Kim Chủ, Bị Lừa Rồi!

Chương 47

Đường Ẩn có chút nghi ngờ, ông và Thẩm Đình Giao coi như cũng có chút quen biết, tuy không nên nghĩ xấu cho người khác, nhưng ông vẫn cảm thấy vị Cửu gia này thật quá nhu nhược. Nhưng hắn là một người tốt, không ham mê tửu sắc. Trong lúc nhất thời, ông thật không nghĩ ra hai người có gì để nói.

Nhưng ông vần hòa nhã “Cửu gia xin mời nói.”

Hai người ngồi xuống trên ghế đá cạnh bờ ao, Thẩm Đình Giao cũng sai hạ nhân nào vào châm trà “Hôm nay Trục Ly có phải đến xin tiên sinh rời thành Trường An cùng nàng không?”

Đường Ẩn hơi bất ngờ “Hôm nay đúng thật là Trục Ly có tới nhưng Đường mỗ không nghe Trục Ly nhắc tới.”

Thẩm Đình Giao liền ra vẻ trách móc “Tiên sinh không biết thôi, Khúc đại tướng quân đã điều binh mã, muốn khởi binh từ  Kim thành, nhưng trong tay hoàng huynh có sáu vạn Ngự lâm quân, dưới tình hình khẩn cấp này, chúng ta phải rời khỏi Trường An, theo Khúc tướng quân đi tới huyện Kim Thành.”

Đường Ẩn cau mày, vẻ mặt nghiêm túc “Cửu vương gia, tình hình này Đường Mỗ có thể đoán được, nhưng Đường mỗ và Khúc Thiên có thù không đợi trời chung, còn chưa kịp giải quyết xong, tuyệt đối sẽ không vì an nguy của bản thân mà ở dưới trướng Khúc gia, ngài và… vương phi sẽ rời khỏi thành Trường An với Khúc Thiên sao?”

Thẩm Đình Giao cười nhẹ “Nếu tiên sinh không đi, bổn Vương phi sao chịu đi được?”

Đường Ẩn bị những lời này làm cho mặt đỏ tới mang tai “Vương gia nói thế là sao, Đường mỗ và Vương phi chỉ là tình thầy trò, mà Vương gia và nàng ấy là nghĩa phu thê…”

Không đợi ông nói xong, Thẩm Đình Giao đã cắt lời, giọng nói mang theo vẻ tự giễu cợt “Ý của bổn vương, không phải trong lòng tiên sinh vô cùng thấu hiểu sao.” Hắn đứng dậy, giọng nói mang theo chất vấn “Tình cảm của nàng ấy với ngươi, ngươi không biết một chút nào sao?”

Đường Ẩn cầm lấy cây sáo bên hông, muốn nói lại thôi. Thẩm Đình Giao ép sát từng bước “Người trong thiên hạ đều nói ngươi chung tình, nhưng ngươi có dám nói là từ trước tới nay, trong lòng nguoi chỉ có một mình Ân Đại đương gia Ân Bích Ngô không, ngươi có dám nói ngươi không hề động lòng với Vương phi của Bổn vương không? Ngươi âm thầm lợi dụng tình cảm cua nàng, ngoài miệng là nói là tình nghĩa thầy trò, người như ngươi, loạn luân phép tắc cũng dám tự xưng là quân tử sao?”

Đường Ẩn nắm chặt Bích Lạc Giai, gân xanh nổi lên “Ta không có!”

Thẩm Đình Giao lại bước tới một bước, ánh mắt sắc như dao “Không có sao? Hôm nay nàng tới tm2 ngươi, ngươi biết rõ nàng muốn gì, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi không cho nàng nói! Ngươi thật sự không biết nàng ta đang làm gì sao? Đường Ẩn, ngươi nghĩ cái chết của Khúc Lưu Thương thật sự là tai nạn sao? Ân sư, dạy dỗ nàng hai mươi năm, ngươi đã dạy nàng những gì vậy hả?”

Ánh mắt của Đường ẨN mờ mịt, Thẩm Đình Giao có chút hả dạ “Ngươi biết rõ nếu ngươi ở lại đây, chắc chắn sẽ có ngày hoàng huynh của ta dùng ngươi để uy hiếp nàng. Nhưng Đường Ẩn, ngươi chỉ nghĩ tới bản thân, có bao giờ ngươi làm gì vì nàng? Ngươi ở lại Ân gia hai mươi mấy năm, ngươi đã làm gì cho nàng? Loại người như ngươi, tự tư tự lợi, có xứng làm sư phụ không?”

Đường Ẩn lùi một bước, ông ít khi tranh chấp với người khác, nhưng lúc này lại không còn lời nào để phản bác. Thẩm Đình Giao quan sát ông, trong ánh mắt hiện lên chút khinh miệt “Ngươi biết rõ nàng là phụ nữ đã có chồng, nhưng ngươi lại làm như không biết. Đêm đó ở ven hồ, ngươi tưởng những gì ngươi làm Bổn vương không thấy sao?”

Trong lòng Đường Ẩn hoảng sợ, chuyện liên quan tới danh tiết của Ân Trục Ly, ông không thể hàm hò “Đêm đó ta không làm gì với Vương phi hết! Ngài…”

Thẩm Đình Giao cũng không muốn nói nữa “Bổn vương có mắt, có thể nhìn. Ngươi dám tự hỏi lương tâm mình rồi nói cho Bổn vương, Vương phi của Bổn vương chưa bao giờ yêu ngươi sao?” Rõ ràng chỉ nói để khích Đường Ẩn, nhưng hắn không hiểu sao trong lòng lại đau đớn “Ngươi dám nói trong lòng ngươi đối với nàng không hề có chút tình cảm nào sao?”

Đường Ẩn nói không ra lời, ông không biết. Trong những giấc chiêm bao đã thấy bao nhiêu năm, ông không biết đó là Ân Trục Ly hay Ân Bích Ngô. Trí nhớ của con người thật ra rất kém, không thể nhớ rõ một gương mặt suốt hai mươi mấy năm.

Thẩm Đình Giao sải bước rời đi, lúc ra tới cửa thì thấy Trương Thanh vẫn đứng canh cửa, đôi mắt của hắn tối lại, quần áo trắng như tuyết nổi bật trong đêm, vô cùng đẹp đẽ “Có ai tới không?”

Trương Thanh gật đầu “Noãn Ngọc có tới một lần nhưng thuộc hạ đã đuổi đi rồi.”

Thẩm Đình Giao phất tay “Đi thôi.”

Trương Thanh có chút do dự “Cửu gia, Đường tiên sinh…”

Thẩm Đình Giao quay đầu nhìn, miệng nâng lên một nụ cười “Sao, ngươi nghĩ rằng Bổn vương giết hắn sao?” Nụ cười của hắn thật rạng rỡ, diễm lệ hơn hoa “Bổn vương sao có thể ra tay giết hắn được, có điều … Đi thôi.”

Ngày hôm sau, Ân Trục Ly quay về Phúc Lộc vương phủ, Thẩm Đình Giao đang chơi đá dế với Trương Thanh, thấy nàng thì ngoắt lại “Trục Ly, mau tới đây dạy dỗ tên Đồ tể này cho Bổn vương.”

Ân Trục Ly bật cười “Cửu gia, ngài đã nhận hắn là con riêng, bây giờ lại bảo hắn là đồ tể, thế là thế nào.”

 

Miệng thì nói thế, nhưng nàng vẫn cất bước đi về phía hai người đó, nghiêng người nhìn hai con dế đang điên cuồng đá nhau. Thẩm Đình Giao dựa vào người nàng, đặt cằm lên vai nàng “Nàng hôm qua đi đâu thế? Ta tới Ân gia cũng chẳng thấy.”

Ân Trục Ly cầm cọng cỏ, khích tới khích lui cho hai con dế đá nhau, đáp qua loa “Hôm qua ở lầu Quảng Lăng có chút việc, ta ngủ lại bên đó. Đêm hôm khuya khoắt, Cửu gia không ở nhà ngủ đi, đi tìm ta làm gì.”

Cửu gia bị những lời này làm cho nóng máu “Nàng là Vương phi của Bổn Vương, nàng nói đi, Bổn vương đi tìm nàng làm gì!”

Ân Trục Ly không muốn hắn nổi cơn quậy, bèn ôm hắn vào trong ngực “Ta dĩ nhiên biết mình là Vương phi của Cửu gia rồi, Cửu gia ngoan, nhìn con dế này xem, nó lợi hại ghê chưa!”

Thẩm Đình Giao vẫn giãy nãy “Hừ, tất nhiên. Cao thủ đấu dế cũng biết loại dế này, hắn sao có thể là đối thủ của Bổn vương.”

Ân Trục Ly nịnh nọt không chớp mắt “Đương nhiên, con dế này sao là đối thủ của Cửu gia nhà chúng ta được, Cửu gia nhà chúng ta là vô địch đá dế mà!”

“Nói vậy cũng đúng đúng đó.” Thẩm tiểu vương gia gật đầu, sau đó lại cảm thấy… hình như có gì đó không đúng thì phải…

Buổi trưa, Khúc phủ sai người tới hối thúc, tình hình khẩn trương, không thể trì hoãn thêm được.

Ân Trục Ly đang khổ sở tìm cách đối phó thì bên ngoài lại có thị nữ tới báo “Đại đương gia, Đường tiên sinh bên đại trạch Ân gia mời Đại đương gia về một chuyến.”

Ân Trục Ly liền thay đồ để đi, đối với lời nói của Đường ẨN, nàng luôn xem đó là thánh chỉ. Thẩm tiểu vương gia vẫn đang ngồi vẽ tranh, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, không biết đang buồn hay vui.

Lúc nàng về, Đường Ẩn còn đang ở rừng Khê Thủy, mặt trời đã lên cao, những tia nắng mùa thu mong manh, nhuộm vàng cả bầu trời đầy mây. Đường Ẩn mặc áo xanh, vô cùng thanh cao, ánh mặt trời chiếu trên người ông, cả người đều có khí chất thanh thanh như dòng suối đón ánh trăng.

Ân Trục Ly đi tới trước mặt ông, ông đang ngồi bên bờ ao, cười nhẹ “Có phải sư phụ đã làm khó ngươi rồi không?”

Ân Trục Ly lắc đầu, ông đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng “Trục Ly, sư phụ vẫn không bằng lòng việc ngươi đối địch với Khúc gia, cũng quên mất ngươi với Khúc Thiên vốn là tình phụ tử.”

Ông rất ít khi nhắc tới Khúc Thiên, Ân Trục Ly ngẩng đầu, thấy ông đang cười nhẹ, nụ cười ấm áp như gió xuân “Sư phụ chỉ muốn nếu ngày sau ngươi có gì khó xử, hắn ta là phụ thân ngươi, sẽ chăm sóc cho ngươi.”

Ân Trục Ly ở trước mặt ông thì luôn nhẹ nhàng “Sư phụ lo lắng vậy cũng có lý, nhưng Trục Ly vốn không cần sự chiếu cố của Khúc gia.”

Đường Ẩn vuốt cầm, ánh mắt trải trên mặt hồ xanh thẳm, như đang có điều suy nghĩ “Đúng vậy, đến hôm nay sư phụ mới phát hiện được đồ nhi của ta cho tới bây giờ cũng chẳng cần kẻ nào chiếu cố dùm.”

Ân Trục Ly ngồi sát bên ông, trong giọng nói mang theo ý cười “Đúng vậy, chỉ cần có sư phụ là tốt rồi.”

Đường Ẩn vuốt nhẹ mái tóc nàng, hành động vô cùng dịu dàng, làm ngươi ta sinh ra cảm giác như ngày dài tháng rộng “Trục Ly, thật ra thì sư phụ có chuyện luôn muốn nói với ngươi, nhưng mấy năm nay vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.”

Ân Trục Ly đứng bật dậy “Con đột nhiên nhớ tới ở Thiên Y Phường có chút chuyện, sư phụ, con đi trước.”

Đường Ẩn nắm tay nàng, kéo nàng ngồi xuống “Trục Ly, lúc con mới sinh ra, Bích Ngô từng dặn dò ta mang con rời khỏi Ân gia, chăm sóc con thật chu đáo.” Ông phát hiện mình vẫn còn nhớ được những lời nói hôm đó của Ân Bích Ngô, tâm trạng cũng tốt lên “Ta biết rõ những ngày tháng con trải qua ở Ân gia cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng ta vẫn canh cánh tới thù riêng của mình mà để mặc con trưởng thành ở đây. Ta thề là muốn báo thù,nhưng hết lần này tới lần khác cũng chẳng có cách gì, vẫn trì hoãn tới giờ. Nghĩ lại chuyện hai mươi mấy năm nay làm vi sư vô cùng xấu hổ.”

“Sư phụ! Ngài gần đây quá nhạy cảm rồi, sao lại âu sầu như vậy, đừng bắt chước những văn nhân kia âu sầu đưa đám, sư phụ.” Ân Trục Ly nhặt lấy một hòn đó, ném nó ra xa thật xa, giọng nói vui mừng “Nếu không có sư phụ, lúc này không biết Trục Ly sẽ thế nào đây.”

Đường Ẩn nắm tay nàng, nhiệt độ từ bàn tay đó làm nàng lúng túng, vẻ mặt của ông như đang nắm tay một đứa bé “Những năm nay ngươi hay đi theo ta, giữa sư đồ chúng ta có vẻ thân mật, ăn ý.” Ông mỉm cười “Có đôi khi sư phụ thậm chí không phân biệt được người đang đứng trước mặt là Bích Ngô hay là ngươi. Nhưng Trục Ly, sư phụ không phải là thần thánh. Sư phụ chẳng qua chỉ là một người đi qua cuộc đời ngươi, chỉ vậy thôi.”

Hạnh phúc vừa mới chớm lại tàn lụi như mây khói. Ân Trục Ly nhìn thẳng vào mắt ông, đôi mắt ông sâu thẳm như biển khơi, gương mặt dịu dàng. Nàng như bị chìm vào trong đôi mắt ông, không thể vùng vẫy. Nàng cười khổ “Sư phụ, tạm gác những chuyện này lại nói sau. Bây giờ… Sư phụ cùng con rời khỏi Trường An nhé?”

Đường Ẩn im lặng nhìn nàng, trên môi vẫn mang theo nụ cười “Được, chiều nay ở lại ăn cơm với sư phụ được không? Sư phụ và ngươi đã lâu chưa ngồi dùng cơm chung rồi.”

Hai tay của Ân Trục Ly vẫn còn đang nằm trong tay của Đường Ẩn, nhiệt độ này làm nàng mê muội “Đồ nhi tuân lệnh.”

back top