Chương 98: Đội trưởng của cô cực kỳ tủi thân
Buổi trưa ngày hôm sau, tiểu Bàn đang ngồi trước máy tính xì xụp ăn mì gói thì nghe thấy có tiếng người đi từ trên lầu xuống, ngậm một cọng mì ngẩng đầu lên, đập vào mắt là phần đùi lộ ra giữa chiếc váy ngắn và đôi tất dài qua đầu gối... Cắn ngang sợi mì, phần còn lại rớt vào trong tô, tiểu Bàn hỏi: "Cô làm gì đấy?"
Đồng Dao đi dép trong nhà ngồi xuống trước tủ giày, ôm đầu gối nghiêm túc bắt đầu tìm đôi giày mình muốn đi, tìm tìm thì lôi ra được một hộp giày, mở ra thì thấy bên trong là đôi giày mình chưa thấy bao giờ, kích thước bằng đúng cỡ chân của cô—— Ngẩng đầu lên nhìn một lại lần nữa, đây đúng là tủ giày của cô mà... Đồng Dao chớp chớp mắt: "Đôi giày này có từ lúc nào vậy?"
"Cô vợ của đường giữa đội hàng xóm lần trước qua đây nhét vào đó, cô ấy nói cô ấy cũng có một đôi giống vậy... Cô đi đâu đấy?"
Đồng Dao lấy đôi giày Oxford nữ màu đen ở trong hộp ra, gót thấp, trên gót có đính mấy viên ngọc trai, trên giày có logo bằng kim loại và phần vải sọc đỏ xanh có tính thương hiệu... Đồng Dao bỏ hộp giày xuống, xỏ chân đi thử giày, vừa khít với chân cô, cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn tiểu Bàn: "Ra ngoài mua đồ á mà..."
Tiểu Bàn bưng tô mì "ồ" một tiếng: "Son môi hơi đậm."
Đồng Dao lầm bầm một câu "thật không" vội vội vàng vàng tìm khăn giấy lau miệng... Lúc này, trên lầu vang lên tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, tiểu Bàn lại ngẩng đầu lên nhìn—— Lần này là AD nhà cậu ta, phong cách phối đồ đơn giản, cảm ơn thời tiết ngày hè nắng nóng mấy tên hút gái này không có nhiều cơ hội để thể hiện, nhưng điều này lại không ảnh hưởng đến việc Lục Tư Thành chỉ cần tút lại vẻ bề ngoài một tí lên đồ cạo râu gội đầu là đã ăn đứt 95% sinh vật giống đực trên đường rồi...
5% còn lại nằm ở việc người đi lướt qua vai anh có phải là Ngô Ngạn Tổ, Kim Thành Vũ hoặc Bá Nguyên Sùng hay không.
Tiểu Bàn: "Đội trưởng à, đội trưởng, anh lại đi đâu đấy?"
Lục Tư Thành đang xuống cầu thang nghe vậy dừng bước chân lại, tay đút túi, liếc mắt nhìn người đang đứng cạnh tủ giày thay giày—— Đồng Dao hơi đơ ra, nhịp thở vững vàng: "Em đi mua đồ."
Lục Tư Thành quay sang nhìn tiểu Bàn: "Anh đi mua đồ cùng cô ấy."
Tiểu Bàn còn chưa kịp nói gì, lúc này Lục Nhạc bê một tô mì từ nhà bếp đi ra, khi đi ngang qua hai người họ, tầm mắt quét sang nhìn Đồng Dao rồi lại nhìn Lục Tư Thành, cuối cùng cậu ta bê mì đến cạnh tiểu Bàn, ngồi xuống chỗ của Lục Tư Thành, mở game gửi lời mời nhập đội cho tiểu Bàn, cùng lúc đó, dùng giọng điệu như đang vạch trần âm mưu mà nói: "Hai người bọn anh mỗi lần đánh lẻ cùng nhau ra ngoài đều ăn mặc trang điểm như chuẩn bị đến cục dân chính vậy à?"
Lục Tư Thành: "Anh ngày nào chả vậy."
Đồng Dao: "Tôi cũng——"
Lục Nhạc: "Cô thì thôi bỏ đi cô cũng cái gì mà cũng, lần trước thấy cô mặc váy là đi chợ thú cưng mua cá vàng với anh trai tôi, thậm chí còn không có lần trước trước nữa."
Đồng Dao: "......Ừ đó! Nhà quê lên phố nên trang điểm đó rồi sao!"
Lục Nhạc không để ý đến cô, gắp mì của mình: "Hai người yêu nhau từ khi nào?"
Hộp giày trong tay Đồng Dao rơi xuống đất.
Lục Tư Thành nhướng mày.
Tiểu Bàn đang húp nước mì "ực" một phát nước mì chui tọt xuống cổ họng, nóng đến mức cậu ta phải đấm ngực dậm chân, mặt đỏ tai hồng vật vã nói: "Tôi bị cắm sừng rồi á?! AD cực khổ lắm mới nuôi lớn được vậy mà lại bỏ rơi tôi dịch chuyển đến đường giữa rồi á?!"
Lục Nhạc mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên: "Tôi đang đùa thôi mà."
Đồng Dao: "..."
Lục Nhạc: "Tôi không chấp nhận con trai của anh tôi sau này chỉ có mét rưỡi như mẹ nó rồi sau đó là vận mệnh bi thảm bị người đời cười nhạo."
Đồng Dao cố gắng kìm nén ý định muốn cởi giày đập vào khuôn mặt có đường nét giống Lục Tư Thành kia: "Cậu im miệng."
Lục Tư Thành không để ý đến Lục Nhạc, kéo cô ra khỏi cửa, Đồng Dao đi một bước ngoảnh đầu lại ba lần, cho đến khi hai người đến chỗ đậu xe, Lục Tư Thành nhét cô vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho cô, cô vẫn còn phẫn nộ vỗ vỗ đùi: "Lục Tư Thành, sao anh không phản bác lại cậu ta? Có phải đột nhiên cảm thấy cậu ta nói cũng có lý phải không? Aiya tức quá mà, gen tốt của nhà họ Lục sắp bị thể loại gen một mét rưỡi là em vấy bẩn——"
"Em đến vấy bẩn đi."
"..."
Lục Tư Thành khởi động xe, lái ra khỏi bãi đậu: "Nó chọc em thôi, mẹ anh, cũng chính là mẹ nó cũng chỉ cao cỡ em thôi, em thấy hai anh em bọn anh có ai một mét rưỡi không?"
Đồng Dao nắm dây an toàn đen mặt lại, không nói gì.
Anh đưa tay vỗ vỗ đầu cô: "Con trai chúng ta chỉ cần chơi bóng rổ nhiều một chút là có thể tăng chiều cao rồi, đừng lo."
".................." Đồng Dao mất ba giây mới phản ứng được lời anh vừa nói có gì đó sai sai, "Ai, ai có "con trai của chúng ta" với anh chứ!"
"Nếu là con gái thì giống em là được, sau đó lại đi lừa con trai cao to của nhà người ta, bơ phệch." Lục Tư Thành lái xe đi ra khỏi tiểu khu, im lặng một chút rồi nghiêm túc nói: "Nói thật, anh thích con gái hơn, con trai quá hiếu động."
Đồng Dao vội giơ hai tay lên che đi khuôn mặt đỏ bừng.
"...Anh cũng im miệng cho em."
"Tưởng tượng một tí cũng không được?"
"Không được, anh tưởng tượng mấy thứ bình thường chút đi."
"Ừm."
"Giọng anh nghe như đang cười á."
"Đâu có."
"Anh có."
"Chỉ là đang bồi hồi xúc động một chút."
"Bồi hồi xúc động chuyện gì?" Đồng Dao bỏ tay ra khỏi mặt.
"Đi đâu nhặt được cô nhóc đáng yêu như em, nếu em là một cái qυầи ɭóŧ, vậy thì sẽ là loại sọc xanh trắng."
"..................." Vẻ mặt của Đồng Dao chuyển từ đỏ sang trắng rồi lại đỏ, mười mấy giây sau, cô mặt không cảm xúc nhìn thẳng về phía trước, "Đội trưởng, có nhìn thấy cái cây đại thụ to đùng ở ven đường kia không?"
"Thấy rồi, sao."
"Tông vào đi, em muốn kéo anh chết chung."
"..."
...
Suốt dọc đường sau đó, dù Lục Tư Thành có gợi đề tài thế nào thì Đồng Dao cũng vẫn không đáp lời anh, cho đến khi đi đến trung tâm thương mại, Lục Tư Thành đậu xe xong, Đồng Dao mới chủ động nói: "Đội trưởng, hình tượng của anh sụp đổ hết rồi."
Lục Tư Thành vẻ mặt bình thản: "Sao nói vậy?"
"Trong ký ức của em, chessman là người trầm ổn, vững vàng, lạnh lùng, nhạy bén, cơ trí." Đồng Dao tháo dây an toàn, xoay người, bởi vì chân quá ngắn nên nhảy luôn xuống xe, sau đó đóng cửa xe, nói với người đang thò ra nửa đầu ở cửa xe bên kia, "Rốt cuộc phát hiện ra anh là một tên lõi đời, lưu manh không biết xấu hổ, em rất đau lòng."
Lục Tư Thành cũng xuống xe, "bộp" đóng cửa xe lại, lời ít ý nhiều nói: "Quá ảo tưởng."
Đồng Dao: "..."
Vì để tránh bị fan gank, hai người lựa chọn một trung tâm thương mại hơi xa một chút, không nằm trong trung tâm thành phố, lúc sóng vai đi ra khỏi bãi đậu xe, Lục Tư Thành đưa tay ra đụng đụng tay Đồng Dao, dường như Đồng Dao lập tức biết anh muốn làm gì, nghiêng sang một bên né tránh.
Lục Tư Thành thở dài: "Em nói lý tí đi."
Đồng Dao: "...Nói gì?"
Lục Tư Thành: "Lần đầu tiên gặp mặt, anh tưởng em là fan não tàn tới gank trụ sở, nên mới thẳng tay đóng cửa lại—— Lúc đó suy nghĩ trong đầu em là gì?"
Đồng Dao nghĩ nghĩ, quay đầu sang liếc mắt nhìn người bên cạnh, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc không giống như đang bẫy cô, mới trả lời: "Mẹ nó khốn kiếp."
Lục Tư Thanh nghe xong gật gật đầu: "Từ lúc đó anh đã cách kiểu người trong suy nghĩ của em xa lắm rồi."
"Khốn kiếp khác lưu manh."
"Trước mặt những cô gái khác anh là chính nhân quân tử."
"Hử?"
"Không phải rất tốt à," Lục Tư Thành bắt lấy tay của người nào đó còn chưa kịp phản ứng mà vẫn đang nhìn mình, kéo cả người cô lại sát cạnh mình, "Em có thể một mình tùy ý hưởng thụ con người thật của anh."
"......."
Khi tay nằm gọn trong một lòng bàn tay to khác, bất hạnh ở chỗ đầu óc cô cũng loạn xì ngầu cả rồi—— Mặc dù không biết cái "một mình tùy ý hưởng thụ" này vui sướng ở chỗ nào, Đồng Dao vẫn miễn cưỡng chấp nhận cách nói này: một đội trưởng từng nghiêm túc giảng cho cô nghe quy luật sinh tồn trong giới chuyên nghiệp và cả những triết lý đao to búa lớn, và người dùng qυầи ɭóŧ sọc xanh trắng để ví von.
Đồng Dao lờ mờ cảm thấy bản thân mình lại bị mấy lời ngụy biện che mắt rồi.
Nhưng khi cô đang định tiếp tục tranh luận chủ đề này, thì bọn họ đã chuyển sang một chuyện khác rồi—— Hai người dừng bước trước một cái máy gắp thú bông, Lục Tư Thành liếc mắt nhìn: "Còn nhớ cái này không?"
Đồng Dao liếc nhìn con thỏ tai rũ bên trong máy gắp thú, mặc dù không có con thỏ ôm cà rốt, nhưng vẻ ngoài hao hao này thì có hóa thành tro cô cũng vẫn nhận ra được, thế nên cô gật gật đầu.
Lúc này có một nhóm mấy cô gái đang vây quanh máy gắp thú chỉ chỉ trỏ trỏ, con này dễ thương con kia đáng yêu, nhưng tay chân vụng về mãi vẫn chẳng thể gắp được con nào——
"Á á á tay mày phế quá đi!"
"Lại rớt nữa rồi."
"Tao không chịu nổi nữa, không chơi nữa đâu, tiền bỏ vào đây đủ cho tao lên Taobao mua một đống thú bông loại giống vậy rồi, đợi khi bà đây mua mười con xong mang trở lại đây bày ra khoe ngay trước máy gắp cho xem."
Trong đó có một cô gái không nhịn nổi nữa mà móc điện thoại ra lướt Taobao, nhóm người đó hơi tản ra, Đồng Dao bị Lục Tư Thành kéo chen vào—— khi mấy cô gái còn đang hung dữ khẩu nghiệp ngẩng đầu nhìn thấy soái ca từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt không hé miệng nói gì nữa, anh không bận tâm, chỉ hỏi người sau lưng đang được anh giắt tay: "Muốn con nào?"
Nhất thời cảm giác được tầm mắt bốn phương tám hướng tập trung lên mặt mình và cái tay đang nằm trong tay Lục Tư Thành——
Ánh mắt như kiểu "kiếp trước cô ấy đã cứu cả dải ngân hà".
Đồng Dao khịt khịt mũi, trong lòng nghĩ bà đây đã cứu cả dải ngân hà đó, hâm mộ không? Giơ tay kéo lấy góc áo của Lục Tư Thành tiến về phía trước nhìn một cái: "...Không phải đã có một con rồi à."
"Anh biết em có một con, con đó cũng là do anh gắp, anh còn biết em đặt nó ở đầu giường, lấy thêm vài con để chúng nó mở đại hội đi," Lục Tư Thành chỉ chỉ máy gắp thú, nói, "Vẻ ngoài không giống nhau, con này còn có cái nón nhỏ."
Đồng Dao: "..."
Không biết có phải là cô cảm giác sai hay không, cô cảm thấy khi Lục Tư Thành nói "con này còn có cái nón nhỏ", có một loại cảm giác vừa kỳ quặc vừa đáng yêu... Mấy cô gái xung quanh hình như cũng thấy vậy, có một người không nhịn nổi mà bật cười ra tiếng.
"Con thỏ này rất khó gắp," cô gái kia đáp lời, "Bọn em đứng ở đây lâu lắm rồi."
Lục Tư Thành liếc nhìn cô ấy một cái, không nói gì, sau đó moi ra một tờ tiền sai Đồng Dao đi đổi thành tiền xu, Đồng Dao xoay người rời đi, lúc trở lại thì bên cạnh tay Lục Tư Thành đã có hai con thỏ được gắp ra rồi: một con đội mũ Noel, một con thì ôm quả dâu.
Khi đưa tiền xu cho Lục Tư Thành, cô cảm giác được ánh mắt hâm mộ của mấy cô gái xung quanh, và cả ánh mắt lo lắng của chủ tiệm ở đằng sau—— Cô cầm hai con thỏ lên xem, sau đó quay sang hỏi Lục Tư Thành: "Con nào dễ thương?"
Lục Tư Thành đập vào nút xác nhận, khi móc câu bằng sắt gắp được con thứ ba, anh quay sang nhìn cô gái mang vẻ mặt nghiêm túc giơ hai con thỏ lên hỏi mình, mặt không cảm xúc, nói: "Em dễ thương."
Đồng Dao: "..."
...
Cuối cùng thành quả là trước bữa trưa, Đồng Dao thu hoạch được một túi to các loại thỏ bông trước ánh mắt hâm mộ của những cô gái tầm tuổi mình, nghĩ đến mớ thú bông này xếp thành một hàng trên đầu giường, thật sự giống như mở đại hội thỏ bông...
Đồng Dao: "Lúc bị mấy cái máy gắp thú ở khu vui chơi bắt nạt em đều nghĩ: đợi khi bà đây có một người bạn trai giỏi gắp thú thì sẽ trở lại làm cho mấy người sập tiệm."
Lục Tư Thành: "Em làm được rồi."
Đồng Dao: "Sao cơ?"
Lục Tư Thành: "Có một người bạn trai giỏi gắp thú."
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Khu vui chơi nào vậy? Mau mua vé, chúng ta đi làm nó sập tiệm."
Đồng Dao: "Disneyland ở Tokyo?"
Lục Tư Thành: "..."
Bây giờ là một rưỡi chiều.
Hẹn hò bình thường, cũng chỉ là ăn cơm xem phim uống trà chiều chơi máy chơi game rồi ăn cơm sau đó giải tán tại chỗ ai về nhà nấy, đối với hai người đã sống thử với nhau, bước cuối cùng có thể lược bỏ, vấn đề trước mắt cần giải quyết đó là ăn cơm trưa.
Đồng Dao xách một túi thỏ lớn, bị Lục Tư Thành dắt đi dạo một vòng lớn trong trung tâm thương mại, người có chứng sợ lựa chọn như cô cũng không thể nghĩ được nên ăn gì, do do dự dự dừng lại trước một tiệm bán đồ ngọt, Đồng Dao khom người lật thực đơn được đặt ở trước tiệm, sau đó bị xách trở về: "Bữa trưa, em nhìn kem ly làm gì?"
"Kem ly tại sao không thể là bữa trưa?"
"Em là con nít ba tuổi à?"
Lục Tư Thành kéo cô đi, Đồng Dao "chậc" một tiếng đang định nói gì đó, liếc mắt thì bất ngờ nhìn thấy trong số những người đang xếp hàng trước cửa tiệm ở đối diện có một nhóm mấy cô gái nhìn rất quen mắt, cô nhìn chằm chằm, sau đó cả người đều đứng hình luôn rồi: bốn năm cô gái đang đứng xếp hàng trước cửa nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc kia, không phải mấy người trước đó đã phát băng rôn cổ vũ cho khán giả ở nơi thi đấu thì còn là ai nữa?
Trong số đó tay của người có dáng cao gầy nhất kia vẫn còn đang đeo vòng tay cổ vũ có viết tên cô.
——Bây giờ chỉ cần một người bất kỳ trong số họ ngẩng đầu lên...
Là có thể nhìn thấy song C của đội bọn họ thích không ngoan ngoãn ở trong trụ sở đấu đôi thăng hạng mà lại tay trong tay đi dạo trung tâm thương mại.
Đồng Dao hít mạnh một hơi, hất tay Lục Tư Thành ra, không đợi anh kịp nói gì, ném lại một câu buồn tiểu cộng thêm bảo anh đợi mình ở một nhà hàng cơm Tây nào đó ở tầng trệt, rồi nhanh chóng chạy mất dạng...Chạy vào nhà vệ sinh lấy lại bình tĩnh mất một lúc lâu, sau đó đi ra ngoài, mới phát hiện Lục Tư Thành không đợi ở tầng trệt như lời cô nói, mà khoanh tay đứng dựa vào cửa thoát hiểm ở khúc cua cạnh cầu thang, hút thuốc.
Nghe thấy tiếng bước chân anh ngẩng đầu lên, nhìn Đồng Dao một cái, không nói gì lại cúi đầu xuống, dập thuốc vứt vào thùng rác bên cạnh.
"..."
Trong khoảnh khắc đó Đồng Dao cảm giác như thể mình vừa làm ra chuyện gì đó xấu xa lắm, mà đội trưởng của cô bây giờ cực kỳ, cực kỳ tủi thân.
Buổi trưa ngày hôm sau, tiểu Bàn đang ngồi trước máy tính xì xụp ăn mì gói thì nghe thấy có tiếng người đi từ trên lầu xuống, ngậm một cọng mì ngẩng đầu lên, đập vào mắt là phần đùi lộ ra giữa chiếc váy ngắn và đôi tất dài qua đầu gối... Cắn ngang sợi mì, phần còn lại rớt vào trong tô, tiểu Bàn hỏi: "Cô làm gì đấy?"
Đồng Dao đi dép trong nhà ngồi xuống trước tủ giày, ôm đầu gối nghiêm túc bắt đầu tìm đôi giày mình muốn đi, tìm tìm thì lôi ra được một hộp giày, mở ra thì thấy bên trong là đôi giày mình chưa thấy bao giờ, kích thước bằng đúng cỡ chân của cô—— Ngẩng đầu lên nhìn một lại lần nữa, đây đúng là tủ giày của cô mà... Đồng Dao chớp chớp mắt: "Đôi giày này có từ lúc nào vậy?"
"Cô vợ của đường giữa đội hàng xóm lần trước qua đây nhét vào đó, cô ấy nói cô ấy cũng có một đôi giống vậy... Cô đi đâu đấy?"
Đồng Dao lấy đôi giày Oxford nữ màu đen ở trong hộp ra, gót thấp, trên gót có đính mấy viên ngọc trai, trên giày có logo bằng kim loại và phần vải sọc đỏ xanh có tính thương hiệu... Đồng Dao bỏ hộp giày xuống, xỏ chân đi thử giày, vừa khít với chân cô, cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn tiểu Bàn: "Ra ngoài mua đồ á mà..."
Tiểu Bàn bưng tô mì "ồ" một tiếng: "Son môi hơi đậm."
Đồng Dao lầm bầm một câu "thật không" vội vội vàng vàng tìm khăn giấy lau miệng... Lúc này, trên lầu vang lên tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, tiểu Bàn lại ngẩng đầu lên nhìn—— Lần này là AD nhà cậu ta, phong cách phối đồ đơn giản, cảm ơn thời tiết ngày hè nắng nóng mấy tên hút gái này không có nhiều cơ hội để thể hiện, nhưng điều này lại không ảnh hưởng đến việc Lục Tư Thành chỉ cần tút lại vẻ bề ngoài một tí lên đồ cạo râu gội đầu là đã ăn đứt 95% sinh vật giống đực trên đường rồi...
5% còn lại nằm ở việc người đi lướt qua vai anh có phải là Ngô Ngạn Tổ, Kim Thành Vũ hoặc Bá Nguyên Sùng hay không.
Tiểu Bàn: "Đội trưởng à, đội trưởng, anh lại đi đâu đấy?"
Lục Tư Thành đang xuống cầu thang nghe vậy dừng bước chân lại, tay đút túi, liếc mắt nhìn người đang đứng cạnh tủ giày thay giày—— Đồng Dao hơi đơ ra, nhịp thở vững vàng: "Em đi mua đồ."
Lục Tư Thành quay sang nhìn tiểu Bàn: "Anh đi mua đồ cùng cô ấy."
Tiểu Bàn còn chưa kịp nói gì, lúc này Lục Nhạc bê một tô mì từ nhà bếp đi ra, khi đi ngang qua hai người họ, tầm mắt quét sang nhìn Đồng Dao rồi lại nhìn Lục Tư Thành, cuối cùng cậu ta bê mì đến cạnh tiểu Bàn, ngồi xuống chỗ của Lục Tư Thành, mở game gửi lời mời nhập đội cho tiểu Bàn, cùng lúc đó, dùng giọng điệu như đang vạch trần âm mưu mà nói: "Hai người bọn anh mỗi lần đánh lẻ cùng nhau ra ngoài đều ăn mặc trang điểm như chuẩn bị đến cục dân chính vậy à?"
Lục Tư Thành: "Anh ngày nào chả vậy."
Đồng Dao: "Tôi cũng——"
Lục Nhạc: "Cô thì thôi bỏ đi cô cũng cái gì mà cũng, lần trước thấy cô mặc váy là đi chợ thú cưng mua cá vàng với anh trai tôi, thậm chí còn không có lần trước trước nữa."
Đồng Dao: "......Ừ đó! Nhà quê lên phố nên trang điểm đó rồi sao!"
Lục Nhạc không để ý đến cô, gắp mì của mình: "Hai người yêu nhau từ khi nào?"
Hộp giày trong tay Đồng Dao rơi xuống đất.
Lục Tư Thành nhướng mày.
Tiểu Bàn đang húp nước mì "ực" một phát nước mì chui tọt xuống cổ họng, nóng đến mức cậu ta phải đấm ngực dậm chân, mặt đỏ tai hồng vật vã nói: "Tôi bị cắm sừng rồi á?! AD cực khổ lắm mới nuôi lớn được vậy mà lại bỏ rơi tôi dịch chuyển đến đường giữa rồi á?!"
Lục Nhạc mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên: "Tôi đang đùa thôi mà."
Đồng Dao: "..."
Lục Nhạc: "Tôi không chấp nhận con trai của anh tôi sau này chỉ có mét rưỡi như mẹ nó rồi sau đó là vận mệnh bi thảm bị người đời cười nhạo."
Đồng Dao cố gắng kìm nén ý định muốn cởi giày đập vào khuôn mặt có đường nét giống Lục Tư Thành kia: "Cậu im miệng."
Lục Tư Thành không để ý đến Lục Nhạc, kéo cô ra khỏi cửa, Đồng Dao đi một bước ngoảnh đầu lại ba lần, cho đến khi hai người đến chỗ đậu xe, Lục Tư Thành nhét cô vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho cô, cô vẫn còn phẫn nộ vỗ vỗ đùi: "Lục Tư Thành, sao anh không phản bác lại cậu ta? Có phải đột nhiên cảm thấy cậu ta nói cũng có lý phải không? Aiya tức quá mà, gen tốt của nhà họ Lục sắp bị thể loại gen một mét rưỡi là em vấy bẩn——"
"Em đến vấy bẩn đi."
"..."
Lục Tư Thành khởi động xe, lái ra khỏi bãi đậu: "Nó chọc em thôi, mẹ anh, cũng chính là mẹ nó cũng chỉ cao cỡ em thôi, em thấy hai anh em bọn anh có ai một mét rưỡi không?"
Đồng Dao nắm dây an toàn đen mặt lại, không nói gì.
Anh đưa tay vỗ vỗ đầu cô: "Con trai chúng ta chỉ cần chơi bóng rổ nhiều một chút là có thể tăng chiều cao rồi, đừng lo."
".................." Đồng Dao mất ba giây mới phản ứng được lời anh vừa nói có gì đó sai sai, "Ai, ai có "con trai của chúng ta" với anh chứ!"
"Nếu là con gái thì giống em là được, sau đó lại đi lừa con trai cao to của nhà người ta, bơ phệch." Lục Tư Thành lái xe đi ra khỏi tiểu khu, im lặng một chút rồi nghiêm túc nói: "Nói thật, anh thích con gái hơn, con trai quá hiếu động."
Đồng Dao vội giơ hai tay lên che đi khuôn mặt đỏ bừng.
"...Anh cũng im miệng cho em."
"Tưởng tượng một tí cũng không được?"
"Không được, anh tưởng tượng mấy thứ bình thường chút đi."
"Ừm."
"Giọng anh nghe như đang cười á."
"Đâu có."
"Anh có."
"Chỉ là đang bồi hồi xúc động một chút."
"Bồi hồi xúc động chuyện gì?" Đồng Dao bỏ tay ra khỏi mặt.
"Đi đâu nhặt được cô nhóc đáng yêu như em, nếu em là một cái qυầи ɭóŧ, vậy thì sẽ là loại sọc xanh trắng."
"..................." Vẻ mặt của Đồng Dao chuyển từ đỏ sang trắng rồi lại đỏ, mười mấy giây sau, cô mặt không cảm xúc nhìn thẳng về phía trước, "Đội trưởng, có nhìn thấy cái cây đại thụ to đùng ở ven đường kia không?"
"Thấy rồi, sao."
"Tông vào đi, em muốn kéo anh chết chung."
"..."
...
Suốt dọc đường sau đó, dù Lục Tư Thành có gợi đề tài thế nào thì Đồng Dao cũng vẫn không đáp lời anh, cho đến khi đi đến trung tâm thương mại, Lục Tư Thành đậu xe xong, Đồng Dao mới chủ động nói: "Đội trưởng, hình tượng của anh sụp đổ hết rồi."
Lục Tư Thành vẻ mặt bình thản: "Sao nói vậy?"
"Trong ký ức của em, chessman là người trầm ổn, vững vàng, lạnh lùng, nhạy bén, cơ trí." Đồng Dao tháo dây an toàn, xoay người, bởi vì chân quá ngắn nên nhảy luôn xuống xe, sau đó đóng cửa xe, nói với người đang thò ra nửa đầu ở cửa xe bên kia, "Rốt cuộc phát hiện ra anh là một tên lõi đời, lưu manh không biết xấu hổ, em rất đau lòng."
Lục Tư Thành cũng xuống xe, "bộp" đóng cửa xe lại, lời ít ý nhiều nói: "Quá ảo tưởng."
Đồng Dao: "..."
Vì để tránh bị fan gank, hai người lựa chọn một trung tâm thương mại hơi xa một chút, không nằm trong trung tâm thành phố, lúc sóng vai đi ra khỏi bãi đậu xe, Lục Tư Thành đưa tay ra đụng đụng tay Đồng Dao, dường như Đồng Dao lập tức biết anh muốn làm gì, nghiêng sang một bên né tránh.
Lục Tư Thành thở dài: "Em nói lý tí đi."
Đồng Dao: "...Nói gì?"
Lục Tư Thành: "Lần đầu tiên gặp mặt, anh tưởng em là fan não tàn tới gank trụ sở, nên mới thẳng tay đóng cửa lại—— Lúc đó suy nghĩ trong đầu em là gì?"
Đồng Dao nghĩ nghĩ, quay đầu sang liếc mắt nhìn người bên cạnh, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc không giống như đang bẫy cô, mới trả lời: "Mẹ nó khốn kiếp."
Lục Tư Thanh nghe xong gật gật đầu: "Từ lúc đó anh đã cách kiểu người trong suy nghĩ của em xa lắm rồi."
"Khốn kiếp khác lưu manh."
"Trước mặt những cô gái khác anh là chính nhân quân tử."
"Hử?"
"Không phải rất tốt à," Lục Tư Thành bắt lấy tay của người nào đó còn chưa kịp phản ứng mà vẫn đang nhìn mình, kéo cả người cô lại sát cạnh mình, "Em có thể một mình tùy ý hưởng thụ con người thật của anh."
"......."
Khi tay nằm gọn trong một lòng bàn tay to khác, bất hạnh ở chỗ đầu óc cô cũng loạn xì ngầu cả rồi—— Mặc dù không biết cái "một mình tùy ý hưởng thụ" này vui sướng ở chỗ nào, Đồng Dao vẫn miễn cưỡng chấp nhận cách nói này: một đội trưởng từng nghiêm túc giảng cho cô nghe quy luật sinh tồn trong giới chuyên nghiệp và cả những triết lý đao to búa lớn, và người dùng qυầи ɭóŧ sọc xanh trắng để ví von.
Đồng Dao lờ mờ cảm thấy bản thân mình lại bị mấy lời ngụy biện che mắt rồi.
Nhưng khi cô đang định tiếp tục tranh luận chủ đề này, thì bọn họ đã chuyển sang một chuyện khác rồi—— Hai người dừng bước trước một cái máy gắp thú bông, Lục Tư Thành liếc mắt nhìn: "Còn nhớ cái này không?"
Đồng Dao liếc nhìn con thỏ tai rũ bên trong máy gắp thú, mặc dù không có con thỏ ôm cà rốt, nhưng vẻ ngoài hao hao này thì có hóa thành tro cô cũng vẫn nhận ra được, thế nên cô gật gật đầu.
Lúc này có một nhóm mấy cô gái đang vây quanh máy gắp thú chỉ chỉ trỏ trỏ, con này dễ thương con kia đáng yêu, nhưng tay chân vụng về mãi vẫn chẳng thể gắp được con nào——
"Á á á tay mày phế quá đi!"
"Lại rớt nữa rồi."
"Tao không chịu nổi nữa, không chơi nữa đâu, tiền bỏ vào đây đủ cho tao lên Taobao mua một đống thú bông loại giống vậy rồi, đợi khi bà đây mua mười con xong mang trở lại đây bày ra khoe ngay trước máy gắp cho xem."
Trong đó có một cô gái không nhịn nổi nữa mà móc điện thoại ra lướt Taobao, nhóm người đó hơi tản ra, Đồng Dao bị Lục Tư Thành kéo chen vào—— khi mấy cô gái còn đang hung dữ khẩu nghiệp ngẩng đầu nhìn thấy soái ca từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt không hé miệng nói gì nữa, anh không bận tâm, chỉ hỏi người sau lưng đang được anh giắt tay: "Muốn con nào?"
Nhất thời cảm giác được tầm mắt bốn phương tám hướng tập trung lên mặt mình và cái tay đang nằm trong tay Lục Tư Thành——
Ánh mắt như kiểu "kiếp trước cô ấy đã cứu cả dải ngân hà".
Đồng Dao khịt khịt mũi, trong lòng nghĩ bà đây đã cứu cả dải ngân hà đó, hâm mộ không? Giơ tay kéo lấy góc áo của Lục Tư Thành tiến về phía trước nhìn một cái: "...Không phải đã có một con rồi à."
"Anh biết em có một con, con đó cũng là do anh gắp, anh còn biết em đặt nó ở đầu giường, lấy thêm vài con để chúng nó mở đại hội đi," Lục Tư Thành chỉ chỉ máy gắp thú, nói, "Vẻ ngoài không giống nhau, con này còn có cái nón nhỏ."
Đồng Dao: "..."
Không biết có phải là cô cảm giác sai hay không, cô cảm thấy khi Lục Tư Thành nói "con này còn có cái nón nhỏ", có một loại cảm giác vừa kỳ quặc vừa đáng yêu... Mấy cô gái xung quanh hình như cũng thấy vậy, có một người không nhịn nổi mà bật cười ra tiếng.
"Con thỏ này rất khó gắp," cô gái kia đáp lời, "Bọn em đứng ở đây lâu lắm rồi."
Lục Tư Thành liếc nhìn cô ấy một cái, không nói gì, sau đó moi ra một tờ tiền sai Đồng Dao đi đổi thành tiền xu, Đồng Dao xoay người rời đi, lúc trở lại thì bên cạnh tay Lục Tư Thành đã có hai con thỏ được gắp ra rồi: một con đội mũ Noel, một con thì ôm quả dâu.
Khi đưa tiền xu cho Lục Tư Thành, cô cảm giác được ánh mắt hâm mộ của mấy cô gái xung quanh, và cả ánh mắt lo lắng của chủ tiệm ở đằng sau—— Cô cầm hai con thỏ lên xem, sau đó quay sang hỏi Lục Tư Thành: "Con nào dễ thương?"
Lục Tư Thành đập vào nút xác nhận, khi móc câu bằng sắt gắp được con thứ ba, anh quay sang nhìn cô gái mang vẻ mặt nghiêm túc giơ hai con thỏ lên hỏi mình, mặt không cảm xúc, nói: "Em dễ thương."
Đồng Dao: "..."
...
Cuối cùng thành quả là trước bữa trưa, Đồng Dao thu hoạch được một túi to các loại thỏ bông trước ánh mắt hâm mộ của những cô gái tầm tuổi mình, nghĩ đến mớ thú bông này xếp thành một hàng trên đầu giường, thật sự giống như mở đại hội thỏ bông...
Đồng Dao: "Lúc bị mấy cái máy gắp thú ở khu vui chơi bắt nạt em đều nghĩ: đợi khi bà đây có một người bạn trai giỏi gắp thú thì sẽ trở lại làm cho mấy người sập tiệm."
Lục Tư Thành: "Em làm được rồi."
Đồng Dao: "Sao cơ?"
Lục Tư Thành: "Có một người bạn trai giỏi gắp thú."
Đồng Dao: "..."
Lục Tư Thành: "Khu vui chơi nào vậy? Mau mua vé, chúng ta đi làm nó sập tiệm."
Đồng Dao: "Disneyland ở Tokyo?"
Lục Tư Thành: "..."
Bây giờ là một rưỡi chiều.
Hẹn hò bình thường, cũng chỉ là ăn cơm xem phim uống trà chiều chơi máy chơi game rồi ăn cơm sau đó giải tán tại chỗ ai về nhà nấy, đối với hai người đã sống thử với nhau, bước cuối cùng có thể lược bỏ, vấn đề trước mắt cần giải quyết đó là ăn cơm trưa.
Đồng Dao xách một túi thỏ lớn, bị Lục Tư Thành dắt đi dạo một vòng lớn trong trung tâm thương mại, người có chứng sợ lựa chọn như cô cũng không thể nghĩ được nên ăn gì, do do dự dự dừng lại trước một tiệm bán đồ ngọt, Đồng Dao khom người lật thực đơn được đặt ở trước tiệm, sau đó bị xách trở về: "Bữa trưa, em nhìn kem ly làm gì?"
"Kem ly tại sao không thể là bữa trưa?"
"Em là con nít ba tuổi à?"
Lục Tư Thành kéo cô đi, Đồng Dao "chậc" một tiếng đang định nói gì đó, liếc mắt thì bất ngờ nhìn thấy trong số những người đang xếp hàng trước cửa tiệm ở đối diện có một nhóm mấy cô gái nhìn rất quen mắt, cô nhìn chằm chằm, sau đó cả người đều đứng hình luôn rồi: bốn năm cô gái đang đứng xếp hàng trước cửa nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc kia, không phải mấy người trước đó đã phát băng rôn cổ vũ cho khán giả ở nơi thi đấu thì còn là ai nữa?
Trong số đó tay của người có dáng cao gầy nhất kia vẫn còn đang đeo vòng tay cổ vũ có viết tên cô.
——Bây giờ chỉ cần một người bất kỳ trong số họ ngẩng đầu lên...
Là có thể nhìn thấy song C của đội bọn họ thích không ngoan ngoãn ở trong trụ sở đấu đôi thăng hạng mà lại tay trong tay đi dạo trung tâm thương mại.
Đồng Dao hít mạnh một hơi, hất tay Lục Tư Thành ra, không đợi anh kịp nói gì, ném lại một câu buồn tiểu cộng thêm bảo anh đợi mình ở một nhà hàng cơm Tây nào đó ở tầng trệt, rồi nhanh chóng chạy mất dạng...Chạy vào nhà vệ sinh lấy lại bình tĩnh mất một lúc lâu, sau đó đi ra ngoài, mới phát hiện Lục Tư Thành không đợi ở tầng trệt như lời cô nói, mà khoanh tay đứng dựa vào cửa thoát hiểm ở khúc cua cạnh cầu thang, hút thuốc.
Nghe thấy tiếng bước chân anh ngẩng đầu lên, nhìn Đồng Dao một cái, không nói gì lại cúi đầu xuống, dập thuốc vứt vào thùng rác bên cạnh.
"..."
Trong khoảnh khắc đó Đồng Dao cảm giác như thể mình vừa làm ra chuyện gì đó xấu xa lắm, mà đội trưởng của cô bây giờ cực kỳ, cực kỳ tủi thân.