Editor: Tam Thất
Gần đây, tin đồn lớn nhất thượng kinh là chuyện Tống Lục công tử gặp ma. Chuyện này như là một trò cười. Mặc dù người dân Đại Tề rất cởi mở nhưng cũng chú trọng thân phận. Tống Lục công tử bất chấp tất cả xông vào Tú ti phường làm cho mọi người đều kinh ngạc, nhưng nghĩ tới hành vi của hắn, mọi người cũng hiểu phần nào. Không phải gánh trọng trách gia tộc lại được nuông chiều, làm gì cũng được.
Người ở trong Tú ti phường không nhiều, họ đều khẳng định không có nữ tử mặc váy lam. Dù hắn có náo loạn bao nhiêu cũng không tìm được tung tích của nàng. Nam Quế Chi tỏ ra ngây thơ vô tội, nàng ấy nói chưa bao giờ nhìn thấy nữ tử áo lam nào cả và cũng không biết Tống Sở Du nói gì. Điều này làm Tống Sở Du chán nản.
Từ đấy, hắn giận Nam Quế Chi, mỗi ngày đều đến Tú ti phường gây rắc rối. Nam Quế Chi nói đùa, nói hắn gặp quỷ, vậy nên, câu chuyện Tống Lục công tử nhìn thấy ma được đồn đại.
Tang Nhu nghe các trưởng bối nói về chuyện này, nàng chỉ cười, ngồi im bên cạnh thêu thùa.
Hình như, nữ quỷ trong lời đồn đại là nàng thì phải!
"Ta nhớ rằng, ngày ấy, Nhu biểu muội cũng mặc áo lam ra ngoài." Lý Xu Dung mỉm cười, nhìn biểu muội đang chăm chú làm nữ công.
Bị nhắc tên, Tang Nhu đặt bức thêu xuống, cười rồi nhìn Lý Xu Dung: "Đa tạ biểu tỷ!"
Mọi người khó hiểu.
"Ngươi cảm ơn Dung nhi làm gì?" Lý lão phu nhân khó hiểu hỏi.
Tang Nhu tủm tỉm cười: "Tất nhiên phải đa tạ biểu tỷ đã khen cháu đẹp. Trong kịch, các ma nữ đều rất xinh đẹp không phải sao? Hơn nữa, khiến cho Tống Lục công tử nhớ mãi không quên, nhất định phải là đại mỹ nhân. Biểu tỷ nói ta mặc áo lam, vậy là người mà công tử gặp là cháu?"
Lão phu nhân duỗi tay đánh nàng: "Con bé này, đừng nói lung tung, nếu truyền ra ngoài, thanh danh của ngươi sẽ còn sao? Dù đùa vui cũng đừng nên nói bậy bạ." Tuy nói vậy nhưng Lý lão phu nhân vẫn cười nàng.
Lý Xu Dung mỉm cười: "Ý của biểu tỷ không phải thế, biểu muội tinh nghịch nhất."
Tang Nhu cười: "Ai nha, cứ tưởng sẽ được làm đại mỹ nhân."
Lý lão phu nhân cười: "Dù là đại mỹ nhân cũng không dám nhận. Đại Tề chúng ta coi trọng những nữ tử có học thức, nhan sắc chỉ là dệt hoa trên gấm. Ngươi đó, ngươi phải học hỏi thêm biểu tỷ của ngươi."
"Cháu hiểu rồi." Tang Nhu mỉm cười, nắm tay bà: "Biểu tỷ giỏi như thế, cháu có thể học ở tỷ ấy nhiều điều."
"Theo ta thấy, biểu muội giỏi nói ngọt nhất, làm biểu tỷ như ta thấy hổ thẹn." Lý Xu Dung lắc đầu cười.
Thấy hai người như thế, lão phu nhân trêu cười họ với Chu thị ngồi bên cạnh: "Nhìn mấy đứa này xem, trông ngốc nghếch quá."
Chu thị mở miệng: "Nữ tử của Lý gia chúng ta, có gì không tốt?"
Lý Xu Tịnh và Lý Xu Viện đứng một bên khẽ cúi đầu cười.
Tang Như nhận ra hàm ý trong lời nói của Chu thị, nàng vẫn ngây thơ tươi cười. Nàng vẫn chăm chú thêu, thi thoảng nghe các nàng cười nói vài câu, nàng cũng cười phụ họa.
Chiều tối, sau khi trở về phòng, Tiểu Đào sửa soạn cho Tang Nhu: "Tiểu thư, hôm nay, rõ ràng phu nhân muốn nhằm vào người." Một tiểu nha hoàn như Tiểu Đào cũng nhận ra, các cô nương Lý gia đều tốt, nhưng, nàng không phải tiểu thư của Lý gia.
Tang Nhu liếc nhìn Tiểu Đào, Tiểu Đào lè lưỡi: "Tiểu thư tốt như thế vậy mà họ không thích tiểu thư, em thấy bất công cho tiểu thư. Còn đại tiểu thư, rõ ràng là nàng ta cố ý thử người, rồi giả vờ như thế. Thật làm người khác không vui."
Tang Nhu không để trong lòng, nghiêm túc giải thích: "Ta đã nói với em nhiều lần rồi, đây không phải là nhà của chúng ta, là Lý gia. Ta chỉ là biểu tiểu thư của Lý gia. Bọn họ chịu thu nhận chúng ta là tốt, đừng đòi hỏi nhiều. Hơn nữa, bây giờ, chúng ta đang sống rất tốt, chúng ta không phải bạc, không thể yêu cầu người khác thích chúng ta, phải không? Ngay cả bạc cũng có nhiều người không thích. Người ta mà nghe em nói xong còn muốn giữ em nữa à? Ngay cả ta còn đang ăn nhờ ở đậu, huống chi là em."
Tiểu Đào suy nghĩ một lúc, đôi mắt cô đỏ lên, gật đầu nói: "Nô tỳ đã biết. Nô tỳ sẽ không khiến tiểu thư gặp rắc rối."
Tang Nhu gật đầu: "Em biết thì tốt. Cẩn thận thì sẽ không có gì xảy ra."
Tiểu Đào gật mạnh đầu.
Tang Nhu nhìn nàng ấy tiếp thu, kéo Tiểu Đào lại, nở nụ cười: "Lúc nào em cũng phải ở cạnh ta."
Tiểu Đào lập tức nói: "Tất nhiên là nô tỳ sẽ luôn ở bên cạnh tiểu thư. Em muốn ở bên cạnh tiểu thư cả đời để bảo vệ tiểu thư."
Tang Nhu nở nụ cười.
Tiểu Đào và nàng cùng nhau lớn lên, nàng ấy vốn rất đơn thuần. Trong hoàn cảnh bây giờ, sự đơn thuần ấy đã giảm bớt. Tiểu Đào nhỏ hơn nàng nửa năm, vậy mà nàng đã phải trải qua mọi chuyện.
Nhà ngoại của nàng là một gia tộc giàu có trong kinh thành, mẫu thân nàng lại gả cho một tên vô dụng, chính là phụ thân nàng. Thanh danh tốt nhưng không có tiền đồ. Mẫu thân cứ khăng khăng cố chấp đòi lấy phụ thân, cuối cùng cũng được gia đình đồng ý. Đời người khó nói, khi Tang Nhu mười tuổi, phụ thân bị bệnh rồi mất, không lâu sau, mẫu thân cũng bệnh nặng, cuộc sống trở nên khó khăn. Cuối cùng, mẫu thân và nàng trở lại Lý gia. Có lẽ là do nhớ chồng hay phải ăn nhờ ở đậu, ba tháng sau, mẫu thân nàng cũng ra đi. Kể từ đó, nàng biết, Lý gia không thích nàng. Năm đó, mẫu thân khăng khăng đòi giả, lúc ấy, phụ thân đang được lão phu nhân hết mực yêu quý, thế nên, họ không quan tâm, không chú ý nàng. Nếu không phải Tang Nhu lấy lòng biểu tỷ thì tình hình bây giờ sẽ rất tệ. Giờ thì tốt, ít nhất, lão phu nhân cũng chú ý nàng.
Còn Chu thị, nàng biết, Chu thị không thích làm cô của nàng. Sau đó, mẫu thân đưa Tang Nhu trở về, điều này càng khiến bà ta khó chịu. Một nữ nhân đã xuất giá, lại còn trở về nhà mẹ đẻ, huống hồ, năm đó là bà khăng khăng đòi khả. Từ tận xương tủy, Chu thị rất khinh thường mẫu thân của Tang Nhu - Lý thị. Đương nhiên, bà ta cũng thấy Tang Nhu chướng mắt.
Tuy thế, Tang Nhu vẫn rất biết ơn. Dù sao, họ cũng không để Tang Nhu lang thang ngoài đường. Ở Lý gia không lo ăn mặc, dù bị ghét cũng không sao.
Hơn nữa, Lý gia không hòa thuận như vẻ ngoài, cũng không phải ai cũng nhớ tới nàng, như thế thật tốt.
Trời sinh Tang Nhu có tính lạc quan, không xuân buồn thu thương, hiện tại, mục tiêu chính của nàng là tích góp đủ của hồi môn, tìm một phu quân như ý rồi gả ra ngoài, cả hai sẽ cùng nhau phấn đấu.
“Đúng rồi tiểu thư. Người mà bọn họ nói kia, rõ ràng là tỷ mà. Tại sao Nam Quế Chi lại nói tỷ là nữ quỷ?” Tiểu Đào khó hiểu.
Tang Nhu giải thích cho nàng ấy: “Không nói ta là quỷ, vậy thì phải nói ta là ai đây. Nếu như tên Lục công tử kia thực sự tìm tới đây, ta phải làm sao? Thanh danh của ta sẽ còn sao? Tống Lục công tử kia chỉ là nhất thời hưng phấn, nếu như chúng ta không biết nặng nhẹ, người thiệt hại nhiều sẽ chính là chúng ta. Hơn nữa, gia tộc nhà họ sẽ chịu nhận một tiểu nữ nhi mồ côi làm con dâu sao?”
Tiểu Đào bừng tỉnh: “Hóa ra tiểu thư nghĩ nhiều như vậy.”
Tang Như nghiêm túc: “Ta muốn gả cho một người có chí tiến thủ, không muốn dây dưa với loại chỉ biết ăn chơi trác táng. Hơn nữa, hắn sẽ không thể nào lấy ta. Nếu Tiểu Nam lừa hắn, khiến hắn nghĩ bản thân gặp quỷ thì càng tốt.”
Tiểu Đào thấy tiểu thư nhà mình nghiêm túc nói thế, bật cười một tiếng: “Tiểu thư cười lên trông rất xinh đẹp.”
Tang Nhu liếc nàng ấy: “Vừa khóc vừa cười, đó mới đẹp.”
Tiểu Đào phản đối, dậm chân: “Tiểu thư lại khi dễ muội.”
“Ta nào có!”
“Rõ ràng tiểu thư có.”
Hai người cùng nhau cười đùa một lúc...
____
Đại tiểu thư Lý gia – Lý Du Xung cùng Chu thị đi tới tiền viện, Lý Du Xung kéo tay mẫu thân mình, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân vẫn không thích biểu muội như thế sao.”
Chu thị nhướng mày hừ lạnh: “Thân phận của nàng là gì, chỉ là phận ăn nhờ ở đậu thôi, vì cái gì ta phải thích nàng. Nếu như biết điều, thì sao không dọn đi, ta đỡ phải sống ch
Lý Xu Dung: “Mẫu thân vẫn luôn như thế. Nếu mẫu thân không thích nàng, cứ mặc kệ nàng, người đừng bới lông tìm vết mọi nơi, khiến cho người ta đàm tiếu. Hôm nay cũng vậy, tuy rằng, tổ mẫu không nhiều lời, nhưng con thấy được, bà không cao hứng. Tội gì người phải vì một biểu muội như thế mà gây bất hòa. Hơn nữa, người cũng biết, thân phận của nàng như thế, có thể tranh đua với chúng ta cái gì. Suy cho cùng, sức uy hiếp của nàng cũng chẳng lớn bằng Xu Tịnh, Xu Viện.”
Có vài lời Chu thị không thể tự mình nói với nữ nhi, nhưng, thái độ vẫn mãnh liệt: “Hừ, tổ mẫu của con cũng không thích nàng nhiều như thế đâu. Đúng rồi, hai nha đầu kia chọc tức con sao?”
Lý Xu Dung mỉm cười nói: “Sao các nàng dám chọc tức con chứ, người cũng biết, con với các nàng khác nhau một trời một vực. Còn chưa nói đến đối nghịch gì đó, con sẽ không dễ dàng bị các nàng chọc giận đâu. Mẫu thân, người cũng thế, để đánh giá giá trị con người cần phải nhìn vào đối thủ của người đó, biểu muội như vậy có thể sẽ khiến người mất thân phận.”
Nghe nữ nhi nói xong, Chu thị hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn gật đầu: “Con nói cũng có lý.”
“Chúng ta lại nói về Xu Tịnh và Xu Viện. Các nàng không đủ tư cách bởi mẫu thân của các nàng chỉ là thiếp thân của phụ thân. Phụ thân sẽ không mặc kệ các nàng. Con nghe nói...” Xu Dung ghé sát bên tai Chu thị, khẽ thì thầm. Chu thị ngạc nhiên: “Còn có chuyện này?”
Xu Dung gật đầu: “Chính là như vậy. Cho nên, mẫu thân à, nếu chúng ta muốn trụ vững thì phải cảnh giác đúng người, biểu muội chỉ là một tiểu nữ nhi không cha không mẹ, có gì tốt mà nhắm vào!”
“Con nói đúng!” Chu thị nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu Đào không nghĩ rằng, nàng ấy chỉ đi lấy cơm chiều, vậy mà lại nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người này, nàng ấy sợ bị phát hiện, không dám đi theo để nghe lén, chỉ yên lặng, rời đi không một tiếng động!
Gần đây, tin đồn lớn nhất thượng kinh là chuyện Tống Lục công tử gặp ma. Chuyện này như là một trò cười. Mặc dù người dân Đại Tề rất cởi mở nhưng cũng chú trọng thân phận. Tống Lục công tử bất chấp tất cả xông vào Tú ti phường làm cho mọi người đều kinh ngạc, nhưng nghĩ tới hành vi của hắn, mọi người cũng hiểu phần nào. Không phải gánh trọng trách gia tộc lại được nuông chiều, làm gì cũng được.
Người ở trong Tú ti phường không nhiều, họ đều khẳng định không có nữ tử mặc váy lam. Dù hắn có náo loạn bao nhiêu cũng không tìm được tung tích của nàng. Nam Quế Chi tỏ ra ngây thơ vô tội, nàng ấy nói chưa bao giờ nhìn thấy nữ tử áo lam nào cả và cũng không biết Tống Sở Du nói gì. Điều này làm Tống Sở Du chán nản.
Từ đấy, hắn giận Nam Quế Chi, mỗi ngày đều đến Tú ti phường gây rắc rối. Nam Quế Chi nói đùa, nói hắn gặp quỷ, vậy nên, câu chuyện Tống Lục công tử nhìn thấy ma được đồn đại.
Tang Nhu nghe các trưởng bối nói về chuyện này, nàng chỉ cười, ngồi im bên cạnh thêu thùa.
Hình như, nữ quỷ trong lời đồn đại là nàng thì phải!
"Ta nhớ rằng, ngày ấy, Nhu biểu muội cũng mặc áo lam ra ngoài." Lý Xu Dung mỉm cười, nhìn biểu muội đang chăm chú làm nữ công.
Bị nhắc tên, Tang Nhu đặt bức thêu xuống, cười rồi nhìn Lý Xu Dung: "Đa tạ biểu tỷ!"
Mọi người khó hiểu.
"Ngươi cảm ơn Dung nhi làm gì?" Lý lão phu nhân khó hiểu hỏi.
Tang Nhu tủm tỉm cười: "Tất nhiên phải đa tạ biểu tỷ đã khen cháu đẹp. Trong kịch, các ma nữ đều rất xinh đẹp không phải sao? Hơn nữa, khiến cho Tống Lục công tử nhớ mãi không quên, nhất định phải là đại mỹ nhân. Biểu tỷ nói ta mặc áo lam, vậy là người mà công tử gặp là cháu?"
Lão phu nhân duỗi tay đánh nàng: "Con bé này, đừng nói lung tung, nếu truyền ra ngoài, thanh danh của ngươi sẽ còn sao? Dù đùa vui cũng đừng nên nói bậy bạ." Tuy nói vậy nhưng Lý lão phu nhân vẫn cười nàng.
Lý Xu Dung mỉm cười: "Ý của biểu tỷ không phải thế, biểu muội tinh nghịch nhất."
Tang Nhu cười: "Ai nha, cứ tưởng sẽ được làm đại mỹ nhân."
Lý lão phu nhân cười: "Dù là đại mỹ nhân cũng không dám nhận. Đại Tề chúng ta coi trọng những nữ tử có học thức, nhan sắc chỉ là dệt hoa trên gấm. Ngươi đó, ngươi phải học hỏi thêm biểu tỷ của ngươi."
"Cháu hiểu rồi." Tang Nhu mỉm cười, nắm tay bà: "Biểu tỷ giỏi như thế, cháu có thể học ở tỷ ấy nhiều điều."
"Theo ta thấy, biểu muội giỏi nói ngọt nhất, làm biểu tỷ như ta thấy hổ thẹn." Lý Xu Dung lắc đầu cười.
Thấy hai người như thế, lão phu nhân trêu cười họ với Chu thị ngồi bên cạnh: "Nhìn mấy đứa này xem, trông ngốc nghếch quá."
Chu thị mở miệng: "Nữ tử của Lý gia chúng ta, có gì không tốt?"
Lý Xu Tịnh và Lý Xu Viện đứng một bên khẽ cúi đầu cười.
Tang Như nhận ra hàm ý trong lời nói của Chu thị, nàng vẫn ngây thơ tươi cười. Nàng vẫn chăm chú thêu, thi thoảng nghe các nàng cười nói vài câu, nàng cũng cười phụ họa.
Chiều tối, sau khi trở về phòng, Tiểu Đào sửa soạn cho Tang Nhu: "Tiểu thư, hôm nay, rõ ràng phu nhân muốn nhằm vào người." Một tiểu nha hoàn như Tiểu Đào cũng nhận ra, các cô nương Lý gia đều tốt, nhưng, nàng không phải tiểu thư của Lý gia.
Tang Nhu liếc nhìn Tiểu Đào, Tiểu Đào lè lưỡi: "Tiểu thư tốt như thế vậy mà họ không thích tiểu thư, em thấy bất công cho tiểu thư. Còn đại tiểu thư, rõ ràng là nàng ta cố ý thử người, rồi giả vờ như thế. Thật làm người khác không vui."
Tang Nhu không để trong lòng, nghiêm túc giải thích: "Ta đã nói với em nhiều lần rồi, đây không phải là nhà của chúng ta, là Lý gia. Ta chỉ là biểu tiểu thư của Lý gia. Bọn họ chịu thu nhận chúng ta là tốt, đừng đòi hỏi nhiều. Hơn nữa, bây giờ, chúng ta đang sống rất tốt, chúng ta không phải bạc, không thể yêu cầu người khác thích chúng ta, phải không? Ngay cả bạc cũng có nhiều người không thích. Người ta mà nghe em nói xong còn muốn giữ em nữa à? Ngay cả ta còn đang ăn nhờ ở đậu, huống chi là em."
Tiểu Đào suy nghĩ một lúc, đôi mắt cô đỏ lên, gật đầu nói: "Nô tỳ đã biết. Nô tỳ sẽ không khiến tiểu thư gặp rắc rối."
Tang Nhu gật đầu: "Em biết thì tốt. Cẩn thận thì sẽ không có gì xảy ra."
Tiểu Đào gật mạnh đầu.
Tang Nhu nhìn nàng ấy tiếp thu, kéo Tiểu Đào lại, nở nụ cười: "Lúc nào em cũng phải ở cạnh ta."
Tiểu Đào lập tức nói: "Tất nhiên là nô tỳ sẽ luôn ở bên cạnh tiểu thư. Em muốn ở bên cạnh tiểu thư cả đời để bảo vệ tiểu thư."
Tang Nhu nở nụ cười.
Tiểu Đào và nàng cùng nhau lớn lên, nàng ấy vốn rất đơn thuần. Trong hoàn cảnh bây giờ, sự đơn thuần ấy đã giảm bớt. Tiểu Đào nhỏ hơn nàng nửa năm, vậy mà nàng đã phải trải qua mọi chuyện.
Nhà ngoại của nàng là một gia tộc giàu có trong kinh thành, mẫu thân nàng lại gả cho một tên vô dụng, chính là phụ thân nàng. Thanh danh tốt nhưng không có tiền đồ. Mẫu thân cứ khăng khăng cố chấp đòi lấy phụ thân, cuối cùng cũng được gia đình đồng ý. Đời người khó nói, khi Tang Nhu mười tuổi, phụ thân bị bệnh rồi mất, không lâu sau, mẫu thân cũng bệnh nặng, cuộc sống trở nên khó khăn. Cuối cùng, mẫu thân và nàng trở lại Lý gia. Có lẽ là do nhớ chồng hay phải ăn nhờ ở đậu, ba tháng sau, mẫu thân nàng cũng ra đi. Kể từ đó, nàng biết, Lý gia không thích nàng. Năm đó, mẫu thân khăng khăng đòi giả, lúc ấy, phụ thân đang được lão phu nhân hết mực yêu quý, thế nên, họ không quan tâm, không chú ý nàng. Nếu không phải Tang Nhu lấy lòng biểu tỷ thì tình hình bây giờ sẽ rất tệ. Giờ thì tốt, ít nhất, lão phu nhân cũng chú ý nàng.
Còn Chu thị, nàng biết, Chu thị không thích làm cô của nàng. Sau đó, mẫu thân đưa Tang Nhu trở về, điều này càng khiến bà ta khó chịu. Một nữ nhân đã xuất giá, lại còn trở về nhà mẹ đẻ, huống hồ, năm đó là bà khăng khăng đòi khả. Từ tận xương tủy, Chu thị rất khinh thường mẫu thân của Tang Nhu - Lý thị. Đương nhiên, bà ta cũng thấy Tang Nhu chướng mắt.
Tuy thế, Tang Nhu vẫn rất biết ơn. Dù sao, họ cũng không để Tang Nhu lang thang ngoài đường. Ở Lý gia không lo ăn mặc, dù bị ghét cũng không sao.
Hơn nữa, Lý gia không hòa thuận như vẻ ngoài, cũng không phải ai cũng nhớ tới nàng, như thế thật tốt.
Trời sinh Tang Nhu có tính lạc quan, không xuân buồn thu thương, hiện tại, mục tiêu chính của nàng là tích góp đủ của hồi môn, tìm một phu quân như ý rồi gả ra ngoài, cả hai sẽ cùng nhau phấn đấu.
“Đúng rồi tiểu thư. Người mà bọn họ nói kia, rõ ràng là tỷ mà. Tại sao Nam Quế Chi lại nói tỷ là nữ quỷ?” Tiểu Đào khó hiểu.
Tang Nhu giải thích cho nàng ấy: “Không nói ta là quỷ, vậy thì phải nói ta là ai đây. Nếu như tên Lục công tử kia thực sự tìm tới đây, ta phải làm sao? Thanh danh của ta sẽ còn sao? Tống Lục công tử kia chỉ là nhất thời hưng phấn, nếu như chúng ta không biết nặng nhẹ, người thiệt hại nhiều sẽ chính là chúng ta. Hơn nữa, gia tộc nhà họ sẽ chịu nhận một tiểu nữ nhi mồ côi làm con dâu sao?”
Tiểu Đào bừng tỉnh: “Hóa ra tiểu thư nghĩ nhiều như vậy.”
Tang Như nghiêm túc: “Ta muốn gả cho một người có chí tiến thủ, không muốn dây dưa với loại chỉ biết ăn chơi trác táng. Hơn nữa, hắn sẽ không thể nào lấy ta. Nếu Tiểu Nam lừa hắn, khiến hắn nghĩ bản thân gặp quỷ thì càng tốt.”
Tiểu Đào thấy tiểu thư nhà mình nghiêm túc nói thế, bật cười một tiếng: “Tiểu thư cười lên trông rất xinh đẹp.”
Tang Nhu liếc nàng ấy: “Vừa khóc vừa cười, đó mới đẹp.”
Tiểu Đào phản đối, dậm chân: “Tiểu thư lại khi dễ muội.”
“Ta nào có!”
“Rõ ràng tiểu thư có.”
Hai người cùng nhau cười đùa một lúc...
____
Đại tiểu thư Lý gia – Lý Du Xung cùng Chu thị đi tới tiền viện, Lý Du Xung kéo tay mẫu thân mình, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân vẫn không thích biểu muội như thế sao.”
Chu thị nhướng mày hừ lạnh: “Thân phận của nàng là gì, chỉ là phận ăn nhờ ở đậu thôi, vì cái gì ta phải thích nàng. Nếu như biết điều, thì sao không dọn đi, ta đỡ phải sống ch
Lý Xu Dung: “Mẫu thân vẫn luôn như thế. Nếu mẫu thân không thích nàng, cứ mặc kệ nàng, người đừng bới lông tìm vết mọi nơi, khiến cho người ta đàm tiếu. Hôm nay cũng vậy, tuy rằng, tổ mẫu không nhiều lời, nhưng con thấy được, bà không cao hứng. Tội gì người phải vì một biểu muội như thế mà gây bất hòa. Hơn nữa, người cũng biết, thân phận của nàng như thế, có thể tranh đua với chúng ta cái gì. Suy cho cùng, sức uy hiếp của nàng cũng chẳng lớn bằng Xu Tịnh, Xu Viện.”
Có vài lời Chu thị không thể tự mình nói với nữ nhi, nhưng, thái độ vẫn mãnh liệt: “Hừ, tổ mẫu của con cũng không thích nàng nhiều như thế đâu. Đúng rồi, hai nha đầu kia chọc tức con sao?”
Lý Xu Dung mỉm cười nói: “Sao các nàng dám chọc tức con chứ, người cũng biết, con với các nàng khác nhau một trời một vực. Còn chưa nói đến đối nghịch gì đó, con sẽ không dễ dàng bị các nàng chọc giận đâu. Mẫu thân, người cũng thế, để đánh giá giá trị con người cần phải nhìn vào đối thủ của người đó, biểu muội như vậy có thể sẽ khiến người mất thân phận.”
Nghe nữ nhi nói xong, Chu thị hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn gật đầu: “Con nói cũng có lý.”
“Chúng ta lại nói về Xu Tịnh và Xu Viện. Các nàng không đủ tư cách bởi mẫu thân của các nàng chỉ là thiếp thân của phụ thân. Phụ thân sẽ không mặc kệ các nàng. Con nghe nói...” Xu Dung ghé sát bên tai Chu thị, khẽ thì thầm. Chu thị ngạc nhiên: “Còn có chuyện này?”
Xu Dung gật đầu: “Chính là như vậy. Cho nên, mẫu thân à, nếu chúng ta muốn trụ vững thì phải cảnh giác đúng người, biểu muội chỉ là một tiểu nữ nhi không cha không mẹ, có gì tốt mà nhắm vào!”
“Con nói đúng!” Chu thị nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu Đào không nghĩ rằng, nàng ấy chỉ đi lấy cơm chiều, vậy mà lại nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người này, nàng ấy sợ bị phát hiện, không dám đi theo để nghe lén, chỉ yên lặng, rời đi không một tiếng động!