Editor: trucxinh0505
Liêm tiên sinh nhìn nhi tử suy yếu, trong lòng khó chịu, ông rõ ràng cảm tình nhi tử nhà mình nhất, Vĩ Đình cùng Sở Hàm cũng coi như là tình đầu ý hợp, nề hà, rất nhiều chuyện không phải một hai câu có thể nói rõ. Ông nhớ rõ một năm trước nhi tử thương tâm, du học trở về, vốn tưởng rằng nhi tử đã buông, ai ngờ, hắn lại nghĩ luẩn quẩn trong lòng như thế.
Thiên ngôn vạn ngữ, lại chỉ một câu: “Làm sao con lại khổ như thế.”
Liêm phu nhân nghe xong lời này, thương tâm quay đầu: “Hiện tại ông nói lời này làm chi. Lúc trước ta không đồng ý ông thu Tống tiểu thư kia làm học sinh, ông không nghe ta, hiện giờ tốt rồi, ông xem Vĩ Đình thành bộ dáng gì.”
Liêm Vĩ Đình tất nhiên là biết được cha mẹ hiểu lầm việc này, hắn suy yếu mở miệng: “Cha, nương, con là ngoài ý muốn rơi xuống nước, không có trở ngại.”
“Con còn nói như vậy, con của ta, con có bao nhiêu khó chịu, nương nào không biết chứ, nhưng con sao có thể nhẫn tâm như vậy.” Liêm phu nhân đem nhi tử ôm vào trong ngực khóc.
Mặc kệ Liêm Vĩ Đình giải thích như thế nào, trong mắt Liêm tiên sinh cùng Liêm phu nhân, hắn chính là thương tâm ý đồ tự sát muốn chết. Thật sự không muốn cãi cọ, hắn cười khổ, không biết chính mình nên làm như thế nào mới tốt.
Du học một năm này, hắn thật ra cũng học không câu nệ tiểu tiết, không giống dĩ vãng nồng hậu hơi thở văn nhân, ai ngờ một khi tiêu sái như vậy, lại làm cho người nhà lo lắng, thấy bọn họ thương tâm như vậy, Vĩ Đình nói sang chuyện khác: “Nương, ta thấy cứu ta tiểu thư kia trông thập phần quen mắt, cảm thấy như đã gặp qua ở nơi nào rồi. Lúc sau hồi phủ mới nghĩ đến, nàng tựa hồ có chút giống Cận bá mẫu ở cách vách chúng ta.”
Liêm phu nhân nói: “Giống Cận bá mẫu con?”
“Đúng vậy.”
Nhắc tới vị này lúc trước là bạn thân, Liêm phu nhân thở dài, “Cận bá mẫu con sớm không còn nữa, lại nói, con bé cũng là cái mệnh khổ. Đúng rồi, hộ nhân kia cứu con họ gì?” Lúc ấy cũng không phải Liêm phu nhân đi đón Liêm Vĩ Đình, thật ra cũng không rõ ràng lắm.
“Người ta cứu con, chúng ta cũng nên tới cửa nói lời cảm tạ.” Thật là a di đà phật, đa tạ bọn họ trợ giúp. Bằng không bà phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
“Tựa hồ là họ Lý, con mơ hồ nghe đó là biệt viện Lý phủ. Mà cùng chúng con nói chuyện đó là biểu tiểu thư Lý phủ ở đó tĩnh dưỡng.” Liêm Vĩ Đình nói.
Liêm phu nhân gật đầu: “Mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải tới cửa nói lời cảm tạ, nếu như không phải người ta cứu con, con sao có thể nằm đây nói chuyện.”
Tứ Cửu ở một bên nói: “Phu nhân, vị Cận tiểu thư kia trông giống tiên nữ nhi trong bức họa, tâm địa rất là tốt!”
Thiếu gia chớ có cả ngày nghĩ đến Tống Tứ tiểu thư kia, theo hắn thấy, Cận tiểu thư này cũng thực tốt. Tuy nàng không đẹp giống Tống Tứ tiểu thư, nhưng cũng thập phần xuất sắc.
Liêm phu nhân nghe ra ý tứ trong lời nói Tứ Cửu, nở nụ cười, chỉ trong chốc lát nụ cười trên mặt cứng lại, bà hỏi: “Ngươi nói tiểu thư kia họ gì?”
Tứ Cửu hồi: “Họ Cận, nô tài hỏi qua Phúc bá nhà bọn họ, nói là biểu tiểu thư Lý gia họ Cận, bất quá tên gọi là gì nô tài không biết.” Nếu như hắn hỏi tên huý tiểu thư nhà người ta, sợ sẽ bị đánh ra khỏi cửa đi?
Nghe nói đến họ này, Liêm phu nhân dại ra, nửa ngày, bà nói: “Ta nhớ rõ, ta nhớ rõ Thục Trinh là họ Lý. Biệt viện Lý gia, Cận gia tiểu thư, giống nhau…” Liêm phu nhân nỉ non, bà kinh hỉ nhìn Liêm tiên sinh: “Có thể hay không, có thể hay không cứu Vĩ Đình, là con Tang tỷ năm đó?”
Liêm tiên sinh chần chờ một chút, “Chúng ta phỏng đoán như vậy cũng vô dụng, không bằng ngày mai tới cửa nói lời cảm tạ thời điểm hỏi một câu?”
Liêm phu nhân lập tức gật đầu.
“Bộ dáng tiểu thư có phải mười ba mười bốn tuổi hay không?” Bà truy vấn nói.
Liêm Vĩ Đình gật đầu, nhắc tới con của Tang tỷ này, thật ra Vĩ Đình cũng nhận biết, hắn nhớ rõ, tiểu nha đầu kia nhỏ hơn hắn năm tuổi, quan hệ hai nhà ở Tô Châu cực tốt, phụ thân hắn cùng phụ thân con Tang tỷ cùng là tiên sinh thư viện, hai mẫu thân cũng coi như là bạn thân khuê trung, năm ấy hắn tám tuổi, gia đình bọn họ dọn đến thượng kinh, sau lại nghe được tin tức lại là nhà nàng suy tàn, giờ này ngày này, hắn còn nhớ rõ bộ dáng ngây thơ đáng yêu lại béo đô đô của nàng.
“Nhìn dáng vẻ đó. Có lẽ, cũng không nhất định thật là nàng.” Vĩ Đình mỉm cười, nếu như thật là tiểu béo muội kia, thực là không tồi.
“Ngày mai ta tự mình đi qua nói lời cảm tạ.” Liêm phu nhân kích động.
Lúc này Tứ Cửu mới nghĩ đến: “Cái kia… Hồi bẩm phu nhân, nô tài nhớ rõ hôm nay tựa hồ Cận tiểu thư nói thân thể nàng không tốt. Còn nói sợ lây bệnh cho chúng ta, nô tài thật không biết chuyện gì xảy ra?”
“Mặc kệ thế nào, đều phải thấy người mới biết được, các người đừng ai nghĩ ngăn cản ta.”
Liêm tiên sinh cùng Liêm Vĩ Đình nhìn nhau cười khổ.
Tang Nhu không có nghĩ đến, Liêm phu nhân sẽ tới cửa nói lời cảm tạ, tuy nói thân thể không tốt, nàng vẫn ra cửa gặp khách, Liêm phu nhân thấy nàng, lập tức kích động lên, Tang Nhu cùng mẫu thân nàng giống đến bảy tám phần, bị Liêm phu nhân nhận ra cũng chẳng có gì lạ.
“Ngươi chính là… nữ nhi Tang tỷ?” Liêm phu nhân cũng không màng lễ nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Tang Nhu ngẩn ra, ngay sau đó đánh giá Liêm phu nhân, nàng cũng không nhớ rõ người này, chỉ có thể thân thiết xưng hô tên nàng như vậy, cũng chỉ có người năm đó ở Tô Châu nhận thức thôi?
“Ngài là?”
“Con thật là nữ nhi Tang tỷ, ta là Liêm bá mẫu nè, còn nhớ rõ không, khi con còn nhỏ nhà ở cách vách với Liêm bá mẫu đó. Con thường xuyên tới nhà của ta uống rượu, nhớ rõ không, còn nhỏ con còn nói phải làm tân nương tử Vĩ Đình nhà ta?” Liêm phu nhân là một đại thẩm nhiệt tình, cơ hồ không chút do dự kéo tay Tang Nhu, không nghĩ sẽ buông ra.
Tang Nhu bị bà làm cho hoảng sợ, tựa hồ gần đây luôn bị người dọa đó mà! Hòa hoãn một chút, Tang Nhu hồi ức, nhớ mang máng, hình như có một người như vậy.
“Chuyện còn nhỏ, ta đều không lớn nhớ rõ. Càng không nhớ rõ chính mình nói qua cái chuyện kia, chỉ là… ta có chút ấn tượng về Liêm bá mẫu. Tựa hồ Liêm bá mẫu là người đặc biệt sảng khoái?” Tang Nhu nhớ lại nói.
Liêm phu nhân vội không được gật đầu: “Nhưng chính là, lúc ấy, ta nói tính tình nương con là ngoài mềm trong cứng, đó là ngoại cương nội nhu.” Nhớ tới chuyện xưa, Liêm phu nhân cũng không khỏi cảm khái.
“Liêm bá mẫu khỏe không?”
Liêm phu nhân: “Khỏe lắm! Lần này Liêm bá mẫu tới, còn muốn đa tạ ân cứu mạng với con, nếu như không có con, Vĩ Đình ca ca sợ là bị chết đuối rồi.” Liêm phu nhân thở dài một tiếng, đau lòng nhi tử vì tình khổ sở, không biết làm thế nào cho phải. Hắn sao không thể thích nữ nhi Tang tỷ thì tốt rồi!
Tang Nhu vội vàng nói: “Kỳ thật là Phúc bá đi bờ sông gặp phải. Cũng là ông ấy cứu Liêm công tử, thật sự con cũng không có ra sức lực gì, hơn nữa gần đây có bị bệnh sởi, đại phu nói chứng bệnh này sẽ lây, cũng không thể cùng phu nhân nói chuyện lâu dài.” Nàng mỉm cười, có chút ngượng ngùng, “Nếu như lây bệnh cho Liêm bá mẫu liền không tốt.”
Liêm phu nhân cẩn thận đánh giá Tang Nhu: “Ta nhìn xem con nơi nào không ổn chứ.” Nói xong liền động thủ, bà quá mức nhiệt tình, Tang Nhu thật ra càng ngượng ngùng, chỉ là nếu đã nói dối, liền không thể thu hồi.
“Con không sao, ngài nên cách xa con chút mới được. Đợi ngày nào đó khỏe lên, con tất nhiên cùng Liêm bá mẫu nói chuyện nhà sau ạ.”
Liêm phu nhân gật đầu, đợi Liêm phu nhân rời đi, vẫn có chút lưu luyến không muốn rời bước.
Tiểu Đào cười tủm tỉm cùng Tang Nhu nói: “Tiểu thư, nô tỳ xem vị Liêm phu nhân này thực thích ngài đó!”
Hai người bất quá nói chuyện một lát, Tang Nhu có chút nhớ tới vị Liêm phu nhân này, lại nói tiếp, thời điểm nhà họ dọn đến kinh thành, khi đó mình mới ba tuổi, có thể nhớ rõ nàng đã là không dễ.
“Bà là bạn cũ mẫu thân. Đối với ta có hảo cảm là thường tình, được rồi, chuyện này cũng không cần tuyên dương, miễn cho bị người phỏng đoán.” Tang Nhu nói.
Quế ma ma đáp vâng.
Lại nói tiếp, Tang Nhu giả bệnh không giống, bất quá bà cũng hoàn toàn không để bụng, nhưng cũng không ai có thể lột quần áo nàng ra xem, ngẫu nhiên nàng đi ra hóng gió bị người trông thấy cũng không sao!
Chạng vạng, Tang Nhu ngồi trong viện thổi tiêu, phụ thân Cận Viễn nàng có thể nói đa tài đa nghệ, rất nhiều nhạc cụ đều có học qua, khi còn nhỏ Tang Nhu mưa dầm thấm đất, cũng học được không ít. Mấy năm nay ở Lý gia nàng cũng không còn luyện tập, hiện giờ cầm lên có chút mới lạ.
Thổi một khúc xong, Quế ma ma cùng Tiểu Đào đều vỗ tay, nàng thẹn thùng cười: “Ta thổi không đến nỗi đi?”
“Ai nói? Quả thực quá thấm.” Đột ngột giọng nam nói vào. Mấy người đều nhìn ra, thấy là Tống Sở Du, trước mắt Quế ma ma cảm giác tối sầm, cái Diêm Vương sống này sao lại tới nữa.
Sở Du cũng không biết chính mình đi bộ sao lại đi nơi này, bất quá, hắn thật sự chỉ là đi tiêu thực thôi mà.
Sở Du nhìn Tang Nhu, cảm thấy nàng siêu cấp đa tài đa nghệ, mỗi lần đều có thể cho hắn kinh hỉ “Ta cảm thấy ngươi thổi so với tứ tỷ ta đều hay như nhau. Nghe xong làm trong lòng người cảm thấy ấm áp.”
Tang Nhu xì một tiếng bật cười: “Ngươi cũng có thể nói được như vậy, phải biết rằng, tứ tỷ ngươi chính là ở trước mặt hoàng thượng biểu diễn qua, ngươi nói như vậy không phải đang lừa dối ta sao? Quá giả được không đâu?”
Sở Du vội vàng phản bác, “Cái gì giả chứ, ta nói đều là thật sự, loại âm luật này, một vạn người nghe có một vạn cảm giác, ta cảm thấy ngươi còn hay hơn, như vậy cũng không được sao? Ta mới không thích kiểu tứ tỷ thổi khoe khoang phương thức kỹ xảo, nghe xong liền không thú vị.”
“Ngươi khích lệ người như vậy, người nhà ngươi biết sao?” Tang Nhu bị hắn chọc cười.
Sở Du vội không ngừng gật đầu, “Nhà ta đều biết, mẫu thân ta nói ta là nhi tử tri kỷ nhất.” Nghiêm túc trả lời.
Tang Nhu “À” một tiếng thật dài, Sở Du ngượng ngùng vò đầu cười: “Ta nói đều là sự thật, ta sẽ không gạt người.” Hai mắt Sở Du sáng lấp lánh nhìn Tang Nhu, bổ sung: “Thật sự ngươi thổi thực tốt.”
“Liền tính ngươi không bổ sung, ta cũng sẽ không tin tưởng ngươi.” Tang Nhu mỉm cười nói.
Sở Du ngốc manh hỏi: “Vì sao!”
Tang Nhu ưỡn ngực, hơi kiêu ngạo giơ cằm lên: “Bởi vì ngươi là đang khích lệ ta. Lòng ta sẽ ẩn ẩn đắc ý!”
Sở Du xì một tiếng liền bật cười, “Về sau ta thấy liền sẽ khích lệ ngươi.”
Liêm tiên sinh nhìn nhi tử suy yếu, trong lòng khó chịu, ông rõ ràng cảm tình nhi tử nhà mình nhất, Vĩ Đình cùng Sở Hàm cũng coi như là tình đầu ý hợp, nề hà, rất nhiều chuyện không phải một hai câu có thể nói rõ. Ông nhớ rõ một năm trước nhi tử thương tâm, du học trở về, vốn tưởng rằng nhi tử đã buông, ai ngờ, hắn lại nghĩ luẩn quẩn trong lòng như thế.
Thiên ngôn vạn ngữ, lại chỉ một câu: “Làm sao con lại khổ như thế.”
Liêm phu nhân nghe xong lời này, thương tâm quay đầu: “Hiện tại ông nói lời này làm chi. Lúc trước ta không đồng ý ông thu Tống tiểu thư kia làm học sinh, ông không nghe ta, hiện giờ tốt rồi, ông xem Vĩ Đình thành bộ dáng gì.”
Liêm Vĩ Đình tất nhiên là biết được cha mẹ hiểu lầm việc này, hắn suy yếu mở miệng: “Cha, nương, con là ngoài ý muốn rơi xuống nước, không có trở ngại.”
“Con còn nói như vậy, con của ta, con có bao nhiêu khó chịu, nương nào không biết chứ, nhưng con sao có thể nhẫn tâm như vậy.” Liêm phu nhân đem nhi tử ôm vào trong ngực khóc.
Mặc kệ Liêm Vĩ Đình giải thích như thế nào, trong mắt Liêm tiên sinh cùng Liêm phu nhân, hắn chính là thương tâm ý đồ tự sát muốn chết. Thật sự không muốn cãi cọ, hắn cười khổ, không biết chính mình nên làm như thế nào mới tốt.
Du học một năm này, hắn thật ra cũng học không câu nệ tiểu tiết, không giống dĩ vãng nồng hậu hơi thở văn nhân, ai ngờ một khi tiêu sái như vậy, lại làm cho người nhà lo lắng, thấy bọn họ thương tâm như vậy, Vĩ Đình nói sang chuyện khác: “Nương, ta thấy cứu ta tiểu thư kia trông thập phần quen mắt, cảm thấy như đã gặp qua ở nơi nào rồi. Lúc sau hồi phủ mới nghĩ đến, nàng tựa hồ có chút giống Cận bá mẫu ở cách vách chúng ta.”
Liêm phu nhân nói: “Giống Cận bá mẫu con?”
“Đúng vậy.”
Nhắc tới vị này lúc trước là bạn thân, Liêm phu nhân thở dài, “Cận bá mẫu con sớm không còn nữa, lại nói, con bé cũng là cái mệnh khổ. Đúng rồi, hộ nhân kia cứu con họ gì?” Lúc ấy cũng không phải Liêm phu nhân đi đón Liêm Vĩ Đình, thật ra cũng không rõ ràng lắm.
“Người ta cứu con, chúng ta cũng nên tới cửa nói lời cảm tạ.” Thật là a di đà phật, đa tạ bọn họ trợ giúp. Bằng không bà phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
“Tựa hồ là họ Lý, con mơ hồ nghe đó là biệt viện Lý phủ. Mà cùng chúng con nói chuyện đó là biểu tiểu thư Lý phủ ở đó tĩnh dưỡng.” Liêm Vĩ Đình nói.
Liêm phu nhân gật đầu: “Mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải tới cửa nói lời cảm tạ, nếu như không phải người ta cứu con, con sao có thể nằm đây nói chuyện.”
Tứ Cửu ở một bên nói: “Phu nhân, vị Cận tiểu thư kia trông giống tiên nữ nhi trong bức họa, tâm địa rất là tốt!”
Thiếu gia chớ có cả ngày nghĩ đến Tống Tứ tiểu thư kia, theo hắn thấy, Cận tiểu thư này cũng thực tốt. Tuy nàng không đẹp giống Tống Tứ tiểu thư, nhưng cũng thập phần xuất sắc.
Liêm phu nhân nghe ra ý tứ trong lời nói Tứ Cửu, nở nụ cười, chỉ trong chốc lát nụ cười trên mặt cứng lại, bà hỏi: “Ngươi nói tiểu thư kia họ gì?”
Tứ Cửu hồi: “Họ Cận, nô tài hỏi qua Phúc bá nhà bọn họ, nói là biểu tiểu thư Lý gia họ Cận, bất quá tên gọi là gì nô tài không biết.” Nếu như hắn hỏi tên huý tiểu thư nhà người ta, sợ sẽ bị đánh ra khỏi cửa đi?
Nghe nói đến họ này, Liêm phu nhân dại ra, nửa ngày, bà nói: “Ta nhớ rõ, ta nhớ rõ Thục Trinh là họ Lý. Biệt viện Lý gia, Cận gia tiểu thư, giống nhau…” Liêm phu nhân nỉ non, bà kinh hỉ nhìn Liêm tiên sinh: “Có thể hay không, có thể hay không cứu Vĩ Đình, là con Tang tỷ năm đó?”
Liêm tiên sinh chần chờ một chút, “Chúng ta phỏng đoán như vậy cũng vô dụng, không bằng ngày mai tới cửa nói lời cảm tạ thời điểm hỏi một câu?”
Liêm phu nhân lập tức gật đầu.
“Bộ dáng tiểu thư có phải mười ba mười bốn tuổi hay không?” Bà truy vấn nói.
Liêm Vĩ Đình gật đầu, nhắc tới con của Tang tỷ này, thật ra Vĩ Đình cũng nhận biết, hắn nhớ rõ, tiểu nha đầu kia nhỏ hơn hắn năm tuổi, quan hệ hai nhà ở Tô Châu cực tốt, phụ thân hắn cùng phụ thân con Tang tỷ cùng là tiên sinh thư viện, hai mẫu thân cũng coi như là bạn thân khuê trung, năm ấy hắn tám tuổi, gia đình bọn họ dọn đến thượng kinh, sau lại nghe được tin tức lại là nhà nàng suy tàn, giờ này ngày này, hắn còn nhớ rõ bộ dáng ngây thơ đáng yêu lại béo đô đô của nàng.
“Nhìn dáng vẻ đó. Có lẽ, cũng không nhất định thật là nàng.” Vĩ Đình mỉm cười, nếu như thật là tiểu béo muội kia, thực là không tồi.
“Ngày mai ta tự mình đi qua nói lời cảm tạ.” Liêm phu nhân kích động.
Lúc này Tứ Cửu mới nghĩ đến: “Cái kia… Hồi bẩm phu nhân, nô tài nhớ rõ hôm nay tựa hồ Cận tiểu thư nói thân thể nàng không tốt. Còn nói sợ lây bệnh cho chúng ta, nô tài thật không biết chuyện gì xảy ra?”
“Mặc kệ thế nào, đều phải thấy người mới biết được, các người đừng ai nghĩ ngăn cản ta.”
Liêm tiên sinh cùng Liêm Vĩ Đình nhìn nhau cười khổ.
Tang Nhu không có nghĩ đến, Liêm phu nhân sẽ tới cửa nói lời cảm tạ, tuy nói thân thể không tốt, nàng vẫn ra cửa gặp khách, Liêm phu nhân thấy nàng, lập tức kích động lên, Tang Nhu cùng mẫu thân nàng giống đến bảy tám phần, bị Liêm phu nhân nhận ra cũng chẳng có gì lạ.
“Ngươi chính là… nữ nhi Tang tỷ?” Liêm phu nhân cũng không màng lễ nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Tang Nhu ngẩn ra, ngay sau đó đánh giá Liêm phu nhân, nàng cũng không nhớ rõ người này, chỉ có thể thân thiết xưng hô tên nàng như vậy, cũng chỉ có người năm đó ở Tô Châu nhận thức thôi?
“Ngài là?”
“Con thật là nữ nhi Tang tỷ, ta là Liêm bá mẫu nè, còn nhớ rõ không, khi con còn nhỏ nhà ở cách vách với Liêm bá mẫu đó. Con thường xuyên tới nhà của ta uống rượu, nhớ rõ không, còn nhỏ con còn nói phải làm tân nương tử Vĩ Đình nhà ta?” Liêm phu nhân là một đại thẩm nhiệt tình, cơ hồ không chút do dự kéo tay Tang Nhu, không nghĩ sẽ buông ra.
Tang Nhu bị bà làm cho hoảng sợ, tựa hồ gần đây luôn bị người dọa đó mà! Hòa hoãn một chút, Tang Nhu hồi ức, nhớ mang máng, hình như có một người như vậy.
“Chuyện còn nhỏ, ta đều không lớn nhớ rõ. Càng không nhớ rõ chính mình nói qua cái chuyện kia, chỉ là… ta có chút ấn tượng về Liêm bá mẫu. Tựa hồ Liêm bá mẫu là người đặc biệt sảng khoái?” Tang Nhu nhớ lại nói.
Liêm phu nhân vội không được gật đầu: “Nhưng chính là, lúc ấy, ta nói tính tình nương con là ngoài mềm trong cứng, đó là ngoại cương nội nhu.” Nhớ tới chuyện xưa, Liêm phu nhân cũng không khỏi cảm khái.
“Liêm bá mẫu khỏe không?”
Liêm phu nhân: “Khỏe lắm! Lần này Liêm bá mẫu tới, còn muốn đa tạ ân cứu mạng với con, nếu như không có con, Vĩ Đình ca ca sợ là bị chết đuối rồi.” Liêm phu nhân thở dài một tiếng, đau lòng nhi tử vì tình khổ sở, không biết làm thế nào cho phải. Hắn sao không thể thích nữ nhi Tang tỷ thì tốt rồi!
Tang Nhu vội vàng nói: “Kỳ thật là Phúc bá đi bờ sông gặp phải. Cũng là ông ấy cứu Liêm công tử, thật sự con cũng không có ra sức lực gì, hơn nữa gần đây có bị bệnh sởi, đại phu nói chứng bệnh này sẽ lây, cũng không thể cùng phu nhân nói chuyện lâu dài.” Nàng mỉm cười, có chút ngượng ngùng, “Nếu như lây bệnh cho Liêm bá mẫu liền không tốt.”
Liêm phu nhân cẩn thận đánh giá Tang Nhu: “Ta nhìn xem con nơi nào không ổn chứ.” Nói xong liền động thủ, bà quá mức nhiệt tình, Tang Nhu thật ra càng ngượng ngùng, chỉ là nếu đã nói dối, liền không thể thu hồi.
“Con không sao, ngài nên cách xa con chút mới được. Đợi ngày nào đó khỏe lên, con tất nhiên cùng Liêm bá mẫu nói chuyện nhà sau ạ.”
Liêm phu nhân gật đầu, đợi Liêm phu nhân rời đi, vẫn có chút lưu luyến không muốn rời bước.
Tiểu Đào cười tủm tỉm cùng Tang Nhu nói: “Tiểu thư, nô tỳ xem vị Liêm phu nhân này thực thích ngài đó!”
Hai người bất quá nói chuyện một lát, Tang Nhu có chút nhớ tới vị Liêm phu nhân này, lại nói tiếp, thời điểm nhà họ dọn đến kinh thành, khi đó mình mới ba tuổi, có thể nhớ rõ nàng đã là không dễ.
“Bà là bạn cũ mẫu thân. Đối với ta có hảo cảm là thường tình, được rồi, chuyện này cũng không cần tuyên dương, miễn cho bị người phỏng đoán.” Tang Nhu nói.
Quế ma ma đáp vâng.
Lại nói tiếp, Tang Nhu giả bệnh không giống, bất quá bà cũng hoàn toàn không để bụng, nhưng cũng không ai có thể lột quần áo nàng ra xem, ngẫu nhiên nàng đi ra hóng gió bị người trông thấy cũng không sao!
Chạng vạng, Tang Nhu ngồi trong viện thổi tiêu, phụ thân Cận Viễn nàng có thể nói đa tài đa nghệ, rất nhiều nhạc cụ đều có học qua, khi còn nhỏ Tang Nhu mưa dầm thấm đất, cũng học được không ít. Mấy năm nay ở Lý gia nàng cũng không còn luyện tập, hiện giờ cầm lên có chút mới lạ.
Thổi một khúc xong, Quế ma ma cùng Tiểu Đào đều vỗ tay, nàng thẹn thùng cười: “Ta thổi không đến nỗi đi?”
“Ai nói? Quả thực quá thấm.” Đột ngột giọng nam nói vào. Mấy người đều nhìn ra, thấy là Tống Sở Du, trước mắt Quế ma ma cảm giác tối sầm, cái Diêm Vương sống này sao lại tới nữa.
Sở Du cũng không biết chính mình đi bộ sao lại đi nơi này, bất quá, hắn thật sự chỉ là đi tiêu thực thôi mà.
Sở Du nhìn Tang Nhu, cảm thấy nàng siêu cấp đa tài đa nghệ, mỗi lần đều có thể cho hắn kinh hỉ “Ta cảm thấy ngươi thổi so với tứ tỷ ta đều hay như nhau. Nghe xong làm trong lòng người cảm thấy ấm áp.”
Tang Nhu xì một tiếng bật cười: “Ngươi cũng có thể nói được như vậy, phải biết rằng, tứ tỷ ngươi chính là ở trước mặt hoàng thượng biểu diễn qua, ngươi nói như vậy không phải đang lừa dối ta sao? Quá giả được không đâu?”
Sở Du vội vàng phản bác, “Cái gì giả chứ, ta nói đều là thật sự, loại âm luật này, một vạn người nghe có một vạn cảm giác, ta cảm thấy ngươi còn hay hơn, như vậy cũng không được sao? Ta mới không thích kiểu tứ tỷ thổi khoe khoang phương thức kỹ xảo, nghe xong liền không thú vị.”
“Ngươi khích lệ người như vậy, người nhà ngươi biết sao?” Tang Nhu bị hắn chọc cười.
Sở Du vội không ngừng gật đầu, “Nhà ta đều biết, mẫu thân ta nói ta là nhi tử tri kỷ nhất.” Nghiêm túc trả lời.
Tang Nhu “À” một tiếng thật dài, Sở Du ngượng ngùng vò đầu cười: “Ta nói đều là sự thật, ta sẽ không gạt người.” Hai mắt Sở Du sáng lấp lánh nhìn Tang Nhu, bổ sung: “Thật sự ngươi thổi thực tốt.”
“Liền tính ngươi không bổ sung, ta cũng sẽ không tin tưởng ngươi.” Tang Nhu mỉm cười nói.
Sở Du ngốc manh hỏi: “Vì sao!”
Tang Nhu ưỡn ngực, hơi kiêu ngạo giơ cằm lên: “Bởi vì ngươi là đang khích lệ ta. Lòng ta sẽ ẩn ẩn đắc ý!”
Sở Du xì một tiếng liền bật cười, “Về sau ta thấy liền sẽ khích lệ ngươi.”