Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 24

Những lời này của Thường Hữu, nếu như nói vào hai tháng trước, tôi nhất định sẽ không thèm để ý, nhưng bây giờ, tôi suýt nữa thì bắt tay cậu ấy thật chặt nhận tri kỉ - mẹ kiếp, tôi và Lưu Thụy Căn cũng như thế này đây! Muốn gọi điện cho anh, muốn nghe giọng anh, nhưng lại sợ anh bực bội, sợ làm phiền đến anh, sợ anh không vui. Không nghe được tiếng anh lại cảm thấy khó chịu, mà nghe được rồi thì cứ ngây ra, bây giờ tốt hơn nhiều rồi, nhưng mà mỗi lần nói chuyện vẫn còn rất căng thẳng!

 

Tôi không hoài nghi Thường Hữu nữa, bởi vì Lưu Thụy Căn bảo tôi nhảy sông, tôi sẽ nhảy thật – đừng nói tôi bị thần kinh, mẹ kiếp chứ tôi bị thần kinh thật!

 

Chúng tôi vừa nói, màn biểu diễn phía bên kia cũng lên đến cao trào, tôi chỉ nghe thấy giọng dì Lưu nói đứt quãng như sắp hết hơi: “Linh Linh... Linh Linh...”

 

“Mẹ, con ở đây mà.”

 

“Linh Linh, mẹ, chắc không qua khỏi...”

 

“Mẹ...”

 

“Điều mà mẹ yên không yên tâm nhất chính là con, con giỏi giang, thông minh, nhưng, nhưng con là một đứa con gái, là con gái thì phải, phải, phải...”

 

Nói đến đây, lại là một trận thở dốc, cô Đặng vội vàng nói: “Mẹ, mẹ, mẹ đừng như thế...”

 

Trong giọng nói đó nghe ra sự giằng xé giữa đau khổ và bất lực, tôi vốn đang muốn cười thành tiếng, nghe đến câu này, đành phải kìm nén nghiêm mặt lại, nhưng dì Lưu đang trên đà biểu diễn, tiếp tục run run kêu lên: “Thường Hữu, Thường Hữu ơi...”

 

“Dạ, dì ơi, dì ơi, cháu đến rồi đây.”

 

Thường Hữu hăng hái dũng cảm bước qua trong ánh mắt nóng rát không tán đồng của tôi, dì Lưu kéo lấy tay lại run run kéo tay Đặng Linh Linh, tôi có thể nhìn ra thái độ không hề đồng ý của Đặng Linh Linh, nhưng dì Lưu vẫn cứ cố gắng hết sức đặt hai bàn tay của hai người lên nhau.

 

Tôi lặng lẽ quay người đi, sau đó lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh, lặng lẽ đi ra bên ngoài, lặng lẽ đi xuống dưới lầu, sau đó bắt đầu không kiềm chế được đấm thùm thụp vào thân cây, mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi ơi ơi ơi! CCTV tại sao không có mặt ở đó? MTV tại sao ko có mặt ở đó? Channel [V], SMG tại sao không có mặt ở đó? Cái gì mà diễn viên mới vào nghề xuất sắc nhất, diễn viên có kĩ năng diễn xuất hay nhất, diễn viên xuất sắc nhất... Tìm diễn viên làm gì hả, minh tinh ngay trong nhân gian này đấy thôi!

 

Tôi cười một lúc lâu mới ngừng lại được, bình tĩnh lại, tự nhiên lại cảm thấy buồn thay cho Đặng Linh Linh. Có lẽ cô vốn không phải có ác cảm hoàn toàn với Thường Hữu, nhưng bị thái hậu và cả gia đình làm quá lên như vậy... Sau này cho dù có qua lại với nhau thật, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

 

Tôi nhìn đồng hồ, chưa đến chín giờ nên cũng chưa vội về nhà, ở cổng bệnh viện chắc không cần lo không gọi được xe, còn Đặng Linh Linh ở đây... Hay là tôi quay trở lại xem tình hình sao rồi. Mặc dù cô ấy mạnh mẽ, nhưng gặp phải việc này cũng đáng lo lắm chứ.

 

Tôi không muốn quay lại phòng bệnh lắm, tôi luôn cảm thấy cái nơi đó không được sạch sẽ cho lắm, nhưng bây giờ cũng quá lạnh, cứ đứng như vậy chắc cũng không ổn, tôi cứ đi men theo con đường nhỏ của bệnh viện. Thôi ngửa mặt lên trời thề rằng, lúc này đây tôi chỉ muốn làm cho cơ thể ấm lên, đồng thời giảm béo, tôi thật sự không nghĩ rằng sẽ vấp phải cái gì hoặc nhìn thấy gì đó - không phải là biểu diễn trên ti vi, nhưng mà thực sự quá trùng hợp, tôi nhìn thấy La Lợi, mới đầu tôi còn có chút nghi hoặc, nhưng bóng dáng ấy thực sự quá giống, tôi buột miệng kêu lên, mà La Lợi cũng quay người lại theo phản xạ có điều kiện.

 

“Hơ, là mày thật à, sao mày lại ở đây?”.

 

“Phiêu Phiêu?!”.

 

“Hơ, khéo quá nhỉ, hai chúng ta gặp nhau ở đây, mày đến đây làm gì, không khỏe hả?”.

 

“A, không phải, tao... một người bạn của tao nằm viện, tao tới thăm anh ấy, mày thì sao?”.

 

“Tao á?”. Việc của Đặng Linh Linh quá phức tạp, tôi suy nghĩ một lú cũng nói, “Tao cũng thế.” La Lợi phức tạp nhìn tôi, nhìn đến nỗi làm tôi ngớ người ra: “Sao thế?”.

 

“Phiêu Phiêu...”

 

“Hả?”.

 

“Mày thích Lưu Thụy Căn thì tao không nói nhiều nữa, nhưng mà mày nhất định phải chú ý giữ an toàn chứ.”

 

Tôi lại ngẩn người ra, qua một chốc mới hiểu cô ấy nói gì, từ trước đến nay tôi thuộc dạng mặt dày, thế mà cũng cảm thấy có chút ngại ngùng: “Đừng nói tầm bậy, tao, tao...”

 

“Tóm lại, thực sự là có vấn đề rồi, đúng là làm con gái xui xẻo thật, lạnh quá, không nói với mày nữa đâu, tao đi trước đây.”

 

Nó đi một cách không thương tiếc, tôi lẻ loi đứng trên con đường nhỏ. Quan hệ nam nữ... hoặc là nói một cách rõ ràng hơn, tình dục giữa nam và nữ, tôi không phải là chưa từng nghĩ đến, nhưng mà tôi vẫn chưa nghiên cứu kĩ hơn - Mẹ kiếp! Chị đây giảm béo chưa thành công mà! Nếu như anh nhìn thấy từng miếng thịt trắng hếu đó của tôi, nhỡ hết hứng thì sao đây!

 

Tôi biết suy nghĩ này có chút buồn cười, nhưng mà sự hiểu biết của tôi đối với việc này, ngoài những trang truyện tranh phóng đại lên, rồi những đĩa phim AV, những diễn đàn giáo dục trên mạng ra, còn ở trong những quyển tiểu thuyết lãng mạn nữa. Trong những quyển tiểu thuyết đó, “dưa chuột” của nam chính giống như thần khí, nhìn thấy nữ chính mà đã ngưỡng mộ trong lòng từ lâu liền cứng lên như thép, nhìn thấy nhân vật nữ phụ mà đáng ghét liền lạnh lùng vô tình.

 

Khuôn mặt này của tôi, vóc dáng này của tôi, Lưu Thụy Căn có lẽ bây giờ sẽ thuyết phục bản thân rằng chỉ chú ý đến vẻ đẹp nội tâm của tôi, nhưng mà nhỡ khi trái dưa chuột đó không nghe lời thì sao? Mẹ kiếp! Nhỡ khi chị đây trắng nõn nằm ra đấy một cục, còn quả dưa chuột đó cứ mềm xèo ra thì sao? Thế thì chị khóc không thành tiếng khóc không thành tiếng khóc không thành tiếng khóc không thành tiếng hả?!

 

Tôi cứ thế khóc không thành tiếng quay trở về, trên đường nhận được điện thoại của Đặng Linh Linh, nói rằng ở bên này đã không có chuyện gì nữa rồi, tôi có thể về trước đi, lúc này đây tâm trạng tôi bồng bềnh, cũng chẳng có tâm tư nào để ý đến cô ấy nữa, nghe giọng nói của cô ấy cũng rất bình tĩnh, thế là tôi liền gọi một chiếc xe để về. >

 

“Không sao, việc này còn rất xa xôi, hiện nay hai người chỉ mới nắm tay, khoác tay nhau, còn chưa hôn nhau, đợi đến khi phát triển đến mức ấy, bạn cũng đã giảm béo được rồi, bạn nhất định phải cố gắng giảm béo đi!”.

 

Tôi chuẩn bị tâm lý cho tôi như thế, hai ngày hôm sau nữa, tôi càng có quyết tâm giảm béo hơn nữa, thời tiết lạnh lẽo cũng không thể nào ngăn cản tôi được nữa, sáu giờ sáng đồng hồ báo thức réo vang, tôi bò ra khỏi chăn đúng giờ, thay quần áo trong gió đông lạnh lẽo - mẹ kiếp, nếu ngày xưa chị đây đi học mà có được chí khí này, Thanh Hoa, Bắc Đại[1] gì gì đó chắc là cũng không khó!

 

[1] Thanh Hoa, Bắc Đại: Hai trường Đại học nổi tiếng của Trung Quốc.

 

Hai ngày sau, Lưu Thụy Căn về, tôi vốn định ra sân bay đón, nhưng bị anh ngăn lại: “Không cần thiết đâu, ngoan, hành lý của anh cũng không nhiều, em đi xe buýt ra cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ, anh đi cùng đồng nghiệp, biết đâu công ty cho xe ra đón.”

 

Câu nói sau cùng đã xóa sạch mọi ý định của tôi. Không phải là tôi không muốn gặp anh sớm hơn một chút, không phải tôi sợ đoạn đường ngồi xe mất nửa tiếng đồng hồ đó, mà là... Tôi sợ anh cảm thấy không tiện. Mãi cho đến tận bây giờ, Lưu Thụy Căn vẫn chưa để tôi gặp bạn của anh, anh nói anh cũng không có bạn bè gì nhiều lắm. Việc này thực ra cũng không có gì, anh cũng chưa gặp La Lợi, anh Hai. Tôi biết anh nói thật, bởi vì khi anh không đi công tác, hầu như mỗi ngày đều gặp tôi, không gặp nhau thì cũng gọi điện thoại, nếu như anh có nhiều mối quan hệ, làm gì có nhiều thời gian để đi chơi cùng tôi như thế?

 

Tôi không hề để ý lắm, nhưng mà tôi lại không kìm được mà nghĩ rằng, anh đưa tôi đi theo, không biết có làm anh mất mặt không? Nếu như tôi xuất hiện trước mặt bạn anh, liệu anh có cảm thấy xấu hổ? Đúng thế, có lẽ anh không để ý, khi anh đã tìm người như tôi đây, thì không thể nào mang tôi giấu đi cả đời được. Nhưng mà, tôi để ý.

 

Cho nên, tôi không đi. Chỉ là rửa sạch các loại rau, thái sẵn, chuẩn bị đầy đủ các loại gia vị, sau đó lấy một cái nồi hầm bằng đất mới mua ninh một nồi canh. Bây giờ trời lạnh, ở chỗ anh lại chẳng có lò vi sóng, muốn hâm lại, thứ nhất là không tiện, thứ hai là vị cũng không ngon. Nền nhà cũng đã được lau sạch sẽ, bàn ăn đã được chùi sáng bóng, ngồi trên ghế sofa nhìn đồng hồ treo tường, trong đầu tôi xuất hiện một vấn đề, nhảy vồ qua? Hay là không nhảy vồ qua?

 

Khi anh đi vào, tôi nên nhảy vồ qua chứ nhỉ, giống như trong ti vi ấy, nồng nhiệt chào đón, sau đó trao cho anh một nụ hôn? Nhưng mà nếu tôi nhảy vồ qua, anh có chống đỡ nổi không? Anh trông có vẻ rất khỏe mạnh, nhưng mà tôi cũng đâu có nhẹ.

 

Nghĩ đến việc anh bị ngã xuống đất vì tôi nhảy vồ qua, mặt tôi trở nên hắc ám, đang do dự, tôi nhận được điện thoại của anh: “Phiêu Phiêu, xin lỗi nhé, công ty có việc, anh về trễ một chút, em vẫn chưa rời khỏi công ty chứ hả?”.

 

“... À, chưa ạ, em cũng có chút việc.”

 

“Thế thì tốt, anh sợ em đến chỗ anh trước thôi, bên anh bỗng nhiên có việc gấp, chắc là phải một hai tiếng nữa mới về được... Em ăn cơm trước đi nhé, lúc nào bên anh xong việc, sẽ gọi điện cho em.”

 

“Vâng ạ, em biết rồi.”

 

Tôi đang trả lời, bên kia anh đã ngắt điện thoại, xem ra chắc có việc thật. Tôi thở dài một cái, tiếp tục ngẩn người ra, cũng không phải là khó chịu, nhưng có chút thất vọng. Giống như một đứa trẻ ngóng quần áo mới để đón Tết trước đó một tháng, nhưng mà sắp đến Tết rồi, lại nói với cậu bé rằng quần áo của con hai ngày nữa mới đưa cho con được, mặc dù trước sau cũng sẽ có, nhưng mà tâm tư tình cảm vốn được tích tụ chờ ngày bùng phát ngay lập tức bị đè nén lại.

 

Tôi lấy điện thoại ra, đang định chơi game trên mạng, nhưng làm cách nào cũng không chơi nổi. Đến cuối cùng, vẫn là ngồi ngẩn ngơ trên ghế sofa, ngẩn ngơ rồi lại ngơ ngẩn, tôi cảm thấy mí mắt trĩu xuống. Tại vì ngày hôm qua nhớ Lưu Thụy Căn suốt, chỉ ngủ được mấy tiếng đồng hồ, bây giờ đã hơi buồn ngủ rồi.

 

“Mình nhắm mắt một chút, dù sao ngủ trên sofa cũng không thể nào ngủ say được.”

 

Tôi nghĩ như thế, cả người tựa vào thành ghế sofa, cuối cùng tôi ngủ quên mất thật. Tôi không biết là mình đã ngủ được bao lâu, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy trước mặt mình hình như có cái gì đó, mở mắt ra, liền nhìn thấy Lưu Thụy Căn.

 

Anh quì trước ghế sofa, đang chăm chú nhìn tôi, tim tôi bỗng nhiên đập mạnh, gần như là nhảy lên, cố gắng kiềm chế bản thân, đang định nói gì đó, đã nghe thấy giọng anh: “Phiêu Phiêu...”

 

“A... ờ... cái gì? Cái đó, cái đó...”

 

“Anh hôn em được không?”.

 

“Hả?!”.

 

Câu hỏi này hỏi đột ngột quá, tôi chưa chuẩn bị chút nào - Mẹ kiếp, bây giờ tôi đang suy nghĩ xem là anh về lúc nào? Làm sao mà tôi có thể ngủ say đến thế, đến tiếng mở cửa của anh mà tôi cũng chẳng nghe thấy? Mẹ kiếp! Tóc tôi không biết có bị rối lên không, có chảy nước miếng hay là ngáy hay là nghiến răng hay không, điều quan trọng hơn nữa là, lúc nãy có nói mớ không!

 

Khóe mắt tôi có ghèn hay không, phấn son trên mặt không biết có lem ra hay không, trên mặt có vết lằn nào không...

 

Những điều tôi lo lắng nhiều quá, câu nói này mặc dù tôi nghe thấy rồi, nhưng hoàn toàn không thể hiểu được ý tứ trong câu nói đó, càng không thể nào mà suy nghĩ kĩ hơn nữa, anh cũng không để cho tôi suy nghĩ kĩ hơn, bởi vì cái chữ “hả” kia, tôi mới nói được một nửa, đã bị anh khóa môi rồi.

 

Hôn nhau rồi!

 

Hôn nhau rồi!

 

Hôn nhau rồi!

 

Hôn nhau rồi - chị đây đã nhìn thấy cảnh hôn nhau nhiều lần rồi, a, không đúng, trước đây chị đã đọc rất nhiều cảnh hôn nhau được miêu tả trong tiểu thuyết lãng mạn, trong khi nam chính và nữ chính hôn nhau, câu văn thường xuyên xuất hiện chính là, đôi mắt của nam chính thường trở nên sâu thẳm, cho nên, khi tôi ý thức được mình bị hôn, phản ứng đầu tiên, là nhìn vào đôi mắt của anh!

back top