Editor: Tử Sắc Y
"Nô tài đến mang thánh chỉ của bệ hạ, chỉ là, làm sao mà không thấy Tam vương gia ở đâu?" Tiết công công nghi ngờ hỏi.
Ánh mắt không tiếng động đánh giá Tô Mặc Nhi và Niếp Nghị, trong đôi mắt đục ngầu lộ ra một chút khôn khéo.
Tô Mặc Nhi cười nhạt một tiếng, không chút hoang mang nói, "Công công đến thật là không khéo, vương gia mới ra ngoài phủ còn chưa trở lại. Mặc Nhi là tam vương phi, nhân lúc vương gia không có ở đây, cho nên thánh chỉ này Mặc Nhi nên thay mặt phu quân mà nhận lấy."
"Này..." Trên mặt Tiết công công lộ ra vài phần khó xử.
"Không phải là công công không yên tâm Mặc Nhi sao?" Ánh mắt Tô Mặc Nhi nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi thẳng.
Trong nháy mắt Tiết công công lập tức có chút hốt hoảng sợ hãi, cung kính nói, "Như thế cũng tốt."
"Vậy thì làm phiền công công tuyên chỉ."
"Là." Tiết công công lấy ra thánh chỉ, từ từ mở ra.
Tô Mặc Nhi và đám người Niếp Nghị đều quỳ xuống.
Tiết công công hắng giọng đọc, "Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu chỉ: Trẫm lệnh quốc sư đêm xem thiên tượng, xem xét, thì thấy trong quốc có yêu nghiệt sắp xuất hiện, nay cho gọi nhi tử thứ ba là Phong Đạc, dẫn theo gia quyến (người nhà), vào đêm ngày hai mươi ba tháng chín tiến cung, bàn bạc với trẫm chuyện này! Khâm thử!"
"Nô tì tiếp chỉ."
"Vương phi xin đứng lên." Tiết công công đưa thánh chỉ cho Tô Mặc Nhi xong, mới nói, "Sắc trời cũng không còn sớm nữa, nô tài vẫn nên nhanh hồi cung thôi, nô tài xin cáo lui."
"Được." Tô Mặc Nhi gật gật đầu, nói với Niếp Nghị ở một bên, "Niếp Nghị, thay mặt bổn vương phi đưa tiễn Tiết công công."
"Là!" Niếp Nghị trả lời, rồi lập tức đi tiễn Tiết công công ra khỏi vương phủ.
Trong gian phòng trước, Tô Mặc Nhi vẫy cho mọi người lui xuống, mới nhìn xem thánh chỉ ở trong tay, đôi mi thanh tú của nàng cũng nhẹ nhàng nhíu lại.
Thánh chỉ này ghi là đêm hai mươi ba tháng chín muốn Phong Đạc dẫn theo gia quyến tiến cung, nói cách khác là muốn nàng đi cùng sao?
"Chủ nhân, làm sao vậy?" Giọng nói của Thiên Chi đột nhiên từ phía sau nàng vang lên.
Tô Mặc Nhi cảm thấy hết hồn, yên lặng không nói gì mà chỉ quay đầu lại nhìn, mà lúc này bóng dáng thon dài của Thiên Chi cũng dần dần hiện rõ.
Tô Mặc Nhi chợt cảm thấy đau đầu, đưa tay vuốt vuốt thái dương, hỏi, "Ngươi đi vào lúc nào rồi?"
Cái tên này... Không phải là vẫn luôn ở đây đi?
Thiên Chi vô tội nói, "Ta tự mình đi dạo ở trong hoa viên nhàm chán, cho nên không ý thức mà đi đến nơi này."
"..."
May mắn nơi này không có ai, nếu như tên này trực tiếp hiện ra trước mặt người khác, không hù chết người ta mới là lạ!
Linh quang trong đầu Tô Mặc Nhi chợt lóe lên, ánh mắt quỷ dị nhìn xem Thiên Chi, nói, "Trong thánh chỉ viết 'Yêu nghiệt sắp xuất hiện', không phải là đang nói ngươi chứ..."
Khoé môi Thiên Chi khẽ run run, trực tiếp quay đầu đi, không trả lời nàng.
Tô Mặc Nhi càng nghĩ càng cảm thấy có thể, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lại, "Nếu không ngươi trở về hồ tộc mình trước đi, chờ sau khi phong ba (sóng gió) qua rồi hẵng quay lại. Nếu không, bị quốc sư phát hiện ngươi là yêu nghiệt, không chừng hắn không lột da ngươi làm thành áo lông hồ mới là lạ!"
"Ngươi doạ tiểu gia à? Cái tên quốc sư đó, cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử mà thôi, còn vọng tưởng muốn đọ sức với tiểu gia. Nếu như hắn thật sự tìm tới tận cửa, vậy thì tiểu gia sẽ đánh cho hắn ngay cả cha mẹ hắn cũng đều không nhận ra!"
"... Lúc trước ngươi đối nghịch với Diệp Ánh Hàn, cũng đã nói như vậy." Tô Mặc Nhi không chút lưu tình nói thắng ra.
Thiên Chi lộ vẻ hơi quẫn bách, mà nói, "Tên khốn kia không phải là người phàm mà!"
"... ? ! !" Trong nháy mắt Tô Mặc Nhi trợn to hai mắt, cả người cũng sững sờ ngay tại chỗ.
Vẻ mặt Thiên Chi cũng nhanh biến sắc, lúc này mới ý thức được là mình đã nói sai, cho dù Tô Mặc Nhi có hỏi thăm như thế nào, hắn cũng không hề nói một chữ.
"Thiên Chi, mới vừa rồi ngươi đã nói gì! Lăp lại lần nữa!" Tô Mặc Nhi không tin được, hỏi.
Cho tới giờ phút này, nàng vẫn còn cảm giác như lọt vào trong sương mù...
"Nô tài đến mang thánh chỉ của bệ hạ, chỉ là, làm sao mà không thấy Tam vương gia ở đâu?" Tiết công công nghi ngờ hỏi.
Ánh mắt không tiếng động đánh giá Tô Mặc Nhi và Niếp Nghị, trong đôi mắt đục ngầu lộ ra một chút khôn khéo.
Tô Mặc Nhi cười nhạt một tiếng, không chút hoang mang nói, "Công công đến thật là không khéo, vương gia mới ra ngoài phủ còn chưa trở lại. Mặc Nhi là tam vương phi, nhân lúc vương gia không có ở đây, cho nên thánh chỉ này Mặc Nhi nên thay mặt phu quân mà nhận lấy."
"Này..." Trên mặt Tiết công công lộ ra vài phần khó xử.
"Không phải là công công không yên tâm Mặc Nhi sao?" Ánh mắt Tô Mặc Nhi nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi thẳng.
Trong nháy mắt Tiết công công lập tức có chút hốt hoảng sợ hãi, cung kính nói, "Như thế cũng tốt."
"Vậy thì làm phiền công công tuyên chỉ."
"Là." Tiết công công lấy ra thánh chỉ, từ từ mở ra.
Tô Mặc Nhi và đám người Niếp Nghị đều quỳ xuống.
Tiết công công hắng giọng đọc, "Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu chỉ: Trẫm lệnh quốc sư đêm xem thiên tượng, xem xét, thì thấy trong quốc có yêu nghiệt sắp xuất hiện, nay cho gọi nhi tử thứ ba là Phong Đạc, dẫn theo gia quyến (người nhà), vào đêm ngày hai mươi ba tháng chín tiến cung, bàn bạc với trẫm chuyện này! Khâm thử!"
"Nô tì tiếp chỉ."
"Vương phi xin đứng lên." Tiết công công đưa thánh chỉ cho Tô Mặc Nhi xong, mới nói, "Sắc trời cũng không còn sớm nữa, nô tài vẫn nên nhanh hồi cung thôi, nô tài xin cáo lui."
"Được." Tô Mặc Nhi gật gật đầu, nói với Niếp Nghị ở một bên, "Niếp Nghị, thay mặt bổn vương phi đưa tiễn Tiết công công."
"Là!" Niếp Nghị trả lời, rồi lập tức đi tiễn Tiết công công ra khỏi vương phủ.
Trong gian phòng trước, Tô Mặc Nhi vẫy cho mọi người lui xuống, mới nhìn xem thánh chỉ ở trong tay, đôi mi thanh tú của nàng cũng nhẹ nhàng nhíu lại.
Thánh chỉ này ghi là đêm hai mươi ba tháng chín muốn Phong Đạc dẫn theo gia quyến tiến cung, nói cách khác là muốn nàng đi cùng sao?
"Chủ nhân, làm sao vậy?" Giọng nói của Thiên Chi đột nhiên từ phía sau nàng vang lên.
Tô Mặc Nhi cảm thấy hết hồn, yên lặng không nói gì mà chỉ quay đầu lại nhìn, mà lúc này bóng dáng thon dài của Thiên Chi cũng dần dần hiện rõ.
Tô Mặc Nhi chợt cảm thấy đau đầu, đưa tay vuốt vuốt thái dương, hỏi, "Ngươi đi vào lúc nào rồi?"
Cái tên này... Không phải là vẫn luôn ở đây đi?
Thiên Chi vô tội nói, "Ta tự mình đi dạo ở trong hoa viên nhàm chán, cho nên không ý thức mà đi đến nơi này."
"..."
May mắn nơi này không có ai, nếu như tên này trực tiếp hiện ra trước mặt người khác, không hù chết người ta mới là lạ!
Linh quang trong đầu Tô Mặc Nhi chợt lóe lên, ánh mắt quỷ dị nhìn xem Thiên Chi, nói, "Trong thánh chỉ viết 'Yêu nghiệt sắp xuất hiện', không phải là đang nói ngươi chứ..."
Khoé môi Thiên Chi khẽ run run, trực tiếp quay đầu đi, không trả lời nàng.
Tô Mặc Nhi càng nghĩ càng cảm thấy có thể, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lại, "Nếu không ngươi trở về hồ tộc mình trước đi, chờ sau khi phong ba (sóng gió) qua rồi hẵng quay lại. Nếu không, bị quốc sư phát hiện ngươi là yêu nghiệt, không chừng hắn không lột da ngươi làm thành áo lông hồ mới là lạ!"
"Ngươi doạ tiểu gia à? Cái tên quốc sư đó, cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử mà thôi, còn vọng tưởng muốn đọ sức với tiểu gia. Nếu như hắn thật sự tìm tới tận cửa, vậy thì tiểu gia sẽ đánh cho hắn ngay cả cha mẹ hắn cũng đều không nhận ra!"
"... Lúc trước ngươi đối nghịch với Diệp Ánh Hàn, cũng đã nói như vậy." Tô Mặc Nhi không chút lưu tình nói thắng ra.
Thiên Chi lộ vẻ hơi quẫn bách, mà nói, "Tên khốn kia không phải là người phàm mà!"
"... ? ! !" Trong nháy mắt Tô Mặc Nhi trợn to hai mắt, cả người cũng sững sờ ngay tại chỗ.
Vẻ mặt Thiên Chi cũng nhanh biến sắc, lúc này mới ý thức được là mình đã nói sai, cho dù Tô Mặc Nhi có hỏi thăm như thế nào, hắn cũng không hề nói một chữ.
"Thiên Chi, mới vừa rồi ngươi đã nói gì! Lăp lại lần nữa!" Tô Mặc Nhi không tin được, hỏi.
Cho tới giờ phút này, nàng vẫn còn cảm giác như lọt vào trong sương mù...