Kiều sủng

Chương 03

Editor: Tam Thất

Tâm tình của Tống Sở Du không tốt, hắn muốn nói vài lời nhưng lại không thể nói ra một lời. Cứ nghĩ, thế, hắn bừng tỉnh, nghĩ ngờ có phải bản thân hắn gặp quỷ hay không. Nhưng, nhớ đến dung nhan thanh lệ của nàng, hắn lại cảm thấy, đó không phải quỷ. Nếu thực sự là quỷ, tại sao có thể xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, tại sao lại rõ ràng như thế?

Hắn thấy thẹn, đưa tay ôm ngực mình, chỉ cần nhớ đến nàng, tìm hắn như bị sấm đánh, chuyện này là sao?

“Lục gia. Nếu ngài không trở về, sợ rằng lão gia sẽ nổi giận.” Liên Hỉ cẩn thận mở miệng nhắc nhở.

Mấy ngày nay, chủ tử của bọn họ đã nhìn chằm chằm vào Tú phường này, nhưng nửa bóng người cũng chẳng thấy, không biết chủ tử của bọn họ đã nhìn thấy gì. Đương nhiên, phận làm nô tài không dám loạn ngôn, y chỉ cần đi theo Lục gia. Nhưng... Bên trên Lục gia còn có lão gia phải không?

“Giận thì cứ giận. Lão tử còn có thể làm gì. Hừ!” Tống Sở Du hừ lạnh một tiếng, phân phó vài người: “Dù sao thì, chỉ cần thấy người phải lập tức làm loạn, ta không tin, nàng (Nam Quế Chi) có thể kiên trì không nói ra nàng ấy (Tang Du) là ai.”

“Ai, được rồi.” Ngoài đám gia đình ở Tống phủ, đi theo Tống Sở Du còn có mấy thiếu gia công tử có quan hệ, thật ra, bọn họ không muốn tới nhưng rồi lại nghĩ, Tống Tiểu Lục náo loạn như thế này, vậy mà nghe đồn, Thái tử - người vốn che chở cho Nam Quế Chi lại không xuất hiện. Có thể thấy được, Thái tử cũng phải kiêng kị Tống gia, suy cho cùng, hiện giờ, quyền lực của Tống gia lớn như trời, Thái tử không cần phải vì một ca kỹ mà đắc tội với người của Tống gia. Có náo nhiệt để xem, vì lý gì bọn họ không xem.

Tống Sở Du vén tay áo: “Dù đào ba thước đất, ta cũng phải tìm được người này.”

Tống Sở Du vừa dứt lời, có một quan kiệu dừng cách bọn họ không xa, một gã nô tài lon ton chạy tới: “Tiểu nhân bái kiến Lục gia. Lục gia, đại gia mời ngài qua nói chuyện.” Người này là nô tài bên ngoài của Tống đại công tử.

Tống Sở Du không sửa lại y phục, mặc nguyên bộ đồ lấm lem bùn đất đi đến cỗ kiệu, vừa đến gần, mành kiệu lập tức bị xốc lên. Tống đại công tử khoảng chừng hai bảy, hai tám tuổi, vô cùng nghiêm túc đứng đắn, y đưa mắt liếc một đống lộn xộn trước Tú phường, lạnh giọng nói: “Ta đến đón đệ.”

Tống Sở Du dại ra: “Đón đệ? Đệ biết đường về nhà nha. Không cần đón, đệ muốn tiếp tục làm loạn, không lý gì mà một ca kỹ như Nam Quế Chi dám cùng đệ chơi tâm nhãn(*), đệ thấy quỷ, đệ nghĩ, con quỷ lớn nhất chính là nàng.”

Tống đại ca tên là Tống Sở Liêm, y nhíu mày: “Đệ xem bộ dạng của đệ đi. Đệ là đồ sứ, nàng là mái ngói, đệ cứ chấp nhặt với nàng làm gì. Nếu đệ muốn tìm người, không cần phải thế, cứ giao việc này cho đại ca. Đệ cứ ở đây làm loạn như vậy, có lẽ sẽ không có kết quả, nhưng, nếu giao cho ta, ta đảm bảo, trong vòng mười ngày, ta sẽ đem tên tuổi và gia cảnh của người kia về báo cho đệ, được không?”

Tống Sở Du đảo mắt: “Huynh không lừa gạt đệ đấy chứ? Không phải, cha mẹ sai huynh tới đây sao?”

Tống Sở Liêm thở dài: “Đệ như thế, còn cần ai sai bảo ta, để đệ nháo như vậy, Tống gia chúng ta không cần làm người nữa. Mặt mũi bị ném sạch ra tận ngoài hai thành. Đệ yên tâm, đại ca đã đáp ứng với đệ, nhất định sẽ không lừa đệ. Đây là bí mật giữa hai huynh đệ chúng ta.”

Tống Sở Du nghĩ ngợi.

“Đã có khi nào đại ca lừa đệ chưa?”

Tống Sở Du trợn mắt: “Có nha. Hơn nữa, đệ không sợ mất mặt, chẳng phải, đệ vẫn luôn khiến nhà chúng ta mất mặt sao? Một lần sinh hai lần thục (*), nếu không có đệ, làm thế nào để giúp các huynh, đi ăn cướp à?”

(*) Ý là, càng sinh đẻ càng muốn sinh thêm, mị cũng hoang mang lắm.

Nếu như Tống thừa tướng nghe được những lời này, sợ rằng, nhất định sẽ ngã ngửa vì bị chọc giận, đứa con trai này đánh chết không chừa. Đừng nói đến Tống thừa tướng, ngay cả Tống Sở Liêm cũng bị hắn làm cho suýt ngã xuống kiệu.

Y kích động nói với Sở Du: “Tiểu tử hỗn láo, không có củi gạo sẽ không vào phải không? Ta nói chuyện luôn giữ lời. Cùng ta trở về nhà. Thanh danh của nhà chúng ta đều bị đệ hủy hoại hết. Đệ còn tự hào à? Khi ta mười hai tuổi đã là Thám Hoa nhị bảng. Còn đệ, khi mười lăm tuổi chỉ biết chơi đùa với chó mèo!”

Tống Sở Du cười tự mãn: “Thu hút chó mèo cũng là một bản lĩnh, cho nên, huynh không cần phải thấy lạ, người trong nhà cũng vậy.”

Thật sự, Tống Sở Liêm không nghe được những lời nói hỗn của hắn, trực tiếp kéo hắn vào kiệu, phân phó: “Khởi kiệu!”

“Ai, đệ nói này, huynh cứ như thế không thú vị đâu.” Bên trong, Tống Sở Du nghiêng người dựa vào kiệu, nhìn chằm chằm vào Tống Sở Liêm, Tống Sở Liêm lờ hắn đi.

“Đệ đã biết?” Mãi nửa ngày, Tống Sở Liêm mới mở miệng hỏi. Lời nói này không rõ đầu đuôi khiến người ta khó hiểu.

Tống Sở Du bĩu môi: “Đệ phải biết cái gì!” Hắn trở mình, ai nha, cỗ kiệu này không chỉ lớn mà còn rất thoải mái. Quả nhiên khác với quan kiệu.

“Nam Quế Chi.”


Tống Sở Du như cười như không: “Biết Nam Quế Chi cái gì! Đệ không hiểu đại ca đang nói gì! Ai nha, quả nhiên là người không có học vấn.”

Tống Sở Liêm nhìn người đệ đệ này, bất đắc dĩ nói: “Nhị tẩu của đệ đã cho phép đệ ở đây có cái gì tốt. Đệ ở đây làm loạn như thế, nháo tới nháo lui, không sợ gia tộc mình mất mặt à? Cùng lắm cũng chỉ là ca kỹ thôi.”

“Ca ca nói sai rồi, đệ thật sự muốn đi tìm người, không phải cố ý làm loạn. Tại sao đệ phải giúp nhị tẩu? Mọi chuyện đều là do tẩu ấy cầu đệ. Hơn nữa, nhị ca coi trọng Nam Quế Chi, nhưng Nam Quế Chi không thích nhị ca, đặc biệt là những người chức cao vọng trọng. Thái tử còn hào phóng hơn nhị ca rất nhiều.” Tống Sở Du vẫn cợt nhả như cũ. Gần đây, hắn mới biết được chuyện nhị ca của hắn thích Nam Quế Chi. Nhưng lại không nghĩ rằng, đại ca tưởng hắn vì chuyện này mà bới lông tìm vết.

Tống Sở Liêm mới cười lạnh: “Nhị ca của đệ có thể nạp thiếp, Thái tử có thể sao? Đừng có giới hạn mọi việc như vậy. Làm sao đệ chắc chắn, nữ tử áo lam kia không phải do nàng cố tình bẫy đệ? Bây giờ không nói, chỉ sợ sẽ làm đệ thêm nóng lòng mà thôi. Những thứ dễ dàng có được thường không phải thứ tốt lành gì. Nàng ta đã làm ở đây một thời gian không ngắn, không thể không hiểu đạo lý này. Đệ đừng để bị lừa gạt.”

“Huynh mới bị lừa gạt, cả nhà huynh mới bị người ta lừa gạt. Tiểu gia đây là người bình thường sao? Đệ nhìn mọi người bằng hỏa nhãn kim tinh đấy. Vậy nên huynh đừng coi đệ là đứa ngốc. Tuy rằng đệ còn trẻ, nhưng không có nghĩa là đệ không thấy gì. Cô nương áo lam kia thanh thoát, thuần khiết giống như tiên nữ vậy, sẽ không thể cùng Nam Quế Chi lừa đệ đâu.”

Tống Sở Liêm bị hắn chọc cười: “Chẳng lẽ cả nhà huynh không phải là nhà đệ sao? Đệ đừng cân nhắc những điều vô dụng đó mỗi ngày được không? Dù cho đệ hơi...”

“Huynh có thể mặc kệ.” Tống Sở Du ngắt lời y: “Đừng nói đạo lý với đệ. Vô dụng thôi. Đệ sẽ không tiếp thu được đâu. Những lời mà phụ thân nói, đệ còn không tiếp nhận, huynh nghĩ huynh có thể hơn phụ thân sao? Dù sao, đệ đã cùng huynh về nhà, huynh phải tìm người giúp đệ, năm ngày.”

“Không phải lúc nãy nói mười ngày sao?” Tống Sở Liêm liếc hắn.

“Huynh coi kìa, huynh mang đệ trở về, phụ thân chúng ta hài lòng. Mẫu thân sẽ tự hào. Còn lão nhị, chắc chắn nhị ca cũng nhờ huynh giúp đỡ. Đừng tưởng đệ không biết, huynh ấy đi tìm huynh. Đệ quấy rối tâm can của huynh ấy, sao huynh ấy có thể không quan tâm? Ha ha! Cho nên, huynh được nhiều lợi ích như vậy, đệ chỉ nên cho huynh năm ngày thôi. Đệ lo lắng. Huynh đã có vợ con, tại sao không chịu nghĩ cho trái tim độc thân của đệ?” Tống Sở Du nửa thật nửa giả nói đùa, lại một lần nữa làm Tống Sở Liêm phải trợn trắng mắt. Nhưng lúc sau, y bật cười, dù sao cũng là tiểu đệ đệ, nhưng cũng chỉ kém huynh trưởng như y năm tuổi thôi, y thở dài.

“Được rồi, năm ngày. Huynh nhất định sẽ giữ lời, chuyên tâm giúp đệ tìm người, được không?”

Tống Sở Du “ai” một tiếng, đắc ý nói: “Đúng là huynh ruột!”

“Đệ lập tức tránh ra đi.” Tuy nói thế nhưng lại chứa sự cưng chiều nhẹ nhàng.

___

“Hắt xì!” Tang Nhu xoa xoa mũi của mình, rất đáng thương cảm khái: “Hôm nay ta đã hắt xì bao nhiêu lần rồi?”

Tiểu Đào đi tới, đem đến một bát canh gừng: “Tiểu thư, tỷ uống một chút canh đi cho ấm, không cẩn thận sẽ bị phong hàn. Bệnh phong hàn rất khó chữa trong mùa hè.”

Tang Nhu ngoan ngoãn uống, lúc sau, cô mở to mắt: “Ngoại trừ hắt xì ra, ta không thấy chỗ nào không thoải mái cả.”

Tiểu Đào bật cười: “Vậy chắc có người nhắc về tỷ đấy, không chừng, chính là đám người bên phu nhân kia!”

Tang Nhu nhắc nhở cô: “Hiện giờ, các nàng làm gì có tâm tư nhắc đến ta. Sợ rằng, họ đang nghĩ cách xử lý đám người Thúy di nương.”

“Cũng không biết hôm ấy đại tiểu thư đã nói cái gì với phu nhân, phu nhân lại tức đến như thế, mà muội đã theo dõi hai ngày nhưng không thấy động tĩnh gì.” Tiểu Đào nghiêng đầu.

Tang Nhu lại hắt xì một cái, rồi xoa xoa mũi, mở miệng: “Sao chúng ta có thể biết được ý định của bọn họ. Mấy ngày này, chỉ cần cẩn thận hành động. Đừng để người ta nắm gốc, đánh mất những thứ không đáng mất. Ở mặt này, chúng ta đừng làm gì cả.”

“Muội biết rồi ạ.”

“Được, một khi đã vậy, chúng ta đến chính viện thỉnh an trước đã.” Tang Nhu đứng dậy, nhìn cái mũi hồng hồng của mình, rồi quay đầu, cười tủm tỉm hỏi Tiểu Đào: “Giống mũi heo không?”

Đầu Tiểu Đào đầu hắc tuyến: “Hoàn toàn không giống ạ. Tiểu thư, người đừng nghịch ngợm nữa.”

Đến khi Tang Nhu tới chính viện, các cô nương đã tụ tập đông đủ. Thật ra, ở Lý gia không có nhiều người, cũng coi như đều là những người đơn giản, nhưng dưới sự đơn giản ấy lại là sóng ngầm mãnh liệt.

Cữu cữu của nàng là Hình bộ thượng thư, ngoại trừ thê tử Chu thị thì còn có hai thiếp thất. Trong đó, một người từng là tỳ nữ bên người của Lý lão phu nhân, danh chính ngôn thuận đi theo Lý đại nhân. Ngoài ra, còn một người là một nữ nhân của gia đình bình thường. Hai người gả vào đây chỉ cách phu nhân một tuần, vậy mà một năm sau, họ lần lượt sinh cho cữu cữu Xu Tịnh và Xu Viện, bởi thế Chu thị rất để ý. Người ta nói, ba nữ nhân cùng một đài diễn, tuy thân phận không tương xứng nhưng thường xuyên gây náo loạn.

Khiến trên gương mặt của các tiểu cô nương rất đẹp.

“Nhu biểu muội tới rồi, mau ngồi đi, chúng ta vừa nhắc tới muội.”

back top