Editor: Tóc Xanh
Tang Nhu vén rèm lên liền nghe thấy một câu, nàng không cần nhìn xem người bên kia là ai cũng biết được đó là đại biểu tỷ Lý Xu Dung đang nói.
“Biểu tỷ sẽ không âm thầm khen ta đấy chứ?” Tang Nhu nghịch ngợm nói.
Trong phòng mọi người đều bật cười, Lý lão phu nhân chỉ vào nàng nói: "Ngươi cái nha đầu này, thật không đàng hoàng ngươi cứ như thế thì làm sao thân già này yên tâm được hả."
Tang Nhu ngồi cạnh Lý lão phu nhân, cười ngọt ngào: "Kìa tổ mẫu không cần để ý cháu nhiều như vậy. Nếu không các biểu tỷ sẽ đố kỵ với cháu mất." Kỳ thật Lý lão phu nhân là bà ngoại của Tang Nhu, nhưng ở kinh thành đều gọi là tổ mẫu, Tang Nhu nếu đến kinh thành tự nhiên cũng phải nhập gia tùy tục.
"Chúng ta mới không thèm đố kỵ với ngươi. Tổ mẫu đối với mỗi người chúng ta đều tốt như nhau." Xu Dung làm bộ mặt tức giận nhưng bởi vì dung mạo diễm lệ thật khiến người ta cảm thấy thập phần đáng yêu.
Lý lão phu nhân cười vỗ tay Xu Dung nói: "Ta đối với các ngươi mỗi người đều rất tốt, nếu như không tốt sao lại gọi các ngươi đến đây. Nhu nha đầu, ta vừa cùng các biểu tỷ của ngươi có nói qua chuyện này, ba ngay sau Thanh Hà công chúa ở Thanh Cung Viên tổ chức yến hội, phát cho nhà chúng ta một hạ thiếp, ta tuổi đã lớn không tiện đi lại. Ta muốn là mấy người các ngươi đều cùng đi theo phu nhân đến dự yến tiệc để thấy việc đời."
Tang Nhu kỳ thật cũng không thích tham gia những yến tiệc như thế này, hơn nữa nàng nhớ rõ Thanh Hà công chúa là đại bá mẫu của Tống Lục thiếu. Một khi gặp phải người này sợ là không tốt lắm. Tên gia hỏa kia tính khí cũng không được tốt, nàng liền cảm thấy chuyện này không được ổn thỏa.
Có lẽ trong nháy mắt Tang Nhu có phần chần chừ, Lý lão phu nhân sắc mặt có chút khó coi: "Như thế nào? Ngươi không muốn đi?"
Tang Nhu lập tức hoàn hồn, nàng lập tức bật cười, mặt mày làm ra vẽ nhăn nhó như là có vài phần khẩn trương, "Tất nhiên là không phải. Tổ mẫu, cháu chỉ sợ bản thân làm mất mặt người."
Có lẽ dáng vẽ khẩn trương của nàng trông rất thật, lão phu nhân liền trấn an: "Vừa rồi chúng ta cũng có nói qua chuyện này, sợ ngươi quá nhút nhát, kỳ thật cùng lắm chỉ đến làm khách thôi, ngươi đi theo biểu tỷ ngươi. Mọi chuyện chớ có nói nhiều mà hãy học hỏi nhiều hơn. Lần này cho các ngươi đi ra ngoài cũng là cho các ngươi mở mang kiến thức một chút, không cần các người biểu hiện quá xuất sắc. Các ngươi đều là đại cô nương về sau còn nhiều cô hội như vậy sẽ đến."
Tang Nhu gật đầu.
Lý Xu Dung cười nhạt nói: “Nhu biểu muội cùng Nhị muội, Tam muội đều ra cửa rất ít, Xu Dung sẽ xem trọng bọn muội muội nha.”
Lý lão phu nhân cũng đồng ý với ý kiến của Lý Xu Dung cũng đối với nàng rất coi trọng, nghe nàng nói như vậy cũng yên tâm gật đầu, "Các ngươi đều là lần đầu tiên tham gia yến hội, tuy rằng muốn trang điểm thật đẹp nhưng không được quá mức diễm lệ, Trong đó nguyên do để đại tỷ tỷ nói cho các ngươi nghe."
Tang Nhu cùng ba vị biểu tỷ vội hồi đáp, nàng dùng ánh mắt sắc bén nhìn xem Xu Tịnh, Xu Viện thấy hai người họ khuôn mặt ửng đỏ, tựa hồ thập phần hưng phấn, nàng cười nhạt mong chờ điều gì đó.
Buổi chiều Xu Dung mang đến mấy người giảng quy củ, kỳ thật trong suốt quá trình chỉ có các ma ma nói nàng ta chỉ lược qua và có chỉ điểm thêm vài phần. Vất vã mãi đến khi chiều tối Tang Nhu mới có thể về phòng ngã lưng xuống giường, "Chuyện này phải làm sao bây giờ?" Nàng không thể nói không đi. Tổ mẫu biểu hiện rõ ràng như vậy hy vọng các nàng có thể thường xuyên đến dự yến hội biểu hiện thật tốt, không biết chừng lại tìm được một lang quân như ý, nếu như nàng nói không đi thì thật đúng là có điểm không biết tốt xấu. Nhưng Tang Nhu luôn cảm thấy mí mắt phải của nàng vẫn luôn dật dật sự là có điều gì đó chẳng lành. Cũng mong nàng không gặp phải tên Tống Lục thiếu kia.
“Tiểu thư tại sao lại không muốn đi, tiểu thư không phải nói từng nói muốn sớm một chút tìm kiếm một người thích hợp gả ra ngoài. Này là một cơ hội nha.” Tiểu Đào khó hiểu.
Tang Nhu hừ hừ, “Ngươi cũng nghe nói mấy ngày nay cái tên Tống Lục thiếu không yên. Ta là sợ gặp được hắn.” Cũng không phải nàng dán mặt mình trên thiếp vàng, chỉ cảm thấy hắn không còn lạ lẫm gì với nàng nữa.
“Nào có trùng hợp như vậy. Đi tham gia yến hội đều là các tiểu thư, dù Thanh Hà công chúa đối với hắn tốt đến đâu cũng không thể để hắn đi lang thang một nơi toàn nữ nhân như vậy được.” Bọn Đại Tề còn không có mở cửa để hắn vào? Trên thiệp có nói rõ chính là chỉ có nữ quyến đến yến hội!
Tang Nhu bò lên xem Tiểu Đào, Tiểu Đào nghiêm túc gật đầu, “Ta nói có đúng không? Phủ Thừa tướng cũng không để hắn làm ra cái chuyện bị chê cười ấy.”
Tang Nhu như vậy tưởng tượng yên tâm vài phần, nói như vậy cũng rất đúng nha!
Tang Nhu như vậy được Tiểu Đào an ủi, đáy mắt khôi phục nguyên khí, những rồi Tàng Nhu lại nghĩ, người kia là Hỗn Thế Ma Vương Tống Tiểu Lục, nếu hắn thực sự làm ra chuyện ấy thì cũng không có gì ngạc nhiên. Đến nỗi mất mặt, ha hả, Tống gia đã bị hắn mất hết rồi thêm chuyện này nữa cũng không đáng là bao.
Thời gian thắm thoát như thoi đưa, đảo mắt liền đến ngày thứ ba, sáng sớm Chu thị liền ở đại sảnh chờ mấy người bọn họ, Tang Nhu không hề chậm trễ, sáng sớm liền tới đây thỉnh an chờ xuất phát. Chu thị chỉ giá qua loa nàng một chút cũng không có nhiều lời mà chỉ đợi người đến đông đủ là có thể xuất phát. Tang Nhu cùng Xu tịnh, Xu Viện lên một cái kiệu, hai người kia nhìn dáng vẻ đều rất nghe lời cũng không có trang điểm diễm lệ. Tang Nhu phát hiện hai người bọn họ trên người đều là những món trang sức tinh sảo.
Nghĩ đến đây, Tang Nhu tự cười chính mình, Cận Tang Nhu ngươi xem ngươi đi, ngươi chính là thích như vậy, nữ hài tử như vậy nhưng không làm cho ngươi thích ư! Quan sát tỉ mỉ như thế làm gì!
“Nhu biểu muội này mặc quần áo thật là đẹp mắt.” Xu Viện ôn nhu mở miệng.
Tang Nhu: “Tam biểu tỷ mới đẹp. Tang Nhu nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết nên mặc như thế nào. Đại biểu tỷ nói ta không được tinh tế. Sớm biết tam biểu tỷ mặc đẹp như vậy ta liền đi hỏi tam biểu tỷ nha."
Xu Viện mặc một thân xanh biếc, ngân bạch câu biên, trang sức làm bằng trân châu được mang lên trên tóc, khuyên tai thập phần thanh nhã. Cách ăn mặc như thế này làm thể hiện tính cách diệu dàng của Xu Viện.
“Nhu biểu muội sao có thể nói thế, ngươi lúc nào cũng nói quá. Có lẽ là Nhu biểu muội trong lòng ghen ghét tỷ những không thể hiện ra ngoài nha!” Xu Tịnh vừa cười vừa nói đùa. Khóe miệng nàng hơi nhết lên, như thể cô không để Tang Nhu vào mắt.
Mẫu thân của Xu Tịnh năm đó là nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, luôn nịnh bợ thiếu gia Lý gia nên được sủng ái, nhưng mẫu thân Tang Nhu lại không thích nàng ta. Hiện giờ Thúy dì nương là người mà cửu cửu nàng vừa ý nhất mà mẫu thân nàng lại mất sớm, Thúy dì nương luôn tìm mọi cơ hội để chèn ép Tang Nhu cho nên nữ nhi Xu Tịnh tự nhiên cũng học theo mẫu thân mà chèn ép nàng.
Tuy rằng nói Tang Nhu là ăn nhờ ở đậu nhưng cũng không phải là tiểu cô nương đáng thương mặc người bắt nạt, nàng mỉm cười: "Nhị biểu tỷ nói đúng tam biểu tỷ như vậy vừa thanh nhã lại tinh tế, ta tự nhiên là ghen ghét, bất quá chúng ta đều là hảo tỷ muội nha. Nếu như vậy liền tính là ghen ghét mà biểu tỷ lại ghi hận ta trong lòng thì như vậy thật là đáng sợ nha. Đúng không, biểu tỷ?"
Xu Tịnh thay đổi sắc mặt: “Quả nhiên là nhanh mồm dẻo miệng.”
Ngày xưa ở trước mặt mọi người, nàng chưa bao giờ cho rằng mình không thích Tang Nhu, nhưng nhà có nhiều người, nàng hơi nào lo lắng nhiều như vậy.
"Kỳ thật là ta cũng ghen ghét nhị biểu tỷ nha, nhị biểu tỷ tuy ăn mặc đơn giản nhưng lại thập phần khó đoán. Hương Vân nghe nói các đại tiểu thư đều khó cầu những thứ tốt nhất. Ta nhìn thấy trên người đại biểu tỷ tựa hồ đều không có thứ gì tốt hơn của nhị biểu tỷ." Tang Nhu châm ngòi cho cuộc chiến, tuy rằng Lý Xu Dung không ở nơi này nhưng Lý Xu Viện cũng không phải đèn cạn dầu, nàng không có lý do gì không chú ý ngôn từ.
Lý Xu Tịnh cùng Lý Xu Viện nhất quán đều là đứng ở cùng một trận chiến tuyến, nếu các nàng muốn chèn ép nàng, nàng cũng hoàn toàn không khách khí. Nếu như mỗi người đều có thể dẫm lên nàng một chân như vậy nàng ở Lý gia thật sự không sống được.
Liền giống như dự liệu của nàng, Lý Xu Viện liền bị tấm vải làm hấp dẫn. Mọi người đều biết, năm đó Lý gia tiểu thư cũng chính là mẫu thân của Tang Nhu kỹ năng thều thùa vang danh khắp thiên hạ, đối với nhuộm vãi cũng có phần nghiên cứu qua, Tang Nhu tuy rằng không thể học hết mười phần những cũng học được ba bốn phần công phu. Nàng nói như vậy, cũng sẽ không có người hoài nghi, Hương Vẫn giản dị nhìn sơ qua thì không có gì lạ nhưng lại là giản dị hiện ra trân quý.
Lý Xu Tịnh hung hăng trừng mắt nhìn Tang Nhu liếc mắt một cái, không tiếp tục nói nữa. Tang Nhu lời nói ý tứ thực rõ ràng, vải này không phải là của trong phủ, mà đượcc phụ thân hoặc là tổ mẫu phá lệ cho nàng, mà này hai sự khác biệt mặc kệ là cái nào, sợ là đều sẽ chọc đến Chu thị, nàng còn chưa bước vào Thanh Cung Viên đó thì có khi đã bị Chu thị tìm cớ đưa về phủ rồi, nói cách khác Tang Nhu đây là đang uy hiếp nàng, mà nàng trong khoảng thời gian ngắn không thể phản bác.
Mấy người đều không nói chuyện nữa, bên trong kiệu tĩnh lặng, hơn nửa canh giờ đã có mấy người tới cổng kinh thành. Trước cửa Thanh Cung Viên tên giai nhân không ngừng mời các gia phu nhân tiểu thư tiến vào cửa, hiện giờ đúng là thời tiết tốt, trong vườn muôn hoa đua nhau khoe sắc, các phu nhân tiểu thư đều thích thưởng thức cảnh đẹp, ngay cả Thanh Hà công chúa đều thích ngồi ở trong viện này nói chuyện với các mệnh phụ.
Mấy người hạ cỗ kiệu, Xu Dung mỉm cười hỏi nói: “Lâu như vậy, đúng là mệt mỏi.”
“Không đâu. Cùng nhị biểu tỷ, tam biểu tỷ trò chuyện liền đã đến nơi.” Tang Nhu mỉm cười.
Chu thị mắt nhìn thẳng, cũng không thèm xem bọn họ mấy cái, chỉ mang theo các nàng vào cửa, mọi người vội vào bên trong, Chu thị vội vàng bái kiến công chúa, Tang Nhu đánh giá một lượt nhân vật trong truyền thuyết, thấy nàng bảo dưỡng thực tốt, hoàn toàn không giống như người đã năm mươi tuổi. Nàng đi theo các biểu tỷ để thỉnh an.
Công chúa chỉ cười liếc mắt xem bọn họ một cái rồi nói: “Mau đứng lên. Các nữ hài tử đều ở trong vườn ngắm hoa, mới vừa còn nghe Sở Hàm muốn lấy hoa làm đề ra thơ. Nghĩ đến các ngươi cũng là thích cũng chuyện như vậy, các người mau ra ngoài viện đi.” Các nàng thân phận nhỏ bé tự nhiên cũng là không đáng giới thiệu một phen.
Công chúa gọi Sở Hàm, đó là thiên kim phủ thừa tướng, nói đến phủ thừa tướng cũng là kỳ quái, sinh hài tử mặc kệ nam nữ, một mực là dựa theo gia phả phân hàng, vị tứ tiểu thư đó gọi là Tống Sở Hàm.
Chu thị mỉm cười tống cổ mấy nữ hài nhi ra ngoài: “Mấy người các ngươi còn không mau ra cửa, Xu Dung, ngươi chiếu cố các muội muội một chút.”
“Nữ nhi biết rồi.”Xu Dung mang theo mấy người đi ngắm hoa liền tiến đến chỗ náo nhiệt nhất.
Tang Nhu vén rèm lên liền nghe thấy một câu, nàng không cần nhìn xem người bên kia là ai cũng biết được đó là đại biểu tỷ Lý Xu Dung đang nói.
“Biểu tỷ sẽ không âm thầm khen ta đấy chứ?” Tang Nhu nghịch ngợm nói.
Trong phòng mọi người đều bật cười, Lý lão phu nhân chỉ vào nàng nói: "Ngươi cái nha đầu này, thật không đàng hoàng ngươi cứ như thế thì làm sao thân già này yên tâm được hả."
Tang Nhu ngồi cạnh Lý lão phu nhân, cười ngọt ngào: "Kìa tổ mẫu không cần để ý cháu nhiều như vậy. Nếu không các biểu tỷ sẽ đố kỵ với cháu mất." Kỳ thật Lý lão phu nhân là bà ngoại của Tang Nhu, nhưng ở kinh thành đều gọi là tổ mẫu, Tang Nhu nếu đến kinh thành tự nhiên cũng phải nhập gia tùy tục.
"Chúng ta mới không thèm đố kỵ với ngươi. Tổ mẫu đối với mỗi người chúng ta đều tốt như nhau." Xu Dung làm bộ mặt tức giận nhưng bởi vì dung mạo diễm lệ thật khiến người ta cảm thấy thập phần đáng yêu.
Lý lão phu nhân cười vỗ tay Xu Dung nói: "Ta đối với các ngươi mỗi người đều rất tốt, nếu như không tốt sao lại gọi các ngươi đến đây. Nhu nha đầu, ta vừa cùng các biểu tỷ của ngươi có nói qua chuyện này, ba ngay sau Thanh Hà công chúa ở Thanh Cung Viên tổ chức yến hội, phát cho nhà chúng ta một hạ thiếp, ta tuổi đã lớn không tiện đi lại. Ta muốn là mấy người các ngươi đều cùng đi theo phu nhân đến dự yến tiệc để thấy việc đời."
Tang Nhu kỳ thật cũng không thích tham gia những yến tiệc như thế này, hơn nữa nàng nhớ rõ Thanh Hà công chúa là đại bá mẫu của Tống Lục thiếu. Một khi gặp phải người này sợ là không tốt lắm. Tên gia hỏa kia tính khí cũng không được tốt, nàng liền cảm thấy chuyện này không được ổn thỏa.
Có lẽ trong nháy mắt Tang Nhu có phần chần chừ, Lý lão phu nhân sắc mặt có chút khó coi: "Như thế nào? Ngươi không muốn đi?"
Tang Nhu lập tức hoàn hồn, nàng lập tức bật cười, mặt mày làm ra vẽ nhăn nhó như là có vài phần khẩn trương, "Tất nhiên là không phải. Tổ mẫu, cháu chỉ sợ bản thân làm mất mặt người."
Có lẽ dáng vẽ khẩn trương của nàng trông rất thật, lão phu nhân liền trấn an: "Vừa rồi chúng ta cũng có nói qua chuyện này, sợ ngươi quá nhút nhát, kỳ thật cùng lắm chỉ đến làm khách thôi, ngươi đi theo biểu tỷ ngươi. Mọi chuyện chớ có nói nhiều mà hãy học hỏi nhiều hơn. Lần này cho các ngươi đi ra ngoài cũng là cho các ngươi mở mang kiến thức một chút, không cần các người biểu hiện quá xuất sắc. Các ngươi đều là đại cô nương về sau còn nhiều cô hội như vậy sẽ đến."
Tang Nhu gật đầu.
Lý Xu Dung cười nhạt nói: “Nhu biểu muội cùng Nhị muội, Tam muội đều ra cửa rất ít, Xu Dung sẽ xem trọng bọn muội muội nha.”
Lý lão phu nhân cũng đồng ý với ý kiến của Lý Xu Dung cũng đối với nàng rất coi trọng, nghe nàng nói như vậy cũng yên tâm gật đầu, "Các ngươi đều là lần đầu tiên tham gia yến hội, tuy rằng muốn trang điểm thật đẹp nhưng không được quá mức diễm lệ, Trong đó nguyên do để đại tỷ tỷ nói cho các ngươi nghe."
Tang Nhu cùng ba vị biểu tỷ vội hồi đáp, nàng dùng ánh mắt sắc bén nhìn xem Xu Tịnh, Xu Viện thấy hai người họ khuôn mặt ửng đỏ, tựa hồ thập phần hưng phấn, nàng cười nhạt mong chờ điều gì đó.
Buổi chiều Xu Dung mang đến mấy người giảng quy củ, kỳ thật trong suốt quá trình chỉ có các ma ma nói nàng ta chỉ lược qua và có chỉ điểm thêm vài phần. Vất vã mãi đến khi chiều tối Tang Nhu mới có thể về phòng ngã lưng xuống giường, "Chuyện này phải làm sao bây giờ?" Nàng không thể nói không đi. Tổ mẫu biểu hiện rõ ràng như vậy hy vọng các nàng có thể thường xuyên đến dự yến hội biểu hiện thật tốt, không biết chừng lại tìm được một lang quân như ý, nếu như nàng nói không đi thì thật đúng là có điểm không biết tốt xấu. Nhưng Tang Nhu luôn cảm thấy mí mắt phải của nàng vẫn luôn dật dật sự là có điều gì đó chẳng lành. Cũng mong nàng không gặp phải tên Tống Lục thiếu kia.
“Tiểu thư tại sao lại không muốn đi, tiểu thư không phải nói từng nói muốn sớm một chút tìm kiếm một người thích hợp gả ra ngoài. Này là một cơ hội nha.” Tiểu Đào khó hiểu.
Tang Nhu hừ hừ, “Ngươi cũng nghe nói mấy ngày nay cái tên Tống Lục thiếu không yên. Ta là sợ gặp được hắn.” Cũng không phải nàng dán mặt mình trên thiếp vàng, chỉ cảm thấy hắn không còn lạ lẫm gì với nàng nữa.
“Nào có trùng hợp như vậy. Đi tham gia yến hội đều là các tiểu thư, dù Thanh Hà công chúa đối với hắn tốt đến đâu cũng không thể để hắn đi lang thang một nơi toàn nữ nhân như vậy được.” Bọn Đại Tề còn không có mở cửa để hắn vào? Trên thiệp có nói rõ chính là chỉ có nữ quyến đến yến hội!
Tang Nhu bò lên xem Tiểu Đào, Tiểu Đào nghiêm túc gật đầu, “Ta nói có đúng không? Phủ Thừa tướng cũng không để hắn làm ra cái chuyện bị chê cười ấy.”
Tang Nhu như vậy tưởng tượng yên tâm vài phần, nói như vậy cũng rất đúng nha!
Tang Nhu như vậy được Tiểu Đào an ủi, đáy mắt khôi phục nguyên khí, những rồi Tàng Nhu lại nghĩ, người kia là Hỗn Thế Ma Vương Tống Tiểu Lục, nếu hắn thực sự làm ra chuyện ấy thì cũng không có gì ngạc nhiên. Đến nỗi mất mặt, ha hả, Tống gia đã bị hắn mất hết rồi thêm chuyện này nữa cũng không đáng là bao.
Thời gian thắm thoát như thoi đưa, đảo mắt liền đến ngày thứ ba, sáng sớm Chu thị liền ở đại sảnh chờ mấy người bọn họ, Tang Nhu không hề chậm trễ, sáng sớm liền tới đây thỉnh an chờ xuất phát. Chu thị chỉ giá qua loa nàng một chút cũng không có nhiều lời mà chỉ đợi người đến đông đủ là có thể xuất phát. Tang Nhu cùng Xu tịnh, Xu Viện lên một cái kiệu, hai người kia nhìn dáng vẻ đều rất nghe lời cũng không có trang điểm diễm lệ. Tang Nhu phát hiện hai người bọn họ trên người đều là những món trang sức tinh sảo.
Nghĩ đến đây, Tang Nhu tự cười chính mình, Cận Tang Nhu ngươi xem ngươi đi, ngươi chính là thích như vậy, nữ hài tử như vậy nhưng không làm cho ngươi thích ư! Quan sát tỉ mỉ như thế làm gì!
“Nhu biểu muội này mặc quần áo thật là đẹp mắt.” Xu Viện ôn nhu mở miệng.
Tang Nhu: “Tam biểu tỷ mới đẹp. Tang Nhu nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết nên mặc như thế nào. Đại biểu tỷ nói ta không được tinh tế. Sớm biết tam biểu tỷ mặc đẹp như vậy ta liền đi hỏi tam biểu tỷ nha."
Xu Viện mặc một thân xanh biếc, ngân bạch câu biên, trang sức làm bằng trân châu được mang lên trên tóc, khuyên tai thập phần thanh nhã. Cách ăn mặc như thế này làm thể hiện tính cách diệu dàng của Xu Viện.
“Nhu biểu muội sao có thể nói thế, ngươi lúc nào cũng nói quá. Có lẽ là Nhu biểu muội trong lòng ghen ghét tỷ những không thể hiện ra ngoài nha!” Xu Tịnh vừa cười vừa nói đùa. Khóe miệng nàng hơi nhết lên, như thể cô không để Tang Nhu vào mắt.
Mẫu thân của Xu Tịnh năm đó là nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, luôn nịnh bợ thiếu gia Lý gia nên được sủng ái, nhưng mẫu thân Tang Nhu lại không thích nàng ta. Hiện giờ Thúy dì nương là người mà cửu cửu nàng vừa ý nhất mà mẫu thân nàng lại mất sớm, Thúy dì nương luôn tìm mọi cơ hội để chèn ép Tang Nhu cho nên nữ nhi Xu Tịnh tự nhiên cũng học theo mẫu thân mà chèn ép nàng.
Tuy rằng nói Tang Nhu là ăn nhờ ở đậu nhưng cũng không phải là tiểu cô nương đáng thương mặc người bắt nạt, nàng mỉm cười: "Nhị biểu tỷ nói đúng tam biểu tỷ như vậy vừa thanh nhã lại tinh tế, ta tự nhiên là ghen ghét, bất quá chúng ta đều là hảo tỷ muội nha. Nếu như vậy liền tính là ghen ghét mà biểu tỷ lại ghi hận ta trong lòng thì như vậy thật là đáng sợ nha. Đúng không, biểu tỷ?"
Xu Tịnh thay đổi sắc mặt: “Quả nhiên là nhanh mồm dẻo miệng.”
Ngày xưa ở trước mặt mọi người, nàng chưa bao giờ cho rằng mình không thích Tang Nhu, nhưng nhà có nhiều người, nàng hơi nào lo lắng nhiều như vậy.
"Kỳ thật là ta cũng ghen ghét nhị biểu tỷ nha, nhị biểu tỷ tuy ăn mặc đơn giản nhưng lại thập phần khó đoán. Hương Vân nghe nói các đại tiểu thư đều khó cầu những thứ tốt nhất. Ta nhìn thấy trên người đại biểu tỷ tựa hồ đều không có thứ gì tốt hơn của nhị biểu tỷ." Tang Nhu châm ngòi cho cuộc chiến, tuy rằng Lý Xu Dung không ở nơi này nhưng Lý Xu Viện cũng không phải đèn cạn dầu, nàng không có lý do gì không chú ý ngôn từ.
Lý Xu Tịnh cùng Lý Xu Viện nhất quán đều là đứng ở cùng một trận chiến tuyến, nếu các nàng muốn chèn ép nàng, nàng cũng hoàn toàn không khách khí. Nếu như mỗi người đều có thể dẫm lên nàng một chân như vậy nàng ở Lý gia thật sự không sống được.
Liền giống như dự liệu của nàng, Lý Xu Viện liền bị tấm vải làm hấp dẫn. Mọi người đều biết, năm đó Lý gia tiểu thư cũng chính là mẫu thân của Tang Nhu kỹ năng thều thùa vang danh khắp thiên hạ, đối với nhuộm vãi cũng có phần nghiên cứu qua, Tang Nhu tuy rằng không thể học hết mười phần những cũng học được ba bốn phần công phu. Nàng nói như vậy, cũng sẽ không có người hoài nghi, Hương Vẫn giản dị nhìn sơ qua thì không có gì lạ nhưng lại là giản dị hiện ra trân quý.
Lý Xu Tịnh hung hăng trừng mắt nhìn Tang Nhu liếc mắt một cái, không tiếp tục nói nữa. Tang Nhu lời nói ý tứ thực rõ ràng, vải này không phải là của trong phủ, mà đượcc phụ thân hoặc là tổ mẫu phá lệ cho nàng, mà này hai sự khác biệt mặc kệ là cái nào, sợ là đều sẽ chọc đến Chu thị, nàng còn chưa bước vào Thanh Cung Viên đó thì có khi đã bị Chu thị tìm cớ đưa về phủ rồi, nói cách khác Tang Nhu đây là đang uy hiếp nàng, mà nàng trong khoảng thời gian ngắn không thể phản bác.
Mấy người đều không nói chuyện nữa, bên trong kiệu tĩnh lặng, hơn nửa canh giờ đã có mấy người tới cổng kinh thành. Trước cửa Thanh Cung Viên tên giai nhân không ngừng mời các gia phu nhân tiểu thư tiến vào cửa, hiện giờ đúng là thời tiết tốt, trong vườn muôn hoa đua nhau khoe sắc, các phu nhân tiểu thư đều thích thưởng thức cảnh đẹp, ngay cả Thanh Hà công chúa đều thích ngồi ở trong viện này nói chuyện với các mệnh phụ.
Mấy người hạ cỗ kiệu, Xu Dung mỉm cười hỏi nói: “Lâu như vậy, đúng là mệt mỏi.”
“Không đâu. Cùng nhị biểu tỷ, tam biểu tỷ trò chuyện liền đã đến nơi.” Tang Nhu mỉm cười.
Chu thị mắt nhìn thẳng, cũng không thèm xem bọn họ mấy cái, chỉ mang theo các nàng vào cửa, mọi người vội vào bên trong, Chu thị vội vàng bái kiến công chúa, Tang Nhu đánh giá một lượt nhân vật trong truyền thuyết, thấy nàng bảo dưỡng thực tốt, hoàn toàn không giống như người đã năm mươi tuổi. Nàng đi theo các biểu tỷ để thỉnh an.
Công chúa chỉ cười liếc mắt xem bọn họ một cái rồi nói: “Mau đứng lên. Các nữ hài tử đều ở trong vườn ngắm hoa, mới vừa còn nghe Sở Hàm muốn lấy hoa làm đề ra thơ. Nghĩ đến các ngươi cũng là thích cũng chuyện như vậy, các người mau ra ngoài viện đi.” Các nàng thân phận nhỏ bé tự nhiên cũng là không đáng giới thiệu một phen.
Công chúa gọi Sở Hàm, đó là thiên kim phủ thừa tướng, nói đến phủ thừa tướng cũng là kỳ quái, sinh hài tử mặc kệ nam nữ, một mực là dựa theo gia phả phân hàng, vị tứ tiểu thư đó gọi là Tống Sở Hàm.
Chu thị mỉm cười tống cổ mấy nữ hài nhi ra ngoài: “Mấy người các ngươi còn không mau ra cửa, Xu Dung, ngươi chiếu cố các muội muội một chút.”
“Nữ nhi biết rồi.”Xu Dung mang theo mấy người đi ngắm hoa liền tiến đến chỗ náo nhiệt nhất.