Kiều sủng

Chương 14

Editor: trucxinh0505

Tuy nói rõ mặc kệ chuyện tiểu Lục này, nhưng Sở Hàm vẫn là suy nghĩ rất nhiều, cũng không biết biểu tiểu thư Lý gia kia là cái người nào, lần đầu gặp nhau lại có thể đem tiểu Lục mê đến xoay quanh, về sau thì sẽ thế nào. Tuy nói không muốn quan tâm, nhưng tâm lý tự động đem nàng vào thế muốn quản.

Càng như vậy, nàng càng muốn gặp cái cô nương kia, chỉ là hiện tại cô nương kia tránh ở biệt viện dưỡng bệnh, có muốn mời, sợ là cũng không thể tới.

“Hàm nhi.” Tống phu nhân vào cửa, Sở Hàm ngẩng đầu, thấy là mẫu thân, vội vàng thỉnh an, Tống phu nhân thấy nàng ngồi ở chỗ kia nhíu mày phát ngốc, hỏi: “Con lại làm sao vậy? Còn giận dỗi với đệ đệ mình? Mấy ngày rồi, vẫn còn giận đến như vậy, ta xem hắn đối cợt nhả với con, con cũng không chút nào để ý tới. Đều là người trong nhà, đâu cần quá khắt khe như vậy. Truyền ra ngoài, sợ là làm người khác chê cười.”

Sở Hàm hừ một tiếng, nói: “Con thấy là mẫu thân vì tiểu Lục đến làm thuyết khách đi? Thời điểm nó phát giận sao không nghĩ đến tâm tình con.”

“Tứ tỷ, tỷ xem, như vậy lòng dạ có hẹp hòi không chứ?” Sở Du từ cửa thăm dò nhìn Sở Hàm, cợt nhả nói, “Tỷ tỷ yêu dấu của đệ, đệ chỉ muốn ra mặt giúp đỡ người, tỷ còn không cho mặt mũi sao?”

Sở Hàm trừng hắn: “Chớ có lấy mẫu thân ra áp ta.”

Tống phu nhân mỉm cười nói: “Con xem, đứa nhỏ này, sao lại là áp con. Mẫu thân tất nhiên hy vọng tỷ đệ các con đều tương thân tương ái với nhau.”

Sở Du cọ đến bên người Sở Hàm, lay động cánh tay nàng: “Được rồi, tứ tỷ, tỷ tha thứ cho đệ đi, đệ là thiếu niên khinh cuồng, không cẩn thận đắc tội tỷ, là đệ sai rồi, nếu tỷ cảm thấy không giải hận, hiện tại tỷ có thể đánh ta ở trong viện này mà.”

Sở Hàm rốt cuộc nhịn không được bật cười: “Đệ đó, thật khiến ta nhọc lòng.”

Tống phu nhân thấy hai người hòa hảo, cuối cùng cũng yên lòng, “Các con mới là làm ta nhọc lòng. Được rồi, tỷ đệ hòa hảo, ta làm mẫu thân cũng yên tâm. Bên kia ta còn có việc, tiểu Lục ở lại bồi tỷ tỷ con đi.”

“Ai.” Tống Sở Du cười đáp ứng.

Tống phu nhân ra cửa, hai tỷ đệ ngồi nói chuyện cùng nhau, Sở Hàm tự nhiên hỏi Tang Nhu, Sở Du rất là phiền muộn, “Tứ tỷ, Tang Nhu thực tốt.”

Sở Hàm cười lạnh nói: “Ta lại chưa thấy qua nàng, sao biết tốt hay không tốt, chỉ là ta nghe nói, tựa hồ là nàng bị bệnh lây nhiễm. Một khi đã như vậy, ngươi không cần đi xem nàng sẽ tốt hơn, miễn cho lây phải bệnh, như vậy không tốt lắm.”

Sở Du nghiêng đầu, hắn không cảm thấy Tang Nhu có bệnh, chuyện này nhất định là truyền lầm, lại nghĩ đến Tang Nhu cùng Nam Quế Chi cũng quen biết, hắn cảm thấy thật sâu, bí mật Tang Nhu thật đúng là nhiều.

“Lòng đệ hiểu rõ. Đúng rồi tứ tỷ, Liêm Vĩ Đình kia nên dạy học trở lại rồi chứ?” Hắn ái muội cười.

Sở Hàm hơi mặt đỏ, bất quá cũng cường chống lại: “Chuyện này cùng đệ có quan hệ gì. Nói nữa, hắn có trở về hay không, lại có can hệ gì với ta.”

Dân phong Đại Tề rất là cởi mở, không ít gia đình đều vì nữ tử nhà mình mà tìm tiên sinh, chuyện này tựa hồ đã thành không khí, nếu như nữ tử văn hóa thấp, thật rất khó dung nhập tầng lớp xã hội cao, càng khó gả vào gia đình tốt. Tống Sở Hàm bị gọi là đệ nhất tài nữ đương thời, mà tiên sinh nàng, chính là Liêm tiên sinh Thư Viện Li Sơn. Tuy nói nữ tử có thể mời tiên sinh về nhà dạy học, nhưng kinh tài tuyệt diễm kia cũng là khó cầu, Liêm tiên sinh chính là một vị như vậy. Khi hắn giảng dạy ở Thư Viện Li Sơn càng có rất nhiều gia đình tôn quý cầu mà không được. Bởi, Thư Viện Li Sơn không thể phá cách thu nhận sử nữ học sinh, Tống Sở Hàm có thể mời Liêm tiên sinh đến nhà dạy học cho nàng, đã là thiên nan vạn nan, cũng là độc nhất đương thời.

Đến nỗi bọn họ nói Liêm Vĩ Đình, Liêm tiên sinh là con trai độc nhất, tính lên, Sở Hàm gọi một tiếng học huynh.

Sở Du xem tứ tỷ khẩu thị tâm phi, đắc ý cười: “Ai u, đừng cho là đệ không biết tâm tư của tỷ nha, chúng ta là tỷ đệ, kỳ thật tám lạng nửa cân đó! Thật đúng là lão heo mẹ cười quạ lông đen, chó chê mèo lắm lông.”

Sở Hàm chán nản: “Ngươi lại học ở đâu nói ra câu thô tục như vậy.”

Sở Du hắc hắc cười, nhìn Sở Hàm, chớp mắt: “Tỷ xem, còn ghét bỏ ta thô tục. Không phải tỷ một mình tự đi bái kiến tiên sinh cho mình sao. Thuận tiện, ha hả, nhìn xem Liêm Vĩ Đình.”

Sở Hàm lắc đầu không chịu: “Ngươi sao có thể nói lung tung rối loạn như vậy, ta cùng với hắn, không có khả năng.” Nói xong, sắc mặt nàng lạnh xuống “Ta có chút không thoải mái, ngươi về trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”

Sở Du lại muốn nói gì, lại bị Sở Hàm đẩy ra ngoài cửa, đem cửa đóng lại, đứng dựa cửa, bộ dáng nàng thập phần cô đơn. Năm trước tết Thượng Nguyên hắn cự tuyệt cảm tình nàng, hắn xuất ngoại du học, hiện giờ rốt cuộc hắn trở về, không biết đã thay đổi thế nào. Sở Hàm chua xót, cũng không hối hận quyết định khi đó của mình, Hoàng Thượng đã ẩn ý nói, kết cục nàng chỉ có thể là gả cho một hoàng tử. Nếu như không biết chuyện này thì thôi, nếu bọn họ đều biết còn cố ý muốn gả cưới người khác, không phải là đánh vào mặt Hoàng Thượng sao, nàng không thể làm ra chuyện như vậy, phụ thân nàng càng sẽ không cho phép nàng làm ra sai lầm như vậy. Vĩ Đình cùng nàng, sớm kết thúc chút, đối với ai cũng đều là tốt nhất.

Nghĩ đến đây, Sở Hàm hơi thở dài, nàng cùng Vĩ Đình, chung quy là có duyên không phận thôi.



Hai bên đường uốn lượn nhỏ xanh um tươi tốt, tuy là đầu thu, nhưng cỏ cũng xanh biếc, hôm nay thời tiết không tốt lắm, sáng sớm đã giăng đầy mây đen, tuy là vậy, Liêm Vĩ Đình như cũ mang theo gã sai vặt đi vào vùng ngoại ô. Ngày xưa bên này non xanh nước biếc, không ít công tử tiểu thư đều tới bên này tản bộ, tụ hội, thưởng cảnh. Hôm nay như vậy, thật ra sẽ không có người nào, hắn mới trở lại kinh thành, rất là tưởng niệm phong cảnh bên này, hôm nay tuy có mưa, nhưng không chậm trễ được hắn, thưởng cảnh trong mưa, càng có một phen phong vị khác, hơn nữa ngày mưa thả câu, nghĩ đến cũng thực là sung sướng.

Quả nhiên, bất quá mới vừa thả câu trong chốc lát, mưa to tầm tã rơi xuống. Liêm Vĩ Đình không dao động, tiếp tục câu cá, cảm giác không hỏi đến thế sự.

“Thiếu gia, mưa càng lúc càng lớn, chúng ta không quay về sao?” Gã sai vặt Tứ Cửu hỏi.

“Đang có hứng thú, trở về làm chi. Trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn đó sao!”

Tuy Liêm Vĩ Đình suy nghĩ không tồi, nhưng lại khinh thường mưa thế này, mưa rơi càng lúc càng lớn, gió càng lúc càng mạnh, không cẩn thận lại bị rơi vào trong nước…

Tứ Cửu tức khắc ngốc…

Tang Nhu nghe nói quản gia Phúc bá cứu người trở về, vội vàng đi vào sảnh ngoài, Phúc bá nghĩ đến ở bờ sông cứu người cứu thói quen, một phen ấn, liền thấy Liêm Vĩ Đình không ngừng phun nước.

Tang Nhu đứng ở một bên, nhíu mày: “Thời tiết như vậy, hắn như thế nào còn đi bờ sông?” Không phải nàng không có thiện tâm, chỉ là cảm thấy thực là kỳ quái!

Quế ma ma bĩu môi nói: “Lại là họ Hứa nhà ai ăn chơi trác táng.”

Trong phòng chỉ có mấy người bọn họ, nếu như không phải như vậy, Quế ma ma cũng sẽ không nói như vậy.

“Ách!” Khi nói chuyện, liền xem Liêm Vĩ Đình lại phun ra một ngụm nước, chậm rãi tỉnh lại.

Hắn chỉ cảm thấy cả đầu thật nặng, miễn cưỡng mở mắt ra, liền thấy một đôi thủy linh linh cô nương trừng lớn mắt nhìn hắn, “Ngươi…” Nàng có chút quen mắt.

“Một lát đại phu liền qua, ngươi là công tử nhà ai, cần chúng ta sai người thông tri một tiếng lại đây đón ngài không.” Quế ma ma nói.

Liêm Vĩ Đình cuối cùng phục hồi tinh thần lại, hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Liêm, Thư Viện Li Sơn.”

Tứ Cửu ở một bên cuối cùng là gạt lệ, hắn giúp đỡ nói: “Chúng ta là Liêm gia Thư Viện Li Sơn, vị này chính là thiếu gia nhà ta.” Bởi vì xuống nước cứu người, một thân hắn cũng ướt, chỉ không bị như Liêm Vĩ Đình thôi.

“Ma ma, tìm quần áo cho bọn họ thay, mặt khác cho người đỡ đến phòng cho khách.” Tang Nhu quyết đoán ra chủ ý, nói: “Ta thân nhiễm bệnh hiểm nghèo, không thể lưu lại, miễn lây bệnh cho các ngươi. Ma ma, nơi này người trông chừng vậy.”

Tứ Cửu vội vàng đa tạ: “Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư.”

Tang Nhu mỉm cười lắc đầu: “Các ngươi quá khách khí, thật muốn tạ, cũng là Phúc bá cứu các ngươi.” Nói xong, nàng khẽ gật đầu, rồi rời đi.

Liêm Vĩ Đình nhìn bóng dáng nàng, há mồm muốn nói cái gì, bất quá chung quy không có mở miệng.

Vì cái gì hắn cảm thấy nàng có cảm giác quen thuộc như vậy?

back top