Kiều sủng

Chương 07

Editor: trucxinh0505

Tống Sở Du không nghĩ tới cái nha hoàn kia lớn mật như vậy, dám làm chuyện này đối với hắn.

Tống Sở Hàm thấy biểu tình hắn không đúng, truy vấn: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào, ngươi nói ta nghe.”

Cuối cùng Tống Sở Du cuối cũng phản ứng lại, gợi lên tươi cười, liếc tứ tỷ mình: “Ta nói tứ tỷ nha, sao lại gấp như vậy chứ. Ta cũng chưa nói là không, tỷ không cần lo lắng, chuyện này ta không có gì, ai có thể làm gì ta. Bất quá ta là cùng người đùa giỡn, không có việc gì.”

Tống Sở Hàm cười lạnh: “Nhưng ta lại thật muốn, là dạng người gì cùng ngươi đùa giỡn, có thể đem ngươi hôn mê nhốt lại, đây cũng không phải việc nhỏ đi. Nếu như không có người phát hiện ra ngươi, ngươi ở bên trong phát sinh ra sai lầm gì thì làm sao bây giờ? Bằng hữu ngươi kết giao luôn là không đứng đắn. Nếu như ngươi không nói, ta sẽ tự mình tra, ta nghĩ, hôm nay tuy rằng nhiều người, nếu thật muốn tra, cũng không phải là không khả thi.”

Công chúa Thanh Hà vẫn luôn ngồi một bên nhìn hai tỷ đệ này, tựa hồ nghĩ tới cái gì, nhịn không được nở nụ cười: “Được rồi, Sở Hàm cũng chớ quá giận, nói không chừng, tiểu Lục nhà chúng ta là đùa giỡn tiểu thư nhà nào không thành, ngược lại bị người thân người ta chế phục thì sao.”

Tống Sở Hàm ngẩn ra một chút, sau đó liền nghĩ đến khách nhân hôm nay, không cấm nheo mắt, Tống Tiểu Lục bị người ta nói trúng tâm sự, chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, hắn lớn tiếng giảo biện: “Các ngươi không cần nói bậy, làm sao có chuyện xảy ra như vậy. Ta là cái dạng người như vậy sao, hơn nữa, võ nghệ ta nào có kém như vậy?”

Sở Hàm: “Chính bởi vì ngươi không có kém, cho nên gia đình người ta mới dùng thủ đoạn như vậy.” Nghe được đệ đệ nhà mình lớn tiếng giảo biện, nàng còn có gì không rõ, tất nhiên là bị nói trúng tâm sự rồi. Nhìn dáng vẻ đó, về sau phải nói đại ca quản tiểu Lục nhiều hơn, bằng không mỗi ngày như vậy, tương lai hắn thế nào, chẳng lẽ muốn cả đời làm một kẻ ăn chơi trác táng sao?

Tống Tiểu Lục trừng tứ tỷ: “Tỷ đừng cứ nghĩ ta như vậy, ta nói, ta không phải làm người như vậy, lần này chuyện này là ngoài ý muốn, là ta cùng với, ta cùng với… Bằng hữu đùa giỡn, các ngươi chớ có quá quản ta, tự ta sẽ xử lý tốt.” Giương giọng dâng cao làm công chúa Thanh Hà cười càng tươi hơn.

“Được được, nếu là bằng hữu ngươi, cho là vậy đi. Sở Hàm, ngươi cũng không cần quản nhiều, ngươi xem, chính chủ còn bảo vệ như vậy, chúng ta cần gì mệt mỏi quản, nghĩ đến cô nương người ta có vài phần tư sắc rồi.” Thanh Hà vỗ vỗ tay Sở Hàm, rốt cuộc Sở Hàm không cần nhiều lời nữa.

Trên đường hồi phủ, Tống Tiểu Lục không có cưỡi ngựa, ngược lại ngồi trên xe ngựa không kéo màn, hắn dựa nằm nghiêng trong xe ngựa, gọi A Hỉ sai vặt đấm chân cho mình, lo lắng nói: “Cũng không biết mê dược kia có tác dụng phụ gì hay không. Cô nương này xuống tay cũng quá độc ác rồi.”

Lần này Tống Tiểu Lục thật ra thẹn quá hóa giận, nói: “Ngươi đi điều tra cho ta một chút, những gia đình hôm nay có mang tỳ nữ lại đây. Tỳ nữ kia gọi là A Tầm. Bất quá điều tra, cũng không thể để người khác biết, bằng không ngươi biết tính tình ta rồi đó.”

A Hỉ “Ai” một tiếng.

“Hôm sau chính là ngày thứ năm, cũng không biết đại ca có thể giúp ta tìm được người hay không. Bất quá mặc kệ thế nào, bên này ngươi không thể chậm trễ. Hôm nay người tuy nhiều, nhưng chưa chắc khó tìm.”

A Hỉ lấy lòng nói: “Chủ tử, chỉ cần xác nhận người nọ là nha hoàn, nhất định sẽ tìm được. Trong yến hội của công chúa từng có nha hoàn hại người, bởi vậy công chúa đối với nha hoàn có nhiều khúc mắc. Như vậy, những ai muốn lấy lòng công chúa đều hạn chế mang theo nha hoàn tham gia yến hội. Nếu như có, đều là những người không cần thiết, như thế xem ra, vẫn dễ dàng tìm người.”

Sở Du nghe thế, trong lòng mừng thầm, xem đi, ông trời đều giúp hắn… Không đúng, nha hoàn? Tuy nàng mặc xiêm y không quý báu hoa lệ, nhưng cách trang điểm kia căn bản không giống kiểu nha hoàn, còn có tên A Tầm này.

Tìm… Là trào phúng hắn tìm kiếm sao?

Cũng không trách hắn nghĩ nhiều, chỉ là cái nha đầu này lớn mật như vậy, dám chọc ghẹo hắn, dùng một thân phận cùng một cái tên giả tới lừa gạt người, nghĩ đến đây, hắn ngồi dậy.

“Mẹ kiếp, gia bị nàng lừa rồi.” Nhìn dáng vẻ tiểu cô nương kia, rõ ràng ban đầu chính là đề phòng hắn. Mệt hắn còn chân thành như vậy. Tống Sở Du tiếp tục nghiến răng.

A Hỉ bị chủ tử nhà mình biểu hiện như vậy liền hoảng sợ, ngay sau đó cẩn thận gọi “Lục gia?”

“Lục gia cái cầu nhà ngươi, Lục gia bị tiểu cô nương lừa dối.” Nghĩ đến đây, Tống Sở Du thật có thêm nhiều hứng thú, một hai phải tìm cho được cái nha đầu kia “Được rồi, ngươi cũng đừng chỉ điều tra nha hoàn, ta xem, tám phần nàng không phải là nha hoàn gì. Không chừng là tiểu thư nhà ai. Ngươi xem trong yến hội hôm nay, xuất hiện những tiểu thư nào mà ta chưa thấy qua, đi điều tra hết, nhìn xem hôm nay là người nào mặc váy màu hồng cánh sen, khi cười rộ sẽ có ẩn ẩn lúm đồng tiền.”

“Nô tài đã hiểu.”

“Nhiều manh mối như vậy, còn lo ta tìm không ra người.” Tống Tiểu Lục lẩm bẩm, “Nếu tìm được, ta nhất định phạt ngươi nói một vạn câu thực xin lỗi với ta.”

A Hỉ thấy chủ tử nhà mình oán niệm như vậy, yên lặng vô ngữ.

Tuy rằng Tống Sở Du cố ý muốn gạt chuyện này, nhưng trở lại Tống phủ, liền thấy Tống phu nhân đã chờ ở đại sảnh, hắn trước bĩu môi với Tống Sở Hàm một cái, Tống Sở Hàm làm vẻ mặt không biểu tình.

“Tiểu Lục, còn không qua đây nương nhìn một chút.” Tống phu nhân sốt ruột.

Tống Sở Du cười tủm tỉm tiến lên, Tống phu nhân kiểm tra trên dưới, tiểu Lục bên cạnh ôm cánh tay bà nói: “Ai u uy, ngài xem kìa, chuyện bé xé ra to, như vậy quá nhỏ nhen rồi”

Tống phu nhân trực tiếp tát hắn một cái, “Cái đứa này, việc như thế mới không phải là chuyện nhỏ, ta…”

Tống Sở Du đánh gãy lời mẫu thân, thấp giọng ghé bên tai Tống phu nhân nói: “Kỳ thật, chuyện này chính là con tự làm. Mẫu thân ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, bằng không phụ thân biết, lại nổi trận lôi đình.”

Tống phu nhân kinh ngạc nhìn nhi tử.

“Con không nghĩ trêu chọc nàng, liền dùng mê dược hù dọa, thấy nàng chạy con cười ha ha, ai biết một trận gió tới, con, liền ngã. Đến nỗi cửa đóng lại, có lẽ là kẻ nào không có mắt không biết bên trong có người, vì thế mới có chuyện như vậy. Chuyện này, con cũng chưa nói cho ai, mẫu thân giúp con đi! Nếu như phụ thân biết, lại muốn giáo huấn con. Còn có đại ca, trước đó vài ngày đại ca còn nói, con không nghĩ làm mọi người giận.”

Tống phu nhân trừng liếc hắn một cái, Tống Sở Du vô tội cười, “Thật là chuyện ngoài ý muốn.”

Thanh âm hai người cực nhỏ, người khác không nghe được cái gì, Tống phu nhân tin tưởng lời nói nhi tử mình, lại đấm hắn một chút: “Con đó, tuổi cũng không nhỏ, ta tất nhiên là không yêu cầu con giống đại ca, nhị ca con, nhưng cần chỉnh trang lại, còn giống hài tử mà hồ nháo.”

Tống Tiểu Lục làm mặt nghiêm túc: “Biết rồi biết rồi. Ngài yên tâm, con nhất định biểu hiện thật tốt. Bất quá… Con thật đúng không thể giống đại ca, nhị ca nha, bằng không đại tẩu, nhị tẩu thích con thì làm sao.”

Mặt tuy rằng nghiêm túc, nhưng lời này thật quá không ra gì.

Tống Tiểu Lục lại bị đánh, hắn oa oa kêu to.

“Cái đứa trẻ này, nếu ta con nghe được con nói những lời không đàng hoàng như vậy, ta nhất định xử phạt con.” Tống phu nhân điểm chỉ đầu hắn.

Tống Tiểu Lục lập tức làm bộ dạng tiểu cẩu ngã vào trên ghế “Bảo đảm nghe lời.”

Tống Sở Hàm nhìn cái đệ đệ thích nháo như vậy, nhịn không được mỉm cười lắc đầu, “Mẫu thân, mau bắt hắn đứng lên đi, chốc phụ thân trở về thấy hắn như vậy, sẽ lại muốn huấn hắn.”

Tống phu nhân: “Có nghe chưa, còn không mau đứng lên, trong nhà chỉ mỗi mình con, ngày càng kỳ cục.”

Tống Sở Du vui cười đứng dậy, đi qua túm góc áo Tống Sở Hàm, Tống Sở Hàm hé mắt nhìn hắn, Sở Du vui cười: “Trời ơi, tứ tỷ đó nha, thật đúng là đại mỹ nhân. Người bình thường nếu nhìn thấy tỷ, tám phần có thể xấu hổ chết đi được. Tỷ xem, quả nhiên là đại mỹ nữ. Bất quá, cũng là di truyền từ nương chúng ta, nếu như mẫu thân chúng ta khó coi, tứ tỷ cũng không thể được như vậy.”

Một câu chọc Tống phu nhân cùng Tống Sở Hàm đều bật cười, Tống Sở Hàm chỉ hắn nói: “Ngươi chỉ biết nháo.”

Sở Du nhướng mày: “Như thế nào? Tứ tỷ cho rằng lời ta nói không phải thật?”

“Được rồi, ngươi nha, cũng đừng tức giận tứ tỷ ngươi, bằng không tứ tỷ sẽ đối với ngươi không khách khí.” Tống phu nhân mỉm cười nói.

Sở Du làm ra bộ dáng có chút sợ sệt, giơ đôi tay lên, “Ta chính là không dám chọc tứ tỷ.”

Trong lúc nhất thời, mọi người đều bị chọc vui vẻ.

Mà lúc này, Tang Nhu đứng ngồi không yên lại không thể bình phục tâm tình, càng nghĩ càng phiền muộn, nàng đứng dậy chuẩn bị đi hoa viên đi dạo.

“Tiểu thư, ta bồi ngài cùng đi.”

“Được.”

Lý phủ cũng không đặc lớn, chạng vạng mỗi ngày các vị tiểu thư cũng đều muốn tản bộ ở hoa viên, ngày xưa Tang Nhu chưa bao giờ đi, bất quá hôm nay ngoại lệ, cẩn thận ngẫm lại cũng biết được, hôm nay các nàng nào còn tâm tình ra đây tản bộ, sợ là ở trong phòng hết thảy đi. Tang Nhu thực không thích mấy cái biểu tỷ này, đồng dạng, mấy cái biểu tỷ cũng không thích nàng không phải sao! Ngoài mặt có thể duy trì được hài hòa thì tốt rồi!

Cẩn thận ngẫm lại, bản thân đúng là một tiểu cô nương không được người thích, Tang Nhu nhớ rõ mấy tháng cùng mẫu thân mới đến đây, nghĩ mẫu thân mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, nàng siết chặt khăn tay, tóm lại là không thể quên được. Nơi này có tốt, cũng không phải là nhà của nàng.

“A Tang.” Thanh âm hồn hậu vang lên, Tang Nhu quay đầu lại, thế nhưng ngoài ý muốn thấy cữu cữu mình, A Tang lập tức thỉnh an. Trong phủ này, người duy nhất gọi giống mẫu thân nàng, cũng chỉ có một người cữu cữu.

Lý đại nhân xưa nay ít nói cười, biểu tình thập phần nghiêm túc, nhưng đối với Tang Nhu có vài phần ôn hòa: “Mau đứng lên đi, ngày thường không thấy con tới hoa viên đi dạo.”

Tang Nhu mỉm cười nói: “Hồi cữu cữu, kỳ thật con cũng có lại đây, chỉ là không nhiều lắm. Cữu cữu hôm nay không vội sao?”

Lý đại nhân cười: “Còn tạm. Hôm nay các con cùng đi Thanh Hà viên?” Ông tựa hồ lơ đãng hỏi.

Tang Nhu gật đầu: “Đúng ạ.”

“Như thế nào? Hết thảy đều tốt đi?”

Trong lòng Tang Nhu hơi chút chấn động.

back top