Làm phu nhân Đông Tà không phải dễ

Chương 18-19

Chương 18
Phùng Hành vô thức đến gần bên Tiểu Long Nữ hơn, mong có thể dùng thân thể phát dục khiêm tốn của mình có thể che đi tầm mắt đang hướng tới Tiểu Long Nữ của nam nhân trung niên trông có vẻ đầy khí thế kia.
Không cần đoán , tên có gương mặt nhìn là thấy đầy dâm dê, cộng thêm chòm râu dê trên mặt hắn nữa là nàng liền biết, tên này chính là Công Tôn Chỉ, cốc chủ Tuyệt Tình Cốc, cũng là kẻ vì muốn lấy Tiểu Long Nữ mà khiến cho cả hai phải trúng độc hoa tình, không thể không có 16 năm cách xa kia.
Công Tôn Chỉ vừa nghe hạ nhân nói hai nữ nhân được hắn cứu đã tỉnh thì liền lập tức đến xem.
Tầm mắt đảo qua Phùng Hành, sau đó đặt lên gương mặt tuyệt mĩ của Tiểu Long Nữ, trong lòng không khỏi vì vẻ đẹp của nàng mà tán thưởng.
Tiểu Long Nữ vì vừa được khơi thông đầu óc, cảm thấy mình có thể ở bên người mình yêu nên rất hạnh phúc, khi nhìn Công Tôn Chỉ cũng không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
-“ Đa tạ ngươi đã cứu chúng ta.” – Nếu là bình thường, Tiểu Long Nữ sẽ chỉ dùng “ta”, nhưng Phùng Hành vừa giúp nàng như vậy, với tính cách của nàng, đã đưa Phùng Hành về dưới cánh của mình.
Công Tôn Chỉ nhìn nụ cười của Tiểu Long Nữ, ánh mắt ám ám, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ vân đạm phong khinh, hỏi:
-“Tại hạ là cốc chủ Tuyệt Tình Cốc, Công Tôn Chỉ, không biết hai vị cô nương là?” – Vừa nói, vừa nhìn lần lượt Tiểu Long Nữ và Phùng Hành. Khi ánh mắt đảo đến Phùng Hành thì khẽ dừng lại một chút.
Thật ra thì không phải Phùng Hành không đẹp. Phùng Hành là một mĩ nhân có nét đẹp khác hoàn toàn với Tiểu Long Nữ. Nếu Tiểu Long Nữ là tiên nữ có vẻ đẹp quang diễm quần phương, không giống như người trần thì Phùng Hành lại mang một nét đẹp ngọt ngào, nhu hòa, đôi mắt dịu dàng như biết nói khiến người ta cảm thấy thân thiết, thoải mái.
Vì vậy, nếu dựa vào ấn tượng đầu tiên thì ánh mắt của mọi người hầu hết sẽ tập trung lên người Tiểu Long Nữ, nhưng nếu như tiếp xúc thêm một chút, có lẽ sẽ bị khí chất thoải mái trên người Phùng Hành thu hút.
Thấy ánh mắt của Công Tôn Chỉ đặt trên người mình, Phùng Hành không khỏi cảm thấy như bị độc xà nhắm tới. Không đợi Tiểu Long Nữ nói gì, đã giánh mở miệng trước:
-“Chúng tôi họ Liễu, là tỷ muội, ta là tỷ tỷ.” – Khi xem phim, nhớ là Tiểu Long Nữ lấy họ Liễu, vì vậy nàng dùng luôn, khỏi mắc công suy nghĩ.
Công Tôn Chỉ lẫn Tiểu Long Nữ đều bất ngờ nhìn nàng, Tiểu Long Nữ như là nghĩ tới cái gì, cũng không vạch trần lời nói dối của nàng, chỉ có Công Tôn Chỉ cười như không cười nhìn nàng, có vẻ không tin nói:
-“Nàng nói, nàng là tỷ tỷ.” – Tuy không nói là mặt oa nhi (loli), nhưng nhìn thế nào, nàng ta cũng là muội muội mới đúng chứ.
Thấy ngữ điệu nghi ngờ của hắn, cộng thêm ánh mắt không đồng ý của Tiểu Long Nữ, Phùng Hành liền tức giận nghiến răng nói: “Nhìn cái gì, ta thật sự lớn tuổi hơn.”
Tuy Tiểu Long Nữ cũng đã hơn 20, nhưng mà gì thì cũng nhỏ hơn Hoàng Dung, mà nàng, là mẹ của Hoàng Dung đó, nói đến lớn, nàng còn lớn hơn nàng ta một bối phận nữa kìa.
Tiểu Long Nữ thấy vậy, gương mặt không hề thay đổi, giọng điệu không hề phập phồng nói: “Công Tôn cốc chủ, đó thật sự là gia tỷ.”
Công Tôn Chỉ nghe Tiểu Long Nữ nói vậy cũng chỉ đành chấp nhận. Hắn liền ân cần hỏi thăm cả hai:
-“Liễu đại cô nương…”
-“Phu quân của ta họ Hoàng!” – Phùng Hành nhanh chóng đính chính, để cho tên này biết nàng đã thành thân, thì độ an toàn sẽ cao một chút.
Công Tôn Chỉ sửng sốt, nhưng sau đó lại nhìn kiểu tóc tết bím của nàng cùng với nhớ lại kiểu tóc của nàng lúc hắn cứu cả hai, thì liền im lặng chấp nhận, nhưng trong lòng thì lại tiếc nuối không thôi. Nhưng cũng may là người muội muội lại để kiểu tóc của thiếu nữ chưa thành thân nên hắn lại cảm thấy vui vẻ.
-“Hoàng phu nhân, Liễu muội. Đã gặp nhau tất có duyên, nếu hai người không chê, có thể ở lại đây đến khi nào cũng được.”

Phùng Hành nhìn Công Tôn Chỉ, trong lòng âm thầm khinh bỉ, chưa gì đã kêu người ta là Liễu Muội, lại còn mở miệng giữ lại như thể sợ người ta đi mất (hắn chính là sợ như vậy), nàng liền nói:
-“Thật đa tạ phiền Công Tôn cốc chủ, nhưng tỉ muội chúng tôi cũng ngại phải làm phiền ngài. Bây giờ cũng tỉnh rồi, chúng tôi sẽ nhanh chóng đi ngay.” – Đi nhanh chừng nào hay chừng ấy.
Tiểu Long Nữ cũng muốn nhanh chóng gặp lại Dương Quá, gật gật đầu đồng ý.
Công Tôn Chỉ nhìn Phùng Hành, tỏ vẻ không đồng ý, nói: “Sao Hoàng phu nhân lại nói như vậy, có gì mà phiền với không phiền chứ, cứ ở lại đây tùy thích. Hay là, Hoàng phu nhân cảm thấy nơi đây tiếp đãi không được chu toàn.”
-‘Không không không, cốc chủ đã rất chu đáo.” – Phùng Hành trong lòng chỉ muốn đánh hắn bầm dập, nhưng mà mình vẫn còn đang ở trên địa bàn của hắn, nếu như thật sự làm hắn bất mãn, nói không chừng với tính cách nham hiểm của hắn, sẽ gây bất lợi cho cả hai.
Suy nghĩ vắt óc, cuối cùng nàng nói: “ Thật ra, ta cùng muội muội là do trong lúc sơ ý, lạc mất phu quân của ta, nếu như không nhanh chóng trở lại, hắn sẽ lo lắng.”
Công Tôn Chỉ lo lắng nói: “Vậy thì cũng dưỡng thương xong rồi hãy đi, hai người bị rơi xuống nước trogn thời gian dài như vậy, lại bị đá ngầm va đập rất nhiều, sức khỏe còn chưa hồi phục, nếu bây giờ lên đường, sợ là không ra được đây nữa là, nói chi đi xa.”
Đây có được coi là uy hiếp không. Tên dê già này quyết giữ nàng và Tiểu Long Nữ lại đây mà, thế nhưng, lời hắn nói nàng lại phản bác không được, nếu như còn cứng rắn đi, chẳng phải là đối đầu với hắn sao.
Bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng thầm nhủ, phải cẩn thận tên này mới được, may mà trong này còn có một Công Tôn Lục Ngạc, chứ nếu chỉ có tên dê già này, thì thật là nguy hiểm tột cùng.
Mong sao Dương Quá tới sớm một chút, đón Tiểu Long Nữ thuận tiện đưa nàng đi luôn.
Công Tôn Chỉ hài lòng nhìn cái gật đầu của Phùng Hành, hắn quay sang Tiểu Long Nữ đang im lặng nãy giờ, hào hứng nói:
-“ Hai người cứ yên tâm ở đây dưỡng thương, cảnh sắc ở Tuyệt Tình Cốc, chắc chắn hai người sẽ thích, đây là tiên cảnh hiếm có trên đời này.”
Phùng Hành ở phía sau nhìn Công Tôn Chỉ giới thiệu cảnh đẹp vừa tâng bốc Tuyệt Tình Cốc với Tiểu Long Nữ mà thầm khinh bỉ.
Đảo Đào Hao còn đẹp hơn chỗ này nhiều. Ở đó, cảnh vừa đẹp hơn nơi đây, cũng không có lão già dê, đảo chủ cũng ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, võ công cao cường, lại yêu thê tử, nữ nhi.
Chứ đâu có giống cái thứ già dê, gương mặt thì nham hiểm, lại bám váy đàn bà, hèn hạ, dùng xong còn đạp bỏ, đã ngoại tình còn hại luôn thê tử , cuối cùng còn nhẫn tâm hại cả nữ nhi của mình.
Giờ nghĩ lại mới thấy, Hoàng Dược Sư và Công Tôn Chỉ đúng là hai thái cực mà.
Buồn bã nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây, Hoàng Dược Sư, bây giờ ngươi đang ở đâu, nhanh tới đón ta đi.
Hoàng Dược Sư đang đứng trên nóc nhà, tay cầm ngọc tiêu, đôi mắt ngẩn nhìn trời, trong mắt là sự lo lắng, nhung nhớ khôn xiết.
A Hành.
Khẽ siết ngọc tiêu trong tay, hắn cúi đầu, thi triển khinh công, nhanh chóng tung người đi xa.
A Hành, chờ ta, ta nhất định sẽ tìm được nàng.

-----------
Chương 19
Từng ngày trôi qua, có lẽ do có nội công hùng hậu hộ thể nên vết thương của Tiểu Long Nữ nhanh chóng khởi sắc. Chỉ là Phùng Hành thì không được tốt như vậy.
Nàng võ công kém, ngã xuống hồ bị dòng nước chảy xiết cuốn đi, va đập không ít, đến bây giờ, đâu đâu trêncơ thể cũng là những vết bầm, xanh tím, những vết thương đã kết vảy do va vào nơi sắc nhọn.
Cộng thêm trước đó thân thể của nàng đã yếu yếu trước rồi, nên lần này lại khiến cho căn cơ bị tổn thương, muốn khôi phục không phải là không thể, nhưng thời gian thì hơi lâu.
Điều này khiến cho tâm tư muốn mau mau rời khỏi Tuyệt Tình Cốc của Phùng Hành ngâm nước nóng. Mấy hôm nay nàng lại thấy tần suất xuất hiện của Công Tôn Chỉ nhiều hơn trước, thì biết ngay, tên kia nhất định đang lên kế hoạch thả dê.
Phùng Hành đi lòng vòng trong Tuyệt Tình Cốc, mục đích là muốn tìm Tiểu Long Nữ, một khi nàng ta ở một mình, thì hết tám chín phần sẽ “tình cờ” gặp Công Tôn Chỉ, vì vậy lần nào nàng cũng phải tìm sốt vó, ngăn cản lão ta có thời gian dụ dỗ Tiểu Long Nữ.
Đi một hồi, thì nhìn thấy một cô nương áo xanh, dáng người yểu điệu thướt tha, tay cầm một cái giỏ trúc, đang chăm chú thu thập cánh hoa.
Phùng Hành nhìn thấy người này, gương mặt vốn ngưng trọng liền trở nên thoải mái, nhanh chóng tiến lại gần, gọi: “Lục Ngạc.”
Nếu như nói Tuyệt Tình Cốc này có ai khiến cho nàng vừa có hảo cảm, vừa thương tiếc, thì chắc chắn chỉ có con gái ruột của Công Tôn Chỉ, Công Tôn Lục Ngạc. Nàng ấy thật sự là một cô nương tốt, dịu dàng, tốt bụng, hiểu lễ nghĩa, lại giàu đức hy sinh.
Nếu như ai lấy được nàng, thì đó chính là điều may mắn. Thế nhưng, nàng ta lại đem lòng yêu thương Dương Quá, một tình cảm không được đáp lại, nhưng vẫn luôn âm thầm ủng hộ cho tình yêu của hắn, đến cuối cùng, vì cứu hắn mà bị chính cha mẹ ruột của mình bức tử.
Vì vậy, mấy ngày dưỡng thương ở trên Cốc, Phùng Hành đã nhanh chóng làm thân với cô nương tốt bụng này, cho dù không nói là sẽ cầu được nàng ta trợ giúp, nhưng ít nhất thì cũng có người để trò chuyện.
Riêng Công Tôn Lục Ngạc, có lẽ do từ nhỏ lớn lên trong Cốc, ngoại trừ nha hoàn thì không gặp cô nương trạc tuổi mình (trạc tuổi?), nên cũng rất thích Phùng Hành, cả hai nhanh chóng thân nhau, bây giờ đã có thể gọi thẳng tên rồi.
Công Tôn Lục Ngạc dừng việc thu thập cánh hoa trên tay, quay đầu lại, nhìn theo tiếng kêu, mỉm cười đáp lại: “A Hành.”
Bị một tiểu cô nương xấp xỉ tuổi cháu gái mình gọi như vậy, cảm nghĩ của Phùng Hành là: không sao, dù sao tuổi tâm lí của nàng cũng chỉ có 23, với lại, đâu ai biết thân thể này là của một lão bà bà.
-“Lại đang làm gì vậy? Lấy cánh hoa để tắm à?”
Công Tôn Lục Ngạc cầm một cánh hoa trên tay, đưa đến bên miệng Phùng Hành, nhẹ giọng hỏi:
-“Là “Hoa Tình”, có muốn nếm thử không?”
Phùng Hành nhận lấy cánh hoa, không đưa vào miệng mà chỉ hỏi: “Nếm? Cái này á?”
Công Tôn Lục Ngạc nhẹ “ừm” một cái, sau đó cũng ngắt lấy một cánh hoa, đưa vào miệng, vẻ mặt trông vô cùng thích thú.
Phùng Hành nhìn động tác của nàng ta, lại nhìn nhìn cánh hoa trên tay mình, tuy nàng không phải dạng không thịt không vui, nhưng tại sao lại phải lưu lạc đến mức ăn cỏ vậy.
Công Tôn Lục Ngạc lại lấy một cánh hoa đưa vào miệng, vừa ăn vừa thúc giục nàng: “Nếm thử đi, mùi vị rất ngon.”

Phùng Hành từ từ đưa cánh hoa vô miệng, khẽ ngậm, sau đó thử nhai nhai, vẻ mặt kinh hỉ kêu lên: “Là ngọt!”
Nhưng chưa đến một lát sau, vẻ mặt của nàng tại nhăn như trái khổ qua, đáng thương hề hề, mếu máo: “Ngươi gạt ta, ngon cái gì, đắng quá.”
Công Tôn Lục Ngạc nghe thấy lời lên án của Phùng Hành, thì bật cười, nói: “Đương nhiên, vì đây là hoa Tình mà.”
Nàng ta lại quay sang hái hoa, vừa hái vừa nói: “Vị của nó giống như tình yêu vậy, có lúc ngọt ngào làm cho người ta say mê, có lúc lại đắng cay, khiến người ta đau khổ.”
Phùng Hành theo sau, nghe vậy thì thầm cảm thán, thì ra đây là Chocolate thời cổ đại, lại bước thêm vài bước đến gần Công Tôn Lục Ngạc, trêu chọc:
-“Nghe ngươi tả rõ ràng như vậy, chẳng lẽ đã nếm thử rồi?”
Công Tôn Lục Ngạc không hổ là cô nương cổ đại, bị trêu chọc thì nhanh chóng đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Đâu có, ta chỉ là nghe người ta nói vậy thôi. Nhưng thật ra, ta rất muốn trải nghiệm cảm giác yêu ai đó, chắc là rất hạnh phúc.”
Phùng Hành nghe tới đây, lại chen vào nói: “Nhưng cũng rất đau khổ.”
Công Tôn Lục Ngạc sửng sốt, quay lại nhìn nàng, sau đó, vẻ mặt nàng ta lại trở nên dịu dàng, nhìn nàng, nói: “Thế nhưng, nếu như đó là cảm giác mà người mình yêu mang đến, thì cho dù là đau khổ, cũng sẽ cam tâm chịu đựng, cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc, phải không.”
Phùng Hành nghe vậy, chợt giật mình, lại nghĩ tới tình cảm của mình dành cho Hoàng Dược Sư, mặc dù nàng biết người hắn yêu không phải mình, nhưng vẫn tham luyến sự dịu dàng của hắn, mặc dù khi những kí ức tràn về ngày càng nhiều, nàng càng đau khổ, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh hắn, cho đến lúc hắn phát hiện sự thật, giết nàng thì mới thôi. Chỉ cần có thể bên cạnh, ngắm nhìn hắn, thì nàng đã rất hạnh phúc.
-“A Hành, A Hành!! Ngươi sao vậy?”
Phùng Hành hoàn hồn, thấy Công Tôn Lục Ngạc đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, nhanh chóng nặng ra một nụ cười: “Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi nói rất đúng.”
Công Tôn Lục Ngạc mỉm cười : “Đúng không? Ngươi cũng thấy vậy à?”
Phùng Hành gật đầu, lại nhìn nàng ta đang tiếp tục thu thập cánh hoa, lên tiếng nói: “Để ta giúp ngươi.”
Công Tôn Lục Ngạc thấy nàng muốn giúp, cũng đồng ý, nhưng không quên dặn dò: “Ngươi phải chú ý, chỉ ngắt cánh hoa, không được động vào gai của hoa, gai của nó có độc, nếu như bị đâm, sẽ trúng độc, sau này mỗi khi ngươi nghĩ tới người ngươi yêu, trái tim sẽ đau đớn không chịu nổi. Mà thuốc giải thì có hạn.”
Phùng Hành nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ nghe lời, độc của hoa Tình, nàng khi xem phim cũng đã biết, chẳng phải cái này khiến cho Dương Quá với Tiểu Long Nữ mấy phen lao đao sao. Nhưng mà nàng nhớ, để giải độc này, ngoài viên thuốc giải hiếm hoi ở chỗ Công Tôn Chỉ, hình như là còn có thể dùng cái gì nữa thì phải, nhưng mà thời gian xem phim cũng đã lâu, mọi thứ cũng trở nên mơ hồ rồi, nàng không tài nào nhớ nổi tên của loại thuốc giải đó.
-“Cha, Liễu cô nương!”
Đang suy nghĩ, thì tiếng nói của Công Tôn Lục Ngạc lại lọt vào tai.

back top