Khi Em Mỉm Cười

Chương 87

Chương 87: Từ xưa tới nay chỉ có chiêu trò mới giữ được lòng người
Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành: "..."

Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành: "..."

Bầu không khí như ngưng đọng lại, tản ra một loại bối rối khó nói nên lời... Đồng Dao căng thẳng nhìn chằm chằm Lục Tư Thành, không nói gì, cả người như một pho tượng bị đóng băng long lanh lóng lánh.

Cô thậm chí còn quên cả chớp mắt.

Tim cũng ngưng đập luôn rồi.

Cứ như vậy mà giương mắt nhìn người trước mặt mình, hồi lâu, cô cười quái đản một tiếng, giọng nói cũng trở nên bén nhọn: "Thành ca phiền ngài cứ theo từng bước trong bí kíp tán gái mà làm đi Thành ca, ngài cứ bất thình lình thế này tôi thật sự không chịu nổi đâu, cùng một trò ngài tính chơi mấy lần thì mới chán đây hả, nói cho anh biết lần này tôi hết sợ rồi, tôi thật sự hết sợ rồi——"

Miệng thì nói "không sợ" nhưng lại bị dọa đến mức dùng luôn kính ngữ, lại còn vừa nói vừa lùi ra sau...Cho đến khi cả người cô đã lùi đến cạnh cửa, lưng tựa lên cửa, lặng lẽ sờ vào tay nắm cửa—— Lòng bàn tay nóng rực chạm phải cái lạnh của kim loại, cô hơi bình tĩnh lại được một chút... Sau đó nhìn thấy anh ta đang mang vẻ mặt không biết phải làm sao, vò rối cả tóc, thở mạnh một hơi ngả người ngồi trở lại ghế.

——Hình như cũng là dáng vẻ không biết phải làm gì tiếp theo.

Nhưng đó là chuyện của anh ta, Đồng Dao bây giờ không có hơi sức đâu mà nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ muốn tông cửa xông ra, chạy mất dạng, tìm một nơi nào đó rồi đập đầu vào tường cho tỉnh táo lại, nhanh chóng tỉnh lại từ cơn mơ không biết là ác mộng hay là bệnh ảo tưởng tái phát này—— Thế nên Đồng Dao yên lặng mở cánh cửa sau lưng mình ra, khi nửa người nghiêng ra ngoài, cô nghe thấy một giọng uy nghiêm truyền đến: "Đi đâu? Em quay lại cho tôi."

Đồng Dao: "........."

Hự.

Ba phút sau.

Đồng Dao ngồi xuống cái ghế đối diện Lục Tư Thành, nghiêng đầu khó hiểu xen lẫn sợ sệt mà nhìn đội trưởng của mình, cho đến khi đối phương không nhịn được mà xoa xoa tai ngẩng đầu trừng mắt hung dữ nhìn cô, cô bị dọa sợ, rụt về sau, cả người gần như sắp nép vào góc sofa, y như một con chồn đất đang hoảng sợ.

Lục Tư Thành: "Em làm gì vậy?"

Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành lộ ra vẻ mặt ác nghiệt: "Tôi nói gì mà em lại phản ứng như vậy? Đề nghị em động phòng tại chỗ với tôi ——"

"Á á á á á á!" Đồng Dao mặt đỏ bừng hét lên che tai lại, "Đừng nói nữa đừng nói nữa, Lục Tư Thành tôi nhắc nhở anh một câu, tỏ tình thì không được dùng cái giọng điệu này cái vẻ mặt này đâu, chim công tán gái còn biết xòe đuôi đó! Sao anh có thể——"

"Thế nào?"

"Dữ."

"Tôi dịu dàng một chút thì em sẽ đồng ý sao?"

"..."

"Thấy chưa, em im lặng." Lục Tư Thành nhíu mày, có vẻ cực kỳ bực mình mà "chậc" một tiếng, "Thật sự muốn lôi Giản Dương hoặc Heo Tae Ryun đến đánh cho một trận."

"...Liên quan gì đến bọn họ."

"Tìm cái gương soi thử em sẽ phát hiện vẻ mặt vừa rồi của em sợ hãi như thế nào, vốn định đợi chí ít là lấy được quán quân giải mùa hè rồi mới nói, nhưng nhìn thấy cái biểu cảm đó thì biết ngay là không được rồi, còn đợi nữa thì rủi lại thêm một kẻ như Heo Tae Ryun xuất hiện không đợi lấy được quán quân giải mùa hè thì em có thể đã quy y cửa Phật luôn rồi, dù sao trong giới này cũng có rất nhiều kẻ cặn bã," Lục Tư Thành sau khi nhanh chóng nói xong thì dừng lại, hình như cảm thấy bản thân nói sai rồi, lại mất bò mới lo làm chuồng mà bổ sung: "Không giống anh, anh rất tốt."

Đồng Dao: "..."

...Cái con người này.

Móa.

"........." Đồng Dao không thay đổi sắc mặt, lủi vào một góc sofa, "Vậy thì vô địch giải mùa hè xong rồi tính đi, thiên thời địa lợi nhân hòa, tôi cũng cảm thấy như vậy rất ổn."

"..." Lục Tư Thành dùng ánh mắt "em nên uống thuốc đi" mà nhìn cô.

"Con người anh rốt cuộc có nguyên tắc hay không vậy."

"Vậy nên lần trước khi em hỏi anh có phải là một người hoàn hảo không sợ gì hay không, anh đã nói anh không phải rồi," Lục Tư Thành nhếch miệng, vẻ mặt vẫn ác nghiệt như cũ, chỉ là bởi vì nụ cười lạnh mà càng trở nên ác nghiệt hơn, "Nếu kết quả của giữ vững nguyên tắc là người phụ nữ mình thích chạy đi am ni cô gõ mõ vậy thì còn cần nguyên tắc làm gì? Tự đào hố chôn mình à?"

...Người phụ nữ mình thích.

Đồng Dao trợn to mắt, sau đó cô lại đưa hai tay lên che tai mình lại, nghĩ nghĩ thấy không đúng lại chuyển sang che mắt, cuối cùng bất lực thả tay xuống, dáng vẻ cực kỳ hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Lục Tư Thành.
Giữa cái nhìn chăm chú yên lặng của Đồng Dao, Lục Tư Thành liếc nhìn cô một cái.

Biểu cảm trên mặt đột nhiên thay đổi vi diệu.

Đồng Dao thấy biểu cảm đó giống như một viên ô mai bị ném vào trong nước 7UP.

"——Vậy là tôi tự mình đa tình, em chưa từng thích tôi?"

Không phải.

Đương nhiên là không phải rồi.

Khóe miệng Đồng Dao hơi cử động, muốn phủ nhận theo bản năng, nhưng không đợi cô kịp mở miệng thì đã nghe thấy Lục Tư Thành nhanh chóng tiếp tục nói: "Vậy tại sao lại đứng sau ghế của tôi dùng giọng điệu như chó con bị bỏ rơi không cho tôi đi gặp đối tượng xem mắt?"

"Tôi không có——Cái quần gì, anh nghe thấy rồi?!" Đồng Dao ôm lấy ngực, hồi lâu tựa như đã hiểu rõ điều gì, trợn mắt, "MÁ anh lại không cắm tai nghe?!"

"Đúng lúc chuyển nhạc, vô tình nghe thấy." Lục Tư Thành ngả ra sau, "Không phải rất tốt sao?"
Đồng Dao: "..."

.......... Tốt cái rắm?

Lục Tư Thành im lặng một chút: "Vậy là em muốn từ chối tôi à?"

"...Không dám."

"..." mí mắt Lục Tư Thành giật giật, hơi ngồi thẳng dậy, "Vậy em đồng ý rồi?"

"...Cũng không phải."

"Tôi biết rồi," Lục Tư Thành gật gật đầu, "Đơn giản là em đang thiếu đòn thôi."

"Thấy chưa!" Đồng Dao lập tức chỉ tay vào chóp mũi Lục Tư Thành, "Chính là cái giọng điệu này, giọng điệu của đội trưởng, giọng điệu của đội bá, giọng điệu của bố—— Cái nào cũng tốt, nhưng không giống giọng điệu của bạn trai, á, tôi nói giọng điệu của bạn trai chứ có nói anh là bạn trai đâu, anh nhếch môi cái gì, hạ xuống!"

Vẫn còn chưa nói xong, người đối diện đột nhiên ngồi thẳng dậy, cánh tay dài duỗi ra bắt lấy ngón tay của Đồng Dao—— đầu ngón tay lạnh như băng được bao phủ trong bàn tay to mang theo chút hơi ấm, Đồng Dao "ứ" một tiếng không kịp phản ứng, sau khi hồi hồn thì mặt đỏ bừng như tôm nấu chín!
"Có thể làm một người bạn trai tốt hay không, ít nhất cũng phải cho một cơ hội thử thì em mới biết được chứ, hửm?" Lục Tư Thành kéo kéo ngón tay cô.

"..."

Đồng Dao nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình, nghĩ trong lòng, anh lắc lắc cái gì, đừng có lắc tay tôi nữa, cũng đừng có "hửm", đàn ông to đầu còn nhõng nhẽo cái gì? Đây là phạm quy đó.

Thả tay Đồng Dao ra, Lục Tư Thành đứng dậy xoa xoa đầu cô: "Em suy nghĩ đi."

"..."

"Cho em hai tiếng suy nghĩ, trước chín giờ tối."

Cái người này, tỏ tình mà còn chảnh chó như vậy.

"...Tại sao lại là chín giờ tối."

"Bởi vì có liên quan đến chuyện tôi có thể nuốt trôi cơm tối hay không."

Lục Tư Thành nói xong, xoay người đi ra ngoài... Để lại một mình Đồng Dao ngu người trong phòng, một hồi sau cô đột nhiên cuộn người lại dồn sức giấu mặt đi, nhào lên ghế sofa cọ tới cọ lui, đổi đầu, lại tiếp tục cọ qua cọ lại, cho đến khi sofa cũng bị xê dịch đi, cô mới ngừng lại, hít một hơi thật sâu, tự nói với chính mình: Phải bình tĩnh.
............Cho dù có đối mặt với trời long đất lở thì, đm căn bản là cô không thể bình tĩnh được.

...

Đồng Dao ở trong phòng nghỉ quắn quéo một hồi.

Rất nhanh đã tới thời gian phỏng vấn, khi buổi phỏng vấn bắt đầu, Đồng Dao và Lục Tư Thành người trước kẻ sau bước vào phòng phỏng vấn, trên chiếc sofa dài hai người mỗi người chiếm cứ một bên—— Đừng nói là tiếp xúc cơ thể, đến cả trao đổi ánh mắt cũng không có.

Suốt buổi Lục Tư Thành ngồi dựa vào sofa lười biếng chống cằm nhìn sang bên trái.

Suốt buổi Đồng Dao ngồi ngay ngắn y như học sinh mẫu giáo chờ phát phiếu bé ngoan, mắt nhìn thẳng.

Phóng viên trố mắt nhìn nhau, người không biết còn tưởng ZGDX có lục đục nội bộ—— Nếu như thật sự như vậy, thế thì buổi phỏng vấn hôm nay có thể không cần làm nữa rồi—— Nhìn thấy chủ đề này hình như bọn họ cũng rất tức giận.
Phóng viên đặt câu hỏi: [Đối với vấn đề liên quan đến ngoại binh người Hàn của LPL thời gian gần đây, hai vị có suy nghĩ gì?]

Đồng Dao: "Không thể vơ đũa cả nắm, cũng có những ngoại binh Hàn rất tốt, ví dụ như jungl... Khụ, ví dụ như AD và hỗ trợ của đội YQCB, và cả một số ngoại binh Hàn của các câu lạc bộ khác."

Lục Tư Thành: "Trị ngọn không trị gốc, quá nôn nóng thành tích, muốn là đội mạnh của khu vực thì không thể quá lệ thuộc vào người Hàn."

Phóng viên đặt câu hỏi: [Cách giải quyết thì sao? Ngăn chặn những vấn đề mới nổi gần đây của ngoại binh Hàn.]

Đồng Dao: "Tăng cường quản lý thôi, còn phải tùy thuộc vào câu lạc bộ."

Lục Tư Thành: "Phụ thuộc hoàn toàn vào ý thức cá nhân, bản thân mà không nhận thức được thì câu lạc bộ cũng không thể quản lý nổi—— Hơn nữa, cần phải nói rõ rằng chuyện này không liên quan đến việc có phải ngoại binh hay không, tuyển thủ trong nước cũng có những chuyện tương tự."
Phóng viên đặt câu hỏi: [Vậy còn suy nghĩ về mối quan hệ giữa người hâm mộ và tuyển thủ thì thế nào? Chúng ta đều biết chuyện lần này của tuyển thủ Heo Tae Ryun là do chính fan nữ có mối quan hệ bất chính với anh ta tiết lộ ra ngoài——"

Lục Tư Thành: "Cùng tồn tại một cách vi diệu, giữ khoảng cách thích hợp thôi."

Đồng Dao: "Xác định rõ hoàn cảnh, là người xen vào chuyện tình cảm của người khác, dù là bên nam hay bên nữ thì đều không thể nào tha thứ được; Mà với tư cách là fan hâm mộ, cũng nên lau mắt mà nhìn cho rõ xem khi nhìn tuyển thủ mà mình yêu thích, bản thân có đang tự tô vẽ màu hồng một cách thiếu lý trí hay không, từ sùng bái yêu thích đơn thuần tiến hóa thành ham muốn chiếm hữu vặn vẹo, đó là một chuyện vô cùng nguy hiểm và không được hoan nghênh."

Phóng viên đặt câu hỏi: [hahahahaha xem ra vì là nữ nên smiling có góc nhìn khác về chuyện này, như hai vị nói, tác phong tuyển thủ trong giới này ít nhiều cũng có những vấn đề nhất định."
Đồng Dao: "Bởi vì đều còn trẻ, tính cách và lối suy nghĩ vẫn còn chưa được định hình, va chạm xã hội quá sớm dễ bị cuốn vào những chuyện sai lầm, giống như khi đi học chúng ta thường hay chọc thầy cô tức giận vậy... Không có cách nào, hy vọng mọi người có thể kiềm chế một chút là tốt rồi?"

Lục Tư Thành: "Không biết, dù sao tác phong sống của tôi rất tốt, là một người đàn ông tốt đáng để dựa vào."

Giọng nói không nhanh không chậm của người đàn ông vang lên, ánh mắt kiên định nhìn thẳng của Đồng Dao đột nhiên hơi liếc sang bên cạnh——

Mà lúc này, phóng viên không nhận ra điều gì bất thường cũng không rõ ràng lắm mà cười phá lên, ai nấy đều tỏ ra vui vẻ, không buồn không lo, khiến Đồng Dao đang xoắn xuýt cực kỳ hâm mộ.

Sau đó không biết có phải là câu trả lời của Lục Tư Thành đã khơi gợi nguồn cảm hứng gì đó cho phóng viên hay không, bọn họ bất ngờ đưa ra một câu hỏi vô cùng đáng sợ——
[Vậy xin hỏi sau khi đã thấy rõ mặt sáng và mặt tối của giới chuyên nghiệp, hai vị có còn muốn tìm người yêu trong giới nữa không?]

Hai người ngồi trên sofa không hẹn mà cùng trao đổi ánh mắt với nhau.

Lục Tư Thành: "Tại sao không?"

Đồng Dao: ".........."

Lục Tư Thành quay sang nhìn Đồng Dao, trực tiếp hỏi: "Không muốn sao?"

Đồng Dao nắm lấy góc sofa: "Tôi không biết."

...

Cuối cùng phỏng vấn kết thúc như thế nào Đồng Dao cũng không biết, trong đầu chỉ toàn là "không muốn sao không muốn sao không muốn sao không muốn sao không muốn sao"... Rốt cuộc cô bị mớ suy nghĩ đó làm cho phát điên luôn, bản thân đã nói xàm xí cái gì lúc phỏng vấn cũng không nhớ nổi nữa, chỉ biết sau khi kết thúc phỏng vấn thì đứng lên chạy còn nhanh hơn vội đi giải quyết mà xông ra ngoài——

Đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo lại.
Đợi đến khi cô nhìn gương điều chỉnh xong biểu cảm của mình, ra khỏi nhà vệ sinh, leo lên xe đang đợi ở bãi đậu xe, cô hắng giọng thật thanh rồi nhìn vào trong xe, sau đó phát hiện... Mọe, đội trưởng nhà cô không có ở trong.

Đồng Dao chớp chớp mắt: "...Đội trưởng đâu?"

Nhân viên: "Đi rồi."

Đồng Dao tròn mắt: "Đi...Đi đâu rồi?"

Nhân viên: "Ai biết đâu, phỏng vấn xong vội vội vàng vàng đi rồi, chắc là có hẹn với ai đó? Hơn nữa anh ấy tự lái xe đến đây mà."

Đồng Dao "ồ" một tiếng, cúi đầu nhìn thời gian, bây giờ là tám giờ tối, còn một tiếng nữa là tới chín giờ, ngồi trong xe về đến trụ sở mất tầm bốn mươi lăm phút—— Nếu không kẹt xe—— cũng có nghĩa là, người nào đó mới lúc nãy còn nói trước chín giờ phải nghe được câu trả lời của cô, vậy mà còn chưa đợi cô có cơ hội nói gì, anh ta đã bỏ chạy rồi.
..........Chạy rồi.

Lục Tư Thành, anh có biết cả đời làm chó độc thân là bộ dạng gì không?

Sáng mai dậy soi gương là anh biết rồi đấy.

Đồng Dao ném túi lên ghế, tức phì phì ngồi xuống, hơn bốn mươi phút ngồi xe về trụ sở, cô đã tức xong một lượt, chuẩn bị tức tiếp lần hai——

Xe dừng trước cửa trụ sở là tám giờ bốn mươi phút.

Đồng Dao nhảy xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt với nhân viên, vào trụ sở xỏ dép lê mở máy tính ôm Bánh Nướng, nhìn thời gian ở góc phải màn hình, tám giờ bốn mươi lăm phút, vị trí cạnh cô vẫn trống không như cũ—— Lục Tư Thành vẫn chưa về.

Đồng Dao móc điện thoại ra xem, không có tin nhắn, không có cuộc gọi nhỡ.

Đồng Dao ôm mèo ngồi tại chỗ, im lặng.

Nóng nảy run người như một miệng núi lửa sắp phun trào.

"Đồng Dao, ăn cơm chưa?"
"Không đói."

"smiling, đấu đôi không?"

"Không đấu."

"Cho mèo ăn chưa?"

"Nhịn đói, giảm cân."

Tám giờ năm mươi phút, ngoài trụ sở có tiếng động cơ xe.

Nếu tai Đồng Dao có thể dựng đứng được thì lúc này có lẽ đã đứng thẳng trên đầu luôn rồi, cô không một tiếng động rời cằm đang gác trên đầu Bánh Nướng, nhìn ra bên ngoài—— Năm phút sau, có người gõ cửa, tám giờ năm mươi lăm phút, tiểu Bàn nói: "Đội trưởng về rồi, chị hai Đồng Dao đi mở cửa dùm cái đê."

Tất cả mọi người đều đang bận, chỉ trừ một mình Đồng Dao đang ngẩn ngơ.

Cô "ờ" một tiếng, thảy Bánh Nướng sang ghế của Lục Tư Thành, đứng dậy đi mở cửa.

Lúc này, bên ngoài trời vẫn mưa to không ngừng, khi Đồng Dao mở cửa, người đang đứng ở bên ngoài bị ướt người, có lẽ là anh ta chạy từ bãi đậu xe về, áo khoác ướt đẫm, một tay đút túi, khóa áo khoác kéo xuống phân nửa... Khi cửa mở ra, nhìn thấy người đứng sau khe cửa, anh im lặng một chút, hỏi: "Sao về không thay quần áo đi? Máy lạnh trong trụ sở mở thấp, cảm đó."
Liên quan quái gì đến anh, mèo khóc chuột.

Đồng Dao cực kỳ ức chế mà nghĩ.

Càng thêm im lặng kéo cửa ra, tránh sang một bên—— Nhưng không ngờ là, người đang đứng ở cửa lại không bước vào, anh ta chỉ giơ tay lên, nhìn đồng hồ trên tay, báo giờ: "Bây giờ là tám giờ năm mươi tám phút ba mươi giây theo giờ Bắc Kinh."

Đồng Dao: "..."

Anh ta lại còn có mặt mũi báo giờ.

Lục Tư Thành: "Câu trả lời của em là?"

Đồng Dao: "Tôi——"

Ngay trước khi Đồng Dao mở miệng, Lục Tư Thành cắt ngang lời cô, giọng nói trầm thấp gần như bị tiếng mưa át mất "nghĩ kỹ rồi trả lời", Đồng Dao khó hiểu, kết quả vừa liếc mắt nhìn một cái, bất ngờ phát hiện bên trong lớp áo khoác của anh ta, có thứ gì đó gồ ra ở trước ngực...

Khi ánh mắt cô vừa quét qua, cái cục gồ gồ đó động đậy, sau đó một con mèo Mỹ lông ngắn con mơ mơ màng màng nhô cái đầu xù xù ra khỏi áo khoác được kéo xuống phân nửa, nhìn Đồng Dao "meo" một tiếng.
Đồng Dao nhìn chằm chằm bé mèo con, cả người cứng đờ cả ra, cô thoáng trợn to mắt: "......Đây là——"

"Ừm," Lục Tư Thành nói, "Mặc dù đội Đại Thanh hơi xa nhưng anh vẫn thành công mang mèo về rồi."

"..........."

"Tám giờ năm mươi chín phút ba mươi giây giờ Bắc Kinh, nếu ba mươi giây sau anh vẫn độc thân, em cũng không có mèo mới có thể——"

Lục Tư Thành còn chưa nói hết câu.

Người đang đứng đơ tại chỗ đã giang hai tay ra nhào đến, khó khăn mà cố gắng ôm lấy người đàn ông cao hơn mình hơn nửa cái đầu trước mặt, tiếng nói của anh cũng dừng lại, anh cảm nhận được chóp mũi xinh xắn đụng vào ngực mình.

Anh hơi nheo mắt lại, khóe miệng nhướng lên.

Đồng Dao: "..."

Đồng Dao ngửa mặt lên nhìn cằm của anh ta: "Sao anh không ôm lại?"

Lục Tư Thành "ồ" một tiếng, còn chưa kịp hành động thì cảm thấy trước ngực đột nhiên trông trống, mèo con bị người đang rúc vào lòng anh ôm ra ngoài, đồng thời người nào đó cũng vô tình mà đẩy anh ra—— Đồng Dao lùi ngay về sau ba bước, quay đầu như kẻ trộm mà nhìn những người khác trong trụ sở: tất cả đều đang tập trung luyện game, không có ai nhìn về phía hành lang.
Dưới ánh đèn ấm áp, cô ôm mèo, mặt đỏ bừng.

Lục Tư Thành nghiêng người dựa vào cửa, nhìn cô.

Cô nhíu mày: "Nhìn cái rắm."

Anh nhướng mày: "Mèo của anh và người của anh, muốn nhìn thế nào thì nhìn thế đó."

"...Ai là người của anh, anh im miệng, dùng mèo để uy hiếp thì còn gì gọi là anh hùng hảo hán."

"Binh bất yếm trá*, nhìn vẻ mặt đầy sát khí của em lúc ra mở cửa, không có mèo thì tối nay anh còn có thể vào cửa à?"

"..."

Từ xưa tới nay đúng là chỉ có chiêu trò mới giữ được lòng người.

Chú thích:

*Binh bất yếm trá: việc quân cơ vì để thành công nên không ngại chuyện sử dụng chiêu trò, lừa dối.

back top