Editor: Tóc Xanh
Tang Nhu là lần đầu tiên đến Thanh Cung Viên, lúc trước nghe nói Thanh Cung Viên là nơi phong thủy bảo địa nàng còn có vài phần nghi hoặc. Hôm nay nhìn thấy đúng là như thế, mặc dù bên ngoài thời tiết oi bức nhưng ở đây lại vô cùng mát mẽ. Nàng lặng nhìn nơi này, nàng cảm thấy nếu loại bỏ yếu tố địa lý của nơi này ra thì bên trong vườn còn trồng rất nhiều cây cổ thụ lớn đây cũng là nguyên nhân khiến nơi này trở nên mát mẽ hơn.
Lý Xu Dung cũng coi như là một thiên kim quyền quý ở nơi này, xem nàng đã đến liền có một tiểu thư đến chào: "Xu Dung lại đây, ta con nghĩ ngươi hôm nay sẽ không đến nha!" Vị này chính là cháu gái của Trần đại nhân, Trần Doanh Vũ. nàng cũng Lý Xu Dung quan hệ rất tốt cũng xem như là bạn thân.
Lý Xu Dung cười nhạt, thân thiện đến chỗ Trần Doanh Vũ nói: "Hôm nay ra cửa có chậm một chút, mới vừa nghe nói Tống tiểu thư muốn ở chỗ này làm thơ, ta liền chạy nhanh ra đây xem náo nhiệt."
Tống Sở Hàm xem như hôm nay cũng là nữ tử có thân phận cao quý nhất, nếu nói đến quận chúa, huyện chủ cũng không phải là hôm nay không có nhưng nữ tử này lại là bảo bối của Tống gia. Mà Tống gia lại là gia tộc nắm quyền lực trong đại gia tộc, so với hoàng thân quốc thích không có phần thua kém tự nhiên lại có càng nhiều muốn nịnh bợ nàng. Hơn nữa mỗi người đều biết, Tống Sở Hàm ba tuổi đã biết đối thơ, bảy tuổi có thể ứng đối với Hàn Lâm Viên có thể nói nàng là một thiên tài nha, tự nhiên làm các nữ tử khác khâm phục.
Lý Xu Dung đối với Tổng Sở Hàm hơi cuối đầu mỉm cười nói: "Chào Tống tiểu thư."
Tống Sở Hàm rất lãnh đạm, trực tiếp hỏi: “Lý tiểu thư muốn tới tham gia làm thơ sao?”
"Đương nhiên là muốn." Lý Xu Dung quay đầu xem ba người bọn Tang Nhu rồi cười giới thiệu với Tống tiểu thư: "Còn chưa giới thiệu với Tống tiểu thư, đây là Nhị muội Xu Tịnh, Tam muội Xu Viện, biểu muội Tang Nhu. Ba muội muội này của ta đều rất ít khi ra cửa nếu như có chỗ nào mạo phạm thì mong Tống tiểu thư lượng thứ cho."
Ai lại không biết, Lý gia chỉ có Lý Xu Dung là con do đích mẫu sinh ra, nghĩ đến mấy vị Nhị muội, Tam muội này cũng chỉ là con của thiếp thất, còn vị biểu muội kia càng không hề có bối cạnh gì, mọi người chỉ cười nhưng lại không nhiệt tình cùng ba người bọn họ kết giao.
Tống Sở Hàm nhìn qua các nàng, hỏi: “Vậy các ngươi muốn tham gia sao?” Nếu như thật sự có tài hoa, nàng cũng không câu nghệ tới thân phận.
Xu Tịnh cùng Xu Viện đều nóng lòng gia nhập, tự nhiên là đồng ý. Tang Nhu bỗng thấy Dung biểu tỷ ánh mắt chợt liếc qua, nàng liền có cảm giác không ổn.
"Tiểu nữ không am hiểu ngâm câu đối thơ nên không cùng các vị tiểu thư tham gia đối thơ được, ta đứng nhìn mọi người ngâm thơ là tốt nhất." Tang Nhu cung kính nói.
Nàng như vậy mà thoái thác mọi người lại càng không đem nàng để vào mắt, nhưng Tang Nhu đều đã có tính toán cho riêng mình, nếu quá mức nổi bật cũng không phải là chuyện tốt gì, đừng nói tới việc nàng không làm được thơ. Nếu tính tới việc nàng làm được chọc đến Lý Xu Dung cùng Chu thị không vui thì cũng không phải loại chuyện tốt đẹp gì, nàng còn đang sống ở Lý gia. Nếu chỉ vì làm nổi bật chính mình mà tự chuốc thêm khổ thì cũng không đáng, việc tìm nhà chồng giàu có cũng không gấp tới nổi nàng không cần suy nghĩ gì.
Tống Sở Hàm không quá bận tâm với Tang Nhu liền trực tiếp nói: "Dựa theo chúng ta vừa rồi đối, tiếp tục đi. Lý tiểu thư nếu như ngươi đã tới trước không bằng liền bắt đầu từ ngươi đi, chúng ta có thảo luận chính là lấy hoa làm đề, làm thất tuyệt thơ làm câu đầu. Cũng không khó. Lý tiểu thử mời."
“Lả lướt cỏ xanh lục vô nhai, diễm diễm thu chi hỉ khoe khoang. Tật kỵ tơ bông thúc giục khoái mã, mặt trời chiều ngã về tây khủng muộn gia.” Lý Xu Dung chỉ một suy tư là có thể xuất khẩu thành thơ.
“Tuy vô mai lan trúc cúc, nhưng là lại cũng có khác một phen ý nhị nhi đâu!” Trần Doanh Vũ cười phụ họa.
Tang Nhu đứng giữa đám người ngoài cuộc, nghe cô nương bên này một lời, bên kia một ngữ đều cảm thấy rất thú vị, nàng còn không tham gia mà đã thú vị như vậy rồi nha!
Đơn thuần dụ hoa, nghĩ đến này đó các tiểu thư cũng ngâm thơ nhiều, mà tâm ý mới chính là ý đồ.
“Tứ tỷ lại ở đây lấy văn kết bạn sao? Sao không gọi đệ đệ?” Đột ngột giọng nam vang lên, Tang Nhu nhìn lại, thế nhưng đúng là nàng ngày gần đây sợ nhất nhìn thấy người —— Tống Lục thiếu.
Tang Nhu lảo đảo một cái, không có một chút chần chừ nàng liền nhanh chóng cúi đầu ra phía sau né tránh, ngàn vạn lần mong hắn không nhận ra nàng nha! A a a!
Tống Tiểu Lục một thân bạch bào, sấn ở nội bào áo kim sắc, áo khoác cổ hơi hơi lộ ra, hắn lại sử dụng đai lưng phát sáng cùng màu như vậy xuất hiện thật là phong lưu lãng dật làm chúng tiểu thư lập tức sắc mặc đều ửng đỏ, đúng là trong họa có phúc, Tang Nhu theo sau mọi người, cũng may ở đây có nhiều người, nàng nhẹ nhàng lãnh tránh ở một vị trí thích hợp.
Tống Sở Hàm bật cười chân thành: "Ngươi tiểu tử này, sao lại ở đây? Hơn nữa chúng ta ở đây đều là nữ nhi ngươi ở chỗ này thật là có chút không thỏa đáng."
Tống Tiểu Lục đem quạt xếp mở ra, hơi hơi lay động càng khiến cho chị em tim đập như hươu chạy.
"Tứ tỷ nói vậy cũng không đúng nha. Dựa theo tuổi, ta nhỏ tuổi hơn các vị tỷ tỷ ở đây hai ba tuổi. Nếu đã là nhỏ tuổi hơn thì làm sao lại sợ nam nữ? Mọi việc không nên quá câu nệ với hậu bối nha nếu không không thể thành đại sự được." Lời hắn nói cũng không phải là điều hay ho gì, nữ tử ở đây cũng không ít người nhỏ tuổi hơn hắn nhưng mọi người đều ái mộ hắn tự nhiên đem lời hắn nói trở thành lời nói đùa, nhưng Tang Nhu không như vậy cô nghe qua lời hắn nói thật khó nghe.
Sở Hàm mắng hắn: "Là là là, chúng ta so với ngươi đều là lớn. Ngươi nha, chỉ biết khoe mẽ. Trong nhà thì cũng thôi đi nhưng ở đây là nơi của đại bá mẫu sao cũng như thế?" Lời nói tùy như thế nhưng sở Hàm vẫn cười thân thiết với hắn.
"Ta đây đang nghĩ các ngươi đúng là đang đối thơ sao? Lúc trước đều nghe nói nữ tử không bằng nam tử, ta lại càng muốn kiểm chứng một chút, miễn cho đại ca luôn nói ta không bằng nữ tử." Tổng Tiểu Lục cảm thấy chính mình còn rất ủy khuất nha!
“Chúng ta đây lấy hoa……” Tống Sở Hàm nói chuyện, Tang Nhu lặng yên dịch tới bên cạnh Lý Xu Dung, cũng ít nhiều Lý Xu Dung cũng tạm coi làm chỗ dựa được: “Đại biểu tỷ, ta muốn đi nhà xí!”
Né tránh trước mới là ý đồ chính.
Lý Xu Dung khẽ nhíu mày, bất quá vẫn gật đầu: "Hôm nay các ngươi đều không có mang tỳ nữ theo, ngươi gọi thị nữ ở thượng vườn này dẫn đường, sớm trở về chớ có đi loạn để tránh thất thố."
Tang Nhu vội vàng gật đầu, lúc sau nhanh chóng rời đi.
Tống Tiểu Lục đang nói chuyện với tứ tỷ nhà mình thì liền thấy một nữ tử thân ảnh chợt lóe qua mắt hắn, hắn xem tấm lưng kia cảm thấy rất quen thuộc, vẫn chưa nhớ ra được người kia đang muốn tiếp tục nói chuyện, hắn đột nhiên sững sờ.
“Làm sao vậy?” Tống Sở Hàm khó hiểu hỏi.
Tống Tiểu Lục thu lại hồn phách, cười chắp tay thi lễ: “Cái kia…… Tứ tỷ, ta đột nhiên thấy bụng không khoẻ, ta……” Trong lời nói hàm nghĩa không cần nói cũng biết.
Tống Sở Hàm liền mắng hắn: "Ngươi đúng là cái đồ nhiều chuyện, thôi mau đi đi. Nhưng nhớ phải trở lại. Ở đây nhiều người, ta cảm thấy bầu không khí thật không tốt."
Tống Tiểu Lục mặc kệ tứ tỷ hắn vừa nói cái gì, vội vàng rời đi, túm chặt lấy tay tỳ nữ, vội vàng hỏi: "Vừa rồi có một cô nương mặc y phục màu hồng cánh sen, đi hướng nào?"
Tỳ nữ tất nhiên là không biết, Tống Tiểu Lục hỏi tiếp: “Hôm nay có ai đến thỉnh an Đại bá mẫu?”
Tỳ nữ tuy là biết nhưng lại là nơi có một chút không thể nói rõ, nàng xem Tống Tiểu Lục như vậy không vui. Bất quá hắn tự động não suy nghĩ, nhìn dáng vẻ cô nương kia rõ ràng là đang né tránh hắn, nghĩ đến hắn như vậy cũng giống như đang khua chiêng tìm người, nàng nếu cùng Nam Quế Chi quen biết cũng không phải là không có khả năng. Nam Quế Chi thân phận hạ lưu mà cô nương kia có thể tới làm khách thì cô nương kia xuất thân không bình thường. Như thế sợ là có nội tình ở bên trong.
Nàng vừa rồi không có khả năng ở trong vườn hoa tán loạn, cũng không có trường hợp đến gặp hắn. Như vậy liền nghĩ, Tống Tiểu Lục quyết đoán đến nhà xí tìm nàng. Đại khái hắn nghĩ lấy lí do đến nhà xí là có khả năng nhất, vã lại nàng cũng không thể quang minh chính đại nói dối, tới nơi này là tất nhiên.
Như vậy phân tích, tán thành!
Trông ngoài cửa trốn tránh tỳ nữ, Tống Tiểu Lục thủ thế, tỳ nữ vội vàng chạy lại thỉnh an: "Nô tỳ tham kiến Lục gia."
“Bên trong có phải có một cô nương? Nàng ăn mặc một thân màu hồng cánh sen.” Tống Tiểu Lục dò hỏi.
“Hồi Lục gia, đúng vậy.”
Tống Tiểu Lục đắc ý, thật là ông trời cũng giúp hắn mà.
“Miễn lễ, ta đã biết, ngươi đi trước đi.”
“A?” Tỳ nữ sửng sốt một chút, ngay sau đó nga một tiếng, vội vàng rời đi, Lục gia là Hỗn Thế Ma Vương, bọn họ chính là đều không thể đắc tội.
Tổng Tiểu Lục dựa vào cái cây bên cạnh nhà xí, lẳng lặng chờ đợi người bên trong ra ngoài.
Tang Nhu đang làm một bộ dạng giả bộ, phải làm cho giống một chút mới ra ngoài được. Nàng cứ nghĩ nói không khỏe là có thể trốn được trong chốc lát để tránh gây chú ý với hắn. Bất quá .... hôm nay nàng ra cửa quên chưa xem ngày.
“Di? Người đâu?” Ở cửa không có nhìn đến tỳ nữ, Tang Nhu đang muốn kêu người, liền nghe thấy động tĩnh, nàng quay đầu nhìn lại, tức khắc tâm đều phải nhảy ra ngoài, trời ơi, như thế nào là người này!
Tống Tiểu Lục thấy bộ dạng kinh ngạc của nàng liền nhanh chóng nhảy đến bên cạnh nhéo ống tay áo nàng: "Ta tìm ngươi thật lâu nha."
Tang Nhu ý đồ ném hắn ra nhưng lại không thành; "Ngươi đây là làm gì, thật không ra thể thống gì cả. Lục thiếu gia cần phải thận trọng từ lời nói đến hành động mới được." Như thế nào bị hắn tìm được rồi, trơi ơi!
Tống Tiểu Lục sao có thể lui ra làm con vịt trời được, hắn càng gắt gao túm lấy góc áo của Tang Nhu: "Ngươi tên là gì? Ngươi là tiểu thư nhà ai? Người biết ta tìm ngươi sao?"
Hắn hỏi thằng ba vấn đề đánh thẳng vào Tang Nhu.
Tang Nhu từ từ bình phục lại tâm tình, cuối cùng tự trấn định mình, nàng nhìn Tống Tiểu Lục trong lòng liền đem tên đăng đồ tử này mắng một trận, bất quá nàng chỉ là một cây nến nhỏ, nàng vận khí cũng thật là quá kém rồi.
"Lục thiếu gia vẫn là nên buông tay ra, ta cùng Lục thiếu gia cùng lắm cũng chỉ mới gặp mặt lần đầu ngài như vậy có phần không thỏa đáng."
Tống Tiểu Lục lớn tiếng: "Nơi nào là lần đầu tiên, ngươi không cần giả ngu, chúng ta gặp mặt lần đầu tiên chính là ở Nam Quế Chi. Ngươi không nhớ rõ sao? Chính ngươi một chân đá ta ra ngoài cửa, đúng rồi lúc đó ta lúc đó còn mắng Nam Quế Chi. Là ta, chính là ta!"
Tang Nhu…… Làm chuyện như vậy, ngươi rất đắc ý sao?
Tang Nhu là lần đầu tiên đến Thanh Cung Viên, lúc trước nghe nói Thanh Cung Viên là nơi phong thủy bảo địa nàng còn có vài phần nghi hoặc. Hôm nay nhìn thấy đúng là như thế, mặc dù bên ngoài thời tiết oi bức nhưng ở đây lại vô cùng mát mẽ. Nàng lặng nhìn nơi này, nàng cảm thấy nếu loại bỏ yếu tố địa lý của nơi này ra thì bên trong vườn còn trồng rất nhiều cây cổ thụ lớn đây cũng là nguyên nhân khiến nơi này trở nên mát mẽ hơn.
Lý Xu Dung cũng coi như là một thiên kim quyền quý ở nơi này, xem nàng đã đến liền có một tiểu thư đến chào: "Xu Dung lại đây, ta con nghĩ ngươi hôm nay sẽ không đến nha!" Vị này chính là cháu gái của Trần đại nhân, Trần Doanh Vũ. nàng cũng Lý Xu Dung quan hệ rất tốt cũng xem như là bạn thân.
Lý Xu Dung cười nhạt, thân thiện đến chỗ Trần Doanh Vũ nói: "Hôm nay ra cửa có chậm một chút, mới vừa nghe nói Tống tiểu thư muốn ở chỗ này làm thơ, ta liền chạy nhanh ra đây xem náo nhiệt."
Tống Sở Hàm xem như hôm nay cũng là nữ tử có thân phận cao quý nhất, nếu nói đến quận chúa, huyện chủ cũng không phải là hôm nay không có nhưng nữ tử này lại là bảo bối của Tống gia. Mà Tống gia lại là gia tộc nắm quyền lực trong đại gia tộc, so với hoàng thân quốc thích không có phần thua kém tự nhiên lại có càng nhiều muốn nịnh bợ nàng. Hơn nữa mỗi người đều biết, Tống Sở Hàm ba tuổi đã biết đối thơ, bảy tuổi có thể ứng đối với Hàn Lâm Viên có thể nói nàng là một thiên tài nha, tự nhiên làm các nữ tử khác khâm phục.
Lý Xu Dung đối với Tổng Sở Hàm hơi cuối đầu mỉm cười nói: "Chào Tống tiểu thư."
Tống Sở Hàm rất lãnh đạm, trực tiếp hỏi: “Lý tiểu thư muốn tới tham gia làm thơ sao?”
"Đương nhiên là muốn." Lý Xu Dung quay đầu xem ba người bọn Tang Nhu rồi cười giới thiệu với Tống tiểu thư: "Còn chưa giới thiệu với Tống tiểu thư, đây là Nhị muội Xu Tịnh, Tam muội Xu Viện, biểu muội Tang Nhu. Ba muội muội này của ta đều rất ít khi ra cửa nếu như có chỗ nào mạo phạm thì mong Tống tiểu thư lượng thứ cho."
Ai lại không biết, Lý gia chỉ có Lý Xu Dung là con do đích mẫu sinh ra, nghĩ đến mấy vị Nhị muội, Tam muội này cũng chỉ là con của thiếp thất, còn vị biểu muội kia càng không hề có bối cạnh gì, mọi người chỉ cười nhưng lại không nhiệt tình cùng ba người bọn họ kết giao.
Tống Sở Hàm nhìn qua các nàng, hỏi: “Vậy các ngươi muốn tham gia sao?” Nếu như thật sự có tài hoa, nàng cũng không câu nghệ tới thân phận.
Xu Tịnh cùng Xu Viện đều nóng lòng gia nhập, tự nhiên là đồng ý. Tang Nhu bỗng thấy Dung biểu tỷ ánh mắt chợt liếc qua, nàng liền có cảm giác không ổn.
"Tiểu nữ không am hiểu ngâm câu đối thơ nên không cùng các vị tiểu thư tham gia đối thơ được, ta đứng nhìn mọi người ngâm thơ là tốt nhất." Tang Nhu cung kính nói.
Nàng như vậy mà thoái thác mọi người lại càng không đem nàng để vào mắt, nhưng Tang Nhu đều đã có tính toán cho riêng mình, nếu quá mức nổi bật cũng không phải là chuyện tốt gì, đừng nói tới việc nàng không làm được thơ. Nếu tính tới việc nàng làm được chọc đến Lý Xu Dung cùng Chu thị không vui thì cũng không phải loại chuyện tốt đẹp gì, nàng còn đang sống ở Lý gia. Nếu chỉ vì làm nổi bật chính mình mà tự chuốc thêm khổ thì cũng không đáng, việc tìm nhà chồng giàu có cũng không gấp tới nổi nàng không cần suy nghĩ gì.
Tống Sở Hàm không quá bận tâm với Tang Nhu liền trực tiếp nói: "Dựa theo chúng ta vừa rồi đối, tiếp tục đi. Lý tiểu thư nếu như ngươi đã tới trước không bằng liền bắt đầu từ ngươi đi, chúng ta có thảo luận chính là lấy hoa làm đề, làm thất tuyệt thơ làm câu đầu. Cũng không khó. Lý tiểu thử mời."
“Lả lướt cỏ xanh lục vô nhai, diễm diễm thu chi hỉ khoe khoang. Tật kỵ tơ bông thúc giục khoái mã, mặt trời chiều ngã về tây khủng muộn gia.” Lý Xu Dung chỉ một suy tư là có thể xuất khẩu thành thơ.
“Tuy vô mai lan trúc cúc, nhưng là lại cũng có khác một phen ý nhị nhi đâu!” Trần Doanh Vũ cười phụ họa.
Tang Nhu đứng giữa đám người ngoài cuộc, nghe cô nương bên này một lời, bên kia một ngữ đều cảm thấy rất thú vị, nàng còn không tham gia mà đã thú vị như vậy rồi nha!
Đơn thuần dụ hoa, nghĩ đến này đó các tiểu thư cũng ngâm thơ nhiều, mà tâm ý mới chính là ý đồ.
“Tứ tỷ lại ở đây lấy văn kết bạn sao? Sao không gọi đệ đệ?” Đột ngột giọng nam vang lên, Tang Nhu nhìn lại, thế nhưng đúng là nàng ngày gần đây sợ nhất nhìn thấy người —— Tống Lục thiếu.
Tang Nhu lảo đảo một cái, không có một chút chần chừ nàng liền nhanh chóng cúi đầu ra phía sau né tránh, ngàn vạn lần mong hắn không nhận ra nàng nha! A a a!
Tống Tiểu Lục một thân bạch bào, sấn ở nội bào áo kim sắc, áo khoác cổ hơi hơi lộ ra, hắn lại sử dụng đai lưng phát sáng cùng màu như vậy xuất hiện thật là phong lưu lãng dật làm chúng tiểu thư lập tức sắc mặc đều ửng đỏ, đúng là trong họa có phúc, Tang Nhu theo sau mọi người, cũng may ở đây có nhiều người, nàng nhẹ nhàng lãnh tránh ở một vị trí thích hợp.
Tống Sở Hàm bật cười chân thành: "Ngươi tiểu tử này, sao lại ở đây? Hơn nữa chúng ta ở đây đều là nữ nhi ngươi ở chỗ này thật là có chút không thỏa đáng."
Tống Tiểu Lục đem quạt xếp mở ra, hơi hơi lay động càng khiến cho chị em tim đập như hươu chạy.
"Tứ tỷ nói vậy cũng không đúng nha. Dựa theo tuổi, ta nhỏ tuổi hơn các vị tỷ tỷ ở đây hai ba tuổi. Nếu đã là nhỏ tuổi hơn thì làm sao lại sợ nam nữ? Mọi việc không nên quá câu nệ với hậu bối nha nếu không không thể thành đại sự được." Lời hắn nói cũng không phải là điều hay ho gì, nữ tử ở đây cũng không ít người nhỏ tuổi hơn hắn nhưng mọi người đều ái mộ hắn tự nhiên đem lời hắn nói trở thành lời nói đùa, nhưng Tang Nhu không như vậy cô nghe qua lời hắn nói thật khó nghe.
Sở Hàm mắng hắn: "Là là là, chúng ta so với ngươi đều là lớn. Ngươi nha, chỉ biết khoe mẽ. Trong nhà thì cũng thôi đi nhưng ở đây là nơi của đại bá mẫu sao cũng như thế?" Lời nói tùy như thế nhưng sở Hàm vẫn cười thân thiết với hắn.
"Ta đây đang nghĩ các ngươi đúng là đang đối thơ sao? Lúc trước đều nghe nói nữ tử không bằng nam tử, ta lại càng muốn kiểm chứng một chút, miễn cho đại ca luôn nói ta không bằng nữ tử." Tổng Tiểu Lục cảm thấy chính mình còn rất ủy khuất nha!
“Chúng ta đây lấy hoa……” Tống Sở Hàm nói chuyện, Tang Nhu lặng yên dịch tới bên cạnh Lý Xu Dung, cũng ít nhiều Lý Xu Dung cũng tạm coi làm chỗ dựa được: “Đại biểu tỷ, ta muốn đi nhà xí!”
Né tránh trước mới là ý đồ chính.
Lý Xu Dung khẽ nhíu mày, bất quá vẫn gật đầu: "Hôm nay các ngươi đều không có mang tỳ nữ theo, ngươi gọi thị nữ ở thượng vườn này dẫn đường, sớm trở về chớ có đi loạn để tránh thất thố."
Tang Nhu vội vàng gật đầu, lúc sau nhanh chóng rời đi.
Tống Tiểu Lục đang nói chuyện với tứ tỷ nhà mình thì liền thấy một nữ tử thân ảnh chợt lóe qua mắt hắn, hắn xem tấm lưng kia cảm thấy rất quen thuộc, vẫn chưa nhớ ra được người kia đang muốn tiếp tục nói chuyện, hắn đột nhiên sững sờ.
“Làm sao vậy?” Tống Sở Hàm khó hiểu hỏi.
Tống Tiểu Lục thu lại hồn phách, cười chắp tay thi lễ: “Cái kia…… Tứ tỷ, ta đột nhiên thấy bụng không khoẻ, ta……” Trong lời nói hàm nghĩa không cần nói cũng biết.
Tống Sở Hàm liền mắng hắn: "Ngươi đúng là cái đồ nhiều chuyện, thôi mau đi đi. Nhưng nhớ phải trở lại. Ở đây nhiều người, ta cảm thấy bầu không khí thật không tốt."
Tống Tiểu Lục mặc kệ tứ tỷ hắn vừa nói cái gì, vội vàng rời đi, túm chặt lấy tay tỳ nữ, vội vàng hỏi: "Vừa rồi có một cô nương mặc y phục màu hồng cánh sen, đi hướng nào?"
Tỳ nữ tất nhiên là không biết, Tống Tiểu Lục hỏi tiếp: “Hôm nay có ai đến thỉnh an Đại bá mẫu?”
Tỳ nữ tuy là biết nhưng lại là nơi có một chút không thể nói rõ, nàng xem Tống Tiểu Lục như vậy không vui. Bất quá hắn tự động não suy nghĩ, nhìn dáng vẻ cô nương kia rõ ràng là đang né tránh hắn, nghĩ đến hắn như vậy cũng giống như đang khua chiêng tìm người, nàng nếu cùng Nam Quế Chi quen biết cũng không phải là không có khả năng. Nam Quế Chi thân phận hạ lưu mà cô nương kia có thể tới làm khách thì cô nương kia xuất thân không bình thường. Như thế sợ là có nội tình ở bên trong.
Nàng vừa rồi không có khả năng ở trong vườn hoa tán loạn, cũng không có trường hợp đến gặp hắn. Như vậy liền nghĩ, Tống Tiểu Lục quyết đoán đến nhà xí tìm nàng. Đại khái hắn nghĩ lấy lí do đến nhà xí là có khả năng nhất, vã lại nàng cũng không thể quang minh chính đại nói dối, tới nơi này là tất nhiên.
Như vậy phân tích, tán thành!
Trông ngoài cửa trốn tránh tỳ nữ, Tống Tiểu Lục thủ thế, tỳ nữ vội vàng chạy lại thỉnh an: "Nô tỳ tham kiến Lục gia."
“Bên trong có phải có một cô nương? Nàng ăn mặc một thân màu hồng cánh sen.” Tống Tiểu Lục dò hỏi.
“Hồi Lục gia, đúng vậy.”
Tống Tiểu Lục đắc ý, thật là ông trời cũng giúp hắn mà.
“Miễn lễ, ta đã biết, ngươi đi trước đi.”
“A?” Tỳ nữ sửng sốt một chút, ngay sau đó nga một tiếng, vội vàng rời đi, Lục gia là Hỗn Thế Ma Vương, bọn họ chính là đều không thể đắc tội.
Tổng Tiểu Lục dựa vào cái cây bên cạnh nhà xí, lẳng lặng chờ đợi người bên trong ra ngoài.
Tang Nhu đang làm một bộ dạng giả bộ, phải làm cho giống một chút mới ra ngoài được. Nàng cứ nghĩ nói không khỏe là có thể trốn được trong chốc lát để tránh gây chú ý với hắn. Bất quá .... hôm nay nàng ra cửa quên chưa xem ngày.
“Di? Người đâu?” Ở cửa không có nhìn đến tỳ nữ, Tang Nhu đang muốn kêu người, liền nghe thấy động tĩnh, nàng quay đầu nhìn lại, tức khắc tâm đều phải nhảy ra ngoài, trời ơi, như thế nào là người này!
Tống Tiểu Lục thấy bộ dạng kinh ngạc của nàng liền nhanh chóng nhảy đến bên cạnh nhéo ống tay áo nàng: "Ta tìm ngươi thật lâu nha."
Tang Nhu ý đồ ném hắn ra nhưng lại không thành; "Ngươi đây là làm gì, thật không ra thể thống gì cả. Lục thiếu gia cần phải thận trọng từ lời nói đến hành động mới được." Như thế nào bị hắn tìm được rồi, trơi ơi!
Tống Tiểu Lục sao có thể lui ra làm con vịt trời được, hắn càng gắt gao túm lấy góc áo của Tang Nhu: "Ngươi tên là gì? Ngươi là tiểu thư nhà ai? Người biết ta tìm ngươi sao?"
Hắn hỏi thằng ba vấn đề đánh thẳng vào Tang Nhu.
Tang Nhu từ từ bình phục lại tâm tình, cuối cùng tự trấn định mình, nàng nhìn Tống Tiểu Lục trong lòng liền đem tên đăng đồ tử này mắng một trận, bất quá nàng chỉ là một cây nến nhỏ, nàng vận khí cũng thật là quá kém rồi.
"Lục thiếu gia vẫn là nên buông tay ra, ta cùng Lục thiếu gia cùng lắm cũng chỉ mới gặp mặt lần đầu ngài như vậy có phần không thỏa đáng."
Tống Tiểu Lục lớn tiếng: "Nơi nào là lần đầu tiên, ngươi không cần giả ngu, chúng ta gặp mặt lần đầu tiên chính là ở Nam Quế Chi. Ngươi không nhớ rõ sao? Chính ngươi một chân đá ta ra ngoài cửa, đúng rồi lúc đó ta lúc đó còn mắng Nam Quế Chi. Là ta, chính là ta!"
Tang Nhu…… Làm chuyện như vậy, ngươi rất đắc ý sao?