Chương 97: Ép giường nè
Video Lục Tư Thành trả lời phỏng vấn được truyền ra ngoài, đủ để làm cộng đồng fan dậy sóng nho nhỏ, trang đầu của Weibo vì có rất nhiều tuyển thủ, người trong giới share bài, vậy nên chỉ trong thời gian ngắn đã có hơn mười nghìn lượt chia sẻ, mà cách nhìn của mọi người đối với chuyện này cũng không giống nhau......
[Nam thần của tôi nói rất đúng đó, mặc dù cứ luôn miệng gọi chồng ơi chồng à, nhưng mọi người đều có cuộc sống riêng của mình, thích một ai đó thì nên hy vọng người đó hạnh phúc không phải sao?]
["Thích" là nghĩ cho mình, nhưng "yêu" thì lại là nghĩ cho cả người đó nữa. Mà tôi thì yêu rồi...]
[Ủa vậy chứ yêu đương với việc đấu game tốt hay không có liên quan chó gì đến nhau à? Hả?!]
[Thứ cho tôi nói thẳng, mấy fan bữa giờ chửi rủa bạn gái của Ngải Giai quả thực đáng bị lôi ra táng cho tỉnh, vợ chồng người ta êm ấm hòa thuận có liên quan quái gì đến mấy người à?]
[Hahahahahahahaha nói hay lắm, Thành ca của tôi trưởng thành chín chắn như vậy đó, mấy đứa fan suốt ngày canh me ngay cửa trụ sở gank tuyển thủ làm ơn bớt bớt đê.]
...
——Đây là những bình luận ủng hộ.
[Hiểu thì hiểu, nhưng tiền lương một năm cao như thế, vậy thì thi đấu cho tốt đi ok? À mà dĩ nhiên anh có thể nói tiền lương của anh không phải là do chúng tôi phát.]
[Không tài nào chấp nhận được tuyển thủ mình thích có bạn gái, dù biết đó chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng đến lúc đó vẫn sẽ thôi không làm fan nữa.]
[Không chấp nhận Thành ca có bạn gái, đơn giản vậy thôi.]
[Ồ, không sao, anh có bạn gái thì tôi không làm fan nữa.]
[Trừ khi bạn gái anh là Marilyn Monroe*, nếu không thì em sẽ phản đối đến cùng, đương nhiên, nếu cô ta cũng bạc mệnh như Marilyn Monroe vậy thì thôi, cứ việc chửi tôi não tàn, vì thật là vậy đó!!!!]
[.................... Điều này tôi hiểu, nhưng những ngôi sao như bọn anh vốn chẳng hiểu gì về sự yêu mến của lũ fan hèn mọn tụi tôi đúng không? Cách sàn đấu gần một chút, cách cuộc sống xa một tí? Nói ra lời như vậy thật sự quá ích kỷ rồi đấy.]
...
——Đây là những bình luận phản đối.
Và cả một số bình luận kiểu như này
Hoàn toàn không bắt trúng trọng tâm——
[Đm đm đm Thành ca của tôi biết yêu rồi á á á á á! Đây mẹ nó mới là trọng tâm đó các mày à!]
[Tôi không tin Thành ca sẽ thích con người :), tôi không tin.]
[Anh giai à anh mỗi ngày nếu không ở trụ sở live stream thì đến khu Hồng Kiều thi đấu, trong trụ sở ngoại trừ smiling thì ngay cả con gián cũng là giống đực, anh đi đâu tìm được người mình thích hả!]
[Em chỉ nghe thấy anh đang nghiêm túc ăn nói bậy bạ.]
[Vậy thì chỉ có thể là anh và smiling của tôi - hỗ trợ cướp xe pháo cướp bùa đỏ của anh có gì đó.]
[Thấy lầu trên nói vậy, đột nhiên cảm thấy smiling vẫn còn sống được hình như là bằng chứng rõ ràng nhất cho việc Thành ca thích cô ấy zzzzzzzzz]
...
"..."
Ngồi trong xe về trụ sở, Đồng Dao đọc từng bình luận của quần chúng trong bài đăng video phỏng vấn trên Weibo, đọc một hồi thì bất ngờ nhìn thấy một bình luận khá xôm có mười mấy lượt thích——
[Hôm nay đã ăn kẹo Thành Dao chưa: Tôi biết rồi mấy thím ship cặp à, nhưng mà tôi vẫn phải nói: lúc Thành ca nói câu cuối cùng kia tay phải của anh ấy bỏ xuống dưới bàn, lúc đó tay của smiling cũng ở dưới bàn, tay của Thành ca hơi nhúc nhích, vậy nên, hai người đã làm gì đấy?]
Đồng Dao hít thở mạnh một hơi, tay run một phát, điện thoại rớt xuống đùi.
Ngoái đầu lại nhìn hàng ghế cuối, người nào đó sau khi phát ngôn gây sốc xong giờ đang rúc vào một góc, ống tay áo đồng phục che mặt ngủ ngon lành... Đồng Dao đứng dậy đi đến trước mặt anh, một tay chống lên thành ghế cạnh đầu anh, tay còn lại kéo áo khoác anh đang đắp trên mặt ra—— Lục Tư Thành đang ngủ ngon thì bị làm phiền, đang khó chịu mở mắt ra, sau khi nhìn rõ người đang đứng trước mặt, lập tức dịu dàng hẳn đi.
Lục Tư Thành quét mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ tài xế, những người khác đều vẫn đang ngủ.
Thế là, anh nâng tay lên, vén tóc rối trước trán của người đang khom xuống chống tay vây lấy mình ra sau tai, thấp giọng hỏi: "Sao thế?"
Đồng Dao cầm điện thoại, kéo đến suy luận như Holmes của bạn fan nào đó, rồi giơ điện thoại cho anh xem.
Lục Tư Thành nhanh chóng liếc mắt nhìn, sau đó cười: "Giỏi đấy chứ."
Đồng Dao: ".................Hả?"
Giỏi á?
Thể loại hết hồn gì lạ vậy?
"Khả năng quan sát của người này tốt đấy, gần như là bị phát hiện rồi."
Lục Tư Thành cầm điện thoại của Đồng Dao, tiện tay ấn thích bình luận này, Đồng Dao rít lên một hơi vội vàng cướp lại điện thoại bỏ thích, trừng mắt lườm Lục Tư Thành, anh không có phản ứng gì kéo cô ngồi xuống cạnh mình, đồng thời lười biếng hỏi: "Hoảng hốt như vậy làm gì?"
Đồng Dao ngồi xếp bằng, bắt đầu đọc từng bình luận của fan cho Lục Tư Thành nghe, tốt hay không tốt gì cũng đọc hết, sau khi đọc xong thì dừng một nhịp: "...Giờ biết tại sao em lại giấu giấu giếm giếm rồi ha?"
Lục Tư Thành: "?"
Đồng Dao: "Một khi bị đưa ra ánh sáng thì bệ hạ à anh sẽ bay luôn phân nửa giang sơn của anh đấy."
Lục Tư Thành: "Ồ."
Lục Tư Thành: "Vậy em nghĩ xem tại sao anh lại đồng ý cùng em giấu giếm?"
Đồng Dao định nói "vì nửa giang sơn của anh chứ gì nữa", nghĩ nghĩ lại không dám nói bởi vì vẻ mặt cười như không cười của người bên cạnh rõ ràng là đang nói "Em thử trả lời như vậy xem", vậy nên cô lắc đầu, nói không biết.
"Là vì sợ fan cuồng sẽ hắt nước bẩn lên người em." Lục Tư Thành nhàn nhạt nói, "Thi đấu không tốt là vì suốt ngày chỉ biết yêu với đương; con gái đúng là chỉ biết mấy chuyện này thôi; nghi ngờ động cơ thi đấu chuyên nghiệp của cô ta, đại loại vậy..."
"Em không quan tâm."
"Anh quan tâm." Lục Tư Thành nói chắc như đinh đóng cột, "Mặc dù không chắc chắn sẽ xảy ra, mà có xảy ra thì anh vẫn có lòng tin mình có thể dùng thành tích vả mặt mấy người đó, nhưng chỉ nghĩ tới thôi đã thấy rất đau đầu rồi, bản thân em là một cô nhóc thích đọc mấy tin bát nháo trên mạng, có lẽ sẽ chịu tổn thương rất lớn—— Trước đây cũng vì nguyên nhân này nên mới do dự không biết có nên thổ lộ hay không, dù sao nếu có bất kỳ một nam tuyển thủ nào nhảy ra tán tỉnh em, anh chắc chắn sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối."
Lục Tư Thành dừng một chút, mặt không cảm xúc nói: "Sau đó sẽ lạnh lùng cảnh cáo tên đó: Đừng có quấy rầy cô ấy, cô ấy phải thi đấu cho thật tốt đã."
Trong ánh sáng mờ mờ của xe, bóng tối gần như bao phủ hết hai người đang ngồi ở hàng ghế cuối, chất giọng trầm thấp của anh cứ lượn lờ bên tai, mắt chỉ cần khẽ liếc nhìn là đã có thể thấy khuôn mặt liệt đó... Đồng Dao co gối, hai tay ôm lấy chân mình, thấp giọng khúc khích cười xấu hổ cúi đầu giấu mặt vào giữa hai đầu gối, cố gắng kìm chế không để mình cười to tiếng.
Cùi chỏ của cô chọt chọt người bên cạnh: "Sau đó thì sao?"
"...Em cười cái gì?"
"Anh đừng bận tâm làm gì," Đồng Dao tiếp tục cười đến cả người run run, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, "Sau đó thì sao?"
"Làm gì còn sau đó nữa? Trước khi kịp phản ứng thì em đã nhào vào lòng anh rồi."
"..."
"Lúc đó cho dù hối hận thì cũng đã muộn rồi... Ừm? Không phải hối hận chuyện đó," Lục Tư Thành thở dài một hơi, cuối cùng giơ tay ấn ấn đầu cô nhóc đang co người tựa vào anh, "Tóm lại em phải thi đấu cho tốt, thắng thuyết phục, không kìm chế được là lỗi của anh, là anh phạm tội trước."
"À."
"Đừng có hại anh phải ngồi tù chung thân đấy."
Đồng Dao quay đầu sang nhìn Lục Tư Thành, cùng lúc đó, anh cũng như có cảm ứng mà quay sang nhìn cô—— Tầm mắt hai người giao nhau trong bóng tối, vài giây yên lặng, không ai nói chuyện... Ánh mắt của anh hơi hơi tập trung vào một điểm, dừng lại ở đôi môi của người đang gần sát bên mình, anh khựng lại rồi hắng giọng quay mặt đi trước, kéo lấy mũ áo khoác trùm lên mặt.
"Đó là những gì anh muốn nói," anh buồn bực lên tiếng, "Gần về đến trụ sở mấy đứa kia cũng sắp dậy rồi, lăn về chỗ của em đi."
"Anh dữ như vậy là không qua nổi thời gian thử việc đâu á."
"Vậy anh sẽ nói cho người đang nghi ngờ không biết chúng ta làm gì dưới gầm bàn kia rằng thị lực của cô ta là 10/10."
"..."
Đồng Dao đứng dậy, đi ba bước về lại chỗ của mình đặt mông ngồi xuống——
Đồng Dao cất điện thoại đi.
Cô biết đội trưởng của cô nói ra những lo lắng đó là nghiêm túc, anh sợ cô sẽ vì chuyện yêu đương bị đưa ra ngoài ánh sáng mà bị dư luận chỉ trích;
Mà cô cũng rất nghiêm túc, cô cũng không hy vọng anh vì sự tồn tại của cô mà mất đi vị thế của mình—— chessman cái ID này, từ khi thi đấu chuyên nghiệp đến nay chưa từng có bất kì điều tiếng gì, muốn duy trì cái danh hiệu này nghe có vẻ có chút cố chấp, nực cười...Thậm chí cho dù bản thân Lục Tư Thành nghĩ rằng, anh sớm đã phạm sai lầm không thể tha thứ, phá vỡ ý định ban đầu của mình, nhưng, cô vẫn giữ nguyên quan điểm về chuyện này.
——Trên đời này vốn không hề tồn tại quy định nam giới thì phải bảo vệ nữ giới, chỉ có một loại tình cảm mà đôi bên đều bảo vệ lẫn nhau theo bản năng mà thôi.
Hiện tại được như vậy là rất tốt rồi.
Đồng Dao tự nói với mình.
Không được đòi hỏi thêm nữa, không được đòi hỏi thêm nữa.
...
Xe về đến trụ sở, mọi người tỉnh dậy, ồn ào thảo luận xem nên ăn gì gọi tiệm nào, Đồng Dao và Lục Tư Thành đi ở giữa đoàn người, dáng vẻ như mới nãy chưa hề xảy ra chuyện gì cả.
Chỉ là khi mọi người ngồi ở sofa đặt thức ăn bên ngoài, bộ dạng thất thần của anh cho thấy rõ anh đang nhớ lại chuyện vừa rồi——
Có thể nhìn ra được ban đầu Lục Tư Thành cũng đồng ý che giấu mối quan hệ này, nhưng sau khi anh thực sự hiểu được lý do tại sao Đồng Dao lại muốn giấu, anh bỗng cảm thấy có gì đó là lạ: lúc này đội trưởng của ZGDX vì hiếm khi không phải mình bảo vệ người khác mà lại là người khác bảo vệ mình nên có chút không quen.
Sự biến hóa vi diệu về mặt cảm xúc này Đồng Dao đều nhìn thấy hết.
Nhưng cô không nói gì.
Chỉ là sau khi ăn xong bữa tối, khoảng mười lăm phút sau khi Lục Tư Thành nói về phòng đi ngủ, con ngươi của người vốn đang co chân ngồi trên ghế xem phim Mỹ đảo một vòng, bất ngờ "á" một tiếng, sau đó nói với tiểu Bàn đang mặt ngu nhìn mình: "Cục sạc dự phòng của tôi vẫn còn ở trong ba lô của Thành ca."
"Hôm nay anh ấy có dùng điện thoại đâu, vậy mà vẫn mượn sạc dự phòng của cô á?" tiểu Bàn không nghi ngờ gì, quay đầu đi, "Vậy cô mau lên lấy đi, chắc anh ấy chưa ngủ đâu."
Đồng Dao nhảy xuống ghế, nhanh chóng chạy thẳng lên tầng.
Đẩy cửa phòng đội trưởng nhà cô, vừa nhìn đã thấy ngay một đống bự bự gồ lên ở trên giường, đội trưởng của cô quay lưng về phía cửa, nằm trong chăn chơi game—— chắc là vừa tắm xong, tóc vẫn đang còn ướt.
Lúc Đồng Dao bước vào, anh không quay đầu lại, nói: "Máy sấy hư rồi, sấy không khô tóc, miễn càm ràm."
Giọng điều này có lẽ đang tưởng người vào phòng là tiểu Bàn.
Cho đến khi Đồng Dao đi đến sau lưng anh, ngồi xổm xuống, sau đó giang hai cánh tay ôm lấy cả người lẫn chăn, cười hì hì hô lên một tiếng: "Ép giường** nè!"
Máy chơi game của Lục Tư Thành tuột ra khỏi tay, ngơ người quay đầu lại nhìn gương mặt đang tươi cười kia—— Mặt anh không có cảm xúc gì, nằm trong chăn trở người, sau đó hai tay thò ra từ trong chăn nâng người đang túm lấy chăn của anh lên đặt trên giường của mình, nghiêng người tiến lại gần.
Đồng Dao lúc này vẫn còn đang cười, lùi về sau né tránh.
Lục Tư Thành tiếp tục sáp lại.
Đồng Dao cứ như vậy ngã ra sau, bầu không khí bắt đầu trở nên khác lạ—— Cho đến khi cơ thể sắp nghiêng đến bốn mươi lăm độ, nụ cười của cô không còn nữa, vẻ mặt căng thẳng: "Đội trưởng, không đủ độ dẻo, eo sắp gãy rồi."
Lục Tư Thành dừng lại, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ là một đốt ngón tay, rất gần.
Lục Tư Thành rũ mắt giọng bình thản: "Né cái gì, tự em muốn leo lên giường anh mà."
Bàn tay mềm mại giơ lên, đẩy khuôn mặt liệt của anh ra sau, cùng lúc đó giọng Đồng Dao có chút hoảng hốt: "Anh đúng là phần tử nguy hiểm mà, trong đầu toàn mấy suy nghĩ đen tối."
Lòng bàn tay của cô không biết vô tình hay cố ý dán trên môi anh.
Lục Tư Thành khựng lại, lúc này mới gỡ tay cô ra, thuận thế cầm cổ tay cô kéo cô về phía mình, sau đó vén chăn trùm lấy người đang áp mặt vào ngực mình, tay còn lại hết sức tự nhiên khoác lên eo cô: "Có chuyện gì?"
"Nhất định phải nói trong tư thế này à?"
"Hoặc cũng có thể là em nằm dưới người anh."
"......Đồ lưu manh."
"Rốt cuộc là em có nói hay không?" tay của Lục Tư Thành hơi hơi dùng lực, động tác giả bộ như đang chuẩn bị nắm lấy eo cô ấn cô nằm xuống giường.
"...Nói nói nói," vì để giữ được tư thế tạm xem như trong sáng này, Đồng Dao vội vàng giơ hai tay ra, giống như mấy loài cây ăn bám ôm lấy hông của anh, "Em muốn cảm ơn anh hôm nay đã phối hợp như vậy cố gắng dùng bảo vệ xạ thủ như thế, thể hiện một màn lội ngược dòng ngoạn mục, và cả cảm ơn anh đã can đảm tuyên bố với toàn dân cả nước lòng anh đã có chủ rồi."
"Vậy nên em leo lên giường anh? Lời cảm ơn này anh nhận."
Vừa dứt lời, cánh tay anh bị nhéo một cái, giống như mèo cào vậy, không đau không ngứa.
Lục Tư Thành cúi đầu, nhìn vào đôi mắt sáng rỡ của người nào đó ở trong chăn, nghe thấy người trong ngực mình vô cùng vui vẻ hỏi: "Thành ca, ngày mai có rảnh không?"
"Có, thăng hạng, lên Thách Đấu."
"...Ngoại trừ chuyện này ra?"
"Hết rồi."
"Vậy, chúng ta đi hẹn hò đi? Ừ? Hẹn hò đi! Không phải kiểu đến Summoner"s Rift đó, mà là kiểu hẹn hò như những người bình thường khác."
Chú thích:
(*) Norma Jeane Mortensen, nghệ danh: Marilyn Monroe, nữ diễn viên quá cố của nền điện ảnh Hollywood, biểu tượng của sự quyến rũ và một huyền thoại mà bất cứ nữ diễn viên nào của Hollywood cũng đều muốn hướng tới. Chi tiết vui lòng liên hệ www.google.com
(**): Bản gốc là 床咚: chỉ hành động ép đối phương ngã xuống giường (床: cái giường; 咚: từ tượng thanh, miêu tả âm thanh khi ngã xuống giường).
Từ này có liên quan với từ 壁咚 (tiếng Trung đọc là /bì dōng/, tiếng Nhật đọc là /kabe don/, trong đó 壁 /kabe/ nghĩa là bức tường trong tiếng Nhật, vì cùng sử dụng chữ Hán do đó khi dịch tiếng Nhật sang tiếng Trung sẽ vẫn giữ chữ Hán và chỉ thay đổi cách đọc) .
Theo Baidu, 壁咚 là một từ ngữ theo trào lưu của Nhật Bản, từ này thường được thấy trong các bộ truyện tranh dành cho thiếu nữ, phim hoạt hình và cả các bộ phim truyền hình. Người nam ép người nữ dựa sát vào tường, một tay chống lên tường tạo ra âm thanh 咚 /don/ , khiến đối phương không thể chạy trốn, dần dần trở thành "tuyệt chiêu cua gái" cực hot. Mà 床咚 lại là một cách bày tỏ tình cảm càng bá đạo hơn, đè đối phương xuống giường, khiến người đó không thoát được, cộng thêm cơ thể đè lên người đối phương, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đối phương, làm nhịp tim của người đó tăng nhanh, từ đó nâng cao tỉ lệ tỏ tình thành công.
Video Lục Tư Thành trả lời phỏng vấn được truyền ra ngoài, đủ để làm cộng đồng fan dậy sóng nho nhỏ, trang đầu của Weibo vì có rất nhiều tuyển thủ, người trong giới share bài, vậy nên chỉ trong thời gian ngắn đã có hơn mười nghìn lượt chia sẻ, mà cách nhìn của mọi người đối với chuyện này cũng không giống nhau......
[Nam thần của tôi nói rất đúng đó, mặc dù cứ luôn miệng gọi chồng ơi chồng à, nhưng mọi người đều có cuộc sống riêng của mình, thích một ai đó thì nên hy vọng người đó hạnh phúc không phải sao?]
["Thích" là nghĩ cho mình, nhưng "yêu" thì lại là nghĩ cho cả người đó nữa. Mà tôi thì yêu rồi...]
[Ủa vậy chứ yêu đương với việc đấu game tốt hay không có liên quan chó gì đến nhau à? Hả?!]
[Thứ cho tôi nói thẳng, mấy fan bữa giờ chửi rủa bạn gái của Ngải Giai quả thực đáng bị lôi ra táng cho tỉnh, vợ chồng người ta êm ấm hòa thuận có liên quan quái gì đến mấy người à?]
[Hahahahahahahaha nói hay lắm, Thành ca của tôi trưởng thành chín chắn như vậy đó, mấy đứa fan suốt ngày canh me ngay cửa trụ sở gank tuyển thủ làm ơn bớt bớt đê.]
...
——Đây là những bình luận ủng hộ.
[Hiểu thì hiểu, nhưng tiền lương một năm cao như thế, vậy thì thi đấu cho tốt đi ok? À mà dĩ nhiên anh có thể nói tiền lương của anh không phải là do chúng tôi phát.]
[Không tài nào chấp nhận được tuyển thủ mình thích có bạn gái, dù biết đó chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng đến lúc đó vẫn sẽ thôi không làm fan nữa.]
[Không chấp nhận Thành ca có bạn gái, đơn giản vậy thôi.]
[Ồ, không sao, anh có bạn gái thì tôi không làm fan nữa.]
[Trừ khi bạn gái anh là Marilyn Monroe*, nếu không thì em sẽ phản đối đến cùng, đương nhiên, nếu cô ta cũng bạc mệnh như Marilyn Monroe vậy thì thôi, cứ việc chửi tôi não tàn, vì thật là vậy đó!!!!]
[.................... Điều này tôi hiểu, nhưng những ngôi sao như bọn anh vốn chẳng hiểu gì về sự yêu mến của lũ fan hèn mọn tụi tôi đúng không? Cách sàn đấu gần một chút, cách cuộc sống xa một tí? Nói ra lời như vậy thật sự quá ích kỷ rồi đấy.]
...
——Đây là những bình luận phản đối.
Và cả một số bình luận kiểu như này
Hoàn toàn không bắt trúng trọng tâm——
[Đm đm đm Thành ca của tôi biết yêu rồi á á á á á! Đây mẹ nó mới là trọng tâm đó các mày à!]
[Tôi không tin Thành ca sẽ thích con người :), tôi không tin.]
[Anh giai à anh mỗi ngày nếu không ở trụ sở live stream thì đến khu Hồng Kiều thi đấu, trong trụ sở ngoại trừ smiling thì ngay cả con gián cũng là giống đực, anh đi đâu tìm được người mình thích hả!]
[Em chỉ nghe thấy anh đang nghiêm túc ăn nói bậy bạ.]
[Vậy thì chỉ có thể là anh và smiling của tôi - hỗ trợ cướp xe pháo cướp bùa đỏ của anh có gì đó.]
[Thấy lầu trên nói vậy, đột nhiên cảm thấy smiling vẫn còn sống được hình như là bằng chứng rõ ràng nhất cho việc Thành ca thích cô ấy zzzzzzzzz]
...
"..."
Ngồi trong xe về trụ sở, Đồng Dao đọc từng bình luận của quần chúng trong bài đăng video phỏng vấn trên Weibo, đọc một hồi thì bất ngờ nhìn thấy một bình luận khá xôm có mười mấy lượt thích——
[Hôm nay đã ăn kẹo Thành Dao chưa: Tôi biết rồi mấy thím ship cặp à, nhưng mà tôi vẫn phải nói: lúc Thành ca nói câu cuối cùng kia tay phải của anh ấy bỏ xuống dưới bàn, lúc đó tay của smiling cũng ở dưới bàn, tay của Thành ca hơi nhúc nhích, vậy nên, hai người đã làm gì đấy?]
Đồng Dao hít thở mạnh một hơi, tay run một phát, điện thoại rớt xuống đùi.
Ngoái đầu lại nhìn hàng ghế cuối, người nào đó sau khi phát ngôn gây sốc xong giờ đang rúc vào một góc, ống tay áo đồng phục che mặt ngủ ngon lành... Đồng Dao đứng dậy đi đến trước mặt anh, một tay chống lên thành ghế cạnh đầu anh, tay còn lại kéo áo khoác anh đang đắp trên mặt ra—— Lục Tư Thành đang ngủ ngon thì bị làm phiền, đang khó chịu mở mắt ra, sau khi nhìn rõ người đang đứng trước mặt, lập tức dịu dàng hẳn đi.
Lục Tư Thành quét mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ tài xế, những người khác đều vẫn đang ngủ.
Thế là, anh nâng tay lên, vén tóc rối trước trán của người đang khom xuống chống tay vây lấy mình ra sau tai, thấp giọng hỏi: "Sao thế?"
Đồng Dao cầm điện thoại, kéo đến suy luận như Holmes của bạn fan nào đó, rồi giơ điện thoại cho anh xem.
Lục Tư Thành nhanh chóng liếc mắt nhìn, sau đó cười: "Giỏi đấy chứ."
Đồng Dao: ".................Hả?"
Giỏi á?
Thể loại hết hồn gì lạ vậy?
"Khả năng quan sát của người này tốt đấy, gần như là bị phát hiện rồi."
Lục Tư Thành cầm điện thoại của Đồng Dao, tiện tay ấn thích bình luận này, Đồng Dao rít lên một hơi vội vàng cướp lại điện thoại bỏ thích, trừng mắt lườm Lục Tư Thành, anh không có phản ứng gì kéo cô ngồi xuống cạnh mình, đồng thời lười biếng hỏi: "Hoảng hốt như vậy làm gì?"
Đồng Dao ngồi xếp bằng, bắt đầu đọc từng bình luận của fan cho Lục Tư Thành nghe, tốt hay không tốt gì cũng đọc hết, sau khi đọc xong thì dừng một nhịp: "...Giờ biết tại sao em lại giấu giấu giếm giếm rồi ha?"
Lục Tư Thành: "?"
Đồng Dao: "Một khi bị đưa ra ánh sáng thì bệ hạ à anh sẽ bay luôn phân nửa giang sơn của anh đấy."
Lục Tư Thành: "Ồ."
Lục Tư Thành: "Vậy em nghĩ xem tại sao anh lại đồng ý cùng em giấu giếm?"
Đồng Dao định nói "vì nửa giang sơn của anh chứ gì nữa", nghĩ nghĩ lại không dám nói bởi vì vẻ mặt cười như không cười của người bên cạnh rõ ràng là đang nói "Em thử trả lời như vậy xem", vậy nên cô lắc đầu, nói không biết.
"Là vì sợ fan cuồng sẽ hắt nước bẩn lên người em." Lục Tư Thành nhàn nhạt nói, "Thi đấu không tốt là vì suốt ngày chỉ biết yêu với đương; con gái đúng là chỉ biết mấy chuyện này thôi; nghi ngờ động cơ thi đấu chuyên nghiệp của cô ta, đại loại vậy..."
"Em không quan tâm."
"Anh quan tâm." Lục Tư Thành nói chắc như đinh đóng cột, "Mặc dù không chắc chắn sẽ xảy ra, mà có xảy ra thì anh vẫn có lòng tin mình có thể dùng thành tích vả mặt mấy người đó, nhưng chỉ nghĩ tới thôi đã thấy rất đau đầu rồi, bản thân em là một cô nhóc thích đọc mấy tin bát nháo trên mạng, có lẽ sẽ chịu tổn thương rất lớn—— Trước đây cũng vì nguyên nhân này nên mới do dự không biết có nên thổ lộ hay không, dù sao nếu có bất kỳ một nam tuyển thủ nào nhảy ra tán tỉnh em, anh chắc chắn sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối."
Lục Tư Thành dừng một chút, mặt không cảm xúc nói: "Sau đó sẽ lạnh lùng cảnh cáo tên đó: Đừng có quấy rầy cô ấy, cô ấy phải thi đấu cho thật tốt đã."
Trong ánh sáng mờ mờ của xe, bóng tối gần như bao phủ hết hai người đang ngồi ở hàng ghế cuối, chất giọng trầm thấp của anh cứ lượn lờ bên tai, mắt chỉ cần khẽ liếc nhìn là đã có thể thấy khuôn mặt liệt đó... Đồng Dao co gối, hai tay ôm lấy chân mình, thấp giọng khúc khích cười xấu hổ cúi đầu giấu mặt vào giữa hai đầu gối, cố gắng kìm chế không để mình cười to tiếng.
Cùi chỏ của cô chọt chọt người bên cạnh: "Sau đó thì sao?"
"...Em cười cái gì?"
"Anh đừng bận tâm làm gì," Đồng Dao tiếp tục cười đến cả người run run, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, "Sau đó thì sao?"
"Làm gì còn sau đó nữa? Trước khi kịp phản ứng thì em đã nhào vào lòng anh rồi."
"..."
"Lúc đó cho dù hối hận thì cũng đã muộn rồi... Ừm? Không phải hối hận chuyện đó," Lục Tư Thành thở dài một hơi, cuối cùng giơ tay ấn ấn đầu cô nhóc đang co người tựa vào anh, "Tóm lại em phải thi đấu cho tốt, thắng thuyết phục, không kìm chế được là lỗi của anh, là anh phạm tội trước."
"À."
"Đừng có hại anh phải ngồi tù chung thân đấy."
Đồng Dao quay đầu sang nhìn Lục Tư Thành, cùng lúc đó, anh cũng như có cảm ứng mà quay sang nhìn cô—— Tầm mắt hai người giao nhau trong bóng tối, vài giây yên lặng, không ai nói chuyện... Ánh mắt của anh hơi hơi tập trung vào một điểm, dừng lại ở đôi môi của người đang gần sát bên mình, anh khựng lại rồi hắng giọng quay mặt đi trước, kéo lấy mũ áo khoác trùm lên mặt.
"Đó là những gì anh muốn nói," anh buồn bực lên tiếng, "Gần về đến trụ sở mấy đứa kia cũng sắp dậy rồi, lăn về chỗ của em đi."
"Anh dữ như vậy là không qua nổi thời gian thử việc đâu á."
"Vậy anh sẽ nói cho người đang nghi ngờ không biết chúng ta làm gì dưới gầm bàn kia rằng thị lực của cô ta là 10/10."
"..."
Đồng Dao đứng dậy, đi ba bước về lại chỗ của mình đặt mông ngồi xuống——
Đồng Dao cất điện thoại đi.
Cô biết đội trưởng của cô nói ra những lo lắng đó là nghiêm túc, anh sợ cô sẽ vì chuyện yêu đương bị đưa ra ngoài ánh sáng mà bị dư luận chỉ trích;
Mà cô cũng rất nghiêm túc, cô cũng không hy vọng anh vì sự tồn tại của cô mà mất đi vị thế của mình—— chessman cái ID này, từ khi thi đấu chuyên nghiệp đến nay chưa từng có bất kì điều tiếng gì, muốn duy trì cái danh hiệu này nghe có vẻ có chút cố chấp, nực cười...Thậm chí cho dù bản thân Lục Tư Thành nghĩ rằng, anh sớm đã phạm sai lầm không thể tha thứ, phá vỡ ý định ban đầu của mình, nhưng, cô vẫn giữ nguyên quan điểm về chuyện này.
——Trên đời này vốn không hề tồn tại quy định nam giới thì phải bảo vệ nữ giới, chỉ có một loại tình cảm mà đôi bên đều bảo vệ lẫn nhau theo bản năng mà thôi.
Hiện tại được như vậy là rất tốt rồi.
Đồng Dao tự nói với mình.
Không được đòi hỏi thêm nữa, không được đòi hỏi thêm nữa.
...
Xe về đến trụ sở, mọi người tỉnh dậy, ồn ào thảo luận xem nên ăn gì gọi tiệm nào, Đồng Dao và Lục Tư Thành đi ở giữa đoàn người, dáng vẻ như mới nãy chưa hề xảy ra chuyện gì cả.
Chỉ là khi mọi người ngồi ở sofa đặt thức ăn bên ngoài, bộ dạng thất thần của anh cho thấy rõ anh đang nhớ lại chuyện vừa rồi——
Có thể nhìn ra được ban đầu Lục Tư Thành cũng đồng ý che giấu mối quan hệ này, nhưng sau khi anh thực sự hiểu được lý do tại sao Đồng Dao lại muốn giấu, anh bỗng cảm thấy có gì đó là lạ: lúc này đội trưởng của ZGDX vì hiếm khi không phải mình bảo vệ người khác mà lại là người khác bảo vệ mình nên có chút không quen.
Sự biến hóa vi diệu về mặt cảm xúc này Đồng Dao đều nhìn thấy hết.
Nhưng cô không nói gì.
Chỉ là sau khi ăn xong bữa tối, khoảng mười lăm phút sau khi Lục Tư Thành nói về phòng đi ngủ, con ngươi của người vốn đang co chân ngồi trên ghế xem phim Mỹ đảo một vòng, bất ngờ "á" một tiếng, sau đó nói với tiểu Bàn đang mặt ngu nhìn mình: "Cục sạc dự phòng của tôi vẫn còn ở trong ba lô của Thành ca."
"Hôm nay anh ấy có dùng điện thoại đâu, vậy mà vẫn mượn sạc dự phòng của cô á?" tiểu Bàn không nghi ngờ gì, quay đầu đi, "Vậy cô mau lên lấy đi, chắc anh ấy chưa ngủ đâu."
Đồng Dao nhảy xuống ghế, nhanh chóng chạy thẳng lên tầng.
Đẩy cửa phòng đội trưởng nhà cô, vừa nhìn đã thấy ngay một đống bự bự gồ lên ở trên giường, đội trưởng của cô quay lưng về phía cửa, nằm trong chăn chơi game—— chắc là vừa tắm xong, tóc vẫn đang còn ướt.
Lúc Đồng Dao bước vào, anh không quay đầu lại, nói: "Máy sấy hư rồi, sấy không khô tóc, miễn càm ràm."
Giọng điều này có lẽ đang tưởng người vào phòng là tiểu Bàn.
Cho đến khi Đồng Dao đi đến sau lưng anh, ngồi xổm xuống, sau đó giang hai cánh tay ôm lấy cả người lẫn chăn, cười hì hì hô lên một tiếng: "Ép giường** nè!"
Máy chơi game của Lục Tư Thành tuột ra khỏi tay, ngơ người quay đầu lại nhìn gương mặt đang tươi cười kia—— Mặt anh không có cảm xúc gì, nằm trong chăn trở người, sau đó hai tay thò ra từ trong chăn nâng người đang túm lấy chăn của anh lên đặt trên giường của mình, nghiêng người tiến lại gần.
Đồng Dao lúc này vẫn còn đang cười, lùi về sau né tránh.
Lục Tư Thành tiếp tục sáp lại.
Đồng Dao cứ như vậy ngã ra sau, bầu không khí bắt đầu trở nên khác lạ—— Cho đến khi cơ thể sắp nghiêng đến bốn mươi lăm độ, nụ cười của cô không còn nữa, vẻ mặt căng thẳng: "Đội trưởng, không đủ độ dẻo, eo sắp gãy rồi."
Lục Tư Thành dừng lại, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ là một đốt ngón tay, rất gần.
Lục Tư Thành rũ mắt giọng bình thản: "Né cái gì, tự em muốn leo lên giường anh mà."
Bàn tay mềm mại giơ lên, đẩy khuôn mặt liệt của anh ra sau, cùng lúc đó giọng Đồng Dao có chút hoảng hốt: "Anh đúng là phần tử nguy hiểm mà, trong đầu toàn mấy suy nghĩ đen tối."
Lòng bàn tay của cô không biết vô tình hay cố ý dán trên môi anh.
Lục Tư Thành khựng lại, lúc này mới gỡ tay cô ra, thuận thế cầm cổ tay cô kéo cô về phía mình, sau đó vén chăn trùm lấy người đang áp mặt vào ngực mình, tay còn lại hết sức tự nhiên khoác lên eo cô: "Có chuyện gì?"
"Nhất định phải nói trong tư thế này à?"
"Hoặc cũng có thể là em nằm dưới người anh."
"......Đồ lưu manh."
"Rốt cuộc là em có nói hay không?" tay của Lục Tư Thành hơi hơi dùng lực, động tác giả bộ như đang chuẩn bị nắm lấy eo cô ấn cô nằm xuống giường.
"...Nói nói nói," vì để giữ được tư thế tạm xem như trong sáng này, Đồng Dao vội vàng giơ hai tay ra, giống như mấy loài cây ăn bám ôm lấy hông của anh, "Em muốn cảm ơn anh hôm nay đã phối hợp như vậy cố gắng dùng bảo vệ xạ thủ như thế, thể hiện một màn lội ngược dòng ngoạn mục, và cả cảm ơn anh đã can đảm tuyên bố với toàn dân cả nước lòng anh đã có chủ rồi."
"Vậy nên em leo lên giường anh? Lời cảm ơn này anh nhận."
Vừa dứt lời, cánh tay anh bị nhéo một cái, giống như mèo cào vậy, không đau không ngứa.
Lục Tư Thành cúi đầu, nhìn vào đôi mắt sáng rỡ của người nào đó ở trong chăn, nghe thấy người trong ngực mình vô cùng vui vẻ hỏi: "Thành ca, ngày mai có rảnh không?"
"Có, thăng hạng, lên Thách Đấu."
"...Ngoại trừ chuyện này ra?"
"Hết rồi."
"Vậy, chúng ta đi hẹn hò đi? Ừ? Hẹn hò đi! Không phải kiểu đến Summoner"s Rift đó, mà là kiểu hẹn hò như những người bình thường khác."
Chú thích:
(*) Norma Jeane Mortensen, nghệ danh: Marilyn Monroe, nữ diễn viên quá cố của nền điện ảnh Hollywood, biểu tượng của sự quyến rũ và một huyền thoại mà bất cứ nữ diễn viên nào của Hollywood cũng đều muốn hướng tới. Chi tiết vui lòng liên hệ www.google.com
(**): Bản gốc là 床咚: chỉ hành động ép đối phương ngã xuống giường (床: cái giường; 咚: từ tượng thanh, miêu tả âm thanh khi ngã xuống giường).
Từ này có liên quan với từ 壁咚 (tiếng Trung đọc là /bì dōng/, tiếng Nhật đọc là /kabe don/, trong đó 壁 /kabe/ nghĩa là bức tường trong tiếng Nhật, vì cùng sử dụng chữ Hán do đó khi dịch tiếng Nhật sang tiếng Trung sẽ vẫn giữ chữ Hán và chỉ thay đổi cách đọc) .
Theo Baidu, 壁咚 là một từ ngữ theo trào lưu của Nhật Bản, từ này thường được thấy trong các bộ truyện tranh dành cho thiếu nữ, phim hoạt hình và cả các bộ phim truyền hình. Người nam ép người nữ dựa sát vào tường, một tay chống lên tường tạo ra âm thanh 咚 /don/ , khiến đối phương không thể chạy trốn, dần dần trở thành "tuyệt chiêu cua gái" cực hot. Mà 床咚 lại là một cách bày tỏ tình cảm càng bá đạo hơn, đè đối phương xuống giường, khiến người đó không thoát được, cộng thêm cơ thể đè lên người đối phương, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đối phương, làm nhịp tim của người đó tăng nhanh, từ đó nâng cao tỉ lệ tỏ tình thành công.