Phúc Lộc Vương phủ, Liêm Khang bước vào báo tin “Cửu gia, Vương phi nói hôm nay có chút việc, sẽ về trễ.”
Thẩm Đình Giao lơ đễnh gật gật đầu. Đến chiều, có một người tới phủ, ông ta dường như vô cùng quen thuộc với Phúc Lộc vương phủ này, đi thẳng tới thư phòng tìm Thẩm Đình Giao, giọng nói vô cùng nghiêm khắc “Nếu ngươi rời khỏi thành Trường An, mẫu phi của ngươi tính sao bây giờ?”
Thẩm ĐÌnh Giao nhìn thấy ông ta cũng chẳng hề ngạc nhiên, trên mặt đã quăng mất sự nhu nhược thường ngày, hai mắt của hắn vô cùng sáng, cười mỉm nhìn cảnh bên ngoài đã xơ xác tiêu điều khi thu sang “Mẫu phi của ta đương nhiên chỉ có thể nhờ vào ngài, còn tính gì nữa?”
Người kia tức đến thở không ra hơi, trong giọng nói lại có chút răn đe “Ngươi… nếu ngươi rời khỏi Trường An, Vương thượng nhất định sẽ trách tội mẫu phi của ngươi, phận làm con mà vì ngai vàng mà không để ý tới thân sinh của mình sao? Ngươi có biết cái gì là hiếu đạo không?”
Thẩm Tiểu vương gia gõ gõ ngón tay trên mặt bàn ngọc, cười lạnh một tiếng, như gió thổi xẹt qua phiến lá “Thật có lỗi, từ nhỏ bổn vương đã không được ai dạy dỗ, không biết hiếu nghĩa là gì. Thật làm Quốc cữu chê cười rồi.”
Người kia như nghẹn họng, nổi cơn giận “Thẩm Đình Giao, cho dù như thế nào thì Phó mỗ tuyệt đối cũng không cho phép ngươi rời khỏi thành Trường AN nửa bước.”
Vẻ mặt của Thẩm Đình Giao lạnh nhạt, không buồn không vui “Nếu như Quốc cữu thật sự không muốn để bổn vương rời khỏi Trường An thì bây giờ cầm đầu bổn vương tặng cho Hoàng huynh luôn đi. Nếu bỏ qua lúc này rồi, Khúc đại tướng quân có binh hùng tướng mạnh, không biết Quốc Cửu giữ bổn vương bằng cách nào ấy nhỉ?”
Người kia nắm chặt hai tay, Thẩm Đình Giao đứng dậy, hôm nay hắn mặc áo màu trắng, dáng người dong dỏng cao, giọng nói mang theo ý cười, tuy nói một cách mềm mỏng nhưng vẫn có vẻ chế giễu “Ta thật không hiểu, làm Thái thượng hoàng và làm Quốc cữu thì có gì khác nhau? Phụ thân, ngài có thấy kết cục của Khúc Thiên không?”
Người kia đứng yên, Thẩm Đình Giao đặt tay lên vai ông “Đương nhiên, bổn vương không giống như Vương phi, ít nhất ta không có thù giết mẹ với phụ thân ta.” Hắn thừa kế được nhan sắc của Hà thái phi, lại thêm vài phần anh khí, gương mặt như vậy quả thật có tư thế của bậc đế vương “Sợ rằng Vương phi cũng đã biết quan hệ của ta với ngài, lần này rời khỏi Trường An, nàng cũng không nhắc gì tới việc sắp xếp cho mẫu phi. Phụ thân, nếu như bổn vương ở lại Trường An, hoàng huynh chắc chắn không tha cho ta, cho nên nhất định phải đi, còn về phần mẫu phi… ha ha, đành nhờ phụ thân rồi.”
Ân Trục Ly dùng cơm với Đường Ẩn, Đường Ẩn thích những món thanh đạm, lại phải ăn cơm với Ân Trục Ly – vốn thích ăn thịt, phòng bếp cũng không dám bỏ qua sở thích của nàng. Đường Ẩn gắp đồ ăn cho nàng, trong lời nói lộ ra vẻ thân thiết “Sau khi rời khỏi đây, mẫu thân con tính sao?”
Đường Ẩn không dễ mềm lòng, Ân Trục Ly vui mừng, cẩn thận đáp lời “Mẫu thân bất hòa với con, cả Trường An đều biết. Nếu con đi, Thẩm Đình Xa nhất định sẽ lợi dụng bà để thao túng Ân gia, cho dù thắng bại thế nào thì Ân gia cũng không bị họa diệt tộc.”
Đường Ẩn gật đầu, gắp một miếng gà vào trong đĩa cũa nàng “Có điều nếu Phúc Lộc vương đăng cơ, hắn có thể bỏ qua cho Ân gia sao?”
Ân Trục Ly hơi do dự, lại cười ha ha “Trên đời này làm gì có chuyện gì tuyệt đối? Có điều nếu thật sự thành công thì Đại Huỳnh ít nhất cũng nghèo nàn khoảng hai mươi năm nữa, lúc đó hắn có muốn đụng tới Ân gia cũng phải băn khoăn. Cho dù thất bại, Thẩm Đình Xa nhất định sẽ dốc toàn bộ sức lực để thảo phạt Khúc đại tướng quân, đương nhiên Quốc khố sẽ lại trống rõng, đủ có thể đổi cho Ân gia hai mươi năm bình an.”
Đường ẨN thở dài “Con đã sắp xếp chu đáo như vậy, nhưng nếu thất bại, ai sẽ bảo vệ con đây?”
Ân Trục Ly đứng dậy rót trà cho ông, trong giọng nói mang theo ý cười “Đã đánh cược sao còn lo thắng thua? Có điều nếu không nắm chắc thì Trục Ly cũng không dám đánh cược canh bạc này, nếu con đánh giá không sai, có lẽ…” Nàng trầm ngâm một lúc, lời lẽ đầy hàm ý “Có lẽ quân đội này của Khúc đại tướng quân, căn bản là không dùng được.”
Đường Ẩn giật mình rồi lại lắc đầu “Sư phụ già rồi, nhìn không thấu tâm tư của con nữa. Nhưng nếu lần này rời khỏi, Hà thái phi chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Ân Trục Ly lắc đầu “Hà thái phi… ha ha, ai bảo bà ta dữ dằn với Cửu gia nhà chúng ta, sống chết của bà ta, Trục Ly không thèm quan tâm.”
Một bữa cơm này ăn tới giờ Tuất, Ân Trục Ly chuẩn bị hành lý cho Đường Ẩn, lại sai Đàn Việt tới Khúc phủ báo tin với Khúc Thiên, hẹn ngày mai khởi hành rời khỏi thành Trường An. Mọi việc đã xong, Ân Trục Ly tâm trạng rất tốt. Nàng là một người cẩn thận, tuyệt đối không cho phép trên đường đi gặp sự cố “Sư phụ, đêm nay chúng ta đánh cờ một đêm đi, sư phụ cũng dạy công phu đánh cờ cho Trục Ly đi!”
Đường Ẩn mỉm cười “Ngày mai là rời khỏi Ân gia rồi, con dường như cũng rảnh rỗi muốn đánh cờ với vi sư, hay là đến từ đường bái tế một chút đi.”
Lời vừa nói ra, Ân Trục Ly đã tỏ vẻ khổ sở “Con ghét quỳ Từ Đường!”
Đường Ẩn xoa đầu nàng, vẻ mặt đầy trìu mến “Một đêm cuối, sư phụ hứa.”
Ân Trục Ly ủ rũ “Tuy ghét, nhưng sư phụ đã mở miệng, cho dù là quỳ sập từ đường con cũng phải quỳ.”
Đó là lần đầu tiên Ân Trục Ly trịnh trọng tắm rửa sạch sẽ rồi vào Từ đường dâng hương, Ân gia gốc rễ vững mạnh, phú quý dài lâu, tổ tiên đương nhiên cũng nhiều hơn, lâu đời hơn. Ngày nàng sinh ra đã mất mẹ,đối với những người có bài vị ở đây đương nhiên chưa bao giờ gặp qua, không có tình cảm là bao.
Có điều vẻ mặt của nàng vẫn vô cùng trang trọng “Các vị tổ tông, ta cũng không cầu các vị phù hộ, cò điều mẫu thân bình thường đối với các vị cũng không tệ, vẫn hương khói đầy đủ. Lần này ra đi có lẽ sẽ rất lâu quay về, nếu các vị trên trời có linh thiêng, xin phù hộ cho mẫu thân được khỏe mạnh, bình an trường thọ.”
Nàng không dám nói ra tiếng, chỉ sợ Đường ẨN nghe được sẽ trách. Đường Ẩn đứng trước linh đường, mắt nhìn về phía bài vị của Ân Bích Ngô mà trầm ngâm.
Ân Trục Ly đã quen với việc quỳ ở đây, nhưng lúc này nàng lại có chút cảm thán “Mặc dù con không được hiếu thuận bằng mẫu thân, nhưng nếu nói về chuyện ai quỳ ở đây nhiều nhất thì chỉ sợ nguyên cả sảnh này, cũng không ai bằng con.”
Đường Ẩn nghe vậy thì buồn cười “Lắm mồm, liệt tổ liệt tông của Ân gia đâu ai quậy phá như con.”
Ân Trục Ly quỳ sát lại bên ông, có chút vui vẻ “Liệt tổ liệt tông ở trên cao chứng giám, nói về quậy phá thì Trục Ly cũng không dám dành hết công lao, này là còn có công ơn sư phụ dạy dỗ!”
Đường Ẩn cầm Bích Lạc Giai gõ lên đầu nàng, có chút bất đắc dĩ “Quỳ thì lo quỳ đi, lắm chuyện thật!”
Ân Trục Ly không dám giỡn dai, vuốt thẳng tà áo mà nghiêm chỉnh quỳ. Đường Ẩn lùi về sau, nàng quay đầu gọi “Sư phụ?”
Đường Ẩn rời khỏi từ đường nhưng lại phi thân lên nóc nhà. Tiếng sáo vang lên giữa màn đêm yên tĩnh , trong đó lại có chút nỗi niềm giữa đêm đen mịt mùng. Ân Trục Ly quỳ giữa từ đường, nàng ngước mắt nhìn bài vị của Ân Bích Ngô, ba chữ được viết theo kiểu chữ triện, vô cùng đều dặn ngay ngắn.
Nàng không hề có một chút ấn tượng nào với vị mẫu thân này, điểm liên quan duy nhất chính là ngày sinh thần. Ngày sinh thần của nàng chính là ngày giỗ của mẫu thân.
Nàng nhìn xung quanh, không một bóng người, với tay lên sờ lên mặt chữ trên bài vị. Tiếng sáo vẫn vang lên đều đặn, Đường Ẩn ngồi trên nóc như cánh bướm phiêu dạt giữa đêm đen, phóng mắt ra nhìn cảnh đêm vô hạn.
“Đường Ẩn, tính tình của Mộng Diên vốn thiên vị, Tử Xuyên cũng không có tiền đồ, đứa nhỏ này ở lại Ân gia chăc chắn sẽ chịu khổ. Ha ha, cũng sắp tới lúc, muội cũng chẳng còn ai để nhờ cậy, chỉ còn mình huynh.” Khi đó Ân Trục Ly vẫn còn nhỏ, cũng không hề khóc lóc, lặng lẽ nằm trong ngực. Ân Bích Ngô suy yếu nhưng vẫn lộ ra sự lạnh nhạt “ Muội chỉ biết phó thác nó cho huynh, chỉ có một yêu cầu là đừng báo thù, dù là nó hay huynh cũng đừng báo thù cho muội. Tính tình nóng nảy của huynh cũng nên sửa đổi đi.”
Lúc đó ông trả lời thế nào nhỉ? Ông cũng chẳng còn nhớ nữa. Chỉ nhớ là Bích Ngô cười với đứa trẻ “Thật đáng thương. Muội lại để nó phải chịu khổ thế này, Đường Ẩn, người làm mẹ như muội thật đáng xấu hổ.”
Tiếng sáo ngưng bặt, Ân Trục Ly ngẩng đầu “Sư phụ?”
Đường Ẩn đáp lời “Hả?”
“Sao sư phụ không thổi tiếp?”
“Ngươi nghe sư phụ thổi sáo đã nhiều năm rồi, tối nay thổi một khúc cho sư phụ nghe thử xem.”
“Vậy… hình như không tốt lắm. Lỡ may các vị tổ tông nghĩ rằng con ăn mừng cái chết của bọn họ thì biết làm sao?”
Trên nóc nhà vọng lên tiếng cười, trong sáng như ánh trăng bên rừng Khê Thủy, Ân Trục Ly cầm lấy cây sáo bên hông, thổi một khúc “Mai Hoa Dẫn”, lúc đầu Đường Ẩn hợp xướng theo, sau lại lẳng lặng lắng nghe.
Lúc bóng đêm lụi tàn, những tia nắng len qua khe cửa, nhấp nháy trên sàn nhà, những con chim nhỏ được đánh thức, líu ríu trên cành cây. Ân Trục Ly ngưng tiếng sáo “Sư phụ, chúng ta lên đường thôi.”
Trên nóc nhà chẳng có âm thanh gì. Nàng bỗng nhiên đứng bật dậy, do quỳ lâu nên chân tê cứng, nàng liều mạng chạy khỏi Từ Đường. Dưới ánh mặt trời chói chang, trên nóc nhà không một bóng người.
Nàng chạy về , chẳng ai biết Đường Ẩn đi đâu. Hách Kiếm chưa từng thấy vẻ mặt này của nàng, chỉ đành thấp giọng khuyên “Chắc là tiên sinh đi trước rồi, Đại đương gia bình tĩnh, thuộc hạ phái người đi tìm.”
Ân Trục Ly xông vào nơi ở của Đường Ẩn, hành trang của Đường Ẫn đã được chuẩn bị sẵn nhưng ông chẳng mang theo thứ gì.
Không biết nàng nghĩ tới điều gì, mặt biến sắc “Chuẩn bị ngựa, ngay lập tức chuẩn bị ngựa!”
Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng phóng lên Lão Tam, chạy như điên về phía Khúc phủ. Thì ra sáng tháng Chín đã lạnh như vậy, ánh mặt trời dù rạng rỡ nhưng lại chẳng chút ấm áp.
Sáng sớm, Thẩm Đình Giao bị đánh thức “Cửu gia, Khúc đại tướng quân phái người tới báo với Vương phi, nói đêm qua Khúc phủ đã giết một tên thích khách.”
“Thích khách?” Thẩm Đình Giao nổi nóng “Chẳng lẽ còn muốn bổn vương phải bảo vệ phủ nhà hắn?”
Hà Giản ghé sát vào tai hắn, vẻ mặt nghiêm trọng “Sợ rằng phải mất công Cửu gia một chuyến. Thích khách này là sư phụ của Vương phi, Đường Ẩn tiên sinh.”
Thẩm Đình Giao đứng bật dậy “Đường Ẩn? Ám sát Khúc Thiên? Không được, nếu hắn không chết, Trục Ly sẽ trở mặt với Khúc Thiên.” Thẩm Đình GIao vội mặc quần áo, chân không mà chạy “Mau chuẩn bị ngựa, mau!”
Hà Giản sai người chuẩn bị ngựa, lại trấn an Thẩm Đình Giao “Cửu gia, nếu hắn không chết, sợ rằng Vương phi và Khúc đại tướng quân sẽ khiêu chiến với nhau! Chúng ta phải suy nghĩ cách trước!”
Thẩm Đình Giao lắc đầu “Không biết,thương nhân đều giỏi tính toán, nếu Đường Ẩn còn sống, nàng chắc chắn sẽ đánh đổi bằng mọi thứ, nếu hắn chết… ta không biết!”
Ân Trục Ly thúc ngựa chạy tới cửa Khúc phủ, nàng không đợi người hầu mở cửa mà phóng vào. Đập vào mắt nàng chính là Đường Ẩn, ông lặng lặng nằm yên dưới lầu, nằm ngay hồ sen, dưới người ông máu chảy lênh láng.
Nàng dứng bước dưới hiên, những cơn gió mùa thu xào xạc trên nhánh ngô đồng, quất vào người nàng. Không biết là nơi nào đang đau đớn, trong tầm mắt nàng chỉ có màu đỏ của máu.
Khúc Thiên và mọi người đã đợi nàng từ lâu “Trục Ly”, lần đầu tiên ông ta gọi nàng như vậy “Tới vừa đúng lúc, tên này chính là gian tế của Thẩm Đình Xa đặt bên cạnh ngươi, hôm nay biết chúng ta khởi sự thì tới hành thích. Hay là lấy đầu hắn tế quân, chúc cho Cửu gia tất thắng, mã đáo thành công.”
Một đao xẹt qua trái tim, trí nhớ như vòng xoay quay lại. Ông dùng cách này để chứng minh với nàng, Đường Ẩn chưa bao giờ yêu Ân Trục Ly, cho tới lúc này cũng chưa bao giờ.
Ông cười nói sư phụ cũng không phải thần thánh, sư phụ chẳng qua chỉ là một người đi ngang đời ngươi mà thôi.
Cho nên những chuyện sư phụ đã từng làm cho con, cũng không hề có ý nghĩa gì sao?
Đang lúc mọi người chờ đợi, Ân Trục Ly cất bước, vòng qua thi thể đã lạnh như băng này, nàng như nghe thấy giọng nói của mình, lạnh nhạt hờ hững, mang theo chút ý cười, nhẹ nhàng nói “Rất tốt.”
--- ------ ------ --------
Không hiểu sao tác giả miêu tả cái chết của Đường Ẩn rất nhẹ nhàng, nhưng nước mắt ta cứ rơi! huhu