rất lâu, nhưng mà giờ thì không sao rồi.]
Đồng Dao: "..."
Đồng Dao tặng cho người đang nói kia một cái biểu cảm buồn nôn.
[Mimi? Nó ốm rồi, nhưng không nghiêm trọng lắm,] Heo Tae Ryun nhìn bình luận, hỏi, [Mèo ủ bệnh là gì? Ồ, là vậy à, vậy thì không phải đâu, nó chỉ bị cảm thôi, bệnh cảm thông thường——Đã nhờ bạn đưa đi khám rồi.]
Nhớ tới con mèo nhỏ hai ngày trước còn ở trong túi giãy dụa, vẻ mặt của Đồng Dao trở về trạng thái không cảm xúc.
[Đúng vậy, gần đây đúng là rất xui xẻo—— Gặp nhiều chuyện xui xẻo, ván thứ hai hôm nay thi đấu không tốt nên thua luôn, đáng ra không nên gank hai lượt đó, đồng đội ở đường giữa gửi tín hiệu cho tôi, lỡ như thành công thì sao vậy nên mới làm, không ngờ... à à đương nhiên không phải lỗi của đồng đội, chỉ là bây giờ rất buồn! Không cần an ủi tôi, là do tôi không làm tốt...Tặng quà? Đừng tặng quà cho tôi, đấu không tốt, không xứng đáng được tặng quà.]
Giọng điềm tĩnh của anh ta vang lên, bình luận dĩ nhiên là một đống biểu tượng cảm xúc mặt khóc, rồi mấy lời đau lòng này nọ—— Nhưng mà đáng khinh nhất là sau khi nói xong câu "không xứng đáng được tặng quà", Heo Tae Ryun còn mở trang web chính thức của hãng Givenchy xem mẫu áo thun mới nhất...
Đồng Dao không thể hiểu nổi thế giới này nữa rồi.
Nhưng mà cũng nhờ vậy mà tìm được hứng thú——
Cô chống cằm ngồi trên cái ghế đá thoang thoảng mùi đất xem Heo Tae Ryun diễn kịch nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, trong tiểu khu vang lên tiếng chuông xe đạp điện của anh shipper, Đồng Dao tắt màn hình điện thoại, rướn cổ lên——
Đứng dậy, đi ra khỏi sân cản anh shipper lại, anh giai shipper thấy cô quen mặt nên cũng không nghi ngờ gì mà đưa đồ ăn cho cô: "Mấy ngày nóng nực như này có nhiều muỗi lắm, cô một mình ở ngoài đây làm gì?"
"Hóng gió."
Đồng Dao nhận lấy túi đồ ăn, cực kỳ bình tĩnh nói.
Sau khi anh giai shipper rời đi, Đồng Dao xách khẩu phần ăn của bảy tám người trong trụ sở, đi đến trước cửa, "này" một tiếng: "Có hai lựa chọn, một là để tôi vào; hai là tôi ở ngoài này bị muỗi đốt chết còn các anh thì chết đói trong đó, tự chọn đi!"
Một phút sau, cửa mở.
Đồng Dao cười híp mắt giơ túi thức ăn trong tay lên, nói với người đàn ông lạnh lùng đang đứng sau khe cửa: "Ngài Lục, đồ đặt giao tới của ngài nè?"
Lục Tư Thành mở cửa ra, Đồng Dao nhét túi đồ trong tay vào lòng anh ta, còn cái thân lùn của mình thì luồn vào cửa như một con lươn, nhảy lên sofa ôm lấy con mèo đang ngáy khò khò, bộ dáng vô lại "đánh chết tôi cũng không đi"... Lục Tư Thành không thèm để ý đến cô, xoay người bỏ đồ ăn lên bàn, gọi mọi người đến ăn.
Đồng Dao trơ mắt nhìn.
Không lâu sau, điện thoại của cô rung lên.
[fhdjwhdb2333: Biết sai?]
Đồng Dao mặt ngu ngước đầu nhìn qua chỗ bàn ăn gần đó, anh ta hơi nghiêng người, bắt chéo chân, một tay chống má, tay còn lại cầm điện thoại... Anh ta rũ mắt, lạnh lùng mà chuyên chú nhìn điện thoại, ánh sáng từ điện thoại hắt lên sống mũi cao thẳng của anh ta.
Tiểu Bàn: "Thành ca ăn cơm đi."
Lục Tư Thành không ngẩng đầu: "Không đói."
Tiểu Bàn: "Mới nãy anh còn la đói mà."
Lục Tư Thành vẫn không ngẩng đầu lên: "Giờ hết đói rồi."
Tiểu Bàn: "Anh đang nhắn tin với ai vậy? Phụ nữ?"
Lục Tư Thành im lặng một chút sau đó "ừm" một tiếng.
Quanh bàn ăn vốn đang rôm rả nhanh chóng an tĩnh lại, mọi người trợn tròn mắt nhìn đội trưởng của bọn họ, anh ta nâng mí mắt quét mắt nhìn cả đám một lượt: "Nhìn cái gì mà nhìn, anh không thể nói chuyện với phụ nữ?"
Mọi người lắc đầu như trống bỏi.
Đồng Dao: "..."
[ZGDX, smiling: ......Biết biết biết!]
[fhdjwhdb2333: Lần sau lại gặp chuyện tương tự thì làm thế nào?]
[ZGDX, smiling: Quay đầu bỏ chạy? Báo cảnh sát? Gọi người đến cứu?]
[fhdjwhdb2333: Gọi ai?]
[ZGDX, smiling: ...Hôm nay anh bị những người khác của đội Đại Thanh quấn lấy mà.]
[fhdjwhdb2333: Gọi ai?]
[ZGDX, smiling: Được rồi được rồi biết rồi.]
[fhdjwhdb2333: Gọi ai?]
[ZGDX, smiling: Anh.]
Đồng Dao ném điện thoại qua một bên, cứ như thể nó là củ khoai nóng.
Nhưng ánh mắt không nhịn được mà lại liếc nhìn qua đó... Cho đến khi điện thoại sáng lên vì có tin nhắn mới——
[fhdjwhdb2333: Qua ăn cơm.]
Đồng Dao xoa xoa tai, đứng dậy, lúc ngước đầu nhìn bàn ăn, đội trưởng đại nhân của cô không biết đã bỏ điện thoại xuống từ lúc nào, lúc này một tay cầm đũa hơi nghiêng đầu qua nói chuyện với người ngồi cạnh... Sắc mặt ung dung bình thản, khóe môi có ý cười, hình như tâm tình khá tốt.
Anh ta đúng là không phải người tốt mà.
..........Tuyệt đối là mặt người dạ thú.