Kiều sủng

Chương 01

Editor: Tam Thất

Lễ hội thuyền rồng trong năm diễn ra vào giữa mùa hè, thời tiết nóng nực, đương nhiên, vẫn có thể ra ngoài. Nơi tốt nhất trong kinh thành là Thanh Hà viên, nằm ở trung tâm kinh thành, chủ nhân của nơi đó là muội muội thân sinh của đương kim hoàng đế đương triều, Thanh Hà công chúa - trưởng công chúa được sủng ái nhất. Thanh Hà viên cũng lấy từ tên hiệu "Thanh Hà" của công chúa. Nơi này ở vị trí tốt, đông ấm hạ mát, rất là thích thú. Mà trưởng công chúa là người hiếu khách nên thường xuyên mời bạn bè đến chiêu đãi. Thật có giả có, quan hệ tốt cũng có, trưởng công chúa sẽ tổ chức yến tiệc tại vườn, không quá khoa trương nhưng rất thoải mái.


Tiểu công tử của phủ Tống thừa tướng là người được mời đến nhiều nhất. Trưởng công chúa và phủ Thừa tướng coi như là rất thân thiết trong kinh thành này. Năm đó, trưởng công chúa gả cho huynh trưởng của Tống gia, cũng là Tống đại công tử, nhưng chỉ tiếc, ba năm sau, đại công tử chết vì bệnh, trưởng công chúa trở thành góa phụ. Trưởng công chúa không giống với các vị công chúa khác trong hoàng tộc, người thì tái giá, người thì nuôi trai, ngược lại, nàng ấy vẫn luôn tôn thủ nữ tắc, khăng khăng khẳng định bản thân là người Tống gia. Vì thế, quan hệ của nàng với Tống gia vẫn rất tốt. Người mà trưởng công chúa yêu thương nhất chính là tiểu công tử của Tống gia.


Tiểu công tử của Tống gia gọi là Sở Du, đứng thứ tư trong đám huynh đệ, đứng thứ sáu trong đám con cháu của Tống gia. Tống phu nhân thường gọi hắn là Tiểu Lục, vì thế người ngoài gọi hắn là Lục công tử.


Lúc này, tâm tình của Lục công tử không tốt, rõ ràng, trong yến tiệc này đã an bài Nam Quế Chi - ca kĩ nổi tiếng trong kinh thành vào để hát nhưng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, làm sao hắn có thể không tức giận?


Thấy chủ tử nhà mình không vui, gia nhân đứng bên cạnh vội nói: "Lục gia, nô tài lập tức đến tú phường mời, ngài yên tâm, Nam Quế Chi tiểu thư nhất định sẽ tới, sẽ không làm cho ngài thất vọng."


Người tổ chức yến hội này chính là Lục công tử của Tống gia, hắn khoác lác rằng sẽ mời Nam Quế Chi đến. Thực tế, dựa trên thân phận của Tống gia, muốn giết Nam Quế Chi là quá đơn giản, nhưng gần đây, nàng hầu hạ Thái tử và cũng chọn khách. Không phải ai cũng mời được nàng đến. Nàng cũng từ chối lời mời của Ngũ hoàng tử. Bởi vậy, đại gia mà mời được nàng đến đúng là chuyện khó tin.


Sở Du: "Nếu nàng không muốn đến, có thể từ chối ngay từ đầu. Nhận lời mời của ta rồi lại không đến. Nàng đem ta xem như gì? Ta không thể không thấy người! Chờ đấy, ta sẽ trở lại."


Tống Sở Du là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi. Trong nhà, hắn được nuông chiều nên rất bướng bỉnh, tùy hứng làm bậy. Càng tức, hắn chẳng quan tâm đến thân phận của bản thân, trực tiếp lên ngựa rời đi.


Liền Hỉ nhìn Tống Sở Du, nhớ về vết thương trên tay hắn vài ngày trước, vội vã tiến lên can ngăn, nhưng, cuối cùng chỉ có thể đứng đó nhìn hắn rời đi. Có dự cảm không tốt, hắn ta mặc kệ mọi thứ để đuổi theo. Các vị công tử khác mờ mịt nhìn nhau.


Tống Sở Du chạy thẳng đến tú phường, tú phường cũng không xa, chỉ đi mất nửa canh giờ. Hắn xuống ngựa, đi vào trong. Gã canh cửa thấy vị Diêm Vương sống này, hét lớn: "Tống Lục công tử đến!"


Câu nói này như nhắc nhở mọi người trong Tú phường.


"Nam Quế Chi, ra đây cho ta, nữ nhân dối trá này!" Tống Sở Du đá vào cửa: "Nam..." Đột nhiên, hắn ngừng nói.


Ngoài Nam Quế Chi, trong phòng còn có một nữ tử, nghe thấy tiếng hắn, chậm rãi quay đầu. Sở Du đánh giá nàng, lòng khẽ rung động trước thiếu nữ mặc váy lụa màu lam nhạt, giống như một tiểu nữ đồng. Nàng trang điểm nhẹ, mày không vẽ mà đẹp, má không đánh mà hồng, môi không tô mà đỏ, nàng trông rất đẹp.


Tống Sở Du đã từng thấy rất nhiều nữ tử nhưng giống nàng thì lại không. Nàng mang nét đẹp trong sáng thuần khiết. Nói nhạt nhòa, lại diễm lệ, nói diễm lệ lại thấy không hợp với nàng. Càng nhìn nàng, hắn lại càng ngây người.


Nam Quế Chi thấy thế, lập tức đứng dậy, nàng ấy kéo nhẹ một cái, nữ tử kia liền bước vào phòng trong.


Nam Quế Chi mỉm cười: "Lục thiếu gia đích thân đến đây? Thật là hiếm có!"


Lúc này, Tống Sở Du mới phản ứng lại, hắn khịt mũi, tức giận nói: "Nữ nhân này, hứa mà không giữ lời. Đã nhận lời ta hát ở bữa tiệc mà giờ vẫn còn đang ở Tú phường, ngươi lừa ta à?"


Nam Quế Chi thở dài, vừa thấy tiểu thư, nàng ấy quên béng mất chuyện này. Người sai là nàng ấy, nàng ấy cười duyên: "Tiểu nữ lại quên mất chuyện này, thật là thất trách. Tiểu nữ sẽ cho thiếu gia một công đạo. Mong Lục thiếu gia đại nhân đại lượng thông cảm cho tiểu nữ, đừng khiến mọi người cười nhạo. Tiểu nữ sẽ bồi thường cho thiếu gia."


Tống Sở Du nhìn tấm rèm, cắn môi, muốn hỏi chuyện về nữ tử kia nhưng không biết mở lời thế nào. Nam Quế Chi nhìn ánh mắt hắn, trong lòng cảnh giác, tiến lên giữ Tống Sở Du: "Lục thiếu gia, mời ngài ra ngoài đợi tiểu nữ. Là nữ tử, tiểu nữ muốn trang điểm, sửa sang một chút, ngài yên tâm, tiểu nữ hứa không lừa ngài."


Tống Sở Du cúi đầu nhìn tay của nàng ấy đang cầm tay hắn, hắn chán ghét hất ra: "Nói gì thì nói, động tay động chân làm gì!"


Nam Quế Chi bật cười: "Thiếu gia của tôi, mời ngài chờ tiểu nữ." Nam Quế Chi đẩy Tống Sở Du ra ngoài, vội vàng vào phòng trong, ngượng ngùng nói: "Tiểu thư, người bị dọa sao?"


Nữ tử được gọi là tiểu thư nói: "Tiểu Nam, ta làm phiền ngươi sao?"


Nam Quế Chi lắc đầu: "Không có. Vị Lục thiếu gia này tính tình ương ngạnh. Ta hát thêm hai lần nữa, lấy lại mặt mũi cho hắn, hắn sẽ không tức giận nữa. Chỉ là, vừa rồi hắn thấy tiểu thư, thái độ hơi lạ. Nhìn biểu cảm và thái độ ấy thật đáng ghét."


"Không sao đâu. Khi ta rời đi, ta sẽ đi cửa sau để tránh chạm mặt hắn. Tiểu Nam, ngươi cũng phải cẩn thận. Đám lão gia, thiếu gia ấy chẳng tốt đẹp gì. Bọn họ chỉ muốn lợi dụng ngươi. Ngươi phải thật sáng suốt."


Nam Quế Chi không thể nhịn cười: "Tiểu thư không cần phải lo cho ta đâu. Ta ở đây nhiều năm, cũng đã quen rồi. Bọn họ không dám lừa gạt ta vì ta là người của Thái tử. Tiểu thư yên tâm, bây giờ người đang sống ở nhà lão gia gia cũng không dễ dàng. Nếu có bất kỳ khó khăn gì, người cứ sai Tiểu Đào đến đây tìm ta. Tuy rằng không có nhiều tiền nhưng ta ở kinh thành nhiều năm, quen biết nhiều."


Nữ tử: "Ta biết, tất cả mọi thứ đều ổn. Không có chuyện gì đâu." Nàng khẽ cười, hai lúm đồng tiền ẩn hiện.


Nam Quế Chi lắc đầu cười: "Tiểu thư phải bảo trọng, phải nhớ lời ta nói."


Nữ tử gật đầu: "Được rồi, ta sẽ nhớ những gì ngươi nói. Giờ ta phải đi rồi, sợ Tiểu Đào chờ lâu." Nàng không thể ở chỗ này mãi.


Nam Quế Chi vừa thay quần áo, vừa nói: "Ta sẽ kéo hắn đi, tiểu thư nhanh chóng rời khỏi qua cửa sau." Dừng lại một lúc, Nam Quế Chi tiếp tục nói: "Sau đó... Tiểu thư đừng đến đây nữa. Thân phận của ta sẽ làm xấu thanh danh tiểu thư."


Nữ tử nghiêm túc: "Tiểu Nam, ngươi đừng nói vậy."


Nam Quế Chi biết rõ tính cách của tiểu thư nhà mình. Mặc dù trải qua nhiều nhưng nàng không thay đổi nhiều. Nàng ấy ngẫm nghĩ rồi nói: "Vâng, giờ ta ra ngoài lôi cái tên ăn chơi trác táng kia ra. Ánh mắt hắn nhìn người không đúng, đáng chết, dám tơ tưởng đến tiểu thư nhà ta."


Nam Quế Chi lúc này và lúc đứng trước mặt người ngoài hoàn toàn khác nhau.


Tống Sở Du bị Nam Quế Chi lôi ra cửa lớn thấy Liền Hỉ đang chờ ở đây. Hắn liếc nhìn Liền Hỉ một cái, Liền Hỉ bối rối khó hiểu. Tống Sở Du thất vọng.


"Lục gia." Liền Hỉ vội vàng tiến lên.


Đến khi Nam Quế Chi lên xe ngựa, Tống Sở Du tận dụng lúc này, nhanh chóng nói với Liền Hỉ: "Ngươi đi hỏi lính canh cửa, nữ tử mặc váy lam trong phòng Nam Quế Chi là ai. Xem xem nàng là người trong đoàn hát hay từ bên ngoài, tên gọi là gì."


Liền Hỉ hiểu rõ: "Vâng!" Hình như thiếu gia đã trưởng thành rồi. Lục gia cũng để ý nữ tử.


Nam Quế Chi lên xe ngựa, vén rèm lên, nhìn vào con đường nhỏ trong ngõ sau. Không thấy Liền Hỉ đi đến. Trong lòng nàng ấy yên tâm phần nào, buông rèm xuống.


Đợi họ rời đi, một nữ tử từ cửa sau bước ra. Đó là nha hoàn bên người của nàng, Tiểu Đào.


"Tiểu thư, chúng ta đã ra ngoài lâu rồi, phải nhanh chóng quay về thôi." Tiểu Đào lo lắng.


"Đi thôi. Chúng ta không quay về, bọn họ sẽ không đi." Nàng cười, không lo lắng lắm nhưng bước đi rất nhanh.


Khi nàng trở về trà lâu, một đôi nam nữ đang ngồi nghe kịch. Nàng rũ mi, ngồi xuống bên cạnh nữ tử kia. Nữ tử kia mỉm cười nói: "Tang Nhu, ngươi ra ngoài thật lâu." Tuy cười nhưng trong lời nói có ý trách móc.


Tang Nhu mỉm cười trả lời: "Trước kia, ta ít khi ra ngoài nên muốn ra ngoài lâu một chút. Lần sau, ta sẽ không gây phiền toái cho biểu ca biểu tỷ."


"Biết thế thì tốt."


Thấy họ không hỏi nữa, Tang Nhu nhẹ nhõm thở ra một hơi. Nàng ra hiệu cho Tiểu Đào rồi cười.


Cùng lúc đó, Tống Sở Du đang nắm chặt cổ áo của lính canh cửa ở Tú phường, hung dữ hỏi: "Ngươi dám lừa ta, có biết ta là ai không? Làm sao ngươi dám lừa ta? Rõ ràng ta thấy một nữ tử y phục lam nhạt ở trong phòng nàng ta! Liền Hỉ, ngươi có chắc, không có ai như thế ra khỏi đây không?"


"Nô tài chắc chắn."


"Nói mau! Không dạy dỗ các ngươi, các ngươi coi thường!"

back top