Kiều Tàng

Chương 120

Sau khi vào kinh, Miên Đường không thấy Vương gia nhà mình bận bịu rộn làm việc.

 

So với ngày trước ở Tây Bắc hoặc là ở Chân Châu thì hiện tại Hoài Dương vương có thể nói là giống kẻ cà lơ phất phơ không chịu làm việc chỉ biết ăn chơi trác táng.

 

Bởi vì sóng gió ở Vong Phong tự trước đó, Thôi Hành Chu nghiêm mặt xin vạn tuế cho nghỉ dài hạn, nói là Vương phi bị hoảng sợ không ít, hắn phải ở nhà chăm nàng.

 

Do nữ nhân của hoàng đế là chủ mưu gây rối, vậy nên không thể không đồng ý yêu cầu tạm nghỉ không lên triều của Thôi Hành Chu.

 

Vì thế những ngày qua, Vương gia không cần phải lâm triều, càng không cần đến nha thự. Ngày này vẽ mày cho Miên Đường vào buổi sớm, ngắm hoa trong viện, thỉnh thoảng còn đi dạo phố.

 

Miên Đường xị mặt đứng trước quầy bánh rán, nhìn bánh nhân đậu phồng lên trong chảo dầu, bị trở mặt còn phát ra tiếng xèo xèo… Cuối cùng nàng thật sự không nhịn được nữa, nói với nam tử bên cạnh: “Vương gia, ta cảm thấy dính nhau mãi không phải là đạo phu thê ở chung.”

 

Hoài Dương vương cắn một miếng bánh rán mới mua, cảm thấy vừa dầu mỡ vừa ngọt ngấy, khẽ nhíu mày, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lúc trước không có ta ở đây, nàng hay mua món này trên phố ăn à?”

 

Miên Đường trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu đi không nói gì. Bích Thảo ở bên cạnh dè dặt nói: “Vương phi không có hay mua món này, lúc trước Vương phi thích ăn bánh lạnh…”

 

Hoài Dương vương nghe thế trợn tròn mắt, cúi đầu hỏi Miên Đường: “Chính là bánh lạnh làm nàng đau bụng mấy ngày nay?”

 

Lần này Miên Đường không trừng Hoài Dương vương, chuyển sang trừng Bích Thảo.

 

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

 

Thôi Hành Chu nhíu mày nói: “Nàng phải biết rằng giờ bụng nàng đã lớn, ít ăn mấy món không sạch sẽ trên đường thôi, hôm nay là lần cuối cùng, sau này muốn ăn cái gì, trong phủ có sư phụ làm bánh ngọt làm cho nàng ăn.”

 

Miên Đường cố dằn lòng nói: “Có một vài món ăn vặt, trong phủ không làm ra mùi vị đó, ví dụ như bánh rán này, phải có mùi dầu cũ mới ngon… Chỗ này gần Binh bộ, nhiều ngày rồi chàng không đến Binh bộ, chàng có muốn đến nhìn chút không?”

 

Sắc mặt Thôi Hành Chu có chút khó coi, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt với Liễu Miên Đường: “Nàng không muốn ta đi cùng nàng?”

 

Liễu Miên Đường chột dạ cắn một miếng bánh cam, trong lòng nói, có một chút…

 

So với tướng công hoàn mỹ ở phố Bắc, phu quân luôn về nhà cũng rất tốt, thế nhưng Vương gia bám dính lấy nàng đúng là làm người ta có chút bực.

 

Trước giờ Liễu Miên Đường là người thích tự do, dù bây giờ đã là Hoài Dương Vương phi, giao thiệp với các phu nhân ở bên ngoài, nhưng nàng cũng có việc mình cần làm.

 

Ví dụ như phải quản lý bốn cửa tiệm mới mua ở kinh thành, rồi lại kiểm kê các mục ở tiêu cục mới mở, còn phải đến lo cho cuộc sống sau này của các huynh đệ Ngưỡng Sơn ngày trước.

 

Có mấy huynh đệ gặp được cô nương thích hợp, đáng tiếc không có cha mẹ, còn cần nàng thu xếp hôn sự đây!

 

Nhưng có Thôi Hành Chu ở bên cạnh, há chẳng nhiều chuyện bí mật bị hắn biết?

 

Nhìn thấy ánh mắt chột dạ của Miên Đường, Thôi Hành Chu đã đoán được đáp án của nàng. Lấy khăn tay lau miệng cho nàng: “Hiếm khi ta được mấy ngày rảnh rỗi, qua mấy ngày nữa e là bận đến độ không gặp nàng được. Thế mà nàng còn dám chê ta phiền!”

 

Miên Đường thấy Thôi Hành Chu không vui, vội nắm tay hắn, đung đưa như dỗ trẻ con: “Ta nào chê chàng, ta đây là sợ mình làm trễ nải chính sự của Vương gia… Ôi, lát nữa đi dạo cửa tiệm kỳ họa*, ta mua một bộ bàn cờ ngọc bích cho chàng, nghĩ lại thì lâu rồi chưa mua quà cho chàng!”

 

*Tranh và cờ.

 

Bích Thảo ở bên cạnh nhìn, cảm thấy nữ chủ tử của mình giống như bọn thổ phỉ lừa gạt tiểu cô nương, nói năng ngọt xớt quen thói lấy đồ ra dỗ người. Thế mà Vương gia anh tuấn cao lớn lại có vẻ rất thích, bị Vương phi dỗ đến sắc mặt dịu đi, thoáng hiện ra vẻ ấm áp xuân về.

 

Vì thế sau khi dạo hàng bánh rán, lập tức lên xe ngựa đi đến cửa tiệm kỳ họa.

 

Đúng lúc này, có người dẫn theo tôi tớ cưỡi ngựa đuổi đến, nhìn thấy Vương gia như tìm được người thân thất lạc nhiều năm, lệ nóng doanh tròng, khóc nức nở từ trên lưng ngựa đến xuống dưới ngựa, nói: “Vương gia, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi, Binh bộ loạn cào cào cả lên, hay là ngài qua xem chút đi…”

 

Thôi Hành Chu không nhanh không chậm nói: “Không phải Binh bộ có Mã thượng thư trông giữ à? Có chuyện gì thì đi tìm y hỏi, bổn vương đã xin vạn tuế nghỉ, phải ở nhà làm bạn với Vương phi bị hoảng sợ…”

 

Người nọ quỳ xuống, nói: “Vương gia, ngài… Suy cho cùng thì ngài là Thái úy Binh bộ mà, hiện giờ Binh bộ hỗn loạn, làm sao Mã thượng thư có thể làm chủ toàn bộ?”

 

Khuôn mặt tuấn mỹ của Thôi Hành Chu cười như không cười, hừ lạnh nói rõ ràng từng chữ: “Cát đại nhân, nếu ngài không nói thì thiếu chút nữa ta quên mất Binh bộ do ta làm chủ đấy! Ngươi đi nói với Mã Trung Minh, nếu chủ ý của y lớn thì cứ việc ôm hết tất cả sự vụ lớn nhỏ ở Binh bộ, dù sao thì mấy cái công văn các ngươi thẩm tra ta chưa từng xem qua, có chỗ sơ suất cũng đừng đến làm phiền bổn vương hồi phủ nghỉ ngơi.”

 

Nói xong, hắn buông rèm xe ngựa, phân phó phu xe đánh xe chạy lấy người.

 

Vừa rồi Miên Đường ở bên cạnh nghe rất rõ, trong lòng cũng ngẫm ra được tại sao Thôi Hành Chu rảnh rỗi bồi mình. Hẳn là vị Vương gia này sai thủ hạ thiết lập bẫy gì đó bẫy bọn người ở Binh bộ không coi ai ra gì, lại không đếm xỉa đến, giờ đám người ở Binh bộ không tự thoát ra được nên tới tìm Vương gia, còn Thôi Hành Chu thì có thể trút hết sự tức giận uất ức ra.

 

Đáng thương cho đám người ở Binh bộ, khinh thường Hoài Dương vương là người thô lỗ chỉ biết chém giết trên chiến trường, giở trò cô lập vụng về đó để ra oai với Vương gia mà không biết rằng vị Vương gia này trước giờ chính là cao thủ đánh cờ, lại còn là người thích ghi thù, bọn họ sao có thể là đối thủ của Hoài Dương vương?

 

Nhớ trước đây khi ở trên Ngưỡng Sơn, bởi vì có vài lần nàng khiến cho vị Vương gia này phiền muộn, thế là hắn nhớ mãi không quên, hắn có thể nhẫn nhịn giả làm phu thê suốt một năm trời với mình để câu “Lục Văn” ra. Nếu không phải sau đó hắn hiểu lầm Lưu Dục là Lục Văn, e là không câu được Lục Văn thề không bỏ qua!

 

Nhưng… Nếu hắn biết hắn bị Lục Văn ngủ lâu như vậy, còn cưới Lục Văn… Theo hiểu biết của Liễu Miên Đường về Thôi Hành Chu, nói không chừng vị Vương gia thích ghi thù này giận phát điên… Đến lúc đó, thủ đoạn trả thù sợ là nhiều vô số kể.

 

Nghĩ vậy, thoáng chốc mặt Miên Đường biến thành khổ qua, thở dài ôm lấy eo Thôi Hành Chu, vươn ngón tay phác hoạ chiếc mũi cao và bờ môi mỏng của hắn, rầu rĩ nhìn ―― người đẹp như thế, không thể ngủ với nàng mãi được, nàng không nên mất kiên nhẫn, ngược lại thì đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc……

 

Trong mắt Thôi Hành Chu, hành vi sám hối này chính là đang trêu chọc người ta!

 

Vị Vương phi này của hắn mặc dù không phải nữ tử khuê tú của nhà vương hầu nhà cao cửa rộng, có điều tốt xấu gì cũng là khuê tú nhà quan.

 

Thế nhưng có đôi lúc khiến người ta cảm thấy nàng có điệu bộ của nữ tử phong trần lớn gan lớn mật trêu chọc người ta ở ngõ nhỏ Thuyền Hồng. Ông ngoại nàng cũng là người đoan chính, không biết nha đầu này học theo ai, khiến cho người ta không yên lòng, chỉ muốn khóa nàng bên người mới an tâm chút.

 

Giống như hiện tại, ngón tay nhỏ như châm lửa khắp mặt hắn, vậy nhưng cố tình trong ánh mắt có một thoáng ưu sầu, đôi mắt to mờ mịt mông lung, ngoan ngoãn như mèo con.

 

Cổ họng Thôi Hành Chu thắt lại, đáng tiếc đang ở trên xe ngựa, không phải trong phòng ở vương phủ, dù lòng có nổi lửa cỡ nào cũng không thể làm nàng ngay. Đành cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, mặc sức thưởng thức…

 

Miên Đường cũng ôm sát cổ hắn, nhiệt tình đáp lại, khoảng thời gian tuyệt vời này chẳng đợi chờ ai đâu!

 

Chuyến dạo phố này, Miên Đường mua cho phu quân thân yêu không ít đồ, giờ mình đuối lý, chỉ có dốc sức làm cho phu quân vui lòng, sau này lộ bí mật cũng vãn hồi được phần nào cục diện.

 

Nói chung không thể ngu ngốc giống mấy người ở Binh bộ đấy, hoàn toàn đắc tội với người ta, không có đường sống hòa giải!

 

Ngoại trừ việc chiều chuộng phu quân, Miên Đường cũng mua cho cô tỷ Thôi Phù không ít đồ.

 

Nhiều ngày nay Thôi Phù buồn bực không vui, đau lòng vì mất con. Hơn nữa còn đau khổ vì hòa li, tất cả đều dồn vào một chỗ.

 

Khi về đến phủ, đầu tiên là nàng bị Thôi Hành Chu nhịn suốt đoạn đường ôm vào phòng, triền miên thân mật cả một buổi trưa mới chịu ngừng.

 

Giờ cơm tối Lý Quang Tài tìm tới cửa, xem ra muốn ăn chực ở vương phủ.

 

Hai người bọn họ có công sự muốn bàn, cho nên dùng bữa uống rượu ở thư phòng.

 

Còn Miên Đường thì ăn tối cùng Thôi Phù.

 

Hôm nay Miên Đường dạo phố, mua cho Cẩm nhi rất nhiều đồ chơi, có điều khi đến phòng của Thôi Phù thì thấy Cẩm nhi đang quỳ trên đệm dày vui vẻ tháo giấy gói, hỏi ra mới biết là Lý Quang Tài đại nhân mua cho Cẩm nhi.

 

Miên Đường nhìn xem, tất cả đều là đồ chơi mới lạ ở cửa tiệm lâu đời Thất Bảo trai, đó là một đoàn binh lính, các khớp xương có thể cử động được, còn có thể thay đổi binh khí trong tay, ngoài ra còn có mấy chú ngựa gỗ nhỏ có bánh xe, nhìn là biết giá rất đắt.

 

So sánh với chú hổ bông và đao gỗ Miên Đường mua thì đồ chơi của nàng không mới mẻ gì cả, tất nhiên không hấp dẫn trẻ con bằng đồ chơi của Lý đại nhân.

 

Cẩm nhi chỉ vào hổ bông nói: “Cữu mẫu*, cái này người để cho em bé trong bụng chơi đi, ta đã là người lớn rồi, không chơi cái này được!”

 

*Mợ.

 

Miên Đường tấm tắc nói: “Nếu đã là người lớn thì đêm nay không được tè dầm! Đệm của nhà cữu mẫu đều bị nước tiểu của con làm ướt hết!”

 

Cẩm nhi đỏ mặt, chui vào lòng ngực thơm ngào ngạt của cữu mẫu làm nũng.

 

Miên Đường trêu Cẩm nhi, nàng bảo Cẩm nhi đi qua kia chơi với bọn nha hoàn đi. Rồi lại hỏi Thôi Phù: “Tỷ tỷ, lúc trước tỷ và Quách gia chưa hoàn toàn cắt đứt, ta không hỏi được, giờ ta phải lắm miệng hỏi một câu, tỷ… Có phải tỷ và Lý đại nhân từng lưỡng tiểu vô sai*?”

 

*Lưỡng tiểu vô sai: chỉ nam và nữ có tình cảm tốt đẹp và ngây thơ từ khi còn nhỏ.

 

Thôi Phù đang ăn canh, bị Liễu Miên Đường không đàng hoàng hỏi chuyện, thiếu chút phun canh ra ngoài, trước giờ khi ăn cơm nàng ta luôn để ý đến cách ăn uống, hiện tại lại tức giận đến buông đũa, nhéo cái mặt mềm mại của Miên Đường: “Muội cũng thật dám hỏi! Ta với y chưa từng gặp riêng, làm gì có lưỡng tiểu vô sai?”

 

Mặc dù bị nhéo mặt nhưng Liễu Miên Đường vẫn không chịu từ bỏ, quay mặt lại đưa mặt bên kia cho Thôi Phù, sau đó hỏi: “Thế tại sao Lý đại nhân mãi vẫn không thành thân? Lại còn rộng rãi với tỷ tỷ như vậy? Chẳng lẽ tỷ không biết, từ trước đến nay Lý đại nhân là người hận không thể bẻ một đồng thành bốn thể tiêu?”

 

Thôi Phù sửng sốt: “Ta làm sao biết y chưa thành thân? Có lẽ là nể mặt Vương gia, mua vài món đồ chơi cho trẻ con thôi, sao lại bị muội nói thành thế… Muội đưa mặt sang đây làm gì?”

 

Miên Đường chu đáo nói: “Sợ tỷ tỷ bực, lại nhéo mặt muội nên đưa qua trước, tránh hại tỷ tỷ đau eo!”

 

Thôi Phù sầu khổ mấy ngày nay, lần này bị đệ muội trêu cho bật cười, chỉ chỉ vào trán nàng nói: “Đệ đệ ta là người nghiêm túc, sao lại tìm được con khỉ như muội thế này? Muội bớt nói chuyện nhảm nhí lại là ta không nhéo mặt muội nữa. Hiện tại ta không hy vọng xa vời có thể tái giá, chỉ cầu dạy dỗ Cẩm nhi nên người là không còn tiếc nuối gì nữa.”

back top