Kiều sủng

Chương 06

Editor: Tam Thất

Tang Nhu nhìn Tống Lục thiếu, thản nhiên nói: “Tống Lục thiếu gia, ta nghĩ chắc chắn là ngài đã nhận sai người rồi. Ngày trước ta không ra cửa, cũng đã từng nghe chuyện ngài và Nam Quế Chi tiểu thư, nhưng chưa từng gặp qua.”

Tống Sở Du nhìn dáng vẻ dù chết cũng không nhận của nàng, thấy nàng nhất định có ẩn tình gì đó, nhưng hắn cũng không bận tâm về chuyện này nữa, chỉ tiếp tục hỏi lại: “Nàng tên là gì, là cô nương nhà ai?”

Tuy rằng Đại Tề không có nhiều ràng buộc về chuyện phòng the, nhưng hành vi của hai người giờ đây rất không nên. Tang Nhu nhìn hắn đang nắm chặt góc tay áo của nàng, nhanh chóng suy nghĩ. Luận về võ, chắc chắn nàng không thể đánh lại hắn, còn chưa kể, nhìn cái cách hắn đá cửa, chắc chắn hơn hẳn người trói gà không chặt là nàng. Không thể động tay chân thì chỉ có thể dùng trí, Tang Nhu âm thầm cảm khái trong lòng, nàng rất lười đọc sách nha, muốn dùng trí thắng cũng khó khăn lắm!

Nàng quan sát xung quanh một lúc, nơi này không phải Lý phủ của nàng, nàng cũng không quen thuộc nơi này, nhưng khi đi qua nàng có để ý, ở phía bên trái cách hắn vài bước chính là phòng tạp vật.

Có lẽ… Nàng có thể nghĩ cách nhốt hắn vào phòng tạp vật?

Lần trước Tiểu Nam có cho nàng một gói thuốc, có lẽ, lần này có thể có tác dụng.

Miễn cưỡng nở nụ cười, Tang Nhu nhìn Tống Sở Du, “Ta tên là A Tầm, ta đến cùng tiểu thư nhà ta.” Nói xong, vẻ mặt nàng sắc mặt có chút khốn quẫn.

Thấy nàng như thế, Tống Sở Du vội vàng truy hỏi: “Nàng làm sao vậy?”

Tang Nhu cắn môi: “Không có việc gì.”

“Nàng nói đi, vẻ mặt của nàng như thế mà không có chuyện gì à? Nàng có chuyện gì khó xử thì cứ nói cho ta, ta sẽ giúp nàng.” Đôi mắt của Tống Tiểu Lục sáng ngời, hắn nhìn chằm chằm vào Tang Nhu, khiến nàng ái ngại.

“Công tử… Có thể làm như chưa từng gặp tả được không?” Tang Nhu hỏi.

Tống Sở Du định kéo tay Tang Nhu, Tang Nhu nhanh chóng rụt tay lại, cái đồ háo sắc này, nàng hơi tức giận, “Tuy ta chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé, nhưng vẫn mong Tống Lục thiếu kiềm chế hành vi của mình.”

Tống Sở Du bĩu môi: “Ta không có ý khác. Ta chỉ muốn, chỉ muốn thân thiết với nàng hơn một chút. Nàng có khó khăn gì có thể nói cho ta, ta sẽ giúp nàng.”

Nhìn hắn kìa, làm càn như thế mà vẫn có thể nói một cách đúng tình hợp lý, muốn thân thiết với nàng?

“Tiểu thư nhà nàng là cô nương nhà ai? Nếu như nàng sợ nàng ta, ta sẽ giúp nàng dạy dỗ nàng ta. Nàng yên tâm, lời ta đã nói ra ta nhất định sẽ làm được. Nàng có thể tới chỗ ta…” Mặt Tống Tiểu Lục hơi đỏ lên, giọng nói nhỏ đi vài phần, “Đúng lúc chỗ ta đang thiếu một nha hoàn mài mực bê nghiên.”

Mài mực bê nghiên, hắn coi nàng là tiểu ngu ngốc sao? Chẳng lẽ nàng nhìn nhìn không ý xấu của người này, hừ hừ, mèo kêu meo meo (*).

(*) Nguyên tác là thế đấy mọi người.

Tang Nhu tỏ vẻ hoảng loạn lui về phía sau vài bước, nàng co vai lại rồi xua tay, giống như vô cùng sợ hãi: “Không được không được. Tiểu thư nhà ta sẽ đánh chết ta.”

“Nàng ta dám. Tiểu thư nhà ai, sao có thể hung hãn như vậy, sao có thể gả ra ngoài?” Tống Tiểu Lục trừng mắt, cô nương nhà ai còn dám như thế, cọp mẹ sao!

Tang Nhu lại lui về phía sau vài bước, lúc này coi như như thuận thế tránh thoát khỏi tay của Tống Tiểu Lục, nàng cúi đầu nhìn góc tay áo nhăn nhúm của mình, cắn môi: “Y phục của ta nhăn thế này, tiểu thư nhất định sẽ mắng ta.” Bộ dáng càng trở nên khiếp đảm.

“Không sao đâu, ta biết cách, nàng thấm ít nước lên đó, giật mạnh là hết nhăn.” Ôi, nếu như không phải hắn dùng sức nắm lấy y phục của nàng thì sẽ không như thế, hóa ra nha đầu này lo lắng chuyện này, nha đầu này quá đáng thương.

Tang Nhu cau này, “Ở đây… Ta không quen ai, không biết chỗ nào có nước.”

“Nàng đến phòng ta, ta có phòng ở đây, ta…” Tống Tiểu Lục vui vẻ kiến nghị, hắn nói như thế, nếu như nói không có tâm tư gì khác, Tang Nhu chắc chắn không tin đâu, nàng nhanh chóng cắt lời hắn, tiếp tục do dự: “Nhưng mà, tiểu thư đang ở bên kia chờ. Nếu cứ như vậy, khi trở về ta không biết giải thích thế nào. Ngài xem gần đây có nơi nào khác không?”

Quả nhiên, Tống Tiểu Lục chỉ vào phòng tạp vật: “Nếu không nàng qua bên kia đi, ta giúp nàng.”

“Được.”

Sau khi vào phòng tạp vật, Tống Sở Du còn chưa kịp phản ứng lại xem chuyện gì xảy ra thì cảm thấy trước mắt tối sầm, Tang Nhu hạ thuốc xong, nàng kéo hắn tới một góc, khi ra khỏi phòng nàng dùng một cây gỗ chặn cửa rồi nhanh chóng rời đi.

Tuy rằng không biết thuốc này có tác dụng trong bao lâu, nhưng nàng nghe Tiểu Nam nói, nếu không có vấn đề gì thì sẽ ngủ gần nửa ngày, nghĩ đến đây, Tang Nhu chỉ mong rằng, nàng có thể thuận lợi rời đi.

Cho đến khi Tang Nhu trở lại vườn một lần nữa, hội thi làm thơ đã gần kết thúc. Lý Xu Dung thấy nàng trở về có vẻ yên lòng hơn, Tang Nhu đi đến bên cạnh nàng ta, Lý Xu Dung chỉ trích: “Muội đi thật lâu.”

Tang Nhu hơi xấu hổ: “Sáng sớm nay, muội… Hơi đau bụng.”

Xu Dung không nói gì, nàng ta cảm thấy không nên tỏ thái độ khi ở đây.

Sau đó là một khoảng thời gian yên lặng, thật ra trong lòng Tang Nhu vẫn luôn lo lắng đề phòng, nhưng nàng cố trấn định, khó khăn lắm mới chờ đến chiều chiều, mọi người đều đang chuẩn bị rời đi, Chu thị đưa mấy cái cô nương lên để từ biệt Thanh Hà công chúa, mới vừa nói xong thì thấy một tiểu nha hoàn vội vàng tiến đến ghé bên tại công chúa bên rồi nói vài câu, sắc mặt của Thanh Hà công chúa lập tức thay đổi.

“Được rồi, bổn cung còn có chút việc riêng cần xử lý, không thể tiễn cái ngươi, ta mong rằng ngày nào đó các ngươi lại ghé phủ.”

Chúng phu nhân vội vàng thưa vâng.

Trên đường trở về, Xu Tịnh và Xu Viện vô cùng hưng phấn, nhưng cũng không muốn nói chuyện với Tang Nhu, các nàng không ngừng nói về yến tiệc lần này, mỗi người một ý kiến. Tang Nhu thở phào nhẹ nhõm vì tránh được một kiếp, lúc ấy chuyện quá gấp gáp, nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nàng chỉ nghĩ không thể cùng hắn tiếp tục dây dưa vì sợ người khác thấy, nhưng thật ra nàng lại không có nghĩ tới, đường đường là Tống Lục thiếu lại bị người ta hạ thuốc mê ở Thanh Hà viên, chuyện này lớn như thế nào.

Cuối cùng, Tang Nhu lại có chút hối hận, chuyện này nàng làm không chu toàn, nhưng đặt vào hoàn cảnh hiện tại, nàng không có cách nào khác. Với thân phận của nàng lại đi trêu chọc Tống Sở Du, sợ rằng chỉ mình nàng chịu chỉ trích, chuyện nhỏ này mà gây ra hậu quả lớn, nàng hoàn toàn không thể gánh vác. Nghĩ đến đây, tuy rằng khó chịu, nhưng lòng Tang Nhu cũng mềm đi, chung quy không có ai biết, nếu Tống Sở Du thật sự làm lớn chuyện, hắn đi đâu để tìm một nha hoàn tên A Tầm!

Hắn có thể có được manh mối, nhưng cũng chỉ đơn giản là y phục của nàng, hơn nữa nàng còn bịa ra một chủ tư vô cùng nghiêm khắc, hắn tìm kiểu gì đây? Màu hồng cánh sen này, Tang Nhu tự an ủi chính mình, hôm nay cũng có vài vị tiểu thư mặc y phục màu này. Không có việc gì, nhất định không có việc gì.

Trở lại Lý phủ, mấy người đi đến bái kiến lão phu nhân, Lý lão phu nhân thấy mấy người trở về, mỉm cười hỏi: “Mấy nha đầu các con cảm thấy như thế nào?”

Xu Dung cười nhạt không đáp, Xu Tịnh vội vàng nói: “Thưa tổ mẫu, mọi thứ đều rất tốt. Thanh Hà viên kia quả thực là một nơi tuyệt đẹp. Công chúa cũng rất hiền từ.”

Xu Viện bổ sung: “Không chỉ vậy, bọn con còn gặp được Tứ tiểu thư nhà Tống thừa tướng. Tài năng của Tứ tiểu thư rất xứng đáng với lời khen ngợi. Vừa đẹp người vừa đoan trang, khiến con ngưỡng mộ không thôi!”

Lý lão phu nhân chỉ nghe, sau đó lại cười hỏi Tang Nhu: “Nhu nha đầu cảm thấy như thế nào?”

Tang Nhu bị gọi tên, nàng ngẩng đầu mỉm cười nói: “Con thấy rất ổn.”

“Tổ mẫu, biểu hiện của các muội muội đều rất tốt. Nhưng đây là lần đầu các nàng ra cửa, có lẽ cũng đã mệt, hay là người cho các nàng về phòng nghỉ ngơi một chút ạ?” Xu Dung mở miệng nói.

Lý lão phu nhân gật đầu: “Vẫn là nha đầu con nghĩ chu đáo, hảo, mau trở về nghỉ ngơi đi. Các con nha, đi ra ngoài nhiều cũng được. Nhưng mọi việc vẫn nên nhìn Dung tỷ của các con, cách hành sự của Dung nhi đáng để cho các con học tập một phen.”

“Chúng con đã biết.”

Sau khi trở lại phòng, Tang Nhu đột nhiên muốn ngã quỵ, nàng hoang mang ngồi ở trên giường, nỗ lực trấn an bản thân, nhưng lại vẫn thấy bồn chồn, “Tiểu Đào, mau đưa sách cho ta.”

Nhận lấy sách, Tang Nhu lại thấy những con chữ trên sách như đang nhảy múa làm nàng hoa mắt, Tang Nhu đành ném sách sang một bên, lấy chăn che kín đầu.

Tiểu Đào ngây ngốc trước một loạt hành động của tiểu thư nhà mình, nàng ấy khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, hôm nay người đi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì?”

Tang Nhu không ló ra, vẫn che đầu như cũ, giọng nói rầu rĩ từ trong chăn truyền ra, “Ta gặp phải Tống Lục công tử, hắn đã quấy nhiễu ta.”

“Cái gì!” Tiểu Đào khiếp sợ mở to miệng, “Vậy phải làm sao bây giờ?” Tuy rằng mọi chuyện đã qua nhưng Tiểu Đào vẫn còn khẩn trương.

Tang Nhu thật lâu không đáp lời, khi Tiểu Đào cho rằng tiểu thư sẽ không nói, cuối cùng Tang Nhu mở miệng: “Ta hạ thuốc hắn.”

Phốc!

Tiểu Đào kinh hãi, như vậy… Có thể sao?



Thanh Hà viên.

Tống Sở Du ngủ một giấc rất ngon, ở trong mơ, A Tầm cô nương ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên rồi nói với hắn, ta thích chàng, chàng nạp ta làm thiếp đi. Thật sự là một giấc mộng đẹp, khi Sở Du đang bày điệu bộ chuẩn bị đồng ý, một cơn đau nhói truyền đến, hắn thế mà lại… Tỉnh!

Ủa, hắn mê mê mang mang nhìn trái nhìn phải, A Tầm cô nương đang đòi gả kia đâu?

“Tiểu Lục, con thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?” Thanh Hà công chúa vẫn luôn chăm sóc cháu trai mình như con ruột, thấy hắn tỉnh lại, bà vội vàng tiến lên, vô cùng quan tâm.

Tống Sở Du vẫn chưa nhận ra tình hình hiện tại, hắn ngơ ngác hỏi: “Đại bá mẫu, con bị sao vậy ạ?” Hắn ngồi dậy, thử cử động cổ mình một chút, ủa, cổ vẫn hơi cứng, nhưng… Ôi, từ từ!

Đã xảy ra chuyện gì? Tuy giấc mơ của hắn không phải thật sự, nhưng khi nãy hắn chắc chắn đã tìm được A Tầm cô nương kia!

“Con thế nào rồi? Sao con lại hôn mê trong phòng tạp vật? Theo lời của từ nữ phát hiện ra con, lúc ấy cửa vẫn bị chặn. Con có nhớ rõ là ai làm không?” Tống Sở Hàm đứng sau Thanh Hà công chúa, nói.

Tống Sở Du nhớ lại tình hình lúc đó, bọn họ cùng nhau vào phòng tạp vật, sau đó A Tầm… Là nàng? Nàng hạ thuốc hắn rồi chạy?

Tống Sở Du bắt đầu nghiến răng, ở đâu lại có tiểu cô nương mưu mô như vậy?

back top