Editor: trucxinh0505
Trong lòng A Tang giật mình, mỉm cười nói: “Khá tốt, Thanh hà viên thật sự là một nơi không tồi.”
Lý đại nhân mỉm cười: “Địa phương tốt hay không tốt, kỳ thật không quan trọng. Ta có nói với mợ con, ra cửa mang theo con đi nhiều một chút, hiện giờ con cũng mười ba, đi lại nhiều một chút cũng quen biết thêm nhiều người. Cữu cữu biết, ngươi là cô nương thông minh, biết nên làm như thế nào khéo léo nhất.”
Tang Nhu gật đầu, thanh âm thanh thúy: “Vâng ạ! Con đã biết!”
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của nàng, Lý đại nhân đột nhiên nhớ tới Nhị muội khi còn nhỏ, lúc ấy mỗi khi nhắc tới đề tài này, muội muội đều thập phần tu quẫn, nào có tự nhiên như A Tang vậy.
Trong lúc nhất thời, Lý đại nhân không biết nói cái gì. Lại suy nghĩ một chút, nói: “Có cần cái gì, con cứ nói với mợ một tiếng.”
Tang Nhu cười tủm tỉm: “Con đã biết. Cữu cữu yên tâm, A Tang hết thảy đều tốt.”
Lý đại nhân muốn nói cái gì, bất quá chung quy đem lời nói nuốt xuống, xua xua tay, Tang Nhu lập tức rời đi, cũng không dừng lại.
Lý đại nhân nhìn bóng dáng A Tang rời đi, cảm khái: “Nghĩ đến, nha đầu này thật không giống Tam muội.” Sai vặt theo bên người mỉm cười nói: “Có lẽ l biểu tiểu thư giống phụ thân nàng hơn không?”
Lý đại nhân quay đầu lại, nhìn gã sai vặt chằm chằm: “Ngươi nói cái gì?”
Gã sai vặt giật mình, phát hiện biểu tình Lý đại nhân không đúng, vội vàng nói: “Tiểu nhân đều là nói bậy, đều là nói bậy.”
“Cái gì nói bậy hay không nói bậy. Chỉ là, ta không hy vọng nghe được bất cứ quan hệ nào với Cận Viễn.” Tạm dừng một chút, Lý đại nhân tiếp tục nói: “Nếu như không phải người này, muội muội ta sao sớm hương tiêu ngọc vẫn. A Tang lại như thế nào sẽ ăn nhờ ở đậu, tuy ta chưa bao giờ xem A Tang là người ngoài, nhưng chung quy chúng ta không thể thay thế được cha mẹ con bé. Tóm lại chính là trong lòng A Tang cũng cũng có ngăn cách. Hết thảy những chuyện này, nếu như không có Cận Viễn, đều sẽ không phát sinh.”
“Vâng, tiểu nhân đã biết.” Gã sai vặt kinh sợ.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi, ta muốn một mình yên tĩnh trong chốc lát.” Lý đại nhân phiền muộn xoa giữa mày, gã sai vặt thấy thế vội vàng cáo lui. Đợi gã sai vặt rời đi, Lý đại nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía sau cây đại thụ: “Nếu ở nơi đó, vì sao lại không đi ra?”
Liền thấy gương mặt Chu thị lạnh lung, cười châm chọc: “Hà tất nói với người khác câu dễ nghe như vậy, gì mà Cận Viễn hại chết muội muội ông, rõ ràng muội muội thân thể ốm yếu, lại đổi trắng thay đen như vậy, thật chỉ có Hình Bộ thượng thư ông mới có thể nói ra được!”
Lý đại nhân không ngờ: “Nếu như không phải bởi vì Cận Viễn chết, Tam muội sao có thể thương tâm quá độ? Còn nữa, nếu bà đã nghe được, ta cũng không cần phải nhiều lời, trong nhà này, ta không hy vọng nghe được hết thảy có quan hệ với Cận Viễn. Bà… Tự giải quyết cho tốt.”
Sắc mặt Chu thị đỏ bừng, oán hận nhìn chằm chằm Lý đại nhân: “Ta tự giải quyết cho tốt? Ông nói thật nực cười? Ta làm cái gì phải tự giải quyết cho tốt. Ông nói rõ ràng cho ta, ta chỉ nói đến Cận Viễn, có khắt khe cháu ngoại gái hay sao. Không cho nàng ăn nàng mặc?”
Lý đại nhân nhíu mày: “Bà là người trong gia đình quyền quý, sao có thể giống như đàn bà đanh đá vậy, thật là không thể nhìn mà. Cho dù không phải không cho ăn mặc, nhưng âm thầm ngáng chân lại không ít, đừng tưởng rằng cái gì ta cũng không biết, ta không nói, chỉ là lưu trữ cho gia đình chút mặt mũi thôi.”
“Ông đều biết? Ha hả, thật là thú vị, đó mới là cháu ngoại gái ruột thịt của ông, nếu ông biết, vậy sao sớm không nói tới! Ta xem ông bất quá thấy nó trỗ mã xinh đẹp, nghĩ tương lai có lẽ vì trãi đường làm quan đi. Lý Chí Vũ, ông là dạng người gì, ta sớm đã nhìn thấu, thật đáng thương cho Cận Tang Nhu, con bé cho rằng cữu cữu là tốt nhất, nào biết chính là tiểu nhân đê tiện mà thôi. Nói đến cùng, ta nhằm vào nó, ông cũng cao hứng, là ai làm ông ghen ghét Cận Viễn như vậy! Mà nó, lại là nữ nhi Cận Viễn.” Chu thị tay nắm chặt thành quyền, cười lạnh đối với Lý đại nhân.
“Ta nói rồi, không cần nhắc đến Cận Viễ cùng ta.”
“Cận Viễn đã chết không phải ông thực cao hứng đi? Hắn đã chết, không còn có người năm đó đề khoa cử, ông thật xứng danh với Trạng Nguyên này? Bất quá ta nói cho ông biết, dù hắn đã chết, trong lòng ta cũng chính là nam nhi tốt nhất. Mà ông, bất quá là kẻ tiểu nhân hoành đao đoạt ái, huynh muội các người đều là tiểu nhân, làm người ta phải buồn nôn!”
“Bang!” Lý đại nhân bạt một tai trên mặt Chu thị, khí sắc mặt biến thành màu đen: “Bà cút trở về cho ta. Nếu như ta lại nghe được bà hồ ngôn loạn ngữ, ta liền hưu bà, nếu bà thật muốn gả cho Cận Viễn như vậy, vậy liền về nhà đi tự sát đi, chết liền có thể vĩnh viễn bồi bên cạnh Cận Viễn của bà, chỉ là… Cho dù chết, Cận Viễn cũng là hôn phu muội muội ta, bà chỉ có thể nhìn từ xa, trong lòng ghen ghét đến chết.”
“Ông…” Cả người Chu thị run rẩy rơi lệ.
Bà dựa vào cái gì ở trước mặt ta la lên hét xuống, ta nói cho mà biết, hiện tại trong cái phủ này, có thêm một người hay không có cũng không quan trọng. Nếu như bà nghe lời, bà vẫn là Lý phu nhân của ta, bằng không, ta sẽ làm cho bà biết, tư vị hạ đường phụ là như thế nào.” Tạm dừng một chút, Lý đại nhân kề sát mặt, nắm cằm Chu thị thấp giọng nói: “Những đứa trẻ kia, ta nói cho bà biết, chúng nó đều có tác dụng lớn đối với ta, bà chớ có mà quấy rối. Bằng không, ta sẽ khiến bà lặng yên không một tiếng động chết đi.”
Chu thị trừng mắt Lý đại nhân, “Ông, ông không nghĩ đến nhi từ cùng Xu Dun…”
“Bà đã chết, phu nhân mới sẽ sinh cho ta con vợ cả. Bà cho rằng ta sẽ để ý?” Lý đại nhân cười ác ý.
“Tâm địa ông quá là ngoan độc.”
Lý đại nhân buông cằm Chu thị ra: “Bà thành thật quản trong phủ cho ta, đừng nghĩ ta là đồ ngốc. Ta không nói, không đại biểu ta không biết.”
Nói xong, Lý đại nhân phất tay áo rời đi.
Chu thị thấy ông rời đi, đờ đẫn đứng ở nơi đó nửa ngày, lau khô nước mắt mới rời đi, thấy hai người này đều đi rồi, Lý Trăn mới từ bụi hoa đi ra, hắn là trưởng tử Lý gia, nhưng từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, nghĩ đến lời nói việc làm vừa rồi của phụ thân, hắn phảng phất đã thành thói quen, cười khổ một chút, dời bước chân đến sân tổ mẫu.
Tang Nhu cũng ở nơi này, chỉ là ở sương phòng bên ngoài, nghĩ nghĩ, hắn gõ cửa.
“Ai nha.” Thanh âm Tiểu Đào giòn giòn.
“Là ta, thiếu gia đến.”
Tiểu Đào vội vàng kéo màn cửa ra: “Tiểu thư, đại thiếu gia tới.”
Tang Nhu buông phẩm thêu xuống, cười khanh khách “Biểu ca, mau tiến vào ngồi.”
“Có phiền nhiễu muội hay không?” Hắn nhìn lại, thấy thêu phẩm kia đặt trên bàn.
Tang Nhu lắc đầu: “Đương nhiên không có. Bất quá biểu ca, không phải nói mấy ngày này huynh bị bệnh thương hàn sao? Sao lại không cố gắng nghỉ ngơi? Đi tới đi lui như vậy không tốt lắm.”
Lý Trăn cười ôn hòa: “Ta trước giờ đều như vậy, lại cũng không có việc gì làm. Sợ là phiền não càng nhiều, không bằng mỗi ngày nhàn nhã đi bộ, cũng thật không tồi.”
Tang Nhu nhíu mày: “Biểu ca nói gì vậy, mọi người đều hy vọng huynh sớm tốt lên. Có ta, tổ mẫu, cậu mợ, ai cũng đều hy vọng như vậy. Sao huynh có thể buông bỏ được, khi thân thể khỏe liền có thể nhàn nhã đi bộ mà. Không phải nói đợi thân thể huynh khỏe, mọi người liền sẽ nói huynh làm cái gì sao.”
Lý Trăn bật cười: “Còn tuổi nhỏ, ngữ khí thật không khác nhỉ.”
Tang Nhu tiếp tục: “Lão giả có quan hệ gì, muội chỉ nói sự thật thôi mà.”
“Đạo lý xác thật là có, nhưng sao muội biết, người khác thật sự hy vọng ta tốt lên chứ?” Lý Trăn nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của cha mẹ trong hoa viên, không khỏi thất vọng cùng buồn lòng.
“Biểu ca lại nói bậy, ta thấy nha, huynh nhất định là bị bệnh, nếu như bằng không, tại sao lại nói chuyện như vậy, chán ngán thất vọng như vậy cũng không phải là huynh. Nếu huynh cứ tiếp tục như vậy, muội phải ra đại chiêu mới được.” Tang Nhu hơi dương đầu, chọc Lý Trăn bật cười, “Đại chiêu? Ta thật không biết biểu muội còn có đại chiêu gì.”
Tang Nhu hừ một tiếng, nói: “Tất nhiên là có rồi, muội muốn nói cho tổ mẫu, đây không phải đại chiêu sao?”
Lý Trăn xì một tiếng liền bật cười: “Cái nha đầu này, viện binh cũng không phải là phóng đại chiêu nha.”
“Huynh muội hai người đang nói gì vậy? Trông có vẻ thực cao hứng.” Xu Dung đứng ở cửa cười nhạt, Tang Nhu thấy, vội vàng đem người tiến vào, “Biểu tỷ, tỷ xem biểu ca, huynh ấy lại tự sa ngã. Muội đang khuyên huynh ấy đó. Vừa rồi còn nói viện binh không phải phóng đại chiêu, như vậy trước muội phóng cái tiểu chiêu, tiểu chiêu chính là biểu tỷ, biểu tỷ, tỷ mau khuyên nhủ biểu ca đi.”
Xu Dung đi vào ngồi xuống, nhìn ca ca nhà mình đánh giá, thấy biểu tình Lý Trăn nguyên bản đang tươi cười liền lãnh đạm xuống, nàng hơi cắn môi: “Ca ca có chuyện gì sao?”
Lý Trăn cười có chút khuôn khép: “Không có gì, bất quá là cùng tiểu biểu muội đùa một chút thôi, muội ấy hy vọng, ta có thể sớm chút tốt lên.”
Xu Dung nhìn Tang Nhu, lúc sau lại nhìn Lý Trăn, đưa tay nắm cánh tay Lý Trăn: “Ca ca tất nhiên sẽ khá lên rồi, ca ca, mẫu thân nói muội đi tìm ca đó? Tựa hồ… Có việc gì đó bà muốn nói cùng huynh, chúng ta cũng không thể mãi quấy rầy biểu muội đúng không?”
Lý Trăn theo Xu Dung kéo tay đứng lên, “Như vậy, biểu muội nghỉ ngơi sớm chút.”
Tang Nhu múa khăn tay nhỏ, ừ một tiếng thật mạnh.
Lý Trăn cười xoa xoa đầu nàng: “Tiểu nha đầu tính trẻ con.”
Tang Nhu chu môi không thuận theo: “Muội đã là đại cô nương rồi.”
Thấy huynh muội Lý gia rời đi, Tiểu Đào cảm khái: “Đại thiếu gia thật là một người tốt, chỉ tiếc, thân mình không được tốt. Ông trời sao lại không phù hộ người tốt chứ.”
Tang Nhu mỉm cười không nói gì.
Biểu ca đã xảy ra chuyện gì rồi? Nếu như không có việc gì, canh giờ này sẽ không lại đây như vậy, Tang Nhu nhíu mày cân nhắc. Kỳ thật nàng cùng đại biểu ca đều biết, mợ sợ nhất hai người tiếp xúc lâu rồi nảy sinh cảm tình, bởi vậy thập phần chú ý hai người nói chuyện bên nhau. Biểu ca cũng kiêng dè rất nhiều, hôm nay… Là làm sao vậy?
Trong lòng A Tang giật mình, mỉm cười nói: “Khá tốt, Thanh hà viên thật sự là một nơi không tồi.”
Lý đại nhân mỉm cười: “Địa phương tốt hay không tốt, kỳ thật không quan trọng. Ta có nói với mợ con, ra cửa mang theo con đi nhiều một chút, hiện giờ con cũng mười ba, đi lại nhiều một chút cũng quen biết thêm nhiều người. Cữu cữu biết, ngươi là cô nương thông minh, biết nên làm như thế nào khéo léo nhất.”
Tang Nhu gật đầu, thanh âm thanh thúy: “Vâng ạ! Con đã biết!”
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của nàng, Lý đại nhân đột nhiên nhớ tới Nhị muội khi còn nhỏ, lúc ấy mỗi khi nhắc tới đề tài này, muội muội đều thập phần tu quẫn, nào có tự nhiên như A Tang vậy.
Trong lúc nhất thời, Lý đại nhân không biết nói cái gì. Lại suy nghĩ một chút, nói: “Có cần cái gì, con cứ nói với mợ một tiếng.”
Tang Nhu cười tủm tỉm: “Con đã biết. Cữu cữu yên tâm, A Tang hết thảy đều tốt.”
Lý đại nhân muốn nói cái gì, bất quá chung quy đem lời nói nuốt xuống, xua xua tay, Tang Nhu lập tức rời đi, cũng không dừng lại.
Lý đại nhân nhìn bóng dáng A Tang rời đi, cảm khái: “Nghĩ đến, nha đầu này thật không giống Tam muội.” Sai vặt theo bên người mỉm cười nói: “Có lẽ l biểu tiểu thư giống phụ thân nàng hơn không?”
Lý đại nhân quay đầu lại, nhìn gã sai vặt chằm chằm: “Ngươi nói cái gì?”
Gã sai vặt giật mình, phát hiện biểu tình Lý đại nhân không đúng, vội vàng nói: “Tiểu nhân đều là nói bậy, đều là nói bậy.”
“Cái gì nói bậy hay không nói bậy. Chỉ là, ta không hy vọng nghe được bất cứ quan hệ nào với Cận Viễn.” Tạm dừng một chút, Lý đại nhân tiếp tục nói: “Nếu như không phải người này, muội muội ta sao sớm hương tiêu ngọc vẫn. A Tang lại như thế nào sẽ ăn nhờ ở đậu, tuy ta chưa bao giờ xem A Tang là người ngoài, nhưng chung quy chúng ta không thể thay thế được cha mẹ con bé. Tóm lại chính là trong lòng A Tang cũng cũng có ngăn cách. Hết thảy những chuyện này, nếu như không có Cận Viễn, đều sẽ không phát sinh.”
“Vâng, tiểu nhân đã biết.” Gã sai vặt kinh sợ.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi, ta muốn một mình yên tĩnh trong chốc lát.” Lý đại nhân phiền muộn xoa giữa mày, gã sai vặt thấy thế vội vàng cáo lui. Đợi gã sai vặt rời đi, Lý đại nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía sau cây đại thụ: “Nếu ở nơi đó, vì sao lại không đi ra?”
Liền thấy gương mặt Chu thị lạnh lung, cười châm chọc: “Hà tất nói với người khác câu dễ nghe như vậy, gì mà Cận Viễn hại chết muội muội ông, rõ ràng muội muội thân thể ốm yếu, lại đổi trắng thay đen như vậy, thật chỉ có Hình Bộ thượng thư ông mới có thể nói ra được!”
Lý đại nhân không ngờ: “Nếu như không phải bởi vì Cận Viễn chết, Tam muội sao có thể thương tâm quá độ? Còn nữa, nếu bà đã nghe được, ta cũng không cần phải nhiều lời, trong nhà này, ta không hy vọng nghe được hết thảy có quan hệ với Cận Viễn. Bà… Tự giải quyết cho tốt.”
Sắc mặt Chu thị đỏ bừng, oán hận nhìn chằm chằm Lý đại nhân: “Ta tự giải quyết cho tốt? Ông nói thật nực cười? Ta làm cái gì phải tự giải quyết cho tốt. Ông nói rõ ràng cho ta, ta chỉ nói đến Cận Viễn, có khắt khe cháu ngoại gái hay sao. Không cho nàng ăn nàng mặc?”
Lý đại nhân nhíu mày: “Bà là người trong gia đình quyền quý, sao có thể giống như đàn bà đanh đá vậy, thật là không thể nhìn mà. Cho dù không phải không cho ăn mặc, nhưng âm thầm ngáng chân lại không ít, đừng tưởng rằng cái gì ta cũng không biết, ta không nói, chỉ là lưu trữ cho gia đình chút mặt mũi thôi.”
“Ông đều biết? Ha hả, thật là thú vị, đó mới là cháu ngoại gái ruột thịt của ông, nếu ông biết, vậy sao sớm không nói tới! Ta xem ông bất quá thấy nó trỗ mã xinh đẹp, nghĩ tương lai có lẽ vì trãi đường làm quan đi. Lý Chí Vũ, ông là dạng người gì, ta sớm đã nhìn thấu, thật đáng thương cho Cận Tang Nhu, con bé cho rằng cữu cữu là tốt nhất, nào biết chính là tiểu nhân đê tiện mà thôi. Nói đến cùng, ta nhằm vào nó, ông cũng cao hứng, là ai làm ông ghen ghét Cận Viễn như vậy! Mà nó, lại là nữ nhi Cận Viễn.” Chu thị tay nắm chặt thành quyền, cười lạnh đối với Lý đại nhân.
“Ta nói rồi, không cần nhắc đến Cận Viễ cùng ta.”
“Cận Viễn đã chết không phải ông thực cao hứng đi? Hắn đã chết, không còn có người năm đó đề khoa cử, ông thật xứng danh với Trạng Nguyên này? Bất quá ta nói cho ông biết, dù hắn đã chết, trong lòng ta cũng chính là nam nhi tốt nhất. Mà ông, bất quá là kẻ tiểu nhân hoành đao đoạt ái, huynh muội các người đều là tiểu nhân, làm người ta phải buồn nôn!”
“Bang!” Lý đại nhân bạt một tai trên mặt Chu thị, khí sắc mặt biến thành màu đen: “Bà cút trở về cho ta. Nếu như ta lại nghe được bà hồ ngôn loạn ngữ, ta liền hưu bà, nếu bà thật muốn gả cho Cận Viễn như vậy, vậy liền về nhà đi tự sát đi, chết liền có thể vĩnh viễn bồi bên cạnh Cận Viễn của bà, chỉ là… Cho dù chết, Cận Viễn cũng là hôn phu muội muội ta, bà chỉ có thể nhìn từ xa, trong lòng ghen ghét đến chết.”
“Ông…” Cả người Chu thị run rẩy rơi lệ.
Bà dựa vào cái gì ở trước mặt ta la lên hét xuống, ta nói cho mà biết, hiện tại trong cái phủ này, có thêm một người hay không có cũng không quan trọng. Nếu như bà nghe lời, bà vẫn là Lý phu nhân của ta, bằng không, ta sẽ làm cho bà biết, tư vị hạ đường phụ là như thế nào.” Tạm dừng một chút, Lý đại nhân kề sát mặt, nắm cằm Chu thị thấp giọng nói: “Những đứa trẻ kia, ta nói cho bà biết, chúng nó đều có tác dụng lớn đối với ta, bà chớ có mà quấy rối. Bằng không, ta sẽ khiến bà lặng yên không một tiếng động chết đi.”
Chu thị trừng mắt Lý đại nhân, “Ông, ông không nghĩ đến nhi từ cùng Xu Dun…”
“Bà đã chết, phu nhân mới sẽ sinh cho ta con vợ cả. Bà cho rằng ta sẽ để ý?” Lý đại nhân cười ác ý.
“Tâm địa ông quá là ngoan độc.”
Lý đại nhân buông cằm Chu thị ra: “Bà thành thật quản trong phủ cho ta, đừng nghĩ ta là đồ ngốc. Ta không nói, không đại biểu ta không biết.”
Nói xong, Lý đại nhân phất tay áo rời đi.
Chu thị thấy ông rời đi, đờ đẫn đứng ở nơi đó nửa ngày, lau khô nước mắt mới rời đi, thấy hai người này đều đi rồi, Lý Trăn mới từ bụi hoa đi ra, hắn là trưởng tử Lý gia, nhưng từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, nghĩ đến lời nói việc làm vừa rồi của phụ thân, hắn phảng phất đã thành thói quen, cười khổ một chút, dời bước chân đến sân tổ mẫu.
Tang Nhu cũng ở nơi này, chỉ là ở sương phòng bên ngoài, nghĩ nghĩ, hắn gõ cửa.
“Ai nha.” Thanh âm Tiểu Đào giòn giòn.
“Là ta, thiếu gia đến.”
Tiểu Đào vội vàng kéo màn cửa ra: “Tiểu thư, đại thiếu gia tới.”
Tang Nhu buông phẩm thêu xuống, cười khanh khách “Biểu ca, mau tiến vào ngồi.”
“Có phiền nhiễu muội hay không?” Hắn nhìn lại, thấy thêu phẩm kia đặt trên bàn.
Tang Nhu lắc đầu: “Đương nhiên không có. Bất quá biểu ca, không phải nói mấy ngày này huynh bị bệnh thương hàn sao? Sao lại không cố gắng nghỉ ngơi? Đi tới đi lui như vậy không tốt lắm.”
Lý Trăn cười ôn hòa: “Ta trước giờ đều như vậy, lại cũng không có việc gì làm. Sợ là phiền não càng nhiều, không bằng mỗi ngày nhàn nhã đi bộ, cũng thật không tồi.”
Tang Nhu nhíu mày: “Biểu ca nói gì vậy, mọi người đều hy vọng huynh sớm tốt lên. Có ta, tổ mẫu, cậu mợ, ai cũng đều hy vọng như vậy. Sao huynh có thể buông bỏ được, khi thân thể khỏe liền có thể nhàn nhã đi bộ mà. Không phải nói đợi thân thể huynh khỏe, mọi người liền sẽ nói huynh làm cái gì sao.”
Lý Trăn bật cười: “Còn tuổi nhỏ, ngữ khí thật không khác nhỉ.”
Tang Nhu tiếp tục: “Lão giả có quan hệ gì, muội chỉ nói sự thật thôi mà.”
“Đạo lý xác thật là có, nhưng sao muội biết, người khác thật sự hy vọng ta tốt lên chứ?” Lý Trăn nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của cha mẹ trong hoa viên, không khỏi thất vọng cùng buồn lòng.
“Biểu ca lại nói bậy, ta thấy nha, huynh nhất định là bị bệnh, nếu như bằng không, tại sao lại nói chuyện như vậy, chán ngán thất vọng như vậy cũng không phải là huynh. Nếu huynh cứ tiếp tục như vậy, muội phải ra đại chiêu mới được.” Tang Nhu hơi dương đầu, chọc Lý Trăn bật cười, “Đại chiêu? Ta thật không biết biểu muội còn có đại chiêu gì.”
Tang Nhu hừ một tiếng, nói: “Tất nhiên là có rồi, muội muốn nói cho tổ mẫu, đây không phải đại chiêu sao?”
Lý Trăn xì một tiếng liền bật cười: “Cái nha đầu này, viện binh cũng không phải là phóng đại chiêu nha.”
“Huynh muội hai người đang nói gì vậy? Trông có vẻ thực cao hứng.” Xu Dung đứng ở cửa cười nhạt, Tang Nhu thấy, vội vàng đem người tiến vào, “Biểu tỷ, tỷ xem biểu ca, huynh ấy lại tự sa ngã. Muội đang khuyên huynh ấy đó. Vừa rồi còn nói viện binh không phải phóng đại chiêu, như vậy trước muội phóng cái tiểu chiêu, tiểu chiêu chính là biểu tỷ, biểu tỷ, tỷ mau khuyên nhủ biểu ca đi.”
Xu Dung đi vào ngồi xuống, nhìn ca ca nhà mình đánh giá, thấy biểu tình Lý Trăn nguyên bản đang tươi cười liền lãnh đạm xuống, nàng hơi cắn môi: “Ca ca có chuyện gì sao?”
Lý Trăn cười có chút khuôn khép: “Không có gì, bất quá là cùng tiểu biểu muội đùa một chút thôi, muội ấy hy vọng, ta có thể sớm chút tốt lên.”
Xu Dung nhìn Tang Nhu, lúc sau lại nhìn Lý Trăn, đưa tay nắm cánh tay Lý Trăn: “Ca ca tất nhiên sẽ khá lên rồi, ca ca, mẫu thân nói muội đi tìm ca đó? Tựa hồ… Có việc gì đó bà muốn nói cùng huynh, chúng ta cũng không thể mãi quấy rầy biểu muội đúng không?”
Lý Trăn theo Xu Dung kéo tay đứng lên, “Như vậy, biểu muội nghỉ ngơi sớm chút.”
Tang Nhu múa khăn tay nhỏ, ừ một tiếng thật mạnh.
Lý Trăn cười xoa xoa đầu nàng: “Tiểu nha đầu tính trẻ con.”
Tang Nhu chu môi không thuận theo: “Muội đã là đại cô nương rồi.”
Thấy huynh muội Lý gia rời đi, Tiểu Đào cảm khái: “Đại thiếu gia thật là một người tốt, chỉ tiếc, thân mình không được tốt. Ông trời sao lại không phù hộ người tốt chứ.”
Tang Nhu mỉm cười không nói gì.
Biểu ca đã xảy ra chuyện gì rồi? Nếu như không có việc gì, canh giờ này sẽ không lại đây như vậy, Tang Nhu nhíu mày cân nhắc. Kỳ thật nàng cùng đại biểu ca đều biết, mợ sợ nhất hai người tiếp xúc lâu rồi nảy sinh cảm tình, bởi vậy thập phần chú ý hai người nói chuyện bên nhau. Biểu ca cũng kiêng dè rất nhiều, hôm nay… Là làm sao vậy?