Kiều sủng

Chương 09

Editor: trucxinh0505

“Ai nha, ca ca tốt của ta, mau mau, chúng ta ước định ngày trước rồi mà, ngươi đừng làm bộ là không biết chuyện này nha.” Tống Tiểu Lục đứng ở cửa thư phòng đại ca Tống Sở Liêm, bộ dáng thập phần cợt nhả.

Tống Sở Liêm xem hắn, hận sắt không thành thép: “Nếu ta đã đáp ứng ngươi, tất nhiên sẽ không nuốt lời, ngươi vì cái gì vội vàng như vậy? Ngày thường nghiên cứu học vấn nào thấy ngươi năng nổ thế đâu?”

“Ai mà không có sở trường cùng sở đoản riêng sao! Đệ không nghiên cứu học vấn được, nhưng giao tiếp bằng hữu làm rất tốt nha. Hơn nữa theo cách nói thi ngôn, tề gia trị quốc bình thiên hạ, ca xem, tề gia đệ đều là nhất đấy.” Chính mình thật quá có tài đó!

Tống Sở Liêm cười lạnh: “Những lời này nên nói là… Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ đi? Ngươi đem hai từ tu thân quăng đi, còn tính hảo hán gì. Ngươi tu thân sao?”

“Đệ sao lại không có tu thân, ca xem, ca xem vòng eo đệ này, còn không tính tu thân là sao?” Chớp mắt mở to.

Tống Sở Liêm vô ngữ: “Thật là không thể nói được, hiện tại, ngươi so với cháu trai Khánh nhi còn không bằng. Nó hiểu chuyện còn hơn ngươi.”

“Ca không thể đánh đồng nó với đệ, mấy hôm trước không phải nó đái dầm sao, nào có người đánh thiếp vàng lên mặt như vậy.” Tống Tiểu Lục làm vẻ mặt “Đệ đều biết rõ, ca không cần gạt ta”.

Đầu Tống Sở Liêm muốn bùng nổ, mắt thấy đại ca nhà mình tựa hồ sắp phát giận, Tống Tiểu Lục lập tức chắp tay thi lễ: “Ai, ca, ca yêu dấu của ta, xin ca đừng mắng ta, ca liền nói cho ta đi, rốt cuộc cô nương kia con nhà ai.”

Tống Sở Liêm vỗ xuống bàn: “Tự xem.” Trực tiếp đem tin hàm đưa cho tiểu lục, hắn cũng lười nhiều lời cùng.

Tống Sở Du vội vàng tiếp nhận, đem giấy viết thư mở ra: “Cận Tang Nhu, mười ba tuổi, nhân sĩ Tô Châu. Cháu ngoại gái hình Bộ thượng thư Lý Chí Vũ, cha mẹ đều qua đời, mười tuổi sống nhờ Lý gia.”

Hắn ngơ ngác ngẩng đầu: “Nàng tên là Tang Nhu sao?”

Tống Sở Liêm gật đầu.

“Ca, ca thật quá lợi hại, ta tìm lâu như vậy đều không có tìm được, ca vừa xuất mã, quả nhiên mã đáo thành công. Trách không được, trách không được nàng xuất hiện trong yến hội đại bá mẫu, ngày đó Lý gia cũng được mời, nàng là biểu tiểu thư Lý gia, cũng nên được đi.” Tống Tiểu Lục lẩm bẩm.

Tống Sở Liêm nghi vấn: “Ngươi gặp qua cô nương đó rồi? Ta nói rồi, nếu cô nương đó có quen biết cùng Nam Quế Chi, nghĩ đến cũng không phải người đơn giản. Ngươi chớ có bị người khác lừa.”

Tống Tiểu Lục lẩm bẩm: “Đã bị lừa một lần rồi.”

“Ngươi nói cái gì?” Tống Sở Liêm không nghe rõ.

“Không có gì.” Tống Tiểu Lục đắc ý cười: “Có thông tin này rồi còn lo không bắt được cái nha đầu chết tiệt kia. Đệ muốn đi tìm nàng…” Nói xong, liền muốn rời đi, Tống Sở Liêm thật sự hết chỗ nói, hắn một phen giữ chặt đệ đệ, hỏi: “Ngươi liền đi như vậy tìm cô nương đó sao? Ngươi còn có muốn thanh danh hay không? Cô nương đó còn có muốn hay không? Nơi nào có chuyện như vậy.”

Tống Sở Du bị ca ca mình hỏi, đứng ngốc nửa ngày ở đó, trả lời: “Ây da, như vậy đi tìm nàng, thật sự có chút không thỏa đáng. Ách… Không quan hệ, ta đi tìm tứ tỷ mở yến hội, như vậy ta liền có thể thấy nàng rồi. Đến lúc đó nàng trực tiếp tới tướng phủ, ta không tin, nàng có thể chạy thoát ngũ chỉ sơn của ta.”

Tống Sở Liêm đỡ trán: “Ngươi là tiểu công tử phủ Thừa tướng, không phải phường sắc lang trên đường. Có thể thu liễm đàng hoàng lại hay không? Thoạt nhìn thật quá là mất mặt.”

Tống Tiểu Lục ưỡn ngực: “Đàng hoàng không thể ăn, có gì là mất mặt, không mất mặt. Hoàng Thượng kia không phải lão sắc quỷ sao, còn nói tứ tỷ là mỹ nhân đệ nhất Đại Tề đó. Xem ông ta đối với tứ tỷ còn không phải một bộ sắc lang sao. Đệ là học theo.”

Tống Sở Liêm thiếu chút nữa thở không ra hơi “Ngươi câm miệng cho ta, nếu để ta lại nghe được ngươi nói lời phạm thượng như vậy, ta liền nói cha cho ngươi đến từ đường, xem có quản được ngươi không. Ai cho ngươi dám nghị luận hoàng gia như vậy? Lại nói, là hoàng thượng khích lệ tứ muội, nào giống lời ngươi nói chứ, ngươi hình dung thành cái kia, truyền ra ngoài có thể còn được yên sao?” Hòa hoãn một chút, Tống Sở Liêm lạnh giọng chất vấn: “Ngươi có hay không ở bên ngoài cũng nói chuyện như vậy?”

Tống Tiểu Lục bị mắng, có chút thành thật lại: “Đệ không phải đồ ngốc, như thế nào lại đi ra ngoài. Muốn tìm đường chết sao?”

“Ngươi biết liền hảo, ta nói cho ngươi, ngươi cũng không phải là hài tử ba tuổi, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, nên có đúng mực, chớ để cả nhà chúng liên lụy theo ngươi, có nghe hay không hả. Nhà chúng ta tuy rằng dưới một người trên vạn người, chung quy phía trên là hoàng thượng, ngươi cần phải hiểu chuyện.” Tống Sở Liêm tận tình khuyên bảo.

“Đệ đã biết, đại ca, hôm nay êm đẹp, ca không cần tức giận.”

“Được rồi, ta còn có công vụ, ngươi đi ra ngoài đi, nhớ rõ lời ta nói, chớ xem như gió thoảng bên tai.” Tống Sở Liêm bất đắc dĩ phất tay.

“Biết biết!”

Bị Tống Sở Liêm đuổi ra cửa, Tống Tiểu Lục thỏa mãn nhắc mãi: “Tang Nhu Tang Nhu, nghe tên thật là dễ nghe như vậy. Thật là người cũng như tên! Ách, cũng không phải, một chút người cũng không như tên, nàng mới không ôn nhu, cô nương nhà ai ôn nhu còn có đem theo mê dược tùy thân chứ, chuyện này cũng quá khoa trương rồi.”

“Ngươi làm gì đó?” Sở Hàm thấy thần trí Lục đệ nhà mình thao thao chuyển động, còn cười ngây ngô, nghi hoặc hỏi.

Tống Tiểu Lục vừa thấy là Sở Hàm, lập tức tươi cười rạng rỡ: “Tứ tỷ yêu dấu của đệ, làm đệ tìm muốn chết…”

“Ta vẫn luôn ở trong phủ.” Giọng Sở Hàm lạnh băng.

“Ai nha tứ tỷ, tới, chúng ta tâm sự nhân sinh…” Tống Tiểu Lục lôi kéo Sở Hàm vừa đi vừa nói.



Lý gia thu được thư mời, thật sự có vài phần giật mình, giật mình chính là, tứ tiểu thư tướng phủ thế nhưng đều hạ thiệp mời cho tất cả các tiểu thư trong nhà, chuyện này mới làm người kinh ngạc vạn phần.

Lý lão phu nhân rất là vừa lòng, khẳng định tất cả con cháu được nhận thiếp mời, khẳng định cách giáo dục mình tốt, liền nói “Nếu lần này các ngươi đều nhận được thiệp mời, như vậy cùng đi thôi. Chỉ cần các ngươi nhớ lấy, mọi việc cũng không thể tùy hứng làm bậy, nơi đó là phủ Thừa tướng, không phải là gia đình bình thường.”

“Đã biết.” Mấy cô nương quy củ đáp.

Đợi trở về phòng, Tiểu Đào sốt ruột: “Tiểu thư, làm sao bây giờ, nơi đó chính là phủ Thừa tướng, nếu người gặp Tống Lục thiếu kia, không phải chúng ta xong đời sao.”

Tang Nhu bật cười: “Vì sao ta phải chui đầu vô lưới chứ?”

Hả? Tiểu Đào ngây ngẩn cả người, khóe miệng ngập ngừng: “Vừa rồi không phải tiểu thư đáp ứng đi sao?”

Tang Nhu gật đầu: “Là ta đáp ứng đi nha, chính là trời có mưa gió thất thường, người sớm tối có họa phúc, sáng mai ta bị dị ứng không thể đi, bệnh thương hàn không thể đi, ai lại vì chuyện này mà dây dưa đâu?”

Tiểu Đào lấy lại tinh thần, hạ xuống ngón tay cái: “Tiểu thư quả nhiên là cao.”

“Cùng người thoái thác dễ hoài nghi, không bằng trực tiếp đáp ứng vô cùng cao hứng, chính là thân mình không biết cố gắng chứ không phải không muốn.” Tang Nhu vô tội buông tay.

Tiểu Đào xì một tiếng liền bật cười, “Tiểu thư quá xấu rồi.”

Hôm sau, nhìn Tang Nhu hắt xì không ngừng, Lý lão phu nhân thở dài: “Đứa nhỏ này, như thế nào không có phúc khí như vậy chứ.”

Tang Nhu cậy mạnh nói: “Con không sao, con có thể đi cùng mọi người.”

Chu thị mắt lạnh nhìn nàng: “Ngươi bệnh thương hàn như vậy, còn ra cửa làm chi. Người biết là ngươi muốn đi, không biết, còn nghĩ chúng ta là không có hảo tâm, mang cái người bệnh ra cửa, nghĩ muốn lây bệnh ai hả?”

Tang Nhu co rúm lại một chút, Lý lão phu nhân trừng Chu thị: “Ngươi chớ có nói lời khắc nghiệt như vậy, tiểu cô nương nghĩ muốn ra cửa đều là chuyện bình thường, tuổi trẻ ai không từng có thời điểm như vậy. Tang Nhu à, lần này cháu đừng đi nữa. Ngày khác khỏe tất nhiên cháu cùng mọi người ra cửa, hôm nay trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Tang Nhu cắn môi, ra vẻ đáng thương.

“Nghe lời, trở về nghỉ ngơi, hôm nay không cần ra cửa, trở về tổ mẫu tìm đại phu xem bệnh cho cháu.”

Tang Nhu chỉ phải gật đầu.

“Biểu tỷ thuận buồm xuôi gió.” Ánh mắt nàng trông mong nhìn theo đám người đi cùng Chu thị. Thấy mọi người đều đi rồi, nàng hơi làm động tác chào “Tổ mẫu, cháu cũng trở về nghỉ ngơi.”

Lý lão phu nhân không nói gì.

“Tổ mẫu?” Tang Nhu khó hiểu, lần này thật sự là khó hiểu.

“Cháu vì cái gì không muốn đi?” Rốt cuộc Lý lão phu nhân mở mắt, nhìn Tang Nhu hỏi, “Ngươi vì cái gì không muốn đi? Nếu như không phải ta tuổi lớn có thêm vài phần nhãn lực, sợ cũng bị cháu lừa rồi.”

Tang Nhu vừa nghe, vội vàng quỳ xuống: “Tổ mẫu, Tang Nhu muốn đi.” Nước mắt kia muốn rớt không xong, thật là đáng thương.

“Muốn đi? Rõ ràng cháu không hề có bệnh thương hàn.” Lý lão phu nhân nhìn chằm chằm Tang Nhu, tựa hồ như muốn nhìn thấu nội tâm nàng.

Tang Nhu cắn môi, “Tang Nhu, Tang Nhu không có ý định lừa ngài.” Mắt to rớt xuống nước mắt như mưa, “Chỉ là, chỉ là cháu cái gì cũng không biết, đi chỉ là đứng ở một bên, thập phần nan kham, ngâm thơ câu đối đều không biết, cho nên, cho nên liền không muốn đi…” Nàng nắm góc áo mình, một bộ bộ dáng đứa nhỏ đáng thương.

Lão phu nhân xem nàng như vậy, phảng phất nhìn thấy nữ nhi chính mình nhát gan yếu, thở dài một tiếng, nói: “Nếu không muốn đi, nói thẳng là được, tội gì giả bệnh như vậy.”

“Chính là con sợ mợ, còn có biểu tỷ lấy chuyện này phạt roi…” Nàng cắn môi.

Lý lão phu nhân thở dài một tiếng: “Nha đầu này, tâm tư quá nặng rồi. Tổ mẫu biết con ở trong nhà thật là khó, chính là con không nghĩ, ngày sau thành thân rồi, con có thể tránh được này hết thảy mọi chuyện hay sao? Nhà ai các phòng không có rối rắm thế lực chứ? Nếu như mới có vài người như vậy con đều ứng phó không tốt, sau này thành thân sao có thể đảm đương chức chủ mẫu nổi chứ?”

Hai mắt Tang Nhu đẫm lệ mông lung nhìn Lý lão phu nhân, Lý lão phu nhân tiếp tục nói: “Tổ mẫu chỉ hy vọng cháu có thể rèn luyện nhiều hơn, cháu đó, thật rất giống bộ dáng mẫu thân con, chỉ là tâm tư có chút nặng.”

Tang Nhu tựa hồ hạ quyết tâm, cắn môi nói: “Chấp nhận làm thê nhà nghèo, không thiếp làm nhà giàu.”

Đây là lời nàng nói thật.

“Làm sao ta muốn gả con cho nhà người giàu có chứ? Đạo lý này ta biết, chính là nếu gả nhà nghèo, cũng không cần xã giao cùng người sao? Cháu đó, quá hồ đồ.”

Tang Nhu mê mang nhìn Lý lão phu nhân, phát giác bản thân có điểm không hiểu rõ tổ mẫu mình.

“Nếu cháu còn chưa hiểu, đi thôn trang vùng ngoại ô ở một thời gian đi, ngẫm lại tốt lời bà lão ta nói.”

Dạ? Tang Nhu vò đầu.

“Không phải cháu vẫn luôn không muốn ở trong cái nhà này sao? Đi ra ngoài giải sầu đi. Ta sẽ nói bệnh con sẽ lây nhiễm, để bọn họ không có quấy rầy con, đi đi.”

Tang Nhu ngây dại!

back top