Editor: Lam Tuyết Hàn
"Thì ra là như vậy." Tô Mặc Nhi gật gật đầu, lại hỏi, "Hắn nói trên người Tị Trần Châu của ngươi đã mất hiệu lực, đối với ngươi có ảnh hưởng sao?"
" Hiệu lực Tị Trần Châu biến mất, ta sẽ không thể ở lại vương phủ rồi." Thiên Chi có chút bất đắc dĩ.
"Vậy phải làm thế nào? Thế gian này còn có Tị Trần Châu có thể dùng sao?" Tô Mặc Nhi lo lắng hỏi.
"Yên tâm. Sư phụ trong tay có rất nhiều, đến lúc đó trở về lấy mấy viên đến là được. Bất quá..." Thiên Chi lộ ra vẻ do dự.
"Cái gì?" Tô Mặc Nhi nghi hoặc nhìn về phía hắn.
"Nếu ta trở về lấy hạt châu, vậy cũng chỉ có thể lưu lại chủ nhân một người ở vương phủ, vạn nhất có chuyện gì..."
Tô Mặc Nhi cười một tiếng, an ủi hắn nói, "Ta cũng không phải chưa từng ở trong vương phủ, nơi này ta rất quen thuộc, sẽ không có chuyện gì."
"Vậy cũng tốt. Chủ nhân, ta dự định hai ngày sau đó trở về đi."
"Hảo."
Hai người đi không xa, Thiên Chi lập tức nhíu nhíu mày, lầm bầm lầu bầu, nhỏ giọng nói thầm, "Tam vương phủ này cũng thật đúng là kỳ quái..."
"Kỳ quái?" Tô Mặc Nhi khó hiểu.
Nơi này có thể có cái gì kỳ quái?
Dường như Thiên Chi có chút rối rắm, chậm rãi nói ra, "Trong vương phủ này tử khí đại thịnh. Theo lý thuyết, chỉ có trong hoàng cung mới có tử khí nồng đậm như thế, nhưng trong tam vương phủ này tử khí lại so với trong hoàng cung càng sâu một bậc!"
Tô Mặc Nhi khóe môi khẽ kéo ra.
Thật sự khó thấy được bộ dạng hắn nghiêm túc như thế, nhưng lời hắn nói ra, lại hoa hoa lệ lệ để cho nàng nghĩ sai!
Tô Mặc Nhi nghĩ tới lúc ở hiện đại, trong ti vi thường xuyên chiếu một ít kịch cổ trang.
Bên trong không thiếu một thần côn, để cờ hiệu coi bói, trong miệng nói là tử khí, xích tinh có thể mang đến cho mọi người điềm lành hoặc tai hoạ.
"Chẳng lẽ thật sự có cái gì báo trước?" Tô Mặc Nhi thuận miệng vừa hỏi.
"..." Thiên Chi không nói gì ngưng nghẹn.
Một hồi lâu, mới giải thích, "Tử khí cũng không thể báo trước cái gì. Nơi này có tử khí, chỉ có thể nói rõ là trong vương phủ có người mang đến, thậm chí là vương phủ trong có dị bảo!"
"Dị bảo?" Tô Mặc Nhi có chút kinh ngạc.
"Đúng." Thiên Chi khẳng định gật đầu.
Lại tại lúc này, từ phía sau bọn họ truyền đến thanh âm Niếp Nghị vội vàng, "Vương phi!"
Tô Mặc Nhi cảm thấy cả kinh, trong nháy mắt tưởng là Phong Đạc đã xảy ra chuyện!
Nàng vội vàng xoay người sang chỗ khác, giữa lông mày không tự giác mang theo lo lắng.
Niếp Nghị trực tiếp đi đến trước người của nàng, cung kính thi lễ một cái, bẩm báo nói, "Chủ tử, hoàng đế xuống một đạo thánh chỉ, Tiết công công đang ở tiền thính chờ chủ tử đến tiếp chỉ, chỉ là chủ tử đến nay còn hôn mê bất tỉnh, thuộc hạ không có cách nào, chỉ có thể đến thỉnh vương phi."
Tô Mặc Nhi nghe vậy, lo lắng trong lòng từ từ để xuống, "Phía trước dẫn đường, đi phòng trước."
"Là!" Niếp Nghị vui mừng trong bụng, sau khi đáp ứng, liền dẫn Tô Mặc Nhi đi đến phía trước sảnh.
Trước khi đến, hắn còn sợ vương phi sẽ không đồng ý, không nghĩ tới vương phi hiểu chuyện như thế.
Tô Mặc Nhi để cho Thiên Chi ở lại vườn hoa, một mình đi theo Niếp Nghị đi phòng trước.
"Niếp Nghị, Phong Đạc hắn, đã uống thuốc sao?" Tô Mặc Nhi thấp giọng hỏi.
Niếp Nghị sững sờ, lập tức đáp, "Thuộc hạ khi trở về lại gặp Tiết công công đến vương phủ. Cho nên đã đem dược giao cho Diệp công tử, Diệp công tử chắc đã sai người nấu thuốc rồi."
"Ân."
Niếp Nghị dẫn nàng xuyên qua vườn hoa, lại vòng vài hành lang gấp khúc, đi chốc lát mới đến phòng trước.
Tiết công công vừa thấy Tô Mặc Nhi lập tức hành lễ nói, "Nô tài thỉnh an tam vương phi."
Tô Mặc Nhi khẽ vuốt cằm, "Công công khách khí. Không biết công công lần này đến có chuyện gì quan trọng?"
"Thì ra là như vậy." Tô Mặc Nhi gật gật đầu, lại hỏi, "Hắn nói trên người Tị Trần Châu của ngươi đã mất hiệu lực, đối với ngươi có ảnh hưởng sao?"
" Hiệu lực Tị Trần Châu biến mất, ta sẽ không thể ở lại vương phủ rồi." Thiên Chi có chút bất đắc dĩ.
"Vậy phải làm thế nào? Thế gian này còn có Tị Trần Châu có thể dùng sao?" Tô Mặc Nhi lo lắng hỏi.
"Yên tâm. Sư phụ trong tay có rất nhiều, đến lúc đó trở về lấy mấy viên đến là được. Bất quá..." Thiên Chi lộ ra vẻ do dự.
"Cái gì?" Tô Mặc Nhi nghi hoặc nhìn về phía hắn.
"Nếu ta trở về lấy hạt châu, vậy cũng chỉ có thể lưu lại chủ nhân một người ở vương phủ, vạn nhất có chuyện gì..."
Tô Mặc Nhi cười một tiếng, an ủi hắn nói, "Ta cũng không phải chưa từng ở trong vương phủ, nơi này ta rất quen thuộc, sẽ không có chuyện gì."
"Vậy cũng tốt. Chủ nhân, ta dự định hai ngày sau đó trở về đi."
"Hảo."
Hai người đi không xa, Thiên Chi lập tức nhíu nhíu mày, lầm bầm lầu bầu, nhỏ giọng nói thầm, "Tam vương phủ này cũng thật đúng là kỳ quái..."
"Kỳ quái?" Tô Mặc Nhi khó hiểu.
Nơi này có thể có cái gì kỳ quái?
Dường như Thiên Chi có chút rối rắm, chậm rãi nói ra, "Trong vương phủ này tử khí đại thịnh. Theo lý thuyết, chỉ có trong hoàng cung mới có tử khí nồng đậm như thế, nhưng trong tam vương phủ này tử khí lại so với trong hoàng cung càng sâu một bậc!"
Tô Mặc Nhi khóe môi khẽ kéo ra.
Thật sự khó thấy được bộ dạng hắn nghiêm túc như thế, nhưng lời hắn nói ra, lại hoa hoa lệ lệ để cho nàng nghĩ sai!
Tô Mặc Nhi nghĩ tới lúc ở hiện đại, trong ti vi thường xuyên chiếu một ít kịch cổ trang.
Bên trong không thiếu một thần côn, để cờ hiệu coi bói, trong miệng nói là tử khí, xích tinh có thể mang đến cho mọi người điềm lành hoặc tai hoạ.
"Chẳng lẽ thật sự có cái gì báo trước?" Tô Mặc Nhi thuận miệng vừa hỏi.
"..." Thiên Chi không nói gì ngưng nghẹn.
Một hồi lâu, mới giải thích, "Tử khí cũng không thể báo trước cái gì. Nơi này có tử khí, chỉ có thể nói rõ là trong vương phủ có người mang đến, thậm chí là vương phủ trong có dị bảo!"
"Dị bảo?" Tô Mặc Nhi có chút kinh ngạc.
"Đúng." Thiên Chi khẳng định gật đầu.
Lại tại lúc này, từ phía sau bọn họ truyền đến thanh âm Niếp Nghị vội vàng, "Vương phi!"
Tô Mặc Nhi cảm thấy cả kinh, trong nháy mắt tưởng là Phong Đạc đã xảy ra chuyện!
Nàng vội vàng xoay người sang chỗ khác, giữa lông mày không tự giác mang theo lo lắng.
Niếp Nghị trực tiếp đi đến trước người của nàng, cung kính thi lễ một cái, bẩm báo nói, "Chủ tử, hoàng đế xuống một đạo thánh chỉ, Tiết công công đang ở tiền thính chờ chủ tử đến tiếp chỉ, chỉ là chủ tử đến nay còn hôn mê bất tỉnh, thuộc hạ không có cách nào, chỉ có thể đến thỉnh vương phi."
Tô Mặc Nhi nghe vậy, lo lắng trong lòng từ từ để xuống, "Phía trước dẫn đường, đi phòng trước."
"Là!" Niếp Nghị vui mừng trong bụng, sau khi đáp ứng, liền dẫn Tô Mặc Nhi đi đến phía trước sảnh.
Trước khi đến, hắn còn sợ vương phi sẽ không đồng ý, không nghĩ tới vương phi hiểu chuyện như thế.
Tô Mặc Nhi để cho Thiên Chi ở lại vườn hoa, một mình đi theo Niếp Nghị đi phòng trước.
"Niếp Nghị, Phong Đạc hắn, đã uống thuốc sao?" Tô Mặc Nhi thấp giọng hỏi.
Niếp Nghị sững sờ, lập tức đáp, "Thuộc hạ khi trở về lại gặp Tiết công công đến vương phủ. Cho nên đã đem dược giao cho Diệp công tử, Diệp công tử chắc đã sai người nấu thuốc rồi."
"Ân."
Niếp Nghị dẫn nàng xuyên qua vườn hoa, lại vòng vài hành lang gấp khúc, đi chốc lát mới đến phòng trước.
Tiết công công vừa thấy Tô Mặc Nhi lập tức hành lễ nói, "Nô tài thỉnh an tam vương phi."
Tô Mặc Nhi khẽ vuốt cằm, "Công công khách khí. Không biết công công lần này đến có chuyện gì quan trọng?"