Kiều Tàng

Chương 121

Miên Đường không đồng ý với câu “Đệ đệ ta rất đứng đắn” của Thôi Phù, có điều không thể nói tỉ mỉ chuyện trong chăn gấm nơi khuê phòng với tỷ tỷ, rằng đệ đệ tỷ ấy không đứng đắn như thế nào.

 

Vì thế đành phải tiếp tục đề tài của mình: “Lý đại nhân không tồi, cũng coi như là hiểu tận gốc rễ, chỉ là môn mi* hơi thấp, bây giờ chức quan cũng không lớn, không xứng với tỷ tỷ lắm. Nếu là tỷ tỷ thấy y không được, thế thì ta lại thay tỷ tìm người tiếp, hầu phủ trong kinh thành nhiều như vậy, thế nào cũng tìm được người thích hợp…”

 

*Môn mi: cái xà nhì. Nay gọi là cái xà ngang gác trên cửa, vì thế người ta gọi bề thế nhà là môn mi nghĩa là coi cái cửa to nhỏ mà phân biệt cao thấp (Từ điển Thiều Chửu).

 

Thôi Phù không đồng ý lời này, thở dài nói: “Đừng nói ta không có lòng dạ tái giá, dù ta có muốn gả đi thật thì cũng không muốn tái giá cho hầu phủ Vương gia gì. Nếu có thể thì tìm một nhà bình thường có lẽ có thể vừa ý hơn.”

 

Miên Đường tựa như đang cười: “Tỷ tỷ đừng nghĩ nhiều, giờ chỉ cần lo điều dưỡng cơ thể cho tốt, Lý ma ma có phối cho tỷ cao hươu, sẩy thai khó tránh khỏi mặt bị sưng phù, dùng cao này tiêu nước dưỡng nhan là tốt nhất, tầm một tháng sau tỷ tỷ lại tham dự trà yến, vẫn lộng lẫy động lòng người.”

 

Thôi Phù cảm thấy Miên Đường suy nghĩ quá đơn giản, chỉ nghĩ làm sao để xinh đẹp động lòng người nhưng nàng không nghĩ rằng khi tham dự trà yến sẽ có người ở sau lưng chỉ vào lưng mình bàn tán. Có điều, không có nữ nhân nào có thể từ chối việc trở nên xinh đẹp hơn, lát nữa cơm nước xong, nàng ta muốn thử dùng cao hươu kia.

 

Miên Đường thấy Thôi Phù bị phân tâm vì có việc để làm, nàng cũng yên tâm hơn.

 

Khi nàng trở lại nội viện, Thôi Hành Chu và Lý Quang Tài cũng đã nghỉ uống rượu. Sau khi quay về, Thôi Hành Chu không ngủ, nửa nằm trên giường vừa xem văn kiện Lý Quang Tài đưa tới, vừa vỗ về lưng Miên Đường dỗ nàng ngủ.

 

Bụng bầu của Miên Đường to dần, khi nằm ngửa sẽ tăng áp lực lên bụng, phải nằm nghiêng dựa người vào Thôi Hành Chu ngủ mới thoải mái, cho nên dù Thôi Hành Chu có ngủ muộn cũng phải dỗ Miên Đường ngủ trước mới được.

 

Lát sau, bên cạnh vang lên tiếng thở đều đều. Thôi Hành Chu đặt văn kiện trong tay xuống, nhìn khuôn mặt ngủ say của Miên Đường, mặt mày như họa, láu lỉnh ghê gớm, hắn mỉm cười hôn lên mặt nàng, ôm nàng đi ngủ.

 

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

 

Ngày mới hôm sau, tia nắng ban mai vừa mới xuất hiện thì Thôi Hành Chu đã dậy, nhiều ngày qua Miên Đường có thói quen ôm hắn ngủ đến hừng đông, chợt mất cánh tay cường tráng, không cần gọi đã tỉnh, trong cơn buồn ngủ mơ màng nói: “Chàng muốn đi đâu?”

 

Thôi Hành Chu nói: “Không phải đã nói đợi bận đến sẽ khó mà chăm sóc nàng sao. Binh bộ và Hộ bộ sắp có chuyện cực kỳ chấn động, hôm nay ta phải đi gặp Thánh Thượng, không biết khi nào mới về được.”

 

Tuy hôm qua Miên Đường còn chê Thôi Hành Chu dính người quá, thế nhưng biết hắn không thể chăm mình nữa thì lưu luyến không rời, cọ cọ mặt lên người hắn, nói: “Vậy chàng phải về sớm một chút, ta đợi chàng về ăn tối.”

 

Hoài Dương vương cảm thấy biểu hiện hôm nay của Miên Đường còn tính là giống lời nàng nói, hắn ôm mèo con bám người trong lòng nói: “Ta sẽ cố về sớm, có điều ta không có ở đây, không cho phép nàng mua đồ ăn linh tinh bậy bạ trên đường. Ở nhà quan tâm tỷ tỷ nhiều hơn, nếu rảnh rỗi quá thì mời gánh hát đến nhà biểu diễn là được.”

 

Miên Đường ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đứng dậy giúp Thôi Hành Chu rửa mặt chuẩn bị y phục mũ mão, sau đó đích thân tiễn hắn ra cửa phủ.

 

Dưới ánh nắng ban mai, sau khi thân hình cao lớn nhìn qua mạnh mẽ và chín chắn của Thôi Hành Chu nhảy lên lưng ngựa, hắn mỉm cười với nàng rồi phóng nhanh đi.

 

Khi Thôi Hành Chu đến trước cửa cung, nhóm quan viên vào triều sớm đã tụ tập thành tốp năm tốp ba.

 

Gần đây Tuy Vương thoát khỏi liên lụy bị con cháu làm hại nên đã đến Lại bộ nhậm chức. Gã là hoàng thúc công, sau lưng có cung gia Thái hoàng Thái hậu chống lưng, gốc rễ vững vàng, vương khác họ từ nơi khác đến như Hoài Dương vương không so được.

 

Cho nên trong các quan viên vây quanh Tuy Vương nói chuyện với gã có không ít người ở Binh bộ.

 

Trái lại bên Hoài Dương vương cực kỳ ít người, gần như là không có.

 

Phải chịu thôi, hướng gió của quan trường rõ ràng như vậy, Hoài Dương vương không mượn được gió Đông, ở Binh bộ cũng không có thành tựu gì, tất nhiên không có ai nịnh nọt.

 

Tuy nhiên, Tuy Vương lại đi qua thân thiết hàn huyên với Hoài Dương vương: “Không phải dạo này Hoài Dương vương nghỉ dài hạn ở trong phủ chăm sóc thê tử ư? Sao hôm nay lại tham gia triều sớm?”

 

Hoài Dương vương liếc nhìn qua Mã thượng thư đứng ở phía sau Tuy Vương, mỉm cười nói: “Hết cách rồi, thủ hạ một đám ngu xuẩn bất tài, thừa dịp bổn vương không có ở đấy gây chuyện phiền phức, không chỉnh đốn thoả đáng, đúng là thẹn với long ân.”

 

Mã thượng thư bị nói đến mặt mày đỏ bừng, Tuy Vương liếc nhìn bọn người Binh bộ, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Vương gia, ngài nói như vậy, nhóm đồng liêu trên dưới Binh bộ bận rộn hơn tháng trời nghĩ như thế nào đây? Ngài không làm việc mà ở trong phủ chăm thê tử không có gì sai cả, vậy mà những người làm việc mệt mỏi không được nghỉ ngơi lại trở thành tội nhân. Ta nghĩ dựa vào sự sáng suốt của bệ hạ, cũng sẽ không nhận định vậy đâu nhỉ?”

 

Đôi mắt đẹp của Hoài Dương vương khép lại, ra vẻ nhắm mắt dưỡng thần, lười cãi nhau với Tuy Vương.

 

Tuy Vương không để yên, gã vừa nhìn thấy con rùa Hoài Dương vương này là giận điếng người, đứng đó mỉm cười, tiếp tục bóc chuyện xấu của phủ Hoài Dương vương, nói: “Hậu trạch Vương gia có loạn, khó trách ngươi lười làm chính sự. Nghe nói hiện giờ tỷ tỷ ngươi đã hòa ly, cùng với vị Vương phi kia của ngươi suốt ngày quấn lấy nhau, không cần lo về việc tái giá, trông ổ tặc Ngưỡng Sơn tặc nhiều tráng hán, bảo Vương phi làm mai là được…”

 

Nếu không phải đang ở trước cửa cung, Thôi Hành Chu có thể một quyền đánh bay vị hoàng thúc này, lạnh mặt nói: “Tuy Vương có tu thì tu khẩu đức, mang chuyện phụ nhân hậu trạch ra nói, ngươi có là nam nhân không?”

 

Tuy Vương đứng dưới nắng cười, nhỏ giọng nói: “Tất nhiên là không có khí phách như Hoài Dương vương, thế mà có thể vứt bỏ hiềm khích, cưới Lục Văn Ngưỡng Sơn làm vợ…”

 

Gã còn chưa dứt lời, cổ áo đã bị Hoài Dương vương xách lên, gằn từng tiếng hỏi: “Nói bậy, ngươi đang nói cái gì!”

 

Nói thật ra thì mỗi lần hai vị này gặp mặt đều cãi nhau, cho miệng nhau chiếm chút tiện nghi, Tuy Vương cho rằng lời hôm nay nói không tính là quá đáng.

 

Suy cho cùng, trước đây Liễu Miên Đường từng là thuộc hạ của Lưu Dục, sự thật không thể chối cãi được nàng chính là nữ thủ lĩnh bọn phỉ Ngưỡng Sơn. Nhưng không ngờ phản ứng của Thôi Hành Chu thái quá thế này, trong đôi tuấn mục* ấy ngoại trừ phẫn nộ chính là vẻ khiếp sợ.

 

*Tuấn mục: đôi mắt đẹp.

 

Tuy Vương ngẩn người, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, sau đó kề sát lỗ tai Thôi Hành Chu nói: “Trời ạ! Hoài Dương Vương luôn luôn anh minh thần võ, thế mà không biết người mình cưới là ai sao? Nói cho ngươi biết, Liễu Miên Đường chính là Lục Văn Ngưỡng Sơn, không tin thì ngươi có thể hỏi đương kim Thánh Thượng. Dẫu sao thì trước khi nàng gả cho ngươi, suốt quãng thời gian đó nàng ở trên Ngưỡng Sơn cùng vạn tuế hoa tiền nguyệt hạ*, tình chàng ý thiếp, chất tôn đó của ta dù có xông pha khói lửa cũng không màng…”

 

*Hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ yêu nhau gặp mặt tỏ tỉnh.

 

Tuy Vương còn chưa nói xong, Thôi Hành Chu đã vung nắm đấm lên nhưng bị Lý Quang Tài vội vàng chạy đến tách ra.

 

Lý Quang Tài vội bắt lấy Hoài Dương vương đang nổi giận lôi đình thấp giọng nói: “Vì ván cờ hôm nay, ngươi và ta vất vả bố trí rất lâu, trăm triệu không thể để Tuy Vương khiêu khích mà cành mẹ đẻ cành con, thất bại trong gang tấc!”

 

Hoài Dương vương nghiến chặt răng, nắm đấm mở ra, nhất thời trong đầu hiện lên vô số ý niệm và rất nhiều chi tiết trước kia cảm thấy vô tình hợp lý, trong khoảnh khắc tất cả đều cuồn cuộn trào trên.

 

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn kiềm chế lửa giận, chậm rãi khôi phục bình tĩnh dưới ánh mắt khó hiểu của các quan lại xung quanh, cũng không để ý tới Tuy Vương, đi thẳng lên triều.

 

Giống như lời Lý Quang Tài nói, để loại bỏ những sâu mọt ở Binh bộ, bọn họ đã mưu tính kỹ càng. Những sơ suất trong hai ngày qua chính là cánh cổng liên tiếp mở ra rất nhiều bản án cũ năm xưa, các quan viên liên can tính cả Mã thượng thư trong đó, đều có thể tìm ra từ bản án.

 

Vốn bọn Mã thượng thư cho rằng các mục sai sót đã bị lộ, thỉnh Tuy Vương điều động nhân mạch khơi thông lấp liếm. Dù vạn tuế có giáng tội cũng chỉ phạt ở mức khiển trách mà thôi.

 

Có điều không ngờ, Hoài Dương vương hiếm khi đến quan thự lại đột nhiên gây khó dễ, chứng cứ vô cùng xác thực mà liệt kê ra đủ chuyện bí mật lúc trước của bọn họ.

 

Bọn Mã thượng thư không trở tay kịp, muốn biện bạch nhưng nhất thời không thể nghĩ ra được lời gì. Hơn nữa, lỗi sai của những bản án cũ quá phức tạp, còn có dính dáng đến Hộ bộ.

 

Vạn tuế nghe thế vô cùng giận, lập tức hạ lệnh tháo mũ quan của Mã thượng thư xuống, đưa ông ta xuống giao cho Hình bộ thẩm vấn.

 

Các quan ở đây cũng không ngờ rằng Hoài Dương vương dám im hơi lặng tiếng gây khó dễ, khiến cho quan trường kinh thành nổi lên sóng thần vạn trượng. Hơn phân nửa người ở Binh bộ và Hộ bộ bị cách chức thẩm tra.

 

Những vụ án đó quá đen tối, ai dính vào cũng cả người tanh hôi, người dính dáng chút ít trong lòng đều muốn giết người diệt khẩu, để mình được trong sạch. Nhất thời trên triều chẳng ai đứng ra giải thích cho bọn họ.

 

Người sáng suốt đều biết, Hoài Dương vương đây là không kiên nhẫn mình bị người ta cho ngồi không, tự mình động thủ thanh lý môn hộ. Cũng là cho mấy bàn tay lo giấu sau lưng một lời cảnh cáo, Binh bộ là địa bàn của Thôi Hành Chu hắn, người ngoài đừng mơ gây sóng gió.

 

Hoài Dương vương giết gà dọa khỉ nhưng dường như trên mặt cũng không có vẻ quá vui mừng. Triều đình từ trên xuống dưới tiêu điều xơ xác, liên tục cầu xin gặp riêng vạn tuế.

 

Lần này Tuy Vương so chiêu với Hoài Dương vương trên triều đình xem như kém mất một nước cờ, có điều vậy mà gã vẫn mang tâm tình vui vẻ.

 

Bởi vì gã biết, lần này hậu viện của phủ Hoài Dương vương có lẽ phải nổi lên một trận gió tanh mưa máu! Vì thế, gã còn cố tình đợi ở trước cửa cung, muốn xem cái đức hạnh khi tức hộc máu của Thôi Hành Chu.

 

Không ngờ, Hoài Dương vương không trò chuyện với hoàng đế lâu, rất nhanh đã ra khỏi Ngự Thư Phòng. Thấy Tuy Vương ngồi trên ghế có mui xe ở trước cửa cung, còn dừng lại cười nói: “Tuy Vương có nhã hứng quá, ở đây phơi nắng à?”

 

Tuy Vương thấy vẻ mặt hắn vẫn như bình thường, không khỏi thăm dò thử: “Thế nào? Vạn tuế đã nói chi tiết về Liễu Miên Đường cho ngươi chưa?”

 

Thôi Hành Chu dửng dưng nói: “Ta đã cưới nàng, làm sao không biết rõ về nàng? Có điều Tuy Vương phải cẩn thận chút, ngươi nói toang khắp nơi, không phải là bới móc quá khứ của tiện nội* ta, mà là muốn moi gốc gác của vạn tuế. Thế nào? Vương gia ngài đây là muốn chuẩn bị tạo phản ư?”

 

*Tiện nội: vợ.

 

Tuy Vương không ngờ bị Hoài Dương vương đánh trả lại, tức khắc nhíu mày.

 

Trông dáng vẻ của Hoài Dương vương, quả thật không giống kiểu kinh hồn bạt vía bị người ta lừa hôn, trong lòng không thể không nghi ngờ, không rõ chuyện ầm ĩ sáng nay là Thôi Hành Chu thẹn quá hóa giận hay là không biết nội tình.

 

Thôi Hành Chu không để ý đến gã, vẻ mặt bình thường leo lên xe ngựa, trong khoảnh khắc leo lên xe ngựa, cả khuôn mặt đáng sợ giống như la sát địa ngục. Đôi tuấn mục cũng tràn đầy lửa giận ngút trời.

 

Mới vừa rồi ở Ngự Thư Phòng, thật sự là thiếu chút nữa hắn đã mở miệng hỏi Lưu Dục.

 

Nhưng mặc kệ Liễu Miên Đường là yêu hay là ma, thì nàng cũng đã là vợ của hắn. Nếu phải biết chuyện trước đây từ miệng người cũ của Liễu Miên Đường thì đúng là vô cùng sỉ nhục!

 

Cho nên lời nói sắp vọt ra khỏi miệng, Thôi Hành Chu vội vàng ngậm mồm lại, chỉ hỏi bệ hạ về việc bổ nhiệm và miễn nhiệm rồi xoay người rời khỏi cung.

 

Về phần Liễu Miên Đường, rốt cuộc nàng có phải là tặc tử Lục Văn hay không, hắn tự mình tra thật kỹ và triệt để!

 

Hôm ấy, Miên Đường ở trong phủ chờ Thôi Hành Chu về ăn tối mãi. Chờ mãi chờ mãi nhưng không thấy hắn về.

back top