Chương 96: Nếu thật lòng thích một tuyển thủ
Theo thông lệ, sau khi trận đấu kết thúc thì sẽ đến phần phỏng vấn.
Vào giải mùa xuân "Phỏng vấn sau trận" sẽ được thực hiện trong phòng nghỉ của đội thắng cuộc; nhưng giải mùa hè thì không như vậy, địa điểm phỏng vấn được dời đến một nơi trang trọng hơn, các thành viên song song ngồi thành hàng thẳng sau một chiếc bàn tương đối dài để tiếp nhận các câu hỏi phỏng vấn, hơn nữa cũng có lúc bên truyền thông sẽ nhắm vào hai đội có trận đấu trong ngày hôm đó để tiến hành phỏng vấn cùng lúc—— Thường thì sẽ là hai đội đối thủ của nhau trong một trận đấu...
Thỉnh thoảng cũng sẽ có ngoại lệ.
Ví dụ như hôm nay.
Mười thành viên chính thức của YQCB và ZGDX ngồi thành hàng ngang theo chiều dài của chiếc bàn trước mặt, bên trái Lục Tư Thành là Giáo Hoàng, bên phải là Đồng Dao, anh ngồi ở vị trí chính giữa.
Phóng viên: [Đầu tiên xin chúc mừng ZGDX hôm nay vẫn giữ được chuỗi trận bất bại.]
Lục Tư Thành: "Cảm ơn lời chúc trá hình*."
Phóng viên: [Đồng thời cũng vô cùng ngạc nhiên khi các thành viên của YQCB sau khi đấu xong lại không rời đi, nhờ vậy mới có cơ hội phỏng vấn tập thể đặc biệt như thế này.]
Đội trưởng kiêm hỗ trợ của YQCB, Lương Sinh gãi gãi đầu: "Thật ra là tính đi rồi, huấn luyện viên lại không cho, giữ bọn tôi trong phòng nghỉ nhất định phải để chúng tôi thấy được bảo vệ xạ thủ đánh như thế nào... bởi vì là chiến thuật mới nên mọi người đều không quá thuần thục."
Phóng viên: [Đối với phiên bản hiện tại khi đường dưới khá yếu thế thì thật ra bảo vệ xạ thủ không còn quá phù hợp nữa, vậy tại sao đội Viễn Thông lại vẫn kiên trì áp dụng chiến thuật này mặc cho trước đó YQCB đã thử và thất bại?]
Lục Tư Thành im lặng một chút, hơi ngả người ra sau đồng thời liếc mắt nhìn Giáo Hoàng ngồi bên tay trái mình, Giáo Hoàng nhướng mắt, Lục Tư Thành cười nhẹ một tiếng, nửa thật nửa giả, nói: "Đường giữa của chúng tôi nói, em cũng muốn bảo vệ xạ thủ, em cũng muốn lấy Lulu thử xem thế nào... Trong lòng tôi nghĩ hình như vậy cũng được, tiện thể dạy cho "ad nào đó" bảo vệ xạ thủ phải chơi như thế nào, vậy nên mới bảo vệ xạ thủ ở cả hai ván."
Mọi người cười ồ lên.
Giáo Hoàng rít lên, có lẽ là đoán được Lục Tư Thành đã nói lời ngứa đòn gì đó, túm lấy cậu phiên dịch đằng sau yêu cầu dịch lại, phiên dịch viên mặt đầy bất đắc dĩ dịch hết lại, Giáo Hoàng nghe xong liền lập tức dùng tiếng Hàn oán trách một tràng gì đó.
...Phỏng vấn vẫn tiếp tục, có phóng viên liên tiếp đặt ra những câu hỏi liên quan đến trận đấu, câu hỏi toàn về những vấn đề khá vụn vặt, chủ yếu là tiểu Bàn và Lục Tư Thành trả lời, Đồng Dao ngồi trên ghế khẽ liếc mắt nhìn Ngải Giai ngồi ở đầu bên kia cũng lặng thinh nãy giờ, công khai thể hiện sự mất tập trung.
Cho đến khi phóng viên chỉ đích danh Ngải Giai——
[Hôm nay sau khi ván thứ hai kết thúc đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, đến ván thứ ba thì tuyển thủ Ngải Giai không xuất hiện trong đội hình thi đấu, xin hỏi là vì đã xảy ra chuyện bất ngờ gì sao? Các fan đều rất tò mò muốn biết.]
Ánh mắt không tập trung của Ngải Giai hơi hơi thanh tỉnh lại.
Đồng Dao cũng theo đó mà ngồi thẳng người lên.
Ngải Giai hơi cau mày, nhận micro trong tay đồng đội bên cạnh đang định trả lời thì đột nhiên vào lúc này, micro trong tay lại bị đội trưởng Lương Sinh của bọn họ lấy mất, cậu ta hơi ngẩn người, lại nghe thấy đội trưởng nhà mình nói: "Ván thứ ba để tuyển thủ Ái Sát lên đấu là kết quả sau khi thảo luận của huấn luyện viên và các thành viên của đội——Tôi biết hiện giờ trên mạng có một số người đang thêm mắm dặm muối nói Ngải Giai dở thói ngôi sao không chịu lên đấu, thật ra không phải vậy, cũng mong mọi người có chừng mực... Lúc đó chỉ là vì tâm trạng của Ngải Giai không tốt lắm, chúng tôi cảm thấy để tuyển thủ Ái Sát lên đấu sẽ thích hợp hơn một chút, vì vậy mới đổi người."
Phóng viên: [Vậy tại sao tâm trạng lại không tốt?]
Mọi người: "..."
Đồng Dao có chút không thoải mái, mông trên ghế nhích tới nhích lui... Bây giờ không cần nói đến Ngải Giai, ngay cả cô cũng đang có ý nghĩ mãnh liệt muốn nhấc cả cái bàn trước mặt lên, sau đó đập cái bàn này vào đầu phóng viên đặt ra câu hỏi kia——
Tại sao tâm trạng không tốt, anh nói xem?
Anh vốn vì chuyện thua trận mà tâm tình đã không tốt đẹp gì rồi, cộng thêm bạn gái mình vì mình thể hiện không tốt mà vô duyên vô cớ dính phốt lại còn bị fan mượn danh yêu thương chửi mắng thậm tệ, là anh anh có thể hí ha hí hửng hát vang bài ca "Ngày đẹp trời" không?!
Đồng Dao liếc mắt nhìn micro trong tay phóng viên kia, không hề ngạc nhiên khi phát hiện ra logo trên micro của anh ta là đến từ một trang tin thể thao điện tử có tiếng chẳng ra gì nào đó, sở trường của trang tin này là cắt câu lấy nghĩa, tạo ra vô số phốt cho tuyển thủ, đã bị rất nhiều câu lạc bộ và tuyển thủ chửi thẳng mặt nhưng mỗi lần đều là xin lỗi qua loa sau đó ngựa quen đường cũ——
Câu chuyện điển hình nhất đó là có tuyển thủ nào đó nói "Tôi cảm thấy những ngoại binh Hàn đầu tiên đặt chân đến LPL là những người mang đến nhiều lợi ích nhất cho khu vực chúng ta"; nhưng lại bị bọn họ bóp méo thành "Một tuyển thủ đã thẳng thắn nói rằng ngoại binh Hàn chỉ hữu dụng ở thời đầu."
Lúc này Ngải Giai giễu cợt nhếch miệng, tỏ rõ sự khinh thường, lười phải trả lời loại câu hỏi này.
Bầu không khí trong phòng phỏng vấn nhất thời có chút kì lạ.
Phóng viên đó không có được câu trả lời, hậm hực ngồi xuống, nhưng câu hỏi của anh ta dường như đã khiến nội dung của buổi phỏng vấn từ chỉ đơn thuần liên quan đến trận đấu, chuyển sang một khía cạnh khác, rất nhanh đã có một phóng viên của trang khác đứng lên đặt câu hỏi——
Phóng viên: [Trong khoảng thời gian này, giới thể thao điện tử luôn không ngừng xoay quanh câu chuyện đời sống tình cảm cá nhân của tuyển thủ, là tuyển thủ chuyên nghiệp, mọi người có cái nhìn như thế nào về chuyện này?]
Người của YQCB thẳng thừng bỏ micro xuống.
Đồng Dao thấy vậy, trong lòng vừa đau đầu vừa có chút buồn cười.
Tiểu Bàn: "Thuận theo tự nhiên, cũng không phải là nhất mực chú ý đến chuyện này—— Thật ra chúng tôi ngày nào cũng ở trong trụ sở luyện game, số người tiếp xúc được không nhiều, thế nên về cơ bản ai nấy cũng đều là chó độc thân."
Lão Miêu cướp lấy micro của tiểu Bàn, nhấn mạnh bổ sung: "Nhưng điều này không có nghĩa là chúng tôi xuất gia đi tu—— Tìm không được, không phải là không muốn tìm, cũng không phải là không thể tìm—— cần phải hiểu rõ điểm này."
Phóng viên: [Nhưng có không ít fan hy vọng các tuyển thủ tập trung thi đấu, tham gia chung kết thế giới thể hiện thật tốt giành quán quân, không nên suy nghĩ quá nhiều đến những chuyện này—— Giống như bọn họ luôn hy vọng khi các cậu live stream đấu rank, xem các tư liệu trận đấu cũng được, thời gian chờ vào trận không nên ngồi chơi mấy trò chơi kì quái khác, mấy nơi như Tieba thường xuyên thảo luận về chủ đề này... Fan cũng chỉ là hy vọng các cậu có thể chuyên tâm vào game, đạt được thành tích tốt.]
Lục Tư Thành nghĩ nghĩ, tay trái cầm lấy micro trước mặt mình—— cảm giác được khí thế "mọi người chú ý tôi sắp gây chuyện rồi" tỏa ra từ người trên người anh, Đồng Dao bất an liếc nhìn anh một cái, dưới gầm bàn kéo kéo tay phải của anh.
Nhưng Lục Tư Thành không có phản ứng gì.
Đồng thời thể hiện năng lực ghi nhớ kinh người cùng với vẻ mặt ác ôn của mình.
Lục Tư Thành: "Tôi xin thuật lại những lời anh vừa nói, anh xem xem có hợp lý hay không: nhưng có không ít cha mẹ hy vọng con mình tập trung học hành, tham gia kỳ thi đại học thể hiện thật tốt đậu vào đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa, không nên suy nghĩ quá nhiều đến những chuyện này——Giống như bọn họ luôn hy vọng khi các con giải lao ở trường, học thuộc lòng từ vựng tiếng Anh cũng được, thời gian nghỉ ngơi không nên chơi mấy trò chơi kỳ quái khác, mấy nơi như công viên quảng trường thường xuyên thảo luận về chủ đề này... Cha mẹ cũng chỉ là hy vọng các con có thể chuyên tâm vào học tập, đạt được thành tích tốt, sống một đời tốt đẹp."
Phóng viên: [..............]
Lục Tư Thành: "Nghe có vẻ rất hợp lý."
Tiểu Bàn hất cằm lên bắt đầu vỗ tay cười to.
Ngải Giai cũng theo đó mặt không biểu cảm vỗ tay.
Lục Tư Thành: "Thường thì những fan đưa ra đề nghị này có không ít người cũng là thanh thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi—— hoặc cho dù là người trưởng thành đã đi làm—— Khi đưa ra yêu cầu như vậy với các tuyển thủ chuyên nghiệp cũng là con người bình thường như họ, tôi tạm không nói đến khi bọn họ cười nhạo tuyển thủ không lo luyện tập suốt ngày chỉ biết yêu đương chơi game khác rốt cuộc có phải là đang trong giờ làm, giờ học lại lôi điện thoại ra lén lút lên Tieba hay không, tóm lại hy vọng mọi người có thể thay đổi góc nhìn một chút: mọi người đều còn rất trẻ, tin chắc mọi người đã từng trốn học, ngủ gật, lén nhìn trộm hot girl của lớp—— Chậc."
Lục Tư Thành dừng lại một chút.
Lục Tư Thành: "Mặc dù tôi chưa từng nhìn."
Cái chân đạp lên chân anh dời đi.
Lục Tư Thành: "——Những trải nghiệm tương tự như vậy."
Lục Tư Thành: "Vì vậy không thể nói, thi đấu chuyên nghiệp có khác biệt gì đó, nhất là thần thánh cao quý phải hoàn mỹ như một thánh nhân... Nói mấy chuyện tuyển thủ hôm nay chơi Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao, ngày mai chơi Rắn Săn Mồi, ngày mốt hẹn hò yêu đương thật rất nhàm chán, phần lớn thời gian của chúng tôi là luyện Liên Minh Huyền Thoại, có khi thời gian chơi Liên Minh còn nhiều hơn thời gian học của một số người—— Có biết bao nhiêu học sinh cấp ba sau khi tốt nghiệp vì tương lai buộc phải đối mặt với cách biệt địa lý mà chia tay với bạn gái, nhưng số tuyển thủ đi thi đấu chuyên nghiệp thi đấu một hồi rồi bị đá còn nhiều hơn, tại sao?"
Ngải Giai cầm micro lên: "Tại sao?"
Tiểu Bàn: "Đề nghị các anh đi phỏng vấn jungler Dương thần của CK, cậu ta sẽ nói cho bọn anh biết tại sao."
Đồng Dao: "Khụ."
Phóng viên đó ngồi xuống với vẻ mặt bị thuyết phục.
Một phóng viên khác có vẻ không phục đứng dậy: [Thành ca hình như rất tâm đắc với chuyện này.]
Tiểu Thụy dựa vào một bên im lặng nãy giờ đứng dậy, trên mặt viết rõ: Anh nói gì kiếm chuyện đúng không tôi gọi bảo vệ đấy nhé.
Nhưng Lục Tư Thành vẫy vẫy tay với cậu ta tỏ ý không sao, đồng thời trả lời một cách tự nhiên: "Bởi vì tuổi của tôi trong giới này có thể xem là khá lớn rồi, thời gian thi đấu cũng dài, nhìn thấy được rất nhiều chuyện."
Phóng viên: [Nói vậy là Thành ca không phản đối chuyện tuyển thủ yêu đương.]
Lục Tư Thành: "Nếu có chừng mực, thì chẳng có gì không đúng cả, câu chuyện truyền kỳ nam nữ cùng nhau thi đậu vào Bắc Kinh, Thanh Hoa cũng không phải là chưa từng nghe nói."
Phóng viên: [Thành ca cũng muốn sao?]
Lục Tư Thành cầm micro khựng lại, bên cạnh anh, Đồng Dao đưa tay lên vén tóc ra sau tai.
Lục Tư Thành nhàn nhạt nói: "Hiện tại tôi đã có người mình thích rồi."
Lời vừa nói ra, cả phòng náo loạn.
Phóng viên cúi đầu viết thoăn thoắt, các thành viên vội vàng quay sang đơ mặt nhìn đội trưởng của bọn họ.
Đồng Dao bỏ tay xuống, tay giấu vào dưới khăn trải bàn, nắm chặt lấy vải quần của mình, lòng bàn tay căng thẳng toàn mồ hôi—— Trên mặt vẫn giả bộ kinh ngạc như mọi người, tiện thể tự thôi miên chính mình: Anh ấy không nói gì cả! Mày không nghe thấy gì hết! Không được đỏ mặt! Không được đỏ mặt! Không được thở mạnh! Bình tĩnh! Phải bình tĩnh!
Phóng viên: [Vậy Thành ca có lời gì muốn nói với một số fan có yêu cầu quá cao không?]
Phóng viên vừa dứt lời.
Đồng Dao bỗng nhiên cảm giác được có một bàn tay to cũng thò xuống dưới lớp khăn trải bàn, lặng lẽ phủ lấy tay cô, đồng thời cưỡng chế tách các ngón tay của cô ra rồi đan tay mình vào.
So với cô sống lưng cứng đờ trong chớp mắt, anh lại rất thoải mái mà dựa vào lưng ghế.
"Rất cảm ơn sự ủng hộ và yêu thích của người hâm mộ, sẽ thi đấu thật tốt, cũng sẽ cố gắng giành chiến thắng, nếu như có thể, xin hãy thường xuyên đến cổ vũ trực tiếp. Và..."
Giọng nói bình tĩnh trầm thấp của anh vang lên gần trong gang tấc——
"Nếu thật lòng thích một tuyển thủ, thì hãy cách sàn đấu của anh ta gần một chút, cách đời sống của anh ta xa một tí."
Chú thích:
(*) bản gốc là 毒奶 (âm Hán Việt: độc nãi, nghĩa: sữa có độc): từ này là ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, có nguồn gốc từ game, trong đó từ 奶 khi làm danh từ thì dùng để chỉ vị trí hỗ trợ, trị liệu; còn khi làm động từ thì dùng để chỉ hành động trị liệu. 毒奶, nghĩa trên mặt chữ, sữa có độc, chỉ việc trị liệu phản tác dụng, hại chết đồng đội.
Hiện tại nó được dùng với ý nghĩa rộng hơn: ngược lại với cổ vũ, gánh nặng của đồng đội.
Theo thông lệ, sau khi trận đấu kết thúc thì sẽ đến phần phỏng vấn.
Vào giải mùa xuân "Phỏng vấn sau trận" sẽ được thực hiện trong phòng nghỉ của đội thắng cuộc; nhưng giải mùa hè thì không như vậy, địa điểm phỏng vấn được dời đến một nơi trang trọng hơn, các thành viên song song ngồi thành hàng thẳng sau một chiếc bàn tương đối dài để tiếp nhận các câu hỏi phỏng vấn, hơn nữa cũng có lúc bên truyền thông sẽ nhắm vào hai đội có trận đấu trong ngày hôm đó để tiến hành phỏng vấn cùng lúc—— Thường thì sẽ là hai đội đối thủ của nhau trong một trận đấu...
Thỉnh thoảng cũng sẽ có ngoại lệ.
Ví dụ như hôm nay.
Mười thành viên chính thức của YQCB và ZGDX ngồi thành hàng ngang theo chiều dài của chiếc bàn trước mặt, bên trái Lục Tư Thành là Giáo Hoàng, bên phải là Đồng Dao, anh ngồi ở vị trí chính giữa.
Phóng viên: [Đầu tiên xin chúc mừng ZGDX hôm nay vẫn giữ được chuỗi trận bất bại.]
Lục Tư Thành: "Cảm ơn lời chúc trá hình*."
Phóng viên: [Đồng thời cũng vô cùng ngạc nhiên khi các thành viên của YQCB sau khi đấu xong lại không rời đi, nhờ vậy mới có cơ hội phỏng vấn tập thể đặc biệt như thế này.]
Đội trưởng kiêm hỗ trợ của YQCB, Lương Sinh gãi gãi đầu: "Thật ra là tính đi rồi, huấn luyện viên lại không cho, giữ bọn tôi trong phòng nghỉ nhất định phải để chúng tôi thấy được bảo vệ xạ thủ đánh như thế nào... bởi vì là chiến thuật mới nên mọi người đều không quá thuần thục."
Phóng viên: [Đối với phiên bản hiện tại khi đường dưới khá yếu thế thì thật ra bảo vệ xạ thủ không còn quá phù hợp nữa, vậy tại sao đội Viễn Thông lại vẫn kiên trì áp dụng chiến thuật này mặc cho trước đó YQCB đã thử và thất bại?]
Lục Tư Thành im lặng một chút, hơi ngả người ra sau đồng thời liếc mắt nhìn Giáo Hoàng ngồi bên tay trái mình, Giáo Hoàng nhướng mắt, Lục Tư Thành cười nhẹ một tiếng, nửa thật nửa giả, nói: "Đường giữa của chúng tôi nói, em cũng muốn bảo vệ xạ thủ, em cũng muốn lấy Lulu thử xem thế nào... Trong lòng tôi nghĩ hình như vậy cũng được, tiện thể dạy cho "ad nào đó" bảo vệ xạ thủ phải chơi như thế nào, vậy nên mới bảo vệ xạ thủ ở cả hai ván."
Mọi người cười ồ lên.
Giáo Hoàng rít lên, có lẽ là đoán được Lục Tư Thành đã nói lời ngứa đòn gì đó, túm lấy cậu phiên dịch đằng sau yêu cầu dịch lại, phiên dịch viên mặt đầy bất đắc dĩ dịch hết lại, Giáo Hoàng nghe xong liền lập tức dùng tiếng Hàn oán trách một tràng gì đó.
...Phỏng vấn vẫn tiếp tục, có phóng viên liên tiếp đặt ra những câu hỏi liên quan đến trận đấu, câu hỏi toàn về những vấn đề khá vụn vặt, chủ yếu là tiểu Bàn và Lục Tư Thành trả lời, Đồng Dao ngồi trên ghế khẽ liếc mắt nhìn Ngải Giai ngồi ở đầu bên kia cũng lặng thinh nãy giờ, công khai thể hiện sự mất tập trung.
Cho đến khi phóng viên chỉ đích danh Ngải Giai——
[Hôm nay sau khi ván thứ hai kết thúc đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, đến ván thứ ba thì tuyển thủ Ngải Giai không xuất hiện trong đội hình thi đấu, xin hỏi là vì đã xảy ra chuyện bất ngờ gì sao? Các fan đều rất tò mò muốn biết.]
Ánh mắt không tập trung của Ngải Giai hơi hơi thanh tỉnh lại.
Đồng Dao cũng theo đó mà ngồi thẳng người lên.
Ngải Giai hơi cau mày, nhận micro trong tay đồng đội bên cạnh đang định trả lời thì đột nhiên vào lúc này, micro trong tay lại bị đội trưởng Lương Sinh của bọn họ lấy mất, cậu ta hơi ngẩn người, lại nghe thấy đội trưởng nhà mình nói: "Ván thứ ba để tuyển thủ Ái Sát lên đấu là kết quả sau khi thảo luận của huấn luyện viên và các thành viên của đội——Tôi biết hiện giờ trên mạng có một số người đang thêm mắm dặm muối nói Ngải Giai dở thói ngôi sao không chịu lên đấu, thật ra không phải vậy, cũng mong mọi người có chừng mực... Lúc đó chỉ là vì tâm trạng của Ngải Giai không tốt lắm, chúng tôi cảm thấy để tuyển thủ Ái Sát lên đấu sẽ thích hợp hơn một chút, vì vậy mới đổi người."
Phóng viên: [Vậy tại sao tâm trạng lại không tốt?]
Mọi người: "..."
Đồng Dao có chút không thoải mái, mông trên ghế nhích tới nhích lui... Bây giờ không cần nói đến Ngải Giai, ngay cả cô cũng đang có ý nghĩ mãnh liệt muốn nhấc cả cái bàn trước mặt lên, sau đó đập cái bàn này vào đầu phóng viên đặt ra câu hỏi kia——
Tại sao tâm trạng không tốt, anh nói xem?
Anh vốn vì chuyện thua trận mà tâm tình đã không tốt đẹp gì rồi, cộng thêm bạn gái mình vì mình thể hiện không tốt mà vô duyên vô cớ dính phốt lại còn bị fan mượn danh yêu thương chửi mắng thậm tệ, là anh anh có thể hí ha hí hửng hát vang bài ca "Ngày đẹp trời" không?!
Đồng Dao liếc mắt nhìn micro trong tay phóng viên kia, không hề ngạc nhiên khi phát hiện ra logo trên micro của anh ta là đến từ một trang tin thể thao điện tử có tiếng chẳng ra gì nào đó, sở trường của trang tin này là cắt câu lấy nghĩa, tạo ra vô số phốt cho tuyển thủ, đã bị rất nhiều câu lạc bộ và tuyển thủ chửi thẳng mặt nhưng mỗi lần đều là xin lỗi qua loa sau đó ngựa quen đường cũ——
Câu chuyện điển hình nhất đó là có tuyển thủ nào đó nói "Tôi cảm thấy những ngoại binh Hàn đầu tiên đặt chân đến LPL là những người mang đến nhiều lợi ích nhất cho khu vực chúng ta"; nhưng lại bị bọn họ bóp méo thành "Một tuyển thủ đã thẳng thắn nói rằng ngoại binh Hàn chỉ hữu dụng ở thời đầu."
Lúc này Ngải Giai giễu cợt nhếch miệng, tỏ rõ sự khinh thường, lười phải trả lời loại câu hỏi này.
Bầu không khí trong phòng phỏng vấn nhất thời có chút kì lạ.
Phóng viên đó không có được câu trả lời, hậm hực ngồi xuống, nhưng câu hỏi của anh ta dường như đã khiến nội dung của buổi phỏng vấn từ chỉ đơn thuần liên quan đến trận đấu, chuyển sang một khía cạnh khác, rất nhanh đã có một phóng viên của trang khác đứng lên đặt câu hỏi——
Phóng viên: [Trong khoảng thời gian này, giới thể thao điện tử luôn không ngừng xoay quanh câu chuyện đời sống tình cảm cá nhân của tuyển thủ, là tuyển thủ chuyên nghiệp, mọi người có cái nhìn như thế nào về chuyện này?]
Người của YQCB thẳng thừng bỏ micro xuống.
Đồng Dao thấy vậy, trong lòng vừa đau đầu vừa có chút buồn cười.
Tiểu Bàn: "Thuận theo tự nhiên, cũng không phải là nhất mực chú ý đến chuyện này—— Thật ra chúng tôi ngày nào cũng ở trong trụ sở luyện game, số người tiếp xúc được không nhiều, thế nên về cơ bản ai nấy cũng đều là chó độc thân."
Lão Miêu cướp lấy micro của tiểu Bàn, nhấn mạnh bổ sung: "Nhưng điều này không có nghĩa là chúng tôi xuất gia đi tu—— Tìm không được, không phải là không muốn tìm, cũng không phải là không thể tìm—— cần phải hiểu rõ điểm này."
Phóng viên: [Nhưng có không ít fan hy vọng các tuyển thủ tập trung thi đấu, tham gia chung kết thế giới thể hiện thật tốt giành quán quân, không nên suy nghĩ quá nhiều đến những chuyện này—— Giống như bọn họ luôn hy vọng khi các cậu live stream đấu rank, xem các tư liệu trận đấu cũng được, thời gian chờ vào trận không nên ngồi chơi mấy trò chơi kì quái khác, mấy nơi như Tieba thường xuyên thảo luận về chủ đề này... Fan cũng chỉ là hy vọng các cậu có thể chuyên tâm vào game, đạt được thành tích tốt.]
Lục Tư Thành nghĩ nghĩ, tay trái cầm lấy micro trước mặt mình—— cảm giác được khí thế "mọi người chú ý tôi sắp gây chuyện rồi" tỏa ra từ người trên người anh, Đồng Dao bất an liếc nhìn anh một cái, dưới gầm bàn kéo kéo tay phải của anh.
Nhưng Lục Tư Thành không có phản ứng gì.
Đồng thời thể hiện năng lực ghi nhớ kinh người cùng với vẻ mặt ác ôn của mình.
Lục Tư Thành: "Tôi xin thuật lại những lời anh vừa nói, anh xem xem có hợp lý hay không: nhưng có không ít cha mẹ hy vọng con mình tập trung học hành, tham gia kỳ thi đại học thể hiện thật tốt đậu vào đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa, không nên suy nghĩ quá nhiều đến những chuyện này——Giống như bọn họ luôn hy vọng khi các con giải lao ở trường, học thuộc lòng từ vựng tiếng Anh cũng được, thời gian nghỉ ngơi không nên chơi mấy trò chơi kỳ quái khác, mấy nơi như công viên quảng trường thường xuyên thảo luận về chủ đề này... Cha mẹ cũng chỉ là hy vọng các con có thể chuyên tâm vào học tập, đạt được thành tích tốt, sống một đời tốt đẹp."
Phóng viên: [..............]
Lục Tư Thành: "Nghe có vẻ rất hợp lý."
Tiểu Bàn hất cằm lên bắt đầu vỗ tay cười to.
Ngải Giai cũng theo đó mặt không biểu cảm vỗ tay.
Lục Tư Thành: "Thường thì những fan đưa ra đề nghị này có không ít người cũng là thanh thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi—— hoặc cho dù là người trưởng thành đã đi làm—— Khi đưa ra yêu cầu như vậy với các tuyển thủ chuyên nghiệp cũng là con người bình thường như họ, tôi tạm không nói đến khi bọn họ cười nhạo tuyển thủ không lo luyện tập suốt ngày chỉ biết yêu đương chơi game khác rốt cuộc có phải là đang trong giờ làm, giờ học lại lôi điện thoại ra lén lút lên Tieba hay không, tóm lại hy vọng mọi người có thể thay đổi góc nhìn một chút: mọi người đều còn rất trẻ, tin chắc mọi người đã từng trốn học, ngủ gật, lén nhìn trộm hot girl của lớp—— Chậc."
Lục Tư Thành dừng lại một chút.
Lục Tư Thành: "Mặc dù tôi chưa từng nhìn."
Cái chân đạp lên chân anh dời đi.
Lục Tư Thành: "——Những trải nghiệm tương tự như vậy."
Lục Tư Thành: "Vì vậy không thể nói, thi đấu chuyên nghiệp có khác biệt gì đó, nhất là thần thánh cao quý phải hoàn mỹ như một thánh nhân... Nói mấy chuyện tuyển thủ hôm nay chơi Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao, ngày mai chơi Rắn Săn Mồi, ngày mốt hẹn hò yêu đương thật rất nhàm chán, phần lớn thời gian của chúng tôi là luyện Liên Minh Huyền Thoại, có khi thời gian chơi Liên Minh còn nhiều hơn thời gian học của một số người—— Có biết bao nhiêu học sinh cấp ba sau khi tốt nghiệp vì tương lai buộc phải đối mặt với cách biệt địa lý mà chia tay với bạn gái, nhưng số tuyển thủ đi thi đấu chuyên nghiệp thi đấu một hồi rồi bị đá còn nhiều hơn, tại sao?"
Ngải Giai cầm micro lên: "Tại sao?"
Tiểu Bàn: "Đề nghị các anh đi phỏng vấn jungler Dương thần của CK, cậu ta sẽ nói cho bọn anh biết tại sao."
Đồng Dao: "Khụ."
Phóng viên đó ngồi xuống với vẻ mặt bị thuyết phục.
Một phóng viên khác có vẻ không phục đứng dậy: [Thành ca hình như rất tâm đắc với chuyện này.]
Tiểu Thụy dựa vào một bên im lặng nãy giờ đứng dậy, trên mặt viết rõ: Anh nói gì kiếm chuyện đúng không tôi gọi bảo vệ đấy nhé.
Nhưng Lục Tư Thành vẫy vẫy tay với cậu ta tỏ ý không sao, đồng thời trả lời một cách tự nhiên: "Bởi vì tuổi của tôi trong giới này có thể xem là khá lớn rồi, thời gian thi đấu cũng dài, nhìn thấy được rất nhiều chuyện."
Phóng viên: [Nói vậy là Thành ca không phản đối chuyện tuyển thủ yêu đương.]
Lục Tư Thành: "Nếu có chừng mực, thì chẳng có gì không đúng cả, câu chuyện truyền kỳ nam nữ cùng nhau thi đậu vào Bắc Kinh, Thanh Hoa cũng không phải là chưa từng nghe nói."
Phóng viên: [Thành ca cũng muốn sao?]
Lục Tư Thành cầm micro khựng lại, bên cạnh anh, Đồng Dao đưa tay lên vén tóc ra sau tai.
Lục Tư Thành nhàn nhạt nói: "Hiện tại tôi đã có người mình thích rồi."
Lời vừa nói ra, cả phòng náo loạn.
Phóng viên cúi đầu viết thoăn thoắt, các thành viên vội vàng quay sang đơ mặt nhìn đội trưởng của bọn họ.
Đồng Dao bỏ tay xuống, tay giấu vào dưới khăn trải bàn, nắm chặt lấy vải quần của mình, lòng bàn tay căng thẳng toàn mồ hôi—— Trên mặt vẫn giả bộ kinh ngạc như mọi người, tiện thể tự thôi miên chính mình: Anh ấy không nói gì cả! Mày không nghe thấy gì hết! Không được đỏ mặt! Không được đỏ mặt! Không được thở mạnh! Bình tĩnh! Phải bình tĩnh!
Phóng viên: [Vậy Thành ca có lời gì muốn nói với một số fan có yêu cầu quá cao không?]
Phóng viên vừa dứt lời.
Đồng Dao bỗng nhiên cảm giác được có một bàn tay to cũng thò xuống dưới lớp khăn trải bàn, lặng lẽ phủ lấy tay cô, đồng thời cưỡng chế tách các ngón tay của cô ra rồi đan tay mình vào.
So với cô sống lưng cứng đờ trong chớp mắt, anh lại rất thoải mái mà dựa vào lưng ghế.
"Rất cảm ơn sự ủng hộ và yêu thích của người hâm mộ, sẽ thi đấu thật tốt, cũng sẽ cố gắng giành chiến thắng, nếu như có thể, xin hãy thường xuyên đến cổ vũ trực tiếp. Và..."
Giọng nói bình tĩnh trầm thấp của anh vang lên gần trong gang tấc——
"Nếu thật lòng thích một tuyển thủ, thì hãy cách sàn đấu của anh ta gần một chút, cách đời sống của anh ta xa một tí."
Chú thích:
(*) bản gốc là 毒奶 (âm Hán Việt: độc nãi, nghĩa: sữa có độc): từ này là ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, có nguồn gốc từ game, trong đó từ 奶 khi làm danh từ thì dùng để chỉ vị trí hỗ trợ, trị liệu; còn khi làm động từ thì dùng để chỉ hành động trị liệu. 毒奶, nghĩa trên mặt chữ, sữa có độc, chỉ việc trị liệu phản tác dụng, hại chết đồng đội.
Hiện tại nó được dùng với ý nghĩa rộng hơn: ngược lại với cổ vũ, gánh nặng của đồng đội.