Khi Em Mỉm Cười

Chương 88

Chương 88: Ba tháng dùng thử, bảo hành năm năm trên toàn quốc
Ngày hôm sau, sáng sớm khi Trần Kim Dương chui ra từ trong chăn, ngái ngủ mở WeChat thì nhìn thấy ngay cái tin nhắn vô cùng thích thú của người nào đó——

[ZGDX, smiling: ù ri* Bánh Nướng có em trai rồi! Qua xem đi!]

*ù ri(tiếng Hàn: 우리): chúng tôi, chúng ta.

Kim Dương nửa người vẫn vùi trong chăn đơ mặt đầy hỏi chấm, không hiểu tại sao mới hôm qua Bánh Nướng còn là con một mà sang hôm nay đã có em trai rồi, miệng ngáp dài trả lời tin nhắn bằng một dấu hỏi chấm, rời giường, tắm rửa, trang điểm, thay quần áo, ra khỏi cửa. ——

Hai tiếng sau.

Cô và đồng chí đường giữa của ZGDX sóng vai nhau ngồi trên bậc cầu thang trong trụ sở ZGDX, cả hai cùng chống tay ôm hai má, nhìn hai cái tô đựng thức ăn cho mèo, hai khay cát đi vệ sinh của mèo và hai bạn mèo.

Bé mèo Mỹ lông ngắn kia cũng chỉ to bằng bàn tay, đuôi ngắn chân ngắn, lông xù xù nhìn y như một con chuột nhỏ, đang vểnh mông cúi đầu ăn thức ăn đóng hộp dành cho mèo con—— Ngay cạnh nó là con mèo Ragdoll to đùng nặng hơn năm ký đang ngồi cạnh cúi đầu nhìn nó ăn, vẻ mặt đầy nghiêm túc.

"Cậu nhìn kìa nhìn kìa Bánh Nướng của chúng ta đúng là công tử con nhà giàu, tao nhã ung dung," Đồng Dao hài lòng híp nửa mắt, "Không hề tỏ ra sợ sệt khi thấy tiểu Thông, cũng không ỷ vào mình to lớn hơn mà bắt nạt trẻ nhỏ, cực kỳ thân thiện."

Đồng Dao vừa dứt lời.

Bạn mèo Ragdoll nãy giờ vẫn đang cúi đầu nhìn bé mèo Mỹ lông ngắn ăn đồ hộp bất ngờ cử động, nó giơ chân trước lên, dùng tốc độ chết không kịp ngáp mà ấn đầu mèo con vào tô đựng đồ ăn, mèo con không kịp tránh, trượt chân một cái, cả mặt bị dính đầy thức ăn!

Đồng Dao: "..."

Kim Dương: "Chuyện cười của năm, Bánh Nướng nhà cậu công tử con nhà giàu, tao nhã ung dung, cực kỳ thân thiện."

Đồng Dao quát lớn "Bánh Nướng àaaaa", đứng dậy không kịp đi dép vọt đến trước mặt hai con mèo, xách con mèo Ragdoll đang ngơ ngác kia lên—— giậm mạnh bước chân đi đến chỗ máy tính của người nào đó, ném luôn mèo lên đùi của người đàn ông đang ngồi trước máy tính——Cú chạm đùi đó khiến Lục Tư Thành bị trượt tay để lọt mất một con lính xe pháo, ngẩng đầu chuẩn bị nổi giận, sau đó nhìn thấy đôi mắt của ai kìa còn đang ngập lửa giận hơn cả mình.

Lục Tư Thành: "..."

Lục Tư Thành: "Em sao vậy?"

Đồng Dao: "Bánh Nướng ấn đầu tiểu Thông vào tô thức ăn, ác như chó!"

Lục Tư Thành "ồ" một tiếng, xoa đầu con mèo cứ hễ leo lên người anh là sẽ không chịu xuống: "Chuyện có tí tẹo, ầm ĩ cái gì——Mèo lớn thấy mèo nhỏ nên tò mò, động tay động chân không phải là chuyện rất bình thường sao, em ngạc nhiên như thế làm gì, có biết bao nhiêu anh em ruột vì chuyện phải chia sẻ tình cảm của ba mẹ mà trở mặt thành thù..."

"Ồ," Đồng Dao nhướng mày, "Xem ra con mèo thối tha này ngày ngày bám lấy gặm chân thối của anh cũng có chút hiệu quả đấy."

"Đều là mấy con vật lông lá, phân biệt cao thấp sang hèn gì chứ." Lục Tư Thành thả mèo ra, tầm mắt chậm rãi lượn một vòng trên khuôn mặt Đồng Dao, sau đó lại quay trở về màn hình máy tính, lơ đãng nói, "Em có thể đi dép của em vào không vậy?"

Đồng Dao cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình.

Lúc này nhìn thấy dưới gầm bàn, Lục Tư Thành hơi cử động đẩy ra một đôi dép lê của đàn ông, cùng lúc đó máy tính vang lên âm thanh "first blood" của hệ thống, Đồng Dao ngước mặt lên vừa vặn thấy ngay hiệu ứng độ họa gục ngã của Kog"Maw ở vị trí AD đối phương...

Lục Tư Thành sau khi hạ được một người xong, vẫn tiếp tục dọn lính, đẩy lính đến gần trụ của đối phương, bắt đầu click vào trụ——

Bộ dáng như đang chơi game cực kỳ nghiêm túc.

Mặt Đồng Dao nóng bừng, xỏ chân vào đôi dép lớn hơn nhiều so với cỡ chân cô, nhanh chóng xoay người trở lại cạnh cầu thang, đi dép của mình vào, lại cúi người xách đôi dép của Lục Tư Thành lên, chạy qua khom người xuống, đặt ngay ngắn cạnh chân anh—— Ngồi xổm xuống cạnh chân ghế, cô vỗ vỗ đầu gối anh, người nào đó tỉnh queo dùng chân kéo đôi dép về lại dưới gầm bàn.
...Một loạt động tác không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.

Lão Miêu ngồi gần đó cũng chỉ nghe thấy tiếng sột soạt bên chỗ Lục Tư Thành, khó hiểu quay qua hỏi: "Hai người làm gì vậy?"

Đồng Dao bám lấy tay ghế của Lục Tư Thành lộ ra khuôn mặt liệt do quá căng thẳng; ngược lại, Lục Tư Thành vẻ mặt bình tĩnh: "Làm rớt đồ, cô ấy đang tìm—— Tìm thấy chưa?"

Đồng Dao: "Tìm thấy rồi."

Vừa nói vừa đứng dậy, chạy trối chết trở lại chỗ cầu thang, đặt mông ngồi xuống cạnh bạn thân, không đợi đối phương hỏi đã nói: "Tớ biết cậu muốn hỏi gì rồi, cũng biết tiếp sau đó tớ có quyền im lặng, nhưng mỗi một câu tớ nói đều sẽ trở thành bằng chứng chống lại tớ trước tòa—— Không sai, tiểu Thông chính là con mèo được tên khốn nạn Heo Tae Ryun và cô fan nữ Tuesday của anh ta nuôi: Heo Tae Ryun bị cấm thi đấu rồi, không còn lòng dạ đâu mà nuôi mèo, vậy nên đội trưởng của bọn tớ đã đến đội Đại Thanh mang nó về đây; có đưa tiền hay không tớ không biết; chuyện xảy ra hôm qua; tiểu Thông là tên tớ đặt; bởi vì nó cũng là mèo của tớ; câu hỏi ở đây là tại sao một con mèo lại có đến hai chủ được, đáp án chỉ có một, tớ và đội trưởng tớ có một mối quan hệ phức tạp."
Kim Dương: "?"

Đồng Dao: "Là vậy đó."

Kim Dương: "?????Ủa ủa là sao hong hiểu?????"

Đồng Dao nghiến răng: "Chính là vậy đó."

Kim Dương: "what? Excuse me? What the **? You and who?! chess——"

Kim Dương còn chưa kịp gào rú xong thì đã bị người ngồi cạnh nhanh chóng bịt miệng lại—— Con ngươi trợn tròn của cô hơi co lại, quay đầu nhìn vẻ mặt hoảng hốt của người bên cạnh: làn da trắng nõn lúc này hơi ửng đỏ, nhưng đôi con ngươi đen láy thì lại sáng ngời, đè thấp giọng ghé sát vào tai cô thì thào: "Cậu đừng có nói to như vậy, những người khác vẫn còn chưa biết đâu!"

"..." Kim Dương gỡ cái tay đang bịt miệng mình ra, hít một hơi thật sâu, sau khi bình tĩnh lại thì câu nói đầu tiên chính là, "Được đó nha Mộc Lan, quân địch bên đỉnh núi vẫn còn chưa lui, nghiệp lớn thể thao điện tử còn chưa thống nhất, ấy vậy mà cậu mẹ nó đã ngủ với Lục tướng quân của phe ta trước rồi."
"......Xùy xùy xùy, chưa ngủ chung chưa ngủ chung, còn chưa kịp ngủ chung mà."

"Á à đồ dễ dãi này, cậu vẫn tiếc lắm đúng không?!"

"Hự!!!" Đồng Dao rụt cổ trợn mắt, "Cậu nhỏ tiếng chút đi!"

"Ồ," Kim Dương gật gật đầu, "Ủa rồi cậu tính chừng nào đi thi vào Thanh Hoa Bắc Đại*?"

Đồng Dao: "..."

Kim Dương: "Có nghe thấy tiếng bôm bốp trong không khí không? Đó chính là tiếng cậu bị vả mặt đó."

Đồng Dao véo Kim Dương, Kim Dương cười hihi haha mà lùi về sau tránh né, hai người cuộn thành một cục ở trên cầu thang, Đồng Dao nghịch đủ rồi mới chịu tha cho bạn, nhìn xung quanh nhỏ giọng nói như kẻ trộm: "Thật ra tớ chưa hề nghĩ đến chuyện này, thật sự chưa hề, hôm qua đột nhiên nhắc tới vụ này, anh ấy còn dùng mèo để dụ tớ, một đứa thiếu nghị lực như tớ đồng ý cmnl, bây giờ là thời gian thử việc, đội trưởng nói, thực hành là con đường duy nhất để kiểm nghiệm chân lý."
"Chân lý gì?"

"Anh ấy là một người đàn ông tốt, không giống bọn người Giản Dương..." Đồng Dao nói được một nửa thì cảm thấy kỳ kỳ, giọng nhỏ lại càng nhỏ bắt đầu nghịch ngón tay, im lặng rồi bổ sung, "đại loại vậy."

"......Hai người có thể yêu đương như người bình thường được không vậy? Thần thần bí bí thì thôi đi lại còn dùng thử, không hài lòng còn có thể trả hàng lại à?"

"Ba tháng dùng thử, bảo hành năm năm trên toàn quốc."

"........Được lắm hay lắm, vậy cậu lo mà dùng thử cho tốt," Kim Dương nhấn mạng chữ "dùng", cùng lúc đó huých bạn thân bên cạnh, cười hì hì nói, "Cải trắng nhà tớ cuối cùng cũng học được cách tự dâng đến miệng cho heo ăn rồi."

"..."

"Chọn tốt lắm, ít ra còn là heo vua," Kim Dương bùi ngùi, "Không như tớ, vớ ngay phải con heo mọi của chuồng heo kế bên, ngoại trừ ăn ngủ chọc tức tớ ra thì chỉ biết lăn bùn."
"..."

...

Buổi tối sau khi tiễn Kim Dương về.

Đồng Dao đu lên lưng ghế của Lục Tư Thành xem trận đấu của anh, sau đó phát hiện anh đang dùng tiếng Hàn tám vô cùng khí thế với một ID lạ, ngoài game tám, vào game cũng tám—— Đồng Dao không biết tiếng Hàn, nhưng hai người cứ hở chút là lại "ㅎㅎㅎ(hahaha)" không thì "ㅋㅋㅋ (kekeke)" hoặc là "ㅠㅠㅠ (huhuhuhuhu)", Đồng Dao vẫn hiểu mấy cái này, thế nên nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Đội trưởng, anh đang nói chuyện với anh vậy?"

"Đối tượng xã giao bình thường."

"?"

"AD hàng xóm."

"..."

Ồ, Giáo Hoàng.

Lại còn đối tượng xã giao bình thường, chắc anh không biết lần đầu tiên Giáo Hoàng đặt chân đến Trung Quốc đã có fan vác bảng đèn led cầm tay in hình chessman đến đón đâu đúng không.

"Nói gì mà cười vui vẻ vậy."

Lục Tư Thành hơi nghiêng mặt nhìn người phía sau đang bám vào ghế anh y như con thạch sùng, cô rụt cổ lại, anh chuyển tầm nhìn trở về màn hình trước mặt, không nhanh không chậm nói: "Em đúng là không đọc sách không xem báo mà, từ sau chuyện của Heo Tae Ryun, buổi phỏng vấn của chúng ta hôm qua lại kéo thêm một mớ nữa—— Bây giờ chiều hướng của dư luận chính là giới chuyên nghiệp trong nước, dù cho có phải là ngoại binh hay không thì ai cũng đều không khống chế được nửa thân dưới của mình, vì vậy, rất nhiều câu lạc bộ đã tăng cường quản lý, anh hỏi Lee Goon Hyeok lát có muốn tổ chức vài hoạt động tiêu khiển giữa đàn ông với nhau ví dụ như đi uống rượu không, cậu ta nói câu lạc bộ cấm ra ngoài, sau mười giờ tối tuyệt đối không được bước chân ra khỏi cửa, trừ khi có quản lý đi theo còn không thì dù đói chết cũng chỉ có thể gọi đồ bên ngoài giao đến."
"..."

Còn có chuyện này à, có phải hơi quá tay rồi không?

Đồng Dao quay đầu nhìn tiểu Thụy đang đắm chìm trong hạnh phúc mỗi tay một con mèo bên chỗ sofa, đùa giỡn, nói: "Thụy ca nghe thấy chưa? Câu lạc bộ của người ta đã có hành động cả rồi, chúng ta không thể lạc hậu đâu á nha."

"Nghe thấy rồi nghe thấy rồi," tiểu Thụy gỡ móng vuốt của Bánh Nướng đang đặt sau gáy tiểu Thông ra, "Thành viên đội mình tự ý thức thôi, không cần phải làm thế."

"...AD nhà cậu mới nãy còn tính dụ AD nhà người ta ra ngoài uống rượu á, tự ý thức cái qq gì!"

Đồng Dao chỉ chỉ đầu Lục Tư Thành.

Cô đang ngoẹo cổ nhìn sang phía phòng khách.

Thì vào lúc này, người vốn đang chơi game kia không biết có phải mọc thêm mắt ở đỉnh đầu hay không, đột nhiên đẩy bàn phím ra giơ tay lên nắm gọn lấy tay cô, Đồng Dao sợ hết hồn, thấy xung quanh không có ai chú ý liền vội vàng cố rút tay mình ra, nhưng mà đối phương lại dùng lực rất lớn, hơn nữa còn cưỡng chế tách các ngón tay của cô ra, đầu ngón tay thon dài luồn vào. Chèn vào các kẽ ngón tay của cô——
Mười ngón tay đan xen, lòng bàn tay dính sát.

Lòng bàn tay ấm áp khô ráo dính chặt lấy lòng bàn tay cô.

Đồng Dao không dám ho he gì nữa, tựa cằm lên lưng ghế của anh, dè dặt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt hạ thấp xuống, sau khi nghịch tay cô một hồi, anh ung dung thản nhiên thả tay cô ra.

Nhịp tim Đồng Dao vẫn không thể nào bình tĩnh lại được, cô hắng giọng, mang theo lòng bàn tay còn vương hơi ấm rời đi... Đi qua phòng khách ngồi lên sofa, ôm Bánh Nướng còn đang lo lắng bất an về việc có em trai trong tay giám đốc đội qua... Sờ hai cái, lúc này, điện thoại đang nhét trong túi rung lên, Đồng Dao móc ra xem——

[fhdjwhdb2333: Sao tay em lại mềm như vậy chứ.]

Đồng Dao: "........."

Một phút sau.

Màn hình điện thoại đặt trên bàn của người đàn ông đang tập trung luyện game sáng lên.

[Thỏ ôm chặt cà rốt: Đồ lưu manh!]
Chú thích:

*Thanh Hoa Bắc Đại: tên gọi tắt của hai trường đại học tốt nhất Trung Quốc là đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa.

back top