Khi Em Mỉm Cười

Chương 8

Chương 8: Cô ấy, có chút thú vị
Ván đấu thứ hai đưa trận đấu về vạch xuất phát, thành viên đội CK như thấy được ánh mặt trời, mọi người trước khi vào ván hai thì nghe nói có tin hot, cho nên ngay khi ván đấu kết thúc liền chạy ngay ra phía sau khu vực thi đấu, vội vội vàng vàng cầm điện thoại lên——

Vì thế khi Giản Dương vừa bước vào phòng nghỉ đã nghe thấy ngay đường trên Vận May Đến của đội mình trợn tròn mắt nhìn điện thoại gào lên: "Đờ mờ!!!!! ZGDX smiling là cái loằn gì! Đờ cờ mờ!!!! Bọn họ thực sự tìm một em gái tới đấu chuyên nghiệp?!!!"

Bước chân của Giản Dương chợt khựng lại, sau đó nhanh chóng đi vào, giật lấy điện thoại trong tay Vận May Đến, đọc tin hiển thị trên trang đầu Weibo mà Vận May đến đang lướt, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi——

Vận May Đến: "Clgt?"

Giản Dương: "Chính là cô ấy."

Vận May Đến: "?"

Giản Dương: "Vị tổ tông chạy tới đây."

Vận May Đến: "Clgt!"

Vận May Đến: "Bạn gái cũ của cậu? ! smiling? ! Chính là LeBlanc số 1 server trong nước đó? ! Cảnh cáo cậu trước! Cho cậu một cơ hội nữa, nói lại lần nữa xem? !"

Lúc này các thành viên khác và cả nhân viên trong phòng nghỉ đều đồng loạt nhìn về phía Giản Dương, cậu ta ném điện thoại trả lại cho Vận May Đến, trầm giọng nói: "Liên Minh của cô ấy là do tôi dạy, kì nghỉ hè trước khi tôi chơi chuyên nghiệp, cô ấy bắt đầu chơi trò này, vị trí là đường giữa..."

Vận May Đến: "Cậu cho cô ấy chơi?"

Giản Dương ừ một tiếng: "Cô ấy chơi ở đường giữa, tôi đi rừng dễ gank hơn."

Vận May Đến: "Rừng - Giữa hợp lực?"

Giản Dương: "Ừ... Sau đó tôi đi theo con đường chuyên nghiệp, cô ấy học năm cuối cấp ba, tôi bận, bởi vì chuyện nhỏ nhặt cãi nhau một trận, rồi chia tay, cô ấy thi đại học xong thì ra nước ngoài."

Mọi người trong đội CK: "..."

Giám đốc của CK: "...Lạc quan lên."

Giản Dương: "..."

"......Được nha," ADC của CK, Hồ Điệp, giơ ngón cái với Giản Dương, bội phục nói, "Đào tạo gian tế từ nhỏ, sau khi bồi dưỡng người ta thành LeBlanc số 1 server trong nước thì chia tay, nâng độ thù hận lên thêm một bậc, sau đó để người ta gia nhập đội ngũ quân địch."

Tuyển thủ hỗ trợ, Lão Vương, bắt chéo chân, nhếch môi hùa theo Hồ Điệp cười trên sự đau khổ của người khác: "Dương thần à, chậc chậc, lợi hại quá cơ."

Vận May Đến vỗ đùi cái đét: "Dương thần, đội chúng ta rốt cuộc có thù gì với cậu có oán gì với cậu..."

"Thông báo như vậy nghĩa là bên kia chắc chắn đã kí xong hợp đồng rồi, có lẽ không còn cách nào cứu vãn nữa." Giám đốc của CK đi qua vỗ vỗ vai Giản Dương, "Cậu trước tiên đừng nghĩ đến chuyện này, thi đấu tốt phần còn lại của trận đấu... Thật đấy, phải lạc quan."

Giản Dương: "..."

Nhưng mà thực tế chứng minh lời khuyên của giám đốc chẳng có tác dụng gì cả.

Giản Dương hoàn toàn không thể lạc quan nổi.

Chuyện Đồng Dao gia nhập ZGDX ảnh hưởng tới cậu ta còn nhiều hơn ảnh hưởng đến bản thân thành viên của ZGDX ——

Cái cảm giác bức bối khi cải trắng mình tốn công chăm sóc không thu hoạch được cũng thôi đi, lại còn bị heo nhà khác nẫng mất tồn tại trong lòng cậu ta thật lâu thật khó quên...

Hậu quả chính là sau khi ván thứ ba bắt đầu, cổ động viên của CK phát hiện Dương thần vĩ đại của bọn họ là trở về trạng thái như ở ván đấu đầu tiên rồi——

Cũng có nghĩa là "Không phải là đã chết thì cũng là đang trên đường lao đầu vào chỗ chết".

Điều này khiến cho CK ở ván thứ ba bị ZGDX chà đạp thảm hại, nhìn giống như đây không phải là một trận đấu thật sự vậy——
Mà lần này đấu xong, không ai dám hỏi Giản Dương rốt cuộc bị làm sao, bởi vì sau khi ván đấu kết thúc câu đầu tiên cậu ta nói với đồng đội là xin lỗi, sau đó liền mượn điện thoại của Vận May Đến.

Vận May Đến: "Làm giề?"

Giản Dương: "Gọi điện thoại cho cô ấy."

Vận May Đến thuận miệng hỏi: "Điện thoại của cậu đâu? Hết pin à?"

Giản Dương cắn cắn môi: "Bị cho vào danh sách đen rồi."

Vừa dứt lời thì lập tức cảm nhận được ánh mắt cảm thông từ bốn phương tám hướng nhắm vào mình, Vận May Đến ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Giản Dương đồng thời dặn dò: "Giải quyết cho tốt, ổn định tâm trạng—— ván sau mà thua nữa là về nhà ăn cám, năm nay MSI (*Giải đấu giao hữu quốc tế giữa mùa giải, quán quân giải mùa xuân của các khu vực sẽ đại diện cho khu vực mình tham gia giải đấu quốc tế quan trọng này) tổ chức ở Thượng Hải, bảo bảo không muốn bỏ lỡ đâu."
Giản Dương nhận lấy điện thoại, miệng lầm bầm "Biết rồi", sau đó đi ra ngoài...

Cậu ta không muốn ở trong phòng nghỉ gọi điện thoại rồi bị mọi người nhìn như khỉ, vậy nên liền đi vào nhà vệ sinh chuyên dùng cho tuyển thủ, nhà vệ sinh ngoài phòng cuối cùng đang đóng cửa ra, những phòng khác đều không có ai, Giản Dương nghĩ phòng kia đang sửa chữa nên mới đóng, vì thế cũng không kiêng dè gì, sau khi bước vào thì lập tức đóng cửa lại, rồi nhấn một dãy số cậu ta đã thuộc nằm lòng——

Chuông reo hai hồi thì có người nghe máy.

Giản Dương alo alo hai tiếng, phía bên kia nghe thấy giọng cậu ta cũng không cúp máy, chỉ là bên kia không lên tiếng, nên cậu ta có thể nghe thấy rõ tiếng ồn phía bên đó, thậm chí còn nghe thấy có hai người nào đó hình như đang nói về ván đấu vừa rồi...
Giản Dương trong nháy mắt càng trở nên buồn bực.

"Alo? Đồng Dao? Tôi thấy thông báo của đội ZGDX trên Weibo rồi, tại sao cậu lại chạy tới đây đấu chuyên nghiệp? Lại còn vào đội ZGDX? Ban đầu không phải cậu rất phản đối chuyện chơi chuyên nghiệp sao, cuối cùng bản thân cũng tham gia vào..."

Giản Dương chờ giây lát phía bên kia cũng yên tĩnh lại, có lẽ là Đồng Dao tạm thời ra khỏi khu vực khán đài...

Sau đó hình như tìm thấy được một cái góc nào đó, nói vài câu ngắn gọn, Giản Dương nghe xong thì ngẩn ra, có bao nhiêu bực tức bộc ra hết——

"Tôi không phải là muốn quản cậu, tôi con mẹ nó nào dám quản cậu? Chỉ là không hiểu nếu cậu muốn thi đấu chuyên nghiệp thì tại sao lại không nói với tôi—— Nói với tôi làm gì? Cậu vào đội của tôi không tốt hơn vào cái đội Viễn Thông kia sao? Phải phải phải hiện tại đội tôi quả thật đã có đường giữa, cậu không muốn dự bị, nhưng ở đây còn có tôi—— Cái quái gì chứ! Đồng Dao cậu nói lại lần nữa xem! Cậu hỏi tôi là ai sao?!"
Giản Dương cao giọng, bị tức đến ói máu——

"Game này là tôi dạy cậu! Tôi cũng là người tải game về máy tính cho cậu! Cậu đấu chuyên nghiệp mà tôi con mẹ nó phải thông qua Weibo mới biết! ..................Cậu có giỏi thì nói lại lần nữa xem cái gì mà rõ ràng đã nói cho tôi biết rồi sau đó mới đăng Weibo, vậy mẹ nó trước sau kiểu đel gì cách nhau chưa tới mười giây?! ĐM, Đồng Dao! Cậu mẹ nó sợ không chọc tôi tức chết được phải không?!"

Sau khi Giản Dương gào xong, đầu dây bên kia trầm mặc một chút, ngay sau đó cậu ta nghe thấy Đồng Dao bình tĩnh nói: [Cậu chỉ vì chuyện này mà kích động đến mức tự lao đầu vào chỗ chết?]

"Không tốt sao?"

Vì để tránh bản thân vì tức quá mà ném luôn điện thoại, Giản Dương mở loa ngoài sau đó để điện thoại lên bồn rửa tay, hai tay vịn vào thành bồn, nhìn bản thân mình trong gương nhếch môi cười tự giễu——
"Tặng cho đội tương lai của cậu cái vị trí quán quân giải mùa xuân."

Đối phương lại trầm mặc một chút.

[Đây là trận giải nghệ của Minh thần, cậu đừng có con mẹ nó dùng cái thao tác gà mờ kéo chân đồng đội đó của cậu làm bẩn người ta, người ta tốt xấu gì cũng là tiền bối của cậu, tôn trọng chút đi.]

Giọng nữ lạnh lùng vang lên rõ ràng trong nhà vệ sinh——

[Quán quân cái gì, ai cần cậu nhường chứ, tự bản thân chúng tôi cũng có thực lực giành lấy được.]

Giản Dương: "..."

Chúng tôi.

Chúng tôi?!

Trợn mắt nhìn cái điện thoại trên bồn rửa tay, con ngươi của cậu ta trừng đến mức sắp rơi ra mất, trong đầu đều là "chúng tôi" "chúng tôi" "chúng tôi"——

Chúng tôi cái lồng !!!!!

Cậu với bọn họ thân lắm sao?!!!!

Thân lắm sao?????!

Cậu ta há miệng nhưng lại không nói được lời nào, sợ bản thân vừa mở miệng sẽ xả ra hết đống lời lẽ thô tục đó, một bụng muốn mắng mà không mắng được cứ thế chạy vòng vòng trong đầu, khi cả hai bên đều im lặng, cậu ta nghe thấy đầu dây bên kia bình tĩnh nói: [Không còn việc gì khác thì tôi cúp máy đây, tôi thi đấu chuyên nghiệp đâu có liên quan gì đến cậu đâu chứ, kích động làm cái loằn gì, như vậy chả phải kỳ lắm à? Lo mà thi đấu cho tốt đi.]
Giản Dương không lên tiếng.

Sau đó đối phương không do dự cúp luôn máy.

Ngoài âm thanh tút tút ra, chỉ còn một người tức đến phát điên, không còn dáng vẻ của một thần tượng nữa, lúc này chỉ còn một Giản Dương muốn đánh người, giơ chân điên cuồng đá vào tường nhà vệ sinh cho hả giận, cả người như là phát điên lên rồi——

"Đm đm đm!"

Chính vào lúc này, cậu ta nghe thấy âm thanh mở khóa cửa từ phía phòng vệ sinh cuối cùng kia!

Động tác của Giản Dương ngừng lại, cậu ta cứng đờ người quay đầu lại nhìn, còn đang suy nghĩ xem có nên gϊếŧ người diệt khẩu mặc kệ người kia là ai hay không, ngay sau đó, cậu ta nhìn thấy một bóng người cao lớn không nhanh không chậm bước ra từ gian phòng đó——

Người đàn ông trẻ tuổi rũ mắt, vẻ mặt lười biếng, trên người mặc bộ quần áo màu đỏ đen, trên bộ đồng phục còn có thêu biểu tượng "ZGDX" nhỏ...
Lúc bước ra ngoài, giữa những ngón tay của anh ta còn kẹp một điếu thuốc lá đã sớm cháy hết, khi đi ngang qua phòng vệ sinh bên cạnh đang mở cửa, thuận tay ném mẩu tàn thuốc vào trong bồn cầu phòng đó, rồi đi đến bồn rửa tay.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh quẩn bên mũi.

Giản Dương: "..."

Người đàn ông nhấn chai nước rửa tay một cái, nghiêm túc rửa bàn tay thon dài, sau đó để tay ở dưới vòi nước cảm ứng...

Tiếng nước rào rào vang lên.

Giản Dương: "....................Thành ca?"

Lục Tư Thành nâng mí mắt lên một chút, giống như là lúc này mới chú ý đến việc trong nhà vệ sinh còn có người khác, thoáng quay đầu lại: "Ừ?"

Giản Dương: ".....................Anh cũng ở đây à."

"Ừ." Lục Tư Thành đáp một tiếng, "Lén chạy ra ngoài, hút thuốc. Nếu không Tiểu Thụy biết lại càm ràm."

ZGDX có quy định cấm hút thuốc, nếu bị bắt quả tang phải đóng phạt một ngàn tệ, người thường xuyên tái phạm như Lục Tư Thành còn được hưởng sự chăm sóc đặc biệt, một lần phạt ba ngàn.
Giản Dương: "..................Ohh."

Bây giờ vấn đề không phải là Giản Dương có muốn gϊếŧ người diệt khẩu hay không, cậu ta cảm thấy tự ấn đầu mình vào bồn cầu tự sát có lẽ còn nhanh hơn.

Còn Lục Tư Thành phía này rửa tay xong, rút giấy vệ sinh ra lau tay, sau đó mới nghiêm túc quan sát Giản Dương, anh ta đưa tay lên mũi ngửi ngửi, chắc chắn không còn mùi thuốc lá mới hài lòng bỏ tay xuống...

Sau đó, giống như chợt nhớ tới cái gì rồi như tùy ý nói: "Cậu quen đường giữa mới của chúng tôi à?"

"......"

Cái gì đến vẫn phải đến.

Giản Dương cả người cứng nhắc, nhìn người đàn ông phản chiếu trong gương kia, chậm ra gật đầu một cái: "Anh đã nghe thấy hết rồi?"

"Loa ngoài mở to như vậy, muốn không nghe thấy cũng khó." Lục Tư Thành nhếch môi, nửa đùa nửa thật nói.

"......" Giản Dương gian nan co rút khóe miệng, "Để anh chê cười rồi, anh đã nghe thấy những gì?"
Lục Tư Thành trầm mặc, như là đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó chậm rãi nói: "Nói thao tác cậu gà đến mức làm bẩn Minh thần, đại loại vậy."

"......"

"Có chút thú vị."

"A?"

"Cô ấy."

"......"

Anh ta nói xong liền xoay người rời đi.

Để lại một Giản Dương đang đứng ngẩn người tại chỗ ——

Nhìn bóng lưng cao ngất của Lục Tư Thành, cậu ta đột nhiên có một cảm giác không giải thích được, trước nay chưa từng có, loại cảm giác tràn ngập nguy cơ.

back top