Lúc này đây, hình tượng của Thường Hữu trông có vẻ hơi thê thảm, áo quần xộc xệch, tóc tai bù xù, có điều, thê thảm hơn nữa là thần sắc của cậu ấy, trên khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn ửng đỏ một cách không bình thường, nhìn thấy tôi, ánh mắt có chút bối rối, tôi bước qua: “Em nghĩ cô Đặng là con ngốc hả?”.
“Chị Hoàng...”
“Đừng đừng đừng, đừng gọi như thế, làm giống như chị cường bạo em không bằng. Chị đây mặc dù cũng đã từng đọc nhiều bộ truyện tranh đồng tính, nhưng đó chỉ giới hạn trong thế giới hai chiều, đối với thế giới ba chiều... Hoàn toàn không có việc tự sướng.”
“Chị Hoàng, đây không phải chủ ý của em.”
“Nhưng em phối hợp với họ.”
“Em...” Thường Hữu thở dài: “Bây giờ sự ủng hộ lớn nhất dành cho em chính là dì Lưu, dì Lưu có bảo em nhảy sông em cũng nhảy nữa.”
Dì Lưu, chắc là Thái hậu của Đặng Linh Linh rồi, tôi liếc mắt xuống: “Nhảy vào suối nước nóng ở Thanh Hoa Trì[1] ấy, nhảy sông à? Trời này không lạnh đến nỗi làm em bị chết cóng đâu.”
[1] Hoa Thanh Trì: Là một hồ nước nóng trong cung Hoa Thanh thời Đường, nằm ở thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc
“Nếu không chết cóng em sẽ trèo lên lại, nếu chết cóng thật thì em cũng chấp nhận.”
Câu nói này nghe có vẻ như thánh thiện lắm ấy, tôi không kìm được liếc nhìn cậu ấy, Thường Hữu nói: “Thật đó, chị Hoàng, em thích Linh Linh thật mà, chị cũng biết những điều kiện trước đây em đặt ra, ngày đó em về nhà, cũng bị dằn vặt dữ lắm. Lý trí nói cho em biết, em không nên chọn Linh Linh, cô ấy không phải là vợ hiền mẹ đảm trong lòng em... Em biết em biết, không phải em chê Linh Linh không tốt, mà là, em vốn dĩ cần một kiểu con gái khác, kiểu mà em có thể điều khiển được ấy, mà Linh Linh, cô ấy đương nhiên cũng là một cô gái tốt, nhưng suy nghĩ của cô ấy quá mạnh mẽ, em thật chẳng có niềm tin có thể điều khiển được cô ấy.”
Trước đây tôi chẳng có cảm giác gì đối với Thường Hữu, thậm chí còn cảm thấy trạng thái tâm lý của cậu ấy hơi nông nổi, nhưng sau khi nghe những lời này, tôi lại giơ ngón tay cái lên hướng về cậu ấy. Đặng Linh Linh trông có vẻ nho nhã yếu ớt, tay chân mảnh khảnh, nhìn đúng kiểu trói gà không chặt, nhưng những suy nghĩ trong lòng cô gái này, thật sự khó có nam sinh nào sánh kịp.
Cần phải biết rằng, cô gái này đã tự kiếm học phí, sinh hoạt phí để học đại học.
Ngày đó kiếm chưa được bao nhiêu tiền, đã âm thầm vay chỗ nọ mượn chỗ kia để mua một căn hộ, khi có chút tiền tiết kiệm, lại nhanh tay nhanh mắt mua một c mặt tiền dưới đất. Ngày đó tiền thế chấp mua nhà của cô mỗi tháng đã là bốn ngàn, bây giờ nhìn số tiền này thì thấy không nhiều lắm, nhưng vào thời gian đó mỗi tháng kiếm được hai ba ngàn đã được xem là lương cao rồi. Lúc đó tài lực của cô ấy còn chưa được dồi dào như bây giờ, cũng chưa tự tin như bây giờ, cũng chưa có đủ các kiểu điều kiện như bây giờ, nhưng cô cố gắng đè nén những áp lực lại, cày cuốc vất vả năm năm, để tạo bầu trời riêng cho mình như bây giờ. Có lẽ trong mắt những người kinh doanh thì những việc này chẳng thấm vào đâu, có lẽ trong mắt những người hàng năm tổng tiền lương lên đến con số mấy trăm vạn thì đây chỉ là một con số nhỏ. Nhưng đối với cô ấy, một người con gái không có ai nâng đỡ, gần như không có được bất kỳ sự giúp đỡ nào... Đối với những người mà tôi đã từng tiếp xúc, thật sự là quá giỏi giang.
Cho dù là xét về phương diện thế tục nhất, những kiểu người như Vương Thông, Trương Tường đều không xứng với cô.
Chúng tôi đã từng tranh luận vấn đề này, lúc đó Đặng Linh Linh trầm ngâm một lúc mới nói: “Phiêu Phiêu, nói thật lòng, em cũng chẳng muốn mình giỏi giang như thế này đâu, nếu như có thể được, em chỉ muốn khi rảnh rỗi thì đọc sách, nghe nhạc, viết lách đương nhiên là sở thích, nhưng, nhất định phải viết và thích viết gì thì viết hoàn toàn khác nhau. Em cũng đã từng nghĩ đến cuộc sống tiểu tư sản nhàn nhã kia. Mỗi ngày chậm rãi mở mắt ra trong ánh nắng mai chan hòa, ngồi dậy trên tấm ga giường trắng tinh, cuộn người bằng chiếc khăn tắm trắng muốt đứng chải tóc trang điểm, chọn áo xống trong tiếng nhạc du dương, sau đó nhàn nhã ngồi ăn điểm tâm trong một quán cà phê gần đó. Ngủ trưa, sau đó buổi chiều tùy tiện làm việc khoảng hai tiếng đồng hồ. Buổi tối, hoặc là đi tập Yoga, hoặc là đi bơi để vận động. Mỗi một ngày trôi qua theo một kiểu lãng phí như thế, nhưng mỗi một ngày đó đều có một kiểu nho nhã riêng.”
Lúc đó tôi nghe xong cứ thấy trong cổ họng chua chua, tôi trịnh trọng nói với cô ấy: “Cô nương, đây không phải là tiểu tư sản, chính là chủ nghĩa tư bản. Nếu như sống theo cách em nói, không nói đến Thượng Hải và Bắc Kinh, cứ tính trong thành phố này của chúng ta thôi, cũng phải có trên cả ngàn vạn tư sản rồi.”
“Ba trăm vạn.”
“Cái gì?”.
“Em có tính toán trước rồi, nếu như không tính nhà cửa, ở thành phố chúng ta đây, có ba trăm vạn là đã có thể sống cuộc sống như thế rồi. Căn hộ mặt tiền giống của em đây bây giờ cũng phải gần cả một trăm vạn, có hai căn thì mỗi tháng sẽ có trong số sáu ngàn này, bình quân mỗi ngày là hai trăm. Ăn một bữa cơm trong quán cà phê, một người cũng phải hết ba mươi lăm đồng, một ngày hai bữa hết một trăm đồng là chắc chắn, như thế một tháng cũng chỉ mới hết ba ngàn, chưa tính đến việc ăn ở nhà hoặc là đi ăn cái khác. Ba ngàn còn lại có thể mua quần áo mỹ phẩm, tiền điện tiền nước. Căn còn lại là một trăm vạn, hai mươi vạn đã có thể mua một chiếc xe ô tô ngon lành, tám mươi vạn gửi ở ngân hàng, có thể tích góp tiền lời để đi du lịch.”
Đặng Linh Linh giơ tay ra tính toán cho tôi nghe, lúc đó tôi trố mắt ra đờ đẫn, cũng không kìm được mà suy nghĩ viển vông, chết tiệt, điều này nghe ra đúng là quá tuyệt vời! Có điều ba trăm vạn, đừng nói tôi làm gì, cứ cho là Đặng Linh Linh thì cũng phải nhịn ăn nhịn uống mười năm mới có thể cố gắng có được – cái gì mà suốt ngày rêu rao sự tăng trưởng của GDP và CPI!
“Ba trăm vạn... Từ hôm nay chị em mình đi mua vé số đi!”.
“Lại lạc đề quá xa rồi, thật sự mà nói, em không muốn mình tài giỏi, ngày còn nhỏ cứ thích tranh giành phần mạnh phần thắng với con trai, dần dần khi lớn hơn thì mới ý thức được, tranh giành cái gì với bọn con trai bây giờ? Tranh giành vinh dự? Tranh giành sự tôn nghiêm? Một người thành công, có nói lên được con gái đã áp đảo được con trai? Nữ cường nhân... Nếu như nói mình thích sự nghiệp, thích cảm giác thành tựu thì thôi cũng được. Nhưng mà em không phải... Cũng không thể nói là không thích, chỉ là nếu như có thể, em vẫn muốn có được một cuộc sống nhàn nhã như thế, cho dù không giống kiểu tiểu tư sản lúc nãy em nói, thì cũng phải là một cuộc sống thoải mái hơn, cuộc sống mà không có áp lực theo đuổi. Nhưng mà bây giờ thì sao? Người khác đều cho rằng em rất ổn, bản thân em cũng không thể nói em không ổn, nhưng mà em rất hoang mang. Ba mẹ em không có thẻ bảo hiểm y tế toàn phần, mặc dù có bảo hiểm cá nhân, nhưng chắc cũng chỉ thanh toán được từ bốn mươi đến sáu mươi phần trăm, hơn nữa có nhiều loại thuốc không được thanh toán, còn phải bỏ tiền túi ra trước, sau đó mới được thanh toán sau. Tình hình trong bệnh viện bây giờ chị cũng biết rồi đấy, có người vào đấy nằm, không chuẩn bị trước tám vạn mười vạn tiền mặt thì rất có thể mất mạng.”
“Sức khỏe của ba mẹ em bây giờ rất tốt, nhưng mà tuổi của họ ngày càng cao, tương lai phải có người chăm sóc suốt ngày, nhưng mà con cái thì chỉ có một mình em, cứ cho là em chẳng làm gì cả, cũng không thể chăm sóc được cả hai người, đến lúc đó đành phải thuê người. Mà kiểu giúp việc này hiện nay, rẻ nhất cũng phải hơn hai ngàn, cộng thêm những chi phí ăn ở khác, mỗi tháng mất bốn năm ngàn tệ là ít. Đúng thế, bố mẹ em đều nghỉ hưu, nhưng mà lương hưu của họ ở mức phổ biến nhất, nếu như huẩn bị nhiều nhiều trước một tí, đến lúc đó họ phải tự chịu thôi. Còn có con cái...”
“Đúng thế, bây giờ em chưa có con, nhưng chẳng nhẽ trong tương lai cũng không có sao? Bây giờ nuôi một đứa bé cần bao nhiêu tiền? Chúng ta khoan hãy nhắc đến kiểu giáo dục quý tộc kia, không bàn đến việc ra nước ngoài du học, chúng ta chỉ tính đến những chi phí phổ biến nhất, có nghĩa là những đứa trẻ bình thường có gì thì nó có cái ấy thôi. Từ khi chào đời, đã phải chuẩn bị sữa bột, cứ nói là sữa mẹ tốt, cũng phải cho nó uống dặm thêm thứ gì đó chứ, nhưng mà sữa bột trong nước chị dám cho con uống không? Những thực phẩm dinh dưỡng trong nước, chị dám cho nó ăn không? Nó bệnh rồi, không phải chị lo mà đưa ngay đến bệnh viện sao? Một mình chị chăm sóc không nổi, không phải nhờ người giúp sao? Nếu như điều kiện cho phép, ba mẹ hai bên có thể giúp đỡ, nhưng họ cũng già rồi, nhiều lúc em đi mátxa, ở đó thường nghe mấy dì nói giúp đỡ con trai con gái chăm cháu nên đau vai, mỏi lưng. Cho nên, nếu như có khả năng, em muốn thuê một người chuyên chăm bà đẻ. Thế thì chi tiêu cho việc này hết bao nhiêu? Mà đây mới chỉ là bắt đầu thôi đấy.”
“Khi nó lớn, chị phải cho nó đi học nhà trẻ, học tiểu học, học đại học và thạc sĩ khoan nói đã, chín năm nghĩa vụ phải hoàn thành chứ. Cứ cho là bây giờ không thu học phí, nhưng mà tiền ăn, tiền sữa, tiền nước, tiền đồng phục thì sao? Còn tiền học thêm... Em không tán thành việc bắt trẻ con học thêm, nhưng mà không học thêm nó có bị kì thị không? Có bị bài xích không? Còn mấy ngày nhà giáo, sinh nhật giáo viên, có phải quà cáp cho giáo viên không? Còn nữa, cho dù con cái không đi học thêm mấy môn trên lớp, cũng phải cho học thêm một cái gì đó cho ra hồn, ít nhất cũng tạo được hứng thú, để tương lai còn bồi dưỡng kĩ năng chứ, không nói đến việc giàu to, ít nhất cũng phải tự lực cánh sinh được. Nhưng mà bây giờ học cái gì mà không mất tiền chứ?”.
“Em biết là em suy nghĩ quá nhiều, em cũng biết là em yêu cầu quá cao, người ta mỗi tháng kiếm được một hai ngàn, ba ngàn cũng sống được, cũng sinh con như thường, con cái uống nước cháo cũng lớn được mà, những bệnh lặt vặt không cần đi bệnh viện, những người già mùa đông không cần lò sưởi mùa hè không cần máy lạnh cũng không biết là có bao nhiêu. Nhưng mà, em không muốn để người nhà có một cuộc sống như vậy, emmuốn cố gắng hết sức để có thể cho họ, cho bản thân mình sống thật thoải mái, không bàn đến chuyện giàu to, ít nhất, cũng không phải sống tạm bợ.”
Ngày đó nghe những lời nói này của Đặng Linh Linh, thật sự tôi chỉ muốn kiếm ngay một lỗ nẻ nào đó để chui xuống. Hoàng Phiêu Phiêu tôi đây lớn ngần này rồi, bình thường cũng tự hào mình là một gốc cây quật cường không bị nghiêng ngả, nhưng Đặng Linh Linh, chẳng qua chỉ là một cây cỏ dại.
Đặng Linh Linh không chỉ chu toàn việc của bản thân mình, hơn nữa cũng đã chuẩn bị cho người nhà của mình, tôi thì sao, lại chỉ muốn ăn no không chết. Có điều tôi cũng không quá coi thường bản thân, bởi vì không phải tôi vô dụng, mà là Đặng Linh Linh quá tài giỏi.
Không nói đến chuyện những cực phẩm mà tôi đã gặp vì công việc, chỉ nói đến hai người bạn thân bên cạnh tôi mà thôi. La Lợi mặc dù cũng chuyển nhà ra ở bên ngoài, nhưng mà mỗi tháng cũng hết veo, anh Hai còn dựa dẫm vào bố mẹ. Theo như tôi biết, thế hệ của chúng tôi, sống không dựa dẫm gì vào bố mẹ, tự mình tạo lập bầu trời riêng cho mình thì thực sự không nhiều, rất nhiều người thậm chí chẳng có được ý thức này. Trong quan niệm của bọn họ, dựa dẫm vào bố mẹ là một việc làm đương nhiên, không có gì phải bàn cãi.
Ngay từ buổi ban đầu tôi đã có cảm tình với Đặng Linh Linh, nhưng thật sự làm tôi cảm thấy khâm phục, lại chính là những lời nói đó của cô, đương nhiên, không phải tôi đều tán đồng đối với những lời nói đó của cô, ví dụ như người chuyên chăm bà đẻ, bảo mẫu, nhưng mà, người có được năng lực như thế, có được chí khí như thế, tại sao lại không có được cuộc sống như thế chứ?
Có điều, nội tâm ấy của cô, không phải người đàn ông nào cũng có thể hiểu và ủng hộ cho cô. Những người đàn ông bình thường, có lẽ là bị dọa cho chết khiếp? Cảm thấy cô ước mơ viển vông xa rời thực tế, cảm thấy cô không nghiêm túc?
“Nhưng chị Hoàng này, em thật sự thích cô ấy, thật đấy, thật mà, sau lần thứ hai em gặp cô ấy em cũng dằn vặt suốt mấy ngày, nhưng mà đến nằm ngủ em còn nằm mơ thấy cô ấy, chị nói em không chấp nhận số phận sao được?”.
Tôi đang theo đuổi những suy nghĩ của mình, bỗng nghe tiếng nói của Thường Hữu, tôi bừng tỉnh, chớp chớp mắt: “Em, thế này... cũng không nói quá lên đấy chứ hả?”.
“Em cũng cảm thấy những điều này không ổn, nhưng mà chị Hoàng này, chị có biết em đang ở trong trạng thái gì không? Em đã gọi điện thoại cho cô ấy rất nhiều lần, gọi nhiều đến nỗi có lẽ cô ấy cũng cảm thấy phiền phức, nhưng mà mỗi lần trước khi gọi điện cho cô ấy, em cứ do dự hết lần này đến lần khác, tự tìm cho mình vô số lý do mới bắt đầu bấm số của cô ấy, sau khi điện thoại đổ chuông, tim em đập nhanh khủng khiếp, tiếng chuông đầu tiên đổ xong tim đập nhanh hơn một chút, tiếng chuông thứ hai đập càng nhanh hơn, khi đượct nối, tim em như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Em mong chờ được nghe giọng nói của cô ấy, nhưng lại vừa sợ hãi, nhưng nếu như thật sự không nghe được giọng nói của cô ấy, em thực sự là buồn đến chết mất.”